Tâm Can - Chương 06
Thôi Thuấn Thần cuối cùng cũng hổn hển kết thúc nụ
hôn này, tha thiết nhìn cô, hỏi: Quả thật một chút cảm xúc cũng không có?"
Tân Cam nhẹ nhàng lau bờ môi, nhìn theo chiếc
Bentley màu trắng xa dần, tâm trạng phức tạp, từ từ mỉm cười: "Bây giờ...
có chút cảm xúc rồi."
Chú Trần đợi trước cửa nhà, cuối cùng cũng đợi được
cô trở về, thận trọng chặn cô lại: "Thiếu gia đang nghỉ ngơi, tạm thời cô
đừng làm phiền cậu ấy."
Tân Cam hiểu được thành ý của chú Trần, cô đi vào bếp,
cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, nghĩ chắc anh cũng vậy
Thật ra Tân Cam nấu ăn rất ngon. Lúc còn ở Tống gia,
những người giúp việc luôn phải nhìn sắc mặt của chủ mà sống, không ai chăm sóc
cô, trừ những lúc Tống Nghiệp Hàng về ăn cơm, cô dường như lúc nào cũng bị đói,
có lúc đói đến hoa cả mắt, phải tự đi kiếm cái ăn, cô cứ thế mà lớn lên, cuối
cùng cô cũng học được cách nấu ăn.
Nhưng ở với Trịnh Phiên Nhiên, cô không phải vào bếp.
Nhớ có một lần, không biết vì mâu thuẫn gì mà hai người cãi nhau ở chuồng ngựa,
cô tức giận, quất một roi vào đít ngựa, đó là con ngựa mới được mua về chưa thuần
hóa, ngay lập tức nó lồng lên, cô vội vã đứng sang bên cạnh, anh vội vàng ghìm
dây cương, thật không dễ gì để khống chế con ngựa, hai tay anh bị cọ xát đến chảy
cả máu, chân phải cũng bị trật sưng rất to, sau khi trở về, anh không nói với
cô câu nào, cũng không ăn cơm. Nửa đêm cô xuống nhà, dùng gỗ thông để đun canh
Tố Cao, sáng sớm lại tỉ mỉ bóc gần nửa chậu cải tâm non từ rổ rau xanh, đun thật
nhỏ lửa, xới một bát cơm nóng hổi từ chiếc nồi gang, tự tay bưng đến trước mặt
anh, anh đã nhịn đói cả buổi, nên ăn hết sạch. Sau này nhiều lần anh cũng có gợi
ý, nhung cô cứ giả vờ không hiểu, không còn vì anh mà vào bếp nữa.
Chiếc vung nồi bị nước sôi làm lay động, phát ra những
tiếng "ùng ục" đứt quãng, Tân Cam giật mình định thần lại, cho mì vào
nồi, sau khi đảo qua thì vớt ra xả ba lần nước lạnh, rồi tắt bếp. Phòng bếp
sáng choang và yên tỉnh, tiết trời sẩm tối ấm áp và yên bình. Những củ hành được
phi thơm trộn lẫn vào mì, mùi vị hấp dẫn bay lên, cô biết anh đang ở trên lầu đợi
cô. Chú Trần chắc mẩm hôm nay nhất định sẽ không bình yên rồi.
Giá như thời gian dừng lại ở chính thời khắc này thì
cô sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng đáng tiếc, đối với Tân Cam, sự
bình yên không bao giờ là đủ, sao có thể nhắc đến thứ hạnh phúc xa vời này.
Trong phòng ngủ trên lầu, người thanh niên trẻ lặng
lẽ đứng bên cửa sổ rộng mở, hướng tầm nhìn ra phía xa xa, ngắm nhìn màu xanh của
bầu trời phản chiếu xuống mặt hồ.
Hình bóng đó rất rắn rỏi, kiên cường. Tân Cam bước
vào, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, "Lại ăn chút gì đi!" Cô bày
bát đũa xuống bàn.
Trịnh Phiên Nhiên không quay đầu lại, bình tĩnh hỏi:
"Không có gì để giải thích à?"
