Người tình bắc hải - Chương 06 - Phần 7

 

Thay xong lễ
phục, thợ làm tóc bắt đầu chải tóc cho Mao Lệ, các cô gái thay xong trang phục
đã xuống tầng dưới, phòng trang điểm yên tĩnh đi nhiều. Có lẽ để không khí đỡ
tẻ nhạt, anh chàng thợ làm đầu bắt đầu chuyện phiếm với Mao Lệ: “Tôi kể cô nghe
chuyện này nhé, quái nhân bây giờ rất nhiều, hôm qua cửa hiệu chúng tôi có một
vị khách, ông chủ niềm nở đón tiếp, hỏi chụp gì, anh chàng rất điển trai, trên
người toàn hàng hiệu, chúng tôi cứ tưởng một công tử nhà giàu nào đó đến liên
hệ chụp ảnh cưới, cuối cùng anh ta chụp gì, cô biết không?”

Mao Lệ chậm rãi
hỏi: “Chụp gì?”

“Anh ta chụp
ảnh chân dung để thờ!” Anh chàng thợ làm đầu có mái tóc vuốt keo dựng đứng,
chậc lưỡi mãi: “Lúc đó ông chủ tôi tưởng anh ta nói đùa, anh ta trẻ như vậy,
sao lại đi chụp ảnh thờ, nhưng anh ta rất nghiêm túc, còn yêu cầu thợ trang
điểm của chúng tôi sửa sang cho anh ta chút ít. Chúng tôi mới ý thức có thể anh
ta không đùa, mặc dù không biết nguyên nhân, anh ta nói anh ta chỉ muốn gửi nụ
cười của mình cho người anh ta yêu, chúng tôi hỏi có phải đó là bạn gái không,
anh ta cười không nói, chậc chậc, tuy hơi kỳ nhưng đúng là khiến chúng tôi cảm
động.”

Mao Lệ nhìn
mình trong gương, một chỗ nào đó trong tim cô chợt giật mạnh, cô nhớ ra chi
tiết này hình như đã xem trong bộ phim nào đó, nhân vật nam chính là một thợ
ảnh, biết mình không sống được bao lâu, đã chụp một bức di ảnh với nụ cười rạng
rỡ, không ngờ ngoài đời lại có người như thế thật... Anh chàng thợ làm đầu còn
nói những gì cô nghe không rõ, đột nhiên thấy mệt mỏi, có lẽ do hóa trang hơi
đậm, cô thấy hơi khó thở. Lúc này đột nhiên di động có tiếng “ting tung”, báo
hiện có tin nhắn. Tim cô đập thình thịch, tin nhắn của Triệu Thành Tuấn: “Tôi
đang ở bên kia đường, có thể gặp một lát không, tôi có một thứ muốn đưa cho
em.”

Mao Lệ đứng dậy
ngoái đầu, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng cổ thụ, rõ ràng bây giờ không
phải là mùa phượng ra hoa, nhưng cô không biết có phải là ảo giác, cô bàng
hoàng nhìn thấy tán phượng rực hoa đỏ như lửa cháy giữa tầng không, những bông
hoa lửa chói chang đến mức cơ hồ khiến người cô đau rát như phải bỏng. Cô nhảy
lên, giống như bị một sức mạnh nào đó hấp dẫn, không nói một câu, nâng chiếc
váy dài quét đất chạy xuống cầu thang.

“Cô gái, cô đi
đâu?”Anh chàng đuổi theo hỏi. Mao Lệ cười: “À, có người bạn đợi bên ngoài, tôi
ra gặp anh ấy một lát sẽ quay lại.”

“Nhanh lên, sắp
chụp ảnh rồi.”

“Được, tôi chỉ
đi một lát.”

Chỉ đi một lát,
cô đã nói như vậy thật. Tuy nhiên, lúc Mao Lệ bước qua ngưỡng cửa ảnh viện, cô
đột nhiên hoa mắt, hình như cánh cửa một không gian nào đó đột nhiên mở ra,
trước mặt hiện ra một khoảng trống, bên tai có tiếng tụng ca xa xăm, như vẫy
gọi cô. Cô đứng trên bậc cửa định thần, lúc này mới phát hiện, nguyên nhân là
do ánh mặt trời quá chói chang, ánh mặt trời chiếu lên bức tường kính của mấy
tòa nhà cao vút phía trước, phản quang của nó làm người ta hoa mắt.

