Mộng Hoa Xuân, chương 04 p1

Tiếng cỏ sột soạt truyền đến bên tai làm đứt mạch suy nghĩ của Mi Lâm. Một con rắn màu nâu cuộn tròn thò ra từ đám cỏ bên cạnh cửa động, trừng đôi mắt đen láy lên, lè lưỡi vài cái, sau đó lắc đầu quẫy đuôi trườn vào trong động, lộ ra cả thân mình to bằng cánh tay của một đứa trẻ.

Mi Lâm ngồi nguyên đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn nó, nắm tay lại, cổ họng bất giác khẽ cử động. Vào đúng lúc con rắn trườn qua đôi chân chắn ngang đường của nàng, đôi tay lúc đầu buông hai bên thân người bất ngờ phóng ra, một tay túm lấy phần đuôi con rắn, một tay túm lấy thân nó, khi đuôi con rắn cảm thấy có động cuốn lấy cánh tay nàng, nàng bèn dùng miệng cắn lên thân con rắn.

Không thèm nhìn con rắn giẫy giụa cùng với phần đuôi càng lúc càng quẫy mạnh, nàng nghiến chặt, nghiến chặt... cho đến khi cắn rách lớp da lạnh ngắt của con rắn, những giọt máu nóng ấm chảy vào trong miệng nàng, đuôi rắncuối cùng cũng dần mềm ra, thỉnh thoảng vẫn hơi ngọ nguậy, sau đó thì rũ hẳn xuống.

Bang! Một con rắn dài cả thước nằm gọn trong tay Mi Lâm, nàng gần như kiệt sức nằm tựa vào vách đá, nhắm mắt lại hít thở, vết thương vẫn chưa liền trên đôi vai lại một lần nữa rỉ máu.

Uống đầy một bụng máu rắn, năng lượng hao mòn sau khi bị mất máu, đói khát, sốt cao cuối cùng cũng đã được bổ sung, cơ thể dần dần khỏe hơn. Khi đã lấy lại chút sức lực, nàng mở mắt ra, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen lánh trong veo nhưng chứa đầy sự kinh hãi.

Thiếu niên đã tỉnh giấc, và rõ ràng đã nhìn thấy cảnh tượng Mi Lâm cắn con rắn, hoặc có thể nói, cậu ta đã bị những tiếng động ban nãy đánh thức.

Mi Lâm nghĩ ngợi, đưa tay nhấc con rắn trên mặt đất lên ném về phía thiếu niên, hờ hững nói: “Ăn đi.” Quả tùng tuy rằng dễ ăn, nhưng số lượng cũng có hạn, không thể trở thành thứ để nhét đầy bụng được.

Thiếu niên sợ hãi run rẩy, hơi co mình lùi về phía Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn đang hôn mê, lắp bắp nói: “Nàng... nàng là..Cậu ta không thể nghĩ được từ lúc nào lại xuất hiện một người con gái, còn là một người con gái đáng sợ vô cùng. Mi Lâm cúi mặt xuống, không phải không thể giải thích, mà quả thực không muốn nói gì cả, cũng không muốn phí thêm sức lực, nàng bèn đưa tay đến bên eo lấy ra hai quả tùng ném về phía thiếu niên kia, còn mình thì bò qua kéo con rắn chết lại. Ánh mặt trời từ từ chiếu rọi trong căn động, cuối cùng dừng lại trên đôi chân Mộ Dung Cảnh Hòa.

Bò trở lại, lấy từ trong người một con dao, rút ra khỏi lóp vỏ ngoài trạm trổ tinh xảo, lưỡi dao sắc lẹm, xem ra là đồ tốt. Ngồi nguyên tại chồ, nàng chăm chú xử lý con rắn đã chết. Rạch da, chặt đầu, mổ bụng moi nội tạng ra...

“Nàng... nàng... đại... đại ca?” Khi nàng làm tất cả những việc này, thiếu niên kia cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, vội vàng nhặt những quả tùng lên, khuôn mặt kinh ngạc khó tin nổi.

