Heo yêu Diêm vương (Tập 3) - Chương 22 phần 1

CHƯƠNG 22

Buổi sáng ngày hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu thu
dọn xong đồ đạc, Bát Bát cũng được đặt vào chiếc túi cạnh ba lô, xe của công ty
đưa cô và Tiết Phi Hà đến gần trường học, đem tất cả những đồ đạc xác nhận lại
một lần nữa, sau đó hai người này giống như những học sinh bình thường khác,
kéo va li hành lý, ôm chăn, cầm chậu rửa mặt đi vào trong trường.

 

Ký túc xá Chúc Tiểu Tiểu ở, chính là phòng
403 xảy ra vụ án sáu năm trước. Trong phòng này đã có hai nữ sinh Hoắc Nhã và
Hoàng Nhất Lệ ở. Bọn họ thấy có nữ sinh mới đến, đều rất vui mừng. Đặc biệt nhiệt
liệt hoan nghênh tiểu đệ chuột tinh linh Bát Bát đáng yêu của Tiểu Tiểu.

 

Giường dưới đều bị chiếm rồi, thế là Chúc
Tiểu Tiểu chỉ có thể sắp xếp đồ đạc ở giường trên. Hai người bạn cùng phòng đều
rất nhiệt tình giúp cô thu dọn. Đợi mọi thứ sắp đặt ổn thỏa, Chúc Tiểu Tiểu và
Tiết Phi Hà đi một vòng trong tòa nhà. Cửa của tòa nhà này, ở phía trước đều đã
được tăng cường phong ấn, ác linh không thể tùy ý ra vào nữa. Bọn họ không phát
hiện điều gì, thế là lại đi một vòng ở các khu trong vườn trường, cũng không có
điểm gì nghi vấn.

 

Bọn Tư Mã Cần trưng dụng một căn phòng ở
trong tòa ký túc dành cho giáo viên để làm trạm chỉ huy tạm thời. Mọi người lần
lượt thay phiên nhau ở trong xe giám sát chỉ huy và ký túc xá trực ban. Chúc Tiểu
Tiểu đi đến căn phòng kia xem một chút, báo cáo công việc, sau đó quay lại ký
túc xá của mình, rất nhanh chóng làm quen với các bạn cùng phòng.

 

Hai người bạn cùng phòng kia cũng chẳng
kiêng kỵ, thoải mái nói với Tiểu Tiểu thời gian trước ở đây có người tự sát. Mọi
người trong ký túc rất sợ hãi, những sinh viên có tiền đều dọn ra ngoài sống,
chỉ còn những người không có tiền đành phải ở lại trong cái chỗ quỷ quái này. Bọn
họ đều không dám làm gì một mình, đi vệ sinh, đi học... toàn bộ đều phải đi
thành đoàn. Hai người bọn họ ở cùng một phòng, cũng rất sợ hãi, bây giờ nhiều
thêm một người cũng tăng thêm một chút gan, cảm thấy phần nào yên tâm hơn.

 

Chúc Tiểu Tiểu vỗ ngưc nói không sợ, cô nổi
tiếng là to gan, mọi người cứ thế nói chuyện rất vui vẻ. Buổi tối hôm đó ba cô
nữ sinh nằm trên giường, Hoắc Nhã và Hoàng Nhất Đệ đem hai câu chuyện ma lưu
truyền trong tòa nhà kể một lượt với Chúc Tiểu Tiểu, vừa kể vừa hét, còn khiến
cho nữ sinh ở phòng bên cạnh cũng phải mò sang, cuối cùng diễn biến thành một
phòng mười cô gái chen chúc nhau, mở "Party áo ngủ kể chuyện ma". Lúc
kết thúc, còn muốn kéo nhau cả một đoàn đi vệ sinh.

 

Chúc Tiểu Tiểu mở máy giám sát nghe, muốn
xem xem từ trong những câu chuyện ma của tòa nhà ký túc xá số hai này có thể
tìm ra chút manh mối gì không. Uy lực kể lể của mười cô gái cực lớn, hai đồng
nghiệp ở lại phụ trách trực đêm trong xe theo dõi, vừa nghe vừa cười:
"Đúng là tuổi trẻ!".

