Mỗi Chàng Một Nàng - Chương 09

Chương 09

Gửi đến: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Janie, đừng tỏ ra ương bướng như vậy! Anh ấy THÍCH cậu. PHẢI vậy thôi. Còn lí
do nào khác khiến anh ấy muốn gặp riêng cậu nữa? Có lẽ anh ấy muốn... cậu cũng
biết rồi đấy.

Sao lại không nhỉ? Hai người đang đi
nghỉ mà, cả hai đều quyến rũ, cả hai đều độc thân... sao cậu KHÔNG CHỊU gần gũi
với?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Ừm, nhưng tại sao tụi tớ PHẢI làm vậy? Anh ta là kẻ mê người mẫu, nhắc để cậu
không quên.

Tin tớ đi, chuyện gần gũi KHÔNG PHẢI
là điều anh ta muốn ở tớ.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ấy đâu rồi?

Vậy thì cái gì Cậu nghĩ anh ta định nói với cậu về cái giống gì chứ?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu nghĩ anh ta định nói
với cậu về cái giống gì chứ?

Nếu biết cậu sẽ ngạc nhiên cho xem.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Cậu nghĩ anh ta định nói
với cậu về cái giống gì chứ?

Janie, cậu nên vượt qua định kiến vô lí này về Cal đi. Mới nãy tớ và Mark cũng
đã nói chuyện với nhau về việc này, khi cậu đang rửa chén, còn Cal đang lau
chùi vỉ nướng. Hai người có rất nhiều điểm chung. Ý mình là, hai người đều xuất
thân từ thị trấn nhỏ. Hai người đều thành công lớn trong sự nghiệp, và đều đi
lên từ hai bàn tay trắng. Cả hai đều quyến rũ và có óc sáng tạo. Và cả hai đều
là bạn thân của mình và Mark! Hai người sẽ tạo thành một cặp đôi TUYỆT ĐẸP. Hãy
cho anh ấy một cơ hội. Tớ biết anh ấy không thỏa mãn tiêu chuẩn của cậu - nếu
xét đến tính chất công việc anh ấy đang làm và anh ta cũng quá tuổi 25 - nhưng
chắc chắn anh ấy sẽ khiến cậu ngạc nhiên.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Cậu nghĩ anh ta định nói
với cậu về cái giống gì chứ?

Xin lỗi, cậu vừa dùng từ cặp đôi TUYỆT ĐẸP à?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc

Đừng tỏ ra ngốc xít như vậy nữa. Ra
khỏi phòng thay đồ mau. Hãy gặp để biết anh ấy muốn gì!

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ta muốn gì

Tin đi, tớ biết anh ta muốn gì. Và
điều đó sẽ không xảy ra đâu. Hãy tin tớ chuyện này, H. Nó liên quan đến niềm
vui duy nhất của cậu.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Holly Caputo
<holly.caputo@thenyjournal.com>

Về việc: Anh ta muốn gì

Này, tớ nghĩ cậu thật nực cười. Tớ không muốn nói về chuyện này nữa. Tớ đi ngủ
đây. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy - cậu đã hứa đến
Castelfidardo cùng tụi tớ để xin giấy kết hôn và chọn một ngày để tổ chức l
cưới. Tớ không biết cậu thế nào, nhưng tớ muốn gặp thị trưởng với bộ mặt tươi
tỉnh. Ngủ ngon nhé.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo <holly.caputo@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Anh ta muốn gì

Được thôi, đi ngủ đi. Đồ phản bội. Tớ làm thế này là vì cậu đấy, cậu biết chứ.

À không, tớ nghĩ cậu không biết đâu.

Tin tớ đi, tớ vẫn quyết tâm giữ vững
lập trường!

Buona sera[35].

J

PDA của Cal Langdon

Chúa phù hộ cho Zio Matteo. Ông chú
này không quan tâm lắm đến hệ thống dây điện trong nhà, nhưng ít ra ông ấy cũng
chuẩn bị một tủ rượu đầy nhóc. Mark và mình đã uống bay phần tinh túy của chai
uýt-ki 12 năm tuổi, và mặc dù hơi khó khăn khi gõ những dòng này với những ngón
tay tê cứng vì rượu, nhưng ít nhất mình cũng quên được hình ảnh con rắn đó.

