Thiên Nga Đen - Chương 39

Chương
39: Ngọt đến ưu thương.

Mộ Tình sững sờ nhìn Tiêu Lỗi, anh cũng thay đổi không ít, thêm
mấy phần tư vị đàn ông; tóc húi cua, làm cho anh thoạt nhìn có chút tàn bạo;
cánh tay thô cứng hơn so với trước kia, cơ bắp rắn chắc, cô gần như bị nắm đến
bất động.

Ở học viện quân sự đã lâu, khí chất quân nhân dần dần biểu hiện rõ
rệt, khiến hắn thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, làm sao lại đặc biệt? Cô thấy không
phải, chỉ là cảm thấy anh khôi ngô hơn so với trước kia, nhìn cũng được.

"Nơi này của em tại sao vẫn chưa to lên được." Tiêu Lỗi
có chút tiếc nuối vỗ nhẹ bộ ngực mềm mại của Mộ Tình, để ý thấy bên cạnh ngực
trái của cô có cái bớt nho nhỏ, tiếp cận hôn vào đó.

Mộ Tình hừ một tiếng: "Thầy của tụi em nói, không thể để lớn
lên nữa, như vậy là tốt nhất. Chiều cao của em đã suýt vượt chỉ tiêu, nếu không
khống chế thể trọng, sau này sẽ không thể múa." Chiều cao 1m67, mới có tám
mươi mấy cân, ngực làm sao có thể lớn được.

"Anh thích lớn hơn một tý, sờ vào cũng có cảm giác hơn."
Tay anh ở trên người cô xoa nắn, suy nghĩ sau này sẽ giúp cô mát xa nhiều hơn.

Không thể nhảy nữa mới tốt chứ, tuy rằng anh cũng thích xem bộ
dáng cô khiêu vũ, nhưng không thích cô cùng bạn nhảy nam khiêu vũ, nhất là
thằng nhóc cùng cô múa “Hồ Thiên Nga”, bởi vì có động tác nâng và xoay tròn, có
thể danh chính ngôn thuận ôm cô, để cô chạm vào hắn, vài lần anh nhìn động tác
khi họ tập luyện, đều hận không thể đi đến tách hai người họ ra.

"Anh đã từng chạm qua bao nhiêu rồi?" Mộ Tình cảnh giác
bắt lấy câu nói của anh để làm đầu đề câu chuyện.

"Không có không có, chỉ có em thôi." Có đánh chết Tiêu
Lỗi cũng không thừa nhận anh đã từng sờ qua cô gái khác, nhà trẻ này… không thể
tính, tiểu học này… cũng không tính. (Sặc máu dê từ nhỏ >”<)

Mộ Tình chu cái miệng nhỏ nhắn, không để ý đến anh. Lớn thì có gì
tốt, giống như treo hai quả dưa, cô có vài bạn học do ngực quá lớn, không phù
hợp với hình thể tiêu chuẩn của ballet, lúc thi vào Học viện Vũ đạo Hoàng gia
bị rớt.

"Mộ Tình..." Tiêu Lỗi nhẹ giọng gọi cô gái dưới thân. Cô
gái mơ màng ừ một tiếng: "Làm sao?" "Em cũng sờ của anh
nha." Anh cũng khao khát sự vỗ về của cô."Hả." Cô còn rất ngây
ngô, không biết nên làm như thế nào, bàn tay nhỏ bé hơi lạnh vô ý thức khẽ vuốt
ở trên lưng trên cổ anh, lại giúp anh lau cái trán đầy mồ hôi.

Hai người dung hợp cùng một chỗ, hắn ở trên người cô lên xuống,
không có kinh nghiệm gì, chỉ biết phóng thích, lại phóng thích, anh cảm thấy
thật thoải mái, cảm giác vui sướng làm cho tứ chi xương cốt khắp cơ thể hoàn
toàn có cảm thụ mới, linh hồn nhỏ bé tựa như đang bay, anh cảm thấy bản thân là
một người đàn ông thực thụ, một dòng tinh trùng mạnh mẽ tự nhiên sinh ra, hoàn
toàn không phát giác cô gái dưới thân bị anh tra tấn đến khốn khổ.