"Anh chịu nghe em giải thích sao?" Cô ngồi
xuông, ăn từng miếng mì: "Có người thích em không phải là rất tốt sao? Anh
có thể yên tâm lấy Cố Trầm Trầm mà không phải do dự, lo lắng, cũng là an ủi Trịnh
An Đồng mỉm cười nơi chín suôi, dù sao anh cũng đã dự định làm như vậy rồi,
đúng không?"
Mì rất ngon, cô uống một nửa cốc nước, rồi lại từ từ
ăn, cô đã ăn no đến nỗi không thể ăn thêm được nữa, anh vẫn không nói gì, trong
lòng cô càng trống rỗng. Cô không chịu nổi nữa, bước đến đằng sau nhẹ nhàng ôm
chặt lấy anh, cô rơi lệ, nói không nên lời.
Trịnh Phiên Nhiên nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, anh
xoay người cô lại, ngoài trời mây đen kịt, màn đêm trong mắt anh lúc này lại có
sức hấp dẫn hơn cả hừng đông.
"Có phải vì từ trước đến nay anh không bao giờ
nhắc đến nên em mới nghĩ chỉ có mình em chịu
sự đau khổ dày vò không?" Anh nâng cằm cô lên,
vuốt nhẹ làn môi cô: "Tân Cam, cuộc sống này đối với anh cũng không dể
dàng gì."
"Em biết!" Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
"Những năm trở lại đây, cuộc sống của hai chúng ta thật không dễ dàng gì.
Trước đây khi còn nhỏ, em luôn mơ tới một ngày anh vì em mà từ bỏ tất cả. Đã qua
bao nhiêu năm rồi, em càng ngày càng hiểu anh hơn, ngày càng... yêu anh hơn. Em
và anh tình nghĩa sâu nặng, nhưng anh không thể nhìn ông ấy chết, càng không thể
là chết vì anh."
Cô không hề e ngại nói ra điều đó, ánh mắt anh sáng
rực, nhưng khi nhìn nước mắt cô lăn dài trên má, anh lại không thể làm gì.
Tân Cam khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa làm
tóc bết lại trên khuôn mặt cô, lạnh ngắt, cô xoa nhẹ lên gáy anh: "Phiên
Nhiên!" Cô run rẩy, đau khổ nói: "Em không thể xem ông ấy như kẻ thù
nhưng em sẽ phải xem ông ấy là gì đây? Em vì anh... anh không nỡ nhìn ông ấy chết,
nhưng ông ấy chết cũng không chịu tán thành, buông tha cho em, vậy nên... em đồng
ý để anh đi. Em không độc ác được như ông ấy, em thua rồi, em tác thành cho
anh."
Trái tim như bị bóp nghẹn, nước mắt cô nhòe đi. Trịnh
Phiên Nhiên không có chút biểu cảm gì. Cô và anh hơn mười năm gắn bó thân thiết,
Trịnh Phiên Nhiên là người hoàn hảo, kiêu ngạo, phóng túng, lạnh lùng, nhưng
cũng rất nhiệt tình, rất nham hiểm, lúc nào cũng có vẻ mặt tươi tỉnh, có thế lực,
thậm chí còn có lúc suy nghĩ như trẻ con và rất ấm áp, nhưng cô chưa từng nhìn
thấy anh đau lòng.
Anh dứt khoát đẩy tay cô ra
"Em thật vĩ đại." Trịnh Phiên Nhiên cười
phẫn nộ, anh hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức giận, giơ tay thành nắm đấm
thật chặt.
"Anh đau lòng, anh nặng tình, anh không muốn
nhìn ông ấy chết. Vậy hãy nói cho anh biết, vì sao anh lại buồn chứ? Tại sao
anh còn giương mắt lên nhìn ông ấy tức chết? Đúng thế, anh đã phải chịu đựng những
điều đó, hai ngày hôm nay lương tâm anh đã bị dày vò, có thể em cho rằng, anh
không vì em, em oan ức tủi thân, anh nợ em, anh thừa nhận! Nhưng anh chưa bao
giờ nghĩ sẽ chia tay với em, Tân Cam, em biết rất rõ mà, anh không thể sống thiếu
em."
