Tâm Can - Chương 04 - Phần 1
Chương
4
“Trịnh
An Đồng, cả cuộc đời ông, những người thân yêu nhất
mà ông đã dành bao tâm huyết, tất cả đều sẽ theo tôi
xuống suối vàng, tôi rất vui, còn ông?”
Năm
Trịnh Phiên Nhiên thành danh ở phố Wall, Phiên Hoài mới
học cấp ba, cậu có hứng thú đặc biệt với các loại
xe đua. Năm đầu tiên, cứ một thời gian Trịnh Phiên
Nhiên lại bí mật gửi cho cậu ấy một khoản tiền,
trong năm đó, Phiên Hoài đổi xe như thay áo. Đến năm
thứ hai, chẳng những khoản tiền kia không được gửi
đến nữa, thậm chí tiền tiêu vặt cũng bị cắt, Phiên
Hoài ôm chiếc xe thân yêu, khóc ròng suốt mấy đêm. Khóc
chán rồi cậu ấy bán luôn mấy phiên bản xe đua làm vốn
khởi nghiệp, thấp thỏm bắt tay vào việc đầu tư kinh
doanh. Sáu tháng sau, tiền vốn đã được nhân lên mấy
chục lần, Trịnh Phiên Hoài lần đầu tiên trong đời
kiếm được một khoản tiền lớn, chuộc lại được
tất cả xe đã bán, còn mua thêm một xưởng sản xuất
xe hơi.
Trong
khi đó, cái tên Trịnh Phiên Nhiên đã đồng nghĩa với
sự giàu có và nổi tiếng.
Phiên
Hoài luôn bị ám ảnh đối với tài năng của anh trai,
đến tận hôm nay, khi đứng trước mặt anh trai nói về
việc đầu tư, cậu vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng. Hơn
nữa, trông anh trai hôm nay có vẻ không nhẫn nại lắm,
cậu mới đưa ra vài con số đã nhìn thấy anh chau mày
lại, ngón tay không ngừng gõ gõ lên mặt bàn…
“Tiểu
Tâm Can!” Phiên Hoài ngân ngấn nước mắt nhìn vị cứu
tinh khoan thai tiến đến, lúc này chắc chỉ có thè lưỡi,
vẫy đuôi mới thể hiện được hết sự vui sướng của
cậu!
Tiếng
nói vừa dứt, Trịnh Phiên Hoài biết ngay là mình sắp đi
đời nhà ma rồi, quả nhiên ngón tay Trịnh Phiên Nhiên
đang gõ nhẹ trên mặt bàn dừng lại, rồi từ từ…
cuộn thành nắm đấm…
Ôi
cái chăn của tôi đâu rồi, nhanh đưa tôi trùm kín đầu
lại nào… Trịnh Phiên Hoài run rẩy trong tuyệt vọng.
Tân
Cam đang mặc chiếc áo len của Trịnh Phiên Nhiên, cổ áo
rộng trễ xuống để lộ xương vai mảnh mai xinh đẹp,
mái tóc tùy hứng buộc lệch sang một bên, dáng vẻ thoải
mái, nhẹ nhàng, cô bước đến, nắm tay của Trịnh Phiên
Nhiên mới nới lỏng ra. Tân Cam đưa cho anh chỗ sữa đã
uống được một nửa trên tay, anh lặng lẽ uống hết,
nét mặt không chút biểu cảm.
“Nhìn
qua cũng biết là cổ phiếu Lán Trù, sao lại vội vã bán
tống đi thế?” Tân Cam ngẫu hứng lật qua lật lại rồi
mỉm cười hỏi. Phiên Hoài tỏ ra hăng hái: “Liên tiếp
tăng giá không đáng kể, có lẽ cũng chuẩn bị chững
lại, em thấy đây là cơ hội tốt nhất để bán.”
“Tôi
với cậu đánh cược, nội trong một tuần, cổ phiếu
này nhất định giữ nguyên giá ở mức cao nhất.”
“Không
thể nào!” Phiên Hoài hoàn toàn coi thường ý kiến của
cô.
“Vậy
cậu muốn cược không?” Tân Cam nói với thái độ khiêu
khích như chắc thắng.
“Không
cược không phải đàn ông!”
Bên
này hai người đập bàn hạ cược, bên kia Trịnh Phiên
Nhiên nhấp một ngụm sữa, lạnh lùng liếc nhìn người
con gái với nét mặt rạng ngời như ánh ban mai.
Một
tuần sau.
Tiểu
thiếu gia ngang ngược của Trịnh gia vùi đầu trong lòng
bạn gái, trông như chú đà điểu vùi đầu trong cát, cả
người run rẩy như lá rụng trong gió thu.
