Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 37

Chương 37: Ngày mùa hè 1

“Mùa xuân hoa hạnh nở, trong mưa hái trà vội, mùa hạ hoa sen
đung đưa, tiếng tỳ bà thánh thót vang, thuyền nhỏ đang trôi, tiếng ca nhẹ cất.
Trên cầu ngắm vầng trăng, trên cầu ngắm vầng trăng ~ . Mùa thu hoa quế nở, đình
viện thanh lãng, mùa đông hoa mai nở…”

Trong bụi hoa, Xuân Nha dẫn theo hai tiểu nha hoàn ở trong bụi
hoa linh hoạt hái lấy những nụ hoa đang chớm nở, tiểu nha hoàn vừa ca hát, vừa
hái nụ hoa, cười đùa ầm ĩ. Bên ngoài bụi hoa, Thu Thực dùng một cái thùng gỗ
giã nát hoa tường vi, rồi cho vào vải dệt vắt lấy nước, sau đó dùng vải dệt
ngâm vào chất nước màu đỏ đậm này.

Mèo Con cầm trong tay một bàn chải nhỏ, cầm giấy Tuyên Thành
năm cũ ngâm vào trong nước hoa đào, cổ tay áo xoắn lên một chút để lộ ra cổ tay
trắng nõn như tuyết, những ngón tay thon thả với móng tay xinh xinh màu cánh
sen. Sau mấy lần ngâm rồi bảo nha hoàn đem giấy đến trong vườn hong khô. Còn nhớ
rõ năm đó ở trường học, lúc nước trà thấm vào giấy Tuyên Thành, có học sinh bắt
chước cổ nhân, dùng hoa nước làm nguyên liệu nhuộm giấy Tuyên Thành, không thể
tưởng được hiện tại chính mình cũng làm như thế

“Cô cô, cô cô!” Mèo Con đột nhiên bị người khác ôm lấy hai
chân, nàng cúi đầu nhìn thấy, một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi, cái miệng
nhỏ nhắn hồng hồng đang chu ra, ngửa đầu ủy khuất nhìn nàng.

“Tiểu Trụ Tử, sao con lại đến đây? Bài tập hôm nay làm xong
chưa”. Mèo Con buông xuống bàn chải, ngồi trên ghế, ôm lấy tiểu nam hài.

Tiểu Trụ Tử vùi đầu vào lòng ngực mềm mại thơm thơm của cô,
làm nũng nói: “Cô cô, giúp con luyện chữ đi! Con không muốn một mình viết”

Mèo Con dở khóc dở cười ôm cháu trai: “Sau này tiểu Trụ Tử
đi thi, cũng muốn cô cô ngồi ở bên cạnh con sao?”

Tiểu Trụ Tử lắc lắc thân mình phì đô đô nói: “Không đi,
không đi! Con chỉ muốn cô cô ở bên cạnh con”. Nói xong, đầu nhỏ lại cọ cọ cổ của
nàng: “Cô cô, ôm một cái!”

“Được được, ta cùng con đi luyện chữ”. Mèo Con bị tiểu Trụ Tử
bám không tha, đành liên thanh đáp ứng. Tuy nói năm năm nay, trong nhà có thêm
không ít cháu, nhưng chỉ có tiểu Trụ Tử là một tay nàng chăm sóc. Bốn năm trước
sau khi đại ca thi đậu cát sĩ xong, mẹ liền đem sự tình trong nhà toàn bộ giao
cho đại tẩu, để cho nàng thành nữ chủ nhân trong nhà.

Sau khi đại tẩu trông nom, bận rộn rất nhiều, đều không có
thời gian chiếu cố con của mình. Tiểu Trụ Tử trên danh nghĩa là Vương thị chiếu
cố, kỳ thật từ nhỏ đến lớn, mọi việc của hắn, đều là một mình Mèo Con lo lắng.
Nói là cháu mình, kỳ thật cũng không khác gì con của mình.

Tiểu Trụ Tử cười ôm cổ Mèo Con, chu miệng hôn lên mặt nàng
hai cái: “Cô cô ôm”

Mèo Con nhéo cái mũi nhỏ của hắn nói: “Con heo mập, ta còn
ôm không nổi con, lại đây, tự mình đi đi”. Nói xong đem hắn thả xuống dưới, nắm
tay hắn đi về thư phòng. Từ lúc Cố Phúc thi đậu cát sĩ, hiện tại đang làm việc
trong Hàn Lâm viện, thì mấy đứa trẻ trong nhà càng phải cố gắng học hành. Tiểu
Trụ Tử tuy rằng mới năm tuổi, nhưng mà đã đi học được gần một năm. Đối với tuổi
thơ đáng thương của mấy đứa trẻ trong nhà, nàng tuy rằng rất đồng tình, nhưng
cũng vô pháp phản đối, dù sao nàng cũng biết, phụ thân là vì tốt cho mọi người.

Nếu phải giúp tiểu Trụ Tử luyện chữ, như vậy Mèo Con cũng
không thể đi đến thư phòng của mấy đứa trẻ, chỗ đó còn có thầy giáo và vài tên
sai vặt. Mèo Con dẫn hắn trở về thư phòng của mình. Trước bảo tiểu Trụ Tử lấy
sách ra, giúp hắn ôn tập nội dung thầy giáo đã dạy, sau đó từ tiếng từ tiếng chỉ
dạy hắn học, sau đó mới buông tay để hắn tự viết chữ. Xuân Nha giúp đỡ tiểu thiếu
gia dọn giấy bút xong, bày bảng chữ mẫu ra, hầu hạ hắn ngồi xuống luyện chữ.
Mèo Con cũng bảo Xuân Nha trải giấy ra, tự mình viết chữ, nhất thời trong phòng
yên tĩnh không tiếng động.

Tiểu Trụ Tử đang là tuổi ham chơi hiếu động, muốn làm cho hắn
chân chính ngồi xuống đọc sách, tuy rằng Cố Tứ Ngưu bạo lực uy hiếp là trọng yếu,
nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là, mỗi lần lúc tiểu Trụ Tử học bài luyện chữ,
Mèo Con đều ngồi ở một bên cùng hắn, có cô cô thích nhất cùng nhau viết chữ, hắn
cũng sẽ an phận không ít.

“Mèo Con có ở đây không?”. Một tiếng cười khẽ đánh vỡ yên
tĩnh trong phòng.

“Là ai vậy?” Xuân Nha hỏi, vừa nhìn thấy, liền cười đi lên
đón nói: “Trần phu nhân đã tới, tiểu thư ở trong phòng chép kinh Phật , ngài đến
trong phòng ngồi đi”

Liễu Văn Lệ cười khanh khách theo nha hoàn tiến vào: “Mèo
Con đang làm cái gì vậy?” Ở phía sau nàng được nha hoàn dìu vào, nha hoàn của
nàng đi đằng sau, trong tay còn có một cái tráp.

Mèo Con đứng dậy đi lên hai bước, cười nói: “Tỷ tỷ chờ một
chút. Ta đang chép kinh, chỉ còn lại có mấy trang là xong, chờ viết xong sẽ nói
chuyện, Thu Thực pha trà”. Lúc Mèo Con quen biết Liễu Văn Lệ, Liễu Văn Lệ còn
chưa cùng Trần Quân Ngọc thành thân, vẫn gọi là tỷ tỷ, chờ sau khi thành thân
cũng không có sửa miệng.

Tiểu Trụ Tử không cần thiết phân phó, lập tức đứng dậy, nãi
thanh nãi khí thỉnh an Liễu Văn Lệ, Liễu Văn Lệ vội đem hắn ôm vào trong ngực,
vuốt đầu nhỏ của hắn nói: “Mấy tháng không thấy, tiểu Trụ Tử chúng ta lại cao
hơn rồi”. Nàng quay đầu lại mỉm cười với Mèo Con nói: “Muội cứ chép kinh, tỷ muội
chúng ta còn khách khí cái gì?”

Mèo Con mỉm cười gật đầu, lại ngồi xuống tiếp tục chép kinh.

Lúc này Thu Thực đang bưng một cái cái khay vào, mặt trên
bày ba chén trà màu hổ phách, phía sau còn đi theo một tiểu nha hoàn, trong tay
đang cầm một bình mật.

Tiểu Trụ Tử vừa thấy, không khỏi hưng phấn hướng Thu Thực
nhào đến, đảo mắt thấy cô cô đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Hắn không khỏi dừng
bước, không tự chủ được sờ sờ tiểu thí thí của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống. Ở
nhà, hắn thích nhất chính là cô cô, nhưng là sợ nhất nhân vẫn là cô cô.

Cô cô tuy rằng so với mọi người đều sủng hắn hơn, nhưng mà một
khi hắn làm sai việc gì, cũng sẽ không nương tay mà đánh hắn. Hơn nữa cô cô
chưa bao giờ tự mình đánh hắn, sẽ chỉ bảo cha đánh mình! Tiểu Trụ Tử nhớ tới
cái cảm giác đau khi cái quạt hương bồ to trong tay cha hắn vừa vỗ vào mông,
không khỏi ai oán liếc mắt nhìn cô cô một cái, vội vàng trở lại chỗ của mình,
ngoan ngoãn tiếp tục hoàn thành bài tập thầy giáo cho.

Liễu Văn Lệ mỉm cười nhìn hai người hỗ động, nhịn không được
khen ngợi nói: “Mèo Con, muội đem tiểu Trụ Tử dạy tốt lắm nha”. Không phải một
mặt đánh chửi cũng không phải một mặt sủng ái, bản thân bất quá chỉ là tiểu cô
nương mười bốn tuổi, lại có thể đem đứa cháu mới năm tuổi của mình dạy dỗ xuất
sắc như thế. Cho dù là bọn trẻ ở Liễu gia họ, lúc nhỏ cũng không có một nửa nhu
thuận như bọn trẻ này, tiến thối có độ. Nữ hài tử thông minh hiền lành như vậy,
khó trách mẹ tâm tâm niệm niệm chính là nghĩ muốn đem nàng gả cho biểu ca.

Mèo Con cười cười nói: “Hắn mà do muội dạy? Tiểu quỷ quái
này sợ nhất chính là bàn tay của cha hắn”.

Liễu Văn Lệ cười khúc khích, cầm chén trà lên nhấp một ngụm,
không khỏi thốt lên “Di” một tiếng. Nước trà kia vừa vào miệng liền cảm thấy một
cỗ lương khí thẳng tắp vọt vào phế phủ của nàng, làm cho người ta cảm thấy cả
người thư sướng cực kỳ. Liễu Văn Lệ không tự chủ được nhấp lên mấy ngụm, mới dần
dần cảm nhận được tư vị ngọt lành trong đó còn mang theo chua chua của nước trà,
có điểm giống với hương vị của nước ô mai, nhưng so với nước ô mai càng thấm
mát, còn dẫn theo một chút mùi cỏ xanh.

“Mèo Con đây là trà gì? Uống ngon thật, muội từ nơi nào học
được?”. Liễu Văn Lệ tò mò hỏi.

Mèo Con cười nói: “Không phải là trà hiếm lạ gì, chính là muội
dùng toan thảo có vị chua, cỏ ngân đan thêm vào đường phèn ngao lên. Hai loại cỏ
này đều có tính hàn, cho nên uống so với nước ô mai càng mát”. Nàng hé miệng cười
cười: “Trong nhà cha, mẹ tuổi đã lớn, vài đứa cháu tuổi lại nhỏ, tính khí đều
nhược, để họ ăn băng muội lo lắng. Bát trà này, cũng không phải để vào trong
băng đá, mà trực tiếp ngâm trong nước giếng, uống xong có phải cảm thấy một cỗ
lương khí”

Liễu Văn Lệ vỗ tay nói: “Muội ở đâu mà học được nhiều chiêu
như thế, ngay cả toan thảo và ngân đan thảo đều là cỏ cây thường thấy, cũng có
thể để cho muội làm thành đồ uống ngon như vậy”

Mèo Con cúi đầu mỉm cười không nói, loại trà này không phải
là sáng tạo của nàng, mà là trước kia lúc nàng đọc sách biết được, tổng hợp lại
tri thức đã học, có lẽ chính là điểm ưu thế duy nhất của nàng so với cổ nhân
đi? “Đúng rồi, Văn Lệ tỷ, tỷ đến đây có chuyện gì sao?”

Liễu Văn Lệ có chút ngượng ngùng nói: “Đêm qua, lúc tỷ cùng
mẹ ở nhà các ngươi ăn cơm, nhìn thấy mọi người dùng bộ bát đĩa kia, trên mặt vẽ
nhiều hình thù đa dạng, không giống như là trong xưởng chế tạo. Sau đó tỷ hỏi lại
Nhân Nương, Nhân Nương nói đó là do muội vẽ, sau đó đem đến xưởng đặt hàng. Mèo
Con, muội còn giữ mấy hoa văn đó không?”

Mèo Con nghe xong giật mình cười nói: “A, còn !”. Nàng nói với
Xuân Nha: “Xuân Nha, đem mấy hoa văn của ta đến đây”. Nàng quay đầu lại cười
nói với Liễu Văn Lệ: “Chuyện thế này cũng phải để tỷ đến đây một chuyến, tùy tiện
phái một người lại đây lấy là được”

Liễu Văn Lệ nói: “Tỷ mỗi ngày ở trong phòng cũng không ai
tán gẫu, vừa lúc đi ra chơi một chút”. Nàng nhìn quanh bốn phía nói: “Không vào
núi ở không biết, đến lúc vào rồi thật không muốn đi. Khí hậu mát mẻ không nói,
cảnh sắc cũng tốt, diện tích cũng so với trong thành lớn hơn. Khó trách muội cả
ngày đều muốn ở đây không chịu vào trong thành ”

Mèo Con hơi hơi cười mà nói: “Từ nhỏ lớn lên ở nơi này, bảo
muội chuyển vào trong thành ở, muội còn không quen . Văn Lệ tỷ, lần này đến tỷ
không dẫn theo Lễ Nhi, Hiếu Nhi ? Tiểu Trụ Tử vẫn nhắc đi nhắc lại hai tiểu đệ
đệ ”

Liễu Văn Lệ vừa nghe nhắc đến hai con trai liền mặt mày hớn
hở, nàng cười nói: “Hai tiểu tử đó nghịch ngợm phiền phức muốn chết, nếu mang đến
đây, sẽ đem nơi này loạn thành gà bay chó sủa. Vừa lúc biểu ca của ta mấy ngày
nay cũng đã trở lại, hai người bọn chúng la hét muốn nhìn thấy mấy thứ đồ ở hải
ngoại, ta liền đem bọn họ ném qua đó” (E hèm… Nói nãy giờ, giờ mới vào vấn đề
chính!)

Mèo Con “Ừm” một tiếng: “Nhiếp đại ca đã trở lại?”

Liễu Văn Lệ nói: “Đúng vậy! Trước kia không nói không rằng
đi vào ngoài ba năm, trở về không được vài ngày lại bỏ đi nửa năm, giống như chỗ
bọn tỷ là cái đinh, ở lại sẽ đâm vào thịt hắn. Lần này cậu, mợ tỷ muốn tới
Giang Nam giải sầu, bắt hắn phải ở lại đến cuối năm?”

“Nhiếp đại nhân cùng Nhiếp phu nhân đến đây?” Mèo Con kinh
ngạc hỏi.

Liễu Văn Lệ nói: “Cậu của tỷ cũng đã sắp bảy mươi, lần trước
đến Giang Nam cũng đã là chuyện hai mươi năm trước. Vừa lúc trong nhà cũng có
thuyền lớn, nghĩ nhân lúc tinh thần còn minh mẫn lại đến thêm một lần, hảo hảo
vui chơi một chút. Mợ tỷ sức khỏe không tệ, liền đi theo cậu một chuyến”

Mèo Con che miệng mỉm cười nói: “Thật tốt !”. Không thể nghĩ
được cổ nhân cũng có lúc lãng mạn như vậy, mang theo lão thê đi du lịch, như vậy
chắc tình cảm của Nhiếp đại nhân cùng Nhiếp phu nhân tốt lắm đi?

Liễu Văn Lệ cười nói: “Lại nói tiếp, mười ngày tới là họ đến
đây rồi! Mèo Con chờ lúc cậu, mợ đến, muội liền theo tỷ vào trong thành, ở lại
Liễu gia đi”

Mèo Con gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, Nhiếp đại nhân, Nhiếp
phu nhân đến đây, muội nhất định phải đi qua dập đầu thỉnh an”

Xuân Nha vén rèm đi đến, đưa cho Mèo Con một quyển sách có
hình dạng kì quái, trên mặt bìa cư nhiên là hai miếng gỗ mỏng, Mèo Con mở ra,
bên trong nói là trang sách, còn không bằng nói là một đống chữ.

Trước tiên Mèo Con nhìn mục lục một chút, đem quyển sách
mình tự chế đặt lên trên bàn chọn ra mấy kiểu hoa văn, nói: “Văn Lệ tỷ, tỷ cũng
muốn làm bát đĩa sao?”

Liễu Văn Lệ gật gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy. Hôm nay mẹ tỷ muốn
làm thêm mấy bộ chén đĩa”

Mèo Con đem trang giấy đưa cho nàng nói: “Văn Lệ tỷ, đây!”

Liễu Văn Lệ tiếp nhận kia tấm giấy kia, kinh ngạc phát hiện,
trên giấy vẽ đồ án không nói, mà trên cái bát, cái dĩa, cái thìa chỗ nào nên vẽ
cũng rành mạch đánh dấu, khó trách Mèo Con sẽ cho nàng nhiều bản như vậy.

Liễu Văn Lệ nói: “Mèo Con, muội cho tỷ, muội có còn giữ lại
hay không?”

Mèo Con cười nói: “Không sao cả, muội còn một bản, cái này
Văn Lệ tỷ cầm là được rồi”. Mỗi khi nàng vẽ các loại hoa văn, đều đã tự mình
sao chép lại, sau đó có Xuân Nha cùng Thu Thực, nàng liền đem nhiệm vụ này giao
cho bọn họ, sau khi nàng vẽ xong, họ sẽ tự động sao chép lại, mấy năm sao chép
khiến cho khả năng vẽ của họ cũng nâng cao.

Liễu Văn Lệ cười nói: “Vậy tỷ đây liền không khách khí”. Nói
xong liền bảo nha hoàn cầm lấy cẩn thận, đang muốn nói chuyện, lại bị tiểu Trụ
Tử đột nhiên hô lên đánh gãy.

“Cô cô, con viết xong rồi”. Tiểu Trụ Tử hoan hô một tiếng,
nhảy dựng lên, ba ba đem chữ to của mình đến trước mặt Mèo Con.

Mèo Con cau mày bình tĩnh nhìn hắn, tiểu Trụ Tử chân tay luống
cuống nhìn Mèo Con, đột nhiên nhớ tới cô cô đã dạy hắn, trong lúc người lớn
đang nói chuyện tiểu hài tử không được ồn ào, không được đề ra yêu cầu của bản
thân, cần nhỏ giọng, không được ngắt lời của người lớn.

“Thẩm thẩm, cô cô, thực xin lỗi, con sai rồi”. Tiểu Trụ Tử
cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

Liễu Văn Lệ vội vàng nói: “Không có việc gì! Không có việc
gì! Tiểu Trụ Tử thực ngoan, nhanh như vậy đã làm xong bài tập. Đi chơi đi!”

Tiểu Trụ Tử vụng trộm ngẩng đầu nhìn Mèo Con một cái, Mèo
Con đơn giản lật nhìn bài tập của hắn, nhìn chữ viết đoan đoan chính chính trên
mặt giấy, trên mặt mới lộ ra mỉm cười, tán dương sờ sờ đầu của hắn, ở trên hai
má nộn thịt của hắn hôn một cái: “Biết sai liền sửa, tiểu Trụ Tử hôm nay thực
ngoan. Bản Xuân Nha tỷ tỷ mang cho con chút điểm tâm đi!”

Tiểu Trụ Tử được cô cô tán thưởng cùng hôn má, khuôn mặt nhỏ
nhắn nhất thời lộ ra một cái tươi cười thật to sáng lạn, lớn tiếng trả lời, sau
đó chào tạm biệt Liễu Văn Lệ xong, mới sôi nổi nắm tay Xuân Nha đi ra ngoài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3