Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 74

Chương 74: Việc vặt lúc mang thai 1

“Phu nhân, buổi tối thêu hoa, sẽ tổn thương đến mắt, ngài mệt
mỏi cả một ngày, hay là trước nghỉ tạm một chút”. Vãn Chiếu bưng một chung tổ yến
đi vào, vừa thấy Mèo Con thêu hoa, liền mở miệng khuyên nhủ.

Mèo Con nghe xong để kim chỉ xuống, ngẩng đầu nói với Vãn
Chiếu: “Ta chỉ muốn làm một chút đồ lót cho đứa trẻ mà thôi!”

Vãn Chiếu nghe Mèo Con nói xong, không khỏi cười nói: “Phu
nhân, đứa bé mới có tháng thôi, sau này người còn có thời gian may quần áo mà.
Hiện tại đã tối, người vẫn là sớm một chút nghỉ tạm đi, làm cơ thể mỏi mệt thì
không tốt”

Mèo Con tự giễu cười cười: “Đúng vậy, về sau thời gian còn
nhiều a”. Nói xong liền bỏ kim chỉ trong tay xuống, thở dài một hơi, bảo Xuân
Nha đem dọn đi.

Vãn Chiếu đem canh tổ yến cho Mèo Con: “Phu nhân, người uống
một chút canh tổ yến, sớm đi nghỉ ngơi”

Mèo Con gật gật đầu, tiếp nhận canh tổ yến uống một ngụm,
nghe nói phụ nữ có thai ăn canh tổ yến đối với làn da bản thân cùng đứa trẻ đều
tốt, nàng bảo Vãn Chiếu mỗi ngày nấu cho nàng một chung nhỏ.

Uống xong canh tổ yến, sau khi Vãn Chiếu giúp Mèo Con thay đổi
quần áo, liền giúp đỡ nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Mèo Con nói với Vãn Chiếu:
“Các người đều đi nghỉ đi, bên ngoài lưu một nha hoàn gác đêm là được”

“Dạ!”. Sau khi Vãn Chiếu thu dọn trong phòng xong, liền cùng
bọn nha hoàn lui xuống. Mèo Con nằm ở trên giường, nhìn ánh nến, nhẹ nhàng vuốt
ve bụng mình: “Aiz…” nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhiếp Tuyên trở về phòng
chợt nghe thấy tiếng thở dài của Mèo Con.

“Không có gì!”. Mèo Con lắc lắc đầu, kỳ thật nàng cũng không
biết mình vì cái gì mà thở dài.

Nhiếp Tuyên thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, nhưng mà trên mặt
có một chút ưu sầu, trong lòng không khỏi nghi hoặc, nàng đang lo lắng cái gì?
Nhưng lại nghĩ, chắc là do lần đầu có thai, trong lòng sợ hãi đi? Hắn cười nói
với Mèo Con: “Ta đã bảo Trừng Tâm suốt đêm chạy về Tô Châu, nhạc phụ, nhạc mẫu
hẳn sẽ rất nhanh liền sẽ biết nàng mang thai, ta còn bảo bọn họ mời nhạc mẫu đến
trong phủ ở mấy ngày, để cho người trò chuyện với nàng”

Mèo Con vừa nghe thấy mẹ sẽ đến chơi với nàng, không khỏi
vui sướng nói: “Thật vậy chăng? Nhưng mà trong nhà nhiều trẻ con như thế, người
có thể không lo sao?”

Nhiếp Tuyên nói: “Không bỏ được thì đều mang đến đây, dù sao
trong nhà cũng rộng”

“Rộng?” Mèo Con nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Nhiếp Tuyên, nàng
nhớ rõ nhà hắn không phải lớn lắm .