Tùng lời nói dứt khoát và kiên định.
"Nhưng em đã hứa với ông ấy rồi. Em đã hứa với
ông ấy là sẽ rời xa anh"
Anh chỉ cười lạnh lùng.
"Em không thể nhìn anh cưới Cố Trầm Trầm, khi
em còn yêu anh thì Trịnh Phiên Nhiên của em sẽ chết." Cuối cùng cô cũng
nói ra được những lời phải nói, dù nó làm cô đau: "Những giao ước ban đầu
giữa hai ta, anh đều đã đáp ứng cho em, em không còn đòi hỏi gì hơn nữa. Em
cũng biết em không xứng đáng với anh, dù không có sự phản dối của Trịnh An Đồng,
người anh lấy cũng không phải là em... Em không có cách nào để thay đổi nó, muốn
sống tiếp chỉ còn cách rời xa anh." Trịnh Phiên Nhiên nắm lấy tay cô, cô
lùi về phía sau, cầu xin anh hãy để cho cô sống cuộc sống không có anh, cô thấp
giọng nhẹ nhàng nói: "Cầu xin anh hãy để cho em thử dù chỉ một lần."
"Được." Anh nói không chút do dự, cười lạnh
lùng, như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim cô. "Anh đồng ý, em cứ làm những
gì em muốn."
Anh buông tay cô không chút lưu luyến, Tân Cam cảm
thấy hụt hẫng, vịn tay vào cửa sổ, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa, cố lảo
đảo quay lưng bước ra.
"Nhớ quay về sớm nhé, anh đợi em." Anh đứng
đằng sau bình tĩnh nói, dường như đã hoàn toàn trở lại là Trịnh Phiên Nhiên trước
đây.
Tân Cam đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, anh trở về
bàn ngồi xuống, bưng bát mì đã nguội lạnh, và từ từ ăn hết.
Chương 5
“Cùng xuống địa ngục…có gì không tốt chứ?”Anh chầm
chậm nói:”Có em ở bên,anh đâu cần quan tâm đó là nơi nào”
Ngày đầu tiên của cuộc sống mới, ánh mặt trời xuyên
qua bức rèm cửa sổ khách sạn khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đánh thức người đang
nằm trên chiếc giường lớn kia. Trịnh Phiên Nhiên là người có yêu cầu chất lượng
giấc ngủ rất cao, nên rèm trong phòng ngủ lớp trong lớp ngoài, đến một tia nắng
cũng không thể lọt vào, đã lâu lắm rồi Tân Cam không được thức dậy trong ánh
ban mai như thế này.
Cô nhấc mình ngồi dậy, gọi đồ ăn sáng, sảng khoái bước
xuống giường đi rửa mặt. Ngày đầu tiên rời xa anh có vẻ cũng không tồi. Người
phục vụ khách sạn này trông rất đẹp trai .
"Thôi Thuấn Thần, em đã không để ý đến tình cảm
của anh." Cô chau mày, khựng lại trước chiếc xe đẩy đồ ăn của anh chàng phục
vụ mặt mày rạng ngời, cô lạnh lùng nhìn anh ấy.
Thôi Thuấn Thần thấy hơi tủi thân, giơ tay mở nắp đậy
thức ăn ra: "Vừa mới sáng sớm thức dậy, lái xe một tiếng đồng hồ, lại còn
xếp hàng đợi nửa tiếng nữa, một đĩa bánh bao hấp đầy thành ý như thế này, cũng
không làm em có thiện cảm với anh hơn sao?"
Tân Cam nghĩ thực sự là không thể có lẽ bản tính cô
quá lạnh lùng, cũng có lẽ là ảnh hưởng quá nhiều bởi một người nào đó, cô không
hề cảm thấy khoảng thời gian như thế này là lãng mạn. Nếu đổi lại là người đó
thì nhất định sẽ bắt đầu bếp trực tiếp đến tận nơi chế biến món bánh bao hấp.
