Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 20-P1

Chương 20: Anh ấy bắt đầu mơ khi nào

Đường Lăng Lâm nhìn chăm chăm vào hóa đơn trước mắt, cô cứ
ngồi yên như thế một lúc lâu.

Các hóa đơn thanh toán từ thẻ tín dụng của Hạng Tân Dương
trước giờ vẫn được gửi tới cho cô xử lý, anh không giấu diếm vợ điều gì. Chi
tiêu của anh hầu hết đều cho việc công. Thường thì mỗi khi nhận được hóa đơn cô
giao ngay cho bộ phận kế toán để họ phân loại xử lý chứ không kiểm tra lại. Vừa
rồi nhân kế toán có tìm cô, hỏi về một khoản thanh toán, cô liếc qua và không
khỏi kinh ngạc, khẽ vẫy tay bảo kế toán đi ra.

Khoản chi này không lớn, địa điểm giao dịch là một công ty
phủ xanh môi trường ở thành phố nơi Hạng Tân Dương đang ở. Nhà của họ nằm trong
khu chung cư giữa trung tâm thành phố, nghiệp vụ của công ty là thi công công
trình, nên cũng chưa bao giờ đi lại với bên môi trường cây xanh. Cô tìm số điện
thoại của công ty này, báo số thẻ tín dụng và số tiền, sau đó yêu cầu họ kiểm
tra lại cụ thể thông tin giao dịch.

Cô gái nhận điện thoại vừa nghe vừa lật giở đống sổ sách giấy
tờ, rồi nói với cô: "Để tôi xem lại giấy tờ gốc, khoản tiền này là khách
hàng của chúng tôi, ông Hạng đã quẹt thẻ thanh toán cho thiết kế phủ xanh khu
vườn của một căn hộ trong tòa Uất Kim Hương ở khu nhà bên hồ. Một cô gái tên là
Tạ Nam đã ký xác nhận nghiệm thu, có vấn đề gì không ạ?”

Lăng Lâm đắng giọng trả lời: "Không có gì, cảm ơn cô
nhiều".

Bỏ điện thoại xuống, những ngón tay cô bám chặt vào thành ghế
cảm nhận rõ các khớp gối của mình đang nhũn ra, cô tự nhắc nhở mình phải trấn
tĩnh lại, thế mà sự phẫn nộ không kìm nổi cứ trào dâng trong lòng. Mãi một lúc
sau, cô gọi điện cho thư ký, dặn đặt cho mình chuyến bay sớm nhất, đồng thời
yêu cầu triệu tập cuộc họp giữa giám đốc các bộ phận.

Đường Lăng Lâm xử lý xong các việc của công ty rồi lên máy
bay, cô tiếp viên hàng không đưa đến bữa ăn nhẹ, nhưng cô không cảm thấy đói và
cũng chẳng muốn ăn gì nên chỉ uống một cốc cà phê. Cà phê pha sẵn trên máy bay
không đủ thơm, sau khi uống, càng thấy bụng dạ nôn nao cồn cào hơn.

Từ sau kỳ nghỉ Tết, cô một mình trở về chi nhánh công ty ở
ngoại tỉnh, rồi ở đó đã gần một tháng. Hai người vẫn duy trì tình trạng chiến
tranh lạnh. Hạng Tân Dương tuy vẫn gọi điện cho cô hằng ngày, nội dung chủ yếu
là việc công ty, nếu có hỏi thăm thì đơn thuần chỉ mang màu sắc xã giao, không
hề giống như cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng.

Máy bay gặp quãng xóc, hơi lắc nhẹ, loa phát thanh đề nghị
hành khách trở về vị trí của mình và thắt dây an toàn. Đường Lăng Lâm thường
xuyên đi công tác bằng máy bay từ ngày còn học đại học nên không hoảng sợ, chỉ
lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tầng tầng lớp lớp những đám mây trắng như tuyết
đang nô đùa cùng một vệt sáng xanh ở mãi phía xa.

Nếu tạm biệt thế giới theo kiểu này, sẽ có bao nhiêu người
nhớ thương đến mình, mà cái người mình luôn yêu thương ấy có thấy được giải
thoát hay không. Suy nghĩ hoang đường này như một luồng điện thoáng qua trong đầu
cô, cô cảm thấy đau đớn và kinh ngạc, tự nhiên trán vã mồ hôi, ngồi tựa vào ghế
một cách bất lực, rồi giơ tay lên che mắt lại. Cô tiếp viên hàng không trong
khoang nhẹ nhàng đi đến, ân cần hỏi: “Quý khách cảm thấy khó chịu ở đâu?

