Cuộc gặp gỡ chí mạng- Chương 4 part 1

Chương 4: Phiền muộn

Trần Kình gần đây có chút phiền
muộn, bây giờ người ta thích chạy theo mốt, ngay đến “phiền phức” cũng thích
đua nhau tụ tập lại. Vừa mới dẹp yên chuyện của em trai, công ty lại xảy ra
chút rắc rối.

Thật ra, theo cách nghĩ của ông
ngoại hắn - Viên lão tướng quân, đương nhiên là muốn tống hắn vào quân đội để
rèn luyện. Ông cụ một mực cho rằng thằng cháu ngoại này giống mình nhất, tuy
không cùng họ nhưng lại kế thừa sự cứng rắn lạnh lùng tận trong xương tủy của
ông, thích hợp nhất với công việc kiên cường bất khuất, giàu lòng hi sinh kia.
Nhưng Trần Kình có suy nghĩ riêng của mình, hắn xưa nay vốn ghét sự ràng buộc,
đến nơi kỷ luật nghiêm ngặt đó không phải là tự tìm tới đau khổ sao, thế giới
bên ngoài tốt biết bao nhiêu, biển rộng cho cá bơi lội, trời cao cho chim tung
bay. Điều quan trọng là, cuộc sống bên ngoài đặc sắc muôn màu muôn vẻ, tốt hơn
nhiều so với màu xanh lá đơn điệu của doanh trại quân đội kia.

Trần Kình học đại học ngành kỹ
thuật truyền thông, sau khi tốt nghiệp lại thành lập một công ty nhỏ làm đại lý
tiêu thụ sản phẩm điện tín. Ông ngoại hắn không hiểu được những thứ mới lạ này.
Trong mắt ông, thứ nhìn thấy tận mắt, sờ được tận tay mới là có thực, thế nên
ông lập tức khẳng định: “Cái công ty nhỏ vớ vẫn mua đi bán lại mạng điện kia
của mày dăm bữa nửa tháng là thất bại, đến lúc đó ngoan ngoãn vào quân đội cho
ta.”

Trần Kình cười cười nói vâng,
trong lòng nghĩ, vậy cháu sẽ làm ông phải sáng mắt. Làm người không thể chịu
thua kém, huống hồ hắn thật sự không muốn vào quân đội...

Trần Kình hăng hái xông pha, công
ty nhỏ không những không đóng cửa mà trái lại ngày càng thêm lớn mạnh. Được như
vậy chủ yếu là nhờ hoàn cảnh thuận lợi, mạng lưới liên lạc ngày càng phổ biến
rộng khắp, tất nhiên cũng nhờ vào con mắt nhìn xa trông rộng của hắn. Một công
ty đại lý tiêu thụ nhỏ bé đương nhiên không thể nào chứa nổi dã tâm của hắn.
Vậy nên thu được tiền lợi nhuận cộng thêm khoản vay ngân hàng, hắn lại xông pha
thêm lần nữa, thành lập “Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Chí Thành”, phát
triển nhanh chóng, thế lực lấn át, đe dọa đến những doanh nghiệp uy tín thành
lập từ đầu những năm 90 ở phía Nam.

Cùng lúc Trần Kình mải mê thể
hiện bản lĩnh, mở mang bờ cõi thì những người xung quanh hắn cũng ồ ạt bắt tay
vào kinh doanh thương mại, nhưng họ lại dấn thân vào một ngành công nghiệp
triển vọng khác: Bất động sản. Từng người một dựa vào quan hệ trong gia đình
làm mưa làm gió trong lĩnh vực này.

Trần Kình có lý tưởng của hắn,
nhưng cũng là kẻ hết sức thực tế, có tiền không kiếm là thằng ngốc. Hơn nữa,
nguồn tài nguyên của gia đình hắn phong phú như vậy, không sử dụng một chút
chẳng phải quá lãng phí hay sao? Ông cha ta xưa nay đã dạy, lãng phí là không
tốt. Vừa hay Hướng Dương - người bạn cùng lớn lên từ thuở nhỏ của hắn nóng lòng
muốn thử sức, vậy là hai người hợp tác vô cùng ăn ý. Chí Thành trở thành tập
đoàn, trong đó chủ yếu kinh doanh hai mảng lớn là công nghệ thông tin và bất
động sản.

