Cuộc gặp gỡ chí mạng- Chương 7 part 1
Chương 7: Tái phạm
Trong phòng bệnh cao cấp này cần
gì có nấy, ti vi màn hình tinh thể lỏng có đến hơn trăm kênh, tất cả các loại
tạp chí tiêu khiển thời thượng mà chị em yêu thích. Tuy đồ ăn bị hạn chế nhưng
vẫn có rất nhiều món dinh dưỡng dễ tiêu, còn có cả y tá xinh đẹp hoạt bát ngày
ngày tiếp chuyện giải sầu, nhưng Lâm Uyển ngay đến chút cảm giác hưởng thụ cũng
không có. Trần Kình hàng ngày đều phải ghé qua một lúc, người không hiểu rõ
tình hình lại tưởng hắn quan tâm cô. Lâm Uyển đương nhiên sẽ không tưởng rằng
ai cũng thích mình, cô biết hắn đến chẳng qua là để “thưởng thức” sự thảm hại
của cô. Cô chính là chiến lợi phẩm mà hắn trưng bày trong tủ kính, là con thú
săn què chân mà hắn nhốt trong lồng, hằng ngày hắn đến nhìn lướt qua để tâm
trạng trở nên thoải mái, lòng ngập tràn cảm giác chiến thắng.
Sáng sớm tinh mơ ngày Mười Lăm
tháng Giêng, Lâm Uyển gọi điện thoại cho bác Vương gái, nói dối rằng mình phải
làm tăng ca, không thể cùng họ đón tiết. Bác gái dặn dò trong điện thoại bảo cô
đừng quên ăn một bát bánh Nguyên Tiêu[1]. Bỏ điện thoại xuống, lòng cô chua xót
vô cùng, còn có cả cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
[1] Bánh Nguyên tiêu: Bánh được
ăn trong ngày Nguyên Tiêu ở Trung Quốc, hình dáng giống bánh trôi nhưng có
nhiều màu sắc và mùi vị phong phú hơn.
Chiếc túi của cô đã được Trần
Kình chuyển tới, cô lục lọi danh bạ điện thoại di động, lướt nhanh từng cái
tên, nhưng từ đầu đến cuối không thể tìm lấy một người giải cứu cho mình. Trong
truyện cổ tích, công chúa bị vây hãm trong thành lũy sẽ đợi hoàng tử của nàng
đến cứu, nhưng cô không phải là công chúa, hoàng tử của cô đã chết rồi, hiện
thực cũng không phải truyện cổ tích, nhưng cho dù không phải, tại sao vẫn có ma
quỷ?
Cô còn ấn 114 tra cứu số điện
thoại đường dây nóng của “Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em”, nhưng
khi một giọng nói ấm áp dịu dàng truyền tới, hỏi cô có vấn đề gì cần giúp đỡ,
cô lập tức cúp máy.
Đến thần cũng không thể cứu
người, huống hồ là một tổ chức.
Lúc cô mới học viết chữ, cha còn
chưa bỏ rơi cô, trong cuộc sống của cô thiếu vắng hình ảnh người mẹ, mỗi tối
cha đều ngồi dưới đèn nhẫn nại dạy con gái viết tên. Nhưng chữ “Uyển” đã nhiều
nét, kết cấu lại phức tạp, mỗi lần viết xong chữ “Lâm” cô liền viết sang “bộ
Thảo đầu”[2], sau đó thì chơi xấu bãi công, còn bảo cha đổi cho mình cái tên
nào dễ viết. Cha nói: “Uyển để chỉ vẻ xanh tươi của cỏ cây, Uyển Uyển của chúng
ta bây giờ là một cây non, sau này lớn lên sẽ thành một cái cây cao lớn xanh
tốt. Còn nữa, tên này của con là do mẹ đặt, nếu như đổi rồi, mẹ con trở về sẽ
không tìm được.”
[2] Bộ Thảo đầu: Tên một bộ trong
chữ “Uyển”.
