Mộng Hoa Xuân, chương 02 p2

Việc duy nhất khiến nàng
cảm thấy vui cho đến lúc này đó là sau khi nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi trong cơ
thể đã đỡ đi nhiều, khiến nàng đi lại không còn chật vật như ban sáng. Nàng
không lo sẽ bị lạc trong rừng, dù sao sự luyện tập ở căn cứ trước đây cũng
không hề uổng phí, chỉ có điều bụng nàng đang rất đói.

Một con châu chấu bất
ngờ nhảy tới từ đám lá phía trước, đậu trên một thân cây, nàng túm lấy, ngắt
đầu rồi cho thẳng vào miệng nhai nhai, nuốt gọn.

Nàng không còn thời gian
tìm đồ ăn nữa, chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm xem có gì ăn được không, có những
thứ quả dại đắng ngắt, có những thứ côn trùng mà người thường nhìn thấy sẽ dựng
tóc gáy. Trên thực tế, khi con người đói đến một mức nhất định nào đó, chỉ cần
không cóđộc, thứ gì cũng có thể cho vào miệng. Bây giờ nàng vẫn chưa đến mức
đó, nhưng trước đây thì đã từng. Nếu có thể ăn được, chẳng có lý do gì để bị
đói cả, dù sao muốn ra khỏi rừng cũng cần có sức lực.

Tiết trời vào thu, khi
ánh dương vừa khuất núi, trời sẽ tối nhanh hơn. Chưa đi được bao lâu, khu rừng
trở nên mờ mịt, may là trăng đã mọc, tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng còn hơn không
có. Mi Lâm vừa men theo ánh sáng lờ mờ ấy tìm kiếm những vết tích để lại, vừa
cẩn thận tránh những loài thú đi kiếm ăn ban đêm, lộ trình lại càng khó khăn
hơn. Vào lúc đó, nàng không thể không nhớ đến võ công đã bị phế của mình, sau
đó, từ chuyện võ công lại nhớ đến vị chủ nhân thần bí kia.

Nếu như lúc đó nàng
không thể hiểu được vì sao chủ nhân lại phế đi võ công của mình, thì sau khi
biết được nhiệm vụ, nàng đã lập tức hiểu ra. Có võ công hay không rất dễ bị người
khác phát giác, thân làm một nha hoàn hồi môn đi hòa thân, biết võ công không
thể là một việc khiến người khác không nghi ngờ.

Mi Lâm bất lực thở dài
một tiếng, nghĩ đến nơi nàng sống trước đây, nghĩ đến đêm hôm qua, lại nghĩ đến
cuộc sống sẽ phải đối diện sau này, một cảm giác mệt mỏi không thể diễn đạt
thành lời ùa đến, khiến nàng gần như không còn sức tiếp tục lê bước. Dừng lại
một lúc, nàng tựa trán vào một thân cây thô ráp, thật lâu sau mới lấy lại được
chút sức, sau đó xua tan khỏi đầu những ý nghĩ không mời mà đến mồi khi ở trong
bóng tối, nghiến chặt răng bước tiếp.

“Cho dù có thế nào, mình
cũng cần phải rũ bỏ tất cả những điều này.” Tiếng côn trùng bay bên tai, nàng
vừa dùng tay áo xua đi, vừa tự nói với mình. Khi nói những lời đó, trong đầu
nàng xuất hiện những bông hoa mùa xuân nở kín mặt đất mà nàng nhìn thấy qua cửa
sổ xe năm đó, Mi Lâm bất giác mỉm cười.

* * *

Khi ra khỏi rừng, trăng
đã lên đỉnh đầu. Mi Lâm nhìn những ánh đuốc phát ra từ lều trướng phía xa, đôi
chân nặng trĩu gần như không thể nào bước nổi.

Quả thực không muốn trở
về đó nữa! Nàng cười sự do dự của mình.

Nhưng lần này không để
nàng suy nghĩ quá lâu, một tiếng hỏi từ xa truyền tới: “Ai đang ở đó?”