Ngoài đường gió
rất to, chiếc váy dài của Mao Lệ bị gió hất lên như bay. Triệu Thành Tuấn đã
xuống xe, hai người nhìn nhau qua con đường, bởi vì chỗ này gần đại lộ Dân Tộc,
xe qua lại như nước chảy, Mao Lệ nhìn mặt anh lúc ẩn lúc hiện giữa những chiếc
xe vun vút phóng qua, bất chợt sững người, ánh nắng chói chang chiếu lên khuôn
mặt cô từng quen thuộc nhất, những âu yếm ngọt ngào trong quá vãng đến bây giờ
đã bay theo gió, lòng đột nhiên trĩu nặng xót xa, tạo hóa đã cho họ gặp nhau,
cuối cùng họ vẫn không thể thực sự đến với nhau, giống như bây giờ, hai người
cách nhau một con đường, ở giữa là dòng xe cuồn cuộn như dòng sông, tựa hồ cách
cả một thế giới.

Tín hiệu đèn
lại thay đổi, Triệu Thành Tuấn lên xe, quay một vòng lái về phía bên này. Anh
dừng lại ở đầu đường cách chỗ cô đứng không xa, xuống xe đi đến. Gió hất một
bên vạt áo sơ mi đen của anh, anh vẫn tuấn tú điển trai, chỉ có điều nhìn kỹ
mới phát hiện đã gầy một cách đáng sợ, sắc mặt cũng trắng một cách bất thường,
bước đi cơ hồ không vững.

Mao Lệ đột
nhiên cảm thấy có vật gì đâm nhói vào lòng, bóng người quá thân quen, đang từng
bước đi đến, nhưng trong cảm giác của cô, người đó càng đi càng xa khỏi cuộc
sống của cô. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt vẫn như xưa, trên mặt
dường như vẫn thấp thoáng nụ cười: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được
không?”

Mao Lệ lắc đầu:
“Không, có gì cần nói, anh nói ở đây, em thế này không tiện lắm.”

 

Triệu Thành
Tuấn ngắm nhìn cô, lần này là cười thật: “Hôm nay em rất đẹp.” Trông anh rất
yếu, sắc mặt trắng nhợt lác đác những mảng xám, môi cũng hơi tím: “Khi nào đi?”

“Chuyến bay
ngày kia.”

“Nhanh vậy sao?
Không biết sau này chúng ta liệu có thể gặp lại.”

“A Tuấn, sắc
mặt anh rất kém, có phải anh ốm không?” Mao Lệ chăm chú nhìn mặt anh, có lẽ
không đơn thuần do cú sốc, cô nghĩ cơ thể anh lại có vấn đề.

“Vậy ư?” Anh
bất giác sờ tay lên cằm, rõ ràng đang mệt, vẫn nói đùa: “Em thấy tôi có thể
khỏe được không? Bạn gái cao chạy xa bay, ha ha...”

“Cảm ơn anh!”
Mao Lệ nhìn anh cố giữ giọng bình thường, quả thật cô phải cảm ơn anh, cảm ơn
tình cảm anh dành cho cô những năm qua.

Nhưng Triệu
Thành Tuấn không hiểu, lời cảm ơn này hàm ý rất sâu. Có lẽ anh không biết cô đã
đọc những bức thư đó, nhưng cô cũng không nói, đằng nào sớm muộn anh cũng biết.

Lúc này Triệu
Thành Tuấn rút từ trong túi ra một chiếc băng đĩa đưa cho cô: “Trả em, vật về
chủ cũ.”

Mao Lệ đón lấy
cúi nhìn, chính là đĩa phim Hiệu ảnh Tháng Tám. Câu chuyện anh thợ làm đầu vừa
kể rất giống tình tiết trong bộ phim đó, bao cảm xúc bất chợt đan xen, cô thận
trọng đón lấy: “Thực ra không cần trả lại, nếu thích anh cứ giữ lại.”

“Không, tôi
cũng sắp đi, những gì không thuộc về mình mang đi có ý nghĩa gì.”

“Có còn trở lại
không?” Cô không hỏi anh đi đâu, bởi vì không cần thiết, ngoài Penang anh có
thể đi đâu.

“Còn xem thế
nào, có việc nhất định trở lại.” Anh trả lời rất tự nhiên.

“Vậy công ty
của anh thì sao?”

“Đã giao cho
Chương Kiến Phi, anh ấy chủ yếu phụ trách phát triển nghiệp vụ ở Trung Quốc,
phía Mã Lai anh ấy sẽ giao cho tôi tiếp quản, nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, bởi
vì sức khỏe không tốt, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Khí sắc của
anh thực sự rất kém.”

“Nghỉ ngơi ít
ngày là ổn.”

Hai người nói
những chuyện vặt vãnh, bởi vì ở đầu đường không thể dừng xe lâu, Triệu Thành
Tuấn chuẩn bị lên xe, Mao Lệ bỗng thấy không thể tỏ ra cứng rắn được nữa, cảm
giác con đê trong lồng ngực sắp vỡ toang, nước mắt tràn ra từ nơi sâu nhất,
giọng nói bắt đầu run: “A Tuấn, anh hãy sống tốt, cố giữ gìn sức khỏe, đừng làm
việc quá sức, mệt thì phải nghi ngơi. Mặc dù thành phố Penang cách đây rất xa,
nhưng cùng dưới một bầu trời sao chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau, A Tuấn,
hãy bảo trọng!”