 

Mười giờ ký túc xá tắt đèn, đám cô nương
này lại ồn ào một lúc, cuối cùng quyến luyến không rời quay về phòng mình. Bát
Bát ở bên ngoài len lén bò về, kêu chít chít mấy tiếng, lắc lắc đầu với Chúc Tiểu
Tiểu. Bát Bát là chuột linh, có thể phân biệt được yêu quỷ, là một máy do thám
sống di động nho nhỏ. Buổi tối nay Chúc Tiểu Tiểu cùng với bạn học nói chuyện,
nó đi một lượt ở lầu trên xuống lầu dưới, trinh thám khắp nơi, những cũng không
có phát hiện gì.

 

Chúc Tiểu Tiểu cho Bát Bát đồ ăn, lấy thêm
nước, ôm máy tính bò lên giường, cô muốn đem tin tức hôm nay thu thập được chỉnh
lý một chút. Lúc nửa đêm này là thời gian giám sát kiểm tra của chị Trần đóng
giả làm quản lý ký túc xá, Chúc Tiểu Tiểu có thể yên tâm nghỉ ngơi. Lúc này cô
rất bất ngờ khi nhìn thấy thư của Tề Nghiên La trong hòm thư của mình. Chúc Tiểu
Tiểu hưng phấn mở ra, quả nhiên là phần tiếp theo của câu chuyện về chú heo
con, cô cực kỳ thích câu chuyện này, quyết định đọc ngay.

 

Đoạn văn lần trước nói đến việc chú heo con
vì hôn Diêm Vương một cái, nên bị nhốt vào trong nhà lao của địa phủ, Diêm Nữ
Vương cũng không để ý đến nó, thế là nó bị nhốt cô đơn một mình rất lâu, rất
lâu.

 

Nhưng heo con là một chú heo lạc quan, sau
khi buồn bã một hồi, nó chẳng mấy chốc đã hưng phấn trở lại. Mỗi ngày heo con đều
ở trong phòng giam đi đi lại lại, cố gắng ăn ngủ theo giờ. Hắc Bạch Vô Thường
có quan hệ tốt nhất với nó thỉnh thoảng cũng đến thăm, đem cho nó một số đồ ăn
mà nó thích, Heo con ở trong nhà lao kết giao được với một người bạn chuột.

 

Chú chuột nhỏ ở trong nhà lao của địa phủ rất
lâu rồi, những chỗ khác nó đều không dám đi, sợ sẽ bị bắt, trong nhà lao này đi
lại rất an toàn. Chỉ có điều ở đây cô đơn quá, những kẻ bị giam giữ kia đều là
hung thần, ác ma, chú chuột nhỏ không thích. Nhưng heo con thì không như vậy,
heo con thích sạch sẽ, rất dịu dàng, từ trước đến nay không chê ghét chú chuột.
Thế là hai con thú nhỏ cô đơn nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết, cùng sống
trong nhà lao, quan tâm lẫn nhau.

 

Heo con cũng không biết mình rốt cuộc còn bị
giam trong nhà lao bao nhiêu năm nữa. Nhưng đến một ngày, Diêm Vương bất chợt
nhớ ra nó. Hắc Bạch Vô Thường liều mình cầu xin cho heo con, cuối cùng Diêm
Vương quyết định khai ân, cho phép heo con quay lại vòng luân hồi, nhưng mà lần
này chỉ có thể để nó đầu thai làm súc sinh, lại trở về làm heo.

 

Hắc Bạch Vô Thường vui mừng đem tin tức này
đến cho heo con. Bọn họ bắt đầu tích cực sắp xếp, muốn tìm một nhà chủ nuôi heo
tốt bụng để heo con đầu thai. Nhưng heo con lại không vui mừng nổi, nó càng
ngày càng trở nêu u buồn. Nhưng mà dù không vui mừng, nó cũng chỉ là một chú
heo bé nhỏ hèn mọn, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

 