Tiếng vó ngựa vang lên,
một đội người ngựa tay cầm đuốc tiến về phía nàng từ bìa rừng, người đi đầu
toàn thân mặc võ phục màu xanh, trên vai đậu một con chim ưng, điển trai đến
mức cho người khác cảm giác như bị đè nén, đó là Đại Hoàng tử Mộ Dung Huyền
Liệt. Trên lưng những con ngựa thị vệ đằng sau hắn chất đầy các chiến lợi phẩm,
trong đó còn có cả một con báo gấm, rõ ràng là bội thu.

Mi Lâm không ngờ sẽ gặp
phải bọn họ, ngớ ra một lúc rồi mới quỳ xuống hành lễ.

“Nô tì tham kiến Đại
Hoàng tử.” Nhìn bộ dạng của họ, rõ ràng cũng vừa mới quay về, không biết Mộ
Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai đã trở lại hay chưa.

Mộ Dung Huyền Liệt nheo
mắt nhìn nàng rồi như vừa nhớ ra, chợt cảm thấy nghi hoặc.

“Nàng chẳng phải là
người cùng vào rừng với lão Tam? Sao lại một mình ở đây? Tam Hoàng tử đâu?”

Một tràng câu hỏi khiến
cho Mi Lâm không biết phải trả lời thế nào, cũng không thể không trả lời, ngẫm
nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tì đi cùng Tam điện hạ vào trong rừng rồi bị lạc,
đang định về trại hỏi xem điện hạ đã trở về chưa...” Mãi cho đến lúc này, nàng
mới biết được Mộ Dung Cảnh Hòa đứng thứ ba, có nghĩa trên hắn ta còn một Hoàng
tử nữa, nhưng tối hôm qua hình như không xuất hiện.

Trong lúc nàng nói, một
thị vệ phía sau Mộ DungHuyền Liệt bất ngờ tiến lên phía trước, nói vài câu gì
đó bên tai hắn. Hắn nhìn về phía nàng, trong đôi mắt phượng xếch dài hiện lên
một sự đồng cảm không che giấu. Chẳng biết là do biết chuyện nàng bị bỏ rơi hay
là vì nguyên nhân gì khác.

“Vậy nàng hãy cùng đi
với chúng ta.” Nói đoạn, hắn ta ra lệnh cho thủ hạ dắt một con ngựa, sau đó đỡ
nàng ngồi lên.

Trên thực tế, vì nguyên
nhân khó nói, Mi Lâm thà đi bộ còn hơn cưỡi ngựa, nhưng không biết phải từ chối
thế nào, đành khẽ nghiêng người một cách kín đáo không để ai nhìn thấy, cố gắng
làm cho thần sắc trở nên bình thường một chút.

Nàng cũng có thể coi là
người của Mộ Dung Cảnh Hòa, nên sau đó suốt dọc đường, Mộ Dung Huyền Liệt không
nói gì thêm với nàng nữa.

Mi Lâm cưỡi ngựa đi theo
sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn dáng người cao lớn phía trước, bất giác
nhớ đến mùi hương tỏa ra khi nàng ngã vào hắn tối qua, trong lòng chợt dội lên
một nỗi bất an mơ hồ.

Người của Mộ Dung Huyền
Liệt đưa Mi Lâm về tận trướng của Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đó hỏi chắc chắn xem Mộ
Dung Cảnh Hòa đã trở lại an toàn chưa rồi mới quayvề hồi báo.

Khi Mi Lâm bước vào, Mộ
Dung Cảnh Hòa đang lười nhác tựa trên gối, vừa uống rượu vừa nhắm hờ mắt nhìn A
Đại ngồi cạnh hắn đang nghịch một vật gì đó màu vàng.

Mi Lâm đứng ở cửa trướng
hành lễ, không vào trong. Một lúc sau, Mộ Dung Cảnh Hòa dường như mới để ý đến
sự có mặt của nàng, ngước mắt lên, vẫy tay.

Mi Lâm tiến vào, vì hắn
nửa như đang nằm, nàng không dám đứng, đành quỳ xuống giống A Đại. Nhưng chưa
kịp ngồi ấm chỗ đã bị Mộ Dung Cảnh Hòa kéo giật vào trong lòng. Hắn đưa mũi lên
trán nàng hít một hơi, sau đó hỏi với giọng thân thiết: “Nàng đi đâu mà khắp
người toàn mùi hoa thế này?” Ngữ khí như chưa từng bỏ nàng lại một mình trong
khu rừng hoang kia vậy, đừng nói đến hối lỗi, một cái cớ đơn giản nhất cũng
không có.

