Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 03-P1

Chương 3: Gặp lại đã thành xa lạ

Một buổi chiều thứ Bảy, Vu Mục Thành ra ban công tưới nước
cho những bồn cây anh tự tay trồng tỉa. Đặt bình tưới xuống, anh cúi đầu, chống
tay vào thành ban công nhìn xuống dưới, bất giác cảm thấy buồn bã.

Cũng đã khá lâu kể từ ngày anh giúp Tạ Nam kê chiếc đàn
piano kia, lối cỏ um tùm trong mảnh vườn nhỏ ấy chẳng biết từ bao giờ đã được cắt
trụi gốc, nhưng không hề trồng thay thế bởi những nhánh cây hay các bồn hoa như
trong tưởng tượng của anh, khu vườn trống trơn chỉ thêm một chiếc ô lớn với hai
màu trắng và xanh lá cây pha lẫn, thật chói mắt, dòng chữ in đậm màu đỏ chạy một
dòng trên tán ô: “Hãy dùng thẻ ngân hàng X, tiện lợi trên toàn thế giới”. Vừa
nhìn đã biết đây là chiếc ô quảng cáo so với những chiếc ô vải polyester màu
nâu dịu cán gỗ phối với bộ bàn ghế uống trà ngoài trời bằng gỗ chống mọt ở những
mảnh vườn bên cạnh, anh thấy chiếc ô sặc sỡ kia thật phô trương đến tức mắt.
Không hiểu cô tiểu thư họ Tạ có bề ngoài nho nhã lịch sự, lời nói dịu dàng
phóng khoáng kia vì sao lại có khiếu thẩm mỹ tồi đến như vậy.

Nhưng anh cũng chẳng có thời gian rỗi mà nghĩ nhiều đến chuyện
này. Tưới cây xong, anh xuống lầu ăn sáng, rồi thay quần áo gọn gàng ra sân bay
đón cô người yêu cũ Chu Lệ Sa của mình.

Vu Mục Thành và Chu Lệ Sa yêu nhau, sống chung với nhau một
thời gian từ khi còn du học bên Mỹ. Chu Lệ Sa tốt nghiệp, cầm tấm bằng về nước
trước anh một năm, chưa đến nửa năm sau, cô gửi cho anh một bức thư điện tử với
lời lẽ dịu dàng và thuyết phục nói cho anh ý định muốn chia tay của cô.

Nói Vu Mục Thành không đau khổ thì cũng không đúng, nhưng
đau khổ đến mức nào thì còn phải xem xét. Anh gửi lại một bức thư với lời lẽ ân
cần chu đáo, chúc cô có cuộc sống mới hạnh phúc. Đây có thể coi là cuộc chia
tay trong tình hữu hảo rất điển hình, sau này hai người vẫn thường xuyên liên lạc
qua mạng, khi rảnh rỗi, họ còn gọi điện thăm hỏi tình hình, có điều hầu như đều
là Chu Lệ Sa chủ động gọi cho anh.

Khi Vu Mục Thành về nước, máy bay hạ cánh tại sân bay Thượng
Hải. Chu Lệ Sa còn cẩn thận đi đón anh, hai người đã đi ăn cùng nhau. Nhìn qua
cũng có thể nhận ra công việc của Chu Lệ Sa ở Thượng Hải rất tốt, Vu Mục Thành
mừng cho cô và thật lòng yên tâm về cô.

Hiện nay, Chu Lệ Sa đang làm trong một công ty nước ngoài
chuyên về tổ chức sự kiện ở Thượng Hải, lần này cô đến đây do yêu cầu công việc,
cô đã gọi điện cho Vu Mục Thành trước một ngày, đương nhiên vì phép lịch sự anh
phải đi đón cô.

Chu Lệ Sa kéo va li hành lý ra khỏi cửa bảo an. Cô vẫn thời
trang và đầy sức sống như xưa, dù phải qua hành trình hai tiếng đồng hồ trên
máy bay nhưng trông cô không có vẻ gì là mệt mỏi. Hôm nay, cô mặc chiếc áo cài
khuy màu lam nhạt và cái quần dài màu ghi, đôi giày cao gót nhọn, khuôn mặt
trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc uốn xoăn gọn gàng, dáng điệu rất thanh thoát.
Nhìn thấy Vu Mục Thành, cô ra sức vẫy tay rồi hét lớn tên tiếng Anh của anh:
“Kevin!”. Vu Mục Thành có chút xúc động, bởi sau khi về nước công tác, đã lâu lắm
rồi chẳng có ai gọi anh như thế.