Cô trấn tĩnh lại, bỏ tay xuống cười nhẹ: "Tôi không
sao".

Đương nhiên, nếu cô có gì, người thân của cô sẽ đau đớn vì
cô, nhân viên cũng sẽ tưởng nhớ cô; thế còn Hạng Tân Dương, anh vẫn luôn là người
lương thiện, sẽ không vì thế mà cảm giác được giải thoát, nhưng chắc chắn sẽ
bình tâm ngay sau đó thôi.

Lăng Lâm từng cho rằng, bỏ ra bảy năm dài đằng đẵng, cô đã từng
bước đặt nền móng cho cuộc hôn nhân của hai người, nhưng không ngờ, cuộc hôn
nhân ấy cứ như một lâu đài được xây bằng cát, nó nhanh chóng vỡ vụn chỉ sau một
đợt sóng.

Khóe miệng Đường Lăng Lâm nhếch lên mỉa mai, cô tự nhắc nhở
mình: "Không phải mày đã từng rất coi thường Hạng Tân Dương ư? Anh ta đâu
có là gì".

Cô từ nhỏ đã không ưa Hạng Tân Dương, đối với một cô bé sớm
trưởng thành lại giỏi giang như cô mà nói, thì cậu bé cùng tuổi ấy chỉ là một
cái tên không có gì đáng nói.

Chẳng ai lý giải được sự đánh giá nghiêm khắc của Đường Lăng
Lâm dành cho Hạng Tân Dương.

Bởi vì, ngoài việc Hạng Tân Dương không chuyên tâm học hành,
chỉ thích rong chơi thì cũng chẳng còn cái tội danh nào to tát hơn nữa. Những
người thích cái anh chàng tướng mạo tuấn tú, tính tình vui vẻ thoải mái ấy lại
đều cho rằng thành tích học tập hơi khiêm tốn kia cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thậm
chí, bố của Đường Lăng Lâm, Đường Kế Nghiệp những lúc ở nhà còn thường than rằng:
"Công ty chúng ta phát triển hơn bên nhà họ Hạng, thị trường cũng lớn mạnh
hơn nhà họ, có điều cả cuộc đời này bố chẳng thể nào bì được với cái phúc lớn
mà ông ấy có. Ông ấy con trai con gái đều đủ cả, hừm, thế mà bố chỉ có hai cô
con gái. Nếu như Hạng Tân Dương trở thành con trai của bố thì có phải tốt
không.”

Mẹ và cô chị gái hơn tám tuổi của Đường Lăng Lâm là những
người hiền lành, vả lại họ cũng nghe chán cái điệp khúc ca thán của ông rồi nên
không để ý tới chuyện đó, nhưng cô bé Đường Lăng Lâm chín tuổi thì lại tỏ ra giận
dữ, nói: "Hạng Tân Dương lần nào kiểm tra cũng điểm kém, còn bị thầy phạt,
nó có cái gì tốt nào?”

Đường Kế Nghiệp cười xòa xoa đầu con: "Đưòng Lăng Lâm
nhà mình là ngoan và thông minh nhất. Bố chẳng được học hành gì cả, tương lai
con sẽ là nữ nhân tài kế nghiệp nhà mình, con chỉ cần để ý đến việc học tập
thôi, sau này nếu học được lên tiến sĩ thì càng tốt".

Đường Lăng Lâm ít nhiều vẫn cảm nhận được sự tiếc nuối trong
lời nói của ông. Cô cố gắng lấy dũng khí, học tập chăm chỉ hơn, thành tích ngày
càng nổi bật, và cũng càng coi thường Hạng Tân Dưong hơn.

Nhưng Hạng Tân Dương chẳng cảm nhận được điều đó, từ đầu tới
cuối, anh thậm chí còn chẳng buồn để ý xem thái độ của Đường Lăng Lâm dành cho
mình như thế nào. Anh chỉ quan tâm đến việc rong chơi của mình, giống như các cậu
bé ham chơi mà học tập thì bình thường khác. Anh giữ thái độ kính nhi viễn chi
với những cô gái giỏi giang, thành tích học tập cao.

