Cưới Ma - Chương 40 End
Chương 69: Một kết cục bi thảm
Không thấy Điền Phong. Không thấy hai đứ trẻ sơ sinh
bốn chân có đuôi dài. Không thấy đám quái trùng hình bàn chải đánh răng.
Căn nhà trở lại như trước, mọi chuyện vừa xảy ra cứ
như một cơn ác mộng. Nhưng mùi thảo dược vẫn rất đậm, chứng tỏ chẳng phải họ
đang sống trong một cơn mơ.
Xem ra, gã quái vật nói dối hắn chỉ sợ thảo dược “Điền
Phong”, thực ra hắn sợ mọi thứ thảo dược.
Lục Lục và Chu Xung cứ thế ngồi thức cho đến sáng.
Không thấy gã quái vật xuất hiện, các “ngón tay” của gã cũng không xuất hiện nữa.
Mặt trời sớm mai lên nhanh, cả thành phố đã thức dậy,
ngoài kia đã có người qua lại, đã bắt đầu nghe thấy tiếng ôtô chạy.
Chu Xung thu đám thảo dược lại nhét vào hai túi
nilon, sau đó anh và Lục Lục mỗi người xách một túi, ra khỏi nhà.
Sau một đêm mệt mỏi thức trắng, họ vào một quán nhỏ
gần khu chung cư ăn quẩy và uống sữa đậu nành thật no bụng, khiến cả người nóng
rực. Sau đó họ lên tắc-xi đi đến khu tập thể xưởng dược Hoa Đức. Hai vợ chồng
ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi đã đứng chờ ở cổng, họ ăn mặc chỉnh tề như
chuẩn bị đi dự một buổi lễ trang trọng, Lục Lục và Chu Xung đưa họ đến Sở công
an, gặp tổ trọng án.
Tiếp họ là một công an rất trẻ, họ Hồng, giọng nói
hơi giống giọng miền đông bắc. Nếu không có bộ sắc phục công an trên người,
trông anh ta rất giống diễn viên điện ảnh Tôn Hồng Lôi.
Chu Xung rất biết cách kể lại các tình tiết sự việc.
Anh không kể mọi chuyện theo trình tự mà kể ngược dòng thời gian, bắt đầu từ
hơn 1 giờ sáng hôm nay Chủ tịch hội đồng quản trị trang mạng “Lưới tình” là Điền
Phong xuất quỷ nhập thần hiện ra trong nhà anh, đe dọa anh và Lục Lục, tức là
hành vi “ban đêm đột nhập nhà công dân”. Tiếp theo, anh kể về ngày 3 tháng 1 cả
hai bị lừa bịp, bị bắt đưa đến một ngôi nhà cũ, Điền Phong ép một trong hai người
phải chết, tức là “có âm mưu phạm tội”; tiếp đến, anh kể Điền Phong khống chế tự
do của hai người, tức là tội “bắt cóc”; còn việc hắn ta định giết người, tức là
tội “giết người bất thành”.
Sau đó Chu Xung lại kể về hai vụ mất tích ở Bắc
Kinh, nói rằng đó là thí nghiệm bệnh hoạn của Điền Phong. Anh nói hiện giờ một
nạn nhân đã bị tâm thần, nhưng ít nhất có thể tìm được một người đứng ra làm chứng.
Lục Lục hiểu rằng Chu Xung muốn nói tới Hồ Tiểu Quân.
Tiếp theo Chu Xung nói về xuất thân của Điền Phong,
anh giới thiệu với công an Hồng: “Hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi
đây, là cha mẹ nuôi của Điền Phong. Hai vị này có thể chứng thực rằng những lời
tôi nói là sự thật.”
Công an Hồng tỏ ra rất chuyên nghiệp, anh không chỉ
ngồi nghe kể chuyện mà còn chăm chú ghi biên bản rất tỉ mỉ. Chu Xung kể rất rõ
ràng về xuất thân của Điền Phong để hai vợ chồng Vương Hải Đức không phải kể lại
nữa. Hai ông bà không bác lại một điều gì, tức là hoàn toàn công nhận.