Có thể khi người khác
đối tốt với nàng, Mi Lâm sẽ luống cuống, nhưng đối phó với những tình huống như
thế này cũng chẳng có gì khó khăn.

“Ngài thật biết nói đùa,
cuối thu thế này rồi còn lấy đâu ra hoa nữa chứ. Chẳng qua là mùi mấy loại cỏ
dại mà thôi.” Nàng làm bộ giận dỗi, vừa nói vừa lấy tay cầm gấu áo đưa lên mũi
ngửi, còn về việc ở đám cỏ, nàng không hề nhắc đến, nửa lời cũng không trách
móc. “Thật sao, để bản vương ngửi kỹ lại xem...” Mộ Dung Cảnh Hòa cười, rồi
tiến tới gần thật, chỉ có điều mục tiêu lần này lại là bộ ngực căng tròn hơn
những người khác của nàng.

Mi Lâm giật thót người,
nghĩ đến những việc đêm qua, bất chợt cảm thấy toàn thân đau nhói. Trong lúc
nguy cấp, nàng nghĩ ra một cách, khẽ lấy tay che chắn trước ngực, động tác
không làm người đối diện cảm thấy như bị cự tuyệt, chỉ giống như đang xấu hổ,
đồng thời miệng phát ra những tiếng đứt quãng: “Thưa ngài... nô tì... đói...
rồi..

Nàng không hề nói dối,
trên đường về tuy đã tìm vài thứ linh tinh cho vào bụng, nhưng sao có thể no
được.

Mộ Dung Cảnh Hòa khựng
lại, lúc này mới nhớ ra cả ngày nay nàng chưa ăn gì. Có lẽ do bị làm cụt hứng,
khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn nói: “Sang trướng
bên cạnh tìm Thanh Yến, bảo hắn làm gì đó cho nàng ăn, rồi sau đó sắp xếp chỗ
ngủ luôn cho.” Ỷ tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn, đó là bảo nàng sau khi
ăn thì đi nghỉ, không cần quay lại nữa.

Mi Lâm thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng từ trong lòng hắn ta đứng dậy quỳ xuống tạ ơn, sau đó nhanh
chóng đi ra, chẳng buồn làm bộ thêm, vội vã giống như cực kỳ đói, chỉ có nàng
biết, đó là do nàng sợ A Đại ngang bướng sẽ làmđiều gì đó không nên, hắn ta lại
trút hết tức giận sang người nàng.

Mi Lâm đương nhiên có
thể nhận ra, do dung mạo có nét giống với Mục Dã Lạc Mai, Mộ Dung Cảnh Hòa đối
với A Đại khá tốt. Bản thân nàng không dám nghĩ sẽ tranh giành sự sủng ái đó
với A Đại, chỉ hi vọng không gặp phải tai bay vạ gió gì là tốt rồi, sau đó có
thể hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp khó khăn, cuối cùng là an toàn thoát thân.

Sau khi ra khỏi trướng,
nàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng mờ và những
ngôi sao lấp lánh, tính nhẩm thời gian, còn mười ngày nữa là phải đi đổi thuốc
giải rồi, chỉ không biết đợt đi săn này có thể kết thúc trước lúc đó hay không.

* * *

Thanh Yến là một nội
thị, khoảng hơn hai mươi, mặt mày trắng trẻo. Nhìn có vẻ nhỏ hơn Mộ Dung Cảnh
Hòa, nhưng kì thực lại lớn hơn vài tuổi. Đại khái là những kẻ đã tự cung^, lúc
nào nhìn cũng trẻ trung hơn những người bình thường.

Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn
chưa ngủ, hắn ta đương nhiên cũng chưa ngủ, nhưng nghe đề nghị của Mi Lâm, mặt
vẫn sầm lại, nhếch mắt lên, đi ra ngoài một lúc lâu mới quay về, đặt lên bàn
một đĩa thịt nướng nguội ngắt.

“Ăn đi.” Hắn nghếch cằm,
gần như dùng lỗ mũi để nhìn Mi Lâm, nói một cách cao ngạo.

Mi Lâm không hề để ý,
chỉ nói câu cảm ơn.