Thời gian đó, tình hình địa phủ có nhiều bất
ổn, Diêm Vương vì để bảo đảm cho sự an toàn của các hồn phách, nên cố gắng sắp
xếp luân hồi càng nhiều càng tốt, heo con cũng nghe phong thanh, nhưng không hiểu
là có chuyện gì. Vào ngày nó được đầu thai, sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

 

Ngày hôm đó, heo con cuối cùng được đưa đến
đường luân hồi. Số linh hồn đầu thai rất nhiều, xếp thành hàng dài dằng đặc. Đường
xếp hàng đầu thai của súc sinh không được quản lý chặt chẽ như bên đường của
con người, các hồn phách đứng ngồi tứ tung, đông một đám, tây một đám chờ đợi,
quỷ sai đứng bên cạnh thì thi nhau tán gẫu. Heo con sau khi được Hắc Bạch Vô
Thường tiễn đến đây, phải ở lại buồn bã một mình, nó nghe được câu chuyện từ chỗ
các quỷ sai.

 

Hóa ra địa phủ này đầu tiên là do Bắc m
Vương thống soái của Ngũ phương quỷ đế cai trị, nhưng tâm tính Bắc m Vương cực
kỳ tàn độc, đối với những hồn ma có chút lỗi lầm, đều thi hành những hình phạt
hà khắc, giày vò độc ác, quản lý hồn thể vô cùng rối loạn, không trật tự, quy
cũ. Sau này Diêm Vưong mới nhập thần giới khiêu chiến Bắc m muốn chiếm lấy vị
trí của ông ta, lên cai quản địa phủ. Hai bên đương nhiên xảy ra một cuộc đại
chiến, Diêm Vương được sự tương trợ của em gái là Diêm Nữ Vương và Tất Vương, một
trong số các quỷ đế, cuối cùng đánh bại Bắc m Vươngg, quản lý thế giới ngầm địa
phủ. Từ đó, địa phủ bắt đầu bước vào thời đại tam vương thống lĩnh do Diêm
Vương đứng đầu.

 

Nhưng gần đây, Bắc m Vương lại khôi phục lực
lượng, đám thủ hạ của ông ta đang đội đất quay trở lại, muốn một lần nữa quyết
sống mái với Diêm Vương. Cho nên gần đây tình hình địa phủ rất loạn, những linh
hồn có thể đầu thai thì nhanh nhanh đi đầu thai, đầu thai sớm lúc nào hay lúc
đó. Nếu không khi đại chiến bắt đầu, những hồn phách không có chỗ dựa sẽ rất
thê thảm. Những linh hồn ở bên cạnh nghe thấy vậy đều ra sức chen lên trên để đầu
thai trước, chỉ có heo con là lẩn xuống nhóm sau cùng.

 

Lúc này đột nhiên trời đất rung chuyển, Bắc
m Vương đã bất ngờ tấn công. Hồn phách trong địa phủ hoảng loạn, thất tán, chẳng
còn để ý đội hình đội ngũ gì nữa, toàn bộ chen nhau chạy vào cửa luân hồi. Ngay
đến quỷ sai cùng phải giật mình kinh hãi. Nhưng heo con thì khác, nó quay đầu,
gắng sức chạy về phía đại điện.

 

Trong đại điện, Diêm Vương đang đánh nhau
khói lửa ngút trời, Bắc m Vương giăng kết giới ngầm để giam mình và Diêm Vương
trong đó, không ai có thể xông vào được, ngay cả chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ
do Ngọc Hoàng Đại Đế phái đến hòa giải cũng nhất thời không có cách gì. Diêm
Vương đang ở trong kết giới của Bắc m Vương, năng lượng bị hạn chế, đã rơi vào
tình thế nguy cấp. Lúc này, một thân hình nhỏ bé từ đâu xông tới, lao đầu vào
bên trong kết giới, một miếng cắn vào cánh tay của Bắc m Vương.

 

Kết giới ngầm Bắc m Vương khổ sở tạo nên, đến
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không vào được, sao còn phải phòng bị những kẻ khác.
Cho nên ông ta nhất thời không để ý, lại bị một con heo cắn mạnh vào cánh tay.
Bắc m Vương vận khí vung tay, hất chú heo nhỏ ra, nhưng cũng chính vào thời khắc
này, Diêm Vương phản kích, kết giới vỡ tan, Bắc m Vương lại lần nữa bị đánh bại
trong tay Tam vương địa phủ.