Cuối cùng, công an Hồng nói: “Vụ án này rất nghiêm
trọng, các vị chờ một lát, tôi vào báo cáo với lãnh đạo.” Nói rồi anh ta cầm
biên bản vừa ghi chép vừa bước đi. Cả bốn người yên lặng ngồi chờ.
Vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi trên ghế
dài, họ rất căng thẳng, hầu như không dám động đậy. Lục Lục muốn hai người họ cảm
thấy nhẹ nhõm hơn, cô đến chỗ bình nước rót hai cốc đưa cho họ, họ thận trọng đỡ
lấy rồi đặt lên bàn, không uống một ngụm.
Đã hơn 40 phút trôi qua, chưa thấy công an Hồng quay
lại, Lục Lục cảm thấy lo lắng, nhìn Chu Xung: “Nếu họ lờ đi, không quan tâm thì
sao?”
Chu Xung nói: “Cách đây ít hôm, anh nghe bản tin, họ
nói rằng ở một khu vực thuộc địa phận Tứ Xuyên xuất hiện một con thú lạ, toàn
thân đen tuyền, dài hơn 1m, có bốn răng dài, thường nằm im trên cây, hẽ người đến
gần thì nó nhảy xuống cắn, tấn công rất nguy hiểm. Dân chúng đã báo 110. Sau đó
công an dùng súng bắn thuốc mê khống chế nó, rồi đem đến cho cơ quan chuyên
môn. Vụ việc chúng ta gặp rắc rối hơn vụ con thú lạ rất nhiều, nếu công an
không vào cuộc thì ai vào cuộc?”
Sau gần một giờ công an Hồng mới trở lại, anh ta
chưa kịp nói gì thì di động của Vương Hải Đức đổ chuông, ông nhìn di động rồi
nói: “Con trai tôi gọi…”
Công an Hồng nói luôn: “Bác ơi, bác đừng nói mình
đang ngồi ở sở công an để anh ta yên tâm, và hỏi xem anh ta đang ở đâu. Bác
nghe đi.”
Vương Hải Đức càng căng thẳng, lưỡng lự, hình như
ông sợ mình không làm được. Công an Hồng nói: “Bác cứ nghe đi!”
Ông làm theo, giọng trở nên rất không bình thường:
“A lô…” Mọi người chăm chú nhìn ông. Mắt ông nhìn thẳng về phía trước, nhưng miệng
chỉ thảng thốt kêu lên “A… a… a…” Lát sau ông bỗng ngoảnh nhìn Chu Xung, và lại
nói vào máy “Ừ…” sau đó ông đưa máy cho anh: “Con trai tôi muốn nói chuyện với
anh.”
Chu Xung sững sờ. Lục Lục run rẩy. Công an Hồng ngây
đờ.
Chu Xung cầm lấy máy, bình tĩnh nói: “Tôi đây.”
Giọng của Điền Phong: “Tôi biết anh và cha mẹ tôi
đang ngồi với nhau ở Sở công an. Nhưng không sao, tôi chỉ muốn gặp mặt cha mẹ
tôi lần cuối, phiền anh đưa họ đến đây được không?”
Chu Xung hỏi: “Đến đâu?”
Điền Phong nói: “Tôi ở thị trấn Đa Minh chờ họ. Nơi
đó là khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn, thuộc địa phận huyện Y Long, cách huyện 48km
về phía nam, cách Đồng Hoảng 22km về phía tây bắc. Cảm ơn anh.” Điền Phong chủ
động tắt máy luôn.
Nơi đó cách Đồng Hoảng 22km! Chu Xung đã từng mở rộng
bán kính tìm kiếm từ 14 km lên 20km, chỉ kém 2km.
Công an Hồng hỏi: “Hắn nói gì?”
Chu Xung trả lời: “Hắn muốn tôi đưa hai bác đây đến
thị trấn Đa Minh, nói là muốn gặp cha mẹ lần cuối…”
Vợ chồng ông Hải Đức hiểu ý câu nói đó là gì, hai
ông bà đều sững sờ.
