Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 57

Chương 57: Đoan Ngọ 2

“Nếu nói đến chuẩn bị yến tiệc, Nhiếp gia có một gánh hát
chuyên môn phụ trách mở tiệc chiêu đãi khách”. Vãn Chiếu đối Mèo Con tinh tế giải
thích nói: “Hàng năm trừ bỏ vài lần Nhiếp phủ mời khách ra, ngày thường đều
dùng khi các chủ tử có việc mời khách, đều phải lấy tiền của mình mà thuê”

Mèo Con lật sổ sách trong tay hỏi: “Như vậy lần này chuẩn bị
tiệc cần bao nhiêu bạc? Tiền của ta có đủ không?”. Nàng đang tính bản thân có
bao nhiêu bạc, nhưng mà tính đi tính lại, kết quả lại không giống nhau. Rất đả
thương ! “Vãn Chiếu, tỷ đến tính lại đi”

Vãn Chiếu tiếp nhận sổ sách, một bên đánh bàn tính, vừa nói:
“Nô tỳ vừa mới suy nghĩ một chút, hiện tại là lúc tốt nhất để ăn rau quả, nhất
là rau cải, hiện tại còn tươi non a! Lúc đến Đoan Ngọ, nô tỳ sẽ bảo trong thôn
trang đem đến tôm cá, rau quả lại đây, lại bảo phòng bếp chuẩn bị sáu mươi đĩa
trái cây, chuẩn bị ngũ bình rượu Kim Hoa loại tốt, phần thưởng cho hạ nhân, phỏng
chừng cũng chỉ cần trên dưới hai mươi lượng bạc!”

Mèo Con nghe xong cười nói: “Cũng được, một tháng tiền tiêu
vặt của ta đủ rồi”. Không hổ là nha hoàn nhà giàu, hai mươi lượng bạc, nhà bình
thường người ta cũng có thể sống mấy năm, ở trong miệng của nàng lại không đáng
nhắc đến.

Vãn Chiếu hé miệng cười nói: “Sáu mươi đĩa trái cây, nhiều lắm
cũng năm lượng bạc. Năm bình rượu Kim Hoa, hơn nữa mua nguyên liệu nấu ăn cần
dùng, tính thoáng một chút cũng chỉ trên dưới mười lượng bạc. Còn lại năm lượng,
dùng để thưởng cho hạ nhân, phu nhân người nghĩ như thế được không?”

Mèo Con nghe xong gật đầu cười nói: “Được. Đúng rồi, Vãn Chiếu
tỷ tỷ, tỷ có biết này đại cô nương có thân phận gì không? Là con ruột của đại
phu nhân sao?”

“Đại cô nương là trưởng nữ của đại phu nhân, so với đại thiếu
gia nhỏ hơn năm tuổi, đang làm thiếu phu nhân của Tần gia, một thế gia khác ở
Ký Châu. Đại cô nương thuở nhỏ được đại phu nhân, đại lão gia nuông chiều, cho
nên Đoan Ngọ hàng năm Đại phu nhân đều mời đại cô nương về nhà”

Mèo Con nghe xong hỏi: “Như vậy nhị cô nương thì sao? Cũng
là con gái của đại phu nhân?”

Vãn Chiếu lắc đầu nói: “Nhị cô nương là con gái của tam phu
nhân, cùng tứ cô nương là bào tỷ muội, nhưng nhị cô nương là con vợ cả, tứ cô
nương là thứ xuất. Nghe nói lần này nhị cô nương cũng về nhà ăn Đoan Ngọ !”

“Tam phu nhân?” Mèo Con cực kỳ khó hiểu hỏi: “Tam gia so với
nhị gia tuổi còn nhỏ hơn, như thế nào lại có con gái lớn như vậy ?”

“Tam gia so với nhị gia lớn tuổi hơn, nhưng mà nhị gia là
con vợ cả, tam gia là thứ xuất, ở Nhiếp gia tiểu thư con vợ cả hay thiếp thất đều
đối đã như nhau, nhưng mà đối với thiếu gia, thì con vợ cả và thứ xuất thì có sự
khác biệt” Vãn Chiếu giải thích nói.