"Phía dưới đau." Mộ Tình đau đớn rên rỉ, cắn nát cả môi.
Thế này Tiêu Lỗi mới buông ra cô một chút, mở chân cô ra để nhìn, thực sự chảy
máu, hơi bối rối: "Anh ôm em đi rửa sạch?" Vừa nói, anh vừa ôm lấy
cô.

Vài năm ở học viên quân sự này, rèn luyện nhiều hơn, anh càng ngày
càng mạnh mẽ, nhưng thể trọng lại không tăng lên nhiều quá, nhẹ nhàng ôm lấy cô
càng giống như đang ôm một con búp bê.

Cánh tay rất rắn chắc, Mộ Tình tựa vào trong lòng anh, ngửi được
trên người anh hỗn tạp mùi mồ hôi cùng hóoc- môn nam tính, đưa tay bóp chặt cơ
bắp trên cánh tay anh.

Cảm giác được thân thể nho nhỏ của cô ở trong lòng mình vặn vẹo,
anh cúi đầu hôn cô, bế cô đưa vào trong phòng tắm. Cô đuổi anh ra ngoài, một
mình trong phòng tắm tắm rửa.

"Em cứ tắm từ từ, anh đi mua thuốc cho em." Tiêu Lỗi ở
bên ngoài phòng tắm gọi một tiếng. Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, cô không
trả lời.

Lúc anh quay lại, cô đã tắm rửa xong định mặc váy, tóc ẩm ướt
buông xõa trên vai, càng nhìn càng thanh tú. Tiêu Lỗi đi qua đỡ thắt lưng cô:
"Có thể đi được sao?" Cô liếc anh: "Em cũng không phải tàn
tật."

"Anh sợ phía dưới của em đau đi không được, nghĩ rằng em phải
nghỉ ngơi chốc lát mới có thể cử động." Tiêu Lỗi ngây ngốc gãi đầu, đối
với hành vi lúc trước của mình lại không có ý hối hận. Trên thực tế, đang nhớ
lại dư vị, làm sao cô có thể đẹp như vậy, động lòng người như vậy.

"Vừa rồi đau không chịu nổi, hiện tại thì tốt hơn
nhiều." Tuy nói như thế, nhưng dáng đi của cô vẫn còn mất tự nhiên. Tiêu
Lỗi nhanh chóng giúp đỡ cô: "Mau ngồi xuống đi."

Hai người ngồi ở trên giường, Tiêu Lỗi đưa thuốc tránh thai vừa
mua về cho Mộ Tình, nhìn cô uống, trong lòng có một loại cảm xúc kích động lại
hưng phấn. Người con gái này đã hoàn toàn thuộc về anh, trên thế giới lần đầu
tiên có một người thuộc về anh trọn vẹn, cảm giác thỏa mãn này bổ khuyết vào
trái tim đang lâng lâng của anh.

Mùi vị của cô nghe cũng hay thật đấy, anh ghé vào cổ cô tham lam
ngửi. Mộ Tình buông bình nước khoáng, nhìn bộ dáng cực kỳ đói của anh, nhíu
mày: "Anh đói bụng sao? Như thế nào mà giống hệt sói vậy?"
"Không có a." Anh phủ nhận. Nhưng thiếu chút nữa nước bọt sẽ chảy ra
ngoài.

"Vừa rồi anh rú cái gì
vậy?" Trên mặt Mộ Tình hơi hơi phiếm hồng."Vừa rồi? Anh rú?"
Bỗng nhiên Tiêu Lỗi một chút cũng không nhớ nổi chuyện vừa rồi, anh rú sao?

"Đồ ngốc, rõ ràng là anh rú
mà, giống như sói í. Em sợ hãi, may mắn là cặp mắt của anh không biến thành màu
lục, bằng không em sẽ nghĩ rằng anh bị người sói nhập vào rồi." Mộ Tình
cười tinh ranh. Nhờ thế Tiêu Lỗi mới biết cô đang chế giễu anh, ôm cổ cô, hôn
lên mặt cô: "Mộ Tình tốt của anh, từ hôm nay trở đi, em chính là bà xã của
anh, cả đời anh chỉ yêu một người là em."

