Cuộc gặp gỡ chí mạng- Chương 1 part 1

Chương 1: Trước tai nạn giao
thông

Trần Kình đang mải tiếp chuyện
trên bàn rượu với mấy vị lãnh đạo trong chính quyền thành phố thì Trần Túy gọi
điện tới. Vì phải kính họ thêm vài ly, chén qua chén lại xã giao lấy lệ nên bây
giờ hắn hơi choáng váng, cảm thấy có chút sốt ruột. Nếu như không phải thành
công của dự án lớn lần này có được là nhờ sự trợ giúp đắc lực của mấy người
đang ngồi đây, thêm nữa, hai trong số đó còn là bạn lâu năm của cha hắn, thì
hắn sớm đã lánh đi rồi.

Điện thoại reo, hắn thở phào nhẹ
nhõm, đúng lúc hắn đang muốn viện cớ rời khỏi đây. Nhưng khi vừa nhìn thấy màn
hình hiển thị cuộc gọi đến, hắn liền chau mày. Đứa em trai này không có việc
thì không tìm hắn, mà đã tìm là y rằng chẳng phải việc tốt đẹp gì. Cần tiền để
đi cửa sau, tạo dựng quan hệ vẫn còn là chuyện nhỏ, hầu hết các trường hợp đều
là gặp rắc rối gì đó rồi chờ hắn tới thu dọn tàn cuộc.

Hắn xin lỗi, cáo từ mấy vị lãnh
đạo đang say sưa trên bàn tiệc, đứng dậy ra ngoài hành lang nhận điện thoại.
Đầu kia, giọng Trần Túy có chút khác thường: “Anh, em gây tai nạn xe rồi!”

Ấn đường[1] Trần Kình giật giật,
đang lơ mơ vì rượu bỗng gần như hoàn toàn tỉnh táo. Tuy thằng oắt Trần Túy này
chẳng tử tế gì, thậm chí còn khó ưa, nhưng hắn và nó dù gì vẫn là anh em ruột
thịt, tục ngữ có câu “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, “xương gãy hẵng còn
liền gân”, hắn lo lắng liên tục hỏi: “Bị thương thế nào? Nghiêm trọng không?
Bây giờ đang ở đâu?”

[1] Ấn đường: Điểm ở giữa hai đầu
lông mày.

“Em không sao, em đâm phải người
khác.” Trần Túy thấy hắn hiểu nhầm liền vội vàng giải thích.

Nhịp tim của Trần Kình mới hoãn
lại đôi chút ở nửa vế trước thì lập tức nghe thấy nửa vế sau.

“Người đó trông có vẻ không ổn
rồi, làm sao bây giờ hả anh?”

“Uống rượu à?” Hắn trầm giọng hỏi,
đầu dây bên kia im lặng không đáp, biểu thị sự thừa nhận.

“Cậu đừng hoảng, bây giờ đang ở
đâu? Tôi đến giải quyết.”

“Em đang ở phòng phẫu thuật cấp
cứu của bệnh viện trung tâm thành phố. Anh, anh mau đến đi!”

Thành phố buổi đêm đẹp hơn hẳn so
với ban ngày, cả khu đô thị như một mảng đại dương mênh mông lấp lánh ánh đuốc.
Những hạt bụi trôi nổi cùng bầu không khí hỗn độn đều được màn đêm bao dung hết
thảy. Ngước mắt nhìn lên đâu đâu cũng là ánh đèn neon nhấp nháy. Từng chùm ánh
đèn phía xa xa tiếp giáp với những vì sao, ranh giới đất trời dường như không
còn rõ ràng nữa. Thế nhưng không phải ai cũng có tâm trí để hưởng thụ cảnh đẹp,
ví dụ như những nhân viên văn phòng muốn mau chóng trở về nhà - nơi có người
thân đang chong đèn chờ đợi, hay người nhà bệnh nhân đang lo lắng không yên
trước cửa phòng phẫu thuật, hay chính là người nào đó đang vội vã tới chỗ em
trai để thay cậu ta thu dọn mớ hỗn loạn này.

Chiếc xe Bentley màu đen phóng
như bay trong màn đêm, chút hơi men còn sót lại của Trần Kình đã bị cơn gió
lạnh thổi sạch, hắn trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Tháo cà vạt ném qua một bên, mở
phanh hai nút áo sơ mi trên cùng. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, hắn gọi liền
một mạch mấy cuộc điện thoại, liên hệ những người liên quan tìm hiểu tình hình
để thương lượng đối sách.

