Anh Sẽ Phải Yêu Em - chương 15 - 16

Chương 15

Đáy lòng Phùng Ki chợt có một đợt xao động khó hiểu dâng lên, Phùng Ki đưa tay
đẩy Manh Manh ra, muốn bảo cô ngủ ở sô pha bên cạnh, lại sợ tiểu nha đầu ngủ
trên sô pha không thoải mái, nha đầu kia từ nhỏ yếu ớt.

Phùng Ki do dự, Manh Manh đã giơ
cánh tay ôm thắt lưng của anh, nhắm hai mắt lại, Phùng Ki âm thầm hít vào một
hơi, cũng nhắm mắt lại, nhưng mà thân thể lại không tự chủ được cứng ngắc, hơn
nữa cảm giác vô cùng sâu sắc, tay của tiểu nha đầu, chân của tiểu nha đầu, đầu
của tiểu nha đầu, cùng với hơi thở ấm áp của cô, đều thành nhân tố anh phải đối
kháng.

Phùng Ki cũng không biết loại biến
hóa này phát sinh như thế nào, tâm tư rối loạn, giống như lần trước cô chủ động
hôn mình, tuy rằng anh đẩy cô ra, nhưng cảm xúc mềm mại cùng lưỡi nhỏ trắng
mịn, giống như chui vào trong lòng Phùng Ki, tiểu nha đầu vừa đến gần, anh
không tự chủ được sẽ nhớ đến, rõ ràng đến nỗi không thể bỏ qua.

Phùng Ki đang mâu thuẫn rối rắm
trong lòng, bỗng nhiên tiểu nha đầu ngồi dậy, Phùng Ki mở mắt ra: "Làm sao
vậy, không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, hôm nay em ngủ tạm trên sô pha
một đêm, ngày mai anh bảo người ta đem một cái giường hơi đến."

Manh Manh quệt quệt miệng: "Em
không ngủ giường hơi đâu, em muốn ngủ cùng một chỗ với Ki ca ca, em chỉ cảm
thấy bên trong không thoải mái..." "Bên trong? Cái gì bên
trong?" Phùng Ki nghi hoặc nhìn cô, không khỏi có chút xuất thần.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Trong phòng đèn tắt, rèm cửa sổ lại
chỉ kéo một nửa, ánh sáng đèn nê ông ngoài hành lang bệnh viện hắt vào trong
phòng, chiếu vào đáy mắt tiểu nha đầu, giống như mặt nước dưới ánh trăng loang
loáng lóe sang, cái loại thắp sáng nhè nhẹ từng đợt xinh đẹp này, nhìn qua sáng
như ngọc lại mị hoặc, nhìn lâu, thật có thể câu hồn phách người ta, chẳng qua
lý trí rất nhanh bị lời than thở của tiểu nha đầu kéo trở về.

"Mặc nội y ngủ không thoải mái,
cái nội y này có chút chật..." Phùng Ki có chút không được tự nhiên, lại
nói chuyện tư mật của tiểu nha đầu này, trước kia Phùng Ki luôn ở bên cạnh,
thậm chí nguyệt sự lần đầu tiên của tiểu nha đầu, vẫn là khi ở bên cạnh anh.

Lúc ấy tiểu nha đầu mười hai tuổi,
anh còn ở quân giáo, nghỉ hè, tiểu nha đầu liền ngâm mình ở Phùng gia, hai
người ngủ ở phòng của anh, nửa đêm anh cảm thấy có chút không thích hợp, mở đèn
lên mới phát hiện trên giường đã ẩm ướt, một mảnh nhỏ máu đỏ sậm trên ra giường
vàng nhạt, nhìn thấy ghê người, hơn nữa, dưới thân tiểu nha đầu còn không ngừng
thấm ra bên ngoài.

Lúc ấy anh rất sợ hãi, đúng lúc cha
mẹ đều không ở nhà, anh kích động tìm chăn phủ giường lớn, bao lấy tiểu nha đầu
ôm chạy đến viện sản khoa của quân khu, hơn nửa đêm đem quân y náo loạn, mới
biết rõ ràng tại sao lại thế.

