Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 43

Chương 43: Đêm mùa hè 3

Sau khi mọi người nóng vội rời đi, Mèo Con nghĩ nghĩ, nói với
Xuân Nha: “Muội bảo Ngưu Mậu thúc khóa cổng cẩn thận, bên trong bảo vài bà tử
đêm nay thay phiên gác đêm, sau đó bên ngoài gọi vài cái gia đinh trông coi”.
Ngưu Mậu là quản gia của Cố gia.

Xuân Nha gật đầu, Mèo Con thở dài một tiếng, trở lại trong
phòng, đang nghĩ đến cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nam Qua vội vã chạy đến:
“Mèo Con, muội có biết cậu xảy ra chuyện gì không?”

Mèo Con lắc đầu nói: “Muội không biết, Nhân tỷ không nói rõ
ràng”

Nam Qua hai tay tạo thành chữ thập nói: “A di đà phật, ông
trời phù hộ cậu không có việc gì!”

Mèo Con gật đầu nói: “Dạ, cậu nhất định sẽ không có việc
gì”. Cậu bình thường thân thể khỏe mạnh, nhưng mà mấy năm này bởi vì không ra
ngoài buôn bán, thân thể có điểm mập ra… đợi đã! Sẽ không phải trúng gió đi? Đừng
nói là cổ đại, ngay cả hiện đại trúng gió cũng thực dễ dàng tử vong a! Mèo Con
nhất thời bất an lên.

Nam Qua suy nghĩ một hồi, đứng dậy nói: “Mèo Con, tẩu đi phật
đường niệm một hồi kinh, muội nghĩ ngơi trước đi!”

Mèo Con nghĩ nghĩ nói: “Đại tẩu, muội với tẩu cùng đi đi, dù
sao hiện tại cũng ngủ không được”. Nàng bị suy nghĩ của mình làm cho tâm thần
không yên, còn không bằng đi phật đường niệm kinh !

Nam Qua nói: “Được!”

Nhiếp Tuyên đến Liễu gia thăm Liễu phu nhân, Liễu phu nhân uống
xong thuốc đã đi ngủ. Nhiếp Tuyên vốn cũng muốn vào biệt viện Liễu gia, chỉ gọi
Bạch Cập hô đi ra.

“Gia”, Bạch Cập hành lễ với hắn nói: “Liễu phu nhân thân thể
đã muốn bình phục, thỉnh gia yên tâm”

Nhiếp Tuyên gật gật đầu, vỗ nhẹ bờ vai của hắn nói: “ Y thuật
của ngươi, ta còn có cái gì lo lắng”. Hắn quay người bước trên con đường nhỏ,
chậm rãi bước đi thong thả. Bạch Cập cùng Trừng Tâm hai người trầm mặc đi theo
phía sau hắn.

Lúc này sắc trời đã tối muộn, nhưng ánh trăng vừa mọc, chiếu
xuống mặt đất giống như trong suốt, ba người đều là người tập võ, thị lực vốn
là so với người bình thường tốt, tự nhiên cũng không dùng đèn. Nông thôn buổi tối
phi thường yên tĩnh, trừ bỏ ve sầu trên cây và tiếng ếch ngoài đồng, cơ hồ
không có thanh âm khác. Nhiếp Tuyên nhắm mắt một lúc lâu, nhìn quanh bốn phía,
cười nói: “Chờ tương lai ta già rồi, liền ở đây dựng một mái nhà tranh, xây một
cái học đường, dạy vài đệ tử. Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, thật tiêu diêu tự
tại!”

Trừng Tâm nghe xong lời nói của Nhiếp Tuyên, cười nói: “Gia,
người đã quên bọn ta cùng Ngọc Bản!”

Nhiếp Tuyên cười nói: “Các ngươi sớm hay muộn đều phải kết
hôn, đi theo lão già như ta làm gì?”

Bạch Cập nghe xong, miễn cưỡng cười nói: “Cho dù chúng ta cưới
vợ, tương lai của gia còn có phu nhân cùng thiếu gia !”

Nhiếp Tuyên nghe vậy ha ha cười nói: “Cưới vợ? Coi như hết!
Mai thê hạc tử, học Lâm Quân Phục tiêu sái cả đời cũng không tệ!”