Công an Hồng lại hỏi: “Các vị có thể tìm thấy thị trấn
Đa Minh đó không?”
“Anh cho tôi mượn máy tính.”
“Được!”
Chu Xung bước đến bàn máy tính, tra cứu bản đồ Quý
Châu. Thì ra là phía nam huyện Y Long có một vùng đất nhô lên cao, ba mặt bị
huyện Đồng Hoảng vây lại, đối chiếu các cự ly, thì “thị trấn Đa Minh” nằm ở điểm
cực nam của vùng đất nhô lên này.
Chu Xung chỉ vào bản đồ, nói: “Nó ở đây. Gọi là khu
nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn. Thuộc địa phận huyện Y Long.”
Công an Hồng nói: “Chiều nay chúng ta lên đường đi
Quý Châu. Các vị có vấn đề gì không?”
Chu Xung đáp: “Không.”
Công an Hồng nhìn sang đôi vợ chồng già. Ông Vương Hải
Đức nặng nề gật đầu.
Công an Hồng nói: “Tôi đi bố trí người và xe.”
Ngày 6 tháng 1 năm 2011, Chu Xung và Lục Lục lại đi
miền tây nam một lần nữa.
Lần đầu họ đi bằng ôtô của Sở công an. Tổ trọng án bố
trí hai xe công an. Chu Xung và Lục Lục ngồi cùng xe với công an Hồng, vợ chồng
ông Vương Hải Đức ngồi cùng xe với hai công an khác.
Dọc đường, công an Hồng hỏi thêm về tình hình Điền
Phong. Họ nói chuyện cởi mở thoải mái hơn lúc ở Sở công an, Lục Lục cũng kể về
những sự việc khách quan, chủ quan xảy ra trong những ngày qua.
Xe đi qua Hồ Bắc… Hồ Nam… rồi vào đến địa phận Quỳ
Châu. Chu Xung bỗng nghĩ ra một điều, anh cầm túi thảo dược đưa cho công an Hồng:
“Anh nên cầm thứ này.”
“Không cần đâu!”
“Súng của anh không có tác dụng với hắn.”
Công an Hồng trả lại Chu Xung túi thảo dược: “Hai
người cứ tự bảo vệ cho mình là tốt rồi.”
Chu Xung không ép nữa, nói: “Anh Hồng ạ, tôi khẳng định
gã Điền Phong không thuộc loài người, bắt được hắn, các anh cho xét nghiệm ADN
sẽ biết ngay hắn là thứ gì.”
Công an Hồng im lặng.
Hai xe cứ chạy suốt ngày đêm, 8 giờ sáng ngày 7
tháng 1 họ đến công an huyện Y Long, dừng ở đó gần nửa giờ. Công an huyện Y
Long cũng cử một xe và ba công an phối hợp hành động cùng công an Bắc Kinh.
8 giờ 45 phút cả đoàn đến khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ
Sơn.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Chu Xung và Lục Lục đều
tròn mắt kinh ngạc, “thị trấn Đa Minh” chỉ còn là một vùng hoang tàn đổ nát!
Mùi khói thuốc nổ TNT tràn ngập trong không khí,
khét lẹt. Quán ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng, bưu điện, nhà
trẻ, cửa hàng bán ngư cụ, cửa hàng công nghệ phẩm, ngôi nhà ở khu đất cao, các
khu mộ ven thị trấn… đều bị san phẳng, vài mảng tường nham nhở còn sót lại đang
bốc khói đen.
Không thấy xác người. Có lẽ xác “diễn viên” được Điền
Phong thuê đã được chuyển đi trước khi phá hủy nơi này.
Xa xa, ở vị trí cũ của khách sạn, thấy có bóng người.
Chắc là Điền Phong!
Chu Xung và Lục Lục dẫn vợ chồng ông Vương Hải Đức
đi theo những người công an tiến về phía đó.
