Cưới Ma - Chương 16

Chương
31: Ba tấm ảnh cưới ma

Không ngờ, hai tháng sau Hồ Tiểu Quân bỗng nhận được
cú phôn, giọng lạ hoắc: “Bé Con Lẩm Cẩm! Chào em!”

“Anh là…”

“Vong Nhân Trở Về.”

Tiểu Quân kinh ngạc lặng người, hồi lâu sau mới thốt
lên: “Sao anh lại tìm ra em?”

“Rất ngẫu nhiên, anh lên mạng nói rằng muốn tìm bạn
‘Bé Con Lẩm Cẩm’ trong “World of Warcraft”; rồi gặp một cô gái là bạn của em
trong trò chơi, cô ấy biết số di động của em.”

“Anh… ở đâu?”

“Ở Bắc Kinh.”

“Anh ở Bắc Kinh?”

“Không. Cô gái đó nói là em ở Bắc Kinh, cho nên anh
đến. Hiện đang ở ga tàu hỏa.”

“Em sẽ ra đón anh.”

Thế rồi họ gặp nhau. Tiểu Quân không biết hôm đó cô
đã uống bao nhiêu bia rượu, rồi cô tiễn anh ta về khách sạn.

Đêm hôm đó họ lên giường. Chỉ gặp nhau chớp nhoáng,
hôm sau anh ta ra về. Cô thấy có lỗi với Chu Xung. Hình như cô gái lên giường với
“Vong Nhân Trở Về” không phải là Hồ Tiểu Quân mà chỉ là “Bé Con Lẩm Cẩm” trong
“World of Warcraft”.

Không ngờ chỉ một lần ấy, cô có thai. Cô liên lạc với
anh nhưng anh đã ở tít bên Nga. Và cô càng không ngờ mẩu tin nhắn này lại bị
Chu Xung phát hiện. Lúc này cô mới tỉnh ra và nhận thức rõ mình đã làm những
gì. Cô rời Chu Xung trong sự cắn rứt nặng nề, cô không dám nhìn anh nữa. Cô và
“Vong Nhân Trở Về” không thể trở thành người tình trong đời thực, giống như con
cá vàng trong thế giới ấy không thể bơi ra từ nước ở thế giới này.

Về sau, cha mẹ giục giã, cô thông qua mạng “Lưới
tình” gặp Trường Thành.

Ông trời đã quá ưu ái, cho cô gặp Chu Xung, cô lại
đánh mất anh một cách dễ dàng, sau đó ông lại cho cô Trường Thành – một anh
chàng rất yêu cô. Trường Thành có công ty riêng, có nhà, có xe; cô khiến vô số
cô gái vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.

Trường Thành rất bận rộn hay phải làm ngoài giờ,
nhưng hễ rỗi rãi là anh lại đến với cô ngay, cùng cô đi ngắm biển, đi leo núi,
cùng vào các quán game, cùng bắn súng ở câu lạc bộ Sinh Tồn CS, thậm chí cả hai
còn cùng nhau đi mua bít tất.

Tiểu Quân hoàn toàn có thể im lặng về quá khứ của
mình, nhưng cô vẫn kể với Trường Thành về nguyên nhân chia tay với Chu Xung.

Trường Thành chỉ hơi nghĩ ngợi, rồi nói: “Anh cảm ơn
câu chuyện đó, nếu không, anh đâu có thể được gặp em?” Tiểu Quân hết sức cảm động.

Có lẽ vì luôn phải chịu áp lực lớn nên Trường Thành
hút thuốc lá rất nhiều, mỗi ngày ba bao. Tiểu Quân bảo anh nên cai thuốc, Trường
Thành lập tức vứt luôn điếu thuốc đang hút dở. Những ngày cai thuốc Tiểu Quân
thấy anh cứ như người mất hồn, rất thương anh. Bất chợt bỏ thuốc lá, một thói
quen của cơ thể bị phá vỡ, cơ thể sinh ra phản ứng, da anh ngứa rất dữ. Tiểu
Quân bèn lặng lẽ mua thuốc lá về đưa cho Trường Thành. “Anh hút đi, nhưng sẽ giảm
từ từ, đừng bỏ ngay lập tức.” Anh nói: “Vì em, anh nhất định không hút nữa.”