Cuối cùng mưa cũng tạnh rồi. Các vì
tinh tú đã bắt đầu ló dạng, và cơn gió ấm áp đang thổi nhè nhẹ - tuy phảng phất
mùi phân ngựa - đến từ phía đông. Hồ bơi và bề mặt nền đá ướt đẫm sáng lấp lánh
dưới ánh trăng, và đâu đó ở một nơi xa xôi - xa hơn cả tiếng ngáy của Mark bên
cạnh, người đang say mèm gục đầu xuống bàn - mình nghe thấy tiếng kêu be be của
một chú lừa. Nó nhắc mình nhớ lại những đêm ở Baghdad với Barbara Bellerieve,
trước khi cô ấy từ bỏ việc đeo chiếc nhẫn của mình, rời xa mình và gần gũi với
Aaron Spender - tội nghiệp thằng đó.

Chuyện này khiến mình nhận ra những
việc như thế này đang xảy ra một cách đều đặn đáng lo ngại. Những phụ nữ mình
từng qua đêm đều lập gia đình với những người khác.

Mình cũng không nên phàn nàn. Có
Chúa mới biết mình chẳng hề muốn đăng kí kết hôn với nàng nào trong số đó ở
Williams-Sonoma.

Nhưng lạ lùng ở chỗ tất cả những
người bạn của mình đều có cặp có đôi. Ví dụ như Mark. Không phải mình không
mong đợi Mark được như thế, chỉ vì cậu ta chưa bao giờ đốt cháy bất cứ đường
mòn nào để trải nghiệm cá tính gai góc của bản thân. Dù cậu ta cũng vừa đốt
cháy con cá bơn tội nghiệp.

Nhưng thậm chí những đứa cần chỉ
điểm có cuộc sống độc thân lâu dài - như John Trent bên Chronicle - và Spender,
đều đang đâm đầu vào tròng.

Có phải chẳng bao lâu nữa mình sẽ là
thằng đàn ông duy nhất trên thế giới ở lứa tuổi này còn độc thân không? Và nếu
như vậy... thì tại sao? Mấy thằng này không biết mình đang dấn thân vào cái gì
sao?

Phải công nhận rằng, trong trường
hợp của Mark, tình hình cũng không thảm khốc như mình từng nghĩ, dù cho những
gì bà Ruth Levine đã lên tiếng cảnh báo. Holly đúng là một người đồng hành vui
vẻ và biết quan tâm, cũng không phải là một cô gái không xinh xắn. Cô ấy dùng
kèm món tráng miệng với cá, trình bày đầy nghệ thuật với artiso, nấm kho, dầu
ô-liu, phó mát trắng, ớt đỏ nướng, cà chua phơi khô, phó mát Parma, được rưới
thêm dầu ô-liu và nhựa thơ

Và khi Mark có vẻ tự hạ thấp mình
khi đề cập đến vấn đề nào đó của chuyên mục cậu ấy viết bài, cô ấy đã đánh cậu
ta, và nói với mình rằng những bài viết của cậu ấy thuộc chuyên mục sức khỏe
nổi tiếng nhất.

Và khi cả bọn ngồi vào bàn ăn mà
người bạn tên Jane của cô ấy đã dọn sẵn - cũng hơi kì quái khi nó được trang
trí với tất cả đèn cầy được tìm thấy trong nhà, vì cả bọn đang ăn tối ngoài
hiên có mái che, khi mưa đang rơi đồm độp trên những khung cửa đá xung quanh -
Holly cứ nằng nặc đòi chụp ảnh, để đánh dấu bữa ăn tối đầu tiên tại biệt thự
Beccacia.

Sau đó cô Harris - khá sâu sắc -
cũng nằng nặc đòi chụp hình cho Mark và Holly - “Để tưởng nhớ bữa ăn tối cuối
cùng của hai cậu với tư cách là người độc thân” - và hai người bọn họ bắt đầu
choàng tay qua người nhau...

