Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 25 - 26 - 27

Chương 25.
Anh nói chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này, nhưng em lại không nhìn
thấy mình trong mắt anh.

Gần đến kỳ nghỉ
đông, Tô Cẩn thăm dò ý kiến của anh, hỏi: “Có muốn cùng về nhà em đón năm mới
không?”

Giọng anh nhàn nhạt: “Không, anh muốn ở lại xem có
cơ hội tìm được công việc nào thích hợp không. Trước khi hết năm, anh còn muốn
về nhà một chuyến, phải đưa bà nội về quê.”

Lý do của anh hợp tình hợp lý
khiến cô không có cách gì ngăn cản, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Ngay
cả khi ôm anh thật chặt, cảm giác đó cũng không vơi đi chút nào.

Nỗi sợ hãi đeo bám cô như hình với bóng, cố vùng vẫy
cũng không sao thoát ra được.

Không biết từ khi nào, cô đã trở nên mẫn cảm, mềm
yếu như thế?

Không biết từ khi nào, cô đã trở thành một con người
hoàn toàn xa lạ, ngay cả với chính bản thân mình?

Khi về nhà, mẹ cô hỏi: “Con xem con kìa, sao lại gầy
thế kia?”

Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, bà
Tô vội vàng lau nước mắt cho cô, hỏi: “Sao thế, sao thế? Không phải nói con gầy
thật sao? Về nhà là tốt rồi, mẹ bồi đưỡng cho, nhất định sẽ béo lên thôi.”

Phải rồi, sao lại ra nông nỗi thế này? Hèn yếu, tủi
thân, nhút nhát, chốn chạy, sợ tổn thương...

Đêm Giao thừa, Lâm Tiêu ở bên
Tô Cẩn, nói: “Có còn nhớ, giờ phút này năm ngoái, cậu đã từng nói gì không?”

Tô Cẩn mắt ngấn lệ. Cô đương nhiên là nhớ, thời khắc
này năm ngoái, cô đã ở đây, dùng hết sức lực mà hét thật to: “Tôi yêu Nhan Bác,
bất kể khi nào cũng sẽ không từ bỏ.”

Tinh thần bất chấp tất cả,
lòng dũng cảm khiến người khác phải ngưỡng mộ đó của Tô Cẩn nay đã biến đâu mất
rồi.

Vẫn chưa hết học kỳ một năm thứ ba, Tô Cẩn lại một
lần nữa một mình đến thành phố Nhan Bác sinh sống.

Khi Nhan Bác nhìn thấy cô, kinh ngạc nhiều hơn là
mừng rỡ, vẫn cái giọng nhàn nhạt: “Sao em lại đến đây?”

Cô mỉm cười, bước vào nhà. “Em đến thăm bà!” Cô vừa
ngó nghiêng tìm kiếm vừa hỏi: “Bà đâu?”

“Về quê rồi...” Nhan Bác giúp cô để chiếc va li căng
phồng xuống, chau mày nói: “Sao lại mang lắm thế?”

Tô Cẩn cười ngượng nghịu: “Toàn những thứ định biếu
bà. Mẹ muốn em mang đến. Nặng lắm!”

Giọng Nhan Bác dịu xuống một chút: “Lẽ ra anh phải
đến thăm bác mới phải.”

Cô cầm lấy tay anh. “Cũng thế thôi. Lần sau anh
không được phép từ chối đâu đấy.”

Tô Cẩn bước vào phòng mẹ Nhan Bác trước đây, ngẩng
lên nhìn thấy bức di ảnh khung đen nền trắng, chân dung một phụ nữ đang mỉm
cười nhẹ nhàng, lặng lẽ mà đôn hậu. Tô Cẩn thấy sống mũi cay cay, Nhan Bác đứng
bên cô, giọng trầm lắng: “Như thế này cũng tốt. Có lẽ bà đã thực sự mệt mỏi
rồi. Phải để bà nghỉ ngơi thôi.”

Tô Cẩn nghẹn ngào lau những
giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô dùng bàn tay phải còn đẫm nước mắt của
mình nắm lấy tay anh, nói cho anh nghe, nhưng cũng là nói với chính mình: “Sẽ
tốt thôi, chúng ta rồi sẽ tốt cả thôi.”

Tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt.