“Lúc trước nàng ở chỉ là một tiểu biệt viện trong thành của
ta mà thôi!”. Nhiếp Tuyên giải thích nói: “Nhà của chúng ta chân chính là ở
ngoài thành, trước kia là hoa viên của Phan gia, cảnh sắc phi thường xinh đẹp,
nàng nhất định sẽ thích”

Mèo Con gật gật đầu, nói thật ra thì cũng có một chút hứng
thú, không thể tưởng được mình cũng có thể ở trong lâm viên: “Vườn kia có hình
dạng thế nào?”. Nàng tò mò hỏi, nói xong không khỏi che miệng đánh ngáp một
cái.

Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt nàng buồn ngủ, không khỏi yêu thương
ôn nhu nói: “Mệt mỏi rồi sao? Đi ngủ sớm một chút đi. Vườn kia đợi chúng ta đến
đó rồi, nàng có thể tự mình ngắm”

“Dạ!”. Mèo Con nằm xuống, nghĩ nghĩ, đột nhiên thân thủ ôm cổ
Nhiếp Tuyên, đem mặt chôn ở trong ngực hắn.

Nhiếp Tuyên bị hành động vô cùng thân thiết khó có được của
nàng làm cho vừa mừng vừa sợ, nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, không khỏi khóe miệng
ôn nhu cười, nhẹ nhàng buông hai cánh tay của nàng, một tay cẩn thận đem nàng
ôm vào trong ngực, một tay để trên bụng của nàng. Thỏa mãn nhắm mắt lại, từ lúc
mười lăm tuổi, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân rồi sẽ có một ngày như vậy,
không chỉ có một thê tử hiền lành, còn sắp có con trai trưởng.

“Ta nói bà không thể yên tĩnh một chút sao, sáng sớm ta đã
thấy bà không ngừng đi lại rồi!”. Cố Tứ Ngưu vừa hút thuốc vừa nói với Vương thị.

“Ta làm sao có thể ngừng chứ?” Vương thị đang cùng hai bà tử
chuẩn bị quần áo cho con gái cùng cháu, ba người đem toàn bộ quần áo củ lấy ra,
lại lấy thêm mấy bộ đồ lót mới, để ở bên cạnh, quần áo có chút cũ mòn để ở một
bên, chuẩn bị một hồi để may quần áo cho đứa cháu sắp sinh ra mặc.

“Bà lôi một đống quần áo cũ như thế này làm gì? Nhiếp gia là
ai chứ, sẽ cho để cho đứa trẻ mặc quần áo cũ này?”. Cố Tứ Ngưu nói: “Đừng đi dọa
người!”

“Quần áo cũ thì làm sao? Con nít mặc đồ cũ mới tốt! Lại nói
quần áo cũ này ta đều đã giặt sạch sẽ, cũng chỉ có mấy đứa trẻ trong nhà mặc,
chẳng lẽ Mèo Con còn có thể ghét bỏ!”. Vương thị xem thường nói với Cố Tứ Ngưu.

Cố Tứ Ngưu nói: “Mèo Con sẽ không ghét bỏ, nhưng mà bà cũng
không thể để cho con bé khó sống ở Nhiếp gia! Trong nhà cũng không thiếu tiền,
may chút quần áo mới không tốt sao? Đem quần áo cũ đến đó làm, như vậy không phải
dọa người là gì !”

Vương thị tức giận sửng sốt nửa ngày, mới nói: “Nói với ông
cũng bằng không! Ông thì biết cái gì?! Con nít phải mặc quần áo cũ mới có thể
khỏe mạnh, người ta còn mặc bách gia y ! Lại nói trong nhà chúng ta đều là con
trai, cho con bé quần áo của con trai mới có thể để nàng có được con trai chứ!”

Cố Tứ Ngưu nói: “Nói là nói như vậy, nhưng mà có ai lại lấy
quần áo cũ làm lễ vật chứ? Ta thấy bà chọn vài món quần áo cũ là được rồi, còn
lại đều may mới hết đi, một đống như vậy đem qua đó còn thành bộ dạng gì nữa.
Bà làm thế thì trong lòng cô gia nghĩ thế nào chứ?”

Vương thị nghe Cố Tứ Ngưu nói xong, tức giận đến nói không
ra lời, trơ mắt nhìn Cố Tứ Ngưu chậm rãi hút thuốc xong, thong thả bước ra
ngoài uống trà .