Nhiều năm sau, dường như cô đã
quên mất dáng dấp của cha, thậm chí quên mất mình cũng đã từng có mẹ, nhưng lại
nhớ rõ câu nói đó. Cô đành tự an ủi bản thân, họ đều không ở bên cô cũng chẳng
sao, ít nhất cô còn mang họ của cha, và cái tên gửi gắm trong đó nguyện vọng
tốt đẹp của mẹ. Ngay lúc này, Lâm Uyển nhớ lại mẩu chuyện cũ đó, cô nắm chặt
lòng bàn tay, giống như tìm lại được chút sức lực, phải ngoan cường như cỏ cây
sinh trưởng cùng đất trời.
Buổi tối, Trần Kình cử người mang
đến một phần bánh Nguyên Tiêu, Lâm Uyển không chịu ăn, người kia liền chôn chặt
trong phòng bệnh như cọc gỗ, kèm theo đó là một khuôn mặt đau khổ bảo rằng:
“Tổng giám đốc Trần nói nhất định phải thấy cô ăn hết thì tôi mới được về.” Lâm
Uyển liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, kim đã chỉ chín giờ rưỡi. Ngày
tết Nguyên Tiêu có ai không muốn đoàn tụ cùng gia đình? Cô thở dài bưng bát
lên, mười mấy viên bánh Nguyên Tiêu vào bụng, ngoài mùi dầu mỡ ra, chẳng cảm
nhận được vị gì hết.
Chân của Lâm Uyển chỉ bị rạn, sau
nửa tháng nằm viện đã được tháo bột, có thể xuất viện về nhà nghỉ dưỡng, nhưng
Trần Kình yêu cầu phải ở lại đây theo dõi vài ngày. Cô không phản đối, vì cô
biết dù phản đối cũng vô ích. Bốn năm ngày sau, bệnh viện chụp X-quang, bảo là
chỗ gãy xương bắt đầu hình thành xương mới và hồi phục khá tốt, tâm trạng bị đè
nén lâu ngày của Lâm Uyển mới hơi giãn ra một chút. Nhưng, giống như trong
phim, luôn không thể thiếu được nhân vật phản diện, trong thực tế, giữa khoảng
thời gian tốt đẹp hiếm thấy, sẽ luôn có một số kẻ xấu xuất hiện phá rối cho đời
bớt vui.
Hôm nay không hiểu Trần Kình
trúng gió gì mà lại ở đây suốt cả tối. Cô nhìn đồng hồ chỉ mười giờ, đã đến
thời gian nghỉ ngơi của bệnh nhân, hắn vẫn thản nhiên ngồi trên sofa gõ bàn
phím, dường như đã coi đây như phòng làm việc của mình. Dưới sự chăm sóc của y
tá, Lâm Uyển súc miệng rửa mặt xong xuôi, yên vị trên giường, đèn vẫn đang bật
sáng, kẻ nào đó đầu chẳng chịu ngẩng. Cô cắn răng chịu đựng, lấy khăn phủ lên
mặt giả vờ ngủ, sau đó ngủ quên luôn trong những âm thanh hỗn độn lùng bùng.
Trong lúc mơ màng, Lâm Uyển cảm
thấy mặt mình ngưa ngứa, cô choàng tỉnh. Sau chuyện đó cô trở nên cực kì mẫn
cảm, cho dù có ngủ quên cũng sẽ duy trì chút cảnh giác. Lần này tỉnh dậy dọa cô
suýt thì kêu la thất thanh, một người đàn ông đứng bên giường cô, dáng người
cao lớn che khuất cả ánh sáng, còn bàn tay nóng hổi của hắn đang dừng lại trên
mặt cô. Cô lập tức nhận ra đây là ai, cau mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Kình không đáp lại, tay hắn
từ từ di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve cần cổ mảnh dẻ của cô. Lâm Uyển giơ
tay lôi nanh vuốt ma quỷ đang làm càn ra, vẻ mặt căm ghét, gầm lên: “Đừng chạm
vào tôi.”
“Cứ chạm vào thì làm sao? Tôi
chạm vào người phụ nữ của tôi, ai dám nói không được?”