Tóm lại, rốt cuộc vẫn là vì ước
mơ lúc ban đầu. Sức cạnh tranh chủ yếu của ngành công nghệ thông tin là nghiên
cứu và phát triển. Trần Kình lôi kéo nhân tài, lập nên trung tâm nghiên cứu và
phát triển, xin cấp bản quyền sáng chế. Lợi nhuận bên ngành bất động sản lớn,
bảo đảm tiền vốn được cung cấp đầy đủ.

Mấy năm trở lại đây, cả hai mảng
trong từng lĩnh vực đều đạt được thành tích không hề tầm thường. Song, bất cứ
điều gì cũng có mặt lợi và hại. Người xưa có câu “Cây càng cao thì gió càng
lay”, bên bất động sản vì có “Kim chung trạo, thiết bố sam”[1] hiển nhiên không
có sơ suất gì lớn, nhưng mảng công nghệ này vì tính đặc thù của ngành, nên
thường xảy ra một số tranh chấp về quyền sở hữu trí tuệ, ví dụ như lần này, lại
có người tố cáo công ty hắn xâm phạm bản quyền.

[1] “Kim chung trạo”: Chuông vàng
úp, “Thiết bố sam”: Áo giáp sắt; đều là tên gọi hai loại công phu chân truyền
lợi hại của Thiếu Lâm Tự, ở đây tác giả sử dụng ám chỉ thế lực và sức mạnh.

Việc kiện tụng từ trước tới nay
đều không có bên thắng tuyệt đối, bất kể ai thắng ai thua, đợi đến khi thủ tục
vụ án được hoàn thành thì chẳng khác nào “Ăn cơm gà gáy, cất binh nửa ngày”,
mọi việc đều bị lỡ dở. Trần Kình luôn chú trọng mảng công nghệ kĩ thuật, đích
thân bay tới Thẩm Quyến giải quyết vụ việc, đọ sức cùng đối thủ xảo quyệt mất
vài ngày, bản thân cũng nhường một bước coi như để ai nấy đều vui vẻ, lúc này
hắn mới có thể thư giãn. Vừa xuống máy bay, hắn liền về thẳng căn hộ mà hắn
đang sống một mình, tắm rửa đi ngủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy
chuông cửa reo.

Hắn bức xúc tỉnh dậy, đi chân
không ra phía cửa, nhìn vào video. Thì ra là mẹ hắn. Kì thực hắn cũng không lấy
làm lạ, phụ nữ mà dám chủ động đến cửa nhà hắn cũng chỉ có mỗi người này.

Bà Viên Lai là điển hình cho tính
cách của các bà các mẹ, không có chuyện thì lải nhải cả ngày, có chuyện thì
khóc lóc sướt mướt cả buổi, sở thích lớn nhất của bà là thăm dò tìm kiếm con
dâu tốt cho hai đứa con trai, nhưng bà không ngờ con gái tốt đều không thích
hợp với nhà họ Trần này. Bà Viên xuất thân không hề tầm thường, tính cách mạnh
mẽ, trong sự nghiệp đủ sức cạnh tranh cao thấp với đàn ông. Nhưng bà lại bằng
lòng làm một bà chủ gia đình bình thường, cả ngày loanh quanh với bếp núc chồng
con. Có lẽ chính người mẹ như vậy mới đào tạo ra một đứa con trai cứng rắn đến
thế.

Cửa mở, bà Viên xách một hộp giữ
nhiệt bước vào, trách móc nhẹ nhàng: “Bảo con bao nhiêu lần rồi, không thể cho
mẹ một cái chìa khóa à?”

“Không được, đây là không gian
riêng của con.” Trần Kình ngáp dài quay về phía phòng ngủ, ngửa mặt nhìn trời
nằm phịch lên giường.