Mi Lâm liếc cậu ta một cái, vẫn không nói gì, ngắt vài phiến lá vàng vàng xanh xanh phía ngoài cửa động rồi đặt trước mặt, cắt thịt thành từng miếng đặt lên trên, các thứ khác như da rắn nàng đào một cái hố nhỏ rồi vùi xuống dưới, đề phòng kiến hoặc các côn trùng khác bò tới.

Có thể thịt rắn nấu chín mùi vị sẽ rất ngon, nhưng thịt sống chắc chắn sẽ khiến người khác vô cùng ghê tởm. Thiếu niên nghi ngại nhìn đống thịt rắn lốm đốm trướcmặt, rồi lại nhìn Mi Lâm đang im lặng nhai, bất giác nuốt nước bọt, cố đè nén cảm giác buồn nôn đang dội lên, bắt mình cầm một miếng cho vào miệng. Nhưng khi vẫn chưa kịp bắt đầu nhai, cái cảm giác ngây ngấy tanh tưởi ghê gớm ấy lập tức khiến cậu ta phải nhổ ra.

Nhìn cậu ta nôn thốc nôn tháo, như định nôn cả dịch vị ra, Mi Lâm bất giác nhíu mày lại, nhoài người qua nhặt miếng thịt rắn trở về, sau đó đưa cho cậu ta tất cả phần quả tùng mình có.

“Xin... xin lỗi, đại... đại... a tỉ..Thiếu niên kia dùng tay áo lau miệng, đôi mắt trong sáng ngập nước, tự trách mình đến nỗi sắp phát khóc.

“Không sao.” Mi Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói tuy đã tốt hơn hôm qua, nhưng vẫn còn trầm đục, khiến cho thiếu niên lập tức khẳng định nàng chính là người đã cho mình ở lại.

Nàng dùng lá cỏ bọc phần thịt rắn còn thừa lại, nhét vào trong lòng, ngó đầu ra ngoài nhìn cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, rồi quay lại nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa không biết vì lý do gì mà vẫn hôn mê suốt, sau đó bò ra phía ngoài.

“A tỉ, tỉ định đi đâu?” Thiếu niên thấy thế, giật nảy mình, bất ngờ không lắp bắp nữa. “Chạy trốn. Lẽ nào định ở chồ này cả đời?” Mi Lâm chẳng buồn quay đầu lại, nghĩ một lúc, sau đó nhắc nhở cậu ta một câu: “Cậu cũng mau chóng rời khỏi chỗ này đi, muộn thêm chút nữa sẽ phiền phức đấy.” Lúc này đám binh sĩ đó chắc đang trên đường trở về phụng mệnh Mục Dã Lạc Mai. Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra Mộ Dung Cảnh Hòa không thấy đâu nữa, chỉ e rằng sẽ đi tìm khắp cả khu rừng này, thậm chí là phong tỏa, đến lúc đó muốn chạy cũng không thể chạy nổi.

“Nhưng... a tỉ, a tỉ...” Thiếu niên kia nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa đang nằm một bên, cũng chẳng buồn để ý đến số quả tùng đầy trên mặt đất, bằng một động tác còn nhanh nhẹn hơn loài chuột, cậu ta bò đến ôm chặt lấy bắp chân Mi Lâm.

“Làm gì thế?” Mi Lâm không bước tiếp được, cau mày nhìn về phía sau.

“A tỉ, tỉ đừng bỏ đệ.” Thiếu niên như sắp khóc, mắt đỏ ửng, khuôn mặt đáng thương.

Mi Lâm khẽ khựng lại, không thể ngờ được cậu ta còn muốn đi theo mình. Trước đây nàng cũng đã từng có bạn đồng hành hợp tác cùng nhau vượt qua cơn hoạn nạn khó khăn, nhưng bình thường sau khi đạt được mục đích sẽ mỗi người một ngả, chưa từng có chuyện đi cùng nhau. Đối với nàng, buổi tối hôm qua cũng thuộc trường hợp này, nàng giúp cậu ta, cậu ta cũng giúp nàng vượt qua một đêm vô cùng nguy hiểm, cho dù sau khi trời sáng nàng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng dù cậu ta rời đi một mình nàng cũng không hề trách móc. Cũng giống như vậy, khi nàng định rời đi cũng không hề nghĩ đến việc sẽ gọi cậu ta theo cùng.