Cúp máy, hắn day day hai bên thái
dương, đứa em trai này thật không khi nào để hắn hết lo lắng, nếu dùng một câu
để khái quát thì đó chính là: “Thành công chưa đủ, thất bại có thừa”. Nếu không
phải là ruột thịt thì cậu ta sớm đã bị hắn đá bay ra Thái Bình Dương làm mồi
cho cá. Bản thân phải quản lí cả một doanh nghiệp lớn, hàng trăm nhân viên dựa
vào hắn để kiếm sống, những việc này đối với hắn dễ như trở bàn tay, ngoài năng
lực của bản thân ra đương nhiên cũng không thể thiếu những mối quan hệ của gia
đình trong đó.

Chỉ có một điều duy nhất khiến
hắn lao tâm khổ tứ, không biết phải làm sao, đó chính là đứa em trai này. Cậu
ta chắc chắn là yêu tinh phá hoại đầu thai. Khi còn nhỏ đánh nhau với kẻ khác
lúc nào cũng khóc tu tu chạy về nhà, hắn đành phải đích thân xuất trận, cuối
cùng bị người ta nói là ỷ lớn nạt bé, cậy thế cậy quyền, ngông cuồng thích gì
làm nấy, lúc về nhà còn phải chịu một trận đòn của cha già chí công vô tư. Tên
oắt con này lớn lên lại có thêm một bản lĩnh nữa - chơi gái, không bị người ta
tìm đến tận cửa vì cái bụng to thì là bị gái bao đứng đợi để được boa tiền. Một
bộ phận không nhỏ nguồn tài nguyên xã giao của hắn là dùng vào việc thay Trần
Túy dọn dẹp đủ loại rắc rối, vì thế mà hắn bị trêu chọc là: “Anh trai nhị thập
tứ hiếu[2]”. Sự cố lần này nếu dính tới mạng người thì e là có chút phiền phức,
nhất định phải xử lý ổn thỏa, bằng không Trần Túy khó tránh khỏi việc phải ngồi
tù, đồng thời cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu tới danh tiếng dòng họ, lại còn thêm bà
mẹ hắn yêu con hơn cả tính mạng mình nữa chứ... Haiz, Trần Kình bắt đầu thấy
nhức óc.

[2] “Nhị thập tứ hiếu” là hai
mươi tư tấm gương hiếu thuận cảm động lòng trời được dân gian Trung Quốc truyền
tụng. Nhà văn Quách Cự Nghiệp, một học giả triều nhà Nguyên bên Trung Quốc đã
sưu tập lại và viết ra. Nho giáo dạy rất kỹ về Nhân đạo, lấy chữ Hiếu làm căn
bản đạo đức con người.

Vừa tới phòng cấp cứu của bệnh
viện trung tâm thành phố B, Trần Kình lập tức thấy Trần Túy đang đứng ở hành
lang phòng phẫu thuật nhìn xung quanh ngóng hắn. Trên người cậu ta là bộ quần
áo hàng hiệu nhăn nhúm, đầu quấn một vòng vải xô, lộ ra đám tóc lộn xộn màu
vàng nâu, má trái dán một miếng băng gạc đang thấm nước thuốc màu vàng, quả là
một dáng vẻ quỷ quái đậm chất khôi hài. Nếu như đổi lại rơi vào hoàn cảnh khác,
Trần Kình chắc chắn sẽ không kiệm lời đá đểu cậu ta vài câu.

Nhìn thấy cứu tinh đến, Trần Túy
lập tức chạy tới, vội vã gọi to: “Anh, anh tới rồi!” Xem ra đầu óc vẫn bình
thường, ừm, tay chân còn đủ cả, ánh nhìn da diết mong chờ của cậu ta cực kì
giống với bộ dạng đáng thương lúc nhỏ bị người ta đấm cho thâm quầng một bên
mắt. Trần Kình chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong lòng, tự dặn mình một ngàn
lẻ một lần không cần to tiếng. Bản thân hắn cũng đã uống không ít nhưng vẫn
ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Trần Túy, hắn ghét bỏ đẩy cậu ta ra,
nhưng ngay sau đó lại nắm cổ áo kéo ngược trở lại, chẳng buồn hỏi han vết
thương thế nào, thấp giọng ra lệnh: “Ngay lập tức giải quyết mùi rượu trên
người cậu đi!”

