Cô nàng sư tử - Chương 40

Khi những người bạn đã đi khuất trên cầu thang, Lyon quay lại
đối diện vợ mình. "Em làm cái quỷ gì ở ngoài đấy thế?"

"Chàng không cần phải hét lên với em", Christina
cũng cao giọng. "Chàng có tìm thấy..."

"Em có biết ở đó có bao nhiêu bụi hoa hồng không? Không
ư?", chàng gầm lên khi thấy vợ lắc đầu. "Hẳn ông ngoại em bị ám ảnh về
chúng. Có hàng trăm gốc hồng ở đấy."

"Ôi Chúa ơi", Christina méo xệch. "Vậy là
chàng không tìm ra à. Em đã nói là mình nên đi cùng. Có thể em sẽ giúp được."

"Christina, em đang hét vào mặt ta", Lyon thông
báo. "Ta đã tìm ra cái hộp. Bình tĩnh lại nào."

"Em không hét vào mặt chàng", Christina nói và hất
mớ tóc ướt sũng ra sau. "Em không thể thông cảm với nỗi khó khăn của
chàng. Em đã làm mất con chó chết tiệt đó rồi."

"Cái gì?"

"Em đã làm mất con chó chết tiệt rồi", Christina lặp
lại, buộc mình phải bình tĩnh. "Rõ ràng hôm nay là một ngày đáng ghét của
chúng ta. Hôn em đi Lyon. Rồi vui lòng mặc áo khoác lại phải giúp em tìm con
chó của Diana."

"Em bị điên à? Em không được ra ngoài trong cơn mưa tầm
tã này, và thế thôi."

Christina nắm lấy vạt áo sơ mi sũng nước của Lyon, hôn lên
đôi môi lạnh ngắt của chàng, rồi quay người lại và bước về phía sau ngôi nhà.
"Em phải tìm ra con chó đó. Diana đang ở tầng trên, tuyệt vọng tự an ủi là
em đã không ăn thịt con vật ngu ngốc đấy."

Tiếng cười của Lyon khiến nàng ngừng bước, quay lại và trừng
mắt nhìn.

"Em yêu, nó không thể tin là em đã làm chuyện đó."

"Em sẽ không bao giờ đùa giỡn như thế", Christina
thừa nhận. "Em đã nói với cô ấy là mình chỉ đùa thôi. Nhung em nghĩ cô ấy
không tin em. Em là người cuối cùng bị nhìn thấy ở cùng với con chó. Cô ấy đã
nhắc lại với cô Harriett như thế. Lyon, em chỉ muốn cho nó chạy nhảy chốc lát.
Con chó nhỏ tội nghiệp trông hết sức đáng thương vì bị cột cả ngày. Rồi nó đuổi
theo một con thỏ và em đã mất gần một ngày để đi tìm."

Rhone đi rầm rầm từ cầu thang xuống. Tiếng nguyên rủa của
anh làm Christina chú ý. Không thèm dừng lại để nói một câu với cả Lyon và
Christina, Rhone đá tung cửa và bước ra ngoài.

Họ có thể nghe tiếng anh huýt sáo gọi con chó vọng qua cánh
cửa. "Nhìn kìa? Rhone đang giúp tìm kiếm con chó", Christina hớn hở.

"Cậu ta bắt buộc phải tìm nó", Lyon nói với vợ.
"Cậu ta muốn làm vui lòng Diana. Và lý do duy nhất để ta sắp thực hiện lời
yêu cầu của em là vì ta muốn em vui vẻ. Hiểu chưa?", chàng nói vọng lại
khi đóng sầm cửa.

Christina không dám cười cho đến khi Lyon đã đi vì biết chắc
chàng sẽ nghe thấy, sự bực tức có thể biến thành cơn thịnh nộ thực sự.

Chồng nàng đã tìm thấy con chó bất trị một tiếng sau đó. Chú
chó nhỏ đang cuộn mình sung sướng ở trong chuồng

Sau khi được sưởi ấm và thay đồ khô ráo, tâm trạng của Hầu
tước đã trở nên nhẹ nhõm hơn.

Sau bữa tối dễ chịu, Lyon, Rhone và Richards tới thư viện
cùng nhấm nháp một chai rượu mạnh. Christina rất cảm ơn vì sự riêng tư đó, bởi
cảm thấy không được khỏe.

Nàng không thể tiêu hóa nổi đám sơn hào hải vị vừa ăn vào và
dạ dày vẫn đang ấm ách.

Lyon trở lại phòng ngủ lúc nửa đêm. Christina đang cuộn tròn
trên giường chờ chồng.

"Ta nghĩ em đã ngủ rồi", Lyon nói và bắt đầu cởi đồ.

Christina mỉm cười. "Và bị lỡ mất cơ hội được chiêm ngưỡng
chồng em thoát y ư? Không bao giờ. Lyon, em nghĩ mình sẽ không bao giờ chán ngắm
chàng."

Nàng biết Hầu tước thích lời ca ngợi của mình qua nụ cười
dương dương tự đắc. "Ta sẽ cho em thấy những thứ còn đẹp đẽ hơn nữa",
Lyon trêu chọc rồi bước về phía mặt lò sưởi, lấy ra một cái hộp màu đen và mang
về giường. "Ta đã đổi đám đá quý từ hộp cũ sang hộp này. Nó an toàn
hơn", và nói thêm.

Christina đợi đến khi Lyon ngồi xuống giường cạnh mình rồi mới
mở cái nắp hộp ra. Đá quý được bọc trong một chiếc khăn nhỏ. Nàng hơi do dự khi
bỏ cái khăn ra và ngắm nhìn đống đá quý.

Lyon không hiểu sao vợ mình lại trầm ngâm. Chàng nhấc cái
khăn ra khỏi hộp, mở tung và phân loại đám đá quý.

Chúng lung linh bảy sắc cầu vồng, màu xanh ngọc, đỏ thắm và
màu lấp lánh của kim cương. Có khoảng hai mươi loại và giá trị của chúng có thể
thỏa mãn một kẻ tham lam trong một thời gian rất dài.

Lyon ngạc nhiên vì Christina vẫn không tỏ thái độ gì.

"đám đá quý này trị giá bao nhiêu không?"

"Ồ có chứ, em biết chứ Lyon", Christina đáp.
"Nó giá trị bằng mạng sống của mẹ em. Xin hãy để chúng ra xa, em không muốn
nhìn chúng. Em nghĩ chúng hết sức xấu xí."

Lyon hôn Christina trước khi làm theo mong muốn của vợ. Khi
quay lại giường, Hầu tước ôm lấy vợ. Chàng suy nghĩ xem có nên cho nàng biết
Nam tước Stalinsky đang ở Luân Đôn không, và quyết định ngày mai báo tin xấu
này vẫn chưa muộn.

Chàng biết Christina nghĩ rằng họ vẫn có thời gian chuẩn bị
cho kế hoạch. Sinh nhật nàng đã trôi qua hai tuần rồi và nàng đinh ninh cha
mình hẳn còn vướng bận công việc nào đó nên chưa tới nước Anh.

Lyon thổi tắt nến và nhắm mắt lại. Chàng không nhớ đã bao
lâu rồi mới cảm thấy mệt mỏi như này. Lúc đang mơ màng thì bị Christina lay dậy.

"Lyon? Chàng có thể hứa với em điều này không?"

"Bất cứ điều gì, em yêu."

"Đừng bao giờ tặng em trang sức nhé."

Chàng thở dài vì giọng nói cương quyết. "Ta hứa."

"Cảm ơn chàng, Lyon."

"Christina?"

"Dạ."

"Hãy hứa là em sẽ mãi mãi yêu ta."

“Em hứa.”

Chàng nhận ra vẻ tươi cười trong giọng nói của vợ và thình lình
phát hiện mình không mệt mỏi như đã tưởng. "Hãy nói em yêu ta đi", và
đòi hỏi.

"Lyon của em, em yêu chàng và sẽ mãi mãi yêu
chàng."

Hầu tước tự nhủ sẽ làm tình với nàng thật chậm rãi, thật ngọt
ngào, nhưng cuối nó lại biến thành cuộc giao hoan cuồng dại, hoang dã và hết sức
thỏa mãn.

Chăn và gối bị hất tung xuống sàn nhà. Christina cảm thấy buồn
ngủ khi Lyon vẫn nằm đè lên mình. Còn chàng lại quá mãn nguyện và không muốn ngủ,
vẫn còn muốn nhấm nháp thời khắc này vì tin rằng đêm nay chính là khoảng lặng
trước cơn bão.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3