Lừa
tôi à!
Một
công ty to như thế, nói mua là mua luôn sao?
Loạt
cổ phiếu đang xuống dốc rõ ràng, nói không giảm giá
là không giảm luôn à?!
Nói
là hết một tuần lễ, bây giờ mới là ngày thứ tư!
Anh
trai lừa em rồi! Lừa thằng em rồi!!!
“Trịnh
Phiên Hoài!” Nhã Kỳ vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vừa
nói giọng tức giận, “Lần sau rút kinh nghiệm được
không?!”
Phiên
Hoài ôm lấy eo Nhã Kỳ không chịu buông… Rút kinh nghiệm
là cái gì, cậu ấy mới là người không biết đây! Còn
đùa cái gì nữa! Người thua phải nhảy từ độ cao một
nghìn mét xuống! Người mắc bệnh sợ độ cao lấy đâu
ra kinh nghiệm!
Nhã
Kỳ hận không thể rèn sắt thành thép, được cậu ấy
ôm chặt thì cảm thấy mềm lòng vô cùng, trừng mắt oán
hận nhìn chị gái. Tân Cam dựa vào người Trịnh Phiên
Nhiên, nụ cười rạng rỡ như ánh hào quang.
“Anh
trai!” Nhã Kỳ nũng nịu: “Chị ấy chơi ăn gian, không
công bằng! Hơn nữa Phiên Hoài sợ độ cao...”
Bọn
họ được một phen tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Phiên Nhiên
chỉ chăm chú xem cuốn sổ tay đặt trên đùi, mặt không
biểu lộ cảm xúc, nghe Nhã Kỳ nói, anh ngẩng lên mỉm
cười, nói một câu: “Có gan ăn cắp thì phải có gan
chịu đòn.”
Nhã
Kỳ nghẹn lại. Phiên Hoài túm lấy áo cô ấy: “Sao lại
có thể ngốc như thế! Chắc chắn có người đứng sau
vụ này!” Nếu như ZIC không cao giọng tuyên bố sẽ mua
lại, loại cổ phiếu đó sao có thể giữ giá được!
Nhã
Kỳ bực bội, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, Tân Cam vô
cùng đắc ý, tay nâng cằm cô ấy lên, lả lơi nói: “Tiểu
mỹ nhân, không phục à?”
“Không
phục!” Nhã Kỳ hất tay cô ra: “Một đấu một có dám
không?”
“Ồ!”
Tân Cam quay sang Trịnh Phiên Nhiên: “Phiên Nhiên, em có
nghe nhầm không đấy?”
“Không.”
Trịnh Phiên Nhiên cũng bật cười: “Em vừa bị khiêu
chiến đấy thôi.”
Nhã
Kỳ không thèm đếm xỉa: “Nếu em thắng, chị không
được truy cứu vụ Phiên Hoài nữa, nếu em thua, em và
anh ấy sẽ nhảy… nhưng lần này anh hai không được ra
tay! Em cũng không cần Phiên Hoài giúp đỡ, chỉ có em và
chị đấu với nhau, thế nào?”
Lúc
này, Phiên Hoài cuối cùng cũng nhảy ra từ trong lòng Nhã
Kỳ, bám chặt đằng sau ra sức gật đầu. Tân Cam dẫu
cười nhưng không nói gì, ba người họ cùng hướng về
phía Trịnh Phiên Nhiên. Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn
nhẹ lên mu bàn tay.
“Em
vui là được.”
Đêm
khuya, tại Tống gia.
Nhã
Kỳ đưa cho Tân Cam con dấu và giấy ủy thác của Phiên
Hoài, Tân Cam kiểm tra không có gì sai sót, để chung với
con dấu và giấy ủy thác của Trịnh Phiên Nhiên.
“Liệu
có được không?” Nhã Kỳ có chút lo lắng hỏi. Mượn
cớ đánh cược để lấy được ủy quyền của hai anh
em họ, kỳ hạn chỉ còn một tháng, trong một tháng này,
hai chị em họ phân công nhau thay mặt Trịnh Phiên Hoài và
Trịnh Phiên Nhiên, dễ dàng khống chế toàn bộ cổ phiếu
trong tay.
Tân
Cam dừng tay lại: “Nhã Kỳ, nếu như em thấy lo lắng,
bây giờ có thể rút lui. Trịnh Phiên Nhiên nắm trong tay
bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Trịnh thị, bấy
nhiêu cũng đủ cho chị ngồi nói chuyện ngang hàng với
hội đồng quản trị của Tào thị rồi.”