Trần Túy vâng lời lật đật rời đi.
Trần Kình ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ vẫn đang sáng, bây giờ hắn mới để ý thấy có
một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang ngồi chờ trước cửa phòng phẫu thuật. Vừa
rồi, hắn và Trần Túy to tiếng ở bên này nhưng cô gái kia không có chút phản
ứng, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối. Trần Kình đoán
đây chắc là người nhà bệnh nhân. Hắn tính qua đó thăm hỏi đôi chút, nhưng dáng
vẻ chuyên tâm ấy của cô làm hắn vô thức dừng bước.

Mái tóc dài của cô gái lòa xòa
rối tung, thấp thoáng phía sau là gương mặt thanh tú với hàng mi cong. Bộ váy
liền màu trắng nhăn nhúm khó coi, trên đó dính đầy những vệt máu loang lổ, lưng
cô hơi khom xuống, làm cơ thể nhìn càng thêm mảnh mai yếu ớt. Cô gái có làn da
rất trắng, trắng như thể cùng tông màu với chiếc váy đang mặc. Dưới ánh đèn
hành lang, sáng đến làm người ta chói mắt, nhìn cô có chút mơ hồ, không giống
một con người, mà giống như một bông hoa trắng bị giông tố vùi dập, trong
khoảnh khắc sẽ bị nghiền thành cát vụn.

Trần Kình chậm rãi tiến tới, hắn
đứng một lúc, vậy mà cô vẫn không nhận ra, dường như hồn phách đã bay đi đâu
mất, chỉ còn có thân xác đang ngồi đây. Điều thu hút hắn là vết máu còn chưa
khô trong lòng bàn tay, đồng thời hắn cũng nhìn thấy trên ngón út bên tay phải
cô có một chiếc nhẫn bị máu nhuộm đỏ. Khứu giác của hắn trước giờ rất nhạy cảm,
ngửi thấy mùi máu tanh dạ dày lại nôn nao. Hắn cố gắng chịu đựng, lúc vừa mở
miệng định nói vài câu thì cô gái bỗng đứng dậy. Hành động bất ngờ đó làm hắn
giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra cửa phòng phẫu thuật đã mở.

Hồn vía cô như quay trở lại, hơi
thở trở nên dồn dập, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, chân lại giống như dính chặt
xuống mặt đất, không thể nào di chuyển. Trần Kình tiến thêm hai bước, khẽ hỏi
thăm bác sĩ. Bác sĩ kéo khẩu trang xuống lắc đầu nói: “Người nhà bệnh nhân vào
trong đi!” sau đó rời khỏi với vẻ mặt tiếc nuối, tiếp đó, vài bác sĩ và y tá
lần lượt bước ra.

Trong đó có một vị bác sĩ lớn
tuổi, mái tóc đã bạc hết một nửa, ông dừng chân trước cửa phòng, Trần Kình lễ
phép chào: “Bác Ngụy!”. Ông vỗ vỗ vai hắn nói: “Vết thương quá nghiêm trọng,
mọi người cũng đã cố gắng hết sức rồi.”

“Cháu hiểu, dù sao vẫn cảm ơn
bác.”

Ông chỉ lắc đầu không nói gì thêm
rồi rời đi cùng mọi người.

Trần Kình cau mày, lúc trên đường
hắn đã gọi điện đến bệnh viện tìm hiểu tình hình, “Gãy xương sườn”, “Vỡ nội
tạng”, “Tràn máu màng phổi” - những từ ngữ này khi tổng hợp lại với nhau cũng
có nghĩa là nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng mong
manh, còn mời cả chuyên gia về nội tạng mà hắn quen biết tới chẩn trị.

Hắn thở dài, quay đầu nhìn cô gái
kia, phát hiện ra nét mặt cô như bị đóng băng, đôi mắt hình quả hạnh nhân vốn
phải rất đẹp kia giờ đây bỗng vằn lên những tia máu đỏ, trừng trừng nhìn theo
hướng nhóm bác sĩ vừa rời đi như thể nghe không hiểu lời của họ. Trần Kình ngập
ngừng một lúc rồi nói: “Xin cô hãy nén đau thương.”

Hắn cúi người mời cô vào trong,
nhưng cô vẫn cứ đứng im.