Khi cô học năm thứ ba trung học, nghe cha mình than rằng,
nhà họ Hạng cho con trai cả kế nghiệp, còn con gái lớn và con rể thì lại không
phải là người kinh doanh, nên ông ấy đành phải cố gắng tiếp tục. Cô bắt đầu để
ý sang học các chuyên ngành có liên quan, phù hợp với việc kinh doanh của công
ty gia đình mình. Sở thích và biểu hiện bất ngờ này của cô khiến bố cô hết sức
kinh ngạc. Lần đầu tiên ông nghĩ tới việc bồi dưỡng cho cô con gái thứ kế nghiệp
gia sản của gia đình, nhưng vẫn thường thở ngắn than dài: "Tiếc là ngành
xây dựng không phù hợp với con gái".

Đường Lăng Lâm không cãi lại bố mà tự đề ra phương hướng
riêng cho mình, cô quyết định đăng ký thi vào chuyên ngành quản trị kinh doanh
của một trường đại học, đồng thời học thêm về chuyên ngành Luật. Trong thời
gian học đại học, cô đã khiến cho bao cặp mắt phải ngưỡng mộ về thành tích nổi
trội, khả năng tổ chức tốt, một thiên tài trong hùng biện của mình.

Hạng Tân Dương học cùng trường đại học với cô, anh cũng nhận
được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh. Tướng mạo xuất chúng lại
thêm gia cảnh giàu có, tính tình thoáng đạt, vô tư, đối đãi với bạn bè chân
thành thẳng thắn nên anh luôn nhận được sự hoan nghênh chào đón từ các nữ sinh.

Đường Lăng Lâm không do dự cho anh thêm một tội danh nữa là:
Kẻ lêu lổng chơi bời.

Nếu mà nói Hạng Tân Dương là dân chơi bời thì cũng hơi quá
cho anh. Anh không bông lơn đùa cợt hay trêu chọc các bạn nữ như đám sinh viên
nam thông thường khác. Trên thực tế, anh đối xử với các bạn gái cũng giống như
thái độ với việc học tập, không để ý lắm. Sở thích chính vẫn là chơi mà thôi,
đánh bi a, chơi điện tử, tụ tập bạn bè đi du lịch ngắm cảnh... Cuộc sống của
anh cứ tự nhiên như nó vẫn thế và không vướng bận chút ưu tư lo phiền nào.

Ngược hẳn với anh là Đường Lăng Lâm, thời gian rảnh rỗi
ngoài việc học hành, cô dành hết cho công ty của bố mình. Cùng với sự tín nhiệm
mỗi lúc một tăng của Đường Kế Nghiệp, sự lão luyện và tự tin của cô cũng ngày
càng được củng cố. Đối với cô, những chàng trai cùng tuổi chỉ là lũ trẻ con,
không đáng để chú ý, đừng nói đến anh chàng Hạng Tân Dương luôn bị cho là không
có tinh thần trách nhiệm, chưa đủ trưởng thành, thích chơi bời, anh căn bản
không phải đối thủ của cô.

Nhưng Đường Lăng Lâm vẫn không kiểm soát được việc để ý anh,
đánh giá nghiêm khắc nhất cử nhất động của anh, đồng thời đánh giá cả những cô
bạn gái ở bên cạnh anh, thầm phê phán những hành vi của anh.

Nó là thói quen được hình thành từ nhỏ, cô thậm chí còn
không ý thức được rằng việc mình có thói quen lưu tâm đặc biệt đến anh chàng mà
bản thân vốn cho rằng ghét cay ghét đắng đó có gì không đúng và không thỏa
đáng.

Mãi cho tới học kỳ hai của năm thứ tư, một đêm khuya từ công
ty của gia đình trở về ký túc, Đưòng Lăng Lâm gặp Hạng Tân Dương đang cõng một
cô gái đi ở phía trước mặt, anh ôm lấy đôi chân của cô gái ấy, cô gái bẽn lẽn dựa
cằm vào vai anh. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối nơi khuôn viên trường vào một đêm
xuân sớm như vậy, Hạng Tân Dương đang từng bước nhẹ nhàng đi trước mặt cô, cô
chỉ có thể cảm thấy hai người hình như đang thì thầm điều gì đó với nhau, chứ
không nghe rõ điều họ đang nói.

Cô khẽ lắc đầu ngao ngán tỏ vẻ coi thường, lại có bạn gái mới
rồi cơ đấy, sau đó quay người đi lối khác.