Sau khi vào năm học, Nhan Bác bắt đầu đi tìm việc.
Tất cả đều trong một chuỗi các thủ tục có trật tự, có vẻ thực sự đang theo
chiều hướng tốt. Cuối tháng Ba, Phương Lạc Dịch đến thành phố B làm visa đi
nước ngoài. Cô may mắn có được học bổng của hai trường đại học ở Mỹ. Mặc dù là
học bổng bán phần, nhưng cô vẫn muốn đi, sớm đã chuẩn bị mọi thứ mà không cần
ngoái đầu nhìn lại.

Hôm nhận được visa, Phương Lạc Dịch gọi cho Nhan
Bác, nói muốn mời anh và Tô Cẩn một bữa cơm.

Tô Cẩn không biết Phương Lạc Dịch nghĩ về mình như
thế nào, nhưng cảm giác lần đầu tiên gặp Phương Lạc Dịch vẫn còn rất rõ nét. Tô
Cẩn cảm thấy khó xử. Mặc dù Nhan Bác không phải do cô cướp về, nhưng không thể
phủ nhận, lúc đó quả thực cô cũng đã nghĩ như vậy.

Đúng hôm đó, Nhan Bác lại có một cuộc phỏng vấn, nên
anh bảo cô đến chỗ hẹn trước. Để tránh lúng túng khi phải một mình nói chuyện
với Phương Lạc Dịch, Tô Cẩn cố ý đến muộn mười lăm phút, nghĩ sẽ cùng lúc xuất
hiện với Nhan Bác.

Khi Tô Cẩn đến chỗ hẹn, quả nhiên Nhan Bác đã đến
rồi. Anh ngồi quay lưng lại phía cô nên cô chỉ nhìn thấy vóc dáng rắn rỏi của
anh từ phía sau.

Vẻ mặt Phương Lạc Dịch rất chăm chú, như thể đang
cùng Nhan Bác thảo luận một vấn đề gì đó rất quan trọng.

Bước chân cô tự nhiên lùi lại một cách vô thức, lặng
lẽ lui vào phía sau chậu cây cảnh lớn, những tán lá xum xuê che khuôn mặt cô.
Có lẽ bọn họ đang mải chuyện trò nên không chú ý tới cô.

“Anh nghĩ gì thế? Lúc đầu muốn bỏ học nghiên cứu
sinh là vì ở nhà còn có mẹ anh, giờ bà đã mất rồi, anh nên suy nghĩ cho rõ
ràng, phải trù định cho cuộc sống tương lai chứ. Với hoàn cảnh hiện nay của
anh, muốn ở lại thành phố B làm công việc anh thích có lẽ là không thể cho dù
anh có nỗ lực đến đâu, có ưu tú đến mấy! Anh có từng nghĩ, con đường tốt nhất
cho anh là gì không?”

Đối với con đường phía trước, Nhan Bác không phải
chưa từng nghĩ đến. Hai tháng nay, anh đã lăn lộn khắp nơi, gần như lần lượt
chạy hết các tòa án, viện kiểm sát của thành phố B, nhưng những người phỏng vấn
đều nhìn hồ sơ của anh bằng con mắt thờ ơ, lạnh nhạt. Nói ngay như người phỏng
vấn sáng nay, chánh án tòa án cũng chỉ hỏi anh một câu: “Bố cậu là Nhan Khanh?”

Năm đó, bố Nhan Bác mắc tội tham nhũng. Sự việc này
đã gây xôn xao dư luận, không chỉ vì đó là một khoản tiền kếch sù, mà còn bởi
vì chưa đầy một tuần sau khi bị điều tra, cả người và tiền đã không cánh mà
bay. Có người nói ông đã trốn ra nước ngoài, cũng có người nói ông đã tự tử.
Dẫu sao thì người cũng đã biến mất, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ
đâu.

Hai năm bố trốn đi đó, Nhan Bác đi đến đâu cũng bị
người ta chê cười và xúc phạm, nhưng anh không hề cúi đầu. Sau này anh chọn học
ngành Luật là vì anh cảm thấy pháp luật là để duy trì công lý. Cho dù bố anh có
phạm pháp hay không, anh chỉ muốn làm một người đường đường chính chính bảo vệ
công lý.