“Người chết rồi ư?” Từ phía sau
bỗng truyền đến một tiếng nói hoảng sợ. Lông mày Trần Kình vừa giãn ra lại cau
vào, thằng em trai xui xẻo của hắn sao có thể chạy tới mà không biết tình hình
người sống hay đã chết?

Cô gái nghe thấy tiếng người đột
nhiên quay đầu lại. Mới vừa nãy còn giống hệt như cọc gỗ bị đóng đinh vào mặt
đất, bây giờ loáng một cái đã nhào về phía trước, hành động nhanh tới mức Trần
Kình không kịp ngăn lại. Trần Túy ngốc nghếch giương mắt nhìn, cho đến khi cổ
bị siết tới mức nghẹt thở suýt chết, mới gào lên cứu mạng.

“Ngươi, tên sát nhân, mau trả
Vương Tiêu lại cho tôi.” Cô gái lên án bằng giọng khàn khàn khiến người nghe
run sợ. Trần Kình bước nhanh tới, hắn nắm lấy cánh tay vô cùng mỏng manh của
cô, dường như chỉ không cẩn thận chút thôi là sẽ khiến nó gãy vụn. Nhưng khi
nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của em trai, hắn biết cô gái này thực sự muốn liều
mạng. Trần Túy vốn đang bị thương ở đầu, bây giờ cổ lại bị siết chặt rồi lắc
liên hồi tới mức hai mắt trợn trắng. Trần Kình thấy vậy liền mạnh tay hơn một
chút, kéo cô ra, đồng thời khuyên can: “Cô gái, bình tĩnh lại đã.”

Thế nhưng cô hệt như người điên,
không màng tới điều gì, rít lên như kẻ tâm thần: “Tôi phải giết anh, tên hung
thủ giết người kia!” Đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô giờ bỗng nổi gân xanh,
máu tươi trong lòng bàn tay dính đầy trên cổ Trần Túy, cảnh tượng cực kì kinh
dị. Nhìn thấy thằng em vô dụng của mình sắp chết trong tay cô gái kia tới nơi,
Trần Kình liền giơ tay phải lên đập vào sau gáy cô. Cuối cùng thì cô cũng dừng
lại, rồi nhẹ nhàng ngả vào lòng hắn.

Trần Túy sau khi được cứu mạng
liền ho dữ dội, mở to miệng hít thở, sau đó chỉ vào cô gái kia vừa giận dữ, vừa
hốt hoảng hét lên: “Con bé này điên thật rồi, suýt chút nữa thì đã bóp chết
thiếu gia ta đây...”

Trần Kình đang ôm người con gái
hôn mê trong tay, trầm giọng rít lên:

“Câm mồm, nếu cậu không muốn chết
thì lát nữa làm tường trình cẩn thận cái miệng cho tôi!”

Lâm Uyển vừa tỉnh lại đã thấy đau
nhức sau gáy, đầu óc choáng váng. Cô đảo đảo hai con ngươi đau rát, phát hiện
mình đang nằm trong một căn phòng đâu đâu cũng là màu trắng, ánh đèn trắng bừng
sáng có chút rợn người. Cô sửng sốt mất một lúc mới bình tĩnh trở lại, ngồi bật
dậy, tung chăn ra xuống giường.

“Cô tỉnh rồi à?”

Một giọng nam trầm thấp vọng tới.
Giờ cô mới phát hiện trong phòng còn có người khác, một người đàn ông cao lớn
từ phía chiếc sô pha bên cửa sổ đứng dậy, mãi cho đến khi nhìn rõ gương mặt hắn
ta, cô mới nhớ ra người này và tên gây ra tai nạn kia cùng là một giuộc.

“Vương Tiêu đâu?” Môi cô run run,
vừa hỏi được đúng ba chữ thì đột ngột nhớ ra anh đã chết. Nước mắt cô tuôn
trào, những giọt lệ nóng hổi tới mức khiến hai má cô bỏng rát.

“Tôi đưa cô đi thăm anh ta.” Thấy
cô xuống giường có vẻ khó khăn, Trần Kình lại gần đỡ cô. Lâm Uyển gạt tay hắn
ra, ngoan cố tự mình xỏ giày rồi tiến ra bên ngoài, nhưng đi chưa nổi hai bước
đã bắt đầu loạng choạng. Trần Kình còn đang ngẩn người vì vừa bị cô gạt ra, thấy
vậy vội sải bước tiến đến tóm lấy cánh tay đỡ cô thêm lần nữa, quyết không cho
cô từ chối.