Điền Phong đứng trên chỗ đất bằng phía trước khách sạn,
bốn phía chất đầy củi, mùi xăng nồng nặc bay khắp chốn. Xung quanh anh ta là vô
số quái trùng trông rất giống bàn chải đánh răng, lại có hai con vật rất giống
đứa trẻ sơ sinh đang nằm, bọn chúng đều bất động, cứ như một đám trò chơi.
Khách sạn đã biến thành một cái hố khổng lồ sâu hút, cái thế giới trong lòng đất
ấy đã sụp đổ, có lẽ mãi mãi không ai có thể làm rõ cấu tạo và nguyên lý hoạt động
của nó ra sao.
Mọi người dừng lại cách Điền Phong vài chục mét.
Công an Hồng hiểu Điền Phong định làm gì, anh nói với
một công an đứng bên: “Mau gọi xe cứu hỏa và cứu thương!”
Anh này nói: “E sẽ không kịp nữa!”
Công an Hồng ra lệnh: “Chúng ta cần ADN của hắn. Mau
lên!”
Anh này vội chạy về xe công an dùng bộ đàm gọi xe cứu
hỏa và cứu thương.
Công an Hồng gọi to: “Anh Điền Phong! Chúng ta không
nhất thiết phải đối đầu! Chúng ta có thể hợp tác! Anh đang nôn nóng manh động!”
Điền Phong thản nhiên nói: “Nếu bàn hợp tác, thì cứ
về văn phòng gặp trợ lý của tôi.”
Sau đó anh ta trào nước mắt, nhìn vợ chồng ông Vương
Hải Đức nói: “Thưa cha mẹ, được gặp cha mẹ, con rất mãn nguyện. Kiếp sau con vẫn
xin làm con trai của cha mẹ! Vẫn là địa điểm nhà kho xưởng dược Hoa Đức, nếu
nhìn thấy con thì cha mẹ phải bế con về nhà!” Nói xong anh ta tay run run lấy bật
lửa ra.
Bà Diệp Tử Mi kêu lên thảm thiết: “Con trai của mẹ!”
Rồi bà định chạy đến, nhưng bị ông Vương Hải Đức kéo lại ôm chặt. Bà gục đầu
vào ngực ông khóc nức nở, rồi ngất lịm. Công an Hồng tiếp tục kêu gọi: “Anh Điền
Phong đừng làm bừa! Chúng ta cần nói chuyện!”
Điền Phong ngoảnh mặt về phía Chu Xung và Lục Lục,
ngậm ngùi nói: “Hai người đã thắng! Hãy nhớ điều này: tôi bị tình yêu của hai
người đốt cháy!” Sau đó anh ta lại nhìn vợ chồng ông Vương Hải Đức, nói: “Con
xin cảm ơn cha mẹ. Kiếp sau chúng ta sẽ lại gặp nhau.”
Mọi người chưa kịp hành động thì ngọn lửa khổng lồ
đã bùng lên, không thấy mái tóc của Điền Phong đâu nữa, quần áo của anh ta cũng
bốc cháy. Anh ta loạng choạng bước lên mấy bước rồi lại lùi lại, gào lên thảm
thiết: “Cha mẹ ơi… con yêu cha mẹ… con…” Rồi anh ta đổ vật xuống, đau đớn vật
vã lăn lộn…
Điều kỳ lạ là đám quái trùng và hai con vật giống trẻ
sơ sinh kia vẫn bất động, mặc kệ cho lửa thiêu đốt, chúng chỉ giống như các đồ
vàng mã dùng để hiến tế.
Gió thổi về hướng tây bắc, ngọn lửa cũng tạt về hướng
tây bắc, khói đen và tro bụi bốc lên khắp bầu trời xanh, tất cả chỉ còn lại những
âm thanh “lép bép…” và tiếng kêu “a… ha ha ha…” của Điền Phong phát ra từ đám
khói lửa.
Lục Lục đưa tay bịt mắt. Ông Vương Hải Đức ôm bà vợ,
ngây nhìn đứa con trong đám lửa, đôi mắt ông không một giọt nước mắt.