“Ai là của anh?”
“Thử thì biết ngay, nghe nói cơ
thể phụ nữ nhận ra chủ đấy.” Trần Kình vừa nói vừa cúi người tiến lại gần, thấy
Lâm Uyển bắt đầu loạn lên, hắn với tay đè chặt đầu gối chân phải cô xuống, cảnh
cáo: “Cẩn thận cái chân cô, tàn phế tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Giây tiếp theo, hắn sáp lại gần,
Lâm Uyển tránh không kịp, bị hắn hôn ngay chính diện. Miệng hắn còn nóng rực
hơn cả tay, mang theo dục vọng mãnh liệt. Cô hoàn toàn ngơ ngác, tưởng rằng hắn
sẽ không có hứng thú khi cô đang thê thảm thế này, cho dù có hứng thú đi chăng
nữa thì ít nhất sẽ nể mặt cô nằm trên giường bệnh mà bớt phóng túng. Nhưng sao
cô có thể quên đây là cầm thú chứ, đâu thể dùng tư duy của loài người để giảng
giải được.
Lâm Uyển từ trước tới nay không
biết đàn ông hành động nhanh chóng như vậy, mới trong phút chốc, cô còn chưa
kịp phản ứng đã bị hắn khống chế hoàn toàn. Đàn ông trong lúc dục vọng sôi sục
giống như một con dã thú đói khát cực độ, vội vàng mà hung dữ. Điều hiếm thấy
là hắn vẫn còn một chút lí trí bảo vệ vết thương bên chân phải của cô, động tác
không hề cẩu thả. Một tay hắn chế ngự đôi tay cô đang vùng vẫy ở đỉnh đầu, một
thoáng sau đã cởi tuột ống quần bên chân còn lại, tiếp đó hắn nôn nóng thô bạo
tiến vào cơ thể cô...
Lâm Uyển cứ trơ mắt như thế nhìn
mình bị xâm phạm thêm lần nữa, cô muốn hét lên cầu cứu, nhưng đây là địa bàn
của hắn, không ai có thể bắt hắn làm gì, chỉ càng khiến cho nhiều người hơn
chứng kiến nỗi nhục của cô mà thôi. Lần thứ hai mà sao vẫn đau như vậy, đau
thương không lâu trước đó còn chưa hoàn toàn hồi phục đã bị xé toạc lần nữa,
rất đau. Tại sao cô đau thế này hắn lại hưng phấn thế kia?
Trần Kình quả thực vô cùng hưng
phấn, vừa nãy bận đến mức quá tập trung tinh thần, ngước mắt nhìn thấy Lâm Uyển
đã ngủ mất rồi. Hắn sợ cô bị chết ngạt, bèn đứng dậy vén chiếc khăn trên mặt cô
ra, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt khi ngủ thật yên bình kia, hắn bỗng cảm thấy
toàn thân nóng bừng. Con người hắn xưa nay đều sống lí trí, nhưng một khi có
thứ gì đó thật sự gây hứng thú cho hắn, hắn sẽ trở nên ngang bướng và điên
cuồng một cách dị thường. Trước khi Lâm Uyển trở thành người phụ nữ của hắn, có
thể hắn còn kiềm chế được đôi chút. Bây giờ, cô đã thuộc sở hữu của hắn, chỉ
cần hắn muốn, đương nhiên không cần kiềm chế, cùng lắm thì cùng cô một lần nữa
là xong.
Cơ thể của cô không ngờ lại đẹp
đến vậy, khiến người ta không cưỡng nỗi mà đắm mình trong đó. Trong lộ trình
tiến lên đỉnh cao khoái lạc, hắn chợt nghĩ, nếu mình là đế vương thời cổ đại,
cũng chẳng dám bảo đảm sẽ không vì người con gái như thế này mà ngu dại một
lần. Khoảnh khắc đó hắn lại có chút thấu hiểu Chu U Vương[3] mà trước giờ hắn
vẫn xem thường. Sau khi dục vọng được giải tỏa, hắn chưa lập tức nhấc người
dậy, mà hôn lên mặt Lâm Uyển một cách thỏa mãn, còn quan tâm vén mấy sợi tóc bị
mồ hôi thấm ướt của cô.