Nhã
Kỳ lắc đầu: “Thêm mười phần trăm của Phiên Hoài
nữa chị mới có ngôn quyền tuyệt đối.”
Tân
Cam nhận thấy sự lo lắng bất an của em gái, ôm lấy cô
ấy, ghé sát tai cô ấy nói cảm ơn.
Nhã
Kỳ thở dài: “Ai nên cảm ơn ai đây?”
“Chị
tin em, chị nên cảm ơn em mới đúng.”
“Những
cái khác em không dám khẳng định, nhưng chị đối với
Tống gia, đối với cha... em vốn chưa từng nghi ngờ.”
Nhã kỳ ôm chặt chị: “Chị không cần phải quá vĩ
đại, âm thầm cho đi mà không cần báo đáp, Tân Cam, em
biết chị luôn đối tốt với mọi người trong gia đình,
em luôn... rất cảm kích.”
Sáng
sớm, ở Trịnh thị.
Tân
Cam mặc bộ đồ trắng đắt tiền, trang điểm rực rỡ,
tóc uốn một cách hoàn hảo, khoan thai ngồi tại bàn đầu
tiên của hội nghị, đứng sau cô là một thư ký giỏi,
thản nhiên đón nhận tất cả ánh nhìn của mọi người,
bất kể là công khai hay gián tiếp. Khi Trịnh An Đồng
đẩy cửa bước vào, những ánh mắt kia lập tức tập
trung “quét” về phía ông ấy.
Tân
Cam chưa đứng dậy, từ xa khẽ gật đầu cười với ông
ấy.
Trịnh
An Đồng từng bước từng bước đến trước mặt cô,
từ trên nhìn xuống, nói như ra lệnh: “Đi ra.”
Tân
Cam cười không thèm để ý, trong nháy mắt, cô thư ký
lập tức đưa ra bản photo của hai tờ giấy ủy thác.
Trịnh An Đồng vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức tái mét.
Một lỗi nhỏ Tân Cam cũng không muốn phạm phải, chăm
chú quan sát nét mặt của ông ta rồi cười nói: “Bắt
đầu họp chứ Tổng Giám đốc Trịnh? Làm mất thời giờ
của mọi người thật không nên.”
Ánh
mắt và nét mặt của Trịnh An Đồng đều lạnh lùng,
lãnh đạm hỏi cô: “Cô muốn làm gì?”
“Với
tư cách là cổ đông lớn nhất của Trịnh thị thời
điểm hiện tại, đương nhiên tôi muốn quan tâm một
chút tới sự phát triển của Trịnh thị rồi.” Tân Cam
cười ngọt ngào, cô chầm chậm đứng lên, kề sát tai
ông ta nói nhỏ tới mức chỉ có ông mới nghe thấy: “Tôi
đã nói rồi, ông dám kéo Tống gia xuống nước, tôi sẽ
không buông tha Trịnh Phiên Nhiên… Ông xem, bây giờ không
những anh ấy, mà ngay cả con đẻ của ông cũng đều ở
bên tôi. Trịnh An Đồng, cả cuộc đời ông, những người
thân yêu nhất mà ông đã dành bao tâm huyết, tất cả
đều sẽ theo tôi xuống suối vàng, tôi rất vui, còn
ông?” Cô lui ra, lồng ngực Trịnh An Đồng không ngừng
co bóp, từng nhịp khó khăn thở hắt ra, trân trân nhìn
cô.
Trợ
lý của ông ta cảm thấy không ổn, lập tức lấy thuốc,
nhưng vẫn chậm một bước… Khuôn mặt Trịnh An Đồng
trắng bệch, không ngừng đập vào ngực một cách đau
đớn, rồi ngã vật xuống.
Trong
khung cảnh hỗn loạn, Tân Cam chau mày, vẻ mặt không chút
bối rối như việc xảy ra chẳng liên quan đến cô, thậm
chí một biểu hiện nhỏ cũng không nhận thấy.
Trịnh
An Đồng được đưa vội vào bệnh viện, còn cô quay về
chỗ Trịnh Phiên Nhiên. Nơi đây tuy là nhà họ Trịnh
nhưng lại không phải là họ Trịnh của Trịnh An Đồng,
ai nấy vẫn làm việc của mình, không hề có chút lo
lắng. Tân Cam thản nhiên ngắm nhìn vườn hoa Black
Rosevil, thanh thản uống trà ướp hương hoa. Buổi tối,
chú Trần trở về, cầm theo vài bộ quần áo của Trịnh
Phiên Nhiên, trước khi lên xe vội vội vàng vàng nói với
cô: “Đêm nay thiếu gia không về, cô nghỉ ngơi cho khỏe
nhé.”
