Địa đồ di cốt -chương 01 part 4
Gray làm một cú lao tuyệt vọng cuối cùng, tay vẫn bám một thanh tay nắm và đạp chân.
Quả cầu thứ Tám lao vào bãi cỏ trước mặt và đập vào khoảng đất sũng nước mưa. Tác động của nó dội tới lối đi bộ làm văng Gray ra khỏi chỗ tay vịn. Anh bay người đi một quãng rồi rơi bịch đặt lưng xuống trước thảm cỏ êm ái. Chỉ cách đó có chưa tới một mét.
Dựa tay vào một khuỷu tay, Gray ngồi dậy,
Hàng rào xe an ninh đã lùi lại khi quả cầu khổng lồ lăn về phía họ.
Nhưng chắc chắn họ không đi đâu xa. Và anh không thể để họ bắt.
Gray cố đứng dậy, xuýt xoa vì đau đớn rồi loạng choạng đi về phía khói mù của tòa nhà bị sập. Chỉ tới lúc này anh mới nghe thấy tiếng còi báo động rú lên khắp căn cứ. Gray lột bỏ chiếc áo giáp khi đang di chuyển đeo thẻ căn cước vào bộ quần áo dân sự mặc bên trong. Anh vội vã tới phía bên kia của cái sận nơi đã dựng chiếc xe mô tô.
Anh thấy chiếc xe còn nguyên vẹn.
Đặt chân lên bàn đạp, anh mở công tắc điện. Động cơ khẽ rùng mình trước khi nổ. Nhả tay ga rồi dựng lại. Có cái gì đó vướng vào tay lái. Gray gỡ ra, nhìn vật đó rồi đút vào túi.
Mẹ kiếp…
Anh nhả tay ga rồi lao xe vào phố nhỏ bên cạnh. Đường xá lúc này vắng vẻ. Anh cúi rạp xuống lao xe vút qua các tòa nhà đen kịt. Tới phố Porter, anh rẽ nhanh sang bên trái, quay ngoắt lại rất nhanh, chìa chân trái ra để lấy thăng bằng. Lúc này trên phố chỉ còn lác đác vài chiếc ô tô. Không có chiếc xe tuần nào của quân cảnh.
Gray vòng vèo quanh một lát rồi lao đến khu vực đông dân của căn cứ nằm bao bọc Nallin Pond, vốn là khu vực của những ngọn đồi thoai thoải và cánh rừng gỗ tếch.
Anh phải chờ cho đến lúc hết hỗn loạn rồi chuồn. Bây giờ thì anh đã an toàn. Bỗng nhiên Gray cảm nhận được sức nặng của vật vừa mới đút vào túi, giống như một thứ trang trí trên chiếc mô tô của mình.
Một dây chuyền bằng bạc có mặt gắn phù điêu con rồng.
*
* *
Washington, D.C.
Painter quay lại từ phía màn hình vệ tinh. Kỹ thuật viên đã bắt được hình ảnh Grayson thoát bằng xe mô tô khi anh ta nhô ra từ đám khói và bụi bặm. Logan vẫn tiếp tục điện thoại, truyền lệnh tới những kênh công khai mọi việc đã ổn. Được rửa sạch từ trên, vụ phiền toái ở căn cứ chắc sẽ bị đổ tội do thông tin không chuẩn xác, đường dây trục trặc và chất nổ kém phẩm chất.
Người ta sẽ không bao giờ nghe nhắc đến Sigma.
Viên kỹ thuật áp ống nghe vào tai “Thưa ngài, có điện thoại từ giám đốc DARPA”
“Nối máy vào đây.” Painter cầm lấy một ống nghe khác. Ông chăm chú lắng nghe khi đường dây lạo xạo.
Nhân viên kỹ thuật gật đầu khi đường dây hoạt động trở lại. Mặc dù chả ai nói câu nào, Painter vẫn có thể cảm nhận được người đỡ đầu và vụ chỉ huy của mình: “Giám độc McKnight đây.” Ông nghi người sếp trực tiếp của mình sẽ yêu cầu giải trình rõ vụ này.
Sự nghi ngờ của ông tỏ ra sai.
Ông nghe thấy một giọng nói chắc nịch từ bên kia đầu dây.
‘Painter, tôi vừa nhận được tin tình báo từ Đức. Những cái chết kỳ lại ở một nhà thờ. Chúng ta cần cử ngay một nhóm tới đó vào lúc nửa đêm nay.”
“Nhanh vậy kia ạ.”
“Các chi tiết sẽ được cung cấp trong vòng mười lăm phút nữa. Nhưng chúng ta cần một nhân viên giỏi nhất của anh cầm đầu tốp này.”
Painter nhìn chăm chú vào màn hình vệ tinh. Ông thấy chiếc xe mô tô lượn qua các ngọn đồi, thấp thoáng dưới bóng vòm lá cây.
“Có thể tôi đã chọn được người đó rồi. Nhưng ngài cho phép hỏi việc này có khẩn cấp lắm không ạ?”
“Sáng nay đã có một cú điện thoại yêu cầu Sigma điều tra vụ này ở Đức. Nhóm của anh được đặc biệt yêu cầu”
“Yêu cầu? Do ai vậy?”
Để làm cho tiến sĩ McKnight giật mình, chắc phải là ai đó cao ở cấp tổng thống. Nhưng một lần nữa sự phỏng đoán của ông lại là sai.
Giám đốc giải thích: “Từ Vatican”.
Báo cáo nội dung xấu