“Đi thôi.” Nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy động tác của cậu ta nhanh nhẹn, trên đường đi có hai người cũng không có gì là xấu, nàng gật đầu.

Thiếu niên kia nghe thấy vậy vui mừng, khuôn mặt nở một nụ cười sáng bừng tươi tắn.

“Tỉ đợi đệ một chút.” Cậu ta nói, sau đó lập tức trở về chồ lúc đầu nằm, động tác vội vã.

Mi Lâm nhìn thấy cậu ta đi nhặt những quả tùng trên mặt đất, cũng không nhìn nữa, bò ra ngoài ngồi dưới gốc cây đợi. Đối với Mộ Dung Cảnh Hòa bất tỉnh nhân sự nằm phía trong nàng chẳng buồn nhìn lấy một lần. Nếu như vài ngày trước đây trái tim nàng có chút lay động do tình cảm nồng nhiệt có phần kỳ lạ của hắn thì cũng đã hoàn toàn bị xóa đi trong ngày hôm qua. Hắn ta chẳng có ơn gì với nàng, nàng cũng chẳng làm gì có lỗi với hắn ta, vì thế sự sống chết của hắn ta đối với nàng chẳng có quan hệ gì. Mưa rơi dường như càng nặng hạt, xuyên qua từng phiến lá dày đặc phía trên đầu, thỉnh thoảng lại nhỏ vài giọt xuống người, nhưng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ sau khi ăn xong của nàng. Nàng đưa tay ra chạm vào những hạt mưa, nhẹ nhàng rửa sạch những vết máu dính phía trên, sau đó quay nhìn khu rừng đã bị cơn mưa phủ dày, suy nghĩ con đường mình sẽ chạy trốn.

“A tỉ, chúng ta đi thôi.” Phía dưới truyền tới giọng nói của thiếu niên kia, kèm theo tiếng thở phì phò khe khẽ.

Mi Lâm hướng mắt xuống nhìn, khuôn mặt lập tức xanh lét.

Thiếu niên kia đứng phía dưới, trên lưng đang cõng Mộ Dung Cảnh Hòa có thân hình lớn hơn cậu ta rất nhiều lần, khuôn mặt đỏ gay, nhưng trong đôi mắt lại bừng lên một niềm vui không thể giải thích nổi.

Chú thích:

(8) 9 giờ đến 11 giờ sáng.

 

Chương 4

Thằng bé ấy tên Việt
Tần, mười lăm tuổi, cuộc chiến Thu Giang là cuộc chiến đầu tiên cậu ta tham gia
từ sau khi nhập ngũ, chẳng ngờ lần đầu ra trận đã bị rơi vào tay địch.

Nam Việt là một tiểu
quốc chư hầu xa xôi nằm ở phía Tây Nam Đại Viêm, tôn thờ thuật Vu cổ, nhưng đất
đai cằn cỗi, rừng rậm dày đặc, các loài côn trùng độc hoành hành, khi thịnh
vượng nhất, bách tính cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, muốn nói đến cường thịnh quả thật
là điều quá xa vời. Một vùng đất như vậy cho dù Đại Viêm có sát nhập vào bản
đồ, cũng chẳng có gì lợi lộc, vì vậy nên cũng được an cư lạc nghiệp nhiều năm.
Nhưng điều không ngờ đến là thế hệ này của bọn họ xuất hiện một thánh tử tuyệt
sắc khuynh thành, không những có thể xua đuổi được các loài côn trùng độc hại
và thú dữ, còn có thể hô phong hoán vũ. Đại Viêm muốn triệu người này vào cung
nhưng không được, thiên tử nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh giết chóc, máu chảy thành
sông, kể từ khi ấy, Nam Việt chẳng còn được một ngày bình yên. “Hắn ta là Tam
Hoàng tử của Viêm đế.” Mi Lâm chỉ vào Mộ Dung Cảnh Hòa mà Việt Tần đang cõng
trên lưng, nói, nhìn thấy đằng sau hai người bọn họ để lại một vệt dài kéo lê,
nàng không kìm chế nổi cơn tức giận.