Đúng là “ghét nhau ghét cả tông
chi họ hàng”, cô ra sức xô hắn ra nhưng vẫn không thể nào gỡ được bàn tay hệt
như gọng kìm đó, ngược lại còn bị hắn giữ chặt hơn, chỉ có thể lớn tiếng quát
lên: “Buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”

Nói xong cô còn đá vào cẳng chân
hắn. Thật tiếc cô lại đi giày vải nên ngoài việc để lại vài dấu giày rõ rệt thì
không thể làm gì hơn.

Hành động la lối om sòm pha lẫn
sự trẻ con của cô làm cho Trần Kình thấy buồn bực, mình có lòng tốt lại bị cho
là lòng lang dạ thú. Hắn không vui, lạnh nhạt đáp: “Cô nhất quyết tự mình qua
đó sao?”

“Dù phải bò qua đó tôi cũng không
cần anh giúp!”

Cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn
hắn. Sắc mặt cô nhợt nhạt, thứ duy nhất còn hồng hào chính là đôi môi đang run
lên vì tức giận. Vừa đúng lúc ánh mắt của Trần Kình đang dừng tại đó, màu sắc
tươi tắn, dày mọng vừa đủ, khi hôn chắc không tệ chút nào. Suy nghĩ ấy xuất
hiện trong khi bản thân đang ở vào hoàn cảnh này khiến hắn bỗng trở nên hoảng
loạn.

“Buông tôi ra!” Lâm Uyển đương
nhiên nhận ra ánh mắt không trong sáng của hắn, càng căm ghét ra sức vùng vẫy
nhưng lại bị hắn ôm gọn lấy chỉ bằng một tay.

“Đừng cử động!” Trần Kình hơi
dịch chuyển tầm mắt lên phía trên, bỗng phát hiện trên trán cô có vết máu khó
nhìn thấy. Hắn giữ chặt cô trong lòng, giơ tay phải vén tóc cô lên, ở gần mép
tóc phía bên trái có một vết thương.

“Chỗ này của cô bị thương rồi!”
Người trong lòng không ngừng giãy giụa, hệt như con thú nhỏ nóng tính, hắn thở
hổn hển nói, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi vệt máu đã khô lại trên trán
cô. Vết thương dài chưa tới một tấc[3], có lẽ do va đập, không sâu lắm nên chắc
không cần phải khâu, hắn thở phào nhẹ nhõm.

[3] Tấc: Đơn vị đo lường Trung
Quốc. 1 tấc = 3.33 cm.

Lâm Uyển không hề chú ý tới vết
thương của mình, nổi giận đùng đùng gào lên: “Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra!”

Cô hất phăng bàn tay ấm áp của
người đàn ông trên trán. Trần Kình vẫn đang nghĩ không biết trên người cô còn
vết thương nào không, trong khoảnh khắc lơ là đã để Lâm Uyển thoát khỏi. Nhìn
cô lảo đảo đẩy cửa bước ra ngoài, hắn cúi xuống nhìn đầu ngón tay đã bị nhuộm
đỏ, lấy ra chiếc khăn giấy từ trong túi quần âu lau sạch, cuối cùng nhấc chân
bước theo ra khỏi phòng.

Lâm Uyển đã nhiều lần nhìn thấy
trên ti vi cảnh tấm khăn trắng phủ tới tận đầu, sau khi được mở ra lại là gương
mặt quen thuộc đang bất động. Sau đó người thân, bạn bè, người yêu thất thanh
kêu khóc nức nở, vô cùng bi thương, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng có một ngày
chính mình lại lâm vào cảnh tượng đó. Vẫn biết rằng sinh ly tử biệt là điều
chẳng thể nào tránh khỏi, nhưng cô không ngờ giờ phút ấy lại đến quá nhanh, quá
đột ngột như vậy.

Như thể có một sợi dây vô hình
trong cô bỗng đứt đoạn, Lâm Uyển cứng đờ như tượng gỗ, vô hồn tiến tới, tay run
run lật tấm vải trắng. Cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ, bởi gương mặt quen
thuộc trước kia lúc nào cũng mang nụ cười ấm áp khiến người khác cảm thấy an
lòng, bên má thấp thoáng lúm đồng tiền, cô gọi đó là “Vòng xoáy hạnh phúc”. Đôi
mắt quen thuộc trước giờ lúc nào cũng đen nhánh như nước hồ sâu thẳm, luôn nhìn
cô tràn đầy yêu thương, dù không nói thì cô vẫn có thể đoán ra anh đang nghĩ
gì. Hàng lông mày dày cũng vô cùng sinh động, lúc tức giận thì khẽ nhếch lên,
lúc chăm chỉ làm việc thì hơi nhăn lại, cô thích nhất là lấy ngón tay xoa nhẹ
ấn đường của anh, rồi trêu ghẹo: “Anh mà biến thành ông lão thì em không cần
anh nữa đâu nhé!”