Hơi nóng của bánh bao bốc lên, cô lạnh lừng gắp chiếc bánh từ trong đĩa ra,
bóng dáng đó lại phảng phất hiện lên ngay trước mắt cô. Trái tim rõ ràng đang
thức tỉnh cô... Tân Cam, chúng ta đã nói với nhau rồi, đừng bao giờ nghĩ về anh
ấy nữa.
Cô bỏ đi, Thôi Thuấn Thần vội vã đẩy xe theo. Phụ nữ
không thể thiếu những món ăn ngon, những bộ trang phục đẹp và cả những cảnh tượng
đẹp. Mấy năm nay Tân Cam nhận từ Tống thị không ít, trong túi vẫn còn giấu một
chiếc thẻ tín dụng Platínum từ Tống Nghiệp Hàng, chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến
cô tràn trề sinh lực.
Gần đây mấy bà chị bán hàng hiệu trông thấy cô thì đều
cười tít cả mắt. Vài ngày trước, cố vấn tài chính riêng của cô lại gọi điện đến
nói cô cần ký thêm vào một số giấy tờ liên quan đến kỳ hạn trả nợ. Lúc đó cô bị
Thôi Thuấn Thần lừa đi ăn bánh ngọt, nên đưa anh đi cùng luôn. "Cô Tân,
đây là tiền thuê cửa hàng năm nay, đây là danh sách đầu tư thu lợi, còn đây là
phần hoa hồng đã đến lúc thanh toán, cô xem qua đi ạ."
Cố vần tài chính đặt một đống tài liệu phủ kín mặt
bàn, tay vẫn cuộn một sấp tài liệu dày không có chỗ để Thôi Thuấn Thần đứng
nhìn cô chỉ ký thôi cũng đã mất hơn một giờ đồng hồ, lúc đi còn liên tục rên
ri, than vãn. Tân Cam lạnh lùng nhìn về phía Thôi Thuần Thần, anh ấy chau mày hồi
lâu rồi hỏi: "Nếu mọi người biết em có tài sản khổng lồ như thế này, anh
nhất định sẽ bị cho là tên trai bao nhỉ?"
"Chẳng lẽ bây giờ không phải như thế?" Tân
Cam tỏ vẻ ngạc nhiên. Thôi Thuấn Thần xoa trán. Mưa phùn bay nhẹ trong buổi
hoàng hôn cuốỉ xuân, ánh dương dần buông xuống, bầu trời thật đẹp, cảnh tượng
tuyệt mỹ này chẳng khác nào một bức tranh sơn dầu, vậy mà Tân Cam không hề tỏ
ra rung động.
Mây năm nay những thứ Trịnh Phiên Nhiên cho cô cũng
đủ để cô sống suốt đời trong vinh hoa phú quý. Ngay từ đầu, cô đã lấy tiền của
anh rồi, nhưng không biết từ khi nào cô đã trở nên tham lam như vậy, ngay cả tiền
bạc cũng không thỏa mãn cô? Sống trong gia tài trị giá hàng trăm tỷ, bên cạnh
có công tử Phiên Nhiên, tuổi xuân đẹp như hoa như ngọc, cô nhớ anh vô cùng.
Thôi Thuấn Thần mặc dù mới về nước chưa được bao
lâu, nhưng tất cả những quán ngon trong thành phô' G, anh đều nắm rõ như lòng
bàn tay, nhiều cửa hàng nằm trong các con hẻm hẻo lánh, càng khó tìm thì hương
vị lại càng ngon, trong một thời gian ngắn Tân Cam đã đạt kỷ lục năm mươi
kilogam trước nay chưa từng có.
Khi thử chiếc váy mốt mới nhất của mùa hè năm nay,
cô đã trách cứ Thôi Thuấn Thần. "Thực sự bây giờ em đẹp hơn trước nhiều,
trước kia chẳng phải là quá gầy sao?"