“Hả, thật sao?” Việt Tần
không hề tỏ ra bất ngờ hoặc căm hận muốn báo thù, cậu ta vẫn thở phì phò cõng
người trên lưng, cắn chặt răng từng bước một tiến về phía trước, mồ hôi chảy cả
vào trong mắt.

Mi Lâm không thể chịu
đựng thêm nữa, hận một nỗi lúc trước không bỏ lại cả hai rồi một mình ra đi.
Nàng không thể hiểu nổi, thằng bé này tại sao cố chấp muốn cứu con của kẻ thù
đã hại gia đình mình đến mức người mất nhà tan, chỉ có điều nàng không thể bỏ
qua ánh mắt tội nghiệp của cậu ta, nếu không nàng đã biến mất ngay từ khi phát
hiện tốc độ của cậu ta chẳng nhanh hơn con rùa là mấy.

“Được rồi được rồi, đặt
hắn ta xuống.” Nàng thực sự không thể chịu nổi.

“A tỉ..Vào đúng khi
thằng bé chuẩn bị lộ ra ánh mắt cầu xin đáng thương giống như một con cún nhỏ,
Mi Lâm lập tức giơ bàn tay ra ngăn cản ánh mắt đó làm lung lay quyết định của
mình.

“Đừng lằng nhằng, nhanh
lên, đừng để ta phải vì cậu mà liên lụy.” Giọng nói nàng có chút nghiêm khắc,
còn có cả phần bực mình, hàm ý nếu như không làm theo nàng thì nàng sẽ bỏ đi
trước.

Nghe thấy lời nàng, Việt
Tần đành nuốt những lời đã lên đến cuống họng xuống, từ từ đặt Mộ Dung Cảnh Hòa
lên một đám lá tùng mềm khô ráo. Nơi bọn họ đang đứng là một rừng tùng đỏ, cây
nào cây nấy cao lớn chạm đến tận chân mây, xen vào giữa còn có những loài cây
như lãnh sam, tử đoan, lay động dưới gốc tàng. Do cành lá đan xen vào nhau rất
khít nên gốc cây không bị nước mưa làm ướt, chỉ có phần hơi ẩm ướt mà thôi.

“Cậu đi kiếm thứ gì cho
vào bụng đi.” Mi Lâm nói, đồng thời tiến về phía trước, bắt đầu xem xét kỹ
lưỡng Mộ Dung Cảnh Hòa. Dù là bị thương thế nào, trải qua thời gian lâu như vậy
đáng nhẽ cũng phải tỉnh dậy rồi, tại sao hắn ta không hề có dấu hiệu gì là sẽ
tỉnh lại.

Việt Tần vốn dĩ đã đói
hoa mắt, thấy nàng không còn muốn vứt bỏ Mộ Dung Cảnh Hòa ở lại, lập tức yên
tâm, đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Trong rừng có các loại nấm và mộc nhĩ, còn
có cả nho dại, táo, trên mặt đất còn có những quả tùng rụng xuống, muốn no bụng
trong một bừa cũng không khó, dù sao thì mùi vị vẫn còn ngon hơn là thịt rắn
sống. Ngoài những vết trầy xước ra, trên người Mộ Dung Cảnh Hòa không còn vết
thương nào nghiêm trọng khác, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đến đáng sợ. Trong
lòng Mi Lâm trào dâng một cảm giác kỳ lạ, bèn đưa tay xem mạch trên cổ tay hắn.

“Cậu cứu hắn ta, có thể
sẽ có một ngày hắn ta sẽ hủy diệt cả nhà cậu.” Nàng nói với cậu bé đang vặt nho
dại.

