Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 09-P1

Chương 9: Giống như một giấc mộng

Trên áo Tạ Nam cài chiếc thẻ hồng dành cho thành viên đăng
ký tham gia gặp mặt, áo khoác và túi da cầm trên tay, sắc mặt hơi tái, ánh mắt
nhìn xung quanh với vẻ lo lắng, dường như cô đang băn khoăn không biết nên ở lại
hay rời khỏi đây, cô hoàn toàn không nhìn thấy Vu Mục Thành chỉ đứng cách mình
mấy bước.

Tạ Nam không có bạn bè thân hữu nào đi cùng, mà đến đây một
mình.

Buổi sáng sau khi thức dậy, Tạ Nam đã tỉ mỉ phủ lên mặt lớp
trang điểm nhẹ nhàng, xịt thêm một chút nước hoa, mặc áo len hồng kết hợp với
cái váy chữ A và đôi giày da rồi khoác thêm chiếc áo khoác. Ngắm lại mình trong
gương, cô cảm thấy đã sẵn sàng để xuất phát. Nhưng, vừa bước chân đến cửa Trung
tâm, ngay lập tức cô cảm thấy hối hận, sự đông đúc ngột ngạt khiến cô khó thở.
Cô xem khoảng mười chiếc màn hình hiển thị, đâu đâu cũng thấy những thông tin
kiểu: Nam, học lực, chiều cao cân nặng, thu nhập bao nhiêu, muốn tìm bạn gái ở
độ tuổi nào, chiều cao cân nặng, trình độ học vấn, hình thức ra sao, tính tình
thế nào… Những nội dung này không gây cho cô chút cảm xúc nào, còn việc lên sân
khấu biểu diễn cô không nghĩ tới, càng chẳng dám nghĩ đến. Mắt cô hoa lên, lòng
nhủ thầm, tìm bạn trai kiểu này khác gì mò kim đáy bể và có ý muốn thoái lui.

Đột nhiên, một phụ nữ tiến lại gần, nhìn vào mã số thẻ của
cô, khiến cô giật mình, lùi lại một bước theo phản xạ. Người đàn bà đó nhìn và
xem xét kỹ lưỡng, mắt bà ta sáng lên sau đó nói: “Cô gái, trông cô có vẻ nho
nhã lịch sự, trình độ học vấn thế nào? Bây giờ làm gì? Cô có đồng ý qua lại với
con trai tôi không?”.

Tạ Nam cứng lưỡi không nói nên lời bèn lắp bắp: “Bác…Bác…Cái
đó, thế con trai bác, anh ấy không đến à?”

Người đàn bà nói vẻ tự hào rõ rệt: “Nó là Tiến sỹ, rất giỏi,
có điều công việc bận quá, tôi đành phải tìm trước cho nó một lượt. Cô chắc
cũng học đại học nhỉ? À, đúng rồi, cô bị nói lắp à?”

“Cái đó, cái đó, vâng, cháu cứ, cứ hồi hộp là là…” Tạ Nam
chưa dứt câu, người đàn bà đó đã bỏ đi.

Lại một cặp vợ chồng khác có vẻ rất trang trọng, thái độ hiền
hòa đi về phía Tạ Nam, cô nghĩ có lẽ mình có duyên với người già. Người đàn ông
hỏi cô về tuổi tác, cô thật thà đáp rằng đã hai mươi tám tuổi, hai người lắc đầu
vẻ tiếc nuối rằng con trai họ mới hai mươi bảy, hy vọng tìm được cô gái chỉ tầm
hai mươi lăm tuổi.

Tạ Nam lòng vòng đi lại một lúc rồi lánh ra khu vực ít người
nhất gần cầu thang cuốn tự động. Cô đứng ngẩn ra ở đó hồi lâu, trong lòng thầm
nghĩ giữa đám đông đúc này, gặp được một người chỉ trong tích tắc, nhưng liệu
anh ta có phải người mình cần tìm không thì lại quá khó. Có khi cái vị phó
phòng mất vợ mà Quách Minh nói tới kia còn thực tế hơn. Không phải đã có một cô
con gái rồi sao? Cô bé năm tuổi chắc là đáng yêu lắm.

Vu Mục Thành tới ngay cạnh mà cô hoàn toàn không cảm nhận được.