Mèo Con giật mình, Nhiếp gia này tính toán thật kỹ lưỡng
nha, con gái thì không cần phân biệt gì cả, có thể gả đi để kết thân, cho một
cái danh phận thì có là gì, nhiều lắm cho thêm của hồi môn là được. Nhưng mà
con trai liền khác, mắt nàng xoay tròn, hỏi Vãn Chiếu: “Ta thấy bên người Nhiếp
lão gia hay thiếu gia, tựa hồ không có bao nhiêu thiếp ?”. Nàng vẫn nghĩ Nhiếp
gia như thế này thì chắc nam nhân đều có thê thiếp thành đàn, nhưng mà nàng
kinh ngạc phát hiện, trừ bỏ cha Nhiếp Tuyên có một tiểu thiếp ra, đại ca của
Nhiếp Tuyên, cả cháu của hắn đều không có tiểu thiếp, bên người nhiều nhất cũng
chỉ có mấy nha hoàn thông phòng mà thôi, cũng không thấy có bao nhiêu con cái
dòng thứ xuất.

Vãn Chiếu chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Nhiếp gia gia
quy rất nghiêm, không cho con cháu quá mức sa vào nữ sắc, cho nên Nhiếp lão gia
hay thiếu gia nếu không phải không có con trai, sẽ không được nạp thiếp”

Mèo Con rất muốn hỏi, vậy tại sao cha chồng của mình lại nạp
thiếp a? Nhưng thấy thần sắc Vãn Chiếu, cũng không muốn làm nàng khó xử, dù sao
nàng là hạ nhân của Nhiếp gia, cũng không thể nhàn ngôn nhàn ngữ với chủ nhân.

“Nhị phu nhân, nô tỳ thấy bên cạnh Thanh Phong đình có mấy
cây lựu ra hoa, đình lại có cây có nước. Hiện tại thời tiết ôn hoà, ngồi ở
trong đình ngắm hoa lựu, nhìn nước trong, chắc các cô nương sẽ thích”. Vãn Chiếu
đột nhiên nói, nàng thật sự sợ Mèo Con tiếp tục hỏi.

“Ừ, cũng được”. Mèo Con nghe xong gật đầu đồng ý, nghiêng đầu
suy nghĩ một hồi nói: “Hiện tại vừa lúc là bách hoa nở rộ, cây lựu, sơn chi,
hoa nhài cũng đều nở hoa đúng không? Phòng bếp biết làm hoa yến không? Nếu
không bảo bọn họ làm hoa yến, nếu lấy hoa tươi làm nguyên liệu, không phải sẽ
càng tao nhã hơn sao?”. Nàng nhớ tới quyển sách trước kia mình đọc, có chỉ cách
làm món ăn từ hoa.

Vãn Chiếu nghe xong, chần chờ một chút, do dự nói: “Phu
nhân, mấy loại hoa này chúng ta không thể dùng, nếu không thì bảo phòng bếp làm
vài món điểm tâm hoa đi? Vừa lịch sự lại không sợ người ta nói năng này nọ”

“Vì cái gì không thể dùng hoa này?”, Mèo Con nghi hoặc hỏi.

“Nếu hoa yến này nhị gia đãi, mọi người ăn vào cũng sẽ không
nói gì, chỉ biết nói nhị gia là con người tao nhã. Nếu là phu nhân, không chừng
có người sẽ… ” Vãn Chiếu hàm hàm hồ hồ nói.

Mèo Con cũng không hoàn toàn hiểu ý tứ của Vãn Chiếu, nhưng
mà cũng mơ hồ đoán được bảy, tám phần, nàng thở dài một hơi, nhà giàu quả nhiên
kiêng kị nhiều! May mắn là trà hoa nhài, hay mật hoa đều không có lấy ra đãi
khách. Xem ra lúc trước nói phải cẩn thận vẫn là chính xác! May mắn duy nhất của
nàng chính là dù sao mình cũng không cần ở trong Nhiếp gia quá lâu. Trước kia
xem tạp chí phụ nữ có nói thái độ tốt nhất đối với nhà chồng chính là thường
xuyên lui tới, bảo trì khoảng cách.