Việt Tần túm từng chùm
nho dại vặt được lại, tuy rằng đã rất đói nhưng cũng không ăn ngay lập tức,
nghe thấy những lời đó, bồng dừng tay lại mỉm cười: “A tỉ, nếu như bỏ hắn lại,
hắn nhất định sẽ chết.”

Không thể tìm được tiếng
nói chung, Mi Lâm quay mặt đi, không để ý đến cậu ta. Nhưng nàng không thể
không thừa nhận, những lời của thằng bé đã chạm đến một góc nào đó trong trái
tim nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào thái độ vô cùng trân trọng
sinh mệnh con người của cậu ta. Có lẽ nàng không tán đồng, nhưng tuyệt đối
không thể coi nhẹ điều đó.

Mạch của Mộ Dung Cảnh
Hòa loạn nhưng không yếu, cũng không biết là đã trúng nội thương hay nguyên
nhân gì khác. Mi Lâm không giỏi về y thuật, chỉ có thể nhận định cơ thể hắn
chắc chắn có vấn đề, những cái khác vượt quá khả năng của nàng. Thu tay lại,
nàng ngẫm nghĩ, dùngngón cái ấn lên huyệt nhân trung của hắn một hồi, ấn đến
mức hiện lên một vết hằn vẫn chẳng thấy người tỉnh lại.

“Đúng là rắc rối lớn...”
Nàng lẩm bẩm, khùa vào bộ quần áo đang mở của hắn ta, lấy ra một con dao đứng
dậy đi cắt nấm.

“A tỉ, ăn nho nào, ăn
nho nào.” Việt Tần bê một đống nho dại màu đen thích thú chạy tới, “Nho dại này
ăn ngon lắm, ngày trước hồi đệ còn ở nhà vẫn thường cùng đám Mục Đầu vào trong
núi vặt.”

Mi Lâm nhìn vào đôi mắt
đen thuần khiết không bị chiến tranh làm cho vẩn đục của thằng bé, không biết
nói gì, nhấc một chùm nho lên cứ thế cho vào miệng cắn. Nhìn thấy nàng ăn, cậu
ta tỏ ra rất vui vẻ, ngồi xuống luôn tại chỗ, cũng bắt đầu lấy nho gặm.

“Để hắn ta lại đây,
những người Đại Viêm kia chắc chắn sẽ tìm thấy hắn ta. Mang hắn ta theo, hai
chúng ta đều sẽ bị vạ lây.” Ăn xong hai chùm nho, nén xuống mùi vị tanh tanh còn
vảng vất trong miệng, Mi Lâm không ăn thêm nữa, tiếp tục đi cắt dây.

“Nhưng cũng có thể hắn
sẽ chết trước khi bọn họ tìm được.” Việt Tần vừa nhồm nhoàm ăn vừa trả lời.
Những lời cậu ta nói là sự thật, bỏ qua những nguy hiểm khác, trong khu rừng
mưa thu rơi lạnh lẽo buốt xương buốt thịtthế này, để một người đang hôn mê bất
tỉnh nằm ở đây, chỉ sợ chẳng được bao lâu sẽ bị chết cóng.

Biết rằng những điều cậu
ta nói là đúng, Mi Lâm mím môi lại, không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn những
đoạn dây nho chất đầy trên mặt đất. Đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, sau đó
bước đến bên gốc một cây tàng không quá cao, thân xù xì to bằng bắp tay người,
quỳ xuống bắt đầu chặt gốc. Tuy rằng sức nàng còn yếu, nhưng con dao rất sắc
nên chẳng bao lâu đã đốn xong.

“A tỉ, để đệ giúp tỉ.”
Việt Tần không biết nàng đang làm gì, loáng cái đã giải quyết xong đống nho rồi
chạy đến bên, giúp nàng thu dọn cành lá.