Thôi Thuấn Thần không tỏ ra áy náy, trái lại còn rất
ga lăng. Cô bán hàng đứng bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: "Chiếc váy này
đúng là chỉ có cô Tân mặc đẹp nhất thôi!" Cô ta tự hào nói: "Đây là đồ
kỷ niệm rất nổi tiếng, chỉ sản xuất có hai màu đen và trắng, người quản lý của
chúng tôi đã phải tốn không biết bao công sức mới mang từ Paris về đây được, cả
châu Á chi có mỗi cửa hàng Kỳ Hạm của chúng tôi có một chiếc này thôi."
Thôi Thuấn Thần mim cười, rút thẻ tín dụng ra:
"Như vậy là không mua không được rồi." Cô bán hàng cười tít mắt cầm lấy
thẻ.
"Đợi chút."
Tân Cam gọi cô ta lấy lại thẻ của Thôi Thuấn Thần,
đưa thẻ của mình ra. Cô bán hàng sững sờ, Thôi Thuấn Thần gật đầu nhè nhẹ, anh ấy
quay lại thì thầm với cô: "Cô nàng xinh đẹp ơi, cô cũng phải giữ thể diện
cho tôi một chút chứ?"
Tân Cam soi gương ngắm lên ngắm xuống, cười khẩy:
"Trai bao mà cũng cần tự trọng à?"
"Này!"
Thôi tiểu công tử không thể chịu nổi nữa: "Em vẫn
còn thù anh vì món cơm lươn hôm nọ à?"
"Đúng rồi đấy!" Giọng của Tân Cam nhẹ
nhàng như gió khiến anh ấy không nói được câu nào.
"Hả? Thật là trùng hợp!"
Một thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ nào đó từ xa vọng
lại, Tân Cam chau mày, hai mẹ con đeo mặt nạ đã đến Công tử Thôi Thuấn Thần đi
đến chào quý bà trát đầy hóa chất trên mặt kia. Bà Cố dáng vẻ tự nhiên sang trọng,
còn Cố Trầm Trầm đến bên kệ bán hàng, nhấc chiếc váy trắng từ trong hộp ra.
Chị bán hàng cẩn thận giải thích: "Cô Cố, cái
váy này cô Tân đã mua rồi ạ."
Cố Trầm Trầm vờ như không nghe thấy, ướm chiếc váy
lên hỏi ý kiến bà Cố: "Mẹ, chiếc váy này rất hợp với con phải không?"
Bà Cố đang chọn quẩn áo, nhẹ nhàng nói: 'Trầm Trầm,
đừng gây rối nữa." Bà Cố cầm chiêc váy ưng ý đi vào phòng thay đồ và đặt tấm
thẻ lên bàn.
Cố Trầm Trầm nhíu mày, ném chiếc váy trên tay xuống.
"Tôi muốn lấy chiếc váy này."
"Nhung mà..." Cô bán hàng cảm thấy khó xử
nhìn Tân Cam.
Tân Cam đứng dựa vào một bên, cười mỉm. Người hiểu
rõ cô như Thôi Thuân Thần đã biết là có chuyện không hay rồi.
"Cô muốn chiếc váy này chứ gì?" Tân Cam
giành lại chiếc váy từ tay Cố Trầm Trầm hỏi.
Cố Trầm Trầm cười tươi: "Ngày kia mờ buổi party
chúc mừng chú Trịnh xuất viện."
Cô ta vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra tấm thiệp
mời phủ bạc: "Mặc dù trong danh sách khách quý không có tên cô, nhưng dẫu
sao cô cũng là... Nếu muốn cô vẫn có thể đến!"
Tân Cam im lặng không nói gì.
"Trịnh Phiên Nhiên dạo này rất bận, không có thời
gian để chuẩn bị nên bảo tôi tổ chức buổi party này."
Nghĩ một lúc lâu, Cố Trầm Trầm mới phát huy
"Cô nói xem!"
Cô ta cười đắc thắng: "Không phải tôi có tư
cách mặc chiếc váy này hơn cô sao?"
Cô ta chăm chú quan sát sắc mặt của Tân Cam. Tân Cam
chỉ mỉm cười, coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô muốn chiếc váy này chứ gì? Được thôi!"
