Lãnh Lệ Chi Tinh – Chương 06

Qua một lúc lâu, mắt Gia Cát Tung Hoành mới giảm nhiệt độ,
hắn buông nàng ra, đẩy đẩy kính mắt, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!” Nàng
nhìn mắt hắn, dụi mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái.

Mắt hắn…… Đã biến về màu đen!

Hắn tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, nhướn mày kéo
tay nàng, không nhiều lời, ra khỏi nhà hàng.

Đó là cái gì? Trình Duy n nằm trên giường, nhớ về cặp mắt kì
dị nàng đã nhìn thấy, không ngừng suy nghĩ vấn đề này.

Nàng có thể khẳng định, đây không phải lần đầu tiên nàng
thấy ánh sáng trong mắt Gia Cát Tung Hoành, khi ở sân bay, mắt hắn không phải
bình thường, hai gã tùy tùng của Đường Thiệu Tông rất có thể chính là bị mắt
hắn đả thương……

Nhưng, có thể sao? Một đôi mắt có thể sáng lên đả thương
người, như ánh sáng yêu ma, như ma trơi, làm hỏng hình tượng quân tử của hắn
trong mắt người khác, ở thời khắc ấy, hắn giống ma nhân tà dị đến từ địa ngục,
làm người ta tràn ngập hoảng sợ.

Hắn bảo nàng đừng nhìn, trong khẩu khí có kinh hoảng, giống
như sợ bị nàng thấy được bí mật của hắn……

Nàng sao có thể không xem? Nàng sớm không thể chuyển tầm
mắt, chỉ vì dù hắn bình thường hay quái dị, hắn cũng đã hấp dẫn nàng rất sâu,
nàng càng nhắc nhở chính mình đừng sa vào, lại càng không nhịn được chìm đắm
thêm……

Nàng không thể quên nụ cười tươi đột nhiên xuất hiện trên
mặt hắn, không thể quên lồng ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, càng không thể
quên được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái như bông tuyết mùa đông của hắn!

Thực đáng sợ!

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Có thể rung động rồi thích một người trong một thời gian
ngắn đến vậy sao? Có lẽ trong lúc đó tình yêu và điên cuồng vốn ngang bằng, cho
nên, nàng yêu, đồng thời cũng điên rồi! “Đúng, mày điên rồi! Sao mày lại đi
thích hắn? Loại người như hắn căn bản không cần tình yêu……” Nàng phút chốc ngồi
dậy, vò đầu, kinh ngạc nhớ tới vẻ mặt hắn khi đưa hắn về khách sạn.

Khi đó, nàng cái gì cũng không dám hỏi, hắn đã dỡ vẻ tươi
cười tao nhã xuống, so với giả dối mỉm cười còn lạnh lẽo hơn, vẻ mặt lành lạnh,
nghiêm khắc làm cho người ta nhịn không được phát run.

Nhưng trước khi hắn xuống xe tiền nàng vẫn cố lấy dũng khí
mở miệng, “Mắt anh……”

“Quên chuyện cô vừa thấy đi! Bởi vì ngoài chuyện công việc,
tôi sẽ không nói gì cả.” Hắn tiên phát chế nhân (ra tay trước kìm chế người
khác) ngăn chặn miệng nàng.

Thế là, nàng chỉ có thể đem đầy bụng nghi vấn nuốt lại trong
bụng, mang về nhà chậm rãi tiêu hóa.

Hắn không nói thậm chí chỉ một câu giải thích, hoàn toàn
phân rõ ranh giới với nàng, ý tứ của hắn rất rõ ràng, quan hệ giữa hắn và nàng
chỉ là chủ và người làm thuê, nàng không có lý do, càng không có quyền hỏi đến
vấn đề riêng tư của hắn.

