Mộng Hoa Xuân, chương 15 p1

Chương 15

Địa điểm hóa băng được
chọn tại Ngưng Bích Trì trong vương phủ. Ngưng Bích Trì là một suối nước nóng
thiên nhiên, nằm cạnh sườn núi trong vườn Lũng Thúy. Cả suối được bao phủ một
làn sương mù trắng huyền ảo, cỏ cây hoa lá xanh tươi như đang chìm trong tiên
giới vậy.

Khi Mi Lâm nhìn thấy
những bông hoa vốn không thuộc về mùa này, bất giác ngỡ ngàng trong giây lát,
đoạn dịu dàng mỉm cười. Mộ Dung Cảnh Hòa đặt Mục Dã Lạc Mai lên chiếc ghế cạnh
suối, đúng lúc đứng dậy nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót
vừa dịu êm, tự trách mình sao không sớm đưa nàng đến đây.

Đây cũng coi là được
ngắm cảnh hoa xuân Kinh Bắc rồi. Mi Lâm khoan khoái, tâm trạng cũng tốt lên
nhiều. Nàng nhìn vào mắt Mộ Dung Cảnh Hòa, cười nói: “Nơi này kể ra cũng rất
tuyệt!”

Đây là lần đầu tiên kể
từ khi hai người rời khỏi thôn Lão Oa Tử nàng nói chuyện với hắn. Mộ Dung Cảnh
Hòa có đôi chút kinh ngạc, tim đập rộn ràng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì
đó bất an, nhưng đôi mắt sáng bất giáctrở nên dịu dàng âu yếm. Hắn nhớ lại những
lời cằn nhằn của nàng ngày trước, cả giọng hát vui vẻ khàn khàn đó, dường như
đã là những chuyện từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi hắn gần như quên mất rằng giọng
nói ấy cũng đã từng an ủi hắn vượt qua bao khủng hoảng, lo lắng, cho hắn thêm
niềm tin và sức mạnh.

“Nàng thích như vậy
thì...” Hắn tiếp lời, nhưng được nửa chừng thì dừng lại.

“Mộ Dung Vương gia, tuy
nói rằng có thể góp chút sức mọn cứu Vương phi của ngài là vinh dự của dân nữ,
nhưng dân nữ vẫn có điều băn khoăn, nếu như không giải quyết e rằng không thể
toàn tâm toàn ý cứu Vương phi được.” Mi Lâm cúi thấp đầu, cung kính nói. Tuy
rằng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện, nhưng khi nói đến hai chữ “Vương phi”
đó, nàng vẫn cảm thấy đắng lòng.

Mộ Dung Cảnh Hòa sắc mặt
hơi khác, chỉ cảm thấy những xưng hô Vương gia, Vương phi được nói ra từ miệng
nàng rất khó nghe. Nực cười là ngữ khí của nàng lại không hề có ý châm chọc mà
rất cung kính lễ phép, khiến hắn muốn phát tiết cũng không biết lấy gì làm cớ.

“Muốn gì nói thẳng ra
đi, không cần thiết phải học người khác nói vòng nói vo như vậy.” Hắn kìm nén
những khó chịu trong lòng xuống, cười nhạt nói, ánh mắt lạnhlùng.

Mi Lâm mỉm cười, đôi mắt
chăm chú nhìn mặt đất bên dưới, cố ý như không nhận ra hắn đang phật lòng, “Vậy
thì dân nữ không khách sáo nữa.” Mồi lần nói đến hai từ “dân nữ”, nàng đều cố ý
nhấn mạnh, như muốn nói với hắn cũng là nói với bản thân mình, nàng đã tự do,
không còn liên quan đến bất kỳ ai nữa.

“Dân nữ bạc phúc, không
dám liên lụy đến tướng công Thanh Yến, vì vậy mong Vương gia thay mặt dân nữ
yêu cầu tướng công Thanh Yến viết một bức hưu thư ” Nàng cũng từng nghĩ sẽ sống
cùng Thanh Yến đến cuối đời, nhưng từ khi phát hiện ra trái tim Thanh Yến đã có
nơi gửi gắm nàng cũng dập tắt ngay ý nghĩ đó, đâu nỡ phiền lụy người khác.

Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngỡ
ngàng, sau đó không kìm chế được mỉm cười, lập tức quyết đoán đồng ý. Hắn cho
Thanh Yến cưới nàng vốn là để giữ nàng ở lại cạnh mình, đồng thời nhờ cậy vào
Thanh Yến để nàng không bị Lạc Mai ức hiếp, lại có thể giải trừ sự lo lắng của
Lạc Mai với mình. Không ngờ rằng sau khi nàng trở thành thê tử của người ta,
hắn lại là người đầu tiên không chịu đựng được. Đồng thời những sự việc đã xảy
ra cũng đủ để chứng minh mối quan hệ đó quả thật không thể ràng buộc nổi nàng.
Nếu đã như vậy, nàng chủ động đưa ra ý kiến muốn hủy bỏ quan hệ phu thê với
Thanh Yến, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.

Thế nhưng tâm trạng hắn
vẫn chưa hoàn toàn phấn chấn thì lại bị những lời nói tiếp theo của nàng dìm
xuống.

“Từ nay về sau, Vương
gia không được lấy bất kỳ lý do hay thủ đoạn nào để sai khiến dân nữ nữa. Không
gặp vẫn là tốt nhất.” Câu nói phía sau, giọng Mi Lâm rất nhỏ, nàng sợ Mộ Dung
Cảnh Hòa tức giận. Ý của nàng là, nếu như chẳng còn sống được bao lâu nữa thì
thôi, nhưng nếu Đại Vu có thể cứu cái mạng nhỏ của nàng thì đương nhiên không
nên liên quan gì đến hắn nữa, ai biết được lần sau hắn lại gặp phải chuyện kỳ
quái gì, nàng có đến trăm cái mạng cũng không đủ để cho hắn dùng hết lần này
đến lần khác.

Mộ Dung Cảnh Hòa vốn rất
linh mẫn, đương nhiên nghe rõ từng câu từng lời của Mi Lâm. Hắn là người tâm
cao khí ngạo, trước đây vì muốn bảo vệ nàng mà từng có sát ý với Mục Dã Lạc
Mai, người đã từng cứu mạng mình. Điều này vốn đã khiến hắn rất phiền muộn, lúc
này lại nghe thấy thì ra nàng không nhớ nhung hắn như hắn nhớ nhung nàng, muốn
triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, lồng ngực hắn có cảm giác phẫn nộ
lẫn uất ức. Xuống nước, đồng nghĩa là phải cởi y phục. Cởi y phục... hắn tức
giận liếc mắt nhìn sang Mi Lâm, tỏ vẻ không đồng ý nói: “Có thể mặc chiếc áo
mỏng được không?” Cho dù có thế nào đi nữa cũng không muốn cơ thể của nàng bị
người khác nhìn thấy.

Đại Vu gật đầu đồng ý.

Thế là Mộ Dung Cảnh Hòa
kéo lấy Mi Lâm, dẫn đến chỗ thay quần áo, lấy ra một bộ màu xanh dày dặn của
mình cho nàng.

“Cởi y phục ra!” Hắn cầm
bộ quần áo đó tiến lại gần Mi Lâm, nhìn thấy nàng vẫn có ý do dự cũng không
muốn nhiều lời, đưa tay ra tháo đai lưng cho nàng, tiếp đó là lột chiếc áo
ngoài xuống.