Mình có thể hiểu quan điểm của Jane
khi cho rằng hai người đó là một đôi hoàn hảo. Họ là một cặp rất dễ thương.
Holly không khiến mình nghĩ - cho đến lúc này - rằng cô ấy là một loại người,
mà, ngay khi cô ấy được đeo nhẫn vào ngón tay, sẽ từ bỏ công việc ngay và phân
chia ngày giờ để có thể vừa mua sắm ở Neiman - Marcus vừa tham gia lớp thể dục
Pilates.

Phải ghi nhớ không nên đánh giá tất
cả những phụ nữ khác qua hình ảnh của Valerie nữa.

Nếu Valerie có mặt trong bữa tối vừa
rồi, trong vai trò của Holly, thế nào một mình cô ta cũng nốc hết hai chai rượu
hảo hạng montepolciano của Zio Matteo. Và cô ta sẽ luôn đảm bảo rằng cuộc trò
chuyện này, thay vì nói theo một cách hài hước về những phiền toái của chiếc lò
cho đến cuộc sống trước kia của bà Frau Schumacher, sẽ luôn quanh quẩn mỗi mình
cô ta mà thôi.

Và dĩ nhiên là sau đó, cô ta sẽ lảo
đảo vào toa-lét và nôn thốc nôn tháo những gì cô ta mới cho vào miệng.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa
Mark sẽ an toàn tuyệt đối. Một người đàn ông khi bước chân vào hôn nhân sẽ nghĩ
rằng anh ta sắp nhận được điều gì đó, nhưng trên thực tế, anh ta sẽ nhận được
điều gì đó hết sức khác biệt. Holly của Mark dường như là người bạn đời hoàn
hảo tính tới thời điểm này trong mối quan hệ của họ, nhưng ai có thể đảm bảo
rằng, một khi giai đoạn tốt đẹp đã qua, nói ví dụ như vậy, và họ được tuyên bố
là chồng là vợ - hay uomo và moglie theo tiếng Ý, nếu đám cưới xảy ra - cô ấy
có trở thành một mụ vợ cáu bẳn, đòi hỏi cậu ấy phải kiếm nhiều tiền hơn để cô
ấy có thể mua trang sức đắt tiền và dành hầu hết thời gian ám ảnh về chuyện cân
nặng và ghi chép lại tất tần tật những món đã cho vào miệng trong nhật kí ăn
uống hay không?

Mình nghĩ Mark nên suy xét đến vấn
đề này.

Và nếu bây giờ cậu ấy còn tỉnh táo,
chắc chắn cậu ấy sẽ được biết.

Tuy nhiên, mình phải đợi đến sáng
mai, và hi vọng hai đứa có cơ hội nói chuyện riêng trước khi cả nhóm đi đến văn
phòng đăng kí kết hôn.

Nói về hi vọng có cơ hội nói chuyện,
mình có nhắc cô Harris rằng tối nay mình rất muốn trở thành thính giả duy nhất
của cô ấy, để rồi sau đó, cô nàng nhanh chóng biến mất trong căn nhà, không bao
giờ trở lại. Mới đây thôi mình vừa tìm cô ấy, và phát hiện rằng cô ấy đã vào
phòng nghỉ ngơi, vì cánh cửa đã được đóng kín. Mình thừa biết nếu cửa này có
chốt, cô ấy cũng đóng chốt luôn rồi.

Đối với một phụ nữ có khả năng gửi
đi những lá email đầy thách thức, cô ta thế nào cũng sẽ tỏ ra kín tiếng trong
cuộc chạm trán mặt đối mặt cho xem. Mình thừa biết phụ nữ luôn thích chỉ bảo
đàn ông nên làm gì. Jane Harris thì ngược lại, cô ấy chỉ có thể nói ra bằng
tay, chứ không thể bằng miệng.

Cô ấy đúng là một người lạ lùng.

Nhưng cô ấy là một họa sĩ... và còn
là một họa sĩ nổi tiếng, chí ít nếu thằng nhóc hàng xóm tào lao ngớ ngẩn đó,
cái thằng dường như không hề rời mắt khỏi cô ấy mỗi khi họ tình cờ gặp nhau, có
lời nói đáng tin cậy.

Mình thật thông cảm với nỗi đau của
nó tin rằng mình cũng từng có cảm giác tương tự khi chết đứ đừ vì cô giáo dạy
môn khoa học vào năm lớp mười, Cô Huff.