Mi Lâm bị thương trên
người, sau khi làm những việc này đã mệt phờ, liền vứt con dao cho thằng bé,
rồi dặn dò cậu ta làm theo ý mình.

Có lẽ đã quen làm việc
nặng, chân tay Việt Tần rất linh hoạt, một lúc sau đã dùng cành cây và những
sợi dây nho khi nãy làm thành một cái cáng. Mi Lâm lại bảo thằng bé dùng những
cành cây thừa còn lại chặt thành những đoạn gỗ tròn ngắn, dóc hết vỏ, đục thành
những lỗ nhỏ ở giữa rồi luồn vào những sợi dây bên dưới chiếc cáng đó.

Khi chưa làm xong, Việt
Tần đã biết được dụng ý của Mi Lâm, tinh thần làm việc càng hăng say gấp bội.
Sau khiđặt Mộ Dung Cảnh Hòa lên cáng rồi dùng dây buộc lại kéo đi một đoạn,
không chỉ có cậu ta hài lòng, đến Mi Lâm cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Điểm
không giống nhau đó là, cậu ta hài lòng vì như thế sẽ tốn ít công sức hơn và
làm gia tăng tốc độ, còn điều khiến Mi Lâm hài lòng đó là Mộ Dung Cảnh Hòa bị
buộc chặt như vậy cho dù có tỉnh lại cũng không thể gây ra cho họ quá nhiều sự
uy hiếp. Nói thế nào đi chăng nữa, kết quả vẫn là một niềm vui lớn.

Đem những phần phế liệu
làm chiếc cáng còn lại vùi xuống một cái hố, đắp một lớp cỏ lên trên, xóa bỏ
hoàn toàn những vết tích để lại, hai người bắt đầu lên đường.

“A tỉ, tỉ cũng lên đi,
đệ có thể kéo cả hai người.” Đi được một đoạn, Việt Tần gọi với Mi Lâm đang bị
rớt lại phía sau, trong đôi mắt tràn ngập sự thích thú của một đứa trẻ khi có
được một món đồ chơi mới.

Mi Lâm xua xua tay, ra
hiệu cho cậu ta cứ tiếp tục, còn bản thân mình ở đằng sau cẩn thận xóa bỏ hoặc
phủ đi những vết chân để lại. Thỉnh thoảng nàng còn đi về một đoạn đường khác
khiến cho những vết chân như đi vòng ngược lại.

Do đi chậm, suốt đoạn
đường nàng đã nhặt được không ít đồ ăn, sau đó dùng phần quần áo ướt của Mộ
Dung Cảnh Hòa bọc lấy, đợi nhặt đã đủ nhiều bèn lấy dây lưng buộcchặt lại mắc
vào sau chiếc cáng cho Việt Tần kéo đi một thể.

Họ đi như vậy rất lâu
nhưng không có ai đuổi theo, hai người ít nhiều cũng cảm thấy lòng nhẹ bớt phần
nào.

Đến buổi trưa thì trời
hết mưa, chỉ còn những cơn gió mang theo không khí ẩm ướt lạnh đến cắt da cắt
thịt. Hai người dừng lại nghỉ ngơi và ăn uống bên một con suối. Mi Lâm bước ra
một chồ, tránh xa cái nhìn của Việt Tần, ngồi bên dòng nước chăm sóc vết thương
của mình, đắp những loại thảo dược tìm được trên đường đi lên, dùng vải đã giặt
sạch sẽ quấn lại, uống thêm vài ngụm nước, vô tình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời,
sắc mặt lập tức thay đổi.

“Tiểu tử, mau trốn đi.”
Trong lúc nói, nàng vội vã bước vào khu rừng rậm cạnh đó.

Việt Tần không hiểu xảy
ra chuyện gì, nhưng suốt dọc đường cũng đã quen với việc nghe lời Mi Lâm, chẳng
buồn suy nghĩ nhiều, kéo theo Mộ Dung Cảnh Hòa tiến vào khu rừng giống như
nàng.

Mi Lâm cẩn thận không
chạm vào những loại cây mọc xung quanh họ, chỉ hé một đám ra để nhìn lên trời.