Cô vừa nói, vừa cầm một cái kéo nhỏ trên mặt bàn, cắt
vài nhát, thế là chiếc váy trắng duy nhất ở châu Á biến thành rẻ rách, giơ lên
ném đến trước mặt Cố Trầm Trầm, cười khiêu khích: "Tôi không cần nữa, mới...
đến… lượt... cô."
Thôi Thuấn Thần từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tê' nên việc
này khiến anh phải thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, anh ga lăng giúp Cố Trầm Trầm
nhặt từng mảnh váy còn đang mắc trên tóc cô xuống. Chỉ thấy tiểu cô nương đó mặt
mũi đỏ gay, Tân Cam nhìn chằm chằm vào mặt Cố Trầm Trầm.
Bà Cố vội vã đuổi theo con gái, thậm chí Tân Cam còn
không thèm liếc lấy một cái. "Con làm sao đây! Đã bảo đừng dây vào cô ta
mà còn không nghe? Khó khăn lắm mới đuổi được cô ta ra ngoài, con muốn chết
à?"
Bà Cố tức giận, quở trách con gái một trận. Trầm Trầm
cảm thấy vô cùng bất công: "Mẹ, con ghét cô ta. Tại sao cô ta không chết
đi cho rồi!"
"Trầm Trầm!"
Bà Cố thất sắc mắng: "Mẹ không bao giờ cho phép
con nói như vậy nữa!" Tay Cố Trầm Trầm nắm chặt miếng vải rách, cúi đầu
khóc Tân Cam từ lúc ra khỏi cửa hàng, ngạo nghễ đi trên đường, trong lòng không
khỏi đắc ý.
Thôi Thuấn Thần trung thành theo sau, không nói một
lời, hai người dừng lại tại một quán bar, cô bước vào chọn loại rượu mạnh nhất
đang được xếp hàng dài ngay trước mặt mình. Thôi Thuâh Thần lắc đầu: Dạo này em
uống thế là quá đủ rồi, bên cạnh anh mà cũng uống nhiều thế sao?"
Tân Cam đã say rồi, cầm ly rượu màu sắc huyền ảo,
đôi mắt quyến rũ: "Anh ấy rất ít khi uống rượu, cũng không cho phép em uống."
Thôi Thuấn Thần nhướn mày: 'Có vẻ như là anh cần phải
học cách mạnh mẽ hơn."
"Anh học không nổi đâu."
Cô liếc nhìn, ngón tay thon dài chỉ vào cằm anh, nhẹ
nhàng hất lên, hơi thở cô thoang thoảng hương hoa lan: "Trịnh Phiên Nhiên
là kẻ bi ổi đê tiện, cả đời anh cũng không học được đâu."
"Em vì một kẻ bi ổi đê tiện mà đau khổ như thế
này sao?"
"Chắc anh đã từng nghe nói về chuyện của
em." Tân Cam chán nản uống thêm một hớp: "Trịnh Phiên Nhiên vừa bi ổi
vừa đê tiện, nhiều năm như thế nhưng anh ấy lại là người đối với em tốt nhất."
Mặc dù cũng là người khiến cô bị tổn thương nhiều nhất.
Dưới ánh đèn huyền ảo dịu dàng, Thôi Thuấn Thần muôn bày tỏ tình cảm của mình
nhưng lại cảm thấy có chút e dè. Anh với ly rượu uống một hóp, thở dài cay đắng:
"Là anh đã đến quá trễ rồi!"
Tân Cam gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn anh cười:
"Thôi Thuấn Thần, dừng lại ở đây thôi. Anh xem, mấy hôm nay em thực sự đã
cố gắng thử yêu anh, nhưng em không thể làm được."
Một lần nữa em cố gắng yêu anh, nhưng không thể. Muốn
quên đi mọi thứ, nhưng người đó không lúc nào không hiện hữu trong trái tìm cô.