Mặc dù cô Huff không có những đặc
trưng ấn tượng như Jane Harris... cổ chân mảnh mai đó - cổ chân phải mảnh khảnh
gây ấn tượng mạnh với hình xăm một cái đầu mèo đang nhe răng cười - và cả nụ
cười ngây thơ nữa.

Ngây thơ. Chúa ơi. Làm quái nào mà
mình nhận được hợp đồng từ cuốn sách vậy?

Nói về chuyện này mới nhớ... mình
phải viết cái quái gì trong cuốn sách tiếp theo đây?

Thôi. Đã quá mệt rồi - và cũng khuya
nữa - để nghĩ về chuyện này. Phải dẹp thứ này đi và đi ngủ thôi. Bây giờ chắc
đã quá nửa đêm nhưng đồng hồ sinh học của mình vẫn đang theo giờ New York.
Những ý tưởng về cuốn tiếp theo sau Sweeping Sands - cũng như những suy đoán
sâu hơn về cô Harris - chắc phải để đến sáng mai.

PDA của Cal Langdon

Một điều cuối cùng trước khi đi ngủ:

Cô ấy dường như vẫn gắn bó một cách
kì dị với đũng quần của mình. Mình bắt đầu tự hỏi, không biết Mark có nhắc lại
tin đồn nực cười khi tụi mình còn ở bang Ohio không, về việc mình có thằng nhỏ
siêu bự, rồi kể cho Holly và tiếp đó là Holly kể lại cho cô Harris này. Còn lời
giải thích nào khác cho việc mình cứ bắt gặp cô nàng nhìn chằm chằm vào điểm
nhạy cảm đó?

Nếu đây đúng là sự thật, mình buộc
phải, đơn giản thôi, giết chết Mark. Bạn cũng biết rằng, với độ tuổi như Mark,
đùa như vậy là quá lố rồi.

Nhưng cậu ấy làm việc trong lĩnh vực
khoa học, và những tài năng trong đấu trường đó dường như không tiến hóa khiếu
hài hước nhưhúng ta.

Phải nhớ để sáng mai hỏi cậu ấy mới
được.

Gửi đến: Listserv <Wundercat@wundercatlives.com>

Từ: Peter Schumacher
<webmaster@wundercatlives.com>

Về việc: JANE HARRIS

Chào buổi sáng tất cả các fan thân yêu của Wundercat! Bây giờ tớ sẽ lấy xe máy
vào thị trấn để mua bánh mì cho JANE HARRIS! Chị ấy vẫn chưa thức dậy. Tớ vẫn
chưa thấy chị kéo rèm cửa sổ phòng ngủ.

Nhưng ngay khi chị ấy thức dậy, chị
ấy sẽ trông thấy một ổ bánh mì tươi ngon để chị ấy có thể dùng kèm với cà phê!
Nhờ tớ cả thôi, Fan Số Một của Wundercat Mọi Thời Đại!

Wundercat muôn năm!

Peter

Gửi đến: Mark Levine <mark.levine@thenyjournal.com >

Từ>

Về việc: Thuê xe

Thưa ông,

Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất
của chúng tôi về hiểu lầm đáng tiếc liên quan đến chiếc xe ông đã thuê. Văn
phòng của chúng tôi, như ông đã biết, không mở cửa vào các ngày Chủ nhật. Tuy
nhiên, nếu ông chịu khó trả lại chiếc ô tô ông đã thuê cho đại lý tại Ancona
vào thứ Hai, chúng tôi sẽ rất hân hạnh khi giúp ông đổi chiếc hiện tại thành
chiếc ô tô mui kín 4 chỗ mà ông đã đề cập.

Sally Marx

Chuyên gia phòng Du hành Tạp chí New
York

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Được rồi, tất cả những gì mình đã viết đêm qua về việc ghét nước Ý này và ước
gì được ở nhà xem ER ra sao, coi như bỏ hết.

Mình YÊU nước Ý. Mình YÊU THÍCH nơi
này.

Khi mình thức dậy, mình đã cố kéo
tấm rèm cửa sổ nặng trịch ra, tưởng rằng sẽ thấy cơn mưa nặng hạt như tối hôm
qua

Tạnh rồi. Không còn mưa nữa.