“Này, này... Chàng...
Chàng ra ngoài trước đi... Ta tự thay được.” Mi Lâm lúc này mới nhận ra Đại Vu
nói người xuống nước là mình chứ không phải Mộ Dung Cảnh Hòa, chỉ là không hiểu
tại sao lại nói với hắn. Nhưng lúc này nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa,
nàng còn phải vừa né tránh bàn tay nhanh thoăn thoắt kia, vừa phiền não đuổi
hắn đi. Người này thật đúng là, rõ ràng vừa mới dằn mặt xong, bây giờ lại vẫn
như vậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa cười,
“Nàng gầy đến nỗi sờ đâu cũng thấy xương, ai thèm nhìn chứ.” Nói là nói vậy,
nhưngkhi tay vô tình chạm phải nơi mềm mại của nàng hắn vẫn bất giác đờ đẫn,
song rất nhanh lại tỏ ra như không có chuyện gì, khoác hờ quần áo lên người
nàng rồi thúc giục một câu nhanh lên, đoạn bỏ ra ngoài.

Mi Lâm nắm lại bộ quần
áo đang từ từ trượt xuống, bất giác đưa lên mũi ngửi. Tuy rằng y phục vừa sạch
vừa mới nhưng nàng vẫn ngửi thấy một mùi hương đặc trưng của người đó.

Thở dài, nàng dần cảm
thấy mình dường như đang bị giam cầm trong một tấm lưới lớn, bất luận có quyết
tâm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.

Bộ y phục đó mềm mại
trơn bóng mặc trên người rất thoải mái, nhưng được may theo thân hình của Mộ
Dung Cảnh Hòa nên quá dài quá rộng đối với Mi Lâm, trực giác thấy chỗ nào cũng
trống trải, không được tự nhiên.

Lúc đi ra ngoài, Đại Vu
cũng chẳng có biểu hiện gì, còn Mộ Dung Cảnh Hòa thì ngược lại. Hắn tiến đến
kéo nàng sang một bên, đứng chắn trước mặt nàng, cởi những nút thắt trên quần
áo ra rồi lại thắt chặt lại một cách kín đáo, sau đó mới nút lại dây đai cho
nàng.

Động tác của hắn quá
nhanh, Mi Lâm không kịp phản ứng lại, dây đai đều bị giải, chỉ đành đứng im mặc
cho hắn thắt, tốt nhất không nên gây xích mích với hắn vào thờiđiểm như thế
này, người thiệt thòi chắc chắn vẫn là nàng. Chỉ là nhìn khuôn mặt lạnh lùng
nghiêm khắc củanam nhân đó, không hiểu hắn nghĩ gì mà lại không chút ngượng
ngùng như vậy, người này không còn coi mình là người ngoài sao?

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn kỹ
khắp một lượt thấy đều kín đáo cả rồi mới yên tâm tránh ra, làm ra vẻ như hắn
vừa giúp nàng phủi bụi bám trên y phục vậy.

Mi Lâm trấn tĩnh đứng
nguyên tại chỗ, sau đó mới hững hờ tiến gần lại phía Đại Vu. Nàng biết nếu như
mình so đo với hắn thì kết quả cũng chẳng tử tế gì.

Đại Vu mỉm cười, đưa tay
lên, không rõ động tác cụ thể là gì, chỉ biết là loáng một cái những cọng cỏ
ban nãy từ trong lòng bàn tay hắn từng mũi từng mũi cắm thẳng vào vị trí mấy
huyệt đạo trên người Mi Lâm, tan biến không thấy đâu cả. Mi Lâm mơ hồ ngã xuống
nhưng được Mộ Dung Cảnh Hòa đứng bên dưới chạy lại đỡ lấy.

Có một mùi hương thanh
đạm từ cơ thể nàng tỏa ra, Mộ Dung Cảnh Hòa thấy lạ định cúi thấp xuống ngửi
xem là

“Không được!” Đại Vu lên
tiếng ngăn lại, “Ta đã dùng thanh khí của cỏ làm Quân Tử cổ thức tỉnh, nếu
ngươi ngửi phải rất dễ bị trúng độc.” Mộ Dung Cảnh Hòa ngỡ ngàng giây lát, nhìn
khuôn mặt thon nhỏ trong lòng mình, tim đập mạnh hơn, hỏi: “Nếu như cổ truyền
qua cơ thể ta, thì nàng có tốt hơn không?” Nói gì thì nói hắn cũng hữu dụng hơn
cô gái ngốc này, cho dù có nguy hiểm gì cũng đủ thông minh để ứng phó.