Bà tử hầu hạ bên cạnh thấy sắc mặt Vương thị không tốt, một
bà tử khác nói với Vương thị: “Lão phu nhân, lão thái gia nói đúng, dù sao nhà
chồng của tiểu thư cũng là đại thế gia, đem quần áo cũ qua đó còn mặt mũi gì !
Không bằng một nửa quần áo cũ, một nửa quần áo mới?”

Vương thị nghe bà tử nói, ngẫm lại cũng thấy đúng, liền đi
tìm Nam Qua cùng Lan Nhân thương lượng chuyện tặng quà cho đứa trẻ.

Lan Nhân nghĩ nghĩ nói: “Không bằng để cho nhị ca mua mấy cuộn
vải bông tốt, vải kia mềm mại, cũng không kém tơ lụa bao nhiêu ! Con nít mặc
cũng thoải mái, cô gia thấy cũng nhất định vui vẻ”

Nam Qua cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhân muội nói đúng, mẹ
còn nhớ khúc vải lần trước Phúc mang về không? Hay dùng khúc vải đó đi, người
may vá trong nhà cũng nhiều, trước lúc Mèo Con sinh có thể may xong quần áo”

Vương thị nghe xong, liền nói: “Được, nếu như vậy liền mua về
nhiều một chút, may luôn cho mấy đứa nhỏ trong nhà quần áo mới!”

Nam Qua cùng Lan Nhân vội nói: “Vải này rất quý, mấy đứa trẻ
trong nhà cũng đã lớn rồi, dùng vải tốt như vậy làm gì? Mặc cũng như không mặc
hết!”

Vương thị lắc đầu nói: “Trước kia trong nhà không có nhiều
tiền nên mới tiết kiệm như vậy, hiện điều kiện trong nhà dần dần tốt lên, cũng
đừng tiết kiệm như vậy nữa. Lại nói bọn chúng cũng dần dần trưởng thành, chờ đến
khi đi học đường, thấy người khác mặc quần áo mới, chỉ có bọn chúng mặc quần áo
cũ, trong lòng bọn chúng có thể thoải mái sao? Chuyện trước đây của bọn Phúc
Nhi, ta không muốn cháu ta cũng chịu cảnh như thế. Quyết định như vậy đi, may
cho mỗi đứa trong nhà một bộ quần áo mới”

Nam Qua cùng Lan Nhân nghe xong lời Vương thị, nhìn nhau cười,
Nam Qua liền phân phó hạ nhân tiến vào nhắn tin cho Cố Lộc. Vương thị đột nhiên
nhớ tới việc gì, nói với Nam Qua: “Đúng rồi Nam Qua, con chuẩn bị hành lý cho
tiểu Trụ Tử, ta dẫn hắn đến thăm Mèo Con mấy ngày!”

Nam Qua kinh ngạc nói: “Mang tiểu Trụ Tử cùng đi?”

“Ừ, đúng vậy!” Vương thị cười nói: “Nếu không phải con có
thai, Lan Nhân còn phải trông coi nhà cửa, ta còn thật muốn mang các con, lũ trẻ
đi theo !”

Lan Nhân cười khúc khích nói: “Nếu đem cả đám tiểu quỷ ấy
theo, Nhiếp gia sẽ bị quậy phá đến long trời lở đất rồi!”

Vương thị cười lắc đầu, nói với Nam Qua: “Tuổi ta đã lớn,
không thể trông được nhiều đứa nhỏ như vậy, trước tiên mang một mình tiểu Trụ Tử
qua đó, chờ sau khi con sinh thì ta trở về”

Nam Qua nói: “Mẹ, người ở chung với Mèo Con là được rồi, con
cũng không phải là lần đầu mang thai, không sao mà!”