Trừng Tâm cùng Bạch Cập nghe xong, trầm mặc không nói, Trừng
Tâm con mắt hướng bốn phía vòng vo chuyển, chuẩn bị đổi cái đề tài, đột nhiên
Ngọc Bản vội vã từ trước mặt đi tới: “Gia, Cố gia giống như đã xảy ra chuyện
gì”

“Gặp chuyện không may?”. Nhiếp Tuyên sửng sốt: “Ngươi là nói
là cữu gia của Cố lão gia sao?”

Ngọc Bản lắc lắc đầu nói: “Không phải, hình như là tiểu công
tử của Cố đại lão gia sinh bệnh”

“Con của Tư Thành sinh bệnh?”. Nhiếp Tuyên khẽ nhíu mày:
“Sao lại thế này? Vừa mới còn tốt mà!”

Ngọc Bản nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm. Tựa hồ là vừa mới
xảy ra. Hiện tại Cố gia đã loạn thành một đoàn, Cố lão thái gia, lão phu nhân,
tứ lão gia, tứ phu nhân đều đi đến chỗ cữu lão gia gia, chỉ để lại đại phu nhân
cùng lục cô nương ở nhà”

Nhiếp Tuyên hơi hơi cười khổ, hắn giống như mỗi lần gặp được
Cố gia, Cố gia đều sẽ xuất hiện phiền toái. Thật không biết là Cố gia kém may mắn,
hay là… hắn xoay người nói với Bạch Cập: “Đi, đi xem tiểu công tử của Cố gia,
Tư Thành cũng chỉ có một đứa con trai” (Anh đừng tự ti thế, Cố gia có gặp chuyện
thì anh mới làm anh hùng được chứ a! ^^)

Lúc này Cố gia đã loạn thành một đoàn, tiểu Trụ Tử mặt như
giấy vàng nằm ở trên giường, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, miệng vô lực hô:
“Cô cô, con đau quá…. con đau…”

Nam Qua ở một bên bất lực rơi lệ: “Tâm can , con đau chỗ
nào, mẹ giúp con xoa xoa!”

Mèo Con nghe tiểu Trụ Tử nói, đau lòng không ngừng rơi lệ,
nhưng là nàng hiện tại không có tâm tư đi dỗ tiểu Trụ Tử: “Xuân Nha, muội bảo
Ngưu Mậu thúc mở cửa, bảo thúc ấy mang thêm hai người cưỡi ngựa vào trong trấn
tìm thầy thuốc”

“Dạ!”. Xuân Nha xoay người chạy đi ra ngoài.

Mèo Con quay đầu lại nói với bà vú quỳ trên đất đang sợ đến
mất cả hồn vía hỏi: “Nói mau, rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Trụ Tử khi nào thì
bắt đầu không thoải mái? Trước khi xảy ra chuyện này nó có chỗ nào không thích
hợp?”

Này bà vú run rẩy, ngay cả nói cũng không được, chỉ là lắp bắp
từ chối nói: “Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không có làm gì cả, cái gì cũng không biết!”

“Thu Thực, phân phó người chuẩn bị xe, lát nữa đem bà ấy trả
về nhà đi, nhà chúng ta thỉnh không nổi một pho tượng tổ tông như vậy!” Mèo Con
trầm giọng nói.

Thu Thực lĩnh hội, cất bước tiến lên làm bộ tha bà vú kia,
bà vú gia cảnh bần hàn, thật vất vả có được việc làm, tự nuôi bản thân không
nói, còn lo chi phí sinh hoạt trong nhà, làm sao chịu quay trở về, nàng ra sức
tránh Thu Thực, đoan đoan chính chính quỳ, cấp Nam Qua cùng Mèo Con dập đầu,
dùng sức rất lớn, búi tóc kia một chút xổ ra, nước mũi nước mắt đầy mặt, cũng
là thật sự đáng thương, bà vú khóc ròng nói: “Đại phu nhân, tiểu thư, ngàn vạn
lần đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ sẽ chiếu cố thiếu gia thật
kỹ lưỡng!”