[3] Chu U Vương là vua cuối cùng
của triều đại nhà Chu thế kỷ 8 trước công
nguyên. Để đổi lấy tiếng cười của sủng thiếp là Bao Tự, Chu U Vương đã từng đốt
đuốc ở đài phòng hỏa giả có chiến tranh để triệu hồi quân cứu viện cách đó cả
nghìn dặm.
Lâm Uyển đang thập tử nhất sinh,
lúc này mới nới lỏng môi dưới cắn chặt từ nãy, không chút cảm xúc nói: “Bây giờ
anh có thể đi được chưa?”
Trần Kình nghe vậy nét mặt hơi
ngẩn ra, liền đáp: “Vội gì chứ, tôi còn phải quan sát kĩ nét mặt hưởng thụ của
cô đã.”
Nằm ngoài dự tính của hắn, Lâm
Uyển không phản bác, cô chỉ nhắm mắt, âm thầm rơi lệ. Ánh mắt hắn tức khắc trở
nên lạnh lùng, hắn biết cô không hề hưởng thụ, trước giờ đều không, biểu cảm
trên gương mặt cô chỉ có đau khổ và chịu đựng, còn có cả... căm ghét. Hừ, hắn
cảm thấy tự trọng của người đàn ông trong mình bị đả kích. Phải biết rằng thể
lực của hắn, kĩ thuật của hắn có thể gọi là số một, nếu không thì cô gái này
chính là người lãnh cảm. Cứ đợi đi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi làm cô
phải dịu dàng khuất phục dưới cơ thể tôi.
Ngày thứ hai, y tá tiểu Điền vừa
mở cửa, đã nhìn thấy Lâm Uyển ốm yếu nằm đó, hoàn toàn không có chút sinh khí
của ngày hôm qua, thậm chí còn sa sút hơn cả mấy ngày trước, hệt như một hồ
nước yên tĩnh đến đáng sợ. Cô cắm bó bách hợp vào bình hoa, lưỡng lự một lúc
rồi lấy từ trong túi ra hộp thuốc đặt lên đầu giường, hơi mất tự nhiên: “Cái
này là của Trần tiên sinh bảo tôi đưa cho cô.”
Lúc cô y tá lấy nước mang qua,
thấy Lâm Uyển ngẩn người nhìn hộp thuốc, đôi mắt to rất đẹp ngập nước. Trong
lòng cô có chút day dứt, loại thuốc này cô cũng từng uống, tuy trên giấy hướng
dẫn sử dụng nói nó có tác dụng phụ rất lớn cho cơ thể, nhưng ai chả có lúc
không thể khống chế tình cảm của bản thân, mà đó đều do cô tự nguyện, chứ không
phải do người đàn ông vừa thân mật với mình yêu cầu...
Khi Lâm Uyển mới tới, mang theo
thân mình đầy vết thương lớn nhỏ, cô y tá đoán thầm trong bụng, đây không phải
là bạo hành gia đình, thì chính là cưỡng bức không biết chừng. Sau này, thấy
Trần Kình hằng ngày đều đến thăm Lâm Uyển, còn vì nét mặt của Lâm Uyển mà nổi
cáu với mình, cô nghĩ, nhất định là do cưỡng bức rồi. Thế hệ con em cán bộ cao
cấp quả nhiên khẩu vị nặng. Bây giờ thấy cảnh tượng này, chỉ có thể nói rằng,
những gã kiểu đó chẳng có tên nào tử tế. Nghĩ lại thì bạn trai không có tiền
lắm của mình vẫn còn tốt chán, ít nhất anh ta sẽ không bắt mình uống thứ này.
Vừa nghĩ vậy, cô liền hiểu ý lui ra ngoài, cô thật sự không có nghĩa vụ phải
nhìn người ta uống thuốc, việc đó cũng quá đau thương rồi.