Lúc này quyền đại lý “World of Warcraft” đã chuyển từ
Cửu Thành sang công ty NTES, họ mở máy chủ mới. Nhưng Hồ Tiểu Quân hầu như
không còn chơi nữa, vì cứ bước vào cái thế giới ấy cô lại nhớ đến “Vong Nhân Trở
Về”. Tuy nhiên cô vẫn nói chuyện say sưa với Lục Lục về “World of Warcraft”, đó
là cách tiếp cận rất tự nhiên đối với Lục Lục. Cô cũng không biết tại sao mình
rất muốn làm quen với cô bạn gái mới của Chu Xung, lúc rỗi cô hay lên mạng, đọc
các bài viết của cô gái ấy.

Hôm đó là ngày 4 tháng 12, thứ bảy, Trường Thành
không đến nhà cô, anh làm việc ở công ty.

Cuối tuần, cha mẹ Tiểu Quân thường đi tập thể hình,
nhà chỉ còn có mình cô. Cô lên mạng, muốn xem xem gần đây có những sách gì mới
ra. Bật máy tính, thấy có một tệp các file là cuốn tiểu thuyết mà một người bạn
tìm thấy ở đâu đó vừa gửi cho, toàn viết về làm tình. Cô ném luôn vào thùng
rác, rồi xóa sạch thùng rác. Sau đó cô tra các tin mới về sách. Chẳng có cuốn
nào ra hồn.

Cô lại vào blog của A, anh ta mới cập nhật, có một
câu này: Cuối cùng, mọi tình yêu đều sẽ biến thành một thứ tình thân cấy ghép.
Tiểu Quân rất phục anh ta. Anh ta thường nói những câu rất sắc sảo. Cô và Chu
Xung yêu nhau hơn một năm trời, quan hệ giữa hai người đã có một phần âm thầm
trở thành tình thân, có điều, rất khó nhận ra quá trình dần chuyển hóa đó. Cô
quyết định tiếp cận Lục Lục là vì vẫn vấn vương Chu Xung. Đọc blog một lúc, cô
ngẫu nhiên nhìn vào thùng rác, thấy có một file. Lúc nãy cô vừa xóa sạch kia
mà? Tiểu Quân hơi do dự. Rồi cuối cùng cô cũng nhấp chuột mở thùng rác. Động
tác này đã làm thay đổi số phận cô. Lúc đó dưới đường vang lên tiếng loa tựa
như loa xe công an nhắc nhở tránh đường, nhưng nghe kỹ thì không phải. Đó là tiếng
loa của người đi rong chuyên thu gom máy tính cũ.

Nếu thùng rác xuất hiện cái file văn bản kia thì còn
tạm giải thích được, có lẽ lúc nãy cô chưa xóa, nhưng đây lại là một file ảnh!
Tiểu Quân không xóa file ảnh nào cả, nên cô rất tò mò. Cô bèn khôi phục rồi mở
nó ra xem, không đề phòng gì hết.

Hồ Tiểu Quân mở nó ra, cô kinh hãi hơn cả Lục Lục lần
đầu thấy nó. Tiểu Quân kêu lên, đang ngồi trên ghế xoay ngã nhào xuống đất.

Đó là tấm ảnh cưới ma, khổ lớn, chiếm trọn diện tích
màn hình. Bức ảnh một nam một nữ; người nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài cộng với
áo chẽn cộc, ngực cài bông hoa; người nữ mặc váy đen dày nặng, đôi chân nhọn…
Tiểu Quân sợ đờ người ra không dám nhìn kỹ, rồi vội vàng tắt luôn, sau đó xóa bỏ
nó.

Tiểu Quân ngồi trên giường, tim đập thình thịch
không ngớt. Không muốn ở nhà một mình nữa, cô mở tủ lấy chiếc áo gió màu đỏ, rồi
đi đôi ủng ngắn màu tím, ra khỏi nhà. Cô phải đi dạo dưới ánh nắng mặt trời để
cho nỗi sợ hãi thật sự lắng xuống.