Cô đặt chiếc va li xuống, nắm lấy tay anh, nghiêng đầu nhìn
ngắm khuôn mặt anh.

“Ôi, Kevin, anh chẳng thay đổi chút nào, dường như cuộc chia
tay của chúng ta không tác động nhiều đến anh thì phải?”

Vu Mục Thành nghe vậy liền làm bộ khổ não: “Nhưng nó lại tác
động đến em đấy, nó khiến em càng trở nên xinh đẹp hơn, Lisa”. Anh thu tay về,
xách va li lên và nói: “Đi thôi, anh đưa em về khách sạn”.

Anh đưa cô về khách sạn Shangri-La, sau khi đỗ xe, anh nhìn
đồng hồ, mới có mười một rưỡi. Anh nói: “Bây giờ em đi nhận phòng trước, rồi
lên đó nghỉ một chút. Anh ở dưới này đợi em xuống, mình cùng đi ăn trưa nhé”.

Chu Lệ Sa gật đầu, anh đưa cô vào quầy tiếp tân làm thủ tục
nhận phòng. Anh đưa thẻ tín dụng của mình cho cô nhân viên, Chu Lệ Sa trình chứng
minh thư để đăng ký, Vu Mục Thành dựa lưng vào quầy lơ đãng nhìn bốn phía, bỗng
anh rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô hàng xóm Tạ Nam của mình.

Tạ Nam mặc chiếc váy lễ phục màu hồng hai dây hở vai, viền
ngọc trai và bó gấu, chân đi đôi giày màu trắng, tóc búi gọn sau gáy, kiểu cách
trang điểm rất cầu kỳ khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Cô bước ra từ thang
máy, vừa đi vừa trao đổi chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên mặc
comple là thẳng tắp, rất có dáng dấp.

Cô cũng nhìn thấy Vu Mục Thành, đúng lúc Chu Lệ Sa đang kéo
tay áo anh, đưa trả anh tấm thẻ tín dụng. Tạ Nam cười, nháy mắt với anh thay
cho lời chào, với ngụ ý “Không làm ảnh hưởng đến phút giây hạnh phúc của hai
người”, rồi đi ra khỏi sảnh cùng người đàn ông nọ.

Dù sao Vu Mục Thành cũng có chút ngạc nhiên, mấy lần nhìn thấy
Tạ Nam, cô không mặc áo phông quần bò thì cũng là bộ đồ công sở khô cứng, khuôn
mặt để mộc chẳng mấy khi trang điểm. Lần này, cô ăn vận và trang điểm cẩn thận
như vậy, đúng là hấp dẫn hơn nhiều, nhưng mới buổi sáng đã chải chuốt trang điểm
ra vào khách sạn cùng một người đàn ông như thế không khỏi khiến người ta nghĩ
ngợi.

Chu Lệ Sa cầm thẻ lên phòng cất hành lý, Vu Mục Thành sang một
bên nghe điện thoại, vừa quay đầu lại bỗng thấy Tạ Nam cùng một đám đông đi vào
trong sảnh, ở giữa là cô dâu tay cầm bó hoa hồng lớn, mặc váy cưới trắng muốt hở
vai đi bên chú rể mặc comple màu ghi đậm, trong đó còn có một cô gái trẻ nữa
cũng ăn vận giống hệt Tạ Nam.

Vu Mục Thành lúc này mới hiểu, hóa ra Tạ Nam đang làm phù
dâu cho đám cưới, anh bất giác thấy hối hận về những suy nghĩ ban nãy của mình.