Vương thị nói: “Đừng nói bậy! Nào có con dâu nào sinh con mà
mẹ chồng lại không ở bên cạnh chứ ? Ta cũng không phải như mẹ chồng của Mèo
Con, tuổi lớn lại ở xa”

Nam Qua nghe vậy không khỏi ngây ngô cười, Vương thị cùng
hai người nói một hồi, liền vội vàng đi chuẩn bị hành lý để mấy ngày nữa đến
Nhiếp gia. Nam Qua cũng có chút mệt mỏi, liền muốn trở về phòng ngủ một hồi.

“Mẹ! Mẹ!”. Nam Qua ngẩng đầu nhìn thấy, tiểu Trụ Tử từ xa chạy
tới, phía sau còn đi theo một chuỗi nha hoàn bà tử, không ngừng gọi hắn chạy chậm
một chút, cẩn thận một chút.

“Tiểu Trụ Tử, sao con lại đến đây? Sao không đi học?”. Nam
Qua cau mày đón.

“Mẹ, có phải cô cô đã trở lại rồi hay không?”. Tiểu Trụ Tử
lôi kéo vạt áo Nam Qua hưng phấn hỏi, hắn vừa nghe cô cô sắp trở về, vui vẻ đến
nỗi chưa tan học đã trực tiếp chạy đến hỏi Nam Qua.

Nam Qua mỉm cười vuốt đầu tiểu Trụ Tử nói: “Đúng vậy, cô cô
con sắp trở về, còn sắp sinh tiểu đệ đệ nữa, có vui hay không?”

“Vui a!” Tiểu Trụ Tử hưng phấn nhảy dựng lên: “Mẹ, con muốn
đến thăm cô cô! Con muốn thăm cô cô!”

“Cô cô của con còn chưa có về nhà !”. Nam Qua bị tiểu Trụ Tử
nháo, đầu bắt đầu choáng váng: “Con ngoan ngoãn đi về học bài, nếu cô cô con trở
về biết con bướng bỉnh không chịu đọc sách, sẽ đánh con nha!”

Tiểu Trụ Tử vừa nghe, không khỏi cúi đầu. Nam Qua thấy con
trai như vậy, không khỏi mềm lòng nói: “Nếu con ngoan một chút, ta sẽ nhờ bà nội
mang con đến nhà cô cô chơi, nhà cô rất to !”

Tiểu Trụ Tử nghe xong lời của Nam Qua, ánh mắt sáng ngời, lớn
tiếng lên tiếng: “Dạ!” Liền ngoan ngoãn đi theo thư đồng trở về thư phòng đọc
sách. Nam Qua không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ lúc Mèo Con đi, ở nhà trừ
bỏ cha ra, thật đúng là không có ai có thể trị nổi tiểu ma vương này ! May mắn
Mèo Con đã trở lại, Nam Qua trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn, nếu người một
nhà có thể ở chung với nhau thì thật là tốt.

Từ sau khi biết Mèo Con mang thai, Nhiếp Tuyên hạ lệnh cho mọi
người ở Dương Châu bổ sung vật dụng cần thiết xong liền suốt đêm lên đường trở
về Tô Châu, cho nên không đến vài ngày, đoàn thuyền đã đến Tô Châu.

“Nàng trở về trước đi, ta đi xử lý mọi việc xong sẽ lập tức
quay lại”. Nhiếp Tuyên nói với Mèo Con: “Chờ sau khi dàn xếp mọi việc xong,
ngày mốt ta bảo Ngọc Bản đi đón nhạc mẫu đến đây”

Mèo Con gật gật đầu, lên xe ngựa về nhà trước.

Vãn Chiếu ở trên xe nói với Mèo Con: “Căn nhà này là ba năm
trước gia mua của Phan gia, gọi là ‘Thiệp viên’, nhà chính ở giữa, có cái gì
hai hoa viên, năm đó lúc tổ tiên Phan gia xây dựng, đã mời danh sư đến thiết kế,
cảnh sắc đẹp vô cùng, là một trong những hoa viên tư gia nổi tiếng nhất ở thành
Tô Châu, lúc gia mua, còn tốn không biết bao nhiều tiền a! Khi phu nhân rảnh rỗi
cũng có thể đi dạo xung quanh một chút”

“Ừm!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên vách xe nhắm mắt dưỡng
thần, cũng không nói gì nữa.