"Bà xã cái gì, sao gọi em
già thế, em già đến như vậy sao?" Mộ Tình không vui, tuổi của cô còn nhỏ,
chưa có nghĩ tới chuyện kết hôn, cho rằng kết hôn với cô vô cùng xa xôi.

Tiêu Lỗi thì không nghĩ như vậy,
anh rất tỉ mỉ lập kế hoạch cho tương lai: "Chờ anh tốt nghiệp nghiên cứu
sinh, lấy được học vị, anh sẽ trở về Bắc Kinh công tác, khi đó em cũng đã tốt
nghiệp đại học, gia đình anh có thể nhờ quan hệ để an bài cho em vào Đoàn Múa
Ballet Trung Ương, sau khi chúng ta kết hôn, em có thể tiếp tục khiêu vũ."

"Nhưng mà, mẹ em dự định di
dân, đang lo chạy thủ tục, chỉ chờ cấp visa, mẹ sẽ từ chức đi Anh." Mộ
Tình bối rối báo tin này với Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi ngẩn người, cảm thấy đây là thủ
đoạn của Diệp Hinh Nhiên muốn chia rẽ họ, có chút không vui: "Vì sao muốn
đi Anh, không phải ở trong nước cũng có thể khiêu vũ sao, cần phải qua Anh
khiêu vũ làm gì?"

"Không phải đâu, mẹ nói, sự
phát triển của ballet cổ điển ở trong nước chưa được tốt, môi trường nghệ thuật
kém xa so với Anh, mẹ hy vọng em ở lại Anh, cho nên mẹ cũng muốn cùng qua
đó." Mộ Tình rất cẩn thận quan sát phản ứng của bạn trai, nhìn anh có phải
sẽ tức giận hay không.

"Như vậy sao được, em không
thể ở lại Anh. Anh là quân nhân, quân nhân thì không thể tùy tiện xuất ngoại,
càng không thể di dân, trừ phi là xuất ngũ, em ở lại Anh quốc, chúng ta làm sao
có thể sống cùng nhau được." Tiêu Lỗi không đồng ý, trông mong cùng cô sum
họp, anh đã trông mong nhiều năm rồi.

Mộ Tình thấy biểu tình của anh
đanh lại, biết anh đang mất hứng, vội vàng an ủi anh: "Được rồi, chuyện
này chúng ta còn có thể thương lượng lại mà, lần trước anh có nói với em,
trường học của các anh cùng Học viện quân sự Sandhurst có trao đổi sinh viên,
tại sao anh không đi thử xem?"

"Chuyện này không thương
lượng nữa, anh không cho phép em ở lại Anh." Tiêu Lỗi vẫn chấp nhất với đề
tài trước đó, không hề bị cô làm cho thay đổi suy nghĩ. Mộ Tình biết anh rất cố
chấp, đành nói: "Anh cũng không phải là người giám hộ của em, dựa vào cái
gì quyết định chuyện đi hay ở của em?"

"Anh là bạn trai của em,
trong tương lai rất có thể chính là chồng của em, anh có quyền quyết
định." Tâm tư của Tiêu Lỗi luôn nghĩ đến việc cô sẽ ở lại Anh, cơn tức
giận từ đâu kéo đến. Mấy năm nay bọn họ bị ngăn cách hai nơi, đã đủ khổ sở rồi,
anh không bao giờ muốn trải qua những ngày như vậy nữa.

Mộ Tình nghe anh nói chồng cái
gì, bỗng nhiên có chút buồn cười, mân nói thẳng cười: "Ông cụ non, anh bao
nhiêu tuổi rồi, đã nghĩ làm đến chuyện làm chồng người ta, chờ bản thân anh có
thể tự kiếm ra tiền nuôi gia đình, anh hãy khoe mẽ với em, nói cách khác, anh
có tư cách gì để nói muốn làm chồng em."

Tuy rằng cô chỉ mới 18 tuổi,
nhưng thuở nhỏ đã lớn lên trong gia đình đơn thân, lo lắng nhiều hơn so với
nhưng cô gái đồng trang lứa, lúc trước cũng là bởi vì anh trầm ổn đáng tin cậy,
cô mới có thể ở cùng một chỗ với anh, nhưng anh lại nói cái gì kết hôn, còn quá
sớm.