Lâm Uyển tay run run cầm viên
thuốc lên rồi uống nước nuốt thẳng xuống. Cô hơi khó hiểu, tại sao cô lại chảy
nước mắt, đây không phải điều mà cô hi vọng sao? Cô rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí
xong rồi...
Tối qua sau khi Trần Kình đứng
dậy, hắn vào phòng rửa tay lấy khăn mặt giúp cô lau người, cô nói mà mặt không
chút cảm xúc: “Anh chưa mang bao cao su.” Trần Kình ngẩn người ra, hắn đáp: “Tôi
chưa...”, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của cô, lại lập tức đổi giọng:
“Ngày mai tôi bảo người mang thuốc qua.”
Cô biết lời nói lấp lửng của hắn
có ý gì, nhưng nghe nói có bảo hộ cũng chưa chắc đã an toàn 100%, cô không thể
gánh vác nổi sự phiêu lưu này. Nhưng khi cô nhìn thấy hộp thuốc đó xuất hiện
công khai trước mặt, cô vẫn không kìm nén được nỗi buồn. Cô buồn vì sự áp bức
và lăng nhục tối qua, vì sự xót xa ngay lúc này, cũng vì tương lai mịt mờ của
mình.
Lâm Uyển cô sao lại suy đồi đến
mức này?
Gặp phải con người đó thật sự là
điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cô. Nếu cô là một cái cây, vậy thì hắn
chính là một cái cưa sắc bén, mỗi khi cô lấy hết dũng khí đâm chồi nảy lộc, hắn
sẽ lại không chút lưu tình mà chặt đứt nó.
Hai ngày sau, Lâm Uyển xuất viện,
cô lập tức bị đưa đến nhà Trần Kình. Tuy ngày hôm đó thần trí chưa được minh
mẫn, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đây không phải hiện trường vụ án đó. Mà điều
này có gì khác biệt đâu, bất luận ở nơi nào cũng vậy, dù ở bệnh viện hay ở căn
hộ của hắn, rồi căn hộ khác, chỉ cần nơi có hắn tồn tại thì chính là địa ngục.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng, nhưng phản kháng thì có ích
gì? Làm việc vô ích chính là tự mình phí sức, mà thứ cô thiếu nhất bây giờ lại
đúng là sức khỏe.
Cô được người ta dìu vào phòng
ngủ, ngồi trên chiếc giường lớn bất thường đó, nệm rất êm ái, nhưng cô đứng
ngồi không yên. Quan sát xung quanh một lúc, cô phát hiện ra căn phòng có vẻ
hơi trống trải, ngoài những vật dụng cơ bản trong nhà được bày biện ra, dường
như không có dấu vết nơi đây có người sinh sống, không phải rất lâu không có
người ở, mà giống như từ trước đến giờ chưa hề có người ở. Điều này khiến tâm
trí cô đang lo lắng được thoải mái một chút.
Sau đó cô nghĩ, nếu như tối hôm
đó mình không quay trở về, liệu sẽ có kết cục khác không? Nhưng trên thế giới
này, xưa nay không có hai chữ “nếu như”. Vì thế mà bây giờ cô phải ở lại nơi lạ
lẫm này, bắt đầu một cuộc sống đi ngược với đạo lí, với những nguy hiểm khôn
lường. Có lẽ cô sẽ chôn thân nơi này, mà biết đâu cô cũng có thể may mắn sống
tốt, biết đâu...
Trần Kình không hề lộ diện, hắn
đặc biệt mời một nữ giúp việc có kiến thức hộ lý đến trông nom cuộc sống thường
nhật của Lâm Uyển. Cô giúp việc này rất tận tụy, hằng ngày đều hầm các loại
canh khó uống nhưng nghe nói rất bổ dưỡng, hơn nữa, giống hệt với người đưa
bánh Nguyên Tiêu kia, nhất định phải nhìn thấy cô uống cạn mới chịu thôi. Mỗi
buổi sáng, lúc ánh sáng mặt trời rạng rỡ nhất, cô giúp việc còn đẩy Lâm Uyển
xuống dưới nhà đi phơi nắng, bảo như vậy có lợi cho việc hấp thu canxi, rèn
luyện chức năng mạch máu và cơ bắp.