“Đừng nghĩ rằng lên được
giường của chủ nhân đã tự cho mình là một nửa chủ nhân...” Nàng lúc này đang cố
gắng dùng dao xẻ những miếng thịt nướng nguội ngắt, những lời giáo huấn cổ quái
ấy bắt đầu vang lên.

“Công công dạy chí
phải.” Mi Lâm không hề tức giận, dừng động tác tay lại một lúc rồi mới ngoan
ngoãn đáp. Tính khí của nàng đã bị làm cho bình lặng kể từ khi còn ở nơi u ám
đó, thái độ này của Thanh Yến chẳng thể khiến nàng tức giận.

Thấy nàng như vậy, Thanh
Yến nói thêm vài câu nữa, cảm thấy mất hứng, sau đó tự động dừng lại.

Mi Lâm nhẹ tay, cố không
để phát ra một tiếng động nào, nhưng tốc độ không hề chậm, hoặc có thể coi là
nhanh. Chưa hết một tuần trà, nàng đã ăn xong đĩa thịt nướng.

Khi Thanh Yến nhìn thấy
chiếc đĩa sạch bóng cũng kinh ngạc há hốc miệng một lúc lâu. “Ngươi đã không ăn
gì mấy ngày rồi?” sắc mặt hắn ta biến đổi liên tục, cuối cùng không nhịn được
phải thốt ra. Tuy là món thịt nướng nguội ngắt, nhưng phần hắn đưa lên cũng đủ
để ăn hai bữa, sao có thể nghĩ được nàng sẽ ăn hết.

“Một ngày.” Mi Lâm cười,
không muốn giải thích thêm, sau đó hỏi: “Phiền công công chỉ giúp, chiếc đĩa
này nô tì phải mang đi đâu?” Việc dọn dẹp sau khi ăn đương nhiên không thể làm
phiền đến hắn.

Sự lễ phép của nàng rõ
ràng có tác dụng, Thanh Yến không làm khó thêm nữa, xua xua tay: “Cứ đặt ở đó,
ngày mai sẽ có người tới dọn.” Nói đoạn, rồi như nhớ ra điều gì đó, nhìn nàng
một lượt từ đầu tới chân, nhíu mày: “Bộ dạng thế này sao có thể hầu hạ Vương
gia được?” Nói xong rồi đi ra ngoài.

Mi Lâm có chút ngỡ
ngàng, cúi xuống nhìn bản thân, lúc này mới phát hiện do lăn lộn cả ngày trong
rừng, bộ quần áo mặc trên người đã nhàu nhĩ hết, còn dính trên đó đủ loại cành
lá cỏ dại, xanh xanh vàng vàng lốm đốm. Nghĩ đến lúc trước Mộ Dung Cảnh Hòa
chẳng hề chê trách, cứ thế ôm nàng vào lòng, Mi Lâm chợt xuất hiện một cảm giác
kỳ lạ, đồng thời cũng hiểu ra ý nghĩa thực sự khi hắn ta nói cả người mình toàn
mùi hương hoa. Khi nàng còn đang nghĩ ngợi linh tinh, Thanh Yến đã quay lại,
theo sau còn có hai tên đại hán mặc quần áo cấm vệ quân. Một người xách một
thùng gồ lớn, một người gánh hai thùng nước nóng.

Ra lệnh cho hai người
đặt đồ xuống, rồi cho đổ nước vào trong, đợi bọn họ rời đi, hắn ta mới đem bộ
quần áo và khăn tắm sạch sẽ trong tay, đặt sang một bên, nói với Mi Lâm: “Tắm
rửa cho sạch sẽ đi, đừng để người khác nói người của Kinh Bắc vương phủ chúng
ta không biết lễ nghĩa, nhìn như đứa ăn mày bẩn thỉu vậy.”

Chưa đợi cho Mi Lâm trả
lời, hắn ta đã nói thêm: “Tắm xong cứ để nước đấy, tối nay ngươi ngủ lại đây
một đêm. Ngày mai ta cho người dựng một chiếc lều cho các ngươi.” Vừa nói hắn
ta vừa bước ra ngoài, sau đó không quay lại lần nào nữa.

Nước trong thùng tỏa ra
một làn hơi mỏng màu trắng, trên mặt nước trong vắt là nhưng cánh hoa và thảo
mộc màu vàng, bị ngâm trong nước nóng, nở ra nổi bập bềnh, khiến người nhìn
thấy chỉ muốn bước vào ngay lập tức.