Mi Lâm giật mình, không
kìm được mắng một câu: “Chàng ngốc à?” Nàng không thể động đậy, chỉ biết tức
giận lườm hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa từ trên
cao nhìn xuống, vẫn vẻ mặt bực mình xem nàng, sau đó ngước lên nhìn Đại Vu, đợi
một cái gật đầu thôi là sẽ cúi xuống cắn cho nàng một cái.

Đại Vu không cười được,
lắc đầu, “Ngươi nội lực quá mạnh, nếu để cổ vào cơ thể, sẽ dẫn đến khí huyết
tăng mạnh, rất dễ mất mạng.” Nói xong, không muốn tiếp tục chậm trễ, ra hiệu
cho Mộ Dung Cảnh Hòa đưa Mi Lâm xuống nước.

Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này
mới nhớ lại những lời của lang trung chốc đầu, tâm trạng bỗng chốc trở nên lạc
lõng, hắn không thể không thừa nhận câu nói mà cô gái này vừa mắng rất đúng,
hắn không chỉ ngốc, mà còn điên. Tây Yến vẫn chưa yên, Nam Việt cũng chưa ổn
định, chính cục còn đợi an thế, chưa nói đến việc cơ thể hắn không chịu đựngnổi
quân tử cổ, cho dù có chịu đựng được cũng không thể cho phép hắn ở lại đây
nhiều ngày như vậy.

Đặt cô gái xuống nước,
hắn ngồi lại trên thềm đá bên cạnh nhìn làn nước ấm dần dần ôm lấy cơ thể nàng.
Giây phút buông tay đó, hắn rất muốn cúi xuống hôn nàng, nhưng lại chỉ có thể
vuốt nhẹ lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt.

Khí nóng hòa vào, thanh
khí từ trong người Mi Lâm toát ra càng lúc càng nồng, phát tán ra khắp không
trung khiến người khác ngất ngây.

Mộ Dung Cảnh Hòa không
yên tâm nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, chỉ là hơi đỏ lên vì nước
nóng, sau đó mới đi về phía Mục Dã Lạc Mai, làm theo sự căn dặn của Đại Vu,
trước tiên vận nội lực làm băng tan chảy, đợi cho đến khi cơ thể nàng ta ấm dần
lên rồi mới cho xuống nước, đặt cách Mi Lâm một bờ vai.

Khoảng cách gần như thế,
Mi Lâm đương nhiên nhìn thấy rõ mồn một tình trạng của Mục Dã Lạc Mai. Nàng cố
gắng kìm chế cảm giác như muốn nổ tung, chậm chạp đưa mắt nhìn sang phía đối
diện, xuyên qua làn sương trắng ngắm những bông hoa tươi thắm, trong lòng chợt
nghĩ người con gái này có thể vì hắn hi sinh đến như vậy, nhất định là rất yêu
hắn. Xem ra hắn cũng không phải đơn phương. Nghĩ đến đây, nàng cũng không rõ
được cảm giác trong lòng lúc này là gì, mừng cho hắn, hay là thấy lạc lõng, nói
chung cũng không phải thứ gì đó quá đặc biệt.

Bên cạnh truyền đến một
tiếng nói nhỏ, Mục Dã Lạc Mai tỉnh lại. Cơ thể Mi Lâm trở nên đông cứng, sợ
rằng nàng ta không chịu đựng nổi những dị trạng của cơ thể mà làm ra chuyện gì
đó, cho nên lúc này nàng không dám động đậy.

“Cảnh Hòa!” Mục Dã Lạc
Mai không hề có phản ứng gì kịch liệt, chỉ nhỏ nhẹ gọi tên Mộ Dung Cảnh Hòa,
giọng nói tỏ vẻ còn rất yếu đuối, mơ màng.