“Tạ Nam, cô không sao chứ?”

Tạ Nam khẽ giật mình, nhìn thấy Vu Mục Thành, cô không khỏi
lúng túng, gặp người quen trong tình cảnh thế này thực sự không dễ chịu chút
nào. Tạ Nam đành chào xã giao: “Sao trùng hợp thế, anh cũng đến tham gia gặp mặt
à?”.

“Không, tôi đưa một người bạn tới, cậu ấy tham gia trò chơi
rồi”, liếc xuống mã số trên thẻ Tạ Nam, Vu Mục Thành bỗng thấy không thể tin
vào mắt mình: “Cái đó, cô đến để tham gia gặp mặt à?”

Tạ Nam thẹn quá hóa giận, nói: “nếu không anh cho rằng tết
Dương lịch tôi không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mà chạy đến đây làm gì?”.

“Xin lỗi, tôi lắm chuyện quá.”

Tạ Nam cũng dịu giọng: “Người phải xin lỗi là tôi, tại tôi
căng thẳng quá. Thôi, tôi đi trước đây”.

“Ơ, trò chơi bây giờ mới bắt đầu mà?”

“Thôi, tôi không chịu nổi chỗ này nữa rồi”, Tạ Nam khoát
tay, nói tiếp: “Thà đi gặp cái anh phó phòng vợ mất mà bạn tôi giới thiệu có lẽ
còn đáng tin hơn”.

Cô quay người toan đi, Vu Mục Thành không do dự đưa tay giữ
cô lại: “Tạ Nam, chúng ta hẹn hò nhé!”.

Lời nói của anh khiến Tạ Nam kinh ngạc, mà ngay đến bản thân
anh cũng không nén nổi ngạc nhiên. Từ khi trưởng thành tới giờ, anh rất ít khi
buột miệng nói như thế. Nhưng ngay sau đó, thấy Tạ Nam mắt tròn mắt dẹp, há miệng
nhìn mình, Vu Mục Thành chợt hiểu thực ra anh đã có suy nghĩ đó từ lâu.

“Năm nay anh ba mươi hai tuổi, chưa kết hôn, đang làm quản
lý ở một công ty chuyên thiết bị điện, không có thói quen xấu nào…”

“Thôi, thôi”, Tạ Nam giơ tay ngăn anh nói: “Nếu anh muốn
trêu đùa thì tôi cho anh biết trò cười của anh chẳng đáng cười chút nào đâu”.

“Anh nói nghiêm túc đấy, Tạ Nam. Em xem, chúng ta là hàng
xóm, cùng ở một khu, cũng coi như đã biết xuất thân của nhau. Anh và Lưu Kính
Quần, chồng Hứa Mạn là bạn đại học, vậy là lai lịch của anh cũng rõ ràng. Em đã
gặp bạn gái trước của anh, anh cũng thấy bạn trai cũ của em, như thế cả hai
không cần lôi chuyện cũ ra nói. Em đã đến đây để gặp mặt, chắc cũng có mục đích
tìm bạn trai rồi, anh cũng rất muốn tìm bạn gái”, Vu Mục Thành nói một mạch
không dứt: “Anh thấy chúng ta có vẻ hợp. À, đúng rồi, anh cũng rất thích canh
em nấu”.

Tạ Nam ngây người nhìn anh, nghĩ nếu anh không điên thì chắc
cũng bị ảo giác hay hoang tưởng bởi hiệu ứng đám đông. Cô không nói lời nào,
quay đầu đi ra ngoài, Vu Mục Thành chạy theo sau. Trước cửa Trung tâm triển lãm
là một quản trường rộng, gió lạnh tạt vào mặt, Vu Mục Thành đón lấy chiếc áo
khoác Tạ Nam vẫn cầm trên tay nhẹ nhàng khoác lên người cô, hết sức tự nhiên. Tạ
Nam kéo chặt áo khoác, nhìn sang Vu Mục Thành đang khoác chiếc ao thể thao mỏng,
cảm thấy chán nản.

“Anh còn theo tôi ra đây làm gì?”

“Em có lái xe tới không? Để xe ở đây, lên xe anh, anh đưa em
đến công ty anh, chứng minh rằng anh không phải kẻ lang thang thất nghiệp.”