“Nghe, hiện tại ta hỏi cái gì, bà phải đáp cái đó, nếu còn
chối ba chối bốn không chịu nói thật, ta sẽ bảo người kéo bà ra ngoài!”. Mèo
Con mặc dù cảm thấy được bà vú quỳ có chút đáng thương, nhưng phải biết được
nguyên nhân của căn bệnh, cố lạnh giọng nói: “Ta hỏi bà, tiểu Trụ Tử bắt đầu
không thoải mái từ khi nào?”

Bà vú lau nước mắt khóc ròng nói: “Sau khi ăn xong cơm tối,
đại thiếu gia liền nói là đau bụng”

Nam Qua vừa nghe, tức giận trách mắng: “Sau khi ăn xong cơm
tối? Vì sao bà không nói sớm một chút!?”

“Đại tẩu!”. Mèo Con ngăn trở Nam Qua chất vấn: “Chờ hỏi rõ
ràng lại phạt bà ta cũng không muộn”. Nàng quay đầu lại tiếp tục hỏi: “Sau đó
thì sao? Chỉ có bụng đau không? Không còn việc gì nữa?”

Bà vú nói: “Sau đó, đại thiếu gia bắt đầu tiêu chảy, lúc đầu
nô tỳ chỉ nghĩ là thiếu gia bị đau bụng, cho nên mới bị tiêu chảy, sau đó thấy
thiếu gia vẫn tiêu chảy, cuối cùng cả người đều không còn khí lực, biến thành
cái dạng này!”

“Tiêu chảy?”. Mèo Con mặt nhăn nhíu: “Lúc đầu đi là phân
khô? Cuối cùng mới đi ra nước phải không?”

Bà vú lắc đầu nói: “Lúc đầu nô tỳ không nhìn nên không biết,
sau đó thì đúng là đi ra nước”

Mèo Con sắc mặt trầm xuống: “Hôm nay nó đã ăn cái gì? Là
băng đá?”

Bà vú ánh mắt lóe ra, rụt lui bả vai, sợ hãi nói: “Hôm nay
lúc đại thiếu gia ăn cơm có uống một chén nước ô mai đá, buổi chiều lại ăn thêm
hai chén song bì nãi, vốn đã ướp lạnh. Sau đó… sau đó lúc gần ăn cơm, thiếu gia
đòi ăn chè đậu xanh, thiếu gia nói nước giếng không đủ lạnh, lại không chịu để
nô tỳ ướp vào trong băng đá, bảo nô tỳ đem băng đá bỏ vào trong chè đậu xanh”

Mèo Con bình tĩnh hỏi: “Trừ bỏ song bì nãi ra, nước ô mai buổi
sáng cùng chè đậu xanh buổi tối, ta đều phân phó, không được có băng đá, chỉ
cho phép ngâm trong nước giếng, nói cách khác hai món này, đều là để trong băng
đá hoặc là ăn chung với băng đá?”

Bà vú gật gật đầu, Mèo Con biết được Trụ Tử chính là bởi vì
tham ăn đồ lạnh mà tiêu chảy, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thở
dài: “Đại thẩm, ta đã nói nhiều lần rồi! Băng đá nhà chúng ta là mua ở bên
ngoài! Không sạch sẽ! Mấy đứa trẻ trong nhà không nên cho chúng ăn băng! Bọn
chúng tuổi nhỏ, dạ dày lại yếu, ăn vào thì không tốt…!”

“Chúng tôi muốn ăn băng, còn không có mà ăn, mỗi khi trời
nóng thấy các thiếu gia nóng quá nô tỳ thấy mà thương, đành cho các thiếu gia
ăn một ít” bà vú ảm đạm nói, Mèo Con môi giật giật, nghĩ muốn giáo huấn nàng
vài câu, lại nghĩ đến trong nhà người nghèo khối băng quả thật là thứ tốt, lúc
nhà mình còn nghèo khổ, cũng không phải cũng như vậy sao?

Lúc mùa hè đến cậu đem cho mấy khối băng, cả nhà còn xem như
là bảo vật mà ăn, Mèo Con ngữ khí chậm lại, khoát tay áo: “Thôi, bà đứng lên
đi, về sau không được làm theo ý mình nữa, nếu không nhà của chúng tôi không
lưu nổi bà”. Sau đó nàng quay đầu lại đối nói với Thu Thực: “Muội đến phòng bếp
nấu cháo, xong thì đem đến đây một chén. Còn có, đi phòng bếp nấu một bát nước
muối lại đây”

Bà vú nghe vậy mừng rỡ, vội đứng lên, bất chấp đầu gối tê nhức,
vội vội vàng vàng nói: “Để nô tỳ! Nô tỳ tay chân nhanh nhẹn! Để nô tỳ đi nấu!”