Tiểu Quân lững thững đi, rồi ra khỏi vườn hoa Lưu
Tinh. Ngoài cổng khu chung cư có một công ty nào đó đang tổ chức khuyến mãi, tặng
miễn phí bình đựng nước, các bà các cô đang xúm xít vây quanh… Tiểu Quân đi qua
bên cạnh rồi đi men theo hàng rào sắt của khu chung cư.

Lúc này tâm trạng cô đã khá hơn nhiều, cô không biết
rằng có một đôi mắt đang nhắm nhưng vẫn theo dõi cô. Lúc này đôi mắt ấy đang ở
phía trước Tiểu Quân. Đó là một người mù, khoảng ngoài 40 tuổi, mặc áo gió màu
xanh, mái tóc hơi dài, bù xù. Ông ta ngồi bên hàng rào sắt, xung quanh không có
ai, có vẻ rất cô đơn. Bên cạnh ông ta dựng một cái gậy bên trên treo lá cờ đung
đưa trong làn gió nhẹ. Tiểu Quân thấy trên đó viết mấy chữ: chúng ta mới chỉ hiểu
một nửa thế giới. Cô đi qua, định rẽ vào một cái cổng khác để trở về nhà. Đang
bước qua thì người mù bỗng nói: “Cô không định nghe tôi nói mấy câu à?”

Giọng hơi nhỏ, mảnh, không giống giọng nam cũng
không hẳn là giọng nữ, và không phải là tiếng Bắc Kinh; hơi giống giọng một người
bạn học thời đại học với Tiểu Quân, người Quý Châu.

Tiểu Quân dừng lại nhìn người mù. Cặp kính râm đã
che hết nửa khuôn mặt khiến người đối diện cảm giác bất an. Cô định nói “cảm
ơn, tôi không muốn” nhưng lại nghĩ không cần thiết phải nói nên tiếp tục bước
đi. Đi đến chỗ ngoặt ngoái lại nhìn, cô thấy người mù vẫn ngồi đó, hình như muốn
chờ người khách khác.

Về đến nhà, mở máy tính, tim cô lại đập thình thịch.
Nghĩ ngợi một lát, cô gọi điện cho Trường Thành kể về chuyện tấm ảnh. Nghe
xong, Trường Thành nói: “Cô gái đó nhắm mắt phải không?”

Tiểu Quân: “Hình như là thế… em chưa nhìn kỹ..”

Trường Thành: “Đó là tấm ảnh cưới ma đã tung lên mạng
từ lâu, anh đã từng xem. Nghe nói cô gái là con nhà giàu, chết vì bệnh thương
hàn; người nhà ép anh kia phải làm đám cưới ma với cô ta. Mạng nói thế, không
thể tin được.”

Tiểu Quân: “Tại sao nó lại xuất hiện trong máy tính
của em?”

Trường Thành: “Có thể là tại máy nhiễm vi-rút.”

Tiểu Quân: “Cứ nhắm mắt em lại thấy tấm ảnh đó, sợ
muốn chết!”

Trường Thành: “Em đừng để ý nhiều, đó chỉ là tấm ảnh
cưới ma theo tập tục dân gian rất bình thường, bị chỉnh sửa thành tối tăm u ám
cho đáng sợ hơn mà thôi.”

Tiểu Quân: “Nhưng em vẫn sợ…”

Trường Thành nói một câu rất xác đáng: “Nhìn trang
phục, có thể thấy rằng tấm ảnh này được chụp khoảng đầu thế kỷ 20, dù cô gái đó
là người chết, thì đến nay người đàn ông kia cũng đã chết từ lâu rồi. Sao người
ta cứ sợ cô gái ấy làm gì?”

Trường Thành nói có lý. Tất cả sợ hãi đều do tâm lý
của chính con người mà ra.