"Em cứ yên tâm, chắc chắn
trong tương lai anh sẽ nuôi em thật tốt, em chỉ cần ngoan ngoãn về nước, tất cả
chuyện khác không cần em quan tâm." Tiêu Lỗi tưởng rằng Mộ Tình hoài nghi
năng lực của mình, cam đoan với cô. Mộ Tình từ trong lòng anh ngẩng đầu lên,
thấy khuôn mặt anh kiên nghị, bộ dáng chắc chắc, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng
của anh rất tuấn tú, hơn nữa rất có cảm giác an toàn, điều này khiến cho trong
lòng cô kiên định.

"Ừ, dù sao chúng ta còn vài
năm nữa mới tốt nghiệp, có rất nhiều thời gian để thương lượng, có lẽ khi đó mẹ
em đổi ý cũng không biết chừng. Cho dù mẹ không thay đổi, cuộc đời em là của
em, em sẽ tự mình quyết định lựa chọn như thế nào." Mộ Tình nhẹ nắm lấy
tay Tiêu Lỗi, nhớ tới lúc nãy tay anh đối với cô sở tác sở vi* thật "Đáng
ghét", cô liền oán hận, cắn lên tay anh.

(*):ý chỉ tất cả những gì mà một
người đã làm.

"Bảo bối, anh với em thương
lượng chuyện này nhé." Tiêu Lỗi dỗ Mộ Tình. Mộ Tình nâng mắt liếc anh:
"Em không thích nghe, anh mà nói có chuyện muốn thương lượng chắc chắn
không phải là chuyện tốt."

Tiêu Lỗi không để ý tới thái độ
của cô, tự quyết định: "Em từ xa xôi đến thăm anh, hẳn là anh nên ở bên em
mấy ngày, nhưng mẹ lại cùng đi với em, chúng ta muốn ôm nhau cũng bất tiện, như
vậy được không, chiều nào chúng ta cũng ra khách sạn này ngồi một lát, để trò
chuyện."

"Anh thôi đi, không cần phải
ra vẻ thông minh với em, anh lừa em đến đây chỉ là để nói chuyện thôi sao? Căn
bản chính là muốn... Đồ lưu manh!" Mộ Tình ôm bụng dưới, mồm mép cực kỳ
lưu loát chèn ép Tiêu Lỗi.

Tiêu Lỗi cười ngô nghê, ôm cô:
"Tụi mình trước lạ sau quen mà, hôm nay chỉ là luyện tập thôi, không được
tính, ngày mai ngày mốt ngày kia... Anh cam đoan sẽ tốt hơn so với hôm
nay." "Vậy anh đừng giống như con chó hoang cuồng loạn mà cắn xé em
nữa, phải nhẹ nhàng một chút." Mộ Tình cong chiếc môi nhỏ nhắn hồng nhuận.

Tiêu Lỗi lại cười: "Hôm nay
là do anh nhìn thấy em theo mẹ anh đến nên đã quá kích động, về sau chắc chắn
không như vậy nữa, anh có thể dùng “cái đó” để cam đoan." "Anh đừng
có cam đoan bậy bạ, biết “cái đó” của anh là gì." Mộ Tình cười khanh
khách.

"Ngày mai tụi mình xem phim
dạy… trước đi, để học hỏi chút kinh nghiệm." Tiêu Lỗi cười xấu xa. Mộ Tình
nhất thời không hiểu được, chỉ vì cô thông minh trong sáng, nhưng nháy mắt cũng
rõ ràng ngay, cốc đầu anh: "Anh xấu lắm! Nghĩ cách lừa gạt em cùng anh chơi
đùa à."

Tiêu Lỗi ôm cô, mặt dán lên tóc
cô, nhẹ giọng nói: "Mộ Tình, anh càng ngày càng có cảm giác, anh không rời
khỏi em được, lúc ở trường học, chỉ cần anh rảnh rỗi, sẽ nhớ em, không có lúc
nào là không suy nghĩ, mỗi ngày chờ điện thoại và tin nhắn của em, đếm ngày chờ
đợi đến kỳ nghỉ, để trở về Bắc Kinh gặp em, em cũng không nên làm kẻ bạc tình,
phụ một mảnh tâm ý của anh."