“Ai cần bà đi!” Thu Thực một phen đẩy bà ta ra: “Bà chỉ cần
không làm cho vị thiếu gia nào bị bệnh nữa, đã là giúp các vị chủ tử rồi!”. Nói
xong, nàng vén lên rèm cửa, vội vàng đi phòng bếp.

Mèo Con tùy ý gật gật đầu, cũng lười xử trí bà vú, nàng vội
vàng chạy đến trước giường tiểu Trụ Tử: “Tiểu Trụ Tử, không sợ, cô cô ở đây…”

Nam Qua lau nước mắt nói: “Mèo Con làm sao bây giờ? Nếu tiểu
Trụ Tử có cái gì không hay xảy ra, ta cũng không sống nổi”

Mèo Con nói: “Đại tẩu, tẩu nói xui xẻo gì đó, tiểu Trụ Tử chỉ
là ăn đồ ăn không sạch sẽ, lạnh lẽo mà bị tiêu chảy thôi, làm gì xảy ra chuyện
gì?”. Nàng đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Trụ Tử, môi đều bởi vì mất
nước mà khô nứt .

Lúc này Thu Thực đã muốn bảo người đem nước ấm đến, Mèo Con
vội vàng ôm lấy tiểu Trụ Tử: “Đại tẩu, mau cho tiểu Trụ Tử uống nước”. Nam Qua
lau nước mắt, vội tiếp nhận nước muối, cho tiểu Trụ Tử uống.

“Tiểu thư, Nhiếp công tử bảo người đến đây, nói là bên cạnh
ngài ấy có đại phu…”

“Thật tốt quá!”. Mèo Con cùng Nam Qua đồng thời nói: “Mau,
mau, thỉnh hắn tiến vào!”

Thu Thực vội vàng trả lời, dẫn người tiến vào. Bạch Cập đem
theo một cái hòm thuốc đến, hắn khuất thân chuẩn bị thỉnh an Nam Qua cùng Mèo
Con, Mèo Con vội vàng nói: “Đừng đứng đó nữa, làm phiền đại phu xem giúp cháu của
ta”. Nói xong nàng đứng dậy nhường chỗ.

Bạch Cập gật đầu buông cái hòm thuốc, trước tiên bắt mạch
cho tiểu Trụ Tử, Mèo Con ở một bên chờ đến nóng lòng, lại nghe thấy thanh âm nức
nở của Nam Qua, đầu óc không khỏi đau nhức, tâm phiền ý loạn đi ra ngoài phòng,
thật sâu hút một ngụm lương khí ban đêm, nỗi lòng mới dần dần bình định xuống
dưới. Xuân Nha lúc này tiến lên nói: “Tiểu thư, Nhiếp công tử còn ở bên ngoài
chờ”

Mèo Con sửng sốt, nói với Xuân Nha: “Bảo Ngưu Xuân thúc mời
Nhiếp công tử vào sương phòng, đến đầu thôn gọi Đại lão bá đến, để người tiếp
Nhiếp công tử. Nói rằng tiểu Trụ Tử sinh bệnh, trong nhà không có nam nhân, mời
người lại đây một chút”.

“Muội đã biết”. Nói xong đi ra cửa. Mèo Con nhu cái trán
nghĩ đến, thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ(*), một bên là cậu một bên
là tiểu Trụ Tử, Mèo Con cười khổ nghĩ đến, nguyên bản nghĩ là nhà mình người
quá nhiều, hiện tại xem ra vẫn là không nhiều lắm a! Một khi xảy ra chuyện
tình, trong nhà ngay cả một trưởng nam cũng không có.

*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột chẳng may mắc mưa suốt
đêm, ý bảo Cố gia hiện tại không có nhiều người trong nhà mà còn gặp phải đủ
chuyện.

Lúc này bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm lo lắng của
Nam Qua: “Đại phu, con ta thế nào?”