Kỳ thật Phùng Ki cũng không phải
không biết việc này, tri thức sinh lý cơ bản vẫn có hiểu biết, chẳng qua sự
việc rơi đến trên người Tiểu Manh Manh, nên cái gì anh cũng quên, chỉ biết tiểu
nha đầu đổ máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà trắng bệch, còn luôn hô đau bụng.

Bác sĩ Quân y là một dì tuổi trung niên,
thời điểm nói cho anh biết, Phùng Ki xấu hổ hận không thể tìm cái hố mà chui
vào, sau đó ôm tiểu nha đầu về nhà, giặt sạch ra giường, đem tiểu nha đầu bố
trí tốt, còn dựa theo lời bác sĩ, lấy đường đỏ, pha nửa ly nước đường đỏ cho
tiểu nha đầu, cho cô uống xong, ngày hôm sau còn giống như kẻ trộm, chạy đến
một tiệm tạp hóa nhỏ cách nhà thật xa, giúp tiểu nha đầu mua mấy gói băng vệ
sinh, bà cụ bán tạp hóa dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh, anh đến giờ vẫn còn nhớ
rõ.

Loại chuyện bí mật này từ khi tiểu
nha đầu trưởng thành, không hiếm gặp, hai người cơ hồ không có bí mật gì, trước
kia, Phùng Ki cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, nhưng hiện tại,
anh ý thức được chính mình cùng tiểu nha đầu lúc này khác biệt nam nữ, thì mọi
việc đã trở thành thói quen rồi.

Manh Manh vén lên áo thun rộng thùng
thình trên thân, cho anh xem sau lưng: "Ki ca ca, anh nhìn thử lưng em có
phải đều đỏ hay không, hơi đau..." Tiểu nha đầu kêu đau, Phùng Ki vội vàng
bỏ qua ý tưởng rối loạn trong đầu, mở đèn ở đầu giường, cúi đầu xem kỹ phía sau
lưng của tiểu nha đầu.

Một mảnh trắng chói mắt, khiến Phùng
Ki bất giác hít vào một hơi, da thịt của tiểu nha đầu tinh tế trắng nõn, không
có tỳ vết nào, lọt vào trong mắt anh, Phùng Ki cảm thấy cả người đều nóng hừng
hực khổ sở.

Bên trong, Tiểu nha đầu mặc một bộ
nội y bằng ren trong suốt màu hồng, trên dây khóa đều là hoa hồng trong suốt,
từng đóa nở rộ trên lưng trắng đẹp như tuyết của cô, màu hồng xinh đẹp, da thịt
trong suốt, nhìn rất rõ ràng, hơn nữa, tiểu nha đầu ngại phiền toái phải kéo
áo, nâng tay cởi luôn áo thun ra, nửa người trên mặc một bộ nội y màu hồng
trong suốt ngồi ở trong lòng anh, từ góc độ của Phùng Ki có thể thấy rõ ràng,
trước ngực tiểu nha đầu rất đẹp, hình dáng hoàn mỹ, cùng với đỉnh phấn nộn sáng
màu, giấu trong nội y màu hồng có hình hoa hồng nở rộ như ẩn như hiện...

Phùng Ki cảm thấy hô hấp của chính
mình có chút khó khăn, cả người buộc chặt, càng làm anh xấu hổ là, phản ứng
sinh lý của anh, đang lấy một loại khí thế không thể chống đỡ mãnh liệt đứng
lên, nếu không phải một cánh tay, một chân không thể dùng lực, và chính mình
không cho phép, Phùng Ki có thể sẽ trực tiếp đem tiểu nha đầu này đặt trên
giường, dù sao lúc này mà nói, lý trí đối với nam nhân bừng bừng phấn chấn, cơ
bản bằng không.