Mộ Tình nghe giọng điệu của anh
như một oán phụ khuê phòng, nhịn không được cười: "Em cũng vậy, mỗi ngày
đều nhớ anh, ở chỗ nào nhìn thấy người Hoa thì đều liên tưởng đến anh, dáng vóc
của người này giống anh, tóc của người kia giống anh, chiều cao của người này
xấp xỉ anh, hay giọng của người kia khi nói chuyện nghe qua có chút giống anh.
Có đôi lúc em cũng suy nghĩ, lúc em không ở trong nước, ngộ nhỡ anh yêu thích
cô gái khác thì làm sao bây giờ..."

"Không có ngộ nhỡ, không
phải em vừa rồi không phát hiện ra, trường học của tụi anh căn bản không có bao
nhiêu nữ sinh, cho dù có thì bộ dạng cũng rất xấu, chưa kể đến không được một nửa
xinh đẹp so với em, tính cách cũng không có đáng yêu như em." Tiêu Lỗi vì
để làm Mộ Tình vui, cố ý hạ thấp giá trị của nữ sinh cùng trường.

Trên thực tế cũng là như vậy,
tính cách của nữ sinh trong học viện quân sự quân đều không sai biệt lắm so với
nam sinh, lăn lê bò lết đánh nhau, các loại huấn luyện, không mỏng manh giống
như con gái bình thường. Nhưng đôi khi đàn ông, lại yêu cái dạng yếu ớt này,
tựa như Mộ Tình, có đôi khi nũng nịu, có đôi khi lại rất lý tưởng.

"Không nhất định như vậy,
nếu có con gái theo đổi anh, em thấy anh chưa chắc ngăn cản được." Mộ Tình
nâng mắt liếc anh. Vốn dĩ lúc cô lên Trung học, anh lái xe đến trường học đón
cô, xung quanh cô có một đám nữ sinh thích anh, nói bộ dạng anh thật đẹp trai,
còn nói anh tốt với Mộ Tình, đều rất hâm mộ.

"Anh còn sợ em ở Anh được
người đàn ông khác nhìn trúng đó chứ." Tiêu Lỗi bĩu môi. Anh không phải
chưa từng lo lắng như vậy, trên thực tế anh luôn lo lắng chuyện này, Mộ Tình
xinh đẹp như vậy, chưa bao giờ thiếu con trai thích cô, vạn nhất có người cậy
cận thủy lâu đài*, đề xuất tấn công cô, anh không thể ở bên cạnh canh giữ cô,
không chừng sẽ phát sinh ra tình huống gì ấy chứ.

(*) Nguyên văn: 近水楼台先得月: Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: nhà ở
ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần quan được ban lộc; gần gũi người có thế lực
nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

"Anh phải tin tưởng em, em
sẽ không thay lòng đổi dạ, nếu như em theo người khác, sẽ khiến cho em cả đời
không thể khiêu vũ được nữa." Mộ Tình quật cường cong cái miệng nhỏ nhắn.
Tiêu Lỗi hừ một tiếng: "Anh cũng sẽ không thích người khác, nếu anh thích
người khác, sẽ khiến cho toàn bộ bảo bối anh sưu tầm bị mất hết."

Hai đứa ngốc lập lời thề son sắt,
ngón tay móc vào một chỗ, hứa hẹn đời này đều sẽ không thay lòng, Thượng đế làm
chứng, khoảnh khắc này họ yêu nhau như thế nào.

Giữa giấc mơ Lâm Yến Vũ không
ngừng nói mê sảng, sẽ không thay lòng đổi dạ, sẽ không thay đổi tâm, nếu không
thì vĩnh viễn không thể khiêu vũ, hiện tại cô đã không thể khiêu vũ rồi, cô
không thay lòng cũng không thể múa nữa, có phải Thượng đế trêu đùa cô quá tàn
nhẫn hay không?

"Lỗi ơi... Lỗi ơi..."
Giữa lúc lơ mơ, cô càng không ngừng gọi tên anh. Tiêu Lỗi nhìn thấy môi cô mấp
máy, kề sát tai lại nghe cô nói chuyện, nghe được giọng nói của cô, chỉnh gối
kê đầu của cô cao một chút.