Thái độ thật làm tổn thương người khác, hắn chính là nam
nhân lãnh lệ như thế, mà nàng cũng đã sớm rõ điểm này, tốt xấu gì thì nàng cũng
đã ở thương trường gần bốn năm, gặp qua đủ loại người! Nàng sao lại nhìn không
ra hắn có một tâm hồn cô độc mà kiêu ngạo? Loại đàn ông này không thể yêu, nhất
là cô gái bình thường như nàng……

Nàng cứ trằn trọc không ngủ được như vậy, tới giữa đêm vẫn
không thể bình ổn đầu óc, không biết qua bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng
gào kinh hoảng của cha, nàng kinh hãi, vội vàng lao tới phòng cha, má Trương
cũng mắt nhập nhèm buồn ngủ chạy đến, hai người liền va vào nhau.

“Sao lại thế này?” Nàng vội hỏi.

“Đừng khẩn trương, nhất định ông chủ lại mơ ác mộng……” Má
Trương lắc đầu, nói với vẻ đã quen lắm rồi.

“Ác mộng? Sao gần đây ba luôn gặp ác mộng?” Nàng nhíu mày,
bước vào phòng cha.

Trong phòng ngủ u ám tràn ngập mùi thuốc, người từng một
thời quyền uy trong giới vận tải biển Hồng Kông Trình Nhất Hoa đã trở thành một
ông già gầy yếu sống lay lắt qua ngày.

“Ba…… Sao vậy ba?” Trình Duy n đến bên giường, nắm lấy bàn
tay gầy như que củi của cha.

Trình Nhất Hoa chậm rãi nhìn nàng, trong mắt có sợ hãi, run
giọng nói: “Đứa nhỏ ấy…… Sẽ đến đây……”

“Ba, ba đang nói gì? Đứa nhỏ nào?” Nàng không hiểu.

“Đứa nhỏ ấy…… Đều tại ba……” Nói xong, Trình Nhất Hoa khóc.

“Ba…… Đừng khóc, đó chỉ là mơ thôi, không sao……” Nàng đau
lòng nắm chặt bàn tay phát run của cha, ôn nhu vỗ về.

“Con không hiểu đâu…… Duy n…… Con không biết…… Đó không phải
mơ……” Trình Nhất Hoa kích động kêu.

“Được được được, con không hiểu, cha bình tĩnh chút nào.”
Nàng lo lắng nhìn má Trương, lấy ánh mắt hỏi má Trương có nên gọi bác sĩ tới
không.

Má Trương thở dài, nói: “Tình trạng của ông chủ vẫn rất ổn
định, chỉ là ban đêm hay gặp ác mộng thôi.”

“Ta nói rồi đó không phải giấc mơ!” Trình Nhất Hoa kêu to.

“Được, không phải mơ, vậy ba nói cho con biết rốt cuộc là
sao? Cái gì làm ba sợ hãi vậy?” Nàng ra hiệu với má Trương từng chút tiêm thuốc
an thần cho cha, cũng vỗ nhẹ ngực cha, dỗ luôn miệng.

“Đứa nhỏ……Chúng…… Sẽ tới tìm ba……” Ông nói đứt quãng.

“Đứa nhỏ nào? Chúng là ai?” Nàng lặp lại lời cha, lúc này má
Trương đã tiêm thuốc an thần cho ông.

“Là ba…… Đều là ba làm hại…… Chúng sẽ tới tìm ba báo thù……”
Trình Nhất Hoa càng nói càng sợ hãi.

“Báo thù?” Nàng ngẩn ngơ, lập tức buồn cười thở dài. Cha
nàng quả thật là đang nằm mơ!

“Đúng, chúng nhất định rất hận ba…… Ba biết rõ điều đó quá
tàn nhẫn…… Vẫn đưa chúng đi……”

“Đưa đi đâu?” Nàng không yên lòng hỏi.

“Thí…… nghiệm……” Thuốc bắt đầu có tác dụng, Trình Nhất Hoa
nói không rõ tiếng, dần dần ngủ say.

Trình Duy n đắp chăn cho cha, nói với má Trương: “Ngày mai
lại mời bác sĩ đến xem, xác định xem có phải biến hóa của bệnh tình ảnh hưởng
tới cảm xúc của cha không.”

“Vâng.” Má Trương nói.