Bà Viên tới phòng bếp tìm bát,
múc canh rồi mang qua, gọi con trai: “Mau dậy đi, mẹ nấu canh vịt củ sen cho
con này, mùa hè phải thanh nhiệt giải độc, thịt vịt này mẹ nhúng qua nước gừng
nên không tanh chút nào, vẫn còn ấm đấy con.”

Nguyên quán nhà họ Viên là ở
Triết Giang, bà Viên vẫn giữ nguyên đặc tính dịu dàng hiền thục của con gái
phương Nam,
đặc biệt là sở trường nấu nướng. Đáng tiếc rằng con trai lớn rồi, cả ngày không
về nhà, ông chồng lại thường xuyên ở ngoài, khiến tài nghệ nấu ăn của bà không
có chỗ phát huy.

Trần Kình nhắm mắt, ngửi thấy mùi
thơm thoang thoảng, buồn bực nói: “Mẹ không thể đến muộn hơn chút sao? Suốt một
tuần con không ngủ yên được giấc nào, buồn ngủ chết mất.”

Cho đến lúc mẹ hắn làm ra vẻ đi
đến véo vào lưng, hắn mới uể oải ngồi dậy, bưng bát lên bắt đầu ăn canh.

Bà Viên ngồi ở một bên ngắm con
trai, gương mặt vui vẻ yên tâm nhưng miệng vẫn than phiền: “Ai bảo con không về
nhà ngủ? Làm mẹ đây phải cất công vội đến thăm.”

“Đây cũng là nhà của con.” Trần
Kình đang nhai thịt vịt, không rõ tiếng phản bác lại.

“Ai nói thế, ngay đến một người
phụ nữ cũng không có làm sao gọi là nhà được?”

“Vậy mẹ bảo con phải tìm một
người phụ nữ về ở cùng à?”

“Cái thằng oắt hồ đồ này, con
dám? Muốn lấy vợ cũng phải để mẹ đây xem xét, con gái bây giờ...”

“Lại nữa rồi.”

“Không phải mẹ thích lải nhải,
anh em các con hai đứa đều không để người khác bớt lo, một đứa thay bạn gái như
thay áo còn...”

“Không phải có câu anh em như tay
chân, đàn bà như áo quần sao?” Trần Kình gõ quai hàm, nói chen vào.

“Nói nhảm cái gì đấy hả? Thằng
nhóc này!” Bà Viên vờ tức giận, đánh một cái vào lưng con trai. “Vậy thì con
tốt xấu gì cũng tìm một bộ quần áo đi! Hơn ba mươi tuổi rồi chưa thèm kết hôn,
đừng để người ta tưởng con có vấn đề.”

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, không
biết bây giờ tại sao người làm cha mẹ đều phóng khoáng như vậy, động một cái là
liên tưởng đến vấn đề định hướng giới tính con cái. Trần Kình bức xúc nói: “Mẹ
yên tâm đi, con trai mẹ có bạn... hừm, bạn gái rồi.”

“Thế thì mau mau dẫn về cho mẹ
xem mặt, con cũng nên định ngày đi, haiz, ngay cả Phương My cũng phải kết hôn
rồi...”

Nói đến đây, lòng dạ bà Viên như
vỡ tan ra. Phương My là một cô gái xuất chúng trong số ít những cô gái thuộc
tầm ngắm của bà, đẹp người đẹp nết, lại rõ ràng gốc gác. Bà Viên sớm đã rêu rao
muốn cô làm con dâu mình, hơn nữa Phương My xinh đẹp cũng sớm đã âm thầm thương
mến Trần Kình. Chỉ đáng tiếc “thiếp có tình mà chàng chẳng hay”, đợi đến hơn
mười năm sau, Phương My xinh đẹp cuối cùng đã hết hi vọng, bèn đầu tư tình cảm
với người khác.