Ngày 6 tháng 12, thứ Hai, cha mẹ Tiểu Quân đi ra phố,
nhà chỉ còn mình cô. Cô lại lên mạng xem tấm ảnh đó là thế nào. Cô bật máy. Nào
ngờ thùng rác lại có một file. Thần kinh Tiểu Quân căng muốn đứt. Cô rón rén mở
nó ra. Quả nhiên là một tấm ảnh! Khỏi phải nghi ngờ, nó chính là tấm ảnh cưới
ma! Tiểu Quân ý thức ra rằng, cô hoặc căn nhà này đã nhiễm phải thứ gì đó không
lành mạnh. Giờ đây cô không tin rằng nó chỉ là tấm ảnh bị chỉnh sửa nữa, cô tin
chắc trong tấm ảnh này có người chết. Không có can đảm mở nó ra xem, Tiểu Quân
thẳng tay xóa bỏ luôn, sau đó từ từ ra khỏi phòng, sang phòng khách ngồi xuống,
cố gắng định thần nghĩ xem cô và tấm ảnh cưới ma đó có liên quan trực tiếp hay
gián tiếp gì với nhau không.

Đôi khi việc nghĩ ngợi lung tung lại giúp người ta
ngẫn nhiên tìm ra bí mật.

Hồ Tiểu Quân nghĩ mãi, nghĩ mãi…

Hay là… người trong ảnh đó là cụ nội của cô? Có phải
họ đang trách cô chưa bao giờ thắp mọt nén hương cho họ. Ngay cả mộ của họ ở
đâu cô cũng còn không biết!

Không đúng. Họ không thể là cụ nội của cô, vì họ làm
đám cưới ma, nghĩa là một trong hai người đã chết, cho nên sẽ không thể có ông
nội cô, và như thế sẽ không có cha cô, và cũng chẳng có cô.

Hay là… trước khi cụ ông làm đám cưới với cụ bà, cụ
đã làm đám cưới ma với một cô gái khác, cô ta ở thế giới bên kia vẫn rất hận
hành vi phản bội của cụ, âm hồn không tan suốt trăm năm qua, đang rình thời cơ
trả thù con cháu thế hệ sau?

Tiểu Quân giật mình, lập tức nghĩ đến một điều: cha
cô từng nói bà nội cô rất đẹp, cô có khuôn mặt rất giống bà nội. Thế thì rất có
thể cụ của cô đã từng có vợ trong cưới ma. Và vì cô rất giống cụ bà hồi trẻ cho
nên cô bị âm hồn của người đàn bà kia bám riết?

Những tưởng tượng kỳ quái khiến tâm trạng Tiểu Quân
trở nên rất nặng nề. Cô gọi điện thoại cho Trường Thành, hy vọng anh sẽ giúp cô
suy nghĩ tỉnh táo và thoáng hơn, nhưng máy anh cứ bận suốt.

Đặt di động xuống, Tiểu Quân không sao tự kiểm soát
được, tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh. Cô nghĩ đến một người. Khi tấm ảnh này xuất
hiện, liệu mình có gặp lại người ấy nữa không? Ý nghĩ này khiến cô kinh hãi. Nếu
đúng là thế thì thật đáng sợ.

Kể cả nếu điều đó là sự thật, cô vẫn muốn thử xem
sao. Cô mặc áo gió màu đỏ, đi ủng ngắn màu tím, ra khỏi nhà. Ra khỏi khu chung
cư, cô lại nhìn thấy đám đông các bà nội trợ xúm xít ở chỗ “khuyến mãi” tặng
bình đựng nước.

Tiểu Quân nhìn về phía hàng rào xa xa. Cô dừng bước.
Đúng là người mù kia lại xuất hiện! Hình như tấm ảnh cưới ma là thứ dự báo ông
ta sẽ xuất hiện, hoặc, ông ta là một thứ chú thích sống động cho tấm ảnh cưới
ma ấy!

Gió lạnh ùa đến, thổi lá cờ của ông ta bay phần phật.
Mặt ông ta đang hướng về phía Tiểu Quân, ông ta rút ra điếu thuốc lá và cái bật
lửa, bật mấy lần mới châm được, rồi rít thuốc nhả khói. Mặt ông ta vẫn hướng về
phía trước. Rốt cuộc Tiểu Quân không dám bước đến, cô lùi lại, quay vào khu
chung cư rồi đi về nhà. Cô không thể nghĩ ra tấm ảnh cưới ma và người mù kia có
mối liên quan gì. Có lẽ mọi ngày ông ta vẫn thường ngồi đây để chờ khách xem
bói, nhưng cô không để ý thấy. Nghĩ vậy, Tiểu Quân thấy nhẹ nhõm hơn. Có đúng
thế không nhỉ? Có rất nhiều khi chúng ta đành tự lừa dối mình như vậy.