Thay vào đó, là cả một bầu trời
trong xanh không một gợn mây. Và phía xa xa, thấp thoáng sườn đồi xanh rờn nhấp
nhô những tòa lâu đài như vừa bước ra từ câu chuyện thần tiên. Và bên dưới là
một hồ nước pha lê lóng lánh. Đâu đó thoang thoảng mùi cỏ khô mới cắt. Các bức
tường đá phản chiếu ánh nắng mặt trời của khoảng sân sau còn ướt sũng với những
chiếc lá xanh loang lổ và những chùm hoa giấy đỏ rực, cả những chú chim đang
hót líu lo trên những ngọn cây...

Thế thì, mình còn làm gì mà không
mau mặc đồ bơi và nhảy ùm xuống nước thôi?

Và sẽ rất, rất là...

LẠNH QUÁ!!!!

Bạn thấy chưa? Nước đúng là RẤT
lạnh. Giống như đá cục trong tủ lạnh vậy. Mình vừa run rẩy vì lạnh vừa viết
những dòng này trên chiếc ghế bên bờ hồ trong khi toàn thân trùm kín khăn tắm.

Dù bây giờ có thể mới 9 giờ sáng,
nhưng mặt trời đã tỏa ánh nắng chói chang. Hơi nước đang bốc lên từ chiếc khăn
tắm ẩm ướt phủ lên chân mình. Mình sẽ cảm thấy ấm áp ngay thôi...

TUYỆT VỜI. ĐY đúng là cảnh mình luôn
tưởng tượng nếu được du lịch đến châu u. Chỉ có mình, làn nước mát, bầu trời
trong xanh, mặt trời chói chang, và một chai ofacqua con gas (chai nước khoáng
có gas mình tìm thấy trong tủ lạnh). Nơi đây THẬT yên tĩnh. Không tiếng kèn xe
ô tô. Không còi báo động. Không tiếng cãi vả inh tai của mấy người hàng xóm khi
giành nhau chiếc điều khiển ti-vi. Chỉ có tiếng chim ríu rít, tiếng ngựa hí
vang, những cơn gió xào xạc trong hàng cọ và những chiếc lá ô liu xao xác bên
cạnh mình, nhánh cây của nó đang oằn mình với những trái tròn tròn nho nhỏ đang
chuyển mình từ màu xanh nhạt sang màu nâu đậm... rất đắng và không thể ăn được
(e hèm, mình đã nếm thử một trái rồi. Ai mà biết nó phải được tẩm ướp gia vị
hay làm gì trước rồi mới được ăn? Cây lựu đang nằm cuối hồ bơi kia ngon hơn
NHIỀU).

Trong không khí bốc lên mùi clo khô
và lạnh, mùi cỏ khô mới cắt từ cánh đồng xa xa phía bên kia hàng rào, và...
thôi được rồi, cả mùi phân ngựa thoang thoảng từ Centro Ippico bay tới nữa, chỉ
phảng phất thôi nhé.

Và xa tít đằng kia, trên đỉnh núi
xanh dường như đang vươn lên giữa những cánh đồng cỏ khô, là một thành phố
khác, nhấp nhô một tòa lâu đài cao cao...

Castelfidardo, nơi hôm nay cả bọn
phải đến để đăng kí kết hôn cho Holly và Mark. Chỉ khi nào họ khiêng được mình
ra khỏi đây thôi. Mình nghi ngờ khả năng của họ đấy. Vì cách duy nhất để mình
đứng dậy là...

AAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!

Gửi đến: Listserv
<Wundercat@wundercatlives.com>

Từ: Peter Schumacher
<webmaster@wundercatlives.com>

Về việc: JANE HARRIS

Xin chào! Tớ vừa phục vụ bữa sáng
cho JANE HARRIS xong đấy! Tớ đã khiến chị ấy hết sức ngạc nhiên với li cà phê
nóng và ổ bánh mì giòn! Chị ấy vừa mới bơi xong thì tớ bước vào sân với khay
thức ăn đã được bà nội chuẩn bị! Chị ấy hét lên rất to!