Trần Kình không đồng ý với việc
mai mối như thế. Phương My kia quả thực rất tốt, ai cũng không thể tìm ra
khuyết điểm của cô. Nhưng hắn lại không có hứng thú, nói trắng ra là không có
dục tính, còn chẳng bằng... người nào đó. Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bỗng lướt
qua một bóng hình. Haiz... Hắn sụp soạt ăn xong, lau miệng nói: “Mẹ, không có
việc gì khác con đi ngủ đây, buổi tối còn phải đi mời khách nữa.”

“Cứ nói đến vấn đề này là con lại
đổi chủ đề, người ta tốt xấu gì cũng đã đợi con nhiều năm như thế. Con thì hay
rồi, cái đứa lòng dạ sắt đá. Giờ cuối cùng cô gái tốt muốn thành vợ kẻ khác
rồi, để mẹ xem sau này con sẽ làm thế nào?” Bà Viên nét mặt buồn bã, giọng nói
cũng chuyển tông cao hẳn lên.

Trần Kình nghe thấy cười khi khi
đáp: “Cái này là mẹ sai hoàn toàn. Con gái tốt còn nhiều lắm, con trai mẹ tuấn
tú tài giỏi thế này mà còn sợ không lấy được vợ sao? Mẹ cứ yên tâm đi, sớm muộn
gì cũng cho mẹ được bế cháu.”

“Haiz, con lúc nào cũng lấy điều
đấy ra đánh trống lảng. Nói chuyện nghiêm chỉnh này, bố con hai hôm nữa sẽ về,
việc của A Túy không có vấn đề chứ?”

“Con không phải đã nói với mẹ rất
nhiều lần rồi à? Không có vấn đề.”

“Rốt cuộc con đã xử lí như thế
nào?

“Đền bù nhiều hơn cho người ta,
chỉ cần có thể bảo vệ em trai con, muốn chúng ta làm thế nào cũng được. Haiz, A
Túy, cái thằng bất hiếu, thật không để cho người khác bớt lo...”

“Mẹ, việc này mẹ đừng lo lắng,
con đều giải quyết ổn thỏa rồi.”

Không hiểu tại sao lúc nói xong
câu này, Trần Kình lại bắt đầu thấy buồn bực khó giải thích. Hắn ứng phó vài
câu rồi mời “mẫu thân đại nhân” ra về. Nhưng có một chuyện khiến hắn không tài
nào ngủ nổi, trằn trọc thao thức mãi, trong đầu toàn là hình ảnh một gương
mặt... vừa bi thương, vừa căm phẫn, lại vừa lạnh lùng hờ hững.

Cũng không biết do thời tiết nóng
nực, hay là do vừa nãy uống canh bổ dưỡng quá nhiều, mà Trần Kình cảm thấy toàn
thân bứt rứt khó chịu, có dội cả bồn nước cũng chẳng có tác dụng gì. Trong lòng
hắn như thể có một con mèo đang không ngừng cào cấu. Chẳng lẽ ăn no mặc ấm rồi
nên rảnh rỗi sinh nông nổi? Bấm đốt ngón tay xem thử, thì ra hắn đã trải qua
cuộc sống hòa thượng tầm hơn nửa tháng rồi. Hắn bèn nhấc điện thoại lên gọi tới
một dãy số: “Lộ Lộ, đang ở đâu đấy? Thu dọn mau lên, tôi bảo tài xế qua đón
cô... Ừ, chỗ cũ.”

Chẳng màng đến đối phương đang
ngạc nhiên mừng rỡ kịp phản ứng lại, hắn đã cúp máy. Sau đó lấy ví, rút tấm ảnh
đen trắng có gương mặt bánh bao kia vứt trên bàn uống trà, tức giận lẩm bẩm:
“Mẹ nó, chính là tại cái đồ quỷ này nguyền rủa, ác mộng chẳng thấy, toàn thấy
xuân mộng.”

