Mộng Hoa Xuân, chương 11

Chương 11

Quân Tử cổ tuy có độc,
nhưng lại có thể khiến nội lực tăng lên gấp bội trong khoảng thời gian rất
ngắn.

Vì vậy mà người không có
võ công bị trúng Quân Tử cổ, độc tính phát tác dẫn đến hôn mê bất tỉnh vĩnh
viễn, chẳng khác gì người hoạt tử. Nhưng đối với người có võ công, khi cảm thấy
khác thường mà vận nội công ép chất độc ra ngoài sẽ lập tức nội lực bội chướng,
không thể khống chế, cuối cùng kinh mạch trên cơ thể không chịu đựng được nguồn
nội lực ấy, nổ tung muôn mảnh, chết không toàn thây.

Bởi vậy, Mi Lâm quả là
một kỳ tích. Lang trung chốc đầu nói vậy. Nhưng khi ông biết trước đó Mi Lâm bị
phế toàn bộ võ công thì lại thấy rằng đây âu cũng là trong họa có may.

Khi nàng còn ở Ám Xưởng
phải chịu rất nhiều loại độc, thân thể vốn đã có khả năng đề kháng độc khá cao,
đến loại kịch độc cũng đề kháng được một hai phần, trong thời gian đó nàng lại
thường xuyên ăn các loại thảo dược giải độc nên Quân Tử cổ không hại chết nàng,
độc tính cũngkhông uy hiếp quá nhiều đến tính mạng. Hơn nữa, lúc đó nội lực Mi
Lâm đã bị phế, Quân Tử cổ không có chốn dụng võ đành miễn cưỡng an phận thủ
thường trong thể nội của nàng.

Thế nhưng Quân Tử cổ vốn
có tác dụng khai thông mạch khí, thêm vào nàng cũng đã từng có võ công, mạch
khí thông suốt, vì vậy trong thể nội nhanh chóng xuất hiện một nguồn nội lực
tương khắc với nguồn nội lực ban đầu của nàng.

Nguồn nội lực này nếu
không được khống chế ổn định, vẫn có thể lấy đi tính mạng. Lang trung chốc đầu
phân tích những đặc tính của Quân Tử cổ cho Mi Lâm, sau đó tổng kết. Nhưng lại
nói, việc khống chế nguồn nội lực đó ông cũng không thể giúp được gì, vì vậy
nàng phải tự mình tìm hiểu, có lẽ trong quá trình dưỡng ngọc sẽ giúp ích cho
nàng trong việc tìm ra cách khống chế.

Khát vọng được sống của
Mi Lâm vốn mãnh liệt hơn người thường, nghe nói vậy đương nhiên nhớ kỹ từng câu
từng chữ.

Chính ngọ, bắt đầu dưỡng
ngọc.

Chiếc ghế được đệm một
miếng nệm dày, một chiếc gối tay lồi lõm, một chiếc đĩa trúc tím dùng để đựng
ngọc, còn có một chậu gỗ. Mi lâm nằm trên ghế, đắp lên mình một tấm chăn ấm,
tay trái đặt lên chiếc gối tay, lòng bàn tay đặt vào giữa chiếc đĩa trúc đựng
ngọc. Phía dưới đĩa trúc có vài lỗ hổng, dưới cùng là chậu gỗ.

Lang trung chốc đầu cứa
một đường trong lòng bàn tay nàng, cũng không biết xoa lên loại thuốc gì mà máu
không đông lại, cứ chảy không ngừng, dần dần thấm đều vào chỗ ngọc bên dưới.
Đồng thời, Mi Lâm nghe lời vận nội lực, truyền không ngừng vào trong chồ mạch
ngọc đó.

Sau một canh giờ, miếng
ngọc biến thành màu hồng đậm óng ánh, lang trung chốc đầu lấy ra rồi đặt vào
hộp trúc tím, cầm máu cho Mi Lâm, lại cho nàng uống một chén thuốc có mùi vị kì
quặc, nàng liền hôn mê ngủ thiếp đi. Đến giờ tý lại lặp lại.