Trở lại khách sạn đã là ngày thứ hai, cánh cửa mở
ra, trên giường lớn màu trắng trải đầy Black Rosevil, cảnh tượng đó đập thẳng
vào mắt cô. Giữa giường đặt một chiếc hộp quen quen, mở nó ra, quả nhiên đúng
là chiếc váy màu trắng giống hệt chiếc váy hôm qua bị cắt nát. Tân Cam thở dài,
cổ họng trở nên ứ nghẹn.
Cô run run gọi điện cho anh, anh im lặng, cô cũng
không nói gì. Rõ ràng là một ngày đầy nắng, nhưng một giường đầy hoa hổng đen
và sự trầm mặc tĩnh lặng như kéo cuộc đời Tân Cam vào một màu đen vô tận.
Trịnh Phiên Hoài chưa bao giờ thấy anh trai mình như
thế này, chỉ giữ chiếc điện thoại lặng im, dường như không có chút biểu cảm,
dáng vẻ lạnh lùng như thể núi Thái Sơn có sụp xuống ngay trước mắt thì khuôn mặt
đó vẫn không hề biến sắc.
Phiên Hoài lập tức đoán được ai đang ở đầu dây bên
kia. "Anh ơi, uống nước đi."
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh trai: "Chị
Tân vẫn khỏe chứ?"
Trịnh Phiên Nhiên đặt cốc nước sang một bên:
"Cô ấy là ai chứ, tại sao biết thiệt thòi mà vẫn cam chịu?"
Trịnh Phiên Hoài im lặng, nhẹ nhàng nói: "Chị ấy
luôn chịu thiệt thòi như vậy, có thế chị ấy cảm thấy như thế sẽ tốt hơn thì
sao?"
Trong nhà không bật đèn, Trịnh Phiên Nhiên ngồi trên
sofa, cúi đầu cầm chiếc điện thoại, không nhìn rõ được sắc mặt của anh. Phiên
Hoài nghe anh trai thờ dài, cậu nghĩ tâm trạng anh bây giờ thật sự đang rất rối
bời.
"Anh yêu chị Tân Cam đúng không?"
Đắn đo hời lâu cậu mới hỏi: "Tại sao giữa cha
và chị ấy, anh lại luôn đối xử bất công với chị ấÿ?"
Trịnh Phiên Nhiên không ngừng ấn di động cho màn
hình sáng lên, anh cúi đầu, bỗng nhiên quay sang hỏi Phiên Hoài: "Thế em
có muốn nhìn thấy một kết cục khác không?"
Phiên Hoài u sầu suy sụp, lắc đầu: "Em biết
tình trạng của cha rất nghiêm trọng, đương nhiên là không muốn ông xảy ra mệnh
hệ gì... Vâng, thật khó khăn để lựa chọn, với em mà còn khó khăn như thế thì
anh nhất định là càng tệ hơn."
"Phiên Hoài, anh đã lựa chọn thì tuyệt đối
không gì có thể làm khó anh."
Mặt Trịnh Phiên Nhiên không chút biểu cảm, chầm chậm
nói. Đừng nhắc đến những chuyện khó xử như thế nữa, Phiên Hoài rốt cuộc vẫn còn
nhỏ, không hiểu chuyện. Sự thiệt thòi đó có thể nhìn thấy, có thể hiểu được,
còn tốt hơn những điều khó nói. Mà những điều khó nói, lại tốt hơn nhiều việc
không biết lựa chọn như thế nào.
Cả cuộc đời Trịnh An Đồng ngoài nghe theo gia đình họ
Trịnh thì tâm huyết cả đời của ông ta chính là chăm sóc anh. Từ nhỏ đến lớn,
các chi phí ăn uống và các khoản chi tiêu khác đều vượt xa những quy tắc nhà họ
Trịnh, anh được nuôi dạy tử tế, đừng nói đến việc kế thừa sự nghiệp của gia tộc,
mà ngay cả việc thao túng một vương quốc cũng đã đủ rồi. Giờ đây ai cũng hết lời
khen ngợi Trịnh Phiên Nhiên bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm chấn
động cả phố Wall, còn quá trẻ đã kiếm được số của cải mà mấy trăm nhà như họ Trịnh
cũng không sánh bằng.