Mi Lâm đứng nguyên tại
chồ một lúc, sau khi chắc chắn không còn ai bước vào nữa mới từ từ cởi bỏ quần
áo, bước vào trong thùng nước.

Khi ngồi xuống, nước
nóng trong thùng dần dâng lên, vừa đủ ngập qua ngực, làn nước nóng ấm xoa dịu
những nơi đau đớn khắp cơ thể, nàng bất giác thốt ra một tiếng rên thoải mái,
tựa vào thành thùng, thả lỏng hoàn toàn cơ thể.

Cái người tên Thanh Yến
này nói chuyện có vẻ ác khẩu một chút, nhưng rất chu đáo cẩn thận. Mi Lâm nghĩ,
cho dù là do hắn ta nghĩ đến thể diện của Mộ Dung Cảnh Hòa hay là muốn làm tròn
chức trách, những điều đó đều không ảnh hưởng tới lòng cảm kích mà nàng dành
cho hắn

Ngâm mình một lúc lâu,
sau khi những mệt mỏi đã tan biến, Mi Lâm với tay tháo búi tóc ra, buông xõa.
Hít một hơi sâu, cơ thể nàng trượt xuống, để cho nước ngập đỉnh đầu, tâm trí
càng lúc càng thả lỏng hơn.

Lúc trước thỉnh thoảng
có nghe Mộ Dung Cảnh Hòa tự xưng bản vương, nàng chỉ cho là lỡ mồm, hôm nay mới
phát hiện hắn đã được phong vương thật. Hoàng tử được phong vương, nếu như
không phải vì có công lao lớn, thì có nghĩa là bị trừng phạt. Cho dù vì nguyên
nhân gì, vị trí của Hoàng đế già đang ngồi kia cũng đã được định sẵn sẽ không
thuộc về hắn ta.

Kinh Bắc. Nơi đó...

Một hơi gần hết, nàng
thở ra rồi trồi người lên, rũnhững hạt nước và sợi tóc dính trên mặt, nhìn ngọn
đuốc sáng bập bùng.

Nơi đó... Nơi đó là nơi
mà nàng sẽ đến...

Năm ấy nàng cùng những
đứa trẻ khác bị nhét vào trong một chiếc xe ngựa chật ních, nhìn từng ngọn núi
trôi qua trước mặt, những đóa hoa trắng trắng xanh xanh lay động dưới làn mưa
sương, trong lòng lo lắng sợ hãi vì không biết mình sẽ bị đưa tới đâu. Chính
vào thời khắc chuyến hành trình ấy vừa bắt đầu, trong những câu chuyện của
người qua đường mà nàng bập bõm nghe được, từ được nhắc đến nhiều nhất chính là
Kinh Bắc.

Có thể Mộ Dung Cảnh Hòa
sẽ đưa bọn họ trở về Kinh Bắc. Nghĩ đến điều đó, Mi Lâm bất chợt cảm thấy vô
cùng phấn chấn, trong lòng dội lên một sự chờ đợi mà chính nàng cũng không hiểu
vì sao.

Nhưng sự chờ đợi ấy
không kéo dài được lâu. Bởi từ ngày hôm sau cho đến khi đợt đi săn kết thúc,
nàng không còn nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa thêm một lần nào nữa, dường như đã bị
bỏ quên vậy.

Ngược lại hoàn toàn với
nàng đó là A Đại, trước giờ luôn ngang bướng, lúc này lại gần như ở hẳn trong
trướng của Mộ Dung Cảnh Hòa, được sủng ái vô cùng, khiến cho mỗi lần Thanh Yến
nhìn thấy nàng, trong mắt đều tỏ ratiếc nuối.

Nhưng điều khiến nàng
hoàn toàn tuyệt vọng về cái ý nghĩ kia đó là, sau khi chuyến đi săn kết thúc,
Mộ Dung Cảnh Hòa không hề quay về Kinh Bắc mà tùy giá vào cung. Lúc đó nàng mới
biết hắn ta trước giờ luôn sống trong Chiêu Kinh. Còn về Kinh Bắc, có lẽ chỉ có
thể coi như một vùng đất phong tặng trên danh nghĩa mà thôi.