Mỗi ngày hai giờ tý,
ngọ, hai lần dưỡng ngọc, cũng chỉ những lúc đó Mi Lâm mới tỉnh táo. Ngoài ra,
nàng luôn nằm trong ghế, hôn mê bất tỉnh, một ngày ba bữa đều phải uống loại
thuốc kỳ lạ đó, không một hạt cơm vào bụng liên tiếp bảy ngày.

Trong bảy ngày này, Mộ
Dung Cảnh Hòa cũng đến thăm, nhưng đều bị lang trung chốc đầu chặn ngoài cửa
không cho vào. Thế nhưng Thanh Yến đến một mình thì ông lại cho qua. Vì sao lại
như vậy, lang trung chốc đầucũng không giải thích khiến Mộ Dung Cảnh Hòa cảm
thấy rất khó chịu, tỏ vẻ không hài lòng với Thanh Yến, cũng vì chuyện này mà
nổi nóng mấy lần. Thanh Yến bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không đi hỏi thăm,
đề phòng có gì bất trắc. BỊ từ chối mấy lần, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không còn
đến nữa. Khi Thanh Yến bẩm báo lại sự việc bên đó hắn luôn làm ra vẻ không muốn
nghe, nhưng tai lại vẫn giỏng lên.

Đúng vào lúc này thám tử
hồi báo, chiến sự Tây Nam cấp bách, Mục Dã Lạc Mai vấp phải dị thuật của Nam
Việt, thua ba trận liên tiếp, rút quân thủ Thanh Thành. Quần thần trong triều
ai cũng lo sợ, thậm chí còn có người dâng sớ nghị hòa dời đô. Viêm đế cuối cùng
nghe theo lời khuyên của quần thần, lại lần nữa hạ chỉ triệu Mộ Dung Cảnh Hòa
lên kinh thương nghị đối sách chống giặc.

Mộ Dung Cảnh Hòa một mặt
hồi thư nói bệnh của mình đang lúc quyết định, không thể lên kinh, ám thị có
thể thay thế Mục Dã Lạc Mai bởi Lão Tướng quân Tạng Đạo Dương Tắc Hưng, một mặt
lại phái người ra sức thám thính quân tình Tây Nam, ra lệnh trong thời gian
ngắn phải thăm dò được tính cách của các tướng lĩnh quân địch, chiến thuật
thường dùng, sức ảnh hưởng đến quân tình, và cả tình hình cụ thể ba trận bại
chiến của Mục Dã Lạc Mai.

Từ khi Tàng Trung Vương
vô duyên vô cớ mất tích, đạo quân dưới trướng tách ra thành từng nhóm xếp vào
cánh quân của các Tướng quân khác. Chỉ còn một nhóm quân được thống lĩnh bởi
hậu thế của ông ẩn dật trong dân gian, sau được chiêu mộ, đổi tên thành Tạng
Đạo. Quân Tạng Đạo thiện chiến anh dũng, từng lập không ít chiến tích cho Viêm
đế, cũng là cánh quân hậu thuẫn đắc lực của Đại Viêm. Tuy nhiên tự lập thành
một đạo quân, việc này nằm ngoài tầm kiểm soát, triều đình từng muốn an bài
tướng lĩnh khác vào quản lý nhưng đều xảy ra bất đồng, không chỉ huy được binh
lính, cuối cùng đành bỏ mặc. Từ khi triều đại bắt đầu cũng vì ít có chiến
tranh, sau đó lại xuất hiện những anh hùng niên thiếu như Mộ Dung Cảnh Hòa nên
cũng chưa từng dùng đến quân Tạng Đạo, thậm chí bắt đầu lơ là lương thực bổng
lộc, khiến Tạng Đạo dần dần sa sút. Song, trong lòng các võ tướng Đại Viêm,
Tạng Đạo trước sau vẫn đại diện cho lực lượng quân sự hùng hậu, đó là vị thế mà
các đạo quân khác không thể vượt qua nổi.

Chỉ là, Dương Tắc Hưng
dù sao cũng đã cao tuổi. Hơn nữa, đã hơn chục năm không ra sa trận, liệu Tạng
Đạo có còn tinh nhuệ như trước nữa không?