Vãn Chiếu thấy Mèo Con có chút thất vọng, liền nói: “Nếu chỉ
làm vài món điểm tâm thật ra không sao cả, lúc trước khi cây tử đằng nở hoa, nô
tỳ có để lại một ít đóa hoa, bảo phòng bếp là tử đằng cao đi. À, hiện tại vừa
lúc cây sơn chi nở hoa, hay dùng hoa sơn chi pha trà đi”

Mèo Con nghe xong gật đầu nói: “Được!”. Nàng lôi kéo Vãn Chiếu
cảm kích nói: “Vãn Chiếu, cám ơn tỷ”

Vãn Chiếu khuất thân hành lễ nói: “Đây là việc nô tỳ nên
làm”

Hai người thương nghị hơn nửa ngày, đem yến hội chuẩn bị
xong, mới cảm thấy yên tâm. Dù sao đây là lần đầu tiên Mèo Con ở Nhiếp gia bãi
yến, nếu làm xấu, chính là bị người chê cười! Đợi lúc Nhiếp Tuyên trở về phòng,
Mèo Con đã mệt đến không dậy nổi.

“Mệt sao?” Nhiếp Tuyên cười bảo nha hoàn cởi áo khoác.

“Không sao!”. Mèo Con đứng dậy bảo nha hoàn lui ra, giúp hắn
thay đổi quần áo, lại lấy nước cho hắn rửa tay. Ngửi được trên người hắn có mùi
rượu, không khỏi hỏi: “Chàng uống rượu?”

“Lây vào nàng sao?”. Thấy bộ dạng Mèo Con hơi hơi nhíu mi,
tâm tư đùa giỡn nổi lên, hướng đến mũi nhỏ của nàng thổi một hơi.

“Ư, nồng quá!”, Mèo Con bịt mũi, lui lại mấy bước, xấu hổ trừng
mắt nhìn hắn một cái, xoay người phân phó nha hoàn nấu canh giải rượu cho hắn uống.
Lại bị Nhiếp Tuyên từ phía sau ôm lấy, nhẹ ngửi cổ của nàng, cười nhẹ nói: “Mèo
Con, nàng thật thơm, nàng đem mùi hương của nàng lây đến người ta đi, được
không?”

“Thiếp đi nấu canh giải rượu cho chàng”. Chuông cảnh báo
trong lòng Mèo Con rung lên mãnh liệt, phản thủ đẩy hắn ra.

“Ta không có say!”, Nhiếp Tuyên bỗng nhiên ôm lấy nàng, đem
nàng đặt lên trên giường, trán kề trán nói.

Mèo Con bị hành động của hắn, dọa đến nỗi tim đập thình thịch,
chính chân tay luống cuống, nghe xong lời hắn nói, hoài nghi nhìn ánh mắt hắn
thanh minh, không giống bộ dạng uống say: “A, chàng buông ra, thiếp đi lấy canh
cho chàng”

Nhiếp Tuyên ôm lấy nàng, hàm hồ nói: “Ta không có say, không
uống canh giải rượu, nàng để ta ôm một chút đi!”

Mèo Con thấy bộ dạng hắn mỏi mệt, trong lòng mềm nhũn, thân
thủ ôm thắt lưng của hắn. Cảm thấy thân thể Nhiếp Tuyên cứng đờ, nhưng lập tức
thả lỏng xuống. Chỉ chốc lát Nhiếp Tuyên đều đều hít thở, Mèo Con trong lòng
không tiếng động thở dài một hơi, lặng yên đứng dậy giúp đỡ hắn cởi giầy, đắp
chăn, ở trong một gian phòng khác ăn cơm chiều, sau khi rửa mặt, mới trở về
phòng.

Ngày hôm sau lúc Nhiếp Tuyên tỉnh lại, có chút xấu hổ, thấy
vẻ mặt Mèo Con dường như không có việc gì lấy nước rửa mặt cho hắn, hắn nhịn
không được cầm tay nàng nói: “Để tự ta lấy là được rồi!”

“Hả?” Mèo Con ngửa đầu hoài nghi nhìn hắn, hắn biết làm sao?
Nàng chưa từng thấy hắn động tay động chân làm mấy việc này cả

Nhiếp Tuyên ách nhiên thất tiếu nói: “Ta ra ngoài nhiều năm,
nếu việc này còn không biết làm, chẳng phải Trừng Tâm sẽ bận đến chết sao?”