Nhưng cái biệt danh “con trai một kẻ tham ô” khiến
anh sau khi bước vào đời, mỗi bước đều vô cùng gian nan. Suy cho cùng, hiện thực
luôn tàn khốc hơn lý tưởng.

Thấy anh trầm tư, Phương Lạc Dịch lại nói: “Em biết,
chỉ cần anh muốn, anh có thể làm tốt hơn em gấp bội phần. Anh muốn ở lại thành
phố B là vì Tô Cẩn phải không? Thực ra em có thể bàn bạc với cô ấy, em thấy cô
gái này là một người rất hiểu chuyện, chưa chắc đã không đồng ý đợi anh. Hoặc
là đợi cô ấy tốt nghiệp, anh cũng có thể để cô ấy đến tìm anh...”

“Không liên quan gì đến cô ấy.” Nhan Bác đột nhiên
ngẩng lên ngắt lời Phương Lạc Dịch. “Không có gì liên quan cả. Đây là việc của
anh, tự anh giải quyết. Lựa chọn của anh không liên quan đến bất cứ ai.”

Giọng nói của anh vô cùng mạnh mẽ, Tô Cẩn ngơ ngác
đứng từ xa nhìn. Cô có dồn hết sức lực cũng không đủ can đảm bước nổi một bước,
chỉ có thể lùi lại phía sau, lùi thêm bước nữa, rồi vội vàng bước nhanh ra
ngoài, một giây cũng không dám ở lại.

Cô không đủ can đảm nghe anh trả lời, càng không đủ
can đảm phỏng đoán lựa chọn của anh. Anh ở lại cũng được, mà ra đi cũng tốt. Cô
rốt cuộc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định của anh.

Tô Cẩn lang thang ngoài đường đến tận tối mới quay
về ký túc, đúng lúc Nhan Bác gọi.

Cô nói với anh: “Em xin lỗi, buổi chiều Hà Dao tự
nhiên bị đau bụng, em phải ở lại ký túc với cô ấy.”

Nhan Bác biết giữa cô và Phương
Lạc Dịch có chỗ khó xử, nên cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ hỏi: “Đã ăn cơm
chưa?”

“Ăn rồi, thế còn anh?” Giọng của cô tự nhiên thấp
xuống. “Hai người... nói chuyện có vui không?”

“Cũng vui, Lạc Dịch sắp ra nước ngoài, coi như đến
để tạm biệt.”

Thế còn anh? Không phải anh đã
có quyết định rồi sao? Em chiếm vị trí gì trong quyết định của anh? Tô Cẩn sợ
mình sẽ nói ra câu đó. Cô cố hết sức nhưng không sao ngăn được những giọt nước
mắt cứ thế tuôn rơi, vội vã ngắt điện thoại.

Anh nói chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này,
nhưng em không thấy mình trong mắt anh.

Chương
26. Cho nên cô chỉ có thể để mặc họ càng lúc càng xa.

Tối hôm đó, Tô Cẩn trằn trọc không sao ngủ được, cứ
suy nghĩ miên man, không tập trung vào điều gì cả.

Cô có cảm giác cô và anh đang ngày một xa hơn.

Bây giờ, có lẽ cô chỉ biết rằng, cô không muốn từ
bỏ.

Cô không quên những gì anh đã chấp thuận, không quên
anh đã từng đối xử tốt với cô. Giữa hai người đã có không biết bao nhiêu kỷ
niệm. Nó như khắc sâu trong tâm trí cô, cho dù cả đời này, cô cũng không sao
quên được.

Do vậy, cô không cam tâm. Cô đã từng nói muốn cùng
anh đi hết cuộc đời này, mãi mãi bên anh, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ lời hứa của
mình.

Trốn chạy một cách tiêu cực không phải là điều mà cô
muốn. Dù có thua, cô cũng phải thua một cách quang minh chính đại.

Chiều hôm sau, Tô Cẩn mua đồ ăn ngon đến căn hộ Nhan
Bác ở, rồi nấu một bữa tối thịnh soạn.

Ăn cơm xong, cô ngúng nguẩy làm
nũng không chịu về. Nhan Bác gàn bướng không lại với cô, chau mày nói: “Thế thì
tắm rửa sớm đi rồi đi ngủ. Mai em còn phải đi học đấy!”

Sau khi tắm rửa xong, Tô Cẩn để trần, đứng trước
gương tập cười.