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn ra
đóa mai hồng ngoài cửa sổ, tay run run cầm một quân cờ màu trắng, không thèm
nhìn đã đặt xuống giữa một rừng cờ đen, phát ra âm thanhvừa vững vàng vừa kiên
định. Quân cờ đặt xuống, thế cờ đen ban nãy vốn hùng bá lập tức đã bị phá tan
tành, thế cờ trắng vừa còn như bị nuốt trôi thì lúc này đã chiếm được ba phần
giang sơn.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhíu
mày, bực mình hủy đi ván cờ, dựa vào cạnh cửa sổ. Hắn thấy đánh cờ chẳng có gì
thú vị, không hiểu sao cô gái đó lại ngồi đánh cả ngày được. Đợi hắn khỏi hẳn,
có lẽ sẽ đưa nàng đi Nam Việt du sơn ngoạn thủy, hoặc Tây Yến cũng được.

Đúng lúc hắn đang nghĩ
về chuyện đó thì Thanh Yến tay bưng một hộp trúc tím màu đá đen đi vào, đằng
sau là vị lang trung chốc đầu kia.

Đến gần mới nhìn thấy rõ
chiếc hộp đó không phải màu đen mà là màu đỏ thâm, bên trong lại sáng long
lanh, có thể nhìn thấy những đường gân đậm màu ẩn ẩn hiện hiện trong đó, như có
gì đang lưu động phía bên trong.

Mộ Dung Cảnh Hòa không
cần nghĩ cũng biết trong đó là mạch ngọc, hắn vẫn dựa vào cạnh cửa sổ nhìn về
phía hai người, không cử động gì thêm. Đại khái là đã biết trước kết quả, trong
lòng không hề có chút dao động.

“Ta bây giờ có thể gặp
nàng ấy rồi chứ?” Hắn lạnh lùng nói. Nếu không vì vẫn phải nhờ vả lang trung
chốc đầu chữa bệnh cho mình, e rằng sớm đã đuổi ra khỏi phủ rồi. Lang trung
chốc đầu nhìn hắn, cầm tẩu thuốc chỉ vào mạch ngọc trong tay Thanh Yến, bĩu
môi: “Người làm đại quan đúng là không thành thực như mấy kẻ quê mùa lão đây,
Vương gia rõ ràng..

Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong
sắc mặt hơi biến.

Thanh Yến thấy có gì
không được ổn, vội vàng nói: “Bẩm Vương gia, Mi Lâm cô nương vừa uống xong
thuốc đã ngủ rồi. Vương gia sao không để Thần Y trị bệnh cho người trước, nô
tài sẽ cử người đi đón cô nương ấy qua đây ngay.” Vừa nói vừa đứng nghiêng chặn
giữa hai người.

“Các ngài muốn lấy mạng
cô nương ngốc ấy thì cứ đi đón đi.” Lang trung chốc đầu bị ngắt lời cũng không
thấy bực mình, nhưng nghe xong lời của Thanh Yến bồng phát cáu.

“Thần Y...” Thanh Yến
quay lại nhìn ông, nghi hoặc như muốn hỏi vì sao lại không được đi đón nàng.

Lang trung chốc đầu huơ
tay, bực tức nói: “Đón thì đón đi, muốn đón thì đón đi vậy... Dù sao lão đây
thấy các người cũng không coi mạng sống người khác ra gì.”

Thanh Yến lúng túng ngỡ
ngàng giây lát, nghe thấy tiếng Mộ Dung Cảnh Hòa nói: “Thôi vậy.” Ngừng một
lát, ngữ khí không tỏ vẻ bất mãn nữa, nhẹ nhàng nói: “Đợi đến khi bản vương có
thể đi, tự ta tìm nàng ấy là được.”

Thanh Yến thở phào nhẹ
nhõm, thầm nghĩ mình cuối cùng cũng thoát khỏi thế khó xử giữa hai người.

* * *

Hai ngày sau.

Sau mấy hôm liên tiếp,
cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi. Tia nắng mặt trời xuyên qua những tảng mây dày,
chiếu xuống lớp tuyết trắng trên đỉnh nhà và những bức tường, khiến cho đóa mai
hồng trong vườn càng trỏ' nên rực rỡ.