Đám lửa đã cháy liền nửa giờ mà vẫn còn rất dữ dội,
không ai có thể tiếp cận. Điền Phong biến thành một cái xác đen thui, biến dạng,
càng lúc càng không giống hình người, cuối cùng chỉ còn là đám xương đen, dần dần
sụp xuống.
Khi xe cứu hỏa và cứu thương phóng đến nơi thì tất cả
đã muộn. Nhân viên y tế chẳng thể cứu vãn được gì, họ chuyển bà Diệp Tử Mi lên
xe rồi truyền dịch. Lính cứu hỏa dập lửa, phải mất một giờ mới dập xong. Xác Điền
Phong chỉ còn là đám tro đen, tro đen là chất vô cơ, không thể giám định AND.
Chu Xung và Lục Lục chỉ có thể đứng xa nhìn. Một hồi
lâu sau Chu Xung khẽ nói: “Kết thúc, tất cả đã kết thúc!”
Lúc ra về, Chu Xung và Lục Lục lại nhìn thấy tấm biển
màu xanh dựng ở đầu con đường vào “thị trấn Đa Minh”, nó đang khẽ rung rung
trong gió, bên trên viết dòng chữ: “Mã vùng bưu chính địa phương: 142857”. Nó
là vật hoàn chỉnh duy nhất còn sót lại.
Chương 70: Niềm vui tân hôn
Ngay sau khi về đến Bắc Kinh, Chu Xung và Lục Lục dẫn
công an Hồng đến chỗ ở của người mù.
Họ bước vào cân nhà cũ nát ở ngoại ô phía đông Bắc
Kinh. Cửa chính và phụ đều khóa. Công an Hồng đạp cửa gian phụ bước vào, bên
trong không có giường, chỉ thấy một đống đồ lặt vặt. Hỏi các nhà lân cận, họ
nói nhà đó đã lâu không có ai ở.
Cũng không ngờ các bài phóng sự của Lục Lục đăng
trên “Lưới tình” chẳng thu hút sự chú ý của dư luận. Số lần truy cập không vượt
quá 1000! Thế mà Lục Lục đã gần như phải mạo hiểm cả tính mạng để khám phá ra
những bí mật động trời đó. Chẳng khác gì cô buộc phải đồng hành với ma quỷ
trong sự kinh hoàng tột độ, khi đi đến một bãi rộng gặp rất rất nhiều người, cô
bỗng chỉ tay vào con ma kêu lên “nó không phải là người” nhằm cảnh báo, nhưng mọi
người chỉ hờ hững nhìn cô, họ không bận tâm. Sau đó, ai đang nói chuyện, ai
đang đi dạo, ai đang bán hàng, ai đang thả diều, ai đang trượt pa-tanh, ai đang
múa hát… tất cả vẫn tiếp tục việc mình đang làm.
Có thể có hai khả năng: một là, mọi người không tin
chuyện này là có thật, hai là mọi người đã gặp quá nhiều chuyện quái dị trong
cuộc sống, nên không chuyện gì có thể kích thích hệ thần kinh mạnh mẽ của họ nữa,
việc gì không liên quan đến họ thì họ phớt lờ.
Vài hôm sau, Lục Lục và Chu Xung nghe nói trang mạng
“Lưới tình” đã lựa chọn được Chủ tịch hội đồng quản trị mới, họ Đông; vì ông ta
không liên quan gì đến cau chuyện này nên không cần nhắc đến.
Tất cả đã kết thúc, Chu Xung và Lục Lục bắt tay vào
chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngày 15 tháng 1 là một ngày nắng đẹp. Sau khi vô số
gian nan trắc trở đã qua đi, hôm nay thật sự là một ngày vô cùng đặc biệt.
Đám cưới của Chu Xung và Lục Lục tổ chức tại khách sạn
Đại Bắc Kinh, mẹ Chu Xung cùng chồng và cha mẹ Lục Lục đều từ tỉnh xa về dự,
đông đảo bạn bè của hai người đều có mặt, cả các fan trung thành của Chu Xung
cũng đến dự.