 

Chiến tranh kết thúc, Bắc m Vương bị Cửu
Thiên Huyền Nữ phong ấn. Heo con thoi thóp thở nằm ở một bên, trải qua thời
gian dài như vậy, cuối cùng nó lại được gặp Diêm Vương. Tuy bị thương rất nặng,
nhưng trong lòng nó vẫn rất vui sướng.

 

Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy heo con, nó lại
có năng lực khác thường xuyên phá bất kỳ loại kết giới nào. Phải biết là trong
hai trăm năm nữa đại kiếp của trời đất sẽ đến, tất cả thần ma trong thế giới đại
chiến, Cửu Thiên Huyền Nữ cần có một binh khí tiên phong có năng lực như thế
này. Thế là bà muốn thu nhận nó làm đồ đệ, bà nói với nó, chỉ cần bái bà làm sư
phụ tu luyện, thì sẽ có thể trở thành thần tiên, thoát ly khỏi nỗi khổ luân hồi.
Nhưng mà heo con lắc đầu, nó không đồng ý.

 

Cửu Thiên Huvền Nữ nhìn sang Diêm Vương,
Diêm Vương hiểu ý, người nói với heo con, nếu như nó có thể cùng với Cửu Thiên
Huyền Nữ học được tiên thuật, tu luyện thành hình người, Diêm Vương người sẽ
nguyện ở bên nó. Heo con động lòng, bắt đầu từ ngày đó, chiến thần thiên đình Cửu
Thiên Huyền Nữ có thêm một đồ đệ là chú heo con.

 

 

Chúc Tiểu Tiểu đang chìm đắm trong câu chuyện
của heo con, Bát Bát đột nhiên bò lên gìưòng, cào cào tay cô. Chúc Tiểu Tiểu giật
bắn mình, lúc đó mới phản ứng lại được, trong phòng này có một mùi cháy khét rất
nhạt. Cô kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Đeo
kính vào, định thần nhìn lại, một bóng sáng mơ hồ đang đứng ở giữa phòng.

 

Chúc Tiểu Tiểu bừng tỉnh, cầm lấy bình dẫn
hồn đặt bên cạnh gối, nhưng cô vừa làm động tác này, bóng sáng kia đã
"vút" một cái xuyên qua khe cửa bay ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu nhanh
chóng nhảy xuống giường định đuổi theo thì hai cô bạn ở giường dưới giật thót
mình: "Chuyện gì vậy?”.

 

“Mình bị đau bụng, muốn đi vệ sinh, các cậu
ngủ đi, không sao đâu." Chúc Tiểu Tiểu trong tình huống khẩn cấp kiếm đại
một cái cớ rồi cuống cuồng xông ra ngoài. Hành lang trong tòa nhà ký túc này
thuộc loại hành lang kiểu cũ, giữa hai dãy phòng là một Iối đi. Đang lúc nửa
đêm, xung quanh vắng người, đèn điều khiển bằng âm thanh ở trong lối đi cảm ứng
được tiếng đóng cửa của Chúc Tiểu Tiểu mà sáng lên. Ánh sáng đèn màu vàng nhạt
chiếu lên hành lang dài làm không khí càng thêm u ám.

 

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn bốn phía,
không nhìn thấy bóng sáng, nhưng màu đỏ của đồng hồ trên tay thì vẫn còn.

 

Tiểu Tiểu cấn thận quan sát, lăm lăm cầm Tiểu
Phấn Hồng trong tay, từng bước từng bước đi về phía trước. Đèn ở trong hành
lang đột nhiên tắt phụt, Chúc Tiểu Tiểu giậm chân, đèn điều khiển bằng âm thanh
lại lần nữa sáng lên. Lúc này Chúc Tiểu Tiểu đã phát hiện, ở chỗ cửa cầu thang
kia, một bóng sáng mơ hồ đang đứng.

 

Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt lấy Tiểu Phấn Hồng
chuẩn bị nghênh chiến, nhưng bóng sáng kia lại gần như không có ý tấn công, nó
chỉ đứng yên đó, không cử động.