Kinh Bắc vương phủ ở
Chiêu Kinh nằm phía Bắc thành dưới chân núi Phủ Sơn, rộng lớn vô cùng, chiếm hàng
trăm mẫu đất, nhà cửa san sát, đường xá tấp nập. Nghe nói Viêm đế đã ra lệnh
xây dựng trong hai năm liền để phong vương cho Tam Hoàng tử. Những gia nhân
trong Kinh Bắc vương phủ vô cùng tự hào về việc Vương gia của mình được Hoàng
thượng sủng ái như vậy, nhưng chỉ có số ít người biết được đó thực chất là một
cái lồng sặc sỡ.

Mi Lâm sống trong Sương
Lâm viện, cùng ở với nàng còn có hai người khác, một tên Giáng Đồ, một tên Liên
Tú, cũng là người của Mộ Dung Cảnh Hòa, còn về A Đại, người cùng đến với nàng,
lại không ở đây.

Ngày nàng bắt đầu tới,
Giáng Đồ đang ngồi bên cửa sổ phòng mình thêu thùa, ngẩng lên nhìn thấy nàng,
lúc đầu hơi khựng lại, sau đó mặt không biến sắc, cúi xuống tiếp tục công việc.
Đợi sau khi mọi việc đã đâu vào đấy, nàngấy mới dắt theo Liên Tú tới. Thái độ
của hai người vô cùng thân thiện, Liên Tú sau khi biết Mi Lâm không có nhiều
quần áo để thay, thậm chí còn mang một bộ mới may đến cho nàng.

“Những người sống trong
mấy viện gần đây, đến những thị nữ trung đẳng bên cạnh Vương gia cũng chẳng
bằng, có gì mà tranh giành chứ.” Giáng Đồ đã nói như vậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa có rất
nhiều phụ nữ, cách một thời gian trong cung lại thưởng xuống vài mỹ nhân, các
đại thần quan viên khác cũng thường xuyên chọn ra những tuyệt sắc giai nhân để
cống tặng hắn, cộng thêm những chiến lợi phẩm có được trong những lần đi thanh
lâu, tính ra tổng số mỹ nhân trong Kinh Bắc vương phủ rộng lớn có lẽ chỉ xếp
sau hậu cung của Hoàng đế. Chẳng trách hắn lúc nào cũng trong bộ dạng tửu sắc
quá độ như vậy.

Vậy là Mi Lâm biết rằng
giờ mình đang ở cách Mộ Dung Cảnh Hòa rất xa, xa đến nỗi sống cả đời ở nơi đây
cũng không có cách nào gặp mặt. Điều này sau khi giúp nàng thở phào nhẹ nhõm,
lại là có chút phiền não. Nếu như không thể tiếp cận hắn, những tin tức mà nàng
có thể thu thập được e rằng sẽ rất ít, may là nàng không quá để ý, rất nhanh
sau đó đã dẹp sang một bên.

Giáng Đồ, Liên Tú ngồi
lại một lúc liền rời đi. Mi Lâmđi lại loanh quanh trong phòng, vô cùng hài lòng
về căn phòng sáng sủa hai gian đồ đạc không thiếu thứ gì này. Đây là căn phòng
đầu tiên thực sự thuộc về riêng nàng, hơn nữa ánh sáng lại tràn ngập khắp nơi.

Có vài cành cây với
những chiếc lá khô thưa thót vắt ngang qua cửa sổ, nàng không nhận ra đó là
loài cây gì, nhưng có lẽ khi mùa xuân năm sau tới, trên đó sẽ nhú ra những nụ
hoa đủ màu sắc.

Nghĩ đến đây, trong lòng
nàng chợt cảm thấy vui vẻ, cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, quay người
thả mình lên giường, lăn qua lăn lại vài lần trong chiếc chăn mềm mại, rồi đưa
tay úp lên mặt, cười sung sướng ngắm cành lá ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra khung
cảnh hoa mọc đầy cành, cảm thấy mọi thứ tuyệt vời biết bao.

Trên chiếc chăn thoang
thoảng mùi nắng thơm, cơn buồn ngủ dần dần ùa đến. Trong cơn mơ màng, nàng lại
trở về với nhà tù ẩm ướt lạnh lẽo kia, bóng tối ma quái xâm chiếm, bốn phía
tràn ngập mùi xú uế và những tiếng kêu gào bị nén lại, còn có cả những tiếng
chửi bới và tiếng cười ghê rợn...