Tấm rèm trước cửa được
vén lên gọn gàng, Mộ Dung Cảnh Hòa từ bên trong vội vàng bước ra ngoài, Thanh
Yến nhanh chóng chạy theo khoác thêm chiếc áo choàng cho hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa sốt
ruột muốn cởi, Thanh Yến đã vội khuyên: “Đang mùa tuyết rơi mà có nắng rất
lạnh, sức khỏe vừa mới bình phục, Vương gia vẫn nên chú ý. Hơn nữa, Mi Lâm cô
nương..

“Biết rồi, biết rồi.” Mộ
Dung Cảnh Hòa ngắt lời, vừa đi vừa tự thắt dây đai trên áo, lúc này Thanh Yến
mới yên tâm. Vương phủ không lớn, hai người sải bước lại nhanh, chẳng mấy chốc
đã đến nơi.

Lang trung chốc đầu đang
ngậm tẩu thuốc, ngồi nướng giò nhị lang, một ả hát ngồi cạnh chậu than sưởi,
đánh đàn, hát tiểu điệu của vùng đất Kinh Bắc.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn
cảnh này, sắc mặt bồng thay đổi, lạnh lùng nhìn ả hát đó nhưng lại không nói
gì.

“Ái dà, nhìn tinh thần
là thế, Vương gia hoàn toàn bình phục rồi nhỉ, đáng mừng đáng mừng.” Lang trung
chốc đầu thấy hai người cũng không có động tĩnh gì, chỉ chắp tay lại chúc mừng,
vẫn cầm tẩu thuốc cười híp mắt.

Ả hát đó nghe thấy là
Vương gia, vội vàng ngừng đàn hát, quỳ vội xuống dưới.

“Nhờ phúc của Thần Y.”
Mộ Dung Cảnh Hòa đáp lời, cũng không thèm để tâm đến người phụ nữ kia, đi thẳng
vào phòng trong, vẫn là Thanh Yến ở lại đỡ lời với lang trung chốc đầu, cảm ơn
Thần Y mấy tiếng rồi lại cho phép người phụ nữ kia tiếp tục, sau đó mới đi vào
bên trong.

Lát sau, Mộ Dung Cảnh
Hòa bước ra, trong lòng ôm chặt Mi Lâm.

“Ta đưa Mi Lâm đi. Thần
Y cứ yên tâm ở lại đây, cần gì nói với hạ nhân một tiếng là được.” Hiển nhiên
không muốn làm cô gái thức giấc, hắn nói nhẹ nhàng, ngữ khí cũng dịu dàng rất
nhiều.

Lang trung chốc đầu cũng
không có ý ngăn cản, huơ huơ tay: “Biết rồi, đón đi cũng tốt, lão đây cũng bận
hưởng thụ nghe hát, chẳng rảnh quan tâm.”

Mộ Dung Cảnh Hòa liếc
mắt nhìn người phụ nữ kia, cảm thấy những lời của lang trung chốc đầu có ý
khác, nhưng cũng không để bụng, gật đầu, sau đó bế Mi Lâm đi ra ngoài.

Ôm Mi Lâm về đến trung
viện của mình, sắp xếp nàng ở chính phòng, nhìn khuôn mặt trắng bệch đang say
ngủ, lòng hắn cuối cũng nhẹ nhàng hơn.

Mi Lâm mất máu quá
nhiều, cho nên rất ít khi tỉnh táo, phần lớn thời gian đều hôn mê. Hiện tại
ngoài áp dụng các phương pháp giúp nàng bổ máu ra thì cũng chỉ còn biết chờ
đợi.

Chính ngọ, có lẽ là do
thói quen, Mi Lâm cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy khung cảnh xung quanh khác
lạ, lại ngửi thấy mùi của Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng ngỡ ngàng giây lát mới phản
ứng lại.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh
Hòa đang đứng cạnh bàn xem người khác vẽ lại bản đồ Nam Việt, nghe tiếng động,
quay lại thấy Mi Lâm đang nhìn mình, không kìm chế được sự vui mừng. Rảo bước
nhanh đến cạnh giường, hắn cúi thấp xuống bế nàng lên, lại sờ tay nàng thấy ấm
ấm mới thực sự yên tâm, cười nói: “Nàng ngủ lâu thật, nếu còn không tỉnh thì
không kịp ăn cơm trưa mất.” Vừa nói vừa cho người hầu chuẩn bị đồ ăn.