 

"Phát hiện một ác linh, ở cửa cầu
thang tầng bốn."

 

Chúc Tiểu Tiểu khẽ khàng mở thiết bị liên lạc
ra, nhỏ tiếng báo cáo. Lần này động tác của cô không làm kinh động đến bóng
sáng, nó vẫn đứng im. Chúc Tiểu Tiểu quyết định chủ động xuất kích, nhưng khi
cô vừa sáp tới, bóng sáng kia lại tức khắc di chuyển, xuống lầu. Chúc Tiểu Tiểu
vung tay một cái, dây trói hồn bay ra, linh hồn kia lại lách sang một bên,
tránh được trong tích tắc, sau đó chớp mắt đã di chuyển lên lầu trên.

 

Chúc Tiểu Tiểu truy sát không rời, cùng với
nó chạy lên trên lầu, nhưng lên tới tầng thượng thì không thấy tông tích của nó
nữa, vệt sáng đỏ trên đồng hồ cũng không còn.

 

Chúc Tiểu Tiểu lại giậm chân cho đèn trong
hành lang sáng lên. Lúc này chị Trần đóng giả nhân viên quản lý nhận được thông
báo của giám sát bên công ty cũng chạy tới nơi, hai người đi một vòng trong rồi
đi tầng thượng, đều không có phát hiện gì. Đang muốn xuống lầu, lại nhìn thấy ở
trong góc rẽ tối tăm của cầu thang, có một người đang cuộn tròn. Vừa rồi cả đoạn
đường vội đuổi theo, lại trong ánh đèn lờ mờ, cho nên Chúc Tiểu Tiểu không hể
phát hiện chỗ đó có người.

 

Chị Trần bước đến thăm dò, là một nữ sinh,
đã tắt thở! Thi thể đó hai mắt trợn trừng, giống như đã phải chịu đựng điều gì
vô cùng kinh hãi. Trên đầu và mặt có vết máu, thân thể co quắp không tự nhiên,
nhìn giống như là bị lăn từ tầng trên xuống ngã đập vào trong góc tường này.

 

Chị Trần thở dài một cái, lấy điện thoại ra
thông báo cho cảnh sát. Chúc Tiểu Tiểu đứng bên cạnh, trong lòng là một cảm
giác khó chịu không thể diễn đạt thành lời.

 

 

Thi thể đó trong đêm được lặng lẽ đưa đi xử
lý, phía cảnh sát cẩn thận kiểm tra hiện trường, tìm sinh viên để hỏi han. Người
này là nữ sinh phòng 612, vẫn luôn học tập rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tự học đến
lúc tắt đèn mới quay lại ký túc xá, tối hôm qua cũng như vậy. Không ai biết cô ấy
quay về khi nào, cũng không ai biết cô ấy bị ngã ở đây như thế nào.

 

“Mỗi ngày cô ấy đều quay về rất muộn, cho
nên luôn mang theo đèn pin", cô nữ sinh cùng phòng cô ấy nói.

 

Phía cảnh sát tìm thấy một chiếc đèn pin bị
rơi hỏng ở cách thi thể của người chết không xa. Rất rõ ràng, cô ấy chắc chắn
không phải vì đường tối quá mà sẩy chân ngã xuống cầu thang.

 

Tại hiện trường không hề phát hiện manh mối
nào khác, ngoại trừ việc Chúc Tiểu Tiểu truy đuổi linh hồn kia ra, vụ án này
trước mắt đều không có chút thu hoạch gì.

 

Khi Tiểu Tiểu quay lại xe báo cáo với Tư Mã
Cần, cô đã trình bày suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy linh hồn kia hình như không
có ác ý, nó có cơ hội tấn công cô nhưng lại không ra tay, trái lại còn dẫn cô đến
chỗ có thi thể.

 

"Nhưng linh hồn đó làm sao biết đến
phòng 403 để tìm tôi? Nó làm sao biết được tôi là người nằm vùng?" Điểm
này Chúc Tiểu Tiểu nghĩ mãi không thông.