Nhưng sau khi định thần lại, chị ấy
thấy đó là tớ, và tớ đặt khay thức ăn xuống cạnh chiếc ghế bên hồ bơi, rồi hai
chị em cùng uống cà phê và ăn bánh mì. Tớ cũng mang theo ca cao hạt dẻ Nutella
nữa, JANE HARRIS rất thích món này! Hai chị em nói chuyện rất vui, và tớ đã
biết được MỘT TIN RẤT QUAN TRỌNG:

JANE HARRIS ĐÃ KÍ ĐƯ HỢP ĐỒNG ĐẦU
TIÊN VỚI CARTOON NETWORK ĐỂ SẢN XUẤT CHUỖI PHIM HOẠT HÌNH WUNDERCAT!!!!!!!!!!!

Quá đã!!! Có lẽ chúng ta sắp được
xem phim trên ti-vi rồi!

Tớ đang nghe mê say về những gì JANE
HARRIS kể thì đột nhiên một trong những gã chị ấy đi du lịch cùng (đừng lo lắng
nhé, các chàng trai, anh ta không phải bạn trai của chị ấy đâu. Theo như lời
JANE HARRIS thì: “ANH TA À? BẠN TRAI CHỊ Á? KHÔNG ĐỜI NÀO!”) Cal Langdon từ
trong nhà bước ra và đề nghị được nói chuyện riêng cùng JANE HARRIS.

Thế nên tớ buộc phải đứng dậy, nhưng
JANE HARRIS lại nói: “Không đâu, Peter, em cứ ngồi đó”. Thế là tớ cũng cho Cal
Langdon một ít cà phê và bánh mì và cả ba cùng ngồi nói chuyện về chính trị rất
lâu trước khi con gái của người chị của ông chủ sở hữu căn biệt thự mà JANE
HARRIS đang ở bước ra nói rằng họ phải khởi hành đến Castelfidardo.

Tớ đang suy xét hôm nay có nên lái
xe máy đến Castelfidardo để xem JANE HARRIS còn cần gì nữa không.

Đây là bản tường thuật từ TRUNG TM
WUNDWECAT! Nhiều thông tin nữa sẽ được cập nhật!

Hết và thăng luôn nhé,

Peter, Fan Số Một của Wundercat Mọi
Thời Đại

Gửi đến: Peter Schumacher <webmaster@wundercatlives.com>

Từ: Martin Schneck <
m.schneck@comixunderground.com>

Về việc:

JANE HARRIS mặc đồ tắm trông thế
nào? Sao cậu không kể!

Martin Schneck

Gửi đến: Claire Harris <charris2004@freemail.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Chào mẹ!

Ngay bây giờ tụi con đang ngồi trong xe chạy đến Castelfidardo để xin giấy kết
hôn cho Holly và Mark! Vui lắm mẹ ạ!

Phong cảnh ở đây cũng
rấttttttttttttttt là đẹp. Thậm chí cả những bảng hiệu cũng đẹp hơn hẳn khu nhà
mình. Chúng nhìn bắt mắt hơn... dù con chẳng hiểu gì hết.

Cả thức ăn nữa! Con vừa được ăn bữa
sáng ngon nhất trong ĐỜI... món gì đó tên Nutella với ổ bánh mì - vẫn còn nóng
- vừa mới nướng này. Chúa ơi, con tưởng mình đã chết và lên đến thiên đường rồi
chứ.

Dù sao thì, chúc bố mẹ đều mạnh khỏe
nhé!

Con chào mẹ!

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Vì cô cứ im lặng không muốn nói chuyện này mặt đối mặt, nên tôi chẳng còn chọn
lựa nào khác phải tiếp tục cuộc chiến email này. Tôi tin rằng cô đã nói điều gì
đó với ngụ ý, tôi không nên chõ mũi vào chuyện tình cảm của Mark, và tôi ắt hẳn
đã quá ám ảnh với suy nghĩ là người bạn trung thành nên phải có trách nhiệm
cảnh báo cậu ấy nên tránh xa nguy cơ bị đe dọa về cảm xúc lẫn tài chính trong khi
chính cậu ấy lại mong muốn dấn thân vào. Cô có chịu suy xét chuyện này thấu đáo
hơn không, hay cô vẫn còn mờ mắt về thứ gọi là lãng mạn đó?