Ánh mắt Triệu
Thành Tuấn lóe sáng, hơi sửng sốt, rõ ràng anh rất nhạy cảm với câu nói đó, đăm
đăm nhìn cô: “Em... ý em là gì?” Anh dường như không tin, sắc mặt vẫn bình
thường nhưng lòng nổi sóng, Mao Lệ không trả lời câu hỏi của anh, giơ tay sửa
lại cổ áo sơ mi cho anh, rất tự nhiên, dường như họ vẫn là một đôi, cô nhìn
bóng mình trong mắt anh, nói rành rọt: “Thực sự em rất cảm ơn anh, chính anh đã
giúp em hiểu ra ý nghĩa của tình yêu, em sẽ cố gắng để mình hạnh phúc, em nhất
định làm được, xin hãy tin em.”

“Ý nghĩa của
tình yêu?” Triệu Thành Tuấn nhắc lại.

“Phải, mặc dù
hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn hiểu, cho nên em mới cảm ơn anh.”

“Mao Lệ, em có
tin tình yêu của anh đối với em?” Triệu Thành Tuấn run bần bật.

Mao Lệ gật đầu:
“Có, em tin!”

Như có dòng
nhiệt lưu chảy trong lòng, thời khắc đó, một sức sống mới vừa nảy sinh trong
anh, tất cả gánh nặng đã được trút bỏ, cuộc đời dù nghiệt ngã với anh đến đâu
chỉ một câu này là đủ, anh chưa bao giờ yêu cầu quá nhiều.

Anh nhìn cô,
nước mắt túa ra: “Em... có thể tin thì tốt, rất tốt.” Anh bước tới mấy bước,
run run giơ tay nâng cằm cô, để mắt cô hướng vào anh, giọng nói bỗng khàn đi:
“Nhìn anh, Mao Lệ, hãy nhìn anh! Xin em hãy tin, anh chưa bao giờ hối hận đã
yêu em, mặc dù chúng ta cuối cùng không thể bên nhau, nhưng những ngày tháng
vừa qua yêu em anh cảm thấy rất đủ đầy, trong những lúc đau khổ nhất, anh cũng
không tuyệt vọng. Mao Lệ, anh không thể cho em điều gì hết, nhưng em nói đúng,
cùng dưới một bầu trời, chúng ta có thể nhìn thấy nhau, cho nên bất luận tương
lai xảy ra chuyện gì, bất luận em nghe thấy gì, em nhất định phải tin, anh mãi
mãi ở một nơi em không nhìn thấy nhưng luôn hướng về em, nếu em hạnh phúc, anh
cũng hạnh phúc, anh sẽ mãi hướng về em, anh yêu em...”

Ba chữ này như
dao cứa vào chỗ sâu nhất trong lòng Mao Lệ, mắt chợt nóng, nước mắt ứa ra,
không nói được gì, chỉ im lặng nhìn anh.

“Mao Lệ!” Anh
không thể chịu đựng cảnh này, ôm chặt lấy cô, nếu được ôm cô thế này mãi mãi,
anh sẽ không buông, một đời một kiếp quá dài, anh không chờ được, anh chỉ cần
một khắc ôm nhau thế này. Mao Lệ bật khóc, bất chấp khuôn mặt trang điểm, bất
chấp người qua lại, cô khóc như đứa trẻ, khóc rất lâu mới từ từ đẩy anh ra, rút
trong túi xách một vật gì nhỏ nhắn bằng kim loại, đặt vào lòng bàn tay anh:
“Cầm lấy, vật về chủ cũ.”

Triệu Thành
Tuấn cúi nhìn, là chiếc điện thoại di động, vỏ kim loại màu tro sẫm, kiểu dáng
mấy năm trước. Anh nhận ra chiếc di động này, bàng hoàng ngước nhìn cô, môi run
run: “Mao Lệ...”

“Từ nay mỗi năm
sinh nhật em, anh có thể dùng chiếc máy này nhắn tin cho em.” Lớp phấn trên mặt
cô đã tan hết, không còn lộng lẫy, nhưng vẫn mang nụ cười thảng thốt: “Em chờ
anh.”

Mắt anh chợt
đỏ, gật đầu lia lịa: “Được, được, anh sẽ nhắn.”

