Chàng trai nhà bên - Chương 10

Gửi đến: Aaron Spender
<aaron.spender@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Max Friedlander

Cám ơn anh, Aaron. Đó là một tin nhắn rất ngọt ngào, và nó
có ý nghĩa nhiều với em.

Mel

Tái bút: Em xin lỗi phải nói ra điều này, nhưng em biết là
anh đã lấy mất Công chúa Chiến binh Xena em để trên nóc máy vi tính. Anh chàng
chuyển fax mới nhìn thấy anh làm việc đó, Aaron. Em muốn lấy lại nó. Em không
muốn biết anh đã làm gì nó. Em chỉ muốn lấy lại. Được chứ?

M

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Dolly Vargas <dolly.vargas@thenyjournal.com>

Về việc: Bạn trai

Đúng là cô, cưng ạ, phô trương vương miện mới lóng lánh vào
đêm tuyên bố công khai mà tôi không thể đến. Không công bằng chút nào. Khi nào
anh ấy ghé ngang đưa cô đi ăn trưa hay gì đó, tôi có thể ra chào một tiếng chứ?
Đã lâu quá rồi, tôi khó lòng nhớ anh ấy mặt mũi thế nào. Có lẽ tôi nên ghé qua
Whitney để gợi nhớ một chút.

XXXOOO

Dolly

 

Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Tấm ảnh chụp nuy

ÔI CHÚA ƠI!!!!

Tớ quên mất vụ tấm ảnh tự chụp của Max Friedlander được cho
là đang treo ở Whitney! Tấm ảnh anh ấy đang nuy!!!! TỚ LÀM GÌ BY GIỜ???? Ý tớ
là, tớ không được đi NHÌN nó, đúng không? Chuyện đó gớm quá!

Mel

Tái bút: Chỉ nghĩ đến thôi là tớ thấy nhức đầu rồi.

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Về việc: Làm ơn đi

Dĩ nhiên là cậu có thể đi nhìn nó. Cái nào gớm hơn, cậu đi
nhìn nó, hay anh ấy lấy nó và để họ treo cho toàn thể bàn dân thiên hạ trên
toàn thế giới ngắm nhìn? Nhưng sao cũng được. Lấy ví của cậu và đi theo tớ. Ta
sẽ bỏ buổi tập để trau dồi văn hóa, nhờ vào viện Bảo tàng Nghệ thuật Cận đại
Whitney.

Nadine

 

Gửi đến: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>

Từ: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>

Về việc: Em cần

công thức cá bơn nhồi cua của chị. Vì mỗi lần em có ý đưa
Mel đi chơi đều thất bại thảm hại, nên em quyết định sẽ động dao động thớt nấu
cho nàng một bữa tại chính nhà của em. Hay nhà của bác Max Friedlander, như
trong trường hợp này. Biết đâu em sẽ có can đảm nói sự thật về mình. Nhưng mà,
chắc là không rồi.

Với lại, chị làm cái bánh mì nho nhỏ có cà chua trên mặt như
thế nào

John

 

Gửi đến: John Trent <john.trent@thenychronicle.com>

Từ: Stacy Trent <IH8BARNEY@trentcapital.com>

Về việc: Món bánh mì

Chị chỉ có thể đoán ý em muốn nói là món Bruschetta. Em nướng
các khoanh bánh mì ba-ghét, rồi nghiền tỏi đã nướng. Rồi em cắt hạt lựu cà chua
và em...

Vì Chúa, John, chỉ cần gọi Zabra đem tới, như một người bình
thường đi. Rồi em vờ là đã làm nó. Em tưởng chị tự nấu sao? Ha! Món gà chiên của
chị? Nhà hàng Kenny Rogers. Cá bơn nhồi cua của chị? Chợ Jefferson. Khoai tây
chiên cắt thành từng thanh. Hàng đông lạnh! Giờ em biết rồi đấy. Đừng nói Jason
biết nhé. Kẻo hỏng hết phép màu.

Stacy

 

Gửi đến: Dolly Vargas <dolly.vargas@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Dolly thân mến,

Chị muốn cười bao nhiêu cũng được. Riêng tôi chẳng thấy nó
buồn cười chút nào.

Tôi không nói là tôi nghĩ bố mẹ anh ấy không có phần lớn
trách nhiệm trong việc cho một đứa trẻ năm tuổi một cái máy chụp ảnh và để thằng
bé chơi với nó trong bồn tắm. Thằng bé có thể bị điện giật hay gì đó. Ngoài ra,
tấm ảnh đó trông chẳng giống anh ấy chút nào.

Mel

Tái bút: Do lỗi của CHỊ mà tôi thấy mình sắp bị cảm lạnh. Chị
khiến tôi lo lắng không ngừng nên mới dễ mắc căn bệnh cúm ngu ngốc đang tung
tăng trong này.

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Dolly Vargas <dolly.vargas@thenyjournal.com>

Về việc: Khiếp

Cô biết tôi ưa chọc cô đến mức nào mà. Cô như cô em bé bỏng
chậm phát triển mà tôi chưa từng diễm phúc có trong đời. Đùa thôi, cưng ơi, tôi
nói cho vui thôi. Vả lại, thay vì nhiếc móc tôi, cô nên thấy buồn cho tôi thì
hơn. Tôi đang yêu một cách tuyệt vọng Aaron của cô, và chàng hầu như chẳng dành
cho tôi chút thì giờ nào. Chàng cứ ngồi đó trong cái ô nhỏ và nhìn vào màn hình
chờ để hình hai người. Thương tâm quá, tôi chỉ chực muốn khóc. Có điều kể từ
khi làm mí mắt, tôi không thể khóc bình thường được nữa. Không dễ chơi trò chị
em con mẹ kế xấu xí với nàng Lọ Lem là cô, Mel. Cô nghĩ tôi sẽ để cô chiếm
chàng hoàng tử đó mà không choảng nhau tơi bời? Còn lâu nhé.

Sẵn tiện nói luôn, cái gì trên váy cô vậy? Trông cô giống
cún Pchy quá.

XXXOOO

Dolly

Tái bút: Cô vui lòng ngừng ho ầm ĩ cho. Nó làm dư âm cuộc
chè chén đêm qua của tôi khó chịu quá.

 

Gửi đến: George Sanchez
<george.sanchez@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Sức khỏe của tôi

George kính mến,

Tôi đang viết thư này tại nhà để báo với ông là tôi sẽ không
đi làm ngày hôm nay do sáng nay thức dậy tôi bị đau họng, sốt, và nhảy mũi.

Tôi đã để các trang viết trên bàn ông tối qua rồi, có rất
nhiều cho Ronnie sử dụng cho ngày mai. Nói chị ấy tất cả đều nằm trong hồ sơ
bìa màu xanh trên bàn của tôi.

Nếu có thắc mắc gì, ông biết tìm tôi ở đâu.

Mel

Tái bút: LÀM ƠN nói với Amy Jenkins dưới phòng Nhân sự lý do
hôm nay tôi không bấm thẻ là vì tôi bị bệnh! Cô ấy đã tính ngày nghỉ ốm lần trước
của tôi là đi trễ và nó đi thẳng vào hồ sơ cá nhân

Tái tái bút: Ông có thể xem Công chúa Chiến binh Xena đã được
đặt lại trên màn hình máy vi tính của tôi chưa? Có người đã lấy nó, nhưng anh
ta phải đặt trở lại. Cho tôi biết anh ta đã làm thế hay chưa nhé.

Cám ơn!

M

 

Gửi đến: Don and Beverly Fuller <DonBev@dnr.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Chúc thư và ý nguyện cuối của con

Chào mẹ. Con viết đây để mẹ biết con đang cảm lạnh nặng và
chắc sẽ chết mất. Nếu con chết, con muốn mẹ biết con sẽ để lại cho bố mẹ tất cả
tiền trong tài khoản tiết kiệm hưu trí 401K của con. Bố mẹ vui lòng dùng nó cho
Kenny và Richie đi học đại học. Con biết chúng chắc không chịu vào đại học, vì
cả hai đã lên kế hoạch chơi cho Giải bóng rổ nhà nghề NBA khi lớn lên, nhưng
trong trường hợp thể thao nhà nghề không thành công, chúng có thể học ít nhất một
hoặc hai học kỳ từ số tiền $24,324.57 của con. Vui lòng đưa tất cả quần áo của
con cho Crystal Hope, người vợ mới của Jer. Biết đâu cô ấy có thể dùng chúng.
Con không biết mẹ nên làm gì với bộ sưu tập búp bê Madame Alexander của con. Có
lẽ anh chị Robbie và Kelly sẽ có thêm đứa nữa và mẹ có thể tặng chúng cho con
bé. Tài sải trần tục còn lại đáng giá của con là những quyển sách. Vui lòng lưu
ý rằng trong trường hợp con qua đời, tất cả chúng sẽ được chuyển cho cháu trai
người hàng xóm bên nhà con, anh John. Thật ra, tên khai sinh của anh ấy là Max.
Mẹ sẽ thích anh ấy, mẹ ạ. Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng con đã gặp anh ấy,
và họ đều thích anh ấy. Anh ấy rất vui tính và dễ thương. Và không, mẹ ơi, bọn
con chưa ngủ với

Dù vậy, đừng hỏi con vì sao. Mẹ đừng để bố đọc lá thư này.
Nhưng con đang bắt đầu tự hỏi chẳng biết mình có gì bất ổn không, ý con là,
ngoài việc con đang bị cảm lạnh. Vì John và con mới chỉ hôn nhau một lần, và từ
đó, không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.

Có lẽ do con hôn dở tệ rồi. Chứ còn gì nữa. Chắc đó là lý do
vì sao mọi trai trẻ con từng đi chơi từ Jer trở đi rốt cuộc đều bỏ rơi con hết.
Con hôn dở tệ. Con thấp bé, con có cái bàng quang nhỏ, con tóc đỏ và con hôn tệ.

Ta hãy nhìn thẳng vào sự thật nào: Khi sinh con ra, mẹ, bác
sỹ có nhắc tới những từ đột biến gien không? Ông ấy có nói... ôi, con không biết
nữa. Thuật ngữ biến dị di truyền? Bởi vì con nghĩ mình đang bị thế đấy. Thôi,
con biết rồi: anh Robbie hóa ra nói đúng. Anh ấy không thiếu nhiễm sắc thể hôn
mà rõ ràng là con thiếu. Hoặc như thế hoặc chị Kelly cũng hôn dở tệ, nên không
thể nói khác. Con không--AHHHH! Có ai đó gọi cửa! Là John! Trông con kinh khủng
quá! Mẹ, con phải đi đây!

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Don and Beverly Fuller <DonBev@dnr.com>

Về việc: Lá thư ngu ngốc mới đây của con

Melissa Ann Marie Fuller!

Lá thư mới đây của con là sao vậy hả? Con chỉ cảm lạnh nhẹ
thôi, con yêu. Con không chết được đâu. Bộ sưu tập búp bê của con vẫn ở ngay
nơi chúng đang đứng, trong tủ trưng bày trong phòng ngủ của con, cùng với các mề-đay
4-H và bằng tốt nghiệp trường Trung học Hạt Duanen. Tưởng gì hóa ra là về một
anh chàng không nghĩ con hôn giỏi? Nếu cậu ta nghĩ thế, vậy con bảo cậu ta đi
nhảy hồ. Mẹ chắc chắn con là người hôn rất giỏi. Con khéo lo, Melissa, có rất
nhiều cá dưới biển mà. Con hãy ném trả lại con cá đó. Tàu của con sẽ vào mùa.
Con xinh đẹp hơn nhiều cô gái mẹ thấy trên TV, đặc biệt là cái cô đã ngủ với tổng
thống. Con có thể làm tốt hơn cậu trai này - kẻ nghĩ con hôn dở tệ, và cả cậu
trai kia nữa - kẻ đã ngủ với Barbara Bellerieve. Mẹ nghe nói cô ta đã đi bọc
răng. Vì vậy con cứ bảo cậu trai đó biến đi, rồi con rúc vào giường xem chương
trình Rosie và Quan điểm rồi uống nhiều nước và đặc biệt là súp nui gà. Con sẽ
cảm thấy khỏe hơn ngay ấy thôi. Và dù mẹ không nên nói con chuyện này--mẹ muốn
con ngạc nhiên--mẹ sắp gửi cho con một chút gì đó để làm con vui lên. Được rồi,
đó là một mẻ bánh Snickerdoodles, món bánh yêu thích của con.

Vậy con hãy bỏ cái cau màu ấy đi nhé, tiểu thư!

Yêu con,

Mẹ

 

Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Cám ơn cậu

Cám ơn cám ơn cám ơn!

John nói với tớ là anh ấy gọi và cậu nói tớ bị ốm nằm nhà. Cậu
biết anh làm gì tiếp theo không? Tớ không muốn làm cậu buồn ói, nhưng tớ đang
thèm muốn chết kể với ai đó, vì vậy tớ chọn cậu làm nạn nhân của tớ:

Anh đi tới nhà hàng 2nd Ave Deli mua cho tớ súp g

Thật đấy! Cả một túi lớn luôn! Rồi anh ghé ngang với súp, nước
cam, một cuộn băng video, và kem (toàn vani, nhưng tớ nghĩ do anh ấy không biết
mùi gì khác. Cậu nói đúng, đôi khi phải huấn luyện họ mới được).

Và dù tớ trông hẳn rất kinh (tớ đang mặc bộ đồ ngủ in hình
chú bò và đôi dép lê hình thỏ lông xù, và cậu nên nhìn thấy tóc của tớ, khỏi
nói luôn) khi tớ hỏi anh có muốn ở lại xem phim với tớ không (phim Vụ án mạng ở
nhà bên - tớ biết cậu đang nghĩ gì, Nadine, nhưng tớ chắc chắn anh hoàn toàn
không biết tớ đã theo dõi anh. Ngoài ra, tớ luôn lịch sự ngoảnh đi khi xem đến
phần cởi quần áo. À, ngoại trừ lần đó, nhưng chỉ để giải tỏa thắc mắc quan trọng
quần lót ống rộng hay ống bó mà thôi), anh đồng ý ngay.

Vậy là tớ xoay cái tủ nhỏ để TV để bọn tớ có thể xem nó từ
ghế dài, nhưng anh nói tớ nên nằm xuống giường (khá dễ thấy tớ bỏ thí nó để ra
mở cửa - tớ chẳng buồn dọn nó, hay bất cứ thứ gì, và cậu nên nhìn thấy cả đống
khăn giấy Kleenex vươn vãi xung quanh) rồi anh bắt tớ về lại giường, và quay TV
một lần nữa để nó xoay mặt về phía giường.

Rồi anh vào bếp--vụ này làm tớ khá ngượng... cậu nên nhìn thấy
chén đĩa trong bồn rửa chén--và khi anh trở ra, anh để súp và ly lớn nước trái
cây trên cái khay mà tớ đã mua ở Cầu tàu 1, nhớ không? Có điều tớ chỉ dùng nó để
đựng laptop trên bồn tắm, như cái cô trong quảng cáo, lần đó tớ bị cháy nắng khủng
khiếp tại Jones Beach, và George keo kiệt đến mức bắt tớ làm việc tại nhà.
Nadine ơi, gì mà dễ thương vô cùng! Anh nằm ở phía kia giường (không phải dưới
khăn phủ giường, mà là ở trên chúng) và bọn tớ xem phim trong khi tớ ăn súp.
Khi tớ ăn xong, anh mở kem ra, và bọn tớ lấy muỗng ăn ngay trong hộp, rồi khi đến
phần rùng rợn, bọn tớ quên khuấy cả ăn nên kem chảy ra khắp drap giường, mà giờ
nó rất nhớp, nhưng ai thèm quan tâm chứ?

Và khi phim hết, tớ bật sang Kênh Thời tiết, đang có đưa tin
trực tiếp về Bão Jan đang hoành hành tại bờ biển Trinidad! Vậy là bọn tớ xem một
lúc, rồi tớ không biết trời trăng gì nữa, chắc do tớ uống quá nhiều thuốc cảm
Sudafed, nhưng việc kế tiếp tớ biết là anh chúc ngủ ngon và hẹn gặp tớ vào ngày
mai. Khi tớ tỉnh dậy anh đã đi rồi, vẫn còn đang đêm và anh đã rửa hết chén
đĩa. Không chỉ chén đĩa ăn súp và nước trái cây. TẤT TẬT chén đĩa trong bồn rửa
chén đã được rửa và đang nằm trên giá phơi kh

Trong một phút tớ tưởng mình bị ảo giác, nhưng sáng nay
chúng vẫn ở đó. Nadine cậu ơi, anh ấy đã rửa chén đĩa trong lúc tớ chẳng biết
gì, và chắc là đang ngáy o o, do bị nghẹt mũi nặng. Không phải là chuyện đáng
yêu nhất cậu từng nghe sao? Ý tớ là TỪNG ấy????

Tớ chưa bao giờ có người đàn ông nào rửa chén đĩa cho tớ.
Chuyện chỉ có vậy thôi. Tớ chỉ muốn khoe một chút. Tớ vẫn cảm thấy khó chịu
trong người, nên không biết khi nào sẽ đi làm.

Xena về lại chỗ cũ chưa? Cậu nghĩ anh ta làm gì nó? Chúa ơi,
tớ mừng là bọn tớ đã chia tay. Đúng là ĐỒ QUÁI DỊ!

Mel

Tái bút: Chỉ vì tớ bị ốm không có nghĩa là cậu bỏ lớp tập thể
dục nhé.

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Về việc: Sao?

Cái nào, ống rộng hay ống bó? Đừng để tớ chờ đợi trong hồi hộp
ở đây, cái cô Fuller kia.

 

Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Lạ chưa

Ống rộng.

Rất dễ thương, có in hình mấy quả banh gôn bé xíu trên nó.

M ;-)

 

Gửi đến: George Sanchez
<george.sanchez@thenyjournal.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: Sức khỏe của tôi

Sếp George kính mến,

Tôi vẫn còn bị ốm. Hôm nay tôi sẽ không vào, ngày mai chắc
cũng thế.

Đừng nổi sùng, George. Tôi biết đây là lúc bận rộn, tiệc
tùng đang tổ chức ở Hamptons, nhưng tôi biết làm gì đây? Hôm qua tôi đã sử dụng
gói chăm sóc sức khỏe quý giá và đã đi bác sỹ. Ông biết ông ấy kê thuốc gì
không? Nghỉ ngơi trên giường và uống nhiều nước. Nghỉ ngơi trên giường và uống
nhiều nước đấy, sếp! Tôi sẽ không thể đi tới Hamptons. Ý tôi là, Dolly có thể,
dĩ nhiên, nhưng không phải tôi. Hơn nữa, tôi chắc chắn bác sỹ không có ý nói tới
loại nước đó. Nói Ronny tôi không tin George và Winona có chuyện đó ở Cannes,
và chị ấy nên kiểm tra với người làm quảng cáo của họ trước khi đăng bài. Ông
ta quá lớn tuổi so với cô ấy.

Mel

Tái bút: Đừng quên bảo Amy Jenkins rằng tôi bị ốm lần nữa,
không phải đi trễ.

Tái tái bút: Công chúa Chiến binh Xena của tôi về lại chưa?

 

Gửi đến: Nadine Wilcock
<nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Từ: Tony Salerno <foodie@fresche.com>

Về việc: Mel

Em sao vậy, lại online nữa à? Anh đã cố gọi cho em gần một
tiếng đồng hồ. Và anh BIẾT em không đang nói chuyện với Mel, vì anh vừa ở đó
ra.

Và anh cũng không phải là người duy nhất ở đó. Cho đoán một
lần xem ai ra mở cửa khi anh gõ cửa: Phải, em nói đúng, chính là Ông Hoàn Hảo.

Thật ra, anh không nên gọi anh ta thế. Anh có phần thích anh
chàng này. Anh ta có vẻ bình thường, em biết không? Không như cái gã Spender
kinh dị kia. Nhớ khi em, anh, Mel và Spender đi chơi lần đó, và anh ta đã nổi
sung với cảnh sát không? Trời, chuyện đó làm anh sôi máu lên được. Anh đã làm
anh ta nhanh chóng tắt đài, đúng không, khi nói bốn người anh họ của anh đang
làm cho Sở Cảnh sát New York? Ít ra, anh chàng mới này không nói nhảm như
Spender.

Dù sao, anh đã chuyển đồ, như em muốn, và John ra mở cửa.
Lúc đầu anh hơi lúng túng, nói em biết. Anh đinh ninh mình đã cắt ngang một
tình tự nào đó. Nhưng anh chàng này đang mặc quần áo hẳn hoi và cất tiếng, Mời
vào. Còn Mel ở kia, trong bộ đồ ngủ màu trắng kỳ lạ có mấy vệt đen trên nó, giống
một con bò, và cô ấy đang nằm trên giường, nhưng trông không có vẻ gì ốm nặng lắm,
nếu em hỏi anh. Họ đang xem phim. Hình như từ hồi cô ấy bị bệnh, họ làm chuyện
này hơi nhiều. Anh ta mang qua thức ăn--anh phải nói, không có gì đủ tiêu chuẩn
của anh, nhưng dù sao cũng bỏ vào miệng được--và họ xem phim. Anh không biết nữa.
Thế có nghiêm túc quá không? Không có chuyện lả lơi như anh có thể nói. Ý anh
là, có cả đống Kleenex trên sàn, nhưng anh khá chắc đó là từ cái mũi sổ của
Mel, chứ không phải cái gì khác.

Này, đừng có nổi cáu với anh. Anh chỉ là người đưa tin. Vậy
nên anh nói,Đây là đồ ở sở làm, ngoài ra anh đã làm cho em một cái bánh ga-tô
nhân đào, tất nhiên Mel hoàn toàn vui mừng, vì như bất kỳ người sành ăn nào, cô
ấy nhận ra bánh ga-tô nhân đào của anh là thượng hạng, rồi cô ấy nài nỉ tất cả
cùng ăn, vì thế John cầm nó và dọn nó ra. Anh có phần ấn tượng là anh ta biết
rõ mọi ngóc ngách trong bếp của Mel, điều này nói lên điều gì đó, vì em biết cô
ấy cất hộp nhựa Tupperware trong lò còn bia để trong ngăn rau tủ lạnh. Dù sao,
anh ta rải những giọt lớn kem vani lên đó, điều mà như em biết, sẽ làm hỏng bố
cục của cái bánh. Nhưng thích thì chiều thôi. Bọn anh ngồi trên giường và ăn
nó, và anh phải thừa nhận, không phải tự khen, đây là cái bánh nhân đào ngon nhất
anh từng làm, không tính kem.

Anh đã cố xem phim một lúc vì Mel nói hãy ở lại, nhưng anh
có thể nói dù cô ấy nói ở lại, anh ta có vẻ như, Khi nào anh ta đi? với chủ ý
thấy rõ. Vậy là anh nói anh phải về làm việc đây, Mel nói cám ơn anh và nói cô ấy
thấy khỏe hơn rồi và sẽ đi làm vào thứ hai. Anh đáp, Ừ, rồi John tiễn anh ra cửa,
Rất vui gặp lại anh, tạm biệt và gần như đóng sầm cửa trước mặt anh. Anh biết
không thể trách anh ta. Anh cũng thế khi lần đầu chúng mình bắt đầu đi chơi với
nhau. Ngoại trừ anh sẽ không bao giờ để em mặc đồ ngủ như thế. Mel không có đồ
lót nào à? Ừ, dù có là đồ ngủ, nói cho em biết, anh ta cũng đã mê quá xá rồi.
Thấy còn dữ dội hơn Spender.