Có lẽ là bình thường quá
mạnh mẽ, nay nàng ta trở nên yếu đuối thế này khiến cho người khác rất thương
xót. Đừng nói Mộ Dung Cảnh Hòa, ngay cả đến Mi Lâm nghe thấy giọng nói của Mục
Dã Lạc Mai cũng không kìm chế được mà đau lòng.

“Ta vẫn ở đây.” Mộ Dung
Cảnh Hòa trả lời kèm theo sự dịu dàng mà Mi Lâm chưa từng được nghe. Sau đó có
tiếng người xuống nước, hắn mặc áo trong lội xuống tiến gần về phía Mục Dã Lạc
Mai, thần sắc thản nhiên nhìn nàng, hoàn toàn giống như trước đây.

“Chiến sự sao rồi?” Bất
ngờ là, điều mà Mục Dã Lạc Mai quan tâm không phải sức khỏe của mình, mà lại là
tình hình chiến sự. Lần này, Mi Lâm mới thật sự khâm phục vị nữ Tướng quân này,
tự nhiên cảm thấy, đồng tình lúc này không khác gì một sự sỉ nhục.

“Quân ta đại thắng.” Mộ
Dung Cảnh Hòa vuốt ve mái tóc của nàng ta, cười nói: “Nàng cứ yên tâm dưỡng
bệnh. Đợi nàng bình phục, Nam Việt đã trở thành lãnh thổ của Đại Viêm ta rồi.”

Mục Dã Lạc Mai yên tâm
hơn, hai người nói thêm mấy câu, còn sự xuất hiện của Mi Lâm lại không hề để
tâm đến.

Đại Vu lại gần, bắt đầu
giải cổ.

“Cảnh Hòa, đừng đi.” Mục
Dã Lạc Mai nhìn thấy những kim châm trên tay Đại Vu, cuối cùng cũng cảm thấy sợ
hãi, đưa tay kéo chặt Mộ Dung Cảnh Hòa, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mộ Dung Cảnh Hòa để nàng
ta níu chặt tay mình, cười dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

Đừng sợ, ta sẽ ở bên
cạnh nàng. Đừng sợ...

Câu nói này, hắn chưa
từng nói với nàng. Nhìn những bông hoa rực rỡ trên bờ, Mi Lâm nghĩ, đôi mắt
dường như bị che lấp bởi một làn sương trắng.

Lục châm trong tay Đại
Vu được hắn dùng dị lực tuluyện mà thành, là khắc tinh của cổ độc. Hắn quỳ
xuống tấm thảm đằng sau Mục Dã Lạc Mai, bên cạnh có đặt một bếp lửa, một tay
nắm chặt cằm nàng ta khiến nàng ta ngẩng cao đầu, đồng thời phóng nhanh những
kim trong tay châm vào những lồ nhỏ li ti màu đen trên khuôn mặt.

Mục Dã Lạc Mai không có
cảm giác đau đớn, nhưng vẫn cau mày, cảm giác ắt hẳn rất khó chịu.

Đại Vu rút mấy chiếc kim
nhỏ ra, mồi mũi kim có một con trùng nhỏ như hạt gạo màu đen, khi rút ra ngoài
vẫn còn ngọ nguậy. Đại Vu hơ kim vào bếp lửa, con trùng màu đen đó lập tức tan
biến không để lại chút vết tích nào, giống như nước bốc hơi vậy, mà những lồ
nhỏ trên mặt Mục Dã Lạc Mai cũng dần dần khép lại, bồng chốc biến mất, sắc mặt
cũng lập tức hồng hào trở lại, hơn nữa còn hồng hào hơn trước khi trúng độc.

Đại Vu nói nếu dùng máu
của Mi Lâm có thể một lần trừ sạch cổ trùng, nhưng vì trùng độc quá nhiều, cơ
thể không phục hồi kịp sẽ để lại những lỗ nhỏ, cho nên chỉ có thể trừ từng con
từng con một, cần rất nhiều thời gian.