Cả đám người theo gót đôi cô dâu chú rể đi thẳng lên thang bộ
ngay trong sảnh lớn, đến phòng tiệc ở tầng hai. Không khí ồn ào vui nhộn ấy
đúng là có sức lan tỏa lớn, rất nhiều khách khứa ra vào khách sạn đều phải dừng
bước ngắm nhìn. Không biết từ lúc nào Chu Lệ Sa đã xuống dưới, đứng cạnh anh, cất
lời tán dương: “Cô dâu xinh quá!”.

Quả vậy, cô dâu kiều diễm trong bộ váy cưới như đang tỏa ánh
hào quang lộng lẫy, Tạ Nam đỡ đuôi váy dài kiêu sa trắng muốt của bạn, hai người
vừa đi lên lầu vừa tươi cười chuyện trò. Chẳng biết chú rể chen vào một câu gì
đó mà khiến cô dâu phải trừng mắt hăm dọa, Tạ Nam và mọi người xung quanh thấy
vậy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Từ góc đứng của Vu Mục Thành nhìn lên, đó đúng là thế giới của
niềm vui và hạnh phúc, niềm hân hoan lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong không
gian sảnh lớn. Mà trong đó, Tạ Nam là người có nụ cười rạng rỡ nhất, quyến rũ
nhất, khác hoàn toàn với nụ cười nhẹ nhàng khách sáo mà cô vẫn thường trao cho
anh. Vu Mục Thành cứ dõi theo họ cho đến khi khuất bóng mới quay đầu lại, Chu Lệ
Sa đang mỉm cười nhìn anh.

Chu Lệ Sa đã lên phòng thay quần áo, cô mặc bộ váy vừa người
màu phấn nhạt, và đã trang điểm lại khuôn mặt.

“Kevin, chắc là anh cũng muốn kết hôn rồi phải không, sao cứ
nhìn mãi theo họ thế?”

“Đám cưới lúc nào cũng mang đến cho mọi người niềm vui mà.
Em định đi ăn ở đâu?”

“Lần đầu tiên đến, em có biết chỗ nào với chỗ nào đâu. Hay
mình tìm chỗ gần thôi nhé, em đã có hẹn với người ta rồi, chiều nay phải về
khách sạn có chút việc cần thương lượng, đến tối lại có cuộc hẹn khác nữa.”

“Vậy chúng ta lên tầng hai khách sạn đi. Ở đó còn một nhà ăn
nhỏ tương đối yên tĩnh, món ăn Quảng Đông rất tuyệt.”

Chu Lệ Sa gật đầu đồng ý, họ cùng lên tầng hai. Đối diện với
phòng tiệc lớn đôi cô dâu chú rể đang đứng đón khách, hai người đi vào căn
phòng nhỏ yên tĩnh, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Chu Lệ Sa đưa cho Vu Mục
Thành.

“Anh vẫn thạo gọi món hơn em, hơn nữa anh cũng biết em thích
ăn gì mà.”

Vu Mục Thành gọi món súp vi cá, thịt thăn lợn nấu với hạnh
nhân, canh hải sản nấu cùng rau thơm, thêm một món rau xanh đang mùa. Anh ân cần
hỏi Chu Lệ Sa: “Để anh gọi cho em một suất yến sào nhé, nó giữ được nhan sắc đấy”.

Chu Lệ Sa gật đầu: “Đúng là bây giờ em phải chú ý giữ gìn sắc
đẹp. Đi công tác liên miên thế này, em thấy mình già đi nhiều”.

Vu Mục Thành ngắm nhìn cô rồi thật lòng khen ngợi: “Anh thấy
em vẫn rất xinh đẹp”.

Chu Lệ Sa nở nụ cười ấm áp: “Kevin, lúc nào anh cũng thật
chu đáo”.

Các món ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người ăn rất từ tốn
và nói chuyện về tình hình hiện nay của các bạn học bên Mỹ của họ.

“Kevin à, em thấy từ khi về nước, anh thay đổi nhiều đấy.”

“Thay đổi theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi?”

“Điều này thì khó xác định lắm, em thấy anh trầm tĩnh hơn,
hóa ra anh là người rất lý trí, anh đối xử với mọi người xung quanh cũng chu
đáo hơn trước nhiều.”