Nhưng khi về đến ký túc, Lăng Lâm lại không sao ngủ được. Từ
nhỏ đến lớn chưa có người con trai nào thân thiết với cô như thế, những ánh mắt
dành cho cô chỉ là sự ngưỡng mộ mà hoàn toàn thiếu đi niềm thân thiết quan tâm.
Trong đêm đó, cô bỗng có một giấc mơ, mà điều duy nhất cô còn nhớ rõ sau khi tỉnh
dậy là Hạng Tân Dương đã xuất hiện trong giấc mơ ấy.

Rất nhiều ngày trôi qua cô mới định thần lại được.

Những thông tin về cô bạn gái của Hạng Tân Dương cứ lần lượt
rót vào tai cô: Tạ Nam, tân sinh viên năm thứ nhất, học chuyên ngành Kế Toán,
biết chơi đàn dương cầm, xinh xắn đáng yêu.

Cô nàng Từ Yến học cùng lớp với Tạ Nam là người quen biết cũ
của cô, mẹ Từ Yến là phó giám đốc bộ phận Tài vụ ở công ty xây dựng nhà họ Đường.
Nói về Tạ Nam trước mặt Đường Lăng Lâm, bao giờ cô ta cũng dùng lời lẽ khắc
nghiệt: Một con bé đến từ thành phố nhỏ trong tỉnh, quê mùa ngốc nghếch, trình
độ đánh đàn bình thường, nhiều mưu mô, hay õng ẹo…

Đường Lăng Lâm không thích điệu bộ ra vẻ ta đây thành phố của
Từ Yến, hơn nữa nói đến mưu đồ thì không ít những cô nàng mặt tròn mắt to, lúc
nào cũng ngơ ngác ra vẻ ngây thơ như Tạ Nam. Là người luôn dị ứng với những
chuyện ngoài lề vô bổ, Đường Lăng Lâm bỗng cảm thấy ngạc nhiên và xấu hổ, không
hiểu tại sao mình lại có thể chăm chú nghe chuyện của người ta đến thế.

Lần đầu tiên cô phát hiện ra, sự chú ý của cô dành cho Hạng
Tân Dương đã vượt qua tầm kiểm soát của bản thân.

Lại một lần nữa tình cờ gặp anh và cô bạn gái kia đi dạo
trong trường, cô đã biểu hiện rất bình thường thậm chí còn hơi lãnh đạm, ánh mắt
lạnh lùng quét qua một lượt hai người họ, gật đầu ra vẻ chào hỏi rồi đi thẳng.

Chỉ bằng cái nhìn ấy, Lăng Lâm đã đủ thấy rõ cô gái đó.
Không thể nói là xinh đẹp yêu kiều, nhưng cô ấy lại có sự xinh xắn hồn nhiên của
tuổi trẻ. Ánh mắt long lanh như nước anh dành cho cô gái kia, cái vẻ tự nhiên
vô tư đón nhận ánh mắt ấy của cô gái.

Đường Lăng Lâm đau khổ nhận ra ấn tượng từ cái nhìn ấy khắc
sâu tận trong đáy lòng, mang lại cho mình nỗi chua xót. Cô chưa bao giờ cảm nhận
được dư vị gì giống thế, và không thể tin nổi là mình đang ghen. Từ nhỏ tới lớn,
chỉ có người khác ghen tỵ với cô, ghen vì gia đình cô giàu có, vì cô dễ dàng đạt
được thành tích cao, vì cô có trí thông minh, có khả năng suy đoán. Cô không
bao giờ phải suy nghĩ về việc mình quá tự phụ bởi bản thân có đủ điều kiện để
được quyền làm như thế. Vậy mà với tâm trạng bất an không sao giải thích được
này của mình, Lăng Lâm đành phải tự thừa nhận, cô đã dành cho Hạng Tân Dương một
thứ tình cảm khác lạ.

Cô bắt đầu thử đánh giá anh ở khía cạnh khác.

Đương nhiên, Hạng lần Dương có nhiều ưu điểm, nụ cười tươi
sáng, ánh mắt trong trẻo, mang nét phóng khoáng tươi tắn của người vô tư, không
biết ưu phiền về điều gì; anh đối xử với mọi người rất thoải mái. Khi gia đình
một người bạn học xảy ra chuyện, anh lập tức giúp đỡ, hơn thế còn để ý đến cả
lòng tự trọng của người ta mà không phô trương; anh thân ái chan hòa và vô tư
giao lưu với tất cả mọi người; sự vui vẻ của anh có sức lan tỏa sang người
khác…

Sau khi nhìn anh bằng góc nhìn khác, những tâm sự của cô
không hề giảm đi mà ngày càng tăng thêm.