“A Mi, nàng mơ thấy ác
mộng rồi.” Bị ai đó lay mạnh, còn có cả những lời quan tâm thân thiết.

Mi Lâm bừng tỉnh, nhìn
thấy một cô gái trẻ xinh đẹpđang nhíu mày cắn môi đứng ở đầu giường, nàng hơi
hoảng hốt, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, trước mắt mình là ai.

“Mau dậy rửa mặt còn ăn
cơm.” Người con gái không để ý đến nàng, quay người đi ra phía cửa sổ, vừa đóng
lại vừa như nói với chính mình: “ChUyển đến nơi ở mới không tránh khỏi có điều
chưa quen. Lúc đi ngủ đừng mở cửa sổ, đây là cây đào, rất dễ gọi ma quỷ đến..

Nghe những lời cằn nhằn
của nàng ấy, trái tim ngổn ngang sợ hãi của Mi Lâm dần bình tĩnh trở lại, lúc
này mới nhớ ra người đó là Giáng Đồ.

“Thì ra là cây đào...”
Nàng chống tay ngồi thẳng dậy, cúi xuống lẩm bẩm, sau lưng ướt dẫm mồ hôi. Nơi
kia, nàng nghĩ, một khi đã thoát ra rồi, nàng sẽ không bao giờ quay trở lại
nữa.

* * *

Những ngày ở Kinh Bắc
vương phủ rất nhàn nhã, việc ăn mặc không thiếu thứ gì, nghe nói hàng năm trong
cung đều chi ra một số ngân lượng khổng lồ cho nơi này. Nhớ lại ánh mắt Viêm đế
khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa hôm ấy, rồi lại nghĩ đến sự đãi ngộ mà hắn ta
được hưởng, Mi Lâm mơ hồ khó hiểu. Nhưng những điều này không đến lượt nàng
phải nghĩ, buổi tối đầu tiên đến đây, nàng đã dùng những phương pháp được chỉ
thị trong chiếc túi gấm, sau khi chọn lọc những tin tức thu thập được, tổng kết
rồi truyền ra ngoài, loại thuốc giải đổi lại được sau khi độc dược trong người
phát tác tròn một ngày mới bắt đầu phát huy tác dụng.

Loại thuốc giải tốt nhất
sẽ có tác dụng ngay sau khi độc tính phát tác, khiến cho người dùng hoàn toàn
không cảm thấy đau đớn, loại thứ hai có tác dụng sau hai giờ, tiếp theo là bốn
giờ, tám giờ, một ngày. Từ đó có thể thấy, những thứ nàng tốn bao công sức thu
thập chẳng hề có chút giá trị nào. Hôm đó, lo lắng sẽ khiến những người xung
quanh sợ hãi, nàng tìm một cái cớ tự nhốt mình trong phòng, đợi cho độc tính
tan đi. Ngày tiếp theo, sau khi ăn no, nàng lại trở nên hoạt bát năng động,
chẳng có chút hối hận gì về hành vi thiếu trách nhiệm của mình.

Nhưng điều đó không có
nghĩa nàng có cảm tình hoặc sợ hãi Mộ Dung Cảnh Hòa đến mức không dám làm gì
hắn, mà chỉ bởi nàng cảm thấy một chút đau đớn ấy nếu cố gắng chịu đựng rồi
cũng sẽ qua đi, không cần thiết phải mạo hiểm quá mức. Có lẽ do khả năng chịu
đau của nàng khá tốt, vì thế mới trở thành một người đặc biệt trong đám tử sĩ
không được phép có tư tưởng của riêng mình. Mi Lâm cứ nghĩ rằng mình sẽ sống
như vậy cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, hoặc đến khi tổ chức không thể kiên nhẫn
thêm nữa. Nhưng thực tế luôn khiến người ta bất ngờ. Cho dù nàng có cẩn thận
hết mức, tuân thủ mọi quy tắc, cuối cùng vẫn bị người khác để ý đến.

Người để ý đến nàng
không phải ai khác, mà chính là người đã từng có duyên gặp mặt một lần, Mục Dã
Lạc Mai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3