“Biết làm sao được, thực tế bắt người ta phải thay đổi. Bây
giờ công việc của anh thường xuyên phải tiếp khách, anh đang trông đợi giám đốc
Thị Trường mới có thể chia sẽ bớt gách nặng này với mình.”

“Trước đây chưa bao giờ anh nói với em là gia đình anh có cơ
sở làm ăn ở đây.”

“Cơ sở ở đây do bố anh đầu tư trước khi anh đi du học, lúc đầu
ông tự điều hành. Sau khi mở rộng thị trường thì chuyển cho anh rể anh gánh
vác. Bây giờ vợ chồng anh chị lại muốn sang Canada, vậy là đến lượt anh phải thế
mạng, may mà cũng liên quan đến chuyên ngành của anh hồi đại học.”

“Em cứ nghĩ khi về nước, anh sẽ làm việc ở Thượng Hải cơ.”

“Công ty có rất nhiều đầu mối ở Thượng Hải, anh vẫn thường
qua đó luôn. Nhưng không thể đưa nhà máy sang đó được, nơi ấy tiền trả lương
nhân viên và tiền thuê mặt bằng quá đắt đỏ”, Vu Mục Thành cười trả lời: “Thôi đừng
nói chuyện của anh nữa, em thì sao? Em làm ăn bên đấy chắc cũng ổn nhỉ?”.

“Cũng được anh à, ở đó cạnh tranh khốc liệt, nhưng có chút
thách thức như vậy lại hợp với em.”

“Em đúng là hợp với Thượng Hải Lisa à, thấy em làm đúng sở
trường như vậy, anh cũng mừng cho em.”

Nhân viên phục vụ mang lên một bát yến sào, Chu Lệ Sa định
nói gì đó lại thôi, Vu Mục Thành nhận ra vẻ ngập ngừng của cô, nhưng anh không
định dò hỏi căn nguyên. Khoảng thời gian một năm rưỡi xa cách giữa họ đã có rất
nhiều thay đổi, không thể quay về như trước được nữa.

Hai người lặng lẽ ăn nốt phần của mình, rồi đi xuống quầy
bar ở tầng một. Chưa đến giờ hẹn, Chu Lệ Sa mời Vu Mục Thành ngồi lại uống với
cô tách cà phê.

“Kevin, giờ anh đã có bạn gái chưa?”, Chu Lệ Sa đột nhiên hỏi.

Thấy Vu Mục Thành lắc đầu, Chu Lệ Sa cắn nhẹ môi, nói: “Nếu
như em nói muốn chúng mình làm lại từ đầu, anh sẽ không từ chối em thẳng thừng
chứ?”.

Trong ấn tượng của Vu Mục Thành, Chu Lệ Sa vẫn luôn là cô
gái chủ động. Nhưng cô hay bỏ công tô vẽ sự việc, cố tình tạo ra hoàn cảnh nào
đó để sự chủ động của mình dường như là sự tình cờ, vừa giăng bẫy vừa khiến đối
phương êm ái rơi vào bẫy. Còn bây giờ lời đề nghị thẳng thắn kia lại rất đỗi đường
đột, không giống với phong cách của cô.

Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không để sự ngạc nhiên của
mình lộ ra ngoài, chỉ dịu dàng trả lời: “Lisa à, chúng ta đâu phải là trẻ con nữa,
việc này không thể ‘nếu như’ được”.

Vừa hay, điện thoại di động của Chu Lệ Sa đổ chuông, cô nghe
máy: “Tổng giám đốc Ngô, xin chào. Đúng rồi, tôi đang ở tầng một, vâng, tôi
nhìn thấy ông rồi”. Cô bỏ điện thoại xuống, vẫy vẫy tay về phía người đàn ông
đang đứng cạnh cửa ngay ngoài sảnh lớn, rồi quay về phía Vu Mục Thành, nói:
“Đúng vậy, không thể có nếu như, em biết chứ”.

Người đàn ông đó bước vào, Chu Lệ Sa giới thiệu qua hai người
với nhau. Vu Mục Thành lịch sự chào từ biệt: “Lisa, nhớ báo cho anh thời gian
em ra sân bay ngày kia nhé, anh sẽ bảo lái xe của anh đưa em đi, còn bây giờ
anh xin phép về trước”.