Thế mà, với khả năng kiềm chế và sự kiêu ngạo vốn có của
mình, dù cho anh không có bạn gái, cô cũng chẳng bao giờ chủ động đi bày tỏ với
anh, chỉ đành giương mắt nhìn anh và Tạ Nam sớm tối vui vẻ bên nhau.

Có thể, tình yêu của họ sẽ không kéo dài lâu, tình yêu sinh
viên thường rất mong manh, Hạng Tân Dương lại giống mình, sắp tốt nghiệp rồi.
Suy nghĩ ấy chợt vụt qua đầu, cô vội vàng nén nó lại, nghiêm khắc nói với mình:
Không phải mày đã để mình đứng ở vị trí thay thế rồi sao? Thật đáng thương.

Sự kiêu ngạo không cho phép cô nghĩ rằng, trong mắt anh
chàng vẫn chẳng coi mọi thứ ra gì Hạng Tân Dương kia thì có thể ngay cả vị trí
thay thế cũng không đến lượt cô.

Mùa hè năm đó, Đường Lăng Lâm và Hạng Tân Dương đều tốt nghiệp.
Hai người, ai về công ty của gia đình người ấy làm việc, chỉ có một điều khác,
đó là Đường Lăng Lâm vào vị trí phó tổng, nắm thực quyền, mọi người ở công ty đều
nể phục năng lực của cô; Hạng Tân Dương thì lại đảm nhiệm một công việc nhàn rỗi
dưới quyền anh trai mình, để ngày tháng qua đi trong an nhàn tự tại.

Các mối quan hệ trong nghề xây dựng này nói lớn cũng không hẳn
mà nói bé cũng chẳng phải, Đường Lăng Lâm và Hạng Tân Dương phụ trách những
công việc khác nhau nên rất ít có cơ hội gặp mặt, cô thường gặp anh trai Hạng
Tân Hải của anh.

Rồi có lần, trong một hội nghị, cô đã có cơ hội đề cập tới Hạng
Tân Dương khi nói chuyện với Hạng Tân Hải: "Đã lâu em không gặp anh ấy,
không biết giờ anh ấy bận gì?".

"Nó thì bận gì đâu? Bận yêu đương thôi." Nói về em
trai, giọng Hạng Tân Hải không giấu nổi sự thương yêu.

"Đàn ông dù sao cũng không thể coi tình yêu là một công
việc được." Cô cười nói.

Hạng Tân Hải cũng cười, nói: "Nói thì nói vậy, nhưng dù
sao nó cũng còn trẻ, cứ để nó làm những gì nó thích vài năm, trong nhà anh, nó
luôn được quyền thích gì làm đấy".

Một người con trai bằng tuổi cô có thể hưởng thụ cuộc sống dưới
dự bao dung chiều chuộng của gia đình như thế, mà cô thì lại xác định được mục
tiêu của cuộc đời mình, không quan tâm tới những điều xung quanh, đó là sự lựa
chọn của cô. Cô cũng rất hài lòng với sự bận rộn và quyền lực mình có, nhưng
trong khoảnh khắc cô đột nhiên không tránh được cảm giác tiếc nuối.

Thế nhưng, Hạng Tân Dương lại không tùy tiện yêu đương và hưởng
thụ như lời anh trai nói, tình yêu của anh ta và Tạ Nam cứ tiếp tục kéo dài
theo năm tháng, hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của cô.

Thi thoảng Lăng Lâm có gặp Từ Yến, cô ta lại cung cấp thêm
cho cô một số thông tin. Nói đến Tạ Nam, cô ta vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như
mọi khi.

“Hai người ấy thật lắm chiêu trò, Hạng Tân Dương thường
xuyên lái xe đến ký túc xá đưa đón cô ta.”

“Ngày lễ Tình nhân anh ấy còn tặng cô ta cả một cốp xe hoa uất
kim hương, cô ta đi phân phát khắp ký túc, thật là khoa trương, cứ như sợ người
khác không biết đến tình yêu của họ vậy.”

"Nghe nói kỳ nghỉ hè anh ấy còn đi thăm nhà cô ta, hai
ông bà ở tỉnh lẻ gặp được 'con rùa vàng' như thế thì đâu có lý gì không vồ vập
chứ."

Những tin đó khiến Đường Lăng Lâm chán nản, thất vọng.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3