Tân
Cam nhắm mắt lại: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ ngủ
thật ngon.”
Chú
Trần chần chừ không hiểu, cuối cùng khẽ nói: “Xin cô
thông cảm cho thiếu gia.” Tân Cam cười lạnh lùng, cô
còn chưa đủ thông cảm cho anh sao?
Do
buổi tối ăn quá nhiều, đêm trằn trọc khó ngủ, cô
xuống nhà lấy một cốc sữa nóng, bị cái bóng đen sì
lướt qua cửa sổ làm giật nảy mình. “Trịnh Phiên
Nhiên?” Cô đi vào, anh đặt cốc rượu trên tay xuống,
quay sang nhìn cô, quay lưng về phía đêm tối ngoài cửa
sổ. Vẻ mặt anh mơ hồ, đôi mắt sáng lạ thường.
“Bác
sĩ nói, suýt nữa thì nguy, may mà cấp cứu kịp thời.
Tân Cam, quả thực lần này em làm rất tốt.” Anh bật
cười, mỉa mai lạnh nhạt.
“Nói
vậy có nghĩa là vẫn chưa chết.” Tân Cam hâm nóng cốc
sữa, ngồi vắt chân trên sofa uống.
Trịnh
Phiên Nhiên bước lại gần, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Anh biết em muốn cản trở dự án đó, anh biết em và
Nhã Kỳ chơi trò đóng kịch cho anh xem. Nhưng anh nghĩ, chỉ
cần em vui vẻ, chỗ cổ phần đó tặng hết cho em cũng
chẳng sao. Kể cả toàn bộ gia sản của Trịnh Phiên
Nhiên anh, cũng chỉ cần em nói một câu thôi.” Nói rồi
anh nhếch môi lên, giơ cao ly rượu uống cạn.
Tân
Cam thoải mái: “Thật sao?”
“Chỉ
cần em vui.” Anh cười, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:
“Bệnh tim của ông ấy, cho dù không phải chịu kích
động nào, cũng chẳng sống được mấy năm nữa. Ông ấy
sắp chết rồi… Tân Cam, em thật sự thấy vui sao?”
Tân
Cam nhấp từng ngụm sữa, điềm tĩnh như không nghe thấy
gì. Trịnh Phiên Nhiên giật lấy cốc sữa, cúi xuống giữ
chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Tân Cam tỏ ra
lạnh nhạt, nở nụ cười sắc lạnh: “Ông ta có anh để
tang là đủ rồi, nếu không thì cũng đã có Phiên Hoài,
tóm lại không đến nỗi bắt em phải chăm sóc ông ta
trước lúc lâm chung.”
Tiếng
cô nhỏ dần, màn đêm trở nên tĩnh lặng, như tất cả
đã qua đi, im lặng đến tàn nhẫn. Trịnh Phiên Nhiên
nhìn cô, khẽ nói: “Ông ấy dù sao cũng là...”
“Trịnh
Phiên Nhiên, anh dám mở miệng nói!” Cô đột nhiên ném
vỡ chiếc cốc trên tay vịn gỗ lim ở sofa, lấy mảnh sứ
sắc nhọn kề vào cổ tay, anh vội vàng túm lấy, chỉ sử
dụng một phần sức lực, giật mảnh sứ vỡ, thu vào
lòng bàn tay, từ từ nắm chặt lại.
“Tân
Cam, dù sao ông ấy cũng là cha đẻ của em.”
Mảnh
kính sắc nhọn nhanh chóng cắt sâu vào da thịt anh, máu
tươi từ lòng bàn tay anh không ngừng tuôn trên ngực cô.
“Năm đó bà ấy lên kế hoạch để mang thai em, ông ấy
vốn dĩ không biết. Sau này mới biết đến sự tồn tại
của em, không phải là ông ấy không có ý định bù đắp
cho em.” Trịnh Phiên Nhiên nhẹ nhàng nới lỏng tay, nhổ
mảnh kính vỡ ngập sâu trong lòng bàn tay ra, lấy khăn
buộc vào: “Tân Cam, ông ta thực ra là cha đẻ của em.”
Tân
Cam cảm thấy lạnh, đêm đã quá khuya rồi, sữa và máu
tanh đều ngọt làm người ta muốn khóc, Trịnh Phiên
Nhiên là một con quỷ, khiến cô còn đau khổ hơn là
chết. Cuối cùng, cô cũng không chịu nổi khóc òa lên,
anh lặng lẽ giơ tay, dùng một góc khăn tay nhuốm máu lau
nước mắt cho cô.
“...