Nghĩ tới đó, hắn liền trở nên
buồn bực. Tấm ảnh này đặt đâu không đặt, sao lại cứ phải nhét vào trong ví,
thật là khiến bản thân không được sống thanh thản. Mấy ngày đó ở Thâm Quyến bận
rộn đến mức hóa thành bộ dạng con gấu trúc, chỉ được ngủ có vài tiếng đồng hồ
mà lại mơ đến cô ta những hai lần. Tuy toàn thấy sắc mặt chẳng tốt đẹp gì của
cô đang chỉ vào hắn mà mắng lấy mắng để, nhưng nhìn dáng vẻ ấy thì cách “xuân
mộng” cũng không còn xa.

Sống trong những ngày tháng chẳng
rõ là ban đêm hay ban ngày, Lâm Uyển không biết đã nhớ đến lời căn dặn của bà
ngoại trước lúc lâm chung bao nhiêu lần. Cô nghĩ, “sống cho tốt” e rằng hơi
khó, nhưng tối thiểu cô cũng có thể bảo đảm rằng mình đang sống. Để “sống” thật
ra rất đơn giản, đó chính là: Mọi thứ cứ đến đâu thì đến. Phải ăn thì ăn, cho
dù vị nhạt như nước ốc khó mà nuốt trôi cũng phải ép mình ăn cho bằng hết; phải
ngủ thì ngủ, thực ra nếu không ngủ được còn có rượu và thuốc ngủ cơ mà; phải
làm việc thì làm việc...

Thế là thời kì nghỉ dưỡng bệnh
vừa kết thúc, Lâm Uyển liền chuẩn bị qua loa một chút rồi bắt đầu đi làm trả
phép. Chuyên ngành mà cô từng học có hơi chút khác lạ, cũng thuộc ngành học
không dễ tìm việc. Trước đó vừa hay cô từng làm bán thời gian vẽ tranh minh
họa, vì vậy cô liền ứng tuyển vào một nhà xuất bản hạng trung, chịu trách nhiệm
vẽ tranh cho các loại tiểu thuyết tạp chí, do chưa có nhiều kinh nghiệm nên
cũng không kiếm được là bao. Cũng may cô không phải loại người hoang phí, còn
người cha xa cách lại tặng cô một căn phòng nhỏ làm quà tốt nghiệp, giúp cô
tiết kiệm được một khoản tiền thuê phòng, cuộc sống cũng được coi là tạm ổn.
Hằng ngày tô tô vẽ vẽ, nét bút tựa như ngựa thần lướt gió tung mây, như thế
cũng đủ để cô cảm thấy vui vẻ hài lòng.

Lâm Uyển trở về phòng làm việc,
nhìn đống tài liệu chồng chất trên bàn đã thấy bận rộn bù đầu... Bận rộn là tốt
rồi. Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy, ánh mắt cô lướt qua cây dây leo tràn
trề sức sống ở góc bàn, trong lòng bỗng thấy bồi hồi. Đó là món quà Vương Tiêu
tặng cô, dùng để thanh lọc không khí. Người ta nói trồng cây xương rồng mang
lại hiệu quả tốt hơn, nhưng anh bảo thứ đó quá nhiều gai, sợ nó đâm vào cô.

Bên cạnh màn hình máy tính có dán
một hàng giấy nhớ màu vàng, bên trên còn liệt kê ra những món quà sinh nhật để
chọn lựa... Sinh nhật của anh sắp tới rồi.

Chiếc cốc tráng men bên cạnh cô
giống hệt chiếc cốc của anh, cô nói “chiếc cốc” là “cả cuộc đời”[2], anh lại
cười rồi cầm hai chiếc cốc hôn lên miệng, bảo rằng như vậy thì khi cô uống nước
cũng giống như gián tiếp hôn mình...

[2] Trong tiếng Trung Quốc, từ
“Chiếc cốc” và “Cuộc đời” đồng âm.

Khi một người đã hoàn toàn thâm
nhập vào cuộc sống của bạn, trở thành một phần trong cuộc đời bạn, nhưng rồi
lại rời xa bạn một cách đột ngột và đau thương như vậy, bạn sẽ hoàn toàn không
có cách nào thoát ra khỏi kí ức. Vì bạn chẳng thể xé toạc cuộc đời mình để
chúng tách rời khỏi bạn, mà chỉ có thể vừa đau đớn vừa thương nhớ, nén nỗi đau
tiếp tục bước về phía trước.