Cha mẹ Tiểu Quân đã về nhà. Có mặt cha mẹ, cô không
thấy sợ nữa. Cô lại lên mạng lục tìm tấm ảnh cưới ma, nhìn thật kỹ; và đọc nhiều
tin đồn liên quan đến nó. Cuối cùng cô gọi cha mẹ vào.

Cha cô hỏi: “Con đang làm gì thế?”

Tiểu Quân nói: “Cha thử xem tấm ảnh này đi.”

Cha cô xáp lại gần màn hình. Tấm ảnh rất nhỏ, hơi mờ.
Ông nói: “Là ảnh gì đấy?”

Tiểu Quân: “Cha có biết hai người này không?”

Cha: “Không.”

Cô chưa chịu thôi, tiếp tục gợi ý: “Cha nhìn kỹ xem,
người đàn ông này có giống cụ nội của con không?”

Ông xáp lại gần hơn, nhìn hồi lâu rồi nói: “Đúng là…
hơi hơi giống. Cụ ông của con chết sớm hơn cụ bà. Khi cha năm, sáu tuổi có biết
mặt cụ nhưng bây giờ không thể nhớ nổi nữa.”

Tiểu Quân: “Còn người phụ nữ này, có giống cụ bà của
con không?”

Cha cô lắc đầu ngay: “Không, không giống! Cụ bà người
rất cao! Sao con lại xem những thứ kỳ quái này làm gì? Sắp lấy chồng đến nơi mà
vẫn như đứa trẻ con!”

Tiểu Quân: “Thôi được! Cha cứ lên lớp cho mẹ con biết
cách để làm nhạc mẫu cho tốt đi!”

Cha cô cười nói: “Phải! Với cha, đây cũng là bài học
mới toanh!”

Rồi ông bước ra. Tiểu Quân thẫn thờ ngồi trước màn
hình.

Cha cô nói là giống chứ không khẳng định. Mù mờ
không rõ ràng thì lại càng đáng sợ. Tối đến, gió càng mạnh, nhà cửa như bị rung
lắc. Chắc lá cờ của người mù sẽ tung bay như đang phô diễn một uy lực ghê gớm.
Đêm nay có lẽ cô sẽ ngủ mê. Đúng thế. Cô mơ thấy một ngôi nhà tối âm u, không
bóng người. Trong nhà kê một cái bàn chạm trổ kiểu cổ, trên đó có nến, hương và
các thứ hoa quả, giống như đồ cúng lễ. Còn có hai cái ghế bành sạch sẽ bóng
loáng. Cô không hiểu tại sao mình lại vào ngôi nhà này, cô có cảm giác mình như
kẻ trộm.

Phía sau cái bàn là bức tranh cổ, hai bên treo đôi
câu đối viết những chữ cổ quái gì đó. Cô đứng bên trái cái bàn, lúng túng cũng
không biết nên đi đâu. Cô cũng không dám ra ngoài cửa, vì không biết bên ngoài
đang là thời đại nào, cô sợ rằng nếu bước ra thì không thể quay trở về thời hiện
tại nữa. Ngoài cửa có tiếng động, một đứa trẻ chạy vào, ngực đeo yếm đỏ, bím
tóc rẽ sang hai bên, trán có dấu son. Trông nó như hài đồng của Quan m. Nó đứng
ở cửa ngây nhìn Tiểu Quân. Cô không biết nên nói gì với nó.

Đứa bé nói: “Cô có đói không?”

Cô như người đi khỏi nhà đã lâu, bụng đang thấy đói.
Đứa bé chỉ vào hoa quả bày trên bàn nói: “Cô ăn đi!” Rồi nó chạy ra. Tiểu Quân
thấy xúc động, ở đây dân chúng tốt thật. Rồi cô đưa tay ra lấy hoa quả trên
bàn. Có mùi hương thoảng đưa vào mũi, cô dừng lại. Đây là đồ cúng! Nếu cô ăn,
chứng tỏ cô là người đã chết! Cô lập tức cảm thấy đứa bé kia có ý đồ xấu.