Họ đã đặt năm bàn tiệc, cuối cùng phải cần đến 10
bàn.
Chu Xung mặc bộ vest trắng muốt, Lục Lục mặc bộ váy
cưới màu đen tuyền, trông họ thật đặc biệt.
Không hiểu sao Hồ Tiểu Quân không đến, Lục Lục gọi
điện thì thấy tắt máy. Theo lệ thường, đám cưới sẽ kết thúc trước giờ trưa, Lục
Lục và Chu Xung chờ đến hơn 11 giờ vẫn không thấy bóng Tiểu Quân đâu, họ đành
tiến hành mà không có phù dâu.
Trình tự tương đối đơn giản, người chủ trì đọc giấy
chứng nhận đăng ký kết hôn, sau đó chú rể trao nhẫn cho cô dâu, rồi cả hai bái
thiên địa. Chu Xung và Lục Lục chưa được nhận giấy đăng ký kết hôn trong buổi lễ,
họ chỉ được nhận một khối pha lê tím tựa như quyển sách mà người chủ trì hôn lễ
trao cho, trên đó khắc chữ “Chu Xung – Lục Lục”.
Không ai biết rằng, khi Chu Xung và Lục Lục đang
cùng nhau bái thiên địa thì Hồ Tiểu Quân đi khỏi nhà, cô lên chiếc xe buýt chạy
ra ngoại thành, khách trên xe thưa thớt. Cô mặc chiếc áo nhung giản dị, không
trang điểm, nên cũng không ai chú ý đến cô.
Xe chạy càng xa khu trung tâm, hành khách càng vắng.
Xe đã chạy đến bến cuối cùng rồi vòng trở lại. Tiểu Quân bước xuống, không trở
về theo xe nữa.
Cô sẽ mãi mãi không trở về. Cô bước đi, đi tìm điểm
dừng chân cuối cùng của mình.
Khi cô đi đến một dốc núi hoang vắng, xung quanh hết
sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vây quanh. Chính là nơi cô cần tìm!
Tiểu Quân cởi áo nhung, rồi mở ba lô lấy ra bộ áo cưới
trắng tinh khôi, tà áo buông dài quét đất. Cô từ từ mặc vào. Không có ai mặc
giúp nên cô loay hoay mãi mới cài được hàng khuy sau lưng.
Rồi cô lại mở ba lô lấy ra một lọ thuốc ngủ, một
chai nước khoáng. Cô nhìn bầu trời trong xanh trên đầu mình lần cuối, rồi dốc tất
cả số thuốc ấy vào miệng. Sau đó cô nằm xuống, đặt chiếc di động bên tai, để
cho giọng hát của Chu Xung vang mãi không dứt. Đôi mắt Tiểu Quân nhẹ nhàng khép
lại.
Ở chỗ không xa, có con chim rừng “chích chích
chích…” kêu lên mấy tiếng rồi bay vụt đi.
Bầu trời sâu thẳm. Mặt đất rất lạnh, bộ áo cưới trên
người Tiểu Quân khẽ lay động.
Tương lai thì quá dài và hồi ức thì quá đẹp.
Tiếng hát sâu lắng của Chu Xung vang bên tai Tiểu
Quân.
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với anh có lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
Chương 71: Bức thư bí hiểm
Ngày thứ hai sau tân hôn, Chu Xung mới biết tin Hồ
Tiểu Quân tự sát.
Người đầu tiên phát hiện ra là một anh lái xe tải.
Lúc đó thi thể Tiểu Quân đã đông cứng. Nghe nói, cảnh tượng lúc đó vô cùng bi
thương thê thảm, đất bụi và cỏ rác bám đầy trên bộ váy cưới, bên cạnh Tiểu Quân
là lọ thuốc trống không và nửa chai nước khoáng, di động vẫn đang phát đi phát
lại một bài hát…
Chu Xung suốt một ngày trời lầm lì không nói năng
gì.
Hôm sau Chu Xung và Lục Lục đi đưa tang Tiểu Quân.