“Này, này, tôi không đi đâu, tôi không muốn lại phải đưa anh
đến công ty tôi chỉ để cho công bằng.”

“Cái đó để sau hãy nói”, anh bất ngờ khoác vai đưa cô đi, dứt
khoát nhưng không hề đường đột, Tạ Nam đành bước theo anh. Đến bãi đổ xe, không
để Tạ Nam kịp tìm xe của cô, Vu Mục Thành đã mở cửa xe của mình, cô hoàn toàn mất
ý thức bước vào xe, không định hướng nổi mình đang trong hoàn cảnh nào.

Vu Mục Thành im lặng lái xe, để Tạ Nam ngây người, từ từ
tiêu hóa những bày tỏ đột ngột của người hàng xóm.

Nhưng lúc này, trong đầu Tạ Nam lại hoàn toàn trống rỗng. Cô
nhìn về phía trước, không biết mình đang đi trên con đường nào. Mãi cho tới khi
xe dừng trước một xí nghiệp gần ngoại ô, cô mới chợt tỉnh lại thăm dò xung
quanh. Đây có thể coi là khu công nghiệp phát triển tương đối ổn định của thành
phố này. Nhìn mặt bằng trước mắt có thể thấy xí nghiệp không hề nhỏ, trước cổng
có treo dòng chữ Công ty TNHH Thiết bị Máy điện Thành Đạt”, bên cạnh còn gắn một
bảng đồng “Xí nghiệp trọng điểm duy trì trị an khu công nghiệp”. Vu Mục Thành
nhấn còi, một nhân viên bảo vệ ra mở cổng cho anh.

Vu Mục Thành ngó đầu ra hỏi: “Cậu Trần này, hàng của bên
Trương Gia Cảng tới chưa?”.

“Vẫn chưa ạ, Tổng giám đốc Vu, có điều lái xe của họ đã gọi
điện tới, trên đường xảy ra chút sự cố, chắc tầm bốn giờ chiều là họ tới thôi.”

Vu Mục Thành gật đầu, lái xe vào nhà xe. Tạ Nam bước xuống
lơ đãng nhìn xung quanh, cô chỉ thấy thắc mắc không biết vì sao mình lại đến tận
đây. Gió vùng ngoại ô thổi mạnh hơn, làm buốt lạnh tê cứng toàn thân, cô bất
giác hắt hơi một tiếng. Vu Mục Thành nắm lấy tay cô, dẫn vào khu văn phòng. Bàn
tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh cóng của Tạ Nam, sự ấm áp ấy
thật dễ chịu, cô nhìn xung quanh, hôm nay là ngày nghỉ, gần như không có ai đi
làm, mà cô cũng chẳng muốn co tay lại.

Kiến trúc của công ty này khá đơn giản, thực tế, khu văn
phòng và khu công xưởng đều được thiết kế hai tầng. Văn phòng của Vu Mục Thành ở
tầng hai, không rộng cũng chẳng bài trí sang trọng, bên ngoài là vị trí của thư
ký, gian bên trong bày chiến bàn làm việc đơn giản trên để chiếc máy tính, một
bên là tủ tài liệu, phía sát cửa sổ bày chiếc sofa màu đen, thêm một chậu cây cảnh
là rộng, không có dấu ấn cá nhân trong đó. Vu Mục Thành bật điều hòa, anh mời Tạ
Nam ngồi xuống, rồi ra phía bình nước rót cho cô một cốc nước nóng sau đó đặt
lên bàn trước mặt cô. Thấy vẻ thảng thốt có chút hoảng sợ trên mặt cô, Vu Mục
Thành bật cười, nói: “Vừa rồi anh giới thiệu tới đâu nhỉ, có cần tiếp tục
không?”.

“Thôi”, Tạ Nam thở dài: “Sau này ta trao đổi thông tin sau,
cú shock hôm nay đủ lớn rồi, em hơi khó chịu. Em chỉ muốn đi gặp mặt làm quen một
người đàn ông, không ngờ ông trời lại đưa tới trước mặt em một người bạn trai bằng
xương bằng thịt”.

“Nói vậy là em đồng ý rồi đúng không?”

“Em nói đồng ý bao giờ chứ”, nghe vậy Tạ Nam cuống cả lên.