Nhưng rất ít người nghĩ được rằng, đúng là anh không
lấy một xu nào từ nhà họ Trịnh để lập nghiệp, nhưng người phong thái như anh, đầy
tài năng như anh, là do Trịnh An Đồng đúc kết từ những điều tốt đẹp nhất của cả
gia tộc họ Trịnh và toàn bộ tâm huyết của Trịnh An Đồng tạo nên.
Vậy nên, một bên là Trịnh An Đồng, một bên là cô...
Trịnh Phiên Nhiên mỗi lần nhẫn nhịn lại không ngừng nghĩ về Trịnh An Đồng, nhắc
nhở bản thân phải tiếp tục nhẫn nại, nhưng dường như anh chưa bao giờ thật sự
nghĩ về điều mà cô phải chịu đựng. Đang chờ ông chú xuất viện, dưới sự bất bình
và hoài nghi ngây thơ của Phiên Hoài, anh bất chợt nghĩ ra một vấn đề: Rốt cuộc
người con gái tên Tân Cam này, dựa vào cái gì mà khiến Trịnh Phiên Nhiên anh phải
đau khổ mười năm, không cách nào lựa chọn mỗi khi đốỉ mặt với chú? Điện thoại vẫn
nhấp nháy sáng, anh đang ngồi thẫn thờ, Phiên Hoài cảm thấy trong góc khuất ấy,
ánh đèn dường như ảm đạm, u tối hơn.
Cậu nhẹ nhàng gọi: "Anh ơi!" Sao?"
"Anh không thể lựa chọn, nên muốn cùng chị ấy chịu đau khổ sao?"
Phiên Hoài không thể hiểu nối, đã yêu chị âý, đã vì
chị ấy mà trắc trở, mà chi có một con đường, đó là để chị ấy ra đi. Tại sao mỗi
người không bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới?
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Trịnh An Đồng cùng bác
sĩ đi ra, Trịnh Phiên Nhiên tắt điện thoại, đứng dậy đi về phía họ. "Anh
không thể bỏ rơi bản thân, nên không thể tử bỏ cô ấy."
Đi bên cạnh Phiên Hoài, anh nói. Bởi vì cô là người
anh cần, bởi vì thế giới này chỉ có cô mới xứng ở bên anh, và bởi vì cô là Tân
Cam, là một phần của Trịnh Phiên Nhiên, anh đối xử với cô như đối xử với chính
mình.
Chẳng dựa vào cái gì, cũng không thể từ bỏ, cũng
chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình làm điều này vì lý do gì. Tân Cam không thích
màu trắng, nên trong tủ quần áo hầu như không có trang phục nào như vậy, chiếc
váy màu trắng sang trọng như thế này, nếu như không phải tâm trạng cô đang đau
đớn rối bời, thì cô cũng không cần để mắt đên.
Màu sắc quá thuần khiết, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt,
Tân Cam quét thêm lớp mỏng phân má hồng, thoa son bóng đỏ, màu đỏ đậm của đôi
môi và màu đen của tóc đã xóa tan màu trắng nhợt nhạt, cách trang điểm thế này
mới khiến cô an tâm hơn một chút. Cô xuất hiện tuyệt đẹp với chiếc váy trắng,
môi đỏ mọng, cùng mái tóc đen tuyền, không khỏi khiến cánh phóng viên trước cửa
hội trường phải trầm trồ.
"Chính là cô ây", tiếng hô trong đám đông,
đèn flash nháy liên tục, ánh sáng nối tiếp nhau làm lóa cả mắt.
Tân Cam bước đi trong ánh sáng chớp nháy liên tục,
cô nheo mắt chầm chậm đi về phía trước. "Hôm nay cô cũng đến dự à? Là ai mời
cô thế? Ông Trịnh hay là Cố tiếu thư?"
"Nghe nói ông Trịnh Phiên Nhiên sắp đính hôn với
Cố tiểu thư, là sự thật ư?"
"Cô Tân Cam hãy nhìn chúng tôi!"
"Cô Tân..."