Lâm Uyển nén nhịn rồi lại nén
nhịn, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Cô chạy vào phòng vệ sinh nhốt mình trong đó âm
thầm khóc hết nước mắt. Sau đó cô lấy nước lạnh tạt vào mặt, nói với mình ở
trong gương: “Lâm Uyển, phấn chấn lên.” Cô không được như thế này, vì anh đang
nhìn cô, vì anh sẽ đau lòng.

Cuối cùng cũng có một số chuyện
giúp người ta vui vẻ xảy ra. Tuần trăng mật của Mễ Lan kết thúc và cô ấy đã trở
về. Vừa nghe thấy tin tức, Mễ Lan vội đến thăm nhà, nhìn thấy bạn tốt gầy yếu
xanh xao, thương xót vô cùng, miệng oán trách: “Xảy ra chuyện lớn như vậy tại
sao không nói với bọn mình? Cậu có phải là chị em tốt của bọn mình không thế?”

Nói xong Mễ Lan liền ôm chặt lấy
Lâm Uyển. Lâm Uyển vừa lúc nãy đã thề rằng không được tiếp tục rơi lệ, bây giờ
lại khóc òa. Mễ Lan hai mắt đỏ ngầu, vỗ vào lưng bạn không ngừng an ủi: “Tất cả
rồi sẽ tốt lên thôi.”

Tư Tư cũng gọi điện thoại đường
dài về. Sau khi đã khuyên nhủ hết nước hết cái, Tư Tư vội xin nghỉ phép quay về
cùng Lâm Uyển đi du lịch giải sầu, lại còn liên tiếp nói ra vài địa điểm thú vị
cho cô chọn.

Có họ đi cùng an ủi, Lâm Uyển
thấy khá hơn nhiều. Bạn bè là như vậy, cho dù không có cách nào thật sự cùng sẻ
chia nỗi đau của bạn, nhưng vẫn có thể truyền cho bạn sự ấm áp và sức mạnh,
giúp bạn không còn cảm thấy lạc lõng cô đơn.

Nhưng an ủi chung quy chỉ là an
ủi, phần khó khăn nhất kia vẫn cần bản thân tự tiêu hóa từng chút một. Lâm Uyển
nhìn chiếc hộp vuông quấn dây ruy băng màu xanh lam trong tay, một ngày trước
khi xảy ra chuyện, cô đã mua chiếc đồng hồ nam của nhãn hiệu nào đó. Vương Tiêu
khi nhìn thấy nó trên tạp chí đã rất thích, nhưng anh nói nó quá xa xỉ, thà giữ
lại tiền làm quỹ du lịch tuần trăng mật còn hơn. Lúc đó cô chỉ cười, nhưng lại
lén lút nhận một số công việc làm thêm, sau đó lặng lẽ mua chiếc đồng hồ đó, dự
định sẽ cho anh một sự bất ngờ. Ngay cả hộp quà cũng đã gói xong, nhưng chẳng
thể ngờ nó lại trở thành món quà vĩnh viễn không thể nào trao tặng.

Mùa hè năm nay mưa bỗng rơi nhiều
khác thường. Tối nay lại xuất hiện cơn mưa nhỏ rả rích, tuy không lớn, nhưng
cũng đủ khiến người ta không muốn ra khỏi cửa. Mới bảy giờ hơn mà trên đường
phố lớn, người qua lại đã vô cùng hiếm hoi như ở nơi xa xôi hẻo lánh, chỉ có
vài chiếc xe tạt ngang qua. Một chiếc xe buýt lắc lư chạy tới, dừng lại trước
bến xe, chỉ có một hành khách bước xuống, đó chính là Lâm Uyển.