Mèo Con nghe xong cũng không khách khí, liền tự chải đầu,
thay quần áo, một hồi nàng còn phải đi thỉnh an Nhan thị a, đương nhiên là đi
càng sớm càng tốt. Hai người rửa mặt chải đầu ăn mặc xong, sau khi ăn điểm tâm,
Nhiếp Tuyên đã muốn khôi phục vẻ tiêu sái hằng ngày, giúp đỡ thê tử ra cửa
phòng, hai người đi thỉnh an Nhan thị.

Từ sau khi ở chỗ Nhan thị trở về phòng, Mèo Con cũng không
thêu thùa, cũng không cùng Vãn Chiếu thương lượng chuyện tiệc Đoan Ngọ, nhưng
mà chống má trầm ngâm, thỉnh thoảng cầm bút viết mấy chữ, Vãn Chiếu không khỏi
kỳ quái.

Qua nửa ngày, Mèo Con mới nói với Vãn Chiếu: “Tỷ đem cái này
cho Trừng Tâm đi, nói với y, gia thường ở bên ngoài uống rượu, bảo hắn chiếu
theo trong tờ giấy này, chú ý thân thể gia một chút”

Vãn Chiếu tiếp nhận kia trang giấy chi chít chữ của Mèo Con,
gật đầu nói: “Dạ, nô tỳ sẽ bảo người đem cho Trừng Tâm ngay”

Trên mặt Vãn Chiếu không có biểu tình gì, nhưng mặt Mèo Con
đỏ lên, đột nhiên nói: “Quên đi, ta thấy Bạch Cập cũng là biết y thuật, không cần
ta viết”. Nói xong muốn đem tờ giấy kia thu lại.

Vãn Chiếu vội đem giấy nhét vào trong tay áo cười nói: “Bạch
Cập là một đại nam nhân, làm sao so với được với phu nhân cẩn thận, cái này nô
tỳ đem đi đưa ngay, nhất định phải bảo Trừng Tâm chú ý một chút”

Mèo Con đỏ mặt nhìn Vãn Chiếu vội vàng chạy đi, trong lòng lại
nhớ tới ngày hôm qua Nhiếp Tuyên thất thố, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì? Nàng
trong lòng không khỏi thầm than, chung quy không có trụ cột tình cảm của vợ chồng,
nếu là cha gặp phải chuyện như vậy, mẹ đã sớm hỏi han rồi?

Lúc Mèo Con ở trong phòng miên man suy nghĩ, Tùng Nương lặng
lẽ vén rèm đi đến cười nói: “Nhị thẩm, người đang làm gì?”

Mèo Con bị nàng hù đến nhảy dựng, lôi kéo nàng ngồi xuống
nói: “Không làm gì cả, làm sao vậy?”

Tùng Nương bĩu môi nói: “Không có gì, mẹ đang nghe ni cô giảng
kinh, con lại không có thấy thú vị, đến đây tìm người, chúng ta đi tìm Vân
Nương nói chuyện như thế nào?”

Mèo Con nói: “Được!”. Hai người dắt tay lập tức đi đến sương
phòng của Vân Nương, mới vừa đến cửa, liền loáng thoáng nghe được tiếng khóc của
Vân Nương: “Các ngươi cẩn thận tìm xem, nhất định là rơi xuống dưới!”

Hai người nhìn nhau, không khỏi có chút chần chờ, vừa định rời
khỏi, trùng hợp tiểu nha hoàn trong phòng Vân Nương là Tiểu Phù đi ra, liền hô
một tiếng: “Nhị phu nhân, tam cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây?”

Mèo Con cười nói: “Chúng ta tìm tứ cô nương nói chuyện”

Lúc này Vân Nương vén rèm đón các nàng đi vào nói: “Nhị thẩm,
tam tỷ, mau bên trong ngồi”

Mèo Con thấy trên mặt nàng mơ hồ có nước mắt, không khỏi tiến
lên cười hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Vân Nương miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì”. Nói xong
liên thanh dặn nha hoàn bên cạnh dâng trà.

Tùng Nương chú ý tới trên bàn trang điểm của nàng, rải rác một
đống xiêm áo vật phẩm trang sức, đều là không đáng giá lắm, có một đôi hoa tai,
trong đó có một chiếc hoa tai không còn viên bảo thạch màu hồng, làm cho lộ rõ
một cái lỗ hỏng lớn. Nàng nhìn kỹ chiếc hoa tai kia nói: “Ai! Là thác trảo
tùng, khó trách hồng bảo trên mặt lại bị rớt mất, thật đáng tiếc!”

