Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 39

Chương 39: Ngày mùa hè 3

Sáng sớm hôm sau, sau khi Mèo Con ăn xong điểm tâm, phải đi
tắm rửa một cái, lại trang điểm chỉnh sửa trang phục một chút.

Thu Thực lấy quần áo theo chỉ định của Mèo Con, nhìn tiểu
thư ở trước gương thỉnh thoảng lấy đồ vật thoa thoa lên mặt, trong lòng âm thầm
nghĩ đến, phu nhân và đại tẩu đều biết tiểu thư không thoa phấn, không cài hoa,
lại không biết tiểu thư mỗi buổi sáng thức dậy đều phải thoa thoa nhiều thứ lên
mặt, có đôi khi buổi tối lúc đi ngủ, còn thoa thứ gì đấy làm cho khuôn mặt trắng
bệch .

Xuân Nha tự mình chải đầu cho Mèo Con, nàng cười nói: “Tiểu
thư hôm nay thật vui vẻ, cư nhiên còn dùng son”

Mèo Con mỉm cười, trong lòng nghĩ Hồng Lăng gả cho một nhà
giàu như vậy, nếu nàng không cẩn thận ăn mặc chỉnh chu một chút, không phải là
bị người ta xem nhẹ sao? Mèo Con nhìn vào trong gương chỉnh chỉnh hàng lông mi
của mình, thoa một chút son hồng lên môi. Gương mài phi thường bóng loáng, đem
khuôn mặt của nàng thể hiện rõ ràng, cho dù là gương thủy tinh, cũng không đến
trình độ này đi? Nàng vừa lòng nhìn khuôn mặt trắng trẻo nộn nộn trong gương, cảm
giác thành tựu của đời này chính là trải qua bàn thân nhiều năm không ngừng nỗ
lực, rốt cục dưỡng làn da toàn thân trắng noãn ngay cả một lỗ chân lông cũng
không thấy.

Nói là trang điểm, kỳ thật cũng chỉ có chỉnh chỉnh lại lông
mi, thoa son môi mà thôi, ngày nóng như vậy, cũng không thích hợp trang điểm.
Mèo Con đứng dậy mặc áo ngoài vào, trên thân một kiện quần áo trắng tinh nhẹ
nhàng mềm mại, váy dài màu hồng nhạt cánh sen. Nàng nhìn vào gương, xoay xoay
vào vòng, lại chọn một túi hương màu hồng đeo bên hông, sau đó tiếp nhận quạt lụa
Thu Thực đưa, rất có phong độ tiểu thư khuê các, tiêu sái đi ra ngoài.

Lúc Mèo Con đến Mạc gia, cũng không có bị làm khó dễ gì, thực
thuận lợi được nha hoàn đón vào. Mèo Con mới vừa bước vào phòng của Hồng Lăng,
liền hơi hơi lắp bắp kinh hãi. Toàn bộ căn phòng đều được trang hoàng khác xưa,
màn dài theo buông rủ xuống, một pho tượng mạ vàng ba tầng, còn có lò huân
hương, hoảng hốt nghĩ mình đã đi vào trong miếu cổ .

Hồng Lăngmột thân hoa phục đứng ở cửa, bên người có hai nha
hoàn, thấy nàng đến đây, liền nghênh đón nói: “Miêu Nhi, tỷ đã đến rồi”

Mèo Con giật mình nhìn Hồng Lăng, mấy tháng không thấy, nàng
thay đổi rất nhiều. Người béo lên một ít, cũng trắng rất nhiều, nhưng mà khí sắc
trên mặt không phải tốt lắm, ánh mắt cũng nhiễm vài phần khinh sầu. Mèo Con
trong lòng kinh ngạc, bất quá trên mặt vẫn là cười nói: “Hồng Lăng, mấy tháng
không thấy, xinh đẹp hơn”

Hồng Lăng cười cười, lôi kéo nàng ngồi xuống, dặn nha hoàn
thượng trà, Mèo Con chú ý tới này nước trà này đã không phải là loại trà thường
uống, mà là nước trà xanh mà ở hiện đại người ta thường uống.

Hồng Lăng giải thích nói: “Mẹ ta nói, ta nên uống loại trà
này, nước trà này chỉ có hạ nhân mới, tỷ nếm thử đi!”

Mèo Con mỉm cười gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn nàng thân thiết
hỏi: “Hồng Lăng, khí sắc của muội làm sao mà không tốt như thế?”