Mi Lâm cảm thấy mình như
đang nằm mơ, Mộ Dung Cảnh Hòa phấn chấn thế này trước giờ chưa từng thấy, thật
khiến người khác phải nín thở. Một hồi sau, mãi đến khi hắn nhẹ vuốt cằm nàng,
nàng mới định thần lại, muốn nói cần tắm giặt một lát, đột nhiên nhớ ra mình đã
không còn nói được, sắc mặt vì vậy có chút không vui, nhưng những ưu tư đó rất
nhanh bị nàng gạt bỏ, chỉ ra hiệu cho hắn biết mình muốn đi tắm.

Mộ Dung Cảnh Hòa sắc mặt
khẽ biến nhưng sau đó lại cười, nói: “Ta giúp nàng.”

Nói là làm, hắn đặt nàng
xuống thùng nước ấm, vắt khăn lau mặt và tay cho nàng, rồi lại giúp nàng lấy
muối xanh đánh răng, súc miệng. Xong xuôi đâu đó, hắn bế nàng đặt lên ghế,
chUyển đến tấm gương cao bằng thân người giúp nàng chải đầu.

“Chỗ ta không có bàn
trang điểm của nữ nhân, đành như thế này vậy.” Hắn giải thích. Đừng thấy bình
thường hắn nóng nảy, lỗ mãng, khi chải đầu lại rất nhẹ, không hề làm đau nàng.

Mi Lâm nhìn hai người
trong gương, sau đó nhìn khuôn mặt đang tươi cười của hắn, cũng dần dần cười
nhẹ. Nếu có thể nói chuyện, nàng nhất định nói rằng bàn trang điểm này tốt hơn
những loại bàn thường kia gấp bội.

Chiếc gương nhỏ trên bàn
trang điểm bình thường chỉ có thể soi được mỗi khuôn mặt, đâu có soi được cả
hai người như thế này. Cuối cùng nàng cũng biết, thì ra bên nhau là như thế.
Chỉ là, nàng bây giờ vừa gầy vừa nhợt nhạt, trông rất xấu, mà hắn lại dường như
quá tuấn tú.

Nghĩ đến đây, ánh mắt
nàng hơi trùng xuống, quay đầu lại áp vào lòng hắn. Không nhìn thấy thì cũng
thôi, nhìn thấy đối phương mà phát hiện ra khoảng cách giữa hai người thật xa
vời, trong lòng cũng bội phần đau đớn.

Mộ Dung Cảnh Hòa ngỡ
ngàng giây lát, bàn tay chải tóc hơi dừng, sau đó ôm nàng vào lòng. Tuy Mi Lâm
không thể nói chuyện, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra vẻ buồn bã trong đôi mắt của
nàng.

Hồi sau, Mi Lâm bồng
cười mỉm, sau đó ngồi thẳng lên, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Người đàn ông này... thì
ra nếu hắn muốn, thì cũng có thể dịu dàng như thế.

* * *

Từ sau khi Mi Lâm chuyển
đến ở trung viện, Mộ Dung Cảnh Hòa cả ngày chỉ ở trong phòng, liên tiếp mười
mấy ngày không ra khỏi cửa nửa bước, cũng không tiếp bất kỳ ai, thậm chí đến
ngày ba bữa cơm cũng đều đích thân Thanh Yến mang vào.

Ngày hôm ấy, tuyết rơi
trắng trời, cửa phòng đều đóng chặt. Vì trong phòng có đốt Địa Long nên nhiệt
độ ấm như đầu hạ. Mi Lâm tựa lưng bên giường, nắn nót từng mũi kim đường chỉ
thêu túi hương. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến những âm thanh náo
nhiệt khiến nàng hiếu kỳ dừng lại nghe ngóng.

Một hồi sau, Thanh Yến
vội vã gõ cửa bước vào, nói: “Mục Dã Tướng quân đến, ta ở ngoài chống chế, có
phát sinh chuyện gì cô nương cũng đừng ra đây.” Nói xong, không đợi nàng trả
lời, hắn quay lưng bước ra, đồng thời đóng chặt cửa lại.