Mèo Con vừa nghe, vội vàng đi vào. Bạch Cập đang viết đơn
thuốc, hắn nói: “Không có việc gì, chỉ là khí lạnh nhập vào thân thể, uống hai
lần thuốc là được. Bình thường phải chú ý cho thiếu gia uống nhiều nước ấm, ăn
một ít thức ăn nhẹ”

Mèo Con cùng Nam Qua nghe xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi,
trong thôn còn chưa có hiệu thuốc, cuối cùng vẫn là Nhiếp Tuyên bảo Ngọc Bản giục
ngựa vào trấn mua thuốc trở về. Mèo Con thấy bộ dạng vô hồn của Nam Qua, liền
đi vào phòng bếp nấu thuốc cho tiểu Trụ Tử. Nấu thuốc, lại dỗ dành nửa ngày, mới
làm cho tiểu tổ tông hàm chứa nước mắt, một ngụm một ngụm uống vào.

Nam Qua lau nước mắt nói: “Mấy đứa trẻ trong nhà, người nào
không phải là lớn lên giống nhau, cũng không có tật xấu gì ! Đứa nhỏ này như thế
nào ăn mấy khối băng, liền bệnh thành cái dạng này ?”

Mèo Con cúi đầu khóc nói: “Đều là muội không tốt, bình thường
quá chăm chút thức ăn cho bọn chúng, đem bọn chúng nuôi đến yếu ớt”

Nam Qua ôm Mèo Con nói: “Như thế nào lại trách muội ! Đứa trẻ
này, cơ hồ đều là một mình muội chăm sóc, việc này căn bản phải là tẩu làm !”

Mèo Con nói: “Đại tẩu, tẩu đừng tự trách, Bạch Cập có nói
cho nó uống thuốc rồi, ngày mai sẽ tốt. Bên ngoài đại bá bị chúng ta mời đến tiếp
Nhiếp công tử, hiện tại hai người đều còn chưa có ngủ !”

Nam Qua vừa nghe, vội đứng dậy bảo người ta múc nước rửa mặt
nói: “Tẩu phải đi ra ngoài tiếp bọn họ, Nhiếp công tử này quả nhiên là phúc
tinh của nhà chúng ta a! Đầu tiên là cứu muội, sau đó là tiểu Trụ Tử”

Mèo Con cũng đứng dậy nói: “Đại tẩu, muội cùng đi với tẩu,
quả nhiên là phải hảo hảo cám ơn Nhiếp công tử !”. Nói xong cũng gọi Xuân Nha
đem nước rửa mặt cho mình.

“Xuân Nha, sau khi tiễn Nhiếp công tử đi, hai người thay
phiên ngủ một chút, cả đem vội vàng còn chưa nghỉ ngơi được” Mèo Con nói.

“Dạ, muội sẽ an bài” Xuân Nha gật đầu nói.

Trong phòng khách Cố Đại Ngưu đang nói chuyện với Nhiếp
Tuyên, Cố Đại Ngưu cả đời đều ở nông thôn, công tử đại gia giống Nhiếp Tuyên
như vậy, hắn ngay cả nghe còn chưa từng nghe qua, đừng nói là cùng hắn nói chuyện.

Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng khó xử của Cố Đại Ngưu, liền cùng Cố
Đại Ngưu nói về cuộc sống ở Lão Hòe thôn, nói mấy câu tán gẫu, Cố Đại Ngưu quả
thực muốn đem Nhiếp Tuyên trở thành tri kỷ.

Lúc hai người tán gẫu đến vui vẻ, bên ngoài có người báo: “Đại
phu nhân cùng tiểu thư đến”

Nhiếp Tuyên vừa nghe, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Cố Đại
Ngưu chặt chẽ đè lại: “Nhiếp công tử, không được, ngài là đại ân nhân của Cố
gia chúng ta!”

Màn trúc nhấc lên, Nhiếp Tuyên liền nhìn một thiếu phụ gần
ba mươi tuổi, dẫn một cô gái mặc tố y búi tóc trái đào, cô gái tư thế thanh
thoát, điềm tĩnh ôn nhu. Hai người vừa thấy Nhiếp Tuyên, liền bái hạ: “Đa tạ đại
ân của Nhiếp công tử”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3