Lời nói và quyết định
của hắn đương nhiên không có ai nghi ngờ.

Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này
tỏ ra rất nhẫn nại, để phân tán sự chú ý của Mục Dã Lạc Mai hắn không ngừng
tìmchủ đề nói chuyện với nàng. Hai người họ từng sát vai kề bước trên sa
trường, lại thân thiết hơn chục năm nay nên có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng
những chuyện này lại không liên quan gì đến Mi Lâm, nàng nghe được một lát liền
nhắm mắt ngủ. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận
mình đang ghen, nhưng cũng biết sự ghen tuông này không hề có lý. Hắn chẳng
phải là của nàng, hắn đối xử tốt với Vương phi của hắn, nói sao thì cũng chẳng
đến lượt nàng bận tâm.

Sau đó, đúng lúc nàng
đang mơ màng ngủ thì cảm thấy mặt mình nóng ran như bị ánh nắng mặt trời thiêu
đốt, ngỡ ngàng mở mắt lại nhìn thấy ánh mắt tức giận của Mộ Dung Cảnh Hòa.

Chắc lại ấm ức vì chuyện
của Mục Dã Lạc Mai rồi. Nàng thầm nghĩ, rất muốn cười trên sự đau khổ của người
khác, nhưng đương nhiên không dám biểu hiện ra ngoài, vì thế thản nhiên né
tránh ánh mắt đó của hắn, ngáp ngủ, cảm thấy giấc ngủ vẫn chưa đủ liền quay đầu
ngủ tiếp.

Đối diện với hành động
hoàn toàn dửng dưng của Mi Lâm, Mộ Dung Cảnh Hòa phải rất nồ lực mới có thể kìm
chế không tiến đến làm phiền nàng. Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian bức bối
lâu, một bức quân tình cấp bách được truyền đến khiến hắn không thể không rời
khỏi. Lúc quay trở lại, thần sắc mệt mỏi, không còn thấy khíchất của một vị
Vương gia nhàn rồi thường ngày nữa.

“Vua Nam Việt có hai
huynh đệ trốn chạy sang cấu kết Tây Yến, dẫn quân bao vây kinh đô Nam Việt,
Thanh Yến bị cô lập, ta phải lập tức lên đường viện trợ.” Hắn nói với Mục Dã
Lạc Mai, không đợi nàng ta trả lời, lập tức quay lưng bước vào phòng thay đồ.

Vậy là đi rồi sao. Mi
Lâm cúi đầu, sau đó nhớ ra một chuyện mà bấy lâu nay vẫn không hiểu, liền quay
sang nhìn Đại Vu.

“Đại Vu, ngươi nói trên
người chàng có Quân Tử cổ?” Nàng vốn định hỏi có phải hắn bị trúng Quân Tử cổ
hay không, nhưng lại thấy đại khái không phải vậy, nếu không Đại Vu trước đây
cũng không nhắc đến chuyện Quân Tử cổ “đổi chủ”.

Đại Vu đang chuyên tâm
trừ cổ cho Mục Dã Lạc Mai, nghe xong chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

“Vậy có nguy hiểm
không?” Mi Lâm hỏi tiếp.

“Không sao, khí tức đó
bị truyền sang lúc hai người giao hợp, chỉ có thể khiến nội lực trong người hắn
tăng cao chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.” Đại Vu ôn hòa trả lời, ngữ khí có
ý an ủi nàng.

Mi Lâm không ngờ hắn lại
trả lời trực tiếp như vậy, khiến nàng ngượng đỏ tai, cố ý lơ đi ánh mắt đột
nhiên trở nên sắc bén bên cạnh, cắn môi không nói gì thêm.