Bên ngoài lại có tiếng kèn trống, hình như có đám cưới,
họ đang đi về phía căn nhà này. Tiểu Quân muốn lẩn tránh bèn nhìn khắp xung
quanh, nhưng không có chỗ nào có thể ẩn nấp, cô đành đứng tại chỗ chờ người bên
ngoài vào để hỏi xem đây là nơi nào.

Bốn nam giới khiêng chiếc máy ảnh cổ lỗ vào, mọi người
nói rằng cỗ máy này rất đắt, họ đều rất thận trọng. Tiểu Quân lần đầu trông thấy
cỗ máy ảnh như thế này, nó cao hơn đầu người, được trùm kín bởi một tấm vải
đen, bên dưới có ba cái chân. Cô cười hỏi: “Các anh là ai?” Hình như họ không
nhìn thấy cô, không ai trả lời, cứ tiếp tục làm việc của mình.

Sau đó một bà già dẫn một người nam giới bước vào,
người này đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, ngực cài bông hoa
hồng nhạt kèm mấy lá cây màu đen. Có vẻ như chú rể. Tiểu Quân thấy anh ta rất
quen nhưng không nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu. Vài người phụ nữ dẫn anh ta đến
bên phải cái bàn cổ, đứng sánh ngang Tiểu Quân. Một trong bốn năm giới là thợ ảnh,
anh ta lúi húi điều chỉnh máy ảnh, rồi nói với chú rể: “Ngẩng cằm lên một
chút.”

Đứng trước ống kính đen ngòm, Tiểu Quân thấy rất khó
chịu, vì như thế này tức là họ chụp cả cô vào khuôn hình. Cô muốn ngăn anh thợ ảnh
nhưng anh ta đã giật miếng da che cửa ống kính. “Xạch!”

Tiểu Quân bỗng nhớ ra, chú rể này chính là chú rể ở
trong tấm ảnh cưới ma! Trong ảnh, anh ta đứng bên phải cái bàn cổ. Còn Tiểu
Quân lúc này đứng bên trái. Cô cúi nhìn mình: cô đang mặc áo đen váy đen, đôi
chân nho nhỏ chĩa xuống, ngực buông thõng hai dải lụa to…

Cô chính là người đã chết ở trong tấm ảnh cưới ma!
Tiểu Quân bỗng bừng tỉnh, đầu lấm tấm mồ hôi.

Ngày 15 tháng 1, Tiểu Quân và Trường Thành sẽ làm
đám cưới, có rất nhiều thứ cần mua sắm. Dù bố mẹ có thể giúp nhưng Tiểu Quân
không tin vào thẩm mỹ của họ, cô muốn tự tay lựa chọn từng món đồ. Nhưng kể từ
hôm xuất hiện tấm ảnh cưới ma kia, cô không còn tâm trí lo lắng chuyện đám cưới
của mình nữa, cô chỉ muốn tìm hiểu người mù kia và tấm ảnh đó có mối liên hệ
như thế nào.

Chiều ngày 8 tháng 12, Tiểu Quân ra khỏi khu chung
cư, đi đến chỗ người thầy bói mù, nhưng không thấy ông ta. Dưới đất có một mảnh
giấy nhàu nhĩ, gió thổi lật đi lật lại. Cô ngờ ngợ, rồi nhặt nó lên. Là tờ giấy
học trò tiểu học làm bài tập, kẻ ca-rô to, chỉ viết mười mấy chữ “Đề” nguệch
ngoạc. Cô vứt đi, rồi trở về nhà.

Cô lại vào phòng mình bật máy tính. Thùng rác trống
trơn. Cô mở blog của Lục Lục xem, chẳng rõ Lục Lục bận những gì mà không thấy cập
nhật. Cô lại mở blog của nhà văn A ra xem, anh ta nói: di động của tôi, danh bạ
sức chứa 500, cài đặt chặn cuộc gọi 10; với tôi nên ngược lại mới thích hợp:
cài đặt chặn cuộc gọi 500, danh bạ sức chứa 10. Thế là đủ.