***

Tạ Nam đưa cô dâu vào phòng tiệc lớn, cô có chút choáng ngợp
với không gian rộng rãi, hào nhoáng nơi đây.

Bố của Quách Minh làm đến chức cục trưởng, nhà anh lại ở
thành phố này, tuy rằng đám cưới con trai cũng phải tươm tất nhưng không khoa
trương lãng phí. Khách khứa của ông phần lớn là bà con thân thuộc và bạn bè,
thêm vào bạn bè của cô dâu, chú rể cộng với họ hàng bên cô dâu dưới quê lên nữa
là gần bốn mươi mâm.

Đôi tân lang tân nương song bước dọc lối đi trải thảm ở giữa,
hai cô bé với đôi cánh thiên sứ trong suốt đáng yêu dẫn lối trên nền nhạc bản
hành khúc hôn lễ, đi sau cô dâu, Tạ Nam bỗng thấy khóe mắt mình cay cay.

Tất cả trình tự của buổi hôn lễ được công ty chuyên tổ chức
sự kiện sắp xếp rất chuyên nghiệp. Phòng tiệc bài trí xa hoa lộng lẫy. Người dẫn
chương trình cũng thật biết cách khuấy động không khí vui tươi, hôn lễ hết sức
náo nhiệt và sôi động.

Tạ Nam ngồi cùng mâm với các bạn đại học, từ khi tốt nghiệp,
họ ai đi đường nấy, hiếm có cơ hội ngồi cùng nhau như hôm nay trong bảy năm
qua, đương nhiên, họ trò chuyện vui như pháo rang. Những chàng trai ngồi đây hầu
hết có bạn gái rồi, còn các cô gái thì cũng phần lớn đã lập gia đình. Có người
nhắc lại chuyện cũ hồi đại học, đột nhiên quay ra hỏi Tạ Nam: “Mọi người đều tưởng
cậu mới là người kết hôn sớm nhất cơ đấy, không ngờ bây giờ cậu lại là người tự
do nhất ở đây”.

Số phận đưa đẩy, ai nói trước được, tình yêu thời đại học của
Tạ Nam khá nổi tiếng, nên mọi người đều nhớ cũng chẳng có gì lạ. Từ lâu, cô đã
không còn để ý đến việc người khác nhắc lại chuyện cũ của mình, nhưng cũng chẳng
muốn tiếp tục đề tài này, cô tiện miệng lái sang chủ đề khác.

Vội vàng ăn chút đồ, Tạ Nam rời khỏi phòng tiệc, vào gian
thay đồ giúp Cao Như Băng thay bộ váy khác đi kính rượu quan khách. Đó là chiếc
xường xám màu đỏ tươi mà mẹ chồng tương lai của cô kiên quyết muốn con dâu mặc.
Cho dù không phải là bộ váy mình thích, nhưng Cao Như Băng cũng hiểu rằng không
nên vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm mất lòng mẹ chồng. Cô nhanh chóng thay chiếc
váy rồi ngắm nhìn mình trong gương.

Tạ Nam gật đầu khen ngợi: “Không tồi, cũng có chút dáng dấp
của một thiếu phụ rồi đấy”.

Cao Như Băng nhún vai: “Thật lỗi thời, tớ vốn đã chuẩn bị một
bộ lễ phục rồi, nhưng thôi vậy”.

Nhân viên trang điểm tháo vát giúp cô phủ thêm lớp phấn,
thay đồ trang sức và kiểu tóc. Chú rể Quách Minh đẩy cửa bước vào giục giã, hai
người cùng nhau trở lại phòng tiệc.

Tạ Nam giúp Cao Như Băng sắp xếp lại những phục kiện kèm
theo bộ áo cưới, rồi đi sau bạn mình, vừa bước ra ngoài, bỗng có một người xuất
hiện, chắn ngay trước mặt cô.

“Xin chào, Tạ Nam!”

Tạ Nam hơi ngạc nhiên: “Xin chào, anh Lý Nhuệ”.

“Lâu lắm rồi không gặp em, dạo này em vẫn tốt chứ?”

“Cảm ơn anh, em vẫn khỏe, còn anh?”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3