Rồi anh nói gì? Anh nói rằng:
“Anh là ông lão thì em chắc chắn là bà lão rồi, hai chúng ta ai cũng không thể
ghét bỏ ai.”

Họ đều nghĩ rằng mình sẽ cùng
nhau già đi, giống như lời bài hát: “Em nghĩ tới điều lãng mạn nhất, chính là
được cùng anh chầm chậm già đi... cho đến khi chúng ta già tới mức không thể đi
đâu nổi, anh vẫn coi em như bảo vật trong tay mình như xưa.”[4]

[4] Lời bài hát trích từ ca khúc
“Điều lãng mạn nhất” của Triệu Vịnh Hoa được phát hành từ năm 1994.

Cô đã tưởng tượng ra bức tranh đó
vô số lần. Ánh nắng ấm áp, khoảng sân yên tĩnh được bày thêm hai chiếc xích đu
bằng mây, ở giữa là một chiếc bàn gỗ nhỏ, bên trên có hai cốc trà xanh đang tỏa
khói nghi ngút, hai bàn tay đã lấm tấm đồi mồi thêm phần khô ráp nhăn nheo của
người già đan vào nhau, nhưng đó lại là bức tranh đẹp nhất trên thế giới này,
nó tượng trưng cho niềm hạnh phúc nhất trên trần gian... Cô còn tưởng tượng,
lúc đó tóc họ sẽ bạc trắng như cước, nếp nhăn đầy mặt, những nếp nhăn ấy giống
như vòng đếm tuổi của cây, mỗi vòng đều khắc đầy những kỉ niệm, từng vòng từng
vòng, kết thành sự vĩnh hằng, cho đến khi họ chỉ còn là bộ xương với cát bụi,
cũng sẽ mỉm cười thanh thản.

Nhưng bây giờ, Lâm Uyển nhìn
gương mặt lạ lẫm trước mắt, nhợt nhạt như giấy trắng, không chút sức sống, cô
rất muốn nói với bản thân rằng, đây không phải anh, không phải Vương Tiêu của
cô. Nhưng gương mặt này tuy lạ lẫm, mà những đường nét không sức sống kia lại
vô tình nói với cô một cách mỉa mai rằng, đây chính là vị hôn phu của mình.

Trong khoảnh khắc khi xác định
được sự thực này, đột nhiên năm giác quan ngừng hoạt động, cô thấy mình như
đang ở trong môi trường chân không, ngay đến việc hô hấp cũng ngừng lại, không
có trọng lượng, không có cảm giác tồn tại, như thể bản thân đã biến thành cát
bụi.

Cô cứ như vậy không biết trải qua
bao lâu, tri giác từ bốn phương tám hướng bắt đầu khôi phục dần từng chút, từng
chút, nhưng trong đầu vẫn là một mảng trống rỗng, giống một tờ giấy vẽ vừa được
trải ra, bởi người cùng cô hẹn ước kiếp này mãi mãi bên nhau đã đi rồi, cuộc
sống của cô không còn chút màu sắc, thế giới của cô đã sụp đổ... im lặng hồi
lâu, cô giống như người bỗng nhiên tìm thấy giọng nói của mình, hét lên một
tiếng “A!” đau như xé ruột gan, rồi phủ phục lên thi thể gào khóc.

Bốn giờ sáng, Trần Kình đang tựa
vào cửa sổ nghịch chiếc di động, trông có vẻ như hắn đang xem danh bạ điện
thoại, nhưng não lại đang vận hành một cách cao độ, xác nhận xem có phải còn
nơi nào mình bỏ sót hay không. Cách âm của phòng ở bệnh viện chắc không tốt
lắm, chốc chốc lại vọng ra tiếng khóc của cô gái bên trong, lúc thì gào khóc,
lúc lại thút thít nỉ non. Từ tối hôm qua đến bây giờ hắn chưa chợp mắt chút
nào, chỉ lo xử lí việc này để bảo vệ em trai và giảm bớt hậu quả một cách triệt
để nhất. Hắn thừa nhận mình là kẻ máu lạnh. Gia cảnh không giống người thường,
cộng thêm nhiều năm từng trải trên thương trường đã sớm luyện cho hắn có một
trái tim sắt đá.