 

"Có lẽ nó không phải là đến tìm cô, nó
chỉ là đi chơi về chốn cũ, không ngờ rằng sẽ gặp phải một người có khả năng
phát hiện ra nó. Nhưng nó đưa cô đến tìm thi thể kia thì không biết là có ý gì?
Còn một điểm rất lạ, linh hồn của người chết kia cũng không thấy đâu, theo lý
mà nói linh hồn mới như thế này trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể rời
khỏi thi thể quá xa. Nhưng tối ngày hôm qua đã tìm kiếm khắp tòa nhà cũng không
phát hiện ra, linh hồn này còn có thể đi đâu?"

 

"Tôi đã hỏi các sinh viên trong ký
túc, nhưng vẫn chưa hỏi được ra, tối qua có sinh viên nào biểu hiện bất thường
hay không. Bọn họ tắt đèn rồi đều đi nghỉ, bởi vì lời đồn có ma gây rối, cho
nên không ai dám ra ngoài một mình." Chúc Tiểu Tiểu báo cáo xong, lại hỏi:
"Bây giờ lại có thêm người chết, ngoại trừ việc tăng lớp phụ đạo tâm lý
cho sinh viên ra, trường học lẽ nào không thể cho sinh viên nghỉ trước để làm sạch
tòa nhà này?".

 

"Hồ Dương đã trao đổi với bên trường học
rồi, nhưng ba người trước đó là tự sát, tối qua lại giống như một tai nạn,
không có lý do chính đáng để khiến trường học thanh lý tòa nhà. Cách giải thích
là ma gây rối này khẳng định là bọn họ sẽ không chấp nhận. Hơn nữa trường học
cũng lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng, cho nên vẫn nghĩ cách âm thầm xử
lý."

 

Chúc Tiểu Tiểu làm thế nào cũng đều cảm thấy
không yên tâm: "Vậy tôi còn có thể làm gì?".

 

"Cô cứ như bình thường cùng bọn họ
tham dự lớp phụ đạo tâm lý, làm những việc sinh viên bình thường sẽ làm, đừng để
lộ bí mật. Bây giờ chúng tôi vẫn không thể xác định ác linh có phải đang chiếm
thân thể của một sinh viên hay không. Nhưng theo lý mà nói, tòa ký túc này đã
được tăng thêm phong ấn, nó chắc không thể tự do ra vào, cho nên rất có khả
năng sẽ giả bệnh để không phải lên lớp, biểu hiện hằng ngày chắc chắn cũng
không giống với bình thường. Chúng tôi sẽ tìm hiểu tình hình từ chỗ các giáo
viên trong trường, cô cũng để ý nghe ngóng trong đám sinh viên một chút."

 

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, lại cùng với bọn họ
điểm lại trình tự hành động một lượt, sau đó xuống xe đi về phía phòng y tế trường.
Trường học này bắt đầu mỗi học kỳ đều sẽ tổ chức kiểm tra sức khỏe cho sinh
viên, Chúc Tiểu Tiểu là người mới chuyển đến, dù tới học muộn, nhưng cũng phải
kiểm tra sức khỏe bù. Cho nên tối qua cô đã lấy bảng biểu, hôm nay phải đến
phòng y tế kiểm tra.

 

Trong phòng y tế có hai bác sĩ một nam, một
nữ, bác sĩ nam nhiệt tình đi đến, một số tiếp xúc trên chân tay khiến Chúc Tiểu
Tiểu rất phản cảm, cảm thấy có chút bị anh ta lợi dụng. Đo chiều cao, cân nặng,
huyết áp, đang chuẩn bị lấy máu, nữ bác sĩ bên cạnh kia đột nhiên hỏi: “Thẻ
sinh viên của em đâu? Làm sao chỉ có một bảng kiểm tra sức khỏe thế này".

 

Chúc Tiểu Tiểu trả lời: "Giai đoạn trước
nhà em có chuyện, không thể đến trường đăng ký học đúng thời gian, hôm qua mới
tới, thẻ sinh viên vẫn chưa lấy được. Chú nhiệm lớp bảo em nhanh chóng đi làm
kiểm tra sức khỏe trước, chỉ đưa cho em bảng biểu này".