Một lát sau Mộ Dung Cảnh
Hòa thay xong quần áo đi ra. Mi Lâm vẫn cúi đầu nghe thấy hắn cáo biệt Mục Dã
Lạc Mai, nghe thấy Mục Dã Lạc Mai biểu lộ sự rộng lượng của bản thân trước một
cuộc chiến quan trọng như thế này, cũng cảm nhận được một ánh mắt chiếu về phía
mình nhưng không ngước lên nhìn lại, mãi đến khi tiếng bước chân người đó xa
dần mới mở mắt ra. Sớm muộn gì cũng phải đối diện cảnh tượng này thôi, sao phải
cố níu giữ một ánh nhìn?

Sau khi Mộ Dung Cảnh Hòa
rời khỏi, Đại Vu vẫn tiếp tục giúp Mục Dã Lạc Mai trừ cổ. Mục Dã Lạc Mai và Mi
Lâm hai người trước đây chưa từng ngồi cùng một bàn, giờ đây lại bị ép ban ngày
cùng suối, ban đêm cùng phòng, nhưng vì việc trừ cổ khiến người ta rất mệt mỏi,
Mục Dã Lạc Mai cũng không còn tinh thần và tâm tư để làm khó Mi Lâm, Mi Lâm
đương nhiên cũng không chủ động gây sự, cho nên hơn hai chục ngày qua đi đều
rất bình yên. Chỉ là Quân Tử cổ trong cơ thể Mi Lâm luôn ở trong giai đoạn sinh
sôi, nên tâm trạng bức bối cũng tăng lên rõ rệt, nếu như không phải Đại Vu ngày
ngày cho nàng uống thuốc khống chế tức giận, thì e rằng sớm đã không khống chế
được rồi. Cho dù là vậy, Mi Lâm vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần
khô cạn, nhưng vì sự có mặt của Mục Dã Lạc Mai nên nàng chưa hề lên tiếng hỏi
Đại Vu.

Có những hôm nửa đêm
thức dậy, nàng cứ nghĩ ngợi mông lung, cái gì không nguy hiểm đến tính mạng
chứ, kỳ thực chỉ là giấu nàng mà thôi. Song nàng càng hiểu, cho dù biết rõ ràng
có thể ảnh hưởng đến tính mạng mình, nàng cũng không có lựa chọn nào khác. Chỉ
là, trong lòng càng thấy khó chịu mà thôi.

Việt Tần không đi cùng
Mộ Dung Cảnh Hòa đến Nam Việt, cho nên ngày nào cũng đến hỏi thăm, nói chuyện
cùng nàng.

Ngày hôm đó, cổ trùng
trên thân thể Mục Dã Lạc Mai cơ bản đã được thanh trừ sạch sẽ, toàn thân không
còn thấy trùng độc nữa, nhìn nàng ta như được thay da đổi thịt vậy, hồng hào
lộng lẫy khiến người khác không dám nhìn trực tiếp.

Đại Vu rút những cọng cỏ
các huyệt vị trên người Mi Lâm ra, rạch một đường trong lòng bàn tay nàng hứng
lấy một bát máu sau đó cho Mục Dã Lạc Mai uống. Đại Vu nói chỉ có cách này mới
có thể thanh trừ triệt để trùng độc trong cơ thể nàng ta.

Mục Dã Lạc Mai uống
xong, chốc lát sau bắt đầu nônthốc nôn tháo.

Mi Lâm nằm trên giường,
nghe thấy tiếng như sắp nôn ra cả ruột gan, trước mắt bồng cảm thấy xám xịt một
màu. Mãi đến khi có một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt nàng nhỏ nhẹ
nói, nàng mới dần dần tìm lại được cảm giác.

“A tỉ, A tỉ, tỉ có khỏe
không?” Việt Tần nhìn sắc mặt Mi Lâm trắng bệch, vô cùng lo lắng hỏi.

Mi Lâm gắng sức mở to
mắt, ra hiệu cho Việt Tần ghé tai lại gần.

“Nghe lời tỉ, không được
khóc.” Giọng nói nàng rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Nàng không nói thì thôi,
vừa nói Việt Tần lập tức mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy bất an. Cậu ta ngước
lên thấy ánh mắt nàng đầy nghiêm túc, quả thật không dám khóc, dạ một tiếng rồi
ghé tai lại gần.