Người chết không thể sống lại,
nếu băm vằm Trần Túy thành trăm mảnh thì sao chứ? Có khi bỏ chút tiền bồi
thường còn thực tế hơn.

Tiếng kêu khóc lại truyền tới,
hai bên thái dương Trần Kình bắt đầu nhức nhối giật giật. Đã hai tiếng đồng hồ
trôi qua, vậy mà cô gái tên Lâm Uyển kia vẫn đang khóc lóc. Nếu Trường Thành mà
ở đây e rằng cũng sẽ bị nước mắt cô làm cho sụp đổ. Hắn không nghiên cứu gì
nhiều về tiếng khóc, chỉ biết mẹ hắn cứ khóc là hắn lại đau đầu. Nhưng tiếng
khóc của cô gái này có một loại sóng âm đặc biệt nào đó, như thể có một tay
nhạc công mới vào nghề kéo đàn vĩ cầm ngay cạnh tim hắn. Dây đàn mảnh mai chốc
chốc lại hại hắn giật mình thon thót, cảm giác khốn kiếp này thật khó chịu.
Nhưng kì lạ thay, sao hắn lại cứ đứng mãi đây không chịu rời đi, chẳng lẽ chỉ
vì cái gọi là “Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo”, hay vì cái mặc cảm tội lỗi gì đó?
Hắn lắc đầu, dường như muốn quăng đi hết những suy nghĩ quái lạ trong mình.
Đúng, nhất định là ban nãy hắn nghĩ quá nhiều rồi, việc lần này đã xử lí êm đẹp,
cho nên ý thức của hắn cũng phục hồi trở lại.

Lúc này có hai nhân viên trong
bệnh viện đi đến, họ tới để hoàn thành nốt thủ tục di dời thi thể bệnh nhân tới
nhà xác.

Nói một cách hơi khó nghe, người
chết tự khắc có chỗ của người chết, đây là phòng phẫu thuật, còn phải dành cho
người sống đến cấp cứu, dù họ chỉ còn một cơ hội sống sót nhỏ nhoi. Hai nhân
viên vừa bước tới cửa lập tức nghe thấy tiếng khóc phía trong, nhìn Trần Kình
ngập ngừng nói: “Anh Trần, đây là...”

“Thôi, cứ để cô ấy khóc cho thoải
mái đi, đợi cha mẹ người chết đến rồi nói chuyện.” Trần Kình không đợi được hết
câu hỏi, vội trả lời.

Hai nhân viên vừa rời khỏi, cô
thư ký bận rộn chạy ngược chạy xuôi cả buổi tối vội vàng tiến tới, thở hồng hộc
nói: “Tổng giám đốc Trần, thứ anh cần tôi đã đem tới rồi ạ.” Cô nói rồi lấy từ
trong cặp một túi tài liệu đưa cho Trần Kình.

Trần Kình nhận lấy mở ra, rút tập
giấy A4 bên trong xem xét tổng thể một lần, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Anh nghỉ một chút đi, ở đây đã
có tôi trông chừng, đợi chút nữa người nhà họ đến nếu làm ầm ĩ lên anh còn phải
ra mặt nữa.” Cô thư ký nói rồi đưa cho hắn một chiếc thẻ phòng.

“Ở phía đối diện bệnh viện, phòng
ốc cũng khá tốt.”

Trần Kình nhét lại đống văn kiện
vào túi tài liệu đưa cho thư ký, cầm lấy thẻ phòng nhét bừa vào trong túi áo
vest, hỏi một câu: “Có nước không?”

Cô thư ký vội nói có, rút từ
trong túi ra một chai Evian chưa mở nắp, Trần Kình nhận lấy rồi lại hỏi: “Thuốc
lá đâu?”

Thư ký lại gật đầu, lấy ra bao
thuốc Panda ông chủ thường dùng. Trần Kình cầm lấy bao thuốc, dặn dò: “Vậy thì
ở đây giao cho cô.” Sau đó, hắn liếc nhìn cửa phòng khép chặt ở đối diện rồi
quay người bước đi.

-còn nữa-

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3