 

Nữ bác sĩ kia lại nói: "Vậy em đưa chứng
minh thư cho chúng tôi xem, chúng tôi phải đối chiếu với bảng này mới được".

 

Bác sĩ nam ở bên cạnh nói: "Đúng,
đúng, xem một chút nhỉ".

 

Chúc Tiểu Tiểu chậm rãi lấy chứng minh thư
trong ví tiền ra, thiết bị liên lạc bên tai truyền đến tiếng nói của Tư Mã Cần:
"Chúc Tiểu Tiểu, mở máy quay lên để tôi xem xem hai bác sĩ này".

 

Chúc Tiểu Tiểu vừa đưa chứng minh thư ra, vừa
nâng gọng kính lên, ấn vào nút mở máy, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ nữ, lại quay đầu
nhìn nhìn bác sĩ nam. Khi lấy lại chứng minh thư nhét vào trong ví, cô lại cử động
cánh tay, khéo léo để đồng hồ cũng chuyển đến trong phạm vi ống kính, trên đồng
hồ không có bất cứ thay đổi nào.

 

Hàng ma sư cùng trực với Tư Mã Cần nói:
"Trên đồng hồ không có gì khác lạ, hai người này nhìn cũng rất bình thường"

 

"Hừ, kiểm tra chứng minh thư, kỳ lạ."
Tư Mã Cần vẫn không dám khinh suất, may mà chứng minh thư của Chúc Tiểu Tiểu đã
được công ty đổi cho một cái, dòng ngày tháng năm sinh đã được sửa lại.

 

Bác sĩ trường học làm tận chức trách thế
này cũng thật là hiếm thấy, một cuộc kiểm tra sức khỏe thôi mà. Tư Mã Cần không
yên tâm, anh đột nhiên nói: "Chúc Tiểu Tiểu, đừng đế bọn họ lấy máu cúa
cô, hãy rời khỏi đó trước".

 

Không lấy máu? Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy lời
này giật thót mình, trên cánh tay của cô, người ta đã dán băng dính lên, tìm được
tĩnh mạch rồi. Nữ bác sĩ kia đang cầm ống kim đến, Chúc Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng,
không để cô ta lấy máu, phải nói thế nào đây?

 

Bác sĩ nam kia nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng
của cô, cuời cười an ủi: "Nếu sợ thì đừng nhìn xuống kim, không đau đâu, một
lát là xong”.

 

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên có hành động, cô
nhẩy phắt lên, cuồng loạn xua tay: "Không được, không được, em sợ tiêm, hễ
tiêm là sẽ bị ngất xỉu, em không lấy máu nữa, không lấy nữa". Cô gỡ hết
băng dính ở trên cánh tay ra, ném mạnh xuống đất, co chân chạy ra khỏi phòng y
tế.

 

Chu Duệ ở bên công ty cùng lúc nhìn thấy
hình ảnh của hai bác sĩ này, đã nhanh chóng tìm kiếm trong kho số liệu, anh nói
với Tư Mã Cần: "Kết quả so sánh khuôn mặt, chúng ta không có tư liệu về
hai người này, trong kho số liệu cũng không có bọn họ, tạm thời không thấy gì
khả nghi".

 

Tư Mã Cần suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại
bảo Hồ Dương tìm kiếm tư liệu về hai bác sĩ này từ phía trường học bên kia. Tất
cả tư liệu đều đã kiểm tra, cũng không nhìn ra được có gì không thỏa đáng.

 

Tư Mã Cần mập mờ phát hiện một chi tiết có
tính đột phá. Mấy học sinh đó nhìn có vẻ như không có điểm gì giống nhau, học ở
những lớp khác nhau, ăn cũng có thể tới những nhà ăn không giống nhau. Nhưng học
sinh mới đến nhập học thì ai cũng kiểm tra sức khỏe ở cùng một chỗ.

 

"Ray, cậu kiểm tra lại mấy vụ án cướp
linh hồn gần đây, xem xem những công ty xảy ra vụ án có phải đều sắp xếp cho
nhân viên kiểm tra sức khỏe trước đó không."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3