Cô tình cờ có thể nghe thấy người
giúp việc gọi điện thoại, dùng giọng điệu rất cung kính miêu tả tình hình của
mình bất kể lớn nhỏ. Tên kia không biết ở đâu, nhưng hàng ngày đều có thể nắm
rõ tất cả lời nói việc làm của cô, giống như dã thú đang trốn ở nơi bí mật,
theo dõi con mồi của mình vậy. Cô thấy nực cười, bộ dạng hiện nay của cô còn có
thể chạy được hay sao?
Lại mười mấy ngày trôi qua, người
giúp việc đưa Lâm Uyển đến bệnh viện chụp X-quang. Bệnh viện nói xương non đã
hình thành rõ ràng, có thể tập đi bộ rồi. Cô rất tích cực luyện tập, tuy đau
đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng cô biết, cho dù là bỏ trốn hay chiến đấu, đều cần có
một cơ thể khỏe mạnh.
Điều phải đến cũng đã đến. Tối
hôm nay, Lâm Uyển đang ở trong phòng khách từ tốn đi lại, chuông cửa reo, người
đàn ông biến mất gần tháng trời đã xuất hiện. Trần Kình nhìn chằm chằm chân cô
một lúc rồi nói: “Cô không biết cái gọi là ‘chậm mà chắc’ à?”
Lâm Uyển không lên tiếng, nghĩ
thầm, tôi chẳng biết, tôi chỉ biết một phút tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.
Rồi cô liền quay người loạng choạng đi về phòng ngủ.
Trần Kình tối hôm đó không đi,
Lâm Uyển biết trước sau gì cũng như vậy. Vì cô nhìn thấy quần áo của hắn trong
tủ, từng dãy áo sơ mi âu phục so le nhau mang theo cảm giác đe dọa giống hệt
con người hắn, khiến cô thấy ức chế. Đáng tiếc, căn hộ hơn một trăm mét vuông
này chỉ có một phòng ngủ, ngay đến phòng khách cũng không có. Đương nhiên cô
không thể mong đợi hắn sẽ ngủ ở phòng khách, nhưng cô có thể. Cô biết cứ trốn
tránh như vậy rất tức cười, nhưng kì thực cô không làm nỗi việc ngoan ngoãn nằm
trên giường chờ tên ác quỷ đó giá lâm sủng ái.
Thế nhưng điều mà cô lo lắng lại
không xảy ra, Trần Kình hình như chỉ về để ngủ, cả đêm hắn chẳng nói thêm câu
nào. Hắn tắm xong thì vào thư phòng, đến hơn mười một giờ mới về phòng ngủ. Vừa
vào cửa hắn đã sững người, cô nàng Lâm Uyển này thật là có tài. Tuy chỉ có một
chiếc giường, nhưng lại có đến mấy cái chăn, cô lại còn chuẩn bị riêng một cái
cho hắn, gấp hình ống để ở bên cạnh tường như quan tâm hắn lắm. Nhưng ngay giây
phút sau đó hắn đã kịp hiểu ra, cô sợ hắn đi quá giới hạn.