“A tỉ, có chuyện gì
vậy?” Việt Tần cũng nhìn lên phía trên. Một bóng đen đang lượn lờ quanh những
đám mây sẫm màu, rồi bất ngờ vút một cái, nhanh như điện phóng về phía vị trí
bọn họ đang ẩn nấp, đậu lên một cành cây cao ngay phía trên tiếng kêu kinh hãi
của Việt Tần phát ra, làm lộ dáng vẻ khỏe khoắn đẹp đẽ màu nâu nhạt. Những tia
sáng lạnh lùng sắc lẹm phát ra từ đôi mắt màu vàng kim của nó nhìn chằm chặp về
phía bọn họ, đó chính là con chim ưng của Mộ Dung Huyền Liệt. Sau đó không đợi
hai người kịp có phản ứng gì, lại một lần nữa phóng vút lên bầu trời, bay một
vòng quanh khu rừng nơi bọn họ đang ẩn nấp.

Mi Lâm thấp giọng chửi
thề một câu, sắc mặt khó coi, nói: “BỊ phát hiện rồi, mau rời khỏi chỗ này.”

Bàn tay đang giữ chiếc
cáng của Việt Tần nắm chặt lại, thẳng người lên, giống như một chú bò con sợ
hãi chạy lao về phía khu rừng, Mi Lâm theo sát phía sau, cũng chẳng quan tâm
đến việc xóa dấu vết nữa. Nhưng cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh tới đâu, con
chim hung tợn kia cũng vẫn lượn lờ phía trên đầu, ra tín hiệu về hành tung của
bọn họ cho chủ nhân nó.

Chân Mi Lâm bị thương,
chạy hồi lâu đã có dấu hiệu không chịu nổi, vội vã gọi thằng bé cũng đang mệt
lả vì phải kéo theo chiếc cáng. “Thế này không được, sắp bị đuổi đến nơi rồi.”
Nàng nói, sau đó tiến đến tháo chiếc dây quấn trước ngực thằng bé xuống.

Việt Tần có vẻ không
đồng ý, môi hơi động đậy, nhưng bị nàng khoát tay giữ lại: “Thời gian không còn
nhiều nữa, nghe lời ta.”

“Cậu đi thẳng, men theo
hướng chảy của dòng suối đi trước một đoạn, nhớ cẩn thận.” Vừa nói nàng vừa
dùng con dao chặt một cành cây khá mềm bên cạnh, nhanh chóng tạo thành một
chiếc mũ đầy lá màu xanh, đội lên đầu thằng bé, “Sau đó ra khỏi rừng, lội xuống
suối, cố gắng men theo phía bờ có nhiều cây cỏ...” Nói đến đây, nàng ngừng lại
một lúc: “Có biết bơi không?”

Việt Tần gật đầu, mở
miệng định nói, nhưng Mi Lâm không cho cậu ta cơ hội.

“Thế cậu cứ men theo
dòng nước mà đi, chỉ cần không có người đuổi theo thì đừng chuyển hướng.” Nói
đoạn, nàng chỉnh lại bộ quần áo gần như không phủ kín được hết người cho thằng
bé, bịt những phần thịt lộ ra bị gió thổi làm cho nổi da gà vào, dùng sợi dây
buộc chặt lại, “Sau khi lên bờ đừng vội cứ thế đi ngay, phải xóa sạch những dấu
vết để lại theo cách mà ta làm lúc trước, không được để lại vết chân, nhớ
chưa?” Việt Tần lắc đầu, miệng vẫn mím chặt, tròng mắt bồng đỏ hoe.

“Mau đi, cậu ở lại đây
sẽ làm liên lụy đến ta.” Mi Lâm cau mày, sốt sắng đẩy cậu ta về phía hạ lưu
dòng suối.

Nào ngờ thằng bé bồng
nhiên òa lên khóc, không đi, cũng không dám lại gần nàng.