Em xin lỗi, em không nên cố ý làm ông ấy tức giận,
giấy ủy quyền không còn giá trị gì nữa, cổ phần trả
lại cho anh, anh mang cho ông ấy xem, bắt em lấy cái chết
để tạ lỗi cũng được... Trịnh Phiên Nhiên, anh bắt
em làm gì cũng được, đừng nói những lời đó nữa.”
Cô run rẩy đẩy anh ra, đầu cúi gằm, đôi tay tự ôm
lấy thân mình, cô chẳng còn cách nào làm cho toàn thân
thôi run rẩy. “Cha em họ Tống! Tống gia hết lần này
đến lần khác đuổi em ra đường, cũng là ông ấy hết
lần này đến lần khác tìm em về; bạn học hỏi tại
sao em lại mang họ Tân, em không thể trả lời, là ông ấy
lau nước mắt cho em; em bị đâm xe suýt chút nữa mất
mạng, là ông quỳ xuống xin bà ấy hiến máu cho em... Ông
ấy là cha em, nếu không phải thì sao lại vì em mà làm
những điều đó? Trịnh Phiên Nhiên, cha em họ Tống! Xin
anh đấy... cha em họ Tống...”
Cô
òa khóc như một đứa trẻ, toàn thân run lẩy bẩy, những
điều thường ngày có thể cho là niềm vui, giờ đã mất
hết không còn lại gì. Trịnh Phiên Nhiên bình thường
ghét nhất sự giả vờ cứng rắn của cô, anh thường
khiêu khích cô, lúc này lại hận vì đã làm cô sống
thật với chính mình, nhìn cô suy sụp, giống như tiếng
kêu vô vọng mười năm trước, anh lại cảm thấy... đau
khổ.
Việc
khiến anh hao tâm tổn trí trên đời này thực sự quá
ít, đây chính là một trong số đó, anh có sử dụng hết
bản lĩnh của mình cũng không thể giải thích nổi.
Ván
cờ này đã không có nước giải, càng cố gắng chỉ
càng làm tổn thương cả hai, nếu đổi lại là một
người khác, anh đã sớm vì Trịnh An Đồng mà vứt bỏ,
cho dù là chính mình.
Nhưng
đó lại là cô.
Anh
ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên đôi vai đang run rẩy của
cô, nhẹ nhàng an ủi.
Tân
Cam tỉnh dậy trong phòng ngủ, bên cạnh không có ai, không
có dấu vết gì, chỉ thấy trong thùng rác có chiếc khăn
tay còn lốm đốm vệt máu, cơn đau như muốn làm đầu
cô vỡ tung, chứng minh rằng đêm qua không phải là một
giấc mơ. Cô ngồi dậy, súc miệng, thay quần áo một
cách máy móc, lái xe tới bệnh viện.
Cố
Vệ Quốc vẫn như mấy chục năm về trước, hết sức
trung thành trông coi bên ngoài phòng bệnh của Trịnh An
Đồng, thấy Tân Cam đến, đôi mắt sắc lạnh của ông
ta lóe lên một ánh nhìn căm giận.
Tân
Cam cảm thấy khó chịu: “Làm phiền ông vào báo với
ông chủ của ông là tôi đã đến.”
Cố
Vệ Quốc lạnh lùng cười: “Đứa con hoang do Tống
Nghiệp Hàng dạy dỗ, quả nhiên một chút lễ nghĩa cũng
không có.”
“Không
bì được với nguồn gốc gia giáo của ngài, tiểu thư
Trầm Trầm thường thích mặc màu xanh lá cây(2),
chắc hẳn là do ngài dạy, gia giáo thật!”
(2)
Màu xanh lá cây
đôi khi tượng trưng cho sự chưa chin chắn, thiếu đứng
đắn.
“...
Sao mày có thể ở đây ăn nói ngang ngược như vậy? Đồ
đê tiện! Tao giết mày!” Cố Vệ Quốc bị hạ nhục
không làm gì được, nổi trận lôi đình. Tân Cam giơ tay
lên: “Làm ơn bình tĩnh một chút đi.” Cô chỉ tay vào
trong phòng bệnh: “Ông chủ của ông đang nằm trong đó,
đừng lao vào vết xe đổ của ông ta, ông cẩn thận chút
đi, cũng bị kích động mà phải vào cấp cứu là không
ổn đâu!” Nói xong cô lắc đầu nói: “Haizz! Sao tôi
lại hồ đồ thế nhỉ? Ai có thể tức chết chứ ông
thì chết sao được đây! Nếu nói về chữ “nhẫn”,
người có vợ ngoại tình trên cả nước cộng lại cũng
không thể bì kịp ông!”