Tiểu nha đầu giống như ý thức được
phản ứng của anh, xoay người, đối diện anh, tay nhỏ bé với vào trong mền, chuẩn
xác bắt lấy nơi xấu hổ nhất của Phùng Ki: "Ki ca ca, đây là cái gì?".
Phùng Ki không khỏi thét lớn một tiếng, nhanh tay đem tay nhỏ bé của cô túm ra,
cầm lấy áo thun bị cô quăng ở bên cạnh, nhét vào trên người tiểu nha đầu, lớn
tiếng ra lệnh: "Ngủ, nội y không thoải mái thì vào trong toilet cởi ra,
còn dây dưa, đến sô pha mà ngủ."

Manh Manh quệt quệt miệng, vào
toilet cởi nội y, chờ tiểu nha đầu từ bên trong đi ra, Phùng Ki bỗng nhiên cảm
thấy, nha đầu kia ước chừng là do ông trời cố ý phái xuống tra tấn anh, cởi nội
y, bên ngoài là áo thung rộng thùng thình phập phồng, vô cùng rõ ràng chiếu ra
hình dáng rất đẹp, theo chuyển động của cô, trái phải cao thấp nhảy lên, vô
cùng tự nhiên, tiểu nha đầu không có chút e ngại nào, bộ dáng mơ mơ màng màng,
thanh thuần vô cùng.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Phùng Ki bắt đầu hoài nghi chính
mình cùng cầm thú không khác gì nhau, trong đầu lại có loại ý niệm này đối với
Manh Manh, không thể, trong đầu không thể có ý niệm, Phùng Ki tắt đèn, nhắm
mắt, ráng sức xê dịch sang bên cạnh, Manh Manh bò lên giường, theo thói quen
dán lên người anh, tuy rằng cách áo thun của tiểu nha đầu cùng áo bệnh nhân của
chính mình, Phùng Ki vẫn như cũ có thể cảm giác được hai luồng ấm áp mềm mại,
trên người anh cọ đến cọ đi, khiến trong lòng anh một đám lửa càng đốt càng
cháy mạnh, ngọn lửa bốc lên, bị anh cực lực áp chế xuống.

Phùng Ki cảm thấy, hiện tại ngủ cùng
tiểu nha đầu ở một nơi, khảo nghiệm so với ba ngày ba đêm ngồi canh giữ nơi
hoang dã còn khó khăn hơn, hơn nữa tiểu nha đầu không an phận, chốc chốc lại
chuyển động, lát lát lại cọ cọ.

Cũng may từ đêm đó về sau, tiểu nha
đầu liền nhu thuận ngủ thẳng trên sô pha, không hề cùng anh chia nhau giường
bệnh, trong lòng Phùng Ki hung hăng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, ở chỗ sâu trong
đáy lòng lại mơ hồ toát ra vài phần cảm xúc tiếc nuối hư hư thực thực, chợt lóe
rồi biến mất.

Phùng Ki không biết là, thời điểm
anh khó chịu vạn phần, tiểu nha đầu vụng trộm cười, giống như mèo trộm được cá,
trước mặt Phùng Ki, Manh Manh vẫn có chút hoài nghi mị lực nữ tính của chính
mình, người khác đều nói cô xinh đẹp, đẹp thì có ích lợi gì? Trong mắt Ki ca
ca, cô vĩnh viễn là tiểu nha đầu chưa lớn, chưa từng nhìn cô như một người phụ
nữ.

Tuy rằng cũng không biết cảm tình
của Ki ca ca đối với Thiệu Tình có là tình yêu hay không, nhưng ánh mắt Ki ca
ca nhìn Thiệu Tình, Manh Manh có thể rất rõ ràng, không giống với nhìn chính
mình, nhìn chính mình là cưng chìu, nhưng với Thiệu Tình, còn có thứ khác.

Mà lúc này đây, Manh Manh rốt cục
xác định, Ki ca ca đối cô không khỏi có phản ứng, hơn nữa phản ứng tương đối
mãnh liệt, đêm qua, thời điểm cô xoay người, trong mắt Ki ca ca dấy lên ngọn
lửa, giống như có thể đem hai người thiêu đốt, lúc ấy Manh Manh có chút sợ, tuy
rằng cô chủ động câu dẫn Ki ca ca, nhưng phương diện này, cô vẫn rất xa lạ,
những thủ đoạn này, cũng là học được một chút từ trong phim truyền hình, mục
đích chính là muốn đem Ki ca ca gạt về nhà.

