Bãi bờ hoang lạnh, chương 07

Trong cái thác lũ rủa xả này tiếng rằng rồi thế nào cũng văng vào một câu chửi thật tục nhưng rất may anh đã hụt hơi dừng lại.
- Khẽ chứ anh, khuya rồi. Anh uống ly nước!
- Tôi ghê tởm đô thị và văn chương đô thị như ngày xưa tôi ghê tởm chém giết! - Thi Hoài gạt ly nước sang bên, mặt tái xám, hàng na mép và những lọn tóc dài xoáy giạt về một phía. - Cho nên tôi phỉ nhổ tất cả, vĩnh biệt ráo trọi, phiêu bạt ra đây để sắp xếp lại lòng tin và chiêm nghiệm lại cuộc đời, tìm lại cội nguồn của cái tận Thiện tận Mỹ. Không ngờ lại gặp em!
Cô gái hơi cúi đầu xuống, mái tóc dài xoã ra che kín nửa khuôn mặt. Cảm nhận đó là dấu hiệu của trạng thái cảm xúc bị chấn động.
Thi Hoài cho ra khỏi miệng nốt mệnh đề cuối, cái mệnh đề của ý định ban đầu mà vừa rồi anh chợt quên lãng đi nếu cái dáng ngồi kia không nhắc gợi ra.
- Vâng! Không ngờ lại được gặp em: Em đã phá vỡ trong tôi tất cả những chua chát và hận thù. Tôi lang thang đi tìm cái đẹp lại chàng ngờ cái đẹp đang dồn đọng hết trong em. Trước em, tôi thấy đầu óc mình nhẹ thoảng đi. Nhưng điều này mới thật là kinh khủng: Mặt khác, sự hiện diện nơi em lại kéo tôi xuống những trăn trở khổ đau đời thường, khiến cho trái tim tôi lâu nay đã tưởng quay về được vùng vô vi vô tịch, nay bị đánh thức dậy, còn ồn ào dữ dội hơn xưa.
Cô gái càng cúi thấp đầu xuống, đôi vai mảnh hơi so lại trong dáng điệu co ro của một cánh chim gặp gió lạnh.
- Em, Dung…
Thi Hoài nắm nhẹ lấy bàn tay cô gái… Chỉ cần bàn tay có những ngón thon dài trắng muốt đó để im là anh sẽ đứng lên… Sẽ kéo nhẹ cô vào lòng… Sẽ ghì xiết vào đôi môi thánh thiện phơn phớt hồng kia một cái hôn thật dài, thật chặt và sau đó… Anh nghẹn thở vì chính cái suy nghĩ mang một lô-gích quen thuộc đã được tập dượt lão luyện và thường là hữu hiệu của mình… Những ngón tay kia không rụt lại, nó chỉ khẽ ngọ nguy đôi chút rồi duỗi ra bất động. Chỉ chờ có thế, anh vội vã đứng lên, không giấu được một chút cập rập. Một cái kéo nhẹ… Cô gái đứng dậy theo anh, đối diện, sát kề, nghe thấy cả tiếng quả tim nhỏ đập thổn thức sau lần vải mỏng. Cám ơn! Chẳng rõ anh thầm cảm ơn cái gì trong đầu, chỉ biết lúc này toàn thân anh phức nóng. Rất dịu mềm và rất thành thạo, anh dùng mấy đầu ngón tay ám khói khẽ nâng cái khuôn cằm thanh mảnh đó lên… Đôi môi bung nở, toả tia sáng ma lực xuyên thẳng vào mắt anh. Thi Hoài cúi xuống… Đúng lúc ấy, cô gái bật tiếng cười to, rụt nhanh tay lại và trơn như một chú lươn, tuột ra khỏi vòng tay run rẩy của anh một cách nhanh lẹ không ngờ.
- Có xô nước sạch ở góc nhà kia kìa? - Cô nói.
- Sao? - Anh hỏi lại, trong đầu loé lên một ý nghĩ thực dụng.
- Anh đi rửa mặt đi!
- Rửa mặt?
- Cho nó tỉnh táo.
- Dung… Đừng đùa em! - Anh dợm chân định tiến sát cô.
- Anh thử nhìn vào gương xem mặt anh bây giờ nó giống cái gì nào.
- Không cần nhìn vào đâu hết. Chỉ cần nhìn vào mắt em là đủ.
Say như có một thời say máu(?), bốc như những lần bốc trước đám đông yêu thơ lại đặt cược vào uy lực, vào kho tàng kinh nghiệm và vào tất cả những tín hiệu không mấy khi lầm từ đầu buổi đến giờ, chẳng đắn đo gì nữa, anh quyết liệt ào tới. Cô gái không lùi thêm một bước, cái cười châm chọc nhanh chóng nhường cho ánh nhìn nhạt thếch:
- Thôi, đủ rồi đấy, thi sĩ? Làm ồn, cô bạn gái của tôi nó nhảy sang bây giờ thì phiền đấy. Cô ấy nóng tính lắm!
Thông tin này đã có hiệu lực thực sự. Thi Hoài ngớ ra một chút rồi dừng lại, toàn thân trơ khấc trước ánh đèn. Anh buột nói một câu ngớ ngẩn:
- Tôi tưởng cô bạn gái của Dung ở chỗ khác?
- Sao lại phải ở chỗ khác? Nhà có độc hai chị em, lại còn phải bịa đặt chỗ này chỗ nọ nữa ư?
- Xin lỗi… Tôi tưởng…
- Tưởng ở cách ly để tôi dễ bề trăng gió chứ gì? Đàn ông các anh đến chết vẫn không bỏ được cái tật ngộ nhận. Mà dù vậy đã có sao? Khách của người này thì người kia nhanh chóng tìm đường mà đi. Nếu khách tuân tú, hào phóng, cần thiết có thể là của chung của cả hai người. Nