Heo yêu Diêm vương (Tập 3) - Chương 13

CHƯƠNG 13

Ray lập tức mở loa ngoài điện thoại, sau đó
xông vào phòng điều khiển ra hiệu tay với Thẩm Thanh cùng trực ban, đồng thời
nói với Tiểu Tiểu: "Cô đừng căng thẳng, xin nói cho tôi địa chỉ và tình
hình cụ thể ở chỗ các cô bây giờ, chúng tôi lập tức phái người đến".

 

Tiểu Tiểu định thần lại, nói ra hết những sự
việc xảy ra và địa chỉ tòa nhà, khu vực xung quanh. Ray rất nhanh nhẹn, tìm
ngay được danh sách nhân viên của công ty, chọn ra những tổ hàng ma sư có thể
điều động và tư liệu của hàng ma sư cấp một, khoanh tròn vào hai tổ rồi chuyển
cho Thẩm Thanh. Sau đó lại tìm bản đồ vị trí của tòa nhà kia trong máy tính,
truyền qua mạng nội bộ cho nhân viên thao tác máy tính. Nhân viên thao tác tiếp
nhận, tiếp tục tìm trong kho số liệu, chọn ra bản đồ kết cấu của tòa nhà và bản
đồ kết cấu của khu vực xung quanh.

 

Thẩm Thanh ấn chuông cảnh báo trong công
ty, dùng thiết bị phát thanh thông báo: "Xin chú ý, tiểu đội tổ 52, tổ 83
tập họp! Cao Lôi, Tư Mã tập hợp! Sự kiện ác linh ở tòa nhà văn phòng cho thuê,
có súng, tình hình khác không rõ. Đã có hàng ma sư vào trong, tình hình không
rõ, đợi cứu viện. Lập lại, tiểu đội tổ 52, tổ 83 tập họp! Cao Lôi, Tư Mã tập họp!
Sự kiện ác linh ở tòa nhà văn phòng cho thuê, có súng, tình hình khác không
rõ...".

 

Một liên lạc viên giám sát khác gọi điện
thoại thông báo cho bên cảnh sát kết hợp với người và tư liệu của bên cảnh sát
cùng hành động.

 

Thẩm Thanh tập hợp người hoàn tất, mang
theo máy tính, gật đầu với Ray, đeo túi thiết bị của mình lên rồi lập tức xuất
phát Ray nói vói Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, chúng tôi phái đi hai tổ hàng ma
sư, bọn họ đã xuất phát. Chỉ huy hành động tại hiện trường là Tư Mã Cần. Tôi đã
kết nối điện thoại của cô với thiết bị thông tin cúa nhân viên đi làm nhiệm vụ,
lời cô nói bây giờ bọn họ đều có thể nghe thấy".

 

Tiểu Tiếu hiểu ý của anh, lập tức đem tình
hình nói lại một lượt: "Tôi chỉ phát hiện có một con ác linh, những con
khác thì không biết. Tình hình trước đó của công ty này vẫn rất bình thường,
tôi ở trong đó hai mươi phút, cũng không thấy có gì bất thường cả. Cho đến lúc
phỏng vấn xong, chỉ chưa đầy mấy phút, Giám đốc Thôi vừa phỏng vấn tôi đã biến
thành ác linh. Ông ta bước qua sau lưng tôi, đi thẳng vào phòng làm việc chủ tịch.
Lúc đó tôi muốn gọi điện thoại, phát hiện trong tầng đó không có tín hiệu, liền
chạy xuống dưới, chạy đến tầng năm mới có tín hiệu. Sau đó Thư Đồng đeo cái
kính có thể nhìn thấy hồn thể kia lên rồi đi vào bên trong. Cô ấy nói giả làm
người đến xin việc lẻn vào trong tìm hiểu tình hình trước, nếu như có vấn đề gì
sẽ lập tức rút lui. Nhưng cô ấy vào đó chưa lâu thì có tiếng súng vang lên, đến
bây giờ cô ây vẫn chưa ra. Bên trong có tiếng hét, chắc là mọi người đều nhìn thấy
tình hình. Cửa kính lớn của công ty đó mở, nhưng tôi không thấy có người chạy
ra. Lúc nãy Thư Đồng đi vào cũng rất thuận lợi". Cô ngừng lại một chút, hỏi:
"À, còn cần biết thêm gì, tôi có thể quay lại tầng trên nhìn xem".

 

"Cô cứ đứng nguyên đó. Tiểu Tiểu, tôi
là Cao Lôi. Cô nghe thấy mấy tiếng súng nổ?"

 

“À, một tiếng."

 

"Vậy trong công ty đó có hệ thống giám
sát không?"

 

"Tôi, tôi không để ý." Tiểu Tiểu
gắng sức nhớ, nhưng cô đến hai lần rồi, thực sự là không chú ý đến có camera
hay không, cô ảo não trả lời: "Tôi có thể đi quan sát lại một chút".

 

Ray lúc này tiếp lời: "Không cần, cái
này để tôi tra, chúng tôi liên hệ với phòng bảo vệ trong tòa nhà đó, lắp thiết
bị giám sát an toàn bắt buộc phải xin phép. Đợi tổ đi làm nhiệm vụ bên ngoài đến
chỗ cô, là chúng tôi đã có thể lấy được tư liệu. Tiểu Tiểu, cô phải bình tĩnh,
đừng lo lắng".

 

"Tiểu Tiểu, tôi là Tư Mã Cần, tầng lầu
đó chỉ có một công ty ấy phải không?"

 

"Đúng."

 

"Cửa kính của công ty vẫn mở?"

 

"Đúng vậy."

 

Tư Mã Cần và Ray đồng thời nói: "Kết giới!".

 

Cao Lôi tiếp lời nói: "Không phải là
ác linh bình thường".

 

"Nó có súng, chuyện này tương đối kỳ lạ."

 

"Thư Đồng quá đặc biệt, nó chắc chắn
phát hiện ra điều bất thường." Mấy người liền miệng thảo luận, Tiểu Tiểu
nghe không hiểu lắm.

 

"Ray, tôi cần tư liệu về sự kiện liên
quan và danh sách nhân viên của công ty này", Tư Mã Cần nói.

 

"Tôi biết rồi, cho tôi thêm một chút
thời gian." Ray nói xong, quay đầu nhìn nhân viên thao tác máy tính đang
kiểm tra kết cấu tòa nhà. Đối phương giơ ba ngón tay với anh, Ray nói vào máy
liên lạc: "Thêm ba phút nữa, chúng tôi sẽ gửi trước cho mọi người sơ đồ kết
cấu của tòa nhà đó và khu vực xung quanh".

 

"Được." Tư Mã Cần trả lời. Cuộc
thảo luận trước mắt kết thúc nhanh gọn. Tiểu Tiểu không kìm được hỏi: "Kết
giới là thế nào?".

 

Thẩm Thanh giải thích với Tiểu Tiểu:
"Cửa mở, người của cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng súng mà lại không chạy
ra ngoài, chứng tỏ bọn họ đã bị kết giới giam giữ. Đương nhiên cũng có khả năng
là trúng ảo giác. Nhưng bây giờ đang giữa ban ngày, trong phòng làm việc chắc
chắn có ánh sáng, năng lượng của ác linh cũng bị hạn chế nhiều. Muốn dùng ảo
giác để khống chế hành động của cả một tầng lầu sẽ rất khó khăn. Cho nên chúng
tôi phán đoán việc ác linh tạo ra kết giới là có nhiều khả năng hơn. Thư Đồng
muốn đi vào, thì phải qua kết giới, cho nên đối phương mới có cơ hội phát hiện
cô ấy không phải người bình thường, thế là liền nổ súng. Ác linh không có hình
thể, không cầm được súng. Súng nó dùng nếu như không phải của nhân viên để sẵn
trong công ty, vậy thì là nó đã chiếm thân thể của người khác mang vào, hoặc là
có người giúp nó cầm súng mang vào. Kết giới và súng, hai điểm này đều xuất hiện,
tức là ngoại trừ ác linh, còn có con người hoặc thứ gì khác góp tay".

 

"Cho nên phát súng kia là bắn Thư Đồng,
có đúng không?" Tiểu Tiểu đột nhiên lại muốn khóc, nãy giờ cô cứ luôn
không dám nghĩ đến khả năng này, bây giờ bị điểm trúng, trong chốc lát cảm thấy
khó chịu vô cùng.

 

Nhóm người ớ đầu dây bên kia im lặng một hồi,
Cao Lôi nói: "Tiểu Tiểu, bây giờ không phải lúc để buồn, sa đà vào tình cảm,
không giải quyết được vấn đề gì cả".

 

Anh không nói còn được, nói ra thế này lại
giống như Thư Đồng đã thực sự xảy ra chuyện, Tiểu Tiểu khóc lên thành tiếng:
"Lẽ ra tôi phải ngăn cô ấy lại, phải đợi mọi người đến rồi mới hành động,
tôi nên ngăn cô ấy lại.”

 

Tư Mã Cần nói: "Phán đoán bước đầu của
Thư Đồng không hề sai. Nếu như chỉ là ác linh, đối với cô ấy mà nói rút lui giữ
mình không phải là chuyện khó. Khả năng hành động của ác linh mạnh hơn nhiều so
với con người, thời gian kéo dài càng lâu thì những người ở đó càng nguy hiểm.
Cô ấy đi vào tìm hiểu tình hình trước không hề sai. Chỉ là không ngờ rằng đối
phương lại có súng".

 

Tiểu Tiểu lau nước mắt: "Tôi, tôi lên
trên xem xét tình hình ra sao, một lát nữa sẽ báo cáo với mọi người".

 

"Này, này... tốt nhất cô đứng nguyên tại
chỗ..." Mọi người lên tiếng ngăn cản, nhưng Tiểu Tiểu đã ngắt điện thoại
chạy đi rồi. Chưa đến ba phút, Tiểu Tiểu lại chạy xuống, thở hồng hộc gọi điện
thoại: "Ray, là Ray phải không? Vừa rồi, vừa rồi có một người mặc đồng phục
nam đi vào trong công ty đó, nhìn có vẻ giống bảo vệ. Tôi đợi một lát, nhưng
không thấy anh ta ra ngoài".

 

“Thật là gặp quỷ rồi." Ray ảo não,
"Lại còn có người đi vào đó lúc này nữa sao, đúng là tìm cái chết. Phía cảnh
sát bên kia chừng năm phút nữa sẽ có người đến, bọn họ sẽ triển khai phong tỏa
trước. Tổ của Hồ Dương thì đến muộn hơn một chút, xe cứu thương cũng đang trên
đường tới rồi".

 

"Tiếng súng lúc trước chắc chắn có rất
nhiều người nghe thấy, vạn nhất còn có người tò mò đến xem náo nhiệt thì sao?
Ác linh kia chạy rồi thì phải làm thế nào? Thư Đồng không biết có bị thương hay
không? Tôi nên làm gì đây? Làm sao cứu được cô ấy ra bây giờ?", Tiểu Tiểu
lo lắng vô cùng.

 

"Cô chẳng thể làm được gì cả, tốt nhất
cô nên xuống lầu, đến nơi an toàn chờ chúng tôi", Ray khuyên cô:
"Chúng tôi đã thông báo để phía cảnh sát liên hệ với phòng bảo vệ, bảo tất
cả mọi người không được đến đó, phong tỏa cầu thang, khóa thang máy tầng tám,
và dời hết nhân viên của mấy tầng lầu trên dưới đi chỗ khác. Những chuyện này
có thể cần chút thời gian. Cô xuống dưới trước được không?".

 

"Tôi sẽ cẩn thận, tôi giúp các anh
trông coi hiện trường trước." Tiểu Tiểu lại chạy lên lầu, ở trong phòng cầu
thang quan sát tình hình của thang máy hành lang và cửa lớn Công ty Huệ Thông.
Các tầng trên dưới đã có chút ồn ào, hình như là đám nhân viên đang rời đi. Tiểu
Tiểu không để ý, cô chỉ đứng sau cửa cầu thang đợi, cảm thấy mỗi một phút đều
trôi qua trong giày vò.

 

Hình ảnh Thư Đồng người đầy máu ngã trên mặt
đất cứ chập chờn hiện lên trong đầu cô, Tiểu Tiểu biết đây là cô tưởng tượng
ra, nhưng không ngăn lại được mà cứ nghĩ đến. Lúc này cô thấy hận bản mình
không có bản lĩnh đi cứu Thư Đồng biết bao.

 

Bên trong Công ty Huệ Thông vẫn không có động
tĩnh gì. Hành lang ngoài này cũng rất yên tĩnh, Tiểu Tiểu không làm gì, cứ ở
trong phòng cầu thang đợi. Sáu phút trôi qua, tầng dưới truyền đến tiếng bước
chân, hai người cảnh sát chạy đến, hỏi: "Là cô Chúc Tiểu Tiểu phải
không?".

 

Tiểu Tiểu nhìn đổng hồ, vừa khớp với thời
gian cảnh sát đến nơi như Ray nói, liền trả lời: "Vâng".

 

"Chỗ này chúng tôi đã tiếp nhận, mời
cô xuống lầu được không? Trước khi những người của Công ty An ninh Nhã Mã đến,
chỗ này là khu vực cấm. Đồng nghiệp của tôi sẽ đưa cô xuống dưới."

 

Tiểu Tiểu nhìn nhìn Công ty Huệ Thông, bên
trong vẫn không chút động tĩnh. Cô gật gật đầu, khoác túi của Thư Đồng lên, chiếc
túi nặng nề đó khiến bước chân cô khựng lại. Tiểu Tiểu lắc đầu từ chối ý muốn
giúp đỡ của nhân viên cảnh sát, cắn răng khoác chiếc túi đi tiếp, giữa đường cô
còn nhặt đôi giày cao gót mình đã vứt ở tầng bảy về.

 

Nhân viên cảnh sát đưa Tiểu Tiểu vào phòng
giám sát của bảo vệ, tìm một chỗ để cô ngồi, sau đó lại đi mất. Tiểu Tiểu cứ ôm
mãi cái túi của Thư Đồng, cô nhìn màn hình giám sát trên một bức tường, tìm kiếm
tầng tám. Trong lúc đó nhân viên bảo vệ nhận mấy cuộc điện thoại, hình như đều
là của bên cảnh sát. Bảo vệ báo cáo rằng đều đã làm tốt những việc được dặn dò,
một người đang lấy hình ảnh giám sát của tầng tám ngày hôm nay và tư liệu Công
ty Huệ Thông đã đăng ký để cung cấp cho bên an ninh và cảnh sát. Đang nói thì cửa
phòng bảo vệ bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục giống như đội
trưởng đưa một nhóm người vào.

 

Người đầu tiên dáng cao Tiểu Tiểu chưa nhìn
thấy bao giờ, nhưng cô nhận ra Cao Lôi và Thẩm Thanh đi phía sau. Trong chốc
lát bị kích động, Tiểu Tiểu đứng phắt dậy.

 

Người đàn ông trung niên kia bước vào nói với
mấy nhân viên bảo vệ, bọn họ là người của công ty an ninh hợp tác với phía cảnh
sát, đến để xử lý vụ việc trên tầng tám, yêu cầu mọi người dốc sức phối hợp.

 

Cao Lôi và Thẩm Thanh vẫy vẫy tay với Tiểu
Tiểu, Tư Mã Cần cũng gật gật đầu, sau đó đều không để ý đến cô nữa. Tư Mã Cần
trực tiếp nói với bảo vệ: "Chúng tôi cần phải dùng chỗ này làm nơi chỉ huy
giám sát tạm thời. Còn cần cả băng giám sát của đại sảnh, thang máy và hành
lang tầng tám ngày hôm nay, bản thiết kế mô hình làm việc Công ty Huệ Thông
đăng ký xây dựng và điện thoại người liên hệ của bọn họ".

 

Bảo vệ gật đầu lia lịa: "Trước đó cảnh
sát có gọi điện đến, chúng tôi đều đã chuẩn bị những thứ này. Bên trong Công ty
Huệ Thông không lắp thiết bị giám sát, chỉ duy trước cửa lớn là có một máy giám
sát của bảo vệ chúng tôi. Tư liệu chúng tôi đều chuẩn bị xong rồi". Anh ta
vừa nói vừa nhanh chóng gỡ một cái bàn xếp ra, đặt các thứ lên đó. Thẩm Thanh mở
chiếc túi lớn, lấy ra hai cái máy tính rồi nhanh chóng lắp đặt, sau đó ngón tay
gõ thoăn thoắt trên bàn phím, bắt đầu làm việc. Trong khi ấy, hàng ma sư còn lại
cùng với nhân viên bảo vệ xem xét đống tư liệu.

 

Tiểu Tiểu ở bên cạnh, không dám làm phiền bọn
họ.

 

Cao Lôi và Tư Mã Cần cầm sơ đồ, nhìn nhanh
rồi khoanh tròn mấy điểm. Lúc này máy liên lạc truyền đến tiếng của Hồ Dương,
người bên phía cảnh sát bọn họ đã đến rồi. Tư Mã Cần trả lời: "Hồ Dương,
tòa nhà này cao quá, từ tầng thượng leo xuống tầng tám, tấn công từ bên ngoài
vào là không khả thi. Chúng tôi phái người dùng bùa sáng từ tầng dưới leo lên,
phong ấn tại cửa sổ của tầng tám, ông hãy trực tiếp lên trên đó. Cao Lôi sẽ tới
phối hợp cùng ông. Tay bắn tỉa có thể đã vào vị trí rồi, người của chúng tôi
cũng đã tới nơi".

 

Tiểu Tiểu đang định nói gì, lại thấy Tư Mã
Cần quay về phía mình nói: "Cô ở lại đây đi". Tiểu Tiểu mím môi, biết
tình hình cấp bách, không dám gây thêm phiền phức.

 

Cao Lôi đeo túi lên, đưa người lên lầu. Tư
Mã Cần nói vào thiết bị liên lạc: "Ray, danh sách nhân viên, tư liệu sự kiện?".

 

Ray trả lời rất nhanh: "Tra ra người đại
diện pháp luật, bối cảnh và tư liệu của chủ tịch và cổ đông, trước mắt không thấy
gì khác thường. Tư liệu của nhân viên không dễ tra được, còn có manh mối khác,
cho tôi thêm chút thời gian".

 

Tư Mã Cần lại hỏi: "Tống Bình, chỗ các
anh tình hình thế nào?". Tống Bình là tổ trưởng tổ 52, anh đưa tổ viên lên
tầng thượng của tòa nhà bên cạnh vào vị trí. Nhìn trên bản đồ kiến trúc phương
vị, chỗ đó vừa hay đối chiếu với Công ty Huệ Thông, là vị trí quan sát từ xa cực
tốt, cũng là chỗ thích hợp để bố trí tay bắn tỉa.

 

"Đã đến rồi, đang điều chỉnh thiết bị
giám sát."

 

Vừa nói xong, bên này Thẩm Thanh búng tay với
Tư Mã Cần, trên màn hình chỗ anh đi có hình ảnh của tổ 52 chuyển đến. Vị trí bọn
họ đối diện thẳng với khu vực làm việc của Công ty Huệ Thông, rèm cửa có ba tấm,
tất cả đều đang mở. Bọn Tống Bình ở đó có thể quan sát được một phần tình hình
bên trong khu làm việc của Huệ Thông.

 

Tư Mã Cần và Thẩm Thanh quan sát cẩn thận,
trong phạm vi tầm nhìn, có một số người đang ôm đầu quỳ dưới Hồ Dương vừa nói,
vừa vẫy vẫy tay với Cao Lôi. Cao Lôi gật đầu, rồi cùng một hàng ma sư khác đeo
kính nhận hồn lên, mang theo một lá chắn chống đạn, cùng Hồ Dương bước vào
trong. Ba người từ từ tiến vào, rẽ qua vị trí trước quầy lễ tân, đi đến trước
khu làm việc. Hồ Dương vừa đi vừa nói, cố ý để tên cướp bên trong thả lỏng tinh
thần, tránh tình trạng phản kháng bằng vũ lực. Bọn Cao Lôi có đặt máy camera nhỏ
ở trên vai, Thẩm Thanh đã nhận được tín hiệu, bọn họ vừa đi, hình ảnh trước mặt
cũng cùng lúc được truyền đến.

 

Tiểu Tiểu hít sâu, căng thẳng quan sát màn
hình, nhìn hình ảnh khẽ khàng dao động trên màn hình vừa mới rẽ vào khu làm việc.
Rất nhiều khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi xuất hiện trên đó. Cô thấy Thư Đồng ngã
dưới đất, bộ dạng thảm thương nằm trong vũng máu, không động đậy chút nào. Tiểu
Tiểu nhìn chăm chú vào hình ảnh của Thư Đồng, cắn chặt môi, sợ rằng mình sẽ bật
khóc. Trái tim cô còn đang chìm đắm trong đau thương, thì đột nhiên hình ảnh nhấp
nháy, rung mạnh, hai viên đạn thoáng chốc bay đến, Tiểu Tiểu bịt chặt miệng,
ngăn mình không hét lên.

 

Cao Lôi trúng đạn ngã xuống đất, bọn Hồ
Dương nhanh chóng kéo anh rút ra ngoài.

 

"Mẹ nó chứ." Cao Lôi chửi một
câu, còn chưa nhìn rõ ai với ai thì đã bị bắn rồi. Anh nhìn vị trí trên vai gần
giáp chống đạn, từ chỗ đó rút ra một đầu đạn, một viên khác thì bắn trúng vào
áo giáp.

 

"Xem chừng hắn ta không tiếp nhận đàm
phán", Hồ Dương nói.

 

"Hắn ta rốt cuộc là muốn làm gì? Uy hiếp
nhiều con tin như thế, không giết hại, cũng không đưa điều kiện, như vậy rất
không bình thường."

 

Hồ Dương không trả lời câu hỏi này, ông
đang lo lắng một chuyện khác: "Tư Mã, trên tay hắn có súng, chúng ta không
thể để hắn bắn lung tung. Chúng ta còn chưa rõ tình hình bên trong, con tin
trong tay hắn lại quá nhiều. Nếu từ đây tấn công vào sẽ rất nguy hiểm, chỉ có
thể sử dụng đến khả năng bắn tỉa mà thôi".

 

"Cứ coi như tay bắn tỉa, bắn trúng hắn
ta cũng không có tác dụng. Hắn ta là ác linh, chỉ cần đổi sang một thân thể
khác là được. Đừng quên trong đó bây giờ có gần một trăm cơ thể cho hắn lựa chọn.
Tay bắn tỉa của ông bắn chết, chẳng qua chỉ là một người dân vô tội. Bắn chết
cơ thể rồi, chúng ta tìm thấy hồn phách của họ cũng chẳng tác dụng gì."

 

Tống Bình lúc đó đang báo cáo trong máy
liên lạc: "Vừa rồi người giữ súng đi vào tầm nhìn giám sát, nhưng chỗ
chúng tôi ở đây xa quá, kính nhận hồn cũng vô tác dụng, không có cách nào để chắc
chắn người đó có phải bị ác linh chiếm cơ thể hay không".

 

"Anh xem, đến các anh cũng không có
cách nào để phán đoán có phải là ác linh không. Vậy bây giờ phải làm sao? Người
nằm trong đó chẳng phải là đồng nghiệp của tôi, nhưng đến giờ đã cách thời gian
xảy ra chuyện ba mươi phút rồi, anh cảm thấy Thư Đồng có thế cầm cự bao lâu nữa?
Cứ coi như cô ấy không bị bắn trúng chỗ nguy hiểm thì cũng sẽ chết vì mất máu
quá nhiều. Lẽ nào chúng ta còn có thời gian chờ đợi phân tích người bên trong
kia là ai? Vì sao phải làm như thế? Sao cứ phải tìm hiểu bối cảnh của hắn ta,
nguyên nhân hắn ta chết, hắn ta làm ác linh khi bao nhiêu tuổi?", Hồ Dương
vô cùng sốt ruột: "Thêm vào đó, bây giờ cũng đâu thể xác định được hắn thực
sự là ác linh. Con tin không thể ra ngoài được có thể chỉ là do bị súng uy hiếp,
căn bản chẳng có kết giới thì sao. Cho đến bây giờ, vẫn không có một hàng ma sư
nào có thể nhận ra ác linh, chỉ có Chúc Tiểu Tiểu nói ngửi thấy mùi thôi. Cô ấy
chắc là ngửi nhầm rồi, có thể hôm nay mũi cô ấy phán đoán không được chuẩn. Vào
lúc sinh tử quan trọng như thế này, lẽ nào chúng ta thực sự phải dựa vào phán
đoán của một hàng ma sư ngoại môn như cô ấy để quyết định?".