Bất luận tập thế nào, cô vẫn thấy mình cười thật
cứng nhắc. Người trong gương dường như là một kẻ xa lạ, chứ không phải là một
người hay cười như cô.

Nhưng cô vẫn bị sự quyết tâm và lòng can đảm lộ ra
trong ánh mắt mình làm cho cảm động. Đây chỉ có thể là ánh mắt của Tô Cẩn, ánh
mắt càng khó khăn càng quyết tâm, chỉ là có chút ảm đạm mà thôi...

Nhan Bác đang đọc sách, cô rảo bước đến, ôm lấy anh.

Tóc cô vẫn còn hơi ướt, nước rơi xuống cổ và gáy
anh, cảm giác lành lạnh, man mát.

Nhan Bác quay đầu, trong tiếng quở trách có chút
nuông chiều: “Sao không ngủ đi?”

Cô kéo anh quay người lại, bắt anh nhìn thẳng vào
mình, sau đó thả tay ra, lùi lại sau vài bước, mỉm cười duyên dáng: “Có đẹp
không?”

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh bao bọc lấy
cơ thể gầy gò của cô. Có chút quyến rũ.

Nhan Bác ngẩng lên nhìn cô nói: “Đẹp!” sau đó cúi
đầu tiếp tục đọc sách.

Tô Cẩn dẩu môi, giơ hai tay khều khều cổ anh. “Anh
không hề nhìn em một cách nghiêm túc, sao biết được em đẹp hay không?” Cô chỉ
mỉm cười, hai tay vẫn không an phận tiếp tục trượt xuống cổ anh, quấn lấy người
anh, cứ như đang cùng anh chơi trò chơi, cảm giác lo sợ bất an, nhưng lại không
biết chán.

“Em làm cái gì thế? Bây giờ anh không thể. Tô Cẩn, anh...”
Nhan Bác nói không thành tiếng, đẩy Tô Cẩn ra, sau đó đứng dậy, vội vã quay
người trốn chạy.

Cô không hề túm anh lại, ngay cả vạt áo cũng không,
hai tay trống rỗng, trong lòng lạnh lẽo.

Anh không thể, là ý gì vậy?... Rốt cuộc, vẫn không
thể cùng nhau sao?

Nếu như anh nhìn cô kỹ hơn một
chút, sẽ thấy trong ánh mắt cô là những giọt nước mắt bất lực, sợ hãi, yếu mềm...

Nhan Bác đứng ngoài ban công,
gió thổi mát lạnh. Cho đến khi thấy mình bình tĩnh trở lại, anh mới bước vào
phòng.

Tô Cẩn đang ngồi ở mép giường,
hai tay ôm mặt, thầm khóc.

Nhan Bác đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ
nhàng kéo tay cô. Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô thật khiến người khác đau lòng.

Tô Cẩn nghẹn ngào hỏi: “Em không đủ hấp dẫn sao?”

Đây không phải là cách nói của Tô Cẩn. Cô trước nay
chỉ thích hung hăng áp đảo anh, nhưng toàn bộ khí thế đó giờ bỗng không còn
nữa. Tô Cẩn bây giờ đang khiêm tốn cầu xin anh yêu mình.

Nhan Bác im lặng, nắm chặt tay cô.

Cô đột nhiên thả lỏng người, ôm chầm lấy anh, càng
lúc càng chặt, không dám buông, nói trong nước mắt: “Anh đừng bỏ rơi em!”

Tô Cẩn không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này, nước
mắt từng giọt, từng giọt chảy dài xuống ngực anh, khiến cơ thể anh nóng bỏng,
đau đớn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xõa trên vai và cổ
cô... Anh biết cô đang sợ điều gì, càng biết mình chính là nguyên nhân khiến cô
sợ hãi.

Nhìn thấy cô đau khổ thế này, lòng anh rối như tơ
vò. Có một số chuyện cần phải nói với cô.

Tô Cẩn cúi gập người, thấp giọng, thổn thức cầu xin:
“Cứ cho là em cầu xin anh, hãy ôm em thật chặt, mãi mãi không rời xa, được
không? Có được không?”

Khi không còn cách nào khác, cô
chỉ có thể cầu xin anh.