“Nếu... Tỉ chỉ nói là
nếu như tỉ chết... dám khóc thì hãy cút đi, đừng có gặp lại tỉ nữa.” Mi Lâm vừa
mới nói ra từ “chết” liền chú ý đến Việt Tần, không thể không nghiêm khắc đe
dọa. Thấy cậu ta đã nhịn được mới tiếp tục: “Tỉ mà chết đi, đệ nếu không sợ
phiền phức thì hãy đưa tỉ đến Kinh Bắc... Tại đó tìm một nơi mùa xuân cóhoa nở,
chôn tỉ ở đó là được rồi.”

Việt Tần không nói gì,
có nước mắt lăn theo gò má chảy rơi xuống mặt Mi Lâm, nàng coi như không biết,
vẫn chậm rãi nói tiếp: “Đừng dùng quan tài... cứ chôn không thôi là được.”

“Nếu như bị gò ép trong
quan tài, thà rằng hòa cùng đất bùn, vun bồi cho hoa xuân, tỉ cũng có thể cảm
giác như được sưởi ánh nắng mặt trời...” Câu cuối cùng nàng nói với giọng cười
đùa, nhưng càng như vậy Việt Tần càng đau lòng, không đợi nàng nói hết, cậu ta
đột nhiên đứng dậy hét lên: “Đệ ghét những lời này của tỉ” rồi chạy ra ngoài bỏ
đi.

Biết chắc cậu ta nhất
định đi tìm một nơi nào đó khóc, Mi Lâm thở dài, cũng không để tâm đến cái nhìn
kỳ quặc của Mục Dã Lạc Mai, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nắm chặt một con dao nhỏ mà
ban nãy lén lút lấy được từ trên người Việt Tần.

Đúng lẽ ra, Mục Dã Lạc Mai
đã hoàn toàn bình phục, nàng ta ghét Mi Lâm như vậy đáng lẽ phải lập tức chUyển
đi mới đúng, nhưng nàng ta không hề.

Đêm hôm đó, hai người
vẫn ngủ chung một phòng.

Đêm khuya, khi tất cả
mọi người đều say giấc nồng, MiLâm gắng sức ngồi dậy, đi xuống dưới giường, cầm
dao tiến lại gần Mục Dã Lạc Mai.

“Ta biết ngươi muốn làm
gì... Ta thành toàn cho ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói với người nằm trên giường.
Nói xong, giơ dao lên đâm về phía người đó.

Một tiếng hự, người đó
hình như bị đâm trúng, đột nhiên bật dậy khỏi giường, tung một chưởng vào ngực
Mi Lâm.

Đến khi mọi người trong
phủ bị đánh thức bởi những tiếng kêu thảm thiết, lao vào trong phòng thì nhìn
thấy Mục Dã Lạc Mai toàn thân đầy máu hôn mê trên giường, Mi Lâm nằm dưới đất,
trong tay vẫn nắm chặt con dao dính đầy máu, đã tắt thở.

Nhận được tin Mục Dã Lạc
Mai bị đâm và Mi Lâm đã chết là lúc Mộ Dung Cảnh Hòa đã giải quyết xong chiến
sự ở Nam Việt, đang tung hoành ở chiến trường Tây Yến, đang chiếm thế thượng
phong.

Cầm bức thư viết Mi Lâm
đố kỵ sinh hận ý, thích sát Mục Dã Lạc Mai không thành, ngược lại bị trúng một
chưởng tử vong, Mộ Dung Cảnh Hòa lật đi lật lại bức thư bên ngọn đèn dầu rất
lâu, hình như vẫn không hiểu nội dung bức thư viết gì, sau đó bình tĩnh gọi thị
vệ vào, đòi lôi người đưa thư ra ngoài xử tử. “Loại tin tức thế này cũng dám
đưa đến đây, lưu lại mạng sống của ngươi làm chi!” Hắn nói.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3