 

Tư Mã Cần quay đầu nhìn Tiểu Tiểu một cái,
nói: "Tôi tin tưởng cô ấy, hoặc nên nói là, tôi tin tưởng Thư Đồng và
Boss". Cao Lôi cũng nói: "Tôi cũng tin".

 

Tiểu Tiểu không biết bọn họ đang nói gì
trong thiết bị liên lạc, nhưng thấy Tư Mã Cần nhìn mình một cái, và nói câu
"Tôi tin tưởng cô ấy", cô liền đoán được là đang nói về chuyện phán
đoán ác linh. Tiểu Tiểu cắn môi, trong lòng nặng trịch.

 

"Nhưng chúng ta có thể sử dụng được
phương pháp của các tay bắn tỉa." Cao Lôi lúc này nói: "Chúng tôi có
đạn bùa điều chỉnh cự li bắn, với cự li của tòa nhà đối diện chắc là không vấn
đề gì" .

 

"Đạn bùa sợ rằng không bắn xuyên được
qua cửa kính", Thẩm Thanh nói.

 

"Để người của phía cảnh sát bắn vỡ
kính xong, chúng ta sẽ bắn người."

 

Tư Mã Cần suy xét tính khả thi: "Chúng
tôi cần xác nhận tình trạng bên trong mới có thể động thủ, có phải là chỉ có một
ác linh không? Có phải là chỉ có một khẩu súng không? Liệu còn vũ khí nào có khả
năng sát thương khác không? Nếu như chuyện này có con người trợ giúp, người đó
chắc chắn sẽ có vũ khí". Anh ngừng lại một chút: “Không tra ra động cơ, mức
độ nguy hiểm trong hành động của chúng ta rất lớn".

 

Nhân viên tổ 52 báo cáo: "Vừa rồi chỉ
có một người giữ súng hành động, là đàn ông, hắn ta đang đi vào phạm vi tầm bắn.
Chúng tôi ở đây quan sát được, ánh nhìn của con tin rất tập trung, đều chú ý
lên người của chủ tịch và kẻ cầm súng. Tình trạng bên trong, trước mắt ổn định".

 

Tư Mã Cần gật gật đầu: "Hắn rất tiết
kiệm đạn, bắn từng phát một, và không nổ súng bừa bãi". Anh ngẫm nghĩ rồi
nói tiếp: "Hai tay súng chuẩn bị. Cao Lôi, anh đến vị trí bắn tỉa, tôi tới
phụ trách tầng tám. Thẩm Thanh, anh ở đây theo dõi". Cao Lôi trả lời, chạy
nhanh từ tầng tám xuống, một hàng ma sư khác cầm túi đựng súng bắn đạn bùa từ
xa đi tới đưa cho anh.

 

Lúc này Tống Bình lại tỏ ý không hài lòng với
việc sắp xếp của Tư Mã Cần: "Tôi có thể bắn tỉa".

 

Tư Mã Cần ra lệnh: "Anh muốn thảo luận
lại vấn đề sắp xếp người với tôi trong lúc này sao?".

 

Tống Bình không đáp lời, Tư Mã Cần không để
ý đến anh ta nữa, dặn dò Thẩm Thanh: "Nếu như có con người tham dự vào
chuyện này, hắn ta nhất định đang ở trong tòa nhà, phải tìm ra hắn ta từ trong
băng giám sát". Thẩm Thanh gật đầu, Tư Mã Cần khoác ba lô, chạy lên tầng
tám.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3