Mi Lâm không thể đứng
yên nhìn cậu ta khóc, không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, bước đến, ôm
lấy cổ thằng bé, rồi cho trán cậu ta tựa vào phần vai không bị thương của mình.
Dáng người cậu ta nhỏ gầy, vì vậy tư thế này cũng không tỏ ra quá quái dị.

“Được rồi, a tỉ không
phải trách đệ.” Đây là lần đầu tiên nàng thừa nhận cách xưng hô này, Việt Tần
nghe thấy, bỗng nhiên khóc càng lớn hơn, đến mức vai nàng cũng bắt đầu rung
lên.

Mi Lâm chẳng biết nên
khóc hay nên cười, nhưng bồng cảm thấy xót ruột, cộng thêm cả một thứ cảm khác
không thể gọi tên khác, làm cho ngữ khí nàng dịu đi.

“Là con gái hay sao mà
suốt ngày khóc thế?”

Câu nói này đã có tác
dụng, Việt Tần ngay lập tức ngừng khóc, chỉ nức nở thêm vài tiếng, nhưng như
vậy càng làm cậu ta trở nên đáng thương hơn. Mi Lâm thở dài, biết rằng không có
lý do xác đáng thì không thể thuyết phục cậu ta rời đi, bèn lên tiếng: “Việt
Tần, chúng ta bắt buộc phải tách ra, nếu không bị con chim ưng trên đầu kia bắt
được, chẳng ai có thể thoát đâu. Đệ đi trước, tỷ sẽ đuổi theo sau.”

“Thế a tỉ đi trước, em
còn phải kéo người Đại Viêm này.” Không đợi nàng nói hết, Việt Tần đã ngẩng đầu
lên, gỡ chiếc mũ màu xanh khi nãy nàng làm xuống đội lên đầu nàng.

Mi Lâm lùi về phía sau
một bước tránh ra, bực mình nói: “Đệ ngốc thế này, đợi bọn họ giết đệ xong sẽ
tìm đến giết tỉ sao?” Sau đó mỉm cười trước khi khuôn mặt của thằng bé kịp hiện
lên vẻ ấm ức nào: “Đi một mình, a tỉ có rất nhiều cách để không bị bọn họ phát
hiện, vả lại tỉ đâu phải người Nam Việt, bị bọn họ bắt cũng đâu có sao.” Nhớ
đến sự không nỡ của thằng bé dành cho Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng lại nói tiếp: “Yên
tâm, tỉ sẽ không bỏ mặc tên Đại Viêm này, tỉ sẽ chờ đến khi bọn họ mang hắn ta
trở về rồi mới rời đi, sau đó đến tìm đệ.”

Không đợi cho Việt Tần
kịp nghĩ kỹ về mâu thuẫn giữa câu nói trước và câu nói sau, nàng đã nhanh chóng
tiếp tục: “Sau khi đệ ra khỏi thì tới một khu thành gần Chiêu Kinh nhất đợi tỉ,
chúng ta thi xem ai tới đó trước.” Nói xong liền kéo sợi dây buộc trên chiếc
cáng tiến về phíacon suối bên ngoài khu rừng.

Việt Tần ngẩn người nhìn
theo bóng nàng, rất muốn đi theo giúp đỡ, nhưng biết rằng nếu vậy nhất định sẽ
khiến nàng tức giận. Khi cậu ta còn đang ngập ngừng lưỡng lự, Mi Lâm chẳng buồn
ngẩng đầu lên, nói vọng đến: “Mau đi đi! Nam tử hán cứ ngập ngừng còn ra thể
thống gì!”

Cơ thể Việt Tần rung
mạnh, thút thít vài tiếng, đội chiếc mũ xanh lên rồi xoay người chạy, một lúc
lâu sau mới dần dần bình tĩnh trở lại, cố gắng men theo bìa ngoài khu rừng cây
cối mọc um tùm, để cành lá che đi cơ thể mình. Chỉ có điều vừa chạy vừa khóc,
trước mắt mơ hồ, mấy lần liền bị ngã dúi dụi.

* * *

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3