Đối với kết quả, Manh Manh vô cùng
vừa lòng, nhưng cũng rõ ràng hiện tại không phải là thời điểm, dù sao cũng đang
ở bệnh viện, chân Ki ca ca còn bó bột, Manh Manh cũng không hy vọng thời điểm
đem chính mình giao trọn vẹn cho Ki ca ca, là ở bệnh viện, nơi tràn ngập mùi
thuốc sát trùng thế này, tuyệt không lãng mạn, cô muốn Ki ca ca vĩnh viễn nhớ
rõ lần đầu tiên của bọn họ, cả đời sẽ không quên.

Cho nên, cô lựa chọn có chừng có
mực, hơn nữa, cô cũng đau lòng cho Ki ca ca, ngày hôm sau đôi mắt Ki ca ca đen
đặc, vết thâm rất lớn, cứ như thế này, bất lợi cho miệng vết thương khép lại.

Mười ngày sau, diễn tập quân sự lớn chấm dứt, Manh Manh cũng gặp được cha cô
cùng chú Phùng, thời điểm Phương Chấn Đông cùng lão Phùng đến, Manh Manh đang
ngồi ở bên giường, vô cùng hiền lành đút Phùng Ki ăn trái thanh long, lột ra
lớp da dầy, dùng muỗng nhỏ mà múc.

Khiến cho Phùng Ki ăn trái cây là
một đại công trình, Phùng Ki cảm thấy, bị tiểu nha đầu đút mấy thứ này sẽ tổn
hại hình tượng đại nam nhân sáng chói của anh, bởi vậy ngay từ đầu đã vô cùng
kháng cự, nhưng tình trạng hiện tại của anh, nhiều nhất chính là chống nạng đi
bộ một vòng trên mặt đất, không có vận động gì khác, không ăn hoa quả thì hậu
quả trực tiếp chính là táo bón, bác sĩ đề nghị anh nên ăn nhiều thanh long, anh
mới miễn cưỡng ăn một hai miếng, còn phải do Manh Manh bắt buộc, dỗ dành.

Manh Manh phát hiện, Ki ca ca anh
minh thần võ không gì làm không được trong lòng cô, thì ra cũng có một mặt ngây
thơ trẻ con như vậy, có phát hiện này, bắt buộc Phùng Ki ăn trái cây, là chuyện
Manh Manh thích nhất, nhìn Ki ca ca nhíu đôi mày rậm, nuốt trái cây giống như
nuốt thuốc, có loại cảm giác nói không nên lời, một loại cảm giác rất thích
thú.

Đút Ki ca ca ăn hai miếng, nhìn mặt
anh nhăn như khổ qua, Manh Manh không tự giác múc cho mình một miếng, thử xem
có phải rất khó ăn hay không, tình cảnh hai người anh một ngụm em một ngụm, vừa
vặn bị Phương Chấn Đông cùng lão Phùng đẩy cửa mà vào nhìn thấy rõ.

Tuy rằng biết Phùng Ki không tệ,
giao tình của hai nhà cũng không tồi, nhưng nhìn con gái chính mình nâng trong
lòng bàn tay, lớn lên lại hầu hạ nam nhân khác, trong lòng Phương Chấn Đông
cũng chống đỡ không được cảm giác ghen tỵ, nhìn hai người liếc mắt một cái, đối
với người bạn nối khố bên cạnh nói: "Nha đầu kia lớn như vậy, ngay cả trà
cũng chưa rót cho tôi một lần, tôi còn nói, tương lai nếu gả đi thì phải làm
sao, bây giờ xem ra, không cần lo lắng!"

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Lão Phùng ‘phì’ một tiếng vui vẻ:
"Chấn Đông, lời này của cậu nghe thật có thể làm người khác ê răng."

Manh Manh đã muốn hoan hô một tiếng,
bỏ xuống vật trong tay, trực tiếp nhào tới: "Ba!" Phương Chấn Đông
lưu loát đón được tiểu nha đầu, ôm cô xoay một vòng mới buông, chỉ chỉ cái trán
của cô: "Tiểu nha đầu không lương tâm, cũng không nghĩ đi thăm ba mẹ, ba
còn phải đến đây thăm con."