Cô vừa từ nhà Vương Tiêu quay về.
Hôm nay là sinh nhật anh, cô biết cha mẹ anh nhất định rất buồn, nên cô qua đó
chăm sóc họ, thêm người chia sẻ dù sao vẫn tốt hơn một chút. Vừa vào cửa đã
nhìn thấy bức ảnh đen trắng của Vương Tiêu, trên đó có gương mặt với những
đường nét mà cô đã quá quen thuộc. Cô nhắm mắt lại, bỗng trước mặt cô hiện ra
từng sắc thái biểu cảm của anh, còn có cả giọng nói dịu dàng ấm áp đó.

“Này, cô bạn vẫn ổn chứ? Sao buồn
bã thế, chẳng xứng với thời tiết đẹp như thế này gì cả.”

“Lâm Uyển, em tin không, không
cần biết em có chuyện gì buồn phiền, anh đều có thể nói chỉ một câu mà khiến em
cười, ha ha, làm bạn gái anh nhé.”

“Này này, cười rồi ư?”

“Thực ra, câu anh vừa nói lúc nãy
là thật lòng đó.”

“Nếu em yêu thương một bông hoa
trên một ngôi sao nào đó, em sẽ thấy lòng mình êm đềm lắm mỗi khi màn đêm buông
xuống ngước nhìn lên bầu trời. Tất cả các ngôi sao đều đang nở hoa.”[3]

[3] Một câu nói trong truyện
“Hoàng tử bé” (Le Petit Prince) - tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi
công Pháp Antoine de Saint-Exupéry.

“Câu nói đấy anh thấy trong sách,
nhưng anh nói thật lòng. Uyển Uyển, em chính là bông hoa của anh.”

Những lời nói đó dường như vẫn
còn vang lên bên tai cô, trong nháy mắt đã trở thành dĩ vãng. Cô bước tới, nhẹ
nhàng vuốt ve nụ cười đọng trên môi anh, lòng đau như cắt. Một kiếp người mà
chúng ta tưởng rằng có thể ở bên nhau, hóa ra chỉ là trong chốc lát.

Mấy ngày không gặp, bác trai bác
gái lại càng thêm già nua, sự bi thương lớn nhất trên thế gian này không có gì
hơn được cảnh người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh. Cô thực sự không nghĩ ra nên nói
gì để an ủi họ, chỉ có thể nắm lấy tay họ nói rằng, từ nay về sau cháu sẽ trở
thành con gái của hai bác, cháu sẽ chăm sóc cho hai bác thay Vương Tiêu.

Lâm Uyển nén nỗi đau, cố nuốt
cùng hai người già bữa cơm tối, sau đó cô xin phép ra về. Lúc ra khỏi cửa, cô
thấy gương mặt mình cứng đờ, mọi chuyện khó hơn rất nhiều so với cô tưởng
tượng. Cô không biết làm sao để nước mắt ngừng tuôn rơi, chỉ cần hít thở bầu
không khí mà Vương Tiêu đã từng hít thở, một phút cô cũng không thể chịu nổi.
Nhưng bác sĩ nói bác gái không được khóc nữa, nếu không mắt sẽ bị hỏng, cô cũng
chỉ biết nén nhịn, nghĩ cách để trong lòng hai bác được thanh thản phần nào. Mặc
dù cô biết những việc đó đều là uổng công vô ích.

Tay cô xách một túi lớn, bác gái
bảo cô gần đây gầy rạc hẳn đi, kiên quyết chuẩn bị cho cô một núi thực phẩm
dinh dưỡng. Cô không nỡ từ chối, đành phải nhận lấy. Xuống xe buýt mới biết
trời đã mưa, mà chiếc ô bác gái đưa cho cô lại quên mất ở trên xe. Dù rằng cơn
mưa phùn nhỏ này chẳng thể làm cô sợ hãi, nhưng vẫn có chút vị nghẹn ngào,
giống hệt như tâm trạng cô bây giờ. Cô bước như người mất hồn về nhà, không chú
ý rằng phía sau lưng có một chiếc xe đi theo mình với tốc độ chậm đến bất
thường.

-còn nữa-

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3