Hai người đã đặt ra ranh giới ảo
như vậy mà ngủ trên cùng một chiếc giường trong ba ngày. Buổi tối Trần Kình đi
tiếp khách nhiều, quá nửa đêm trở về, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu Lâm Uyển lộ
ra khỏi chăn, phía trên nửa thước còn có chiếc chăn nhỏ gập hình ống mà cô
chuẩn bị cho hắn. Lúc sáng thức dậy, Lâm Uyển vẫn chưa tỉnh, quấn chăn ngay
ngắn co lại ở mép giường. Hắn đoán cô giả vờ ngủ, nhưng hắn lại không vạch trần
điều đó, vì nam nữ vào sáng sớm đều tương đối bị kích thích, ngộ nhỡ hắn không
kìm được lại cưỡng bức cô lần nữa. Tuy nói là nợ nhiều không lo, rận nhiều
không cắn, nhưng cứ mãi như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Điều quan trọng là, vừa nhớ đến
ánh mắt ghét bỏ đó của cô hắn liền tức giận. Có ai dám nhìn hắn như thế, cho dù
là chán ghét hay căm thù thì đó cũng là ở sau lưng, là cái hắn nghe không đến,
nhìn không thấy. Làm người xấu cũng phải có sự giác ngộ của người xấu, không
thể nào tất cả mọi người đều yêu mến mình được. Nhưng Lâm Uyển không xem hắn là
người xấu, mà là giống như nhìn thấy rác rưởi không thể thu hồi, có loại rác
rưởi cao cấp nào lại còn có thể cống hiến cho xã hội như thế không?
Trần Kình không phải quân tử,
càng không phải Liễu Hạ Huệ, sang tối ngày thứ tư, hắn không nhịn nỗi nữa, thao
thức trằn trọc mãi. Hắn bật đèn đầu giường, chống người dậy nhìn từ phía sau cô
gái cách hắn nửa thước. Mái tóc Lâm Uyển rất đẹp, dưới ánh đèn bồng bềnh bóng
mượt. Trần Kình không kìm được lòng vươn tay ra khẽ chạm vào, không ngờ Lâm
Uyển nhanh như chớp, vèo một cái đã kéo chăn trùm kín đầu. Trần Kình nhìn lòng
bàn tay trống không, còn thấy một đoạn đuôi tóc cô lộ ra bên ngoài, hắn bỗng
tức giận. Mẹ nó, sờ một tí cũng không được à?
Hắn lập tức ngồi dậy, một tay
tung chiếc chăn trên người Lâm Uyển ra. Vốn dĩ cô luôn nắm chiếc chăn rất chặt,
tiếc rằng sức mạnh của đàn ông quá lớn, thoắt một cái suýt thì kéo luôn theo cả
cô. Lâm Uyển tức tối ngồi dậy, gào lên: “Làm cái gì thế, anh bị điên à?”
Tên Trần Kình này bình thường
không nói nhiều, nhưng một khi rắp tâm tranh cãi với người khác thì đảm bảo mỗi
câu nói ra sẽ chẹn họng đối phương một cách triệt để, từng lời từng lời đều
mang ý châm biếm. Lúc đó, hắn cực kì tự nhiên trả lời ba chữ: “Làm thịt cô.”
Lâm Uyển nghe thấy liền sững sờ,
tiếp theo đó cô nghiến răng nói ra bốn chữ: “Tội phạm cưỡng dâm.”
“Tôi thật sự muốn cưỡng dâm cô
đấy, một cái chăn rách thì ngăn sao nổi?”
Lâm Uyển im lặng, não của hai
người bọn họ quả là không cùng một kết cấu.
“Yên tâm, hôm nay không cưỡng bức
cô.” Trần Kình sáp lại gần, dịu dàng nói. Hắn hơi ngừng lại rồi tiếp tục: “Để
cô tự nguyện.”
Lâm Uyển thấy tình thế không ổn,
cuống quýt giãy giụa trốn tránh, nhưng vẫn bị hắn ghìm chặt. Trần Kình hạ quyết
tâm, mài dao đợi sẵn, xướng lên khúc dạo đầu. Lần đầu tiên cùng Lâm Uyển, giống
như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, toàn tâm toàn ý muốn nuốt chửng lấy cô,
căn bản không nghĩ đến động tác nào khác. Lần thứ hai, hắn cũng không biết mình
trúng phải tà ma gì, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa cơ thể cô không
tiện cho lắm, chỉ có thể làm một cách qua loa. Lần này, hắn quyết tâm biểu hiện
thật tốt, nghiêm túc như hồi còn đến trường làm đề tài nghiên cứu khoa học vậy,
vì chinh phục cô gái này chính là “đề tài” lớn nhất trong đầu hắn lúc này.