Hồng Lăng nghe xong lời của Mèo Con, hốc mắt đỏ lên, cơ hồ
muốn khóc ra, nhưng nàng nhìn nhìn nha hoàn bốn phía, miễn cưỡng nhịn xuống, cười
nói với nàng: “Muội cảm thấy rất tốt, tỷ xem, muội còn béo không ít !”

Mèo Con nhìn quanh bốn phía, thấy rất nhiều nha hoàn xa lạ đứng
ở xung quanh hai người, không khỏi khẽ nhíu mày. Hồng Lăng ho nhẹ một tiếng:
“Các ngươi đều đi xuống đi”

Mấy nha hoàn này cúi người cung kính luôn xuống, Hồng Lăng
chờ sau khi nha hoàn rời khỏi, đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Mèo Con thấp giọng
khóc: “Miêu Nhi, muội rất hận !”

Mèo Con ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: “Hồng Lăng, làm sao vậy?”

Ở Hồng Lăng khóc thút thít kể lể, nàng dần dần biết được
chuyện quá khứ của Hồng Lăng. Nguyên lai người Hồng Lăng sắp gả là Hoắc đại thiếu
gia, là trưởng tôn của Hoắc gia, nghe nói rất được Hoắc lão phu nhân, hoắc phu
nhân sủng ái. Sớm làm cho hắn thành thân, ngóng trông hắn có thể sớm ngày sinh
hạ đứa nhỏ.

Đại thiếu phu nhân của Hoắc gia cũng là danh môn khuê tú, chỉ
tiếc ba năm trước đây sau khi khó sinh con gái liền không bao giờ… có thể sinh
nữa. Lão phu nhân cùng đại phu nhân vì có thể kéo dài hương khói Hoắc gia, liền
tìm cho Hoắc thiếu gia không ít phụ nữ. Nhưng mà nói cũng lạ, phụ nữ tìm được
không ít, thế nhưng ba năm liên tục lại chẳng ai sinh được một đứa con nào cả.

Đại ca Mạc gia không biết từ nơi này biết được chuyện này,
cư nhiên đem bát tự của Hồng Lăng đến, còn nói bát tự của nàng là vượng tử. Hoắc
lão phu nhân kia đi hỏi mấy thầy bói, tất cả đều nói là bát tự vượng tử. Lại
nghe nói Đại Tráng thẩm sinh tám đứa nhỏ, trong lòng càng thêm vui mừng, thấy Hồng
Lăng cũng là đàng hoàng, liền bảo Hoắc thiếu gia nạp nàng làm thiếp thất.

Lão phu nhân kia vì muốn nàng vừa vào cửa có thể nhanh chóng
sinh con, liền phái hai lão mụ lại đây điều dưỡng thân thể cho nàng. Hồng Lăng
chảy nước mắt, nói hai lão mụ kia bắt nàng ăn cái gì, bảo nàng rèn luyện như thế
nào, dạy nàng quy củ như thế nào, hết thảy chính là vì muốn nàng có thể sinh
con.

“Muội cảm thấy được bản thân mình giống như một con heo mẹ
chờ sinh con !”. Hồng Lăng khóc thút thít nói.

Mèo Con nghe xong hốc mắt đỏ hồng, gắt gao ôm nàng, hai người
không tiếng động khóc nửa ngày, Mèo Con mới kéo Hồng Lăng, nhẹ giọng nói: “Hồng
Lăng, cái này chỉ mới là bắt đầu”

Hồng Lăng lau một phen nước mắt nói: “Miêu Nhi, tỷ yên
tâm!”. Nàng vuốt bụng mình nói: “Muội nhất định phải sinh được con! Muội cho dù
không đảm đương nổi đại thiếu phu nhân, lão thái thái của Hoắc gia, cũng muốn
làm di nương của Hoắc gia!”

Mèo Con lắc lắc, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt
cho nàng nói: “Hồng Lăng, muội muốn làm được di nương của Hoắc gia, muội như
bây giờ không được sao”

Hồng Lăng mê hoặc nhìn Mèo Con, Mèo Con do dự một hồi nói:
“Muội dù sao cũng là thiếp, bất quá công cụ phụ tá của Hoắc gia đại thiếu phu
nhân, chỉ cần muội có con…”

Hồng Lăng không phải ngốc tử, nghe xong lời nói của Mèo Con,
sắc mặt nhất thời trắng bệch: “Miêu Nhi, muội làm sao bây giờ?” Nàng bối rối gắt
gao cầm lấy tay Mèo Con.

Mèo Con nói: “Ta không biết tình huống của Hoắc gia, cũng
không biết Hoắc phu nhân tính tình như thế nào, nhưng mà ta nghĩ muội tới Hoắc
gia rồi, nên học một việc”

Hồng Lăng tiếp nhận khăn tay của Mèo Con lung tung lau nước
mắt nói: “Học cái gì?”

“Nhẫn”. Mèo Con nhẹ nhàng nói: “Trước khi mục đích của mình
đạt được, vĩnh viễn không cần đem ý nghĩ của mình bại lộ. Muội vào Hoắc gia,
trước khi thăm dò được Hoắc gia nông sâu ra sao thì việc gì cũng không được
làm. Việc duy nhất muội có thể làm là nhẫn, trong lúc muội nhẫn nại mọi việc sẽ
xảy ra, chỉ có như vậy muội mới có thể sống sót. Phải biết rằng, vô luận phát
sinh sự tình gì, phải biết rằng trước tiên phải bảo vệ mạng của mình, mới có thể
sau này làm nhiều việc khác”

Hồng Lăng cái hiểu cái không nhìn Mèo Con, gật gật đầu, vừa
muốn nói gì, lại bị Mèo Con bưng kín miệng, nàng cười nói: “Hồng Lăng, muội
xem, đây là gối đầu ta thêu cho muội”

Hồng Lăng trải qua mấy tháng rèn luyện, cũng có vài phần tâm
cơ, vội vui sướng nói: “Thật là sống động !”

Lúc này một giọng nữ trầm ổn giọng nữ cất lên ở trước cửa:
“Cô nương, Cố cô nương, nô tỳ đã chuẩn bị ngọ thiện xong ở trong chòi nghỉ mát,
hai vị cô nương hiện tại có muốn đi dùng bữa hay không?”

Mèo Con cùng Hồng Lăng hỗ thị liếc mắt một cái, Hồng Lăng đứng
dậy vội vàng dùng nước lạnh trong phòng lau mặt một phen, Mèo Con giúp nàng
thoa một chút son, che lấp nước mắt của nàng, hai người mới mở cửa đi ra ngoài.
Hồng Lăng nắm tay nàng nói: “Miêu Nhi, ao sen nhà chúng ta rất lớn, chúng ta đi
đến đó ăn cơm… dùng bữa tốt lắm!”

Mèo Con liếc mắt nhìn hai lão mụ một cái, nhìn bộ dáng chắc
hơn bốn mươi tuổi, màu da trắng nõn, dung mạo cũng thanh tú, lúc đối mặt với
các nàng, cũng thực cung kính, Mèo Con khóe miệng khinh dương, mặc Hồng Lăng
lôi kéo nàng đến ao sen.

…………………………

Ánh năng ngày mùa hè cách màn trúc xuyên vào, ở trên mặt bàn
để lại quang ảnh loang lổ. Gió nhẹ cuốn theo hơi nước có mùi hoa sen phả vào
người, cách mành nhìn lại, trong ao đóa đóa hồng trắng mềm mại, phiến lá thì
xanh mướt, trong ao có một cái cầu trúc, nối thẳng đến chòi nghỉ mát cách đó
không xa.

“Tam thúc, nơi này cảnh sắc không tồi a?” m thanh trong trẻo
vang lên, nói chuyện một thiếu niên tuổi tác vừa mới cặp quán, thiếu niên một
thân cẩm y màu nguyệt bạch, dung mạo tuấn tú nhã nhặn, nhưng mà vẻ mặt lấy lòng
tươi cười, đem nhã nhặn của hắn phá đi không ít.

“Ngươi đêm qua ba ba lôi kéo ta cả đêm chạy đến đây, chính
là đến chỗ nông thôn dân dã này thưởng mấy đóa hoa sen?”. Thanh âm trầm thấp
vang lên, nói chuyện là một nam tử đứng tuổi, mày kiếm, ánh mắt thâm trầm lợi hại
như ưng, đường cong mặt mũi nghiêm khắc. Ngón tay hắn chạm nhẹ trên mặt bàn:
“Nơi này là của Mạc đại (Mạc gia lão đại), ta nhớ rõ ngươi sắp phải nạp thêm
tân thiếp, chính là muội muội của Mạc đại? Ngươi là đến đây xem bộ dạng cô nương
người ta như thế nào?”

Thiếu niên mạnh miệng nói: “Ta cảm thấy nơi này phong cảnh rất
tốt! Mới không phải đến xem bộ dạng người ta !”. Hắn nhìn bộ dáng tam thúc tựa
tiếu phi tiếu, khí thế yếu đi nói: “Cho dù là đến xem nàng lớn lên bộ dáng như
thế nào thì làm sao? Dù sao nàng cũng là thiếp của ta!”

Nam tử thản nhiên nói: “Ngươi là sợ bị mẫu thân ngươi biết sẽ
phạt ngươi, cho nên mới dẫn ta theo?”

Thiếu niên cúi đầu nói: “Tam thúc, người đừng nóng giận, lần
sau ta không dám nữa”

Nam tử hừ lạnh nói: “Ta thấy ngươi là bị đại tẩu làm hư,
ngay cả loại chuyện nhìn lén dung mạo cô nương người ta đều làm ra! Trở về chép
một trăm bản Lễ Kí cho ta!”. Nam tử ngoài miệng giáo dục cháu, trong lòng càng
đối với Mạc gia lão đại thêm khinh thường, chuyện tình phá hư danh tiết muội muội
mình như vậy, hắn đều làm được.

Thiếu niên vẻ mặt đau khổ đáp ứng, lúc này xa xa truyền đến
tiếng nữ tử cười nói. Nam tử khẽ nhíu mày, đứng dậy muốn đi, bị thiếu niên một
phen giữ chặt: “Tam thúc, chúng ta đến đã đến đây, người mắng cũng mắng, phạt
cũng phạt, tốt xấu để cho ta liếc mắt một cái, như vậy ta chết cũng sáng mắt!”

Nam tử bị hắn nói như vậy, lại thấy hắn cười, cầm chiết phiến
trong tay gõ vào ót hắn một cái: “Tên thiếu tiền đồ này!”

Thiếu niên hưng phấn, đi đến phía trước cửa sổ, đột nhiên hắn
hơi hơi “Di” một tiếng, “Như thế nào lại có hai người…” đột nhiên hắn không nói
nữa.

Nam tử không nghe thấy thanh âm của hắn, không khỏi tò mò mỹ
nhân ra sao, có thể làm cho đứa cháu tự xưng là chuyên gia duyệt sắc đẹp nhìn đến
ngây người. Giương mắt hướng chỗ thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa
có hai cô gái, một tố y, một phấn y bị nhóm nha hoàn, bà tử vây lại. Không biết
phấn y cô gái nói với tố y cô gái cái gì, khiến cho tố y cô gái kia cất tiếng
cười. Làm nhiễu lòng nam tử thâm trầm, thấy cô gái kia bộ dạng như thu thủy,
cũng nhịn không được tim đập thình thịch, hay cho một tiểu mỹ nhân linh hoạt.

“Tam thúc, mẫu thân lần này thật sự tìm cho ta một tiểu mỹ
nhân?”. Thiếu niên kích động có chút nói năng lộn xộn, lôi kéo tay tam thúc.

Nam tử tức giận giãy khỏi tay thiếu niên, nhìn kia cô gái liếc
mắt một cái, không khỏi hơi hơi tiếc hận, một cô nương động lòng người như thế
cư nhiên lại có một đại ca đê tiện, đương nhiên là người tài giỏi không được trọng
dụng! Bất quá bộ dáng nàng mảnh mai như vậy, thấy thế nào cũng không giống như
do người ta dưỡng mà thành, mẫu thân cùng đại tẩu khi nào thì thay đổi ánh mắt?

“Miêu Nhi tỷ xem, đây là đại ca dùng năm trăm lượng bạc xây
ao sen này, đẹp không?”. Hai người nghe được lời nói hưng phấn của phấn y cô
gái, không khỏi giật mình ngẩn ra.

Hoắc Hành lúc này mới cúi đầu ngắm phấn y cô gái kia liếc mắt
một cái, thế nhưng cũng là một người mặt mày lã lướt xinh đẹp, luận tư sắc thế
nhưng thua tố y cô gái kia ba phần, nhưng luận khí chất so với tố y cô gái mười
phần đều kém. Hắn không khỏi ách nhiên thất tiếu, từ xưa rồng sinh rồng, phượng
sinh phượng, nhà Mạc gia như thế, làm sao mà có thể dạy dỗ ra một đứa con động
lòng người như thế?

Mèo Con “Ừm” một tiếng, Hồng Lăng kéo kéo tay nàng nói:
“Miêu Nhi, tỷ làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”

“Nga, không có gì. Hoa sen này nở thật đẹp!”. Mèo Con nói:
“Rất đẹp!”

Hồng Lăng giật mình, nhẹ giọng nói: “Miêu Nhi, tỷ biết
không? Muội thực hâm mộ tỷ”. Nàng cố gắng tiếp tục nói: “Tỷ từ nhỏ đã thông
minh, học cái gì cũng biết. Muội nhớ rõ vào một dịp tết, muội qua nhà tỷ chơi,
Trần đại ca đọc cho tỷ nghe một bài thơ thật dài, muội lúc ấy vừa nghe qua liền
đã quên, nhưng mà tỷ lúc ấy nghe xong sau đó liền đọc đến một chữ cũng không
sai, kỳ thật tỷ lúc ấy chữ biết được so với ta không nhiều hơn bao nhiêu”

Nàng cười khổ một tiếng nói: “Trong nhà tỷ chỉ có một người
con gái là tỷ, đừng nói là Tứ Ngưu thúc, Tứ Ngưu thẩm, đến cả bọn Cố đại ca đều
đem tỷ làm thành bảo bối. Cố đại ca lại học giỏi, hai mươi tuổi liền thi đậu tiến
sĩ, hai mươi ba tuổi làm việc trong Hàn Lâm viện. Còn có Cố tứ ca cũng thi đậu
tú tài, tương lai của tỷ so với ta nhất định tốt hơn rất nhiều”

Mèo Con nghe xong lời của Hồng Lăng, lặng im không nói, nàng
thật sự không biết nên nói cái gì, nàng có thể nói là mình xuyên qua sao? Cho
nên nhìn qua thì thông minh hơn so với nàng?

Hồng Lăng tiếp tục nói: “Muội nhớ rõ năm đó sau khi tỷ biết
Cố đại ca thi đậu, tất cả mọi người đều hưng phấn đến hôn mê, chỉ có một mình tỷ
bất động thanh sắc, còn đem tã của tiểu Trụ Tử giặt sạch xong mới về nhà. Trước
kia tỷ cùng Tiểu Toàn ở chung một gian phòng, tỷ chỉ chăm chú bày trí nửa gian
phòng của mình, cũng chưa từng nghe qua nửa câu oán hận của tỷ. Hiện tại tỷ có
một cái tú lâu, muội cũng không thấy tỷ có bao nhiêu vui vẻ. Người bên ngoài thấy
ao sen của nhà muội, đều hâm mộ không thôi, nhưng mà tỷ ngay cả cái nhíu mày
cũng không có”

Hồng Lăng lôi kéo tay Mèo Con nói: “Miêu Nhi, tỷ có cái gì
mà mình để ý không? Rốt cuộc như thế nào mới có thể giống như tỷ, cái gì đều
không thèm để ý ?”. Tay nàng thật sự dùng sức, các đốt ngón tay đều trở nên trắng
bệch, móng tay không tự chủ được đâm vào.

Mèo Con không khỏi hút một ngụm lương khí, nàng mhịu đựng
đau nhíu mi nói: “Hồng Lăng, ta…”

Xuân Nha thấy cổ tay Mèo Con đã muốn chảy máu, liền bước lên
phía trước nói: “Mạc cô nương, người mau buông tay!”. Thu Thực gấp đến độ thiếu
chút nữa muốn lên đi kéo tay nàng ra.

Hồng Lăng nghe được thanh âm Xuân Nha, hoảng sợ, vội buông
tay, nâng lên cổ tay Mèo Con, vài đạo vết thương hình cung sưng đỏ ở trên cổ
tay trắng nõn nà càng có vẻ nhìn thấy ghê người, tựa như một khối bạch ngọc bị
nứt vỡ.

Hồng Lăng sợ tới mức khóc lên: “Miêu Nhi, thực xin lỗi! Muội
không phải cố ý, muội…”

Mèo Con thân thủ ôm Hồng Lăng: “Hồng Lăng, đừng sợ, ta không
đau, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, thật sự!”. Nàng từ nhỏ nhìn Hồng Lăng lớn
lên, tính tình đứa nhỏ này nàng như thế nào mà không hiểu, nàng chỉ là áp lực
quá lớn mà thôi, mấy ngày này gặp đủ loại sự tình làm cho nàng suy sụp!

“Được rồi, chúng ta đi vào chòi nghỉ mát ăn cơm, nhà muội có
rượu mạnh không?”. Nàng mỉm cười nói, nhẹ nhàng vỗ vai của Hồng Lăng.

“Rượu mạnh?”. Hồng Lăng thật cẩn thận cầm cổ tay nàng, nước
mắt không ngừng rơi, liều mạng gật đầu: “Có! Muội liền bảo người đem đến!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3