Đi khỏi phòng cha, đóng cửa lại, mùi thuốc nồng cũng dịu
bớt, nàng tựa vào cửa, bỗng nhiên thấy khổ sở.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Cha ốm đã bốn năm, nàng thực sợ cha không qua được mùa đông
năm nay, nếu cha cứ thế ra đi, nàng nên làm sao? Em trai Duy Trạch còn một năm
nữa mới tốt nghiệp, Hải An lại gặp phải rất nhiều vấn đề, trọng trách trên vai
nàng nặng cơ hồ làm nàng không thở nổi, có đôi khi nàng thật muốn dứt bỏ hết
thảy, nghĩ tới cuộc sống bản thân, nhưng dù sao cũng phải chờ Duy Trạch có thể
độc lập tự chủ rồi hẵng nói, hiện tại, nàng khổ cũng phải tiếp tục nhịn.

Chậm rãi về phòng, qua phòng Duy Trạch, nàng mở cửa ra xem,
trong phòng không có người, đã nửa đêm sao Duy Trạch còn chưa trở về? Nàng thật
sự không biết làm sao với đứa em trai vĩnh viễn không lớn này, cả ngày chỉ biết
lên mạng chơi điện tử, cũng không nghĩ tới trách nhiệm bản thân, nó thực sự
nghĩ rằng có thể chơi cả đời sao? Trong lòng nói thầm, chợt chuông điện thoại
reo to, nàng hoảng sợ, ai lại gọi muộn vậy? Có phải tiểu tử hư đốn Duy Trạch
không? Vội vàng đi tới chỗ để điện thoại ở tầng hai, cầm máy nội bộ nghe, nàng
vội vàng hỏi: “Alô? Duy Trạch à?”

“Chị……” Giọng Trình Duy Trạch nghe rất thống khổ, hơn nữa
hữu khí vô lực.

“ Duy Trạch? Em sao vậy?” Nàng kinh ngạc hô nhỏ.

Điện thoại tựa hồ bị người khác lấy, tiếp theo, một âm thanh
xa lạ âm hiểm cười nói: “Trình đại tiểu thư, em cô đang ở trong tay chúng tôi,
muốn cứu nó thì hãy đến bến tàu Thiên Tinh một mình.”

“Anh nói gì? Các anh…… Các anh rốt cuộc là ai?” Nàng kinh
hãi thiếu chút nữa té xỉu, đây là…… bắt cóc sao?

“Đừng hỏi nhiều, cô mà không tới trước 2h (2h sáng, vì lúc
này đang là đêm), thì chờ nhặt xác em cô đi!” Đối phương nói xong liền cúp máy.

Nàng ôm ống nghe, sợ phát run, chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra
chuyện này!

Có người bắt cóc Duy Trạch!

Trời ơi!

“Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Má Trương đi vào hỏi.

Nàng quay đầu, kìm chế sự kinh hoảng, ra vẻ bình tĩnh nói:
“Không có gì, cô cứ đi chăm sóc ba! Cháu có việc ra ngoài một chút.”

“Đã trễ thế này cô chủ còn ra ngoài?” Má Trương lo lắng nhìn
nàng.

Nàng không trả lời, vọt về phòng thay quần áo, cầm túi xách
nhanh chóng lái xe ra ngoài.

Trên đường đi, lòng nàng nóng như lửa đốt, nước mắt đảo
quanh, nhưng vẫn cố nhịn không khóc.

Hiện tại khóc không có tác dụng gì, chỉ làm nàng trở nên yếu
đuối mà thôi, nàng phải kiên cường một chút mới được……

Nhưng, trời mới biết nàng đã sợ tới mức toàn thân nhũn ra,
tay nắm vô-lăng không ngừng run run, đối phương không nói phải mang bao nhiêu
tiền, chỉ cần một mình nàng tới bến tàu Thiên Tinh, nàng đi thì có thể cứu Duy
Trạch hay không, hay chính mình cũng thành con tin? Làm sao bây giờ? Nàng nên
làm gì bây giờ? Trong lúc lo âu, phút chốc nàng nhớ tới Gia Cát Tung Hoành,
giống như được uống thuốc an thần, vội vàng đổi hướng lái xe đến khách sạn hắn
đang ở.

Nàng tin tưởng, giờ phút này có thể giúp nàng, ngoài hắn ra
không còn ai khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3