Đương nhiên, sự nỗ lực của hắn chỉ giới hạn ở trên giường, cái gọi là “chinh
phục” cũng chỉ nhằm vào cơ thể của cô.
Hắn giữ chặt tay cô, mười ngón
tay đan vào nhau, hôn lên môi cô, mút lấy lưỡi cô, ngậm vành tai cô, như cố ý,
như vô tình thổi hơi trong đó. Hắn ngước mắt nhìn, Lâm Uyển không phản ứng lại.
Hắn tiếp tục từ xương quai xanh của cô, thuận một đường tiến xuống phía dưới,
qua lớp áo ngủ mỏng manh, hắn cắn nhẹ đầu ngực cô. Bàn tay từ dưới vạt áo tiến
vào, vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ. Một chút âm thanh khác lạ cũng không có, hắn lại
ngẩng đầu nhìn, cô ngoài việc cau mày ra còn lại chẳng phản ứng, hắn cũng cau
mày, ra lệnh: “Mở mắt ra nhìn tôi.”
Lâm Uyển nghe theo mở mắt ra,
trong mắt cô ngoài sự chán ghét còn có sự khinh miệt. Trần Kình bực mình, trầm
giọng gằn: “Nhắm lại.”
Lâm Uyển cũng chẳng phải búp bê
điều khiển bằng âm thanh, cô không hề nghe lời. Trần Kình nghiến răng, thuận
tay nắm lấy thứ gì đó phủ lên trên mặt cô, ngăn cách ánh mắt khiến người ta nổi
cáu kia.
Hắn dứt khoát vén áo ngủ của Lâm
Uyển lên, cúi thấp đầu xuống hôn rồi mút. Da thịt cô mềm mịn tinh tế như sữa
bò, trong lúc khát lại khiến người ta càng thèm muốn nhiều hơn. Hôn mãi hôn
mãi, nhục dục trong hắn bộc phát, nhưng hắn vẫn chưa quên sứ mệnh của mình. Tay hắn men theo đường cong mềm mại của người con gái
trượt xuống, thăm dò giữa hai chân cô. Mẹ kiếp, tại sao vẫn khô ráo như thế?
Ngón tay hắn không chịu thua, di chuyển tiến vào trong do thám tìm kiếm mang
theo chút ác ý, co rút thay đổi thất thường. Cuối cùng tay đã mỏi nhừ, hắn sững
người vì chẳng hề có chút tiến triển.
Nếu không phải bộ ngực Lâm Uyển
vẫn đang hơi nhấp nhô hít thở thì chắc Trần Kình hoài nghi mảnh vải rách kia đã
làm cô chết ngạt rồi. Hắn không nản lòng, nhưng lại thật sự buồn bực. Hắn thu
tay lại, đầu cọ cọ vào hõm vai cô, giọng ồm ồm oán trách: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cô
có phải phụ nữ không?”
Lâm Uyển lúc này mới thả lỏng môi
dưới, thè lưỡi liếm giọt máu thấm ra, sau đó giơ tay lên bỏ thứ đang ở trên mặt
mình xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Anh thua rồi.”
Trần Kình ngẩng đầu dậy, sững sờ
một lúc, nghiêm túc phản bác: “Không đúng, là cô bị điên.”
“Không sai, tôi bị điên, anh
tránh ra đi.” Lâm Uyển cau mày vươn tay đẩy hắn, chạm phải lồng ngực nóng hầm
hập, cô giật mình rụt tay lại.
Trần Kình thấy vậy phá lên cười,
ung dung đáp: “Không được rồi, cô xem, tôi đã bị cô hại thành ra thế này, cô
phải chịu trách nhiệm.”
Lâm Uyển bị câu nói vừa vô lại
vừa vô liêm sỉ của hắn chọc tức đến nghiêng cả đầu. Cô nghe thấy hắn tiếp tục
chậm rãi nói: “Cho cô hai lựa chọn, hoặc là làm cùng tôi, hoặc là dùng tay giúp
tôi.”
-còn nữa-