Vãn Chiếu thấy thần sắc nàng mệt mỏi, liền ngậm miệng không
nói .

Sau khi đến Thiệp viên, Mèo Con cũng không kịp đi tham quan
nhà mới, đã bị một đám nha hoàn xúm nhau lôi đến viện chính để nghỉ ngơi, hạ
nhân đã sớm chuẩn bị nước ấm cho nàng. Mèo Con rửa mặt chải đầu xong, thay quần
áo liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, lúc này Bạch Cập liền mang theo dược đồng
đứng ở bên ngoài viện nói là phụng mệnh của Nhiếp Tuyên đến bắt mạch cho phu
nhân.

“Phu nhân, nếu người cảm thấy mệt mỏi, thì bảo Bạch Cập ngày
mai quay lại được không?” Vãn Chiếu nói với Mèo Con.

“Không cần, để y vào đi!” Mèo Con nói.

“Dạ!” Vãn Chiếu bảo người ta gọi Bạch Cập tiến vào, còn mình
và Xuân Nha buông màn, Xuân Nha ở bên trong hầu hạ, nàng đứng bên ngoài, chỉ để
cho Mèo Con lộ một cánh tay trái được che vải lụa mềm ra ngoài. Bạch Cập cũng
giống như vị đại phu ở Dương Châu, cũng bảo Mèo Con đổi tay để bắt thêm một lần
nữa, sau đó hỏi thăm Vãn Chiếu vài câu, liền vội vã trở về bẩm báo với Nhiếp
Tuyên.

“Tâm tư tích tụ?” Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi nói: “Ngươi
nói phu nhân không vui?” Hắn cũng là cảm thấy được mấy ngày nay cảm xúc của Mèo
Con tựa hồ không tốt, mới vừa đến Tô Châu liền vội vã bảo Bạch Cập đi bắt mạch
cho Mèo Con, chỉ sợ thân thể nàng xảy ra vấn đề gì

“Đúng vậy!”. Bạch Cập cung kính đứng ở một bên: “Nô tài còn
hỏi Vãn Chiếu, Vãn Chiếu cũng nói mấy ngày nay phu nhân đích xác có chút rầu rĩ
không vui, cả ngày mệt mỏi, tinh thần không dậy nổi”

Nhiếp Tuyên nhíu mày nói: “Nàng có chuyện gì không vui
sao?”. Nếu nói hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nàng không vui cũng đúng,
nhưng mà hắn chuyện gì cũng không có làm ! Nhiếp Tuyên suy nghĩ một lúc lâu,
làm sao cũng không nghĩ thông, nàng vì cái gì không vui chứ? Là hắn đối với
nàng không tốt sao?

Bạch Cập nghĩ nghĩ nói: “Có phải bởi vì phu nhân lần đầu
mang thai nên cảm thấy lo lắng sợ hãi, hay không?”

Nhiếp Tuyên trầm ngâm một hồi nói: “Ngươi lập tức phái người
đến Cố gia mời nhạc phụ, nhạc mẫu đến đây. Đúng rồi, nàng không phải thích tiểu
hài tử sao? Đem mấy đứa trẻ của Cố gia mời đến đây hết”. Hiểu được suy nghĩ của
con gái thì chỉ có mẹ ruột, để cho nhạc mẫu đến khuyên nàng có lẽ là cách tốt
nhất đi?

“Dạ!”

Nhiếp Tuyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước đây cảm thấy
nha đầu kia vừa hiền lành, vừa khéo am hiểu ý người, nhưng hiện tại lại phát hiện
ra rằng hiểu ý người cũng không phải là một việc tốt, có cái gì buồn cũng đều để
ở trong lòng, cho dù muốn khuyên nàng, hắn cũng không biết phải làm sao !

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3