“Vương gia đang nghỉ
trưa, nô tài không dám đánh thức, Mục Dã Tướng quân đường xa đến, chắc cũng đã
mệt, hay là ngồi xuống uống bát canh nóng, nghỉ ngơi đôi chút. Đợi Vương gia
tỉnh dậy, nô tài lập tức bẩm báo lại.”

Ngoài cửa nghe thấy
tiếng Thanh Yến giải trình.

Mi Lâm bò lên giường,
đưa mắt qua khe cửa sổ nhìn ra, ẩn hiện thấy một hình bóng có phần duyên dáng.
Lại cố gắng nhìn thêm, nhưng cũng không nhìn được rõ khuôn mặt, nên đành thôi,
nàng ngồi trở lại bắt đầu thêu tiếp. Đôi tai vẫn giỏng lên nghe thấy tiếng Mục
Dã Lạc Mai quở trách:

“Bây giờ là mấy giờ rồi
mà hắn ta vẫn nghỉ trưa. Lui ra, đồ nô tài vô dụng. Bản Tướng quân đích thân đi
đánh thức, để xem hắn ta dám làm gì.”

Mi Lâm mỉm cười, cảm
thấy chuyện hay rồi đây. Nghĩ xong cũng thử vận chân khí trong người xem thế
nào, thấy quả thật thông suốt hơn rất nhiều, vậy thì yên tâm rồi. ít ra nếu có không
may chạm mặt thì cũng có thể tự bảo vệ chính mình.

“Sức khỏe Vương gia vừa
mới bình phục, vẫn còn rất yếu, nghỉ trưa là do Thần Y đặc biệt dặn dò. Vì vậy
nô tài mới không dám y theo Tướng quân.” Giọng nói của Thanh Yến mang chút gì
đó tức giận. Hắn ta tuy tự xưng nô tài, nhưng thực tế chỉ có Mộ Dung Cảnh Hòa
mới có thể gọi như vậy, Mục Dã Lạc Mai dù sao cũng chưa đủ tư cách .

Mục Dã Lạc Mai lạnh mặt,
đến Mộ Dung Cảnh Hòa cũng phải nhường nàng ba phần, hôm nay lại bị một tên nô
tài gây khó dễ, thử hỏi làm sao nuốt được cơn giận này. Lập tức, nàng ta vung
tay tuốt gươm ra khỏi vỏ, đưa lên chỉ thẳng vào Thanh Yến.

Tuy rằng nàng đứng dưới
bậc thềm, Thanh Yến đứng bên trên, nhưng khi rút kiếm ra, khí phách không những
không yếu đuối mà còn rất mạnh mẽ.

“Nếu không tránh ra, bản
tướng sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.” Nàng lạnh lùng nói, đồng thời lớn
tiếng vọng vào bên trong: “Mộ Dung Cảnh Hòa, chàng mà không ra đừng trách bản
tướng giết chết thân tín của chàng.”

Mặc dù Thanh Yến vốn rất
bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không kìm chế được mà sắc mặt hơi biến, cánh tay
vốn buông lơi bên sườn liền đưa lên ra thế hình đầu xà.

Đúng lúc này, trong
phòng vọng ra tiếng ngái ngủ của Mộ Dung Cảnh Hòa: “Thanh Yến, còn không mau
mời Mục Dã Tướng quân vào.” Vừa nói vừa ngáp một cái rõ dài. “Nếu Mục Dã Tướng
quân đã không muốn nghỉ ngơi thì ngươi đâu cần làm khó dễ như vậy, thật là thất
lễ.”

Sắc mặt căng thẳng của
Thanh Yến trở lại bình thường, vẫn cung kính đứng một bên, nhẹ nhàng hạ thấp
lưng: “Tướng quân, xin mời vào!” Hắn lạnh lùng nói, cũng không xin lỗi vì những
cử chỉ vô lễ vừa rồi.