Anh tin là, như thường lệ, Mel không biết, đúng không? Em
không nghĩ có ai đó nên nói cho cô ấy biết à?

T

 

Gửi đến: Tony Salerno <foodie@fresche.com>

Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com>

Về việc: Mel

Giờ thì ai không nhận điện thoại hả?

Em đoán là anh đang ở đằng trước, làm lóa mắt khách với món
rau diếp cá hồi. Dù sao, cám ơn anh đã đem đồ đến cho Mel. Anh ta lại ở đó à? Tối
qua anh ta đã qua rồi mà. Em nghĩ anh nói đúng: anh ta mê quá xá rồi. Nhưng cô
bạn em thì cũng có khác gì đâu.

Chúa ơi, ước gì hai người họ LÀM CHUYỆN ĐÓ cho rồi đi. Và
không, em không nghĩ ai trong bọn họ cần ta giúp. Đâu ai giúp chúng ta, đúng
không? Rốt cuộc ta vẫn ổn. Anh không méc Mel là em bỏ tập thể dục, đúng không?

Nad

Tái bút: Nhu cầu đồ lót của người duy nhất anh nên quan tâm
tới, thưa ông anh, là em đây. Mel mặc gì trên giường là việc của cô ấy. Em đã
mua tặng bộ đồ ngủ hình con bò nhân sinh nhật cô ấy. Em nghĩ chúng đẹp mà.

 

Gửi đến: Don and Beverly Fuller <DonBev@dnr.com>

Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Về việc: B

Mẹ yêu quý,

Cám ơn mẹ rất nhiều đã cho con bánh! Chúng rất ngon--ít ra nếu
con nếm được thứ gì, con chắc chắn chúng sẽ ngon lắm. Con muốn mẹ biết con thấy
khỏe hơn nhiều rồi--chưa đủ khỏe để đi làm, dĩ nhiên, nhưng có khỏe hơn. Giọng
con vẫn đủ tệ khi gọi cho sếp báo con không đi làm, ông ấy không nghi ngờ gì, tốt
quá. Ngoài ra, về chuyện hôn hít: con xin lỗi đã buộc tội bố mẹ đã không truyền
gien hôn giỏi cho con. Hóa ra con hôn khá ổn: là do John cả thẹn thôi. Đương
nhiên, cũng khó hôn khi có cái mũi bị nghẹt cứng, nhưng con tin có công mài sắt
có ngày nên kim. Dù sao, con cám ơn mẹ lần nữa đã cho con bánh. Con sẽ gọi cho
mẹ sau nhé.

Yêu mẹ,

Mel

Tái bút: Anh John cũng rất thích bánh của mẹ!

 

Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com>

Từ: Don and Beverly Fuller <DonBev@dnr.com>

Về việc: Bánh Snickerdoodles

Melissa, con phải tha lỗi cho mẹ. Mẹ quả thực không có ý tò
mò, nhưng mẹ có ấn tượng rõ ràng--và không cảm thấy con cần phải nói với mẹ nếu
con không muốn--là con và anh chàng John Max Friedlander này đã quan hệ với
nhau. Con lớn rồi và dĩ nhiên con phải tự quyết định, nhưng mẹ nghĩ con nên biết
vài điều: Cậu ta sẽ mua bò nếu không thể lấy sữa miễn phí. Đúng như vậy đấy. Thực
sự đúng như vậy. Kiếm cái nhẫn trên tay trước khi con không bắt chéo được hai
chân, cưng à. Mẹ biết, mẹ biết. Ngày nay các cô gái đều làm thế. Nếu con theo số
đông thì í nhất hãy tập sex an toàn, được chứ, con yêu? Hứa ngay với mẹ đi nào.
Chết, mẹ phải đi rồi. Bố mẹ sẽ gặp nhóm chơi bô-linh của bố tại quán Sizzler để
ăn tối hôm nay.

Yêu con,

Mẹ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3