Vu Mục Thành ngồi bên cạnh nhoẻn miệng cười an ủi: “Đừng sợ,
anh sẽ không ép em, sẽ đợi cho tới khi em hoàn toàn đồng ý”.

Tạ Nam định thần lại, lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người
gần như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh như vậy, cô phát hiện anh cũng
đâu có xấu trai, một khuôn mặt vuông vắn, ánh mắt sáng, sống mũi cao, đôi môi mỏng,
hàm răng đều và trắng. Anh cũng đang nhìn cô thăm dò, nụ cười trên mặt ngày
càng lộ rõ, hỏi: “Những điều nhìn thấy có làm em vừa ý không?”.

Mặt Tạ Nam đột nhiên đỏ bừng lên, cố gắng trả lời một cách cứng
cáp để che đi sự yếu ớt của mình: “Nói chung là mặt mũi hài hòa, không có gì
đáng phàn nàn”.

Vu Mục Thành cười lớn nói: “Anh chưa bao giờ đánh giá người
khác khắt khe như em, anh rất hài lòng về em”.

Tạ Nam phát hiện ra, cô quả thực không hiểu gì về người đàn
ông trước mặt này. Trước đây, ngoài việc anh giúp mình khiêng đàn và mời anh ăn
một bữa cơm để tỏ ý cảm ơn thì hai người chỉ tình cờ gặp nhau, hơn thế cũng chỉ
giao tiếp vài câu xã giao mà thôi. Giờ lại ngồi với nhau nghiêm túc nói về mối
quan hệ yêu đương giữa hai người, Tạ Nam cảm thấy vừa hoang đường vừa kỳ quái.

“Thế, em có thể hỏi anh câu này không?”

“Em cứ hỏi, anh sẽ trả lời rõ ràng những gì anh biết.”

“Sao tự nhiên anh lại có quyết định như vậy?”

“Anh nghĩ đó là tiếng sét ái tình”, Vu Mục Thành nhìn nét mặt
cô, ban đầu khuôn mặt ấy có vẻ không tin rồi sau lại như muốn bắt thóp xem anh
có nói thật hay không, anh vội vàng nắm tay cô an ủi: “Thôi nào, thôi nào, anh
nói nghiêm túc đấy. Anh thấy em rất tốt, xinh đẹp, vừa giỏi giang vừa độc lập,
lại rất hiểu chuyện, tính tình thoải mái, biết lý lẽ, đặc biệt nấu canh rất
ngon. Đúng rồi, mùi nước hoa em dùng anh cũng rất thích”.

Giọng anh hết sức chân thành, lời lẽ lưu loát, Tạ Nam cảm thấy
rất dễ chịu, bỏ ý định hỏi tiếp. Dường như người đàn ông trước mặt cô lúc này
không thuộc kiểu người chân thành, nhiệt tình vô tư giúp đỡ người khác như cô vẫn
tưởng, mà ngược lại giờ đây cô thấy anh có chút… lừa đảo. Nếu anh không muốn
nói thật, thì cô hỏi làm gì cho phí công phí sức, chi bằng cứ để đấy. Ngước mắt
lên nhìn, quả nhiên thấy anh đang nheo mắt cố nhịn cười, cô càng thấy không yên
tâm.

“Anh không hề khoa trương, nhưng anh khẳng định rằng, chỉ cần
chúng mình hẹn hò, em sẽ thấy rất nhiều ưu điểm của anh.”

“Em hai mươi tám tuổi rồi, không có thời gian lãng phí nữa,
nếu kết bạn thì đầu tiên vẫn là có đi đến kết hôn được không”, giọng Tạ Nam điềm
nhiên, Vu Mục Thành cũng không lộ vẻ ngạc nhiên chút nào.

“Anh cũng vậy, người nhà giục kết hôn lâu rồi.”

Tạ Nam cứng họng, thầm nghĩ, được thôi, ít ra hai người đều
có một điểm chung. Khuôn mặt Vu Mục Thành thoáng vẻ trêu đùa, anh tủm tỉm cười:
“Hơn nữa, không phải anh tự cao tự đại nhưng anh vẫn nghĩ mình hấp dẫn hơn vị
phó phòng góa vợ kia chứ”.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3