Điều bất ngờ là Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh cũng có mặt. Chu Xung và Lục Lục
nhìn thấy họ nhưng họ không nhìn thấy hai người. Hình như Thiêm Trúc đã bình phục,
cô khoác tay Triệu Tĩnh, sắc mặt nặng nề.
Không thấy Trường Thành.
Vợ chồng Chu Xung đi tắc-xi về nhà, Chu Xung ngồi
nhìn mãi ra ngoài cửa kính xe, im lặng.
Lục Lục lắc tay anh, khẽ nói: “Cô ấy đã đi rồi,
chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Nên lạc quan thì hơn.”
Chu Xung ngoảnh lại, đôi mắt anh rơm rớm, nói nhỏ:
“Từ nay chúng ta hãy thương yêu con cá vàng ở nhà hơn nữa, được không?”
Lục Lục gật đầu.
Tối ngày thứ ba sau khi cưới, Lục Lục nhận được một
email gửi từ Singapore.
“Tôi là Abel, sau khi đọc bài viết của cô trên diễn
đàn của “Lưới tình”, tôi nhớ đến người bạn gái của anh trai tôi ngày trước, cô ấy
tên là Điền Phong. Điền Phong dong dỏng cao, rất xinh đẹp, nhưng bị thiếu mất
hai ngón tay. Cô ấy từ Trung Quốc sang Singapore, quen anh tôi, rồi hai người
yêu nhau. Nửa năm sau, một hôm anh tôi gọi điện cho tôi nói rằng Điền Phong
không bình thường, lần đầu tiếp xúc với thân thể Điền Phong, anh tôi nhận ra cô
ấy không phải nữ cũng không phải nam. Lúc đó anh tôi vô cùng sửng sốt và không
biết nên làm gì. Về sau anh tôi lại nhận thấy cô ấy có một cái tật kỳ quặc
không giống ai: cô ấy rất hay ăn vụng thuốc tân dược, có thể ăn được cả một lọ.
Điều đáng sợ nhất là, trước đó mấy hôm họ đi chơi công viên, cô ấy bị đứt tay,
anh tôi đưa cô ấy vào viện băng bó, nhưng chưa đi ra khỏi công viên thì vết
thương của cô ấy đã liền lại, không còn dấu vết gì nữa. Anh tôi về đến nhà,
càng nghĩ càng thấy sợ. Hôm sau anh tôi gọi điện cho Điền Phong, nói là hai người
chia tay. Cô ấy chẳng bảo sao, chỉ nói là muốn gặp anh tôi. Khi anh tôi đang gọi
điện cho tôi thì cô ấy đã đứng trước cửa nhà, anh tôi bèn dừng điện thoại.
Không ngờ ba tiếng sau, Sở công an gọi điện cho tôi báo tin nhà anh trai tôi bị
hỏa hoạn, anh và bạn gái đều chết cháy! Cô ta đã hại anh trai tôi, cô ta đã liều
mạng cùng chết với anh…”
Lục Lục ngây đờ.
Nếu bức thư này không phải một trò đùa, thì cô gái
mà Abel nói đến chính là Điền Phong! Hai vợ chồng ông Vương Hải Đức từng kể, tốt
nghiệp đại học, Điền Phong đi Singapore hai năm. Không ngờ, khi sang một nước
khác anh ta lại xuất hiện trong hình hài của nữ giới, và còn thử yêu đương nữa!
Khi bị đối phương phát hiện ra sự bất thường, đòi chia tay thì “anh ta” lại tự
thiêu để cả hai cùng chết…
Lục Lục lập tức liên tưởng đến việc anh ta tự thiêu ở
“thị trấn Đa Minh”.
Liệu anh ta có chết không?
Cô bước ra khỏi thư phòng. Chu Xung đang ngồi trước
bể cá lặng lẽ ngắm con cá vàng đang bơi đi bơi lại. Cô đứng phía sau choàng tay
ôm anh, cả hai cùng ngắm nhìn. Lát sau cô bỗng nói: “Chu Xung, nếu gã Điền
Phong lại quay lại thì sao?”
Hết