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Chúa ơi, không tin được anh LẠI gửi email cho tôi khi đang ngồi trong xe như
thế này. THÔI NGAY ĐI!

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Cô còn cho tôi chọn lựa nào khác khi không chịu nói chuyện trực tiếp với tôi?
Tôi còn chưa kịp đánh tiếng với hai người đó về việc họ đang phạm phải sai lầm
như thế nào. Có lẽ nào cô cũng dần suy nghĩ giống tôi chăng? Tôi để ý sáng nay
cô có vẻ miễn cưỡng rời khỏi hồ bơi khi cô bạn Holly của cô hối thúc mọi người
chuẩn bị đến Castelfidardo....

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Chỉ vì tôi đang hưởng thụ cuộc sống
bên hồ bơi thôi! Ít ra cũng cho đến khi ANH xuất hiện.

Không, tôi vẫn không thay đổi ý
định. Holly và Mark thuộc về nhau, và tôi không thể hiểu tại sao có người lại
suy nghĩ ngược lại.

Và tôi cũng không phải là người “mờ
mắt vì thứ gọi là lãng mạn đó” như anh đã kết tội. Tình cảm là điều ngọt ngào,
chỉ vậy thôi. Và nếu anh cứ cố chọc gậy bánh xe, anh là kẻ đê tiện!

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Đê tiện à?

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

nh đã nghe tôi nói rồi. Hay đọc được cái chữ tôi ghi rồi. TÊN ĐÊ TIỆN. Chỉ có
kẻ đê tiện mới cố thuyết phục bạn thân mình không nên kết hôn với cô gái trong
mơ của anh ta. Đừng nói với tôi đó không phải là chuyện anh đã tính toán cả đêm
khi ngồi dưới terrazza hôm qua.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Làm sao cô biết chính xác tôi thức cả đêm để làm gì? Cô đi ngủ lúc 10 giờ mà.

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Tôi chỉ tình cờ thức dậy đi lấy nước uống, và trông thấy anh vẫn đang ngồi đó.
Anh và cả Mark nữa.

Nhưng rõ ràng nỗ lực của anh không
có tác dụng rồi. Nếu không, chúng ta sẽ không ngồi trên chiếc xe này để chạy
đến Castelfidardo đâu nhỉ?

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Tôi chẳng có cơ hội nào nói chuyện
với Mark, vì cậu ấy đã nốc quá nhiều rượu trong bữa tối nên say bí tỉ. Phải nói
thêm với cô rằng, đó không phải là dấu hiệu tốt chứng tỏ cậu ấy đang rất mong
đợi hôn nhân sắp tới trong sung sướng đâu.

Cal

Gửi đến: Cal Langdon <cal.langdon@thenyjournal.com>

Từ: Jane Harris
<jane@wondercat.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

Ôi, thôi đi. Đến cả tôi cũng có thể
chuốc rượu được Mark. Đô anh ấy nhẹ hều. Có lẽ anh ấy chỉ đang cố gắng bầu bạn
với anh thôi. Chuyện này chẳng có nghĩa GÌ HẾT.

Hơn nữa, bất cứ chàng trai nào cũng
đều có quyền xả hơi một chút trước khi kết hôn.

J

Gửi đến: Jane Harris <jane@wondercat.com>

Từ: Cal Langdon
<cal.langdon@thenyjournal.com>

Về việc: Đã đến lúc nói chuyện

(bất cứ chàng trai nào cũng đều có quyền xả hơi một chút trước khi kết hôn)

Điều này chứng tỏ quan điểm của tôi
khi cho rằng hôn nhân là một thể chế cũ kĩ trái tự nhiên cần phải được loại trừ
là đúng. Đàn ông có truyền thống uống say bí tỉ vào đêm trước khi diễn ra đám
cưới phản ánh một sự thật, họ muốn dùng hơi men để chống lại lí trí sáng suốt
của mình.

Chỉ có PHỤ NỮ mới muốn kết hôn. Đàn
ông thì không. Hành vi của Mark đêm qua đã chứng tỏ, sâu trong tận đáy lòng,
cậu ấy không hề muốn chuyện này. Cô biết r.

Cal

 

 


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3