Mèo Con cũng nhìn qua đấy, quay đầu lại nói với Vân Nương:
“Người đang tìm viên hồng bảo bị rớt mất?”

Vân Nương gật gật đầu, nhịn không được hốc mắt phiếm hồng
nói: “Nếu là trang sức khác, mất liền thôi, nhưng mà đôi hoa tai này là do nhị
tỷ tặng cho con a!”

Tùng Nương nói: “Ta thấy hoa tai này có dấu ấn của Hằng Phu
lâu, không bằng đưa đến cho bọn họ sửa đi? Làm mất cũng không sao, ta thấy viên
hồng bảo này cũng không phải loại tốt, chỗ nào cũng có bán”

Vân Nương nghe xong, ngây người một lát nói: “Sửa cái này,
ít nhất đến hai mươi, ba mươi lượng bạc, ta làm sao có nhiều tiền như vậy”. Tiền
tiêu vặt của cô nương trong Nhiếp gia hàng tháng chỉ có hai lượng bạc, Vân
Nương lại là thứ xuất, ngày thường đại bộ phận bạc của nàng ta đều đem cho di
nương.

Mèo Con đem một cái hoa tai khác để trên tay nhìn kỹ nói:
“A, không sao, ta cũng đang muốn làm một đôi hoa tai, nghĩ muốn đặt ở Hằng Phu
lâu, vừa lúc đem hoa tai của người đi luôn”

Vân Nương vừa nghe liền nói: “Con làm sao có thể sử dụng bạc
của nhị thẩm a!”

Mèo Con cười đánh nhẹ nàng một chút nói: “Ta là nhị thẩm,
cũng không phải người ngoài, cần gì phải khách khí chứ”

Vân Nương nghe xong, do dự một chút, liền chần chờ gật đầu
đáp ứng rồi.

Mèo Con thấy thái độ Vân Nương sợ hãi, không khỏi có chút kỳ
quái, Vân Nương không phải là loại người chỉ vì làm hỏng trang sức mà khóc a!
Nàng cảm thấy nghi hoặc, cùng Tùng Nương, Vân Nương nói cười, Vân Nương còn lấy
ra hà bao đang may, cùng Mèo Con thương lượng.

Trong phòng, Nhiếp Tuyên tiếp nhận giấy Vãn Chiếu đưa đến, cẩn
thận nhìn, Mèo Con trên giấy viết trước khi uống rượu nên ăn cái gì, lúc uống
rượu ăn cái gì, ăn cái gì sẽ giải rượu, nghĩ lại từ khi thành thân đến nay, thê
tử đối với mọi phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của mình đều cẩn thận chiếu cố,
không khỏi ấm áp trong lòng.

Hắn nói với Vãn Chiếu: “Ngọc Bản từ Tô Châu gửi đến vải vóc
và châu báu, ngươi chọn một ít đem tặng cho mẹ, còn lại bảo tú phòng may cho
phu nhân mấy bộ quần áo, bảo người của Hằng Phu lâu đến đây làm cho phu nhân mấy
bộ trang sức, nhân dịp Đoan Ngọ liền mặc”

“Dạ!”. Vãn Chiếu vui vẻ trả lời, từ sau khi gia cùng phu
nhân thành thân, gia càng lúc càng cười nhiều, lại thấy tiểu phu nhân săn sóc
chiếu cố gia như thế, làm hạ nhân như bọn họ trong lòng cũng vui vẻ.

Sau khi Nhiếp Tuyên cùng Trừng Tâm xử lý xong công việc, trở
về phòng cùng Mèo Con ăn cơm chiều, im lặng không nói chuyện. Ngày lại ngày
trôi qua, cũng không cần thiết phải tỉ mỉ nói rõ, đảo mắt đã đến mồng bốn tháng
năm. Tạ thị sớm đã phái người đón đại cô nương về, tuy nói là ở Ký Châu, nhưng
mà hai nhà cách nhau đến hai ngày đường. Mà nhị cô nương cùng chồng ở kinh
thành cũng trở về nhà thăm cha mẹ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3