Cô trước đây không biết, mình
lại có ngày phải cầu xin người khác như thế. Vứt bỏ sự tự tôn, lòng kiêu hãnh
sang một bên mà cầu xin một người đừng bỏ rơi, đừng chia tay mình.

Đây là cách ngu ngốc nhất, nhưng cũng là duy nhất cô
có thể làm. Cô lấy chính bản thân mình ra làm tài sản cuối cùng để đặt cược,
như con bướm lao vào ngọn lửa, biết rõ là đường chết, nhưng vẫn liều mạng.

Tiếng khóc đó từng chút, từng chút thấm vào trái tim
Nhan Bác. Anh chỉ sợ sau này cả đời sẽ bị tiếng khóc đó thao túng, không sao
thoát được.

Không phải anh muốn bỏ rơi cô, chỉ là anh không biết
phải ở bên cô như thế nào.

Anh có nhiều cách làm cho cô ngừng khóc, nhưng anh
đã tuyệt đối không dùng, chỉ im lặng nhìn cô khóc, nhìn cô đau khổ.

Anh không dám làm gì, anh không có dũng khí để liều
lĩnh như cô. Anh không có gì, không có gì cho cô cả. Vì vậy anh không có tư
cách có được cô.

Nhan Bác thở dài. “Tô Cẩn, hãy nghe anh nói. Anh bây
giờ không có gì xứng đáng với em. Anh sợ mình không mua nổi chiếc áo mà em
thích, sợ sẽ phải tiêu tiền của em để sống qua ngày, càng sợ chúng ta có một
ngày sẽ giống như thế này mà đánh mất nhau.”

“Không đâu, Nhan Bác, anh ở lại đây... Em chưa nói với
anh, thực ra bố em, ông... Anh sẽ có việc làm, chúng ta nhất định sẽ tốt
thôi...” Tô Cẩn nói ngắt quãng.

“Em vẫn không hiểu...” Giọng
anh như một tiếng thở dài.

Cô không hiểu, tại sao yêu một người lại không thể
thỏa hiệp? Cô có thể vì yêu anh mà vứt bỏ lòng tự trọng, thậm chí đánh mất cả
chính mình. Tại sao anh không thể vì cô mà vứt bỏ nguyên tắc của mình?

Nói cho cùng, có lẽ là vì anh không yêu cô, hoặc
tình yêu ấy không đủ lớn.

Anh nói: “Chúng ta sẽ cùng từ từ nghĩ lại...”

Sau đêm đó, quan hệ giữa hai người lại thêm phần
lạnh nhạt, giống như sợi dây đàn bị kéo căng, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có
thể khiến nó bị đứt, làm tổn thương mình, tổn thương cả đối phương.

Cả hai đều cẩn thận, dè dặt, không để chạm vào đường
biên giới cuối cùng đó.

Trong trường dần dần có tin đồn Nhan Bác từ bỏ học
nghiên cứu sinh là bởi vì có cơ hội nhận được học bổng đi du học nước ngoài.
Nhưng tại sao lại có cơ hội này thì mỗi người nói một cách khác nhau.

Có người tìm đến Tô Cẩn để xác định rõ thực hư. Cô
chỉ cười, không trả lời, bởi vì cô không biết phải trả lời thế nào. Bản thân cô
cũng không biết gì cả. Tin tức cô biết được so với bất kỳ ai bên ngoài có hơn
nhau là mấy.

Anh đã từng đồng ý với cô, trong mỗi quyết định của
anh sau này sẽ đều có cô, khi quyết định bất kỳ điều gì, anh cũng sẽ nói cho cô
biết.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn chưa làm được điều đó.

Tô Cẩn sẽ không đuổi theo, hỏi anh ở đâu, làm gì. Cô
chỉ đợi, chỉ có đợi mà thôi.

Đợi anh nghĩ thông, hay đợi chính mình nghĩ thông.

Cô cũng không nói với ai, giữa họ đang có vấn đề.
Bởi vì con đường này là do cô chọn, giống như bố cô từng nói: “Dù hậu quả có
thế nào, con phải tự mình gánh chịu.”

Cho nên cô chỉ có thể để mặc họ càng lúc càng xa.

Chương
27. Thời hoàng kim của bạn, năm đói kém của tôi. Đối với anh, cô rốt cuộc là
cái gì đây?