Cô bước tới ôm
anh lần nữa, trên hè phố người người qua lại, nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ,
tưởng hai người là đôi tình nhân hạnh phúc gặp lại nhau, tha thiết ôm nhau.
Thực ra họ biệt ly... Trên đời chưa có nỗi đau nào lớn hơn, tàn nhẫn hơn nỗi
đau biệt ly, như cắt từng tấc ruột, hai đầu gối cô mềm nhũn không đứng được
nữa. Cô đã quyết định, cô đã muốn đoạn tuyệt với quá khứ, ngay căn nhà ở ven
biển Bắc Hải cũng không muốn giữ, cô đã làm được những gì cô có thể làm, nhưng
lúc này cô bàng hoàng hiểu ra, thứ cô muốn đoạn tuyệt nhất lại là thứ khó đoạn
tuyệt nhất trong đời, dường như cô không thể.

Đúng lúc đó cô
đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ từ xa đang chầm chậm lướt về phía
họ, Triệu Thành Tuấn đứng quay lưng lại không nhìn thấy, nhưng cô nhìn thấy.
Thực ra chiếc xe đó vẫn đỗ dưới tán cây gần ngã tư, lúc đầu chỉ thấy hơi quen
nhưng cũng không chú ý, khi chiếc xe vòng lại phóng đến, ánh mặt trời từ kính
xe phản ra vừa đúng chiếu vào mắt cô, một trận lóa mắt...

Triệu Thành
Tuấn nói gì bên tai, Mao Lệ hầu như không nghe được.

Chiếc xe đó
phóng mỗi lúc một nhanh, giống như bay đến. Có thể cho cô một chút thời gian
nữa không? Cô còn có lời quan trọng nhất muốn nói với anh! Cô biết nếu lúc này
không nói, đời này cô không còn cơ hội nữa, tình anh với cô sâu như biển, không
có gì có thể báo đáp, ít nhất cũng có thể giúp anh gạt bỏ tiếc nuối trong lòng,
đó không chỉ là tiếc nuối của anh, cũng là của cô.

“A Tuấn, em...
em...” Cô lắp bắp, trợn mắt nhìn chiếc xe lao đến, không kịp rồi, đến bây giờ
tất cả đều không kịp nữa rồi: “A Tuấn!” Cô thét lên, một giây, nhiều nhất là
hai giây, cô bất ngờ dùng hết sức đẩy anh ra, Triệu Thành Tuấn không đề phòng,
bị đẩy hất xa ra, ngã lăn trên đất, anh không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn
như vậy, trợn mắt nhìn chiếc xe đua màu đỏ vụt qua trước mắt như một bóng ma,
đâm thẳng vào cô, cô bay lên, như một chiếc lông vũ trắng muốt trong ánh nắng
chói mắt, anh không biết cô lại nhẹ như thế, nhẹ nhàng như thiên sứ, tiếp đó là
một âm thanh nặng nề, cùng tiếng hét chói tai, thời gian ngừng lại.

Nhìn từ xa chỉ
thấy một đám trắng giữa đường.

Vừa rồi còn
không có mây khách bộ hành, chớp mắt không biết từ đâu tràn ra nhiều người như
vậy, họ chạy dáo dác ào đến như nước, nhanh chóng vây kín xung quanh.

“Mao Lệ...” Anh
loạng choạng lao đến, giống như lao vào biển cả ồn ào, anh bế cô lên, cô đã
không còn phản ứng gì nữa, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn ngấn nước mắt.

Một người nào
đó đã gọi xe cấp cứu, anh kiểm tra khắp người cô, không thấy có vết thương, anh
áp chặt cô vào ngực. Thời gian đã dừng lại rồi ư? Tại sao anh không nghe thấy
gì hết, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù, giữa ban ngày sao chỉ thấy tối đen... Một
chất lỏng ấm nóng thấm vào ngực áo sơ mi của anh, anh cúi nhìn, một đám đỏ tươi
trước ngực, tay anh giữ đầu cô, giơ tay nhìn, bàn tay đầy máu, anh vội bịt chặt
gáy cô cố cầm máu.

Nhưng vô ích,
máu trào ra càng nhiều, nhanh chóng thấm đẫm cả ngực áo anh, người anh đờ đẫn,
chỉ biết ôm chặt cô, gọi lạc giọng: “Mao Lệ... Mao Lệ...”

Khi được chuyển
lên xe cứu thương, Mao Lệ có một lúc tỉnh lại, cơ hồ cô biết mình không ổn,
ngoảnh mặt về phía Triệu Thành Tuấn, môi mấp máy, hình như định nói gì.

Triệu Thành
Tuấn lao tới áp tai sát miệng cô, nhưng xung quanh quá ồn ào, tiếng cô lại quá
nhỏ, anh hoàn toàn không nghe được gì, chỉ thấy miệng cô há ra rồi ngậm lại,
mấy lần như thế, vẫn một khẩu hình như thế.

Cô muốn nói gì?

“Mao Lệ! Mao
Lệ!” Triệu Thành Tuấn chạy theo chiếc xe cứu thương, hét gọi tên cô, nhưng cô
đã nhắm mắt.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3