"Ngoan, anh ở đây." Anh
nói nhỏ bên tai cô, tin chắc cô có thể nghe được, cũng sẽ không làm ầm ỹ đến
cô. Cô vẫn không mở mắt ra được, chỉ có thể vươn tay túm lấy áo anh, anh đặt
tay cô trong tay anh.

"Em muốn anh... Em muốn
anh..." Cô sợ anh sẽ đột nhiên biến mất, nắm chặt lấy tay anh, trong lòng
bàn tay đều là mồ hôi. Tiêu Lỗi nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, làm cho cô có thể
cảm giác được anh, ở bên tai cô lưu luyến: "Ngoan nào nhóc con, nghỉ ngơi
cho tốt, chờ sức khỏe của em tốt hơn, anh sẽ đưa em về Bắc Kinh, chúng ta không
bao giờ xa nhau nữa."

Dường như cô nghe được anh nói,
dần dần bình tĩnh lại, nhưng tay một chút cũng không chịu buông ra. Khi cô còn
nhỏ, một khi anh cao hứng sẽ gọi cô là nhóc con, đây là cách xưng hô thân mật
giữa hai người họ.

Anh ôn nhu nựng hai má cô, vẻ mặt
yêu thương kia làm người ta xúc động. Y tá đứng ở một bên nhìn thấy lòng chua
xót, số mệnh cô gái này thật tốt, có một người đàn ông yêu cô như vậy, lần này
cô sinh bệnh phát sốt hẳn là chuyện ngoài ý muốn, xem ra anh không phải cố ý,
chắc chắn về sau anh sẽ chăm sóc cô tốt hơn. Suy nghĩ vậy, cái nhìn của y tá
đối với Tiêu Lỗi tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Lỗi không ngủ túc trực bên
giường bệnh của Lâm Yến Vũ chăm sóc suốt hai ngày, con sốt của cô dần dần hạ
xuống, anh mới yên tâm, y tá sợ anh chịu đựng không nổi, để anh đi nghỉ ngơi,
sau khi anh bàn giao xong, đến phòng ngủ sát vách ngủ một giấc.

Đánh một giấc suốt mười mấy tiếng
đồng hồ, đến khi anh hoàn toàn tỉnh lại, đã là hoàng hôn ngày thứ ba. Tắm rửa
qua loa, thay quần áo sạch sẽ, anh đi xem Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ đã tỉnh lại, y
tá đang cho cô ăn chút gì đó.

"Để cho tôi." Tiêu Lỗi
tiếp nhận nửa chén cháo trong tay của y tá. Lâm Yến Vũ thấy anh ốm hơn, đoán
anh có phải chăm sóc mình nên mệt mỏi quá hay không, hỏi anh: "Anh ăn gì
chưa?" "Vẫn chưa." Vì thế Lâm Yến Vũ nhìn về phía y tá:
"Cho anh ấy một chén." Y tá gật đầu, nhấn chuông gọi nhân viên cần
vụ.

Tiêu Lỗi từng muỗng từng muỗng
đút Lâm Yến Vũ ăn cháo, di động trong túi bỗng nhiên vang lên, lấy ra xem, là
số điện thoại ở nhà anh gọi đến, nên đặt chén cháo sang bên cạnh. Lâm Yến Vũ
lấy khăn lau miệng, nhìn chăm chú anh, thấy biểu tình anh khi tiếp điện thoại
dần dần ngưng trọng, tựa hồ rất tức giận, cuối cùng thậm chí còn có chút kích
động, cầm lấy tay anh.

"Được, con sẽ mau chóng trở
về. Mẹ, mẹ yên tâm đi, con có biện pháp đối phó với thằng nhóc đó. Mẹ hãy chú ý
đến sức khỏe của cha, đừng để bị chọc giận nữa." Tiêu Lỗi nói xong liền
ngắt điện thoại, tức giận đến nỗi ngực phập phồng.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện
gì khiến anh tức giận như vậy?" Lâm Yến Vũ thấy anh tức giận không nhẹ,
vội vàng hỏi anh, không ngờ tới do nói quá gấp rút, khiến cô liên tiếp ho khan,
như thế nào cũng không dừng lại được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3