Anh ta thật tài tình! Hồ Tiểu Quân thầm khen ngợi.
Thực ra Chu Xung còn siêu hơn, chỉ hiềm anh không giỏi diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Trường Thành khác với Chu Xung, anh dịu dàng hiền hậu, rất độ lượng, thích hợp
để làm người chồng.

Tiểu Quân đã chờ một ngày, thùng rác vẫn trống rỗng,
có lẽ hôm nay tấm ảnh cưới ma không xuất hiện nữa. Lúc sẩm tối, Trường Thành gọi
điện cho cô, muốn đưa cô đi xem kịch nói. Cô nói người hơi mệt không thể đi. Cô
đặt điện thoại xuống, tiếp tục ngồi trước máy tính, vừa đọc blog của những người
nổi tiếng vừa chờ tấm ảnh cưới ma xuất hiện. Nó đã đến thật!

Lúc này trời ngoài kia đã tối, là lúc âm dương tiếp
giáp. Tiểu Quân không mở tấm ảnh ra. Cô mặc áo gió màu đỏ, đi bốt ngắn cổ, rảo
bước ra ngoài. Cô ra khỏi khu chung cư, nhìn thoe hàng rào về phía xa xa, cô bỗng
rùng mình. Người mù đã xuất hiện!

Chương
32: Nơi âm dương tiếp giáp

Bên cạnh ông ta vẫn dựng cây gậy treo trên lá cờ
đang chết rũ thõng xuống, không động đậy. Dưới ánh đèn đường, cặp kính râm của
ông trông đen kịt, nửa khuôn mặt trắng bệch. Đường phố vắng tanh. Làm gì có ai
đi xem bói vào giờ này? Tiểu Quân nhớ đến câu nói của nhà văn A: kẻ cô độc luôn
đáng nghi.

Cô nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ từ bước lại chỗ
ông ta. Người mù ấy hướng nửa mặt về phía cô. Cô hiểu rằng ông ta đang chờ cô.
Cô dừng lại bên cạnh, chờ ông ta nói.

Quả nhiên ông ta lên tiếng: “Cô định hỏi gì không?”

Tiểu Quân nghĩ ngợi, rồi nói: “Ông đã nhìn thấy tấm ảnh
cưới ma chưa?” À, ông ta mù, mình nên nói là “đã từng” mới đúng.

Người mù nói: “Chỉ có tôi hiểu về nó.”

Tiểu Quân: “Thế thì… tôi muốn hỏi, người trong ảnh
đã làm đám cưới ma, thật thế không?”

Người mù: “Đúng. Đám cưới kiểu ấy hàm chứa hai nửa của
thế giới này.”

Cô nhìn lá cờ của ông ta, bỗng cảm thấy ông ta cũng
thâm thúy như nhà văn A. Cô hỏi: “Đó là chuyện của thời đại nào?”

Người mù: “Đến năm nay là tròn 100 năm, cô có biết kết
hôn 100 năm là thế nào không?”

Tiểu Quân: “Tôi chỉ biết 60 năm gọi là đám cưới kim
cương.”

Người mù: “100 năm gọi là đám cưới tro xương.”

Câu này khiến Tiểu Quân ớn lạnh. Cô nghĩ ngợi rồi
nói: “Ông có biết họ là người vùng nào không?”

Người mù quay mặt sang, dường như đôi mắt sau cặp
kính râm có thể nhìn thấy cô, rồi ông ta cười nói: “Tôi cho cô biết một bí mật.”

Tiểu Quân lập tức nhìn chằm chằm vào miệng ông ta.
Chính ông ta đã là một bí mật.

Người mù: “Nhưng tôi phải thu phí.”

Tiểu Quân hơi lúng túng: “Tôi vừa từ nhà ra, không
mang theo tiền.”

Người mù: “Không sao. Hôm nào tiện cô đưa tôi cũng
được. Tôi cũng cần phải sống.”

Tiểu Quân: “Vâng, tôi hiểu. Cảm ơn ông đã tin tôi.”

Người mù: “Nơi ấy rất bí hiểm, không giống với bất cứ
nơi nào trên thế giới này, đó là nơi âm dương tiếp giáp. Nếu cô và người yêu
tìm thấy nơi đó thì có thể biết trước số phận…”

Tiểu Quân: “Số phận gì?”