Mục Dã Lạc Mai lạnh nhạt
hứ một tiếng, quay ra yêu cầu hai tùy nữ mặc quân phục màu đỏ đứng đợi bên
ngoài, sau đó đem theo một tùy nữ khác áo trắng theo vào. Cô gái đó mặt mũi
thanh thoát, khoác trên mình chiếc áo lông hổ trắng, ôm một con thú màu đỏ lửa,
chính là A Đại. Thanh Yến an bài hai thị nữ đến giúp họ cầm áo choàng, phủi lớp
tuyết trên đầu rồi đi chuẩn bị canh nóng.

Mộ Dung Cảnh Hòa hiển
nhiên vừa mới tỉnh dậy, mặc đồ trong màu trắng đứng bên cạnh giường ngáp ngắn
ngáp dài, Mi Lâm đang giúp hắn mặc thêm áo. Đợi bên ngoài chuẩn bị đâu vào đó,
hắn mới xỏ giày bước ra.

Hắn tuy vẫn ngáp ngủ,
nhưng tinh thần tốt hơn trước rất nhiều, khiến hai cô gái kia không khỏi bất
ngờ. Mi Lâm không ra ngoài, lại ngồi xuống tiếp tục công việc dang dở của mình.
Nàng không muốn đối diện với Mục Dã Lạc Mai, chẳng cần phải đoán, thiệt thòi
vẫn chính là mình mà thôi.

“Ngồi đi!” Mộ Dung Cảnh
Hòa chỉ vào ghế nệm trong phòng, cười nói, bản thân cũng ngồi vào chủ vị. Nhìn
hai cô gái vẫn đứng ở đó, cũng không tỏ ý gì, chỉ nói: “Chẳng phải tình hình
chiến sự đang căng thẳng sao, Mục Dã Tướng quân lại có thời giờ đến vùng Kinh
Bắc băng tuyết xa xôi này?”

“Ngươi còn dám nói vậy,
nếu không phải vì ngươi, bản tướng đâu bị triệu về kinh. Ngươi chẳng lẽ không
hiểu trận tiền đổi tướng là đại kỵ của nhà binh sao?” Mục Dã Lạc Mai tức giận
nói, hiển nhiên rất bất mãn vì chuyện này. Nói xong, thấy vẻ mặt hắn vẫn hờ
hững an nhàn, hỏa khí trong người càng trồi dậy, đẩy A Đại đang đứng bên cạnh
về phía hắn: “Thánh thượng phái bản tướng hộ tống nữ nhân mà ngươi sủng ái nhất
đến.”

A Đại không kịp phản
ứng, ngã nhào về phía Mộ Dung Cảnh Hòa, bỗng chốc mặt đỏ ngượng chín, nhỏ nhẹ
gọi một câu Vương gia, sau đó muốn đứng dậy nhưng vì trên tay vẫn đang ôm con
thú cưng, vật lộn một hồi cũng không tự đứng dậy được. Mộ Dung Cảnh Hòa cười
nhẹ, tiện tay đỡ nàng ta đứng dậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Mục Dã Lạc
Mai:

“Chuyện nhỏ nhặt thế này
sao lại phải nhờ đến Mục Dã đại Tướng quân vất vả, Cảnh Hòa tự biết phái người
đi đón.”

Mục Dã Lạc Mai lườm hắn,
sau đó lại nhìn về phía phòng Mi Lâm đang ở, cười nhạt: “Ngươi tự phái người đi
đón? Ta thấy ngươi hiện tại đang vui quên trời đất, e rằng sớm đã quăng tất cả
những người khác lên chín tầng mây rồi.” ngước nhìn theo ánh mắt nàng ta, phát
hiện Mi Lâm đang cúi đầu chuyên tâm với chiếc khung thêu, không hề để tâm đến
những chuyện xảy ra bên ngoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được thoải
mái. Đỡ A Đại đứng dậy xong, hắn quay sang phân phó Thanh Yến đang đứng bên
ngoài: “Đưa A Đại cô nương ra hậu viện nghỉ ngơi.”

Sắc mặt A Đại không
tránh khỏi lạc lõng nhưng không dám nói gì, chỉ đành hành lễ cáo từ rồi đi theo
Thanh Yến về hậu viện.