Chờ đợi là đau khổ, Tô Cẩn không còn nhớ đã bao ngày
rồi cô không nhìn thấy bóng dáng Nhan Bác, không được nghe anh nói. Cho nên,
khi điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô tự nhiên quên mất câu đầu tiên phải nói
gì.

Giọng nói của Nhan Bác có chút trầm xuống: “Tối nay
lớp anh tổ chức tiệc chia tay, bọn họ hỏi em có muốn cùng đi không?”

Với tính cách của Tô Cẩn, dù đi đâu cô cũng rất hào
hứng. Hai năm ở bên Nhan Bác, quan hệ giữa cô và lớp anh cũng rất thân mật.
Điều này khiến nhiều người khó mà tưởng tượng được.

Cô biết, đây là cơ hội tốt để hàn gắn những rạn nứt
giữa hai người. Cô lại cùng anh vui vẻ chuyện trò, hỏi han anh rốt cuộc định
thế nào.

Nhưng liệu đây có phải là thời điểm tốt nhất? Cô
không muốn lúc này lại xuất hiện trước mặt bạn bè anh. Bởi vì cô không biết che
giấu, cô không có ý định phơi bày vấn đề giữa hai người trước bàn dân thiên hạ.
Đây chỉ là vấn đề của hai người bọn họ mà thôi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tối nay em có chút
việc, không thể đi được, anh đi ăn về thì gọi điện cho em.”

Đêm đó, cô ngồi suốt bên bàn học, nắm chặt chiếc
điện thoại, đợi rồi lại đợi, ngay cả những ngôi sao ngoài kia cũng đã yên giấc,
Nhan Bác vẫn không gọi điện cho cô.

Khi đồng hồ điểm một giờ sáng, Tô Cẩn ủ rũ tắt đèn,
lên giường đi ngủ.

Tô Cẩn ốm, tâm bệnh không thuốc nào chữa được, chỉ
có tự mình từ từ mà chữa. Nhan Bác vẫn không gọi cho cô lấy một lần. Cô không
muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cả ngày chỉ ở trong phòng ngủ, cơ hồ như
đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.

Cô nghĩ, anh sẽ đến tìm cô, chỉ là vấn đề thời gian
mà thôi. Cô sẽ chờ đợi.

Cứ thế vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng có người
đến tìm cô. Người đến tìm không phải là Nhan Bác mà là một cô gái tên Ninh
Đình. Đây là một cô gái rất bình thường, nếu như không phải vì bố cô ta là
trưởng khoa Luật thì có lẽ cô ta đã dễ dàng chìm ngập trong dòng người. Tô Cẩn
không có ấn tượng gì sâu sắc với cô ấy, cho nên sau khi cô ấy tự giới thiệu, Tô
Cẩn chỉ khẽ “ờ” một tiếng.

Đối phương có vẻ không để ý đến sự thờ ơ của cô. “Có
thể em không có ấn tượng gì với chị, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng
là em phải hiểu rõ hơn chị, Nhan Bác, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào?”

Tô Cẩn thấy nực cười. Thì ra những tin đồn trước đây
không phải hoàn toàn không có cơ sở. Cô chẳng đi ra ngoài thì người ta cũng
mang đến tận cửa. Đây chẳng phải là cô con gái rượu của ông trưởng khoa Luật,
người đã vì một lòng yêu Nhan Bác mà tình nguyện đem suất học bổng của mình
nhường cho anh sao?

Tô Cẩn cười đau khổ. Ninh Đình có thể cho anh những
gì, cô cũng có thể cho, chỉ là anh thà lựa chọn Ninh Đình, lựa chọn lòng tự tôn
và sự kiêu ngạo, chứ tuyệt đối không để cô nhúng tay vào việc của mình.

“Chị à, em sợ là chị đi lần này phí công rồi. Bởi vì
em biết Nhan Bác là người như thế nào. Chị phải hiểu là, chị đến tìm em cũng
chẳng có ích gì. Thực sự người có thể lựa chọn không phải là em, mà là Nhan
Bác.”