Người mù: “Ai trong hai người sẽ là người giã từ thế
giới này trước.”

Tiểu Quân sững người. Vài chục năm sau, cô và Trường
Thành đương nhiên lần lượt chết, nhưng nói đến cái chết thì quá tiêu cực, cô
không cần nhìn xa đến thế, cô chỉ muốn cùng Trường Thành nắm tay nhau bước trên
con đường họ đã chọn và cả hai đều biết nâng niu từng ngày sống cùng nhau.
Nhưng cô vẫn không nén nổi, lại hỏi: “Muốn biết thì làm thế nào?”

Người mù: “Cô tìm đến cái nơi làm đám cưới ma, chụp
một bức ảnh; trong ảnh sẽ có người nhắm mắt; người không nhắm mắt sẽ chết trước.
Ảnh phải chụp vào Chủ Nhật.” Nói đến đây ông ta thở dài: “Các đôi trai gái đều
nên đến đó một lần…”

Tiểu Quân hỏi: “Quý Châu, cụ thể là ở đâu?”

Người mù trả lời gọn lỏn: “Đồng Hoảng.”

Tiểu Quân tiếp tục hỏi: “Đồng Hoảng? Ông nói rõ rõ
hơn được không?”

Người mù đưa ngón tay trắng bệch lên môi “suỵt…” rồi
nói nhỏ: “Đó là thiên cơ, tôi không thể nói thêm. Bây giờ tôi đưa cô cái này.
“Ông ta lần túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiểu Quân: “Ở đây!”

Tiểu Quân giơ nó ra trước ánh đèn đường nhìn hồi lâu
vẫn không thấy gì hết: “Trên này chẳng có gì, ông ạ.”

Người mù: “Đem về nhà mà xem cho kỹ.”

Tiểu Quân bắt đầu nghi ngờ người mù này là kẻ lừa đảo,
cô thầm nghĩ, rồi nói: “Ông có thể nói xem, bạn trai của tôi tên là gì không?”

Bàn về tương lai, thì dù có nói gì cũng không thể kiểm
chứng, nhưng yêu cầu của Tiểu Quân thì là thứ rất hiện thực. Hình như ông ta ngớ
người ra, rồi từ từ đứng dậy nói: “11 người nhà tôi đang chờ tôi về ăn cơm, tôi
phải đi đây. Tin hay không tùy cô.” Nói rồi ông ta cuốn lá cờ lại nhét vào bọc,
nhổ cái cán tre lên làm gậy dò đường, đi men theo hàng rào sắt của khu chung
cư.

Tiểu Quân nhìn theo ông ta một hồi, rồi lại nhìn tờ
giấy trong tay, gấp lại nhét vào túi áo. Cô quay về nhà. Người mù đòi tiền,
nhưng lại không thể nói ra tên bạn trai cô, xét hai điểm này, ông ta rất giống
một kẻ lừa đảo. Nhưng tại sao cứ tấm ảnh cưới ma xuất hiện thì ông ta cũng xuất
hiện? Tiểu Quân chịu không thể hiểu nổi. Nếu ông ta đúng là một cao nhân đặc biệt,
thì mình có nên cùng Trường Thành đi đến cái nơi kia để tìm câu trả lời không?
Tiểu Quân bắt đầu thấy tò mò. Phía trước có một phụ nữ trẻ dắt đứa con nhỏ bước
lại, thằng bé đòi mẹ cho nó tiếp tục chơi đùa nữa, người mẹ không cho, nó khóc
váng lên, bị bà mẹ phát cho một cái vào mông, nó càng khóc to hơn.

Tiểu Quân tiếp tục suy nghĩ, nếu Trường Thành chết
trước, thì từ nay cô sẽ hết lòng chiều chuộng anh, cô sẽ sắp đặt trước cho
quãng đời quả phụ của mình sau này. Nếu cô chết trước, thì cô sẽ đòi Trường
Thành phải yêu cô thật nhiều, cô cũng sẽ tìm trước cho anh một người phụ nữ, để
sau này cô ra đi rồi người này sẽ chăm sóc cho Trường Thành trong lúc cô đơn...

Báo cáo nội dung xấu