Thấy trong phòng chỉ còn
ba người, Mục Dã Lạc Mai quay mình đóng cửa, lúc này mới chỉ vào Mi Lâm đang ở
trong phòng trầm giọng hỏi Mộ Dung Cảnh Hòa: “Nàng ta sao vẫn còn sống?” Triều
đình trên dưới ai cũng biết Mi Lâm là gian tế do Mộ Dung Huyền Liệt phái đến,
thậm chí còn khiến Kinh Bắc Vương trọng thương, vì vậy đương kim Hoàng thượng
mới ra lệnh truy nã.

Mộ Dung Cảnh Hòa cười,
lạnh nhạt nói: “Nàng ấy sao không thể còn sống vậy?”

Mục Dã Lạc Mai nhíu mày,
“Cảnh Hòa, chàng làm càn gì vậy, có biết rằng nếu để Thánh thượng hay tin nàng
ta đang ở Kinh Bắc Vương phủ thì sẽ phiền phức thế nào không?” Ngữ khí tuy rằng
nghiêm túc nhưng lại đầy ý quan tâm, Mộ Dung Cảnh Hòa thần sắc cũng vì thế mà
trở nên ôn hòa hơn.

“Mi Lâm, quay về phòng
nàng đi.” Hắn nói với cô gái trong phòng, những chuyện sau này là bí mật nên
đương nhiên không muốn nàng nghe thấy.

Mi Lâm nắm chặt chiếc
túi thơm, kim vô ý đâm phải đầu ngón tay, đau đến mức phát run. Trong lòng nghĩ
ở đây đã lâu ngày, chỉ sợ căn phòng trước kia lâu không có người ở sẽ rất lạnh
lẽo, hay là đi đến chỗ lão lang trung. Nghĩ vậy, người đã đi ra bên ngoài, nhẹ
nhàng hành lễ cáo lui, sau đó quay lưng bước ra .

“Đợi một lát.” Mục Dã
Lạc Mai đột nhiên nói, tiến lại gần, giật lấy chiếc túi thơm hương hoa hồng sắp
thêu xong trong tay Mi Lâm, trên đó có thêu một chữ “Cảnh”. Nàng ta bất giác
cười nhạt một tiếng, quăng về phía Mộ Dung Cảnh Hòa, “Đây là thêu cho chàng đó,
đúng là khéo léo mà.”

Mộ Dung Cảnh Hòa nhặt
túi thơm lên nhìn, cười nói: “Không đẹp!” Nói đoạn, tiện tay vứt vào chậu than
bên cạnh, chiếc túi trong giây lát bén cháy biến thành một khóm lửa nhỏ, sau đó
quay về phía Mi Lâm đang ngơ ngác nhìn chậu than, lạnh nhạt nói : “Những thứ
xấu thế này ta không bao giờ mang bên mình, sau này không cần làm nữa.”

Trong phòng vì đốt Địa
Long, vốn không cần chậu than sưởi ấm, vì Mi Lâm những lúc rảnh rỗi muốn nướng
đồ ăn nên mới đặc biệt nhờ Thanh Yến sắp xếp.

Giây phút khi chiếc túi
thơm bị ném vào đống lửa Mi Lâm nghĩ rằng mình đúng là lắm chuyện, sao lại muốn
đặt một chậu than sưởi trong phòng làm gì? Sau đó mới quay sang người giật túi
thơm của mình. Nàng nghĩ, nếu cô gái trước mặt này không giật đi thì cho dù hắn
không thích cũng không đến nỗi phải đốt, nàng vẫn có thể giữ lại tự mình dùng.

Có lẽ từ khi cô gái này
xuất hiện, lòng nàng cũng bắt đầu thấy ấm ức, bây giờ nỗi ấm ức đó ngày càng
mãnh liệt, giày vò khiến lòng nàng đau như cắt, trong đầu hoàn toàn trỗng rỗng,
chỉ muốn lập tức phát tiết ra ngoài.

Bồng nghe thấy bộp bộp
hai tiếng bên tai, sự đau đớn trên mặt khiến nàng hoàn hồn, lúc này mới phát
hiện thì ra mình đã bị đánh ngã xuống đất, trên mặt dường như có vết nước đọng
lại lạnh buốt.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3