Ninh Đình hơi nhíu mày. “Chị biết, mình đã muộn rồi.
Chị yêu anh ấy trước em, một lòng thích anh ấy đã tròn ba năm, nhưng trước nay
không hề có can đảm nói cho ai biết. Chị đã chứng kiến cảnh em theo đuổi anh
ấy, thấy hai người yêu nhau, thấy ánh mắt anh ấy nhìn vào mắt em ngày càng nồng
ấm. Đôi lúc, chị rất ngưỡng mộ em, có được lòng dũng cảm và quyết tâm không lùi
bước.” Cô ấy nói rất chân thành. “Chị lúc nào cũng nghĩ, nếu như năm đó mình
cũng dũng cảm được như em thì liệu anh ấy có chấp nhận chị không? Tô Cẩn, niềm
tự hào của em có được là nhờ chính bản thân mình, còn niềm tự hào của chị là do
người khác mang đến. Cho nên mãi mãi chị cũng không thể dũng cảm được như em.
Càng ngày chị càng thấy mình tự ti hơn, em không thể biết được cảm giác đó đâu.
Có những ngày, những đêm, chị bị niềm khao khát vô vọng, tình yêu, lòng đố kỵ
và sự oán hận trong lòng giày vò đến mức chỉ muốn lập tức rời khỏi thế giới
này. Suy nghĩ nhỏ mọn ấy từng chút, từng chút một gặm nhấm trái tim chị, khiến
chị thấy mình càng ngày càng xấu xa, nhưng lại không sao kiểm soát nổi.”

Ninh Đình cười cay đắng. Tô Cẩn nhìn cô ấy, chăm chú
nghe cô ấy bộc bạch tình cảm của mình đối với Nhan Bác, đột nhiên cảm thấy cô
ấy còn thảm hại hơn mình. Chí ít, cô cũng đã từng được yêu và từng hối hận.

Ninh Đình tiếp tục: “Chị biết lúc này chen vào thì
thật là một việc chẳng đạo đức gì. Có thể sau này tự chị cũng cảm thấy khinh
thường hành vi của mình. Nhưng mà Tô Cẩn, chị yêu Nhan Bác, không hề kém gì em.
Chị bây giờ đã không cam tâm, lại có cơ hội thế này, sao chị không thể không
tranh đấu cơ chứ?”

Tô Cẩn lặng lẽ nghe. Thật lạ, cô không cảm thấy đau
lòng mà chỉ thấy mệt mỏi. Cô nghĩ, có lẽ Ninh Đình cũng đúng, vậy thì ai mới là
người sai?

Tô Cẩn thở dài. “Chị cho rằng Nhan Bác là người đàn
ông dễ chấp nhận sự an bài của người khác sao? Hôm nay, cứ coi như chị thuyết
phục được em, cũng chưa chắc đã thuyết phục được anh ấy.”

Ninh Đình kiên định trả lời: “Chị biết. Nhưng chị
muốn thử xem. Đây là cơ hội cuối cùng của chị. Rời bỏ em, anh ấy sẽ có nhiều
lựa chọn hơn.”

“Chị à, chị còn ngây thơ hơn cả em đấy!”

“Thật sao? Chị ngây thơ, nhưng chị tin rằng ngây thơ
cũng chẳng có hại gì.” Ninh Đình lại nói: “Tối hôm đi ăn tiệc chia tay, là chị
đưa anh ấy về nhà. Một người con trai đã uống rượu say mèm và một người con gái
đã yêu người đó suốt ba năm, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Cẩn đột nhiên ngẩng lên, cô cảm thấy lạnh cả sống
lưng. Một người con gái đã lấy danh dự của mình ra mà đặt cược thì cô không thể
nào bì kịp. Ninh Đình dũng cảm hơn cô, bạo dạn hơn cô là vì cô ấy chẳng có gì
để mất.

Nhưng Tô Cẩn thì khác, cô đã từng mất, mất tất cả.

Anh không cần cô, cô cầu xin anh như thế, anh vẫn
không cần. Thế nhưng anh lại dễ dàng để một người phụ nữ khác đưa về nhà.

Anh không cần sự giúp đỡ của cô. Cô cứ nghĩ anh làm
thế là vì lòng kiêu ngạo của một người đàn ông. Nhưng khi nghe thấy mọi người
đều nói, có một người con gái đã vì yêu anh mà đấu tranh để anh được nằm trong
danh sách những người được đi du học...

Thì ra anh không cần cô, không muốn chấp nhận món
quà của cô.

Đối với anh, cô rốt cuộc là cái gì đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3