Chương 16

Mặc dù Manh Manh bĩu môi, bộ dáng không tình nguyện, thời điểm Phương Chấn Đông
đi, cũng đem tiểu nha đầu cùng đi, Phùng Ki thật ra âm thầm nhẹ nhàng thở ra,
phòng bệnh Phùng Ki ở chỉ là phòng đơn, điều kiện tự nhiên so ra kém phòng cán
bộ cao cấp nhiều, tiểu nha đầu ngủ trên sô pha cũng là vấn đề, mấy ngày nay,
Phùng Ki phát hiện Manh Manh đáy mắt có vết thâm đen, ban đêm thường xuyên nghe
thấy cô lăn qua lộn lại gây tiếng vang, có ý muốn bảo cô ngủ trên giường, lại
đối với tự chủ của chính mình không cho phép.

Mặc dù tiểu nha đầu ngủ trên sô pha,
giơ tay nhấc chân lại đều phô bày phong tình nữ tính, Phùng Ki cũng không thể
nhìn như không thấy, giống như bất tri bất giác, có cái gì đó lặng lẽ thay đổi,
cho nên dưới loại tình huống này, cùng tiểu nha đầu bảo trì khoảng cách nhất
định có vẻ tốt hơn, làm cho anh cũng bình tĩnh ngẫm lại, rốt cuộc sai ở chỗ
nào.

Nhưng mà, nhìn Manh Manh bị chú
Phương tha ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Phùng Ki vẫn nổi lên loại cảm giác
không muốn, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất, ánh mắt Phùng Ki còn chưa thu
trở lại.

Lão Phùng ở một bên nhìn thấy con
như vậy, không khỏi thở dài, con ông trời sinh chính là để tham gia quân ngũ,
kỳ thật tham gia quân ngũ cũng không phải lựa chọn tốt nhất mà kẻ làm cha mẹ
bọn ông kỳ vọng, bởi vì tham gia quân ngũ rất gian khổ, lão Phùng là người cha
bình thường nhất, ông cũng giống như cha mẹ mình, hy vọng đường đời của con
bình thuận an nhàn, nhưng mà con đã muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa lại làm một
quân nhân đủ tư cách nhất.

Quân doanh tôi luyện, khiến cho góc
cạnh hình dáng của con ông càng phát ra cương nghị, cái loại ý chí cứng như sắt
thép, trăm tôi ngàn luyện này từ trong xương con ông mà lộ ra, khiến lão Phùng
thân là cha ruột, không thể không kiêu ngạo tự hào, chính là trong tình cảm lại
quá ù lỳ, giống như một cái đầu gỗ ngu ngốc, rõ ràng trong lòng, trong mắt đều
là Tiểu Manh Manh, lại chết sống không thừa nhận, khiến cho bọn họ làm cha mẹ ở
một bên nhìn mà lo lắng.

Có làm gì cũng vô dụng, tuy nói tuổi
tác bọn họ không hiểu rõ cái gì là tình cái gì là yêu, nhưng chuyện Chấn Đông
cùng Dẫn Tố năm đó, lão Phùng cân nhắc cũng hiểu được, nam nữ trong lúc đó, ai
sống với ai, đều sớm đã định, ép buộc nửa ngày, cuối cùng, con dâu của Phùng
gia, ông chắc chắc chính là Tiểu Manh Manh.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Nhưng mà ở giữa đột nhiên xuất hiện
chị em nhà họ Thiệu, việc này không biết sẽ có chuyện xấu gì, lão Phùng nhìn
con, biểu tình tương đối nghiêm túc: "Con nói thật cho cha, rốt cuộc vì
sao lại cứu tân binh kia?"

Năm đó Phùng Ki cùng Thiệu Tình tìm
hiểu hơn nửa năm, có một lần lúc cha anh đi thị sát bộ đội, trùng hợp gặp gỡ
qua một lần, hết thảy đều không định trước, Phùng Ki tin tưởng, cha mặc dù
không nói với mẹ chuyện này, nhưng vẫn đối với bối cảnh của Thiệu Tình hiểu
biết một chút, bởi vậy việc Thiệu Cương là em của Thiệu Tình, không thể gạt
được cha anh.

Lúc cứu Thiệu Cương, Phùng Ki thực
không nghĩ tới Thiệu Tình, hơn nữa, Manh Manh rồi đến cha anh cũng đều bắt đầu
hoài nghi ý đồ của anh, Phùng Ki không khỏi mặt nhăn mày nhíu mở miệng:
"Ba, con là quân nhân, tình huống lúc đó, con chỉ nghĩ đến cứu
người." Ngữ khí chắc chắn không chút do dự.

Lão Phùng mày giãn ra, gật gật đầu:
"Con nói như vậy, ba an tâm, cô gái tên Thiệu Tình kia..." Lão Phùng
nói đến người này thì dừng một chút, thản nhiên nhíu mày, có một số việc thật
không biết cùng thằng con trai đầu gỗ này nói như thế nào.

Phùng Ki lại có chút ngoài ý muốn,
đây là lần đầu cha nhắc tới Thiệu Tình, hơn nữa anh nghe ra được, đối với Thiệu
Tình, cha hơi có chút thành kiến, nên kinh ngạc nhìn cha mình.

Lão Phùng lại trầm ngâm chuyển đề
tài: "Ba đã hỏi bác sĩ, vài ngày nữa, con có thể chuyển viện, diễn tập vừa
chấm dứt, xe còn chờ ở bên ngoài, ba hiện tại phải trở về, con tự chăm sóc tốt
cho mình." Nói xong, liền hướng bên ngoài mà đi, mới vừa đi đến cạnh cửa,
phía sau truyền đến thanh âm của Phùng Ki: "Ba, chuyện Thiệu Cương, thủ
trưởng trên kia có ý kiến gì?"

Lão Phùng quay đầu lại, ánh mắt trầm
xuống: "Phùng Ki, con là quân nhân, tham gia qua diễn tập cũng không ít,
đối với sai lầm Thiệu Cương phạm phải, không cần ba nói con cũng biết kết quả,
còn có, ba cùng mẹ con nhất trí cho rằng, cô gái Thiệu Tình kia không thích hợp
với con."

Phùng Ki trố mắt trong chốc lát, lúc
này mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ba mẹ sớm đã biết Thiệu Tình tồn tại, năm đó
Thiệu Tình nói lời chia tay, phương diện này có phải hay không có ba mẹ là nhân
tố can thiệp, ý niệm này cơ hồ có chút không khống chế được toát ra, nhưng rất
nhanh liền thoải mái, Phùng Ki hiểu biết cha mẹ, cha tuy rằng nay đã có chút
địa vị, cũng không là cái loại gia trưởng, mà chuyện của anh cùng Thiệu Tình,
đã sớm trôi qua.

Mặc dù lúc trước, tình yêu của anh
cùng Thiệu Tình có ít nhân tố cản trở nhưng cũng là chưa đủ sâu, vì nguyên nhân
này, Phùng Ki có loại áy náy khó hiểu đối với Thiệu Tình, tuy rằng do cô nói
lời chia tay, mà áy náy lại thủy chung chôn ở đáy lòng Phùng Ki.

Phùng Ki không nghĩ tới, ba ngày sau
khi cha anh đi, anh liền một lần nữa gặp được Thiệu Tình, thời điểm Thiệu Tình
đến, Phùng Ki đang đi vòng vòng quanh giường, Phùng Ki lúc đầu còn tưởng rằng
là Tiểu Manh Manh đến, đêm qua tiểu nha đầu gọi điện thoại nói hôm nay đến bệnh
viện, ngày mai làm thủ tục chuyển viện, hai người cùng nhau về thành phố B,
trường của tiểu nha đầu đã bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.

Bởi vậy Phùng Ki tương đối thả lỏng,
tiếp tục đi bộ vòng quanh giường, đến khi không nghe thấy thanh âm Manh Manh
líu ríu, mới quay đầu, nhìn thấy Thiệu Tình.

Cô đứng ở nơi đó, vẫn là một thân
quân trang, tay cầm mũ, tóc ngắn vén sau tai, gọn gàng kéo đến sau đầu, so với
ba năm trước đây tròn hơn một chút, vẫn lưu loát thanh tú như trước, nhưng trên
người có thêm một nét gì đó không biết tên, làm cô thoạt nhìn tang thương không
ít.

Phùng Ki phát hiện Thiệu Tình như
vậy, lại rất xa lạ, ít nhất cùng cô gái dịu dàng hiền thục trong trí nhớ của
anh, rất khác biệt, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra vẻ tức giận, u oán, nhìn qua
có chút bén nhọn.

Phùng Ki không rõ Thiệu Tình sao lại
có vẻ tức giận, u oán, mà rõ ràng là nhằm vào chính mình, Phùng Ki ngồi ở trên
giường bệnh nhìn cô, trầm mặc tạo ra ngăn cách giống như một mảnh lụa đỏ vắt
ngang giữa hai người.

Ánh mắt Thiệu Tình phức tạp khó phân
biệt, thời điểm cùng Phùng Ki tìm hiểu nhau, Thiệu Tình rất thực tế, Phùng Ki
tương đối ưu tú, bằng vào năng lực chính mình, trong bộ đội bộc lộ tài năng,
tiền đồ thực sáng sủa, Thiệu Tình cân nhắc hồi lâu, cảm thấy Phùng Ki lúc đó
thực thích hợp với mình.

Cô biết chính mình thực tế, nhưng ở
vị trí của cô, nếu không thực tế, hiện tại gia đình của mình đợi ở trong trấn
nhỏ kia, có thể làm gì? Chẳng lẽ giống như cha mẹ, ở trường học nhỏ trong trấn
làm cái chức giáo viên nhỏ bé không ai biết, cô không cam lòng, cô phải phát
triển cao xa hơn.

Thiệu Tình cũng không lảng tránh dã
tâm của chính mình, hơn nữa dã tâm lại ẩn trong bề ngoài dịu dàng, khiến cô có
loại phong tình không đồng nhất, loại phong tình này khiến cô thuận lợi vào bộ
đội, thuận lợi cùng Phùng Ki gặp gỡ.

Phải nói việc không như ý nhất với
Phùng Ki, là gia thế của anh, Phùng Ki chỉ nói qua loa với cô, cha làm việc
trong quân đội, mẹ là nhân viên công vụ, Thiệu Tình lúc ấy nghĩ rằng Phùng Ki
muốn giữ thể diện, cho nên không cùng cô nói về chức vụ của cha, tựa như Phùng
Ki là loại nam nhân kiêu ngạo, tự ti về xuất thân của chính mình, về tình có
thể hiểu được, Thiệu Tình rất hiểu ý người, không hỏi chi tiết.

Sau đó Phương Manh Manh đột nhiên
xuất hiện, nói thật, Thiệu Tình từng có chút nghi ngờ, tìm người quen nghe
ngóng một chút, nhưng không nghe ngóng được gì liền thôi.

Phương Manh Manh lúc ấy mặc dù mới
mười sáu tuổi, lại quá thông minh, hơn nữa đối với cô rất có địch ý, trực giác
nữ nhân nhạy bén, nhìn một cái, Thiệu Tình biết ngay tiểu nha đầu này thích
Phùng Ki, một chớp mắt kia, địch ý của cô đối với mình căn bản cũng không giấu
không được, nhưng rất nhanh cô liền nở một nụ cười làm người ta đẹp mắt.

Tiểu nha đầu rất đẹp, cái loại xinh
đẹp tinh xảo này, làm người ta kinh diễm, mặc dù cùng là phụ nữ, Thiệu Tình
cũng không thể không thừa nhận điểm này.

Phùng Ki nói với cô Phương Manh Manh
là em gái anh, em gái gì? Họ không giống nhau, cũng không có quan hệ huyết
thống, em gái như vậy, Thiệu Tình không thể không nghĩ theo chiều hướng mập mờ,
hơn nữa tiểu nha đầu tâm tư xảo trá, về sau Thiệu Tình ngẫm lại, chính mình lớn
hơn cô gần mười tuổi, lại vẫn chưa đủ để là đối thủ của cô.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Tiểu nha đầu chưa bao giờ ở trước
mặt Phùng Ki nói xấu, mặc dù cô đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, cô không thích
mình, vô cùng không thích, trên thế giới này không ai lại thích tình địch,
phương thức tiểu nha đầu đối phó tình địch, khiến Thiệu Tình cơ hồ phá hủy hình
tượng cô xây dựng trước mặt Phùng Ki, khiến cô giống như cô gái thiếu kiên
nhẫn.

Tiểu nha đầu ở nhà khách, cô ở bao
lâu, Phùng Ki phải bồi bao lâu, hành động của hai người, tự nhiên đã thành một
loại thói quen, Phùng Ki theo bản năng chiếu cố tiểu nha đầu: ăn, mặc ở, đi lại
đều chiếu cố.

Tiểu nha đầu càng thỉnh thoảng tạo
ra một ít vấn đề nhỏ, để cho Phùng Ki xử lý, nếu không được còn có thể tự ngã,
làm trầy da một chút, sau đó Phùng Ki sẽ đau lòng ôm cô mà dỗ ...

Thời điểm Phùng Ki bận rộn, tiểu nha
đầu sẽ đến tìm cô, đừng tưởng rằng tiểu nha đầu có ý tốt, cô tới là để kể quá
khứ của cô cùng Ki ca ca là thế nào, từ nhỏ đến lớn, từng chút từng chút,
chuyện không đầu không đuôi cũng kể, thậm chí kinh nguyệt lần đầu tiên của cô,
Phùng Ki thay cô pha nước đường đỏ, mua băng vệ sinh cô cũng kể, khẩu khí tương
đối tự nhiên, nhưng Thiệu Tình không bỏ qua ác ý lóe ra trong mắt cô.

Cho tới bây giờ, cô cũng còn nhớ rõ
bộ dáng cô ta lúc đó, chính là một tiểu ác ma trên đầu có hai cái sừng dài, bất
quá cô tức giận, cùng Phùng Ki nói qua rất nhiều lần, cô nói một lần, cùng
Phùng Ki rùng mình một lần, trong mắt Phùng Ki, tiểu nha đầu kia chính là thiên
sứ nhỏ đáng yêu thuần khiết nhất trên thế giới.

Thời điểm hai người vừa quen nhau,
Phùng Ki cho cô xem ảnh chụp của tiểu nha đầu, để ở ngăn trong cặp da của anh,
nha đầu tóc buộc đuôi ngựa, ngửa đầu, ánh mắt phát sáng, lộ vẻ tươi cười xinh
đẹp ngọt ngào, nếu về sau không gặp chính thức, Thiệu Tình cũng sẽ tưởng đó là
thiên sứ nhỏ.

Những ngày này, Thiệu Tình cũng suy
nghĩ cẩn thận, mình phải có kế với tiểu nha đầu, sau đó lại đột nhiên có một cơ
hội, có thể là cơ hội chuyển chính thức, cơ hội cô có thể vĩnh viễn ở lại bộ
đội, lúc ấy lãnh đạo nói chuyện với cô, vấn đề cá nhân là nhân tố quan trọng
ảnh hưởng đến cơ hội lần này, cũng chính là thay đổi biện pháp nói cho cô biết,
muốn cô không bị hôn nhân trói buộc.

Cô lúc ấy không còn cách nào, phải
lựa chọn cùng Phùng Ki chia tay, cô cho Phùng Ki lý do là không xứng với anh,
đó là lấy cớ, lúc ấy cô khó khăn rất nhiều, hiện tại vô tình phát hiện, đã biết
cha của Phùng Ki là ai? Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy ông trời thật sự bất
công với cô, với việc Phùng Ki giấu diếm trước kia, cũng không thể tránh sinh
ra cảm xúc oán giận, nếu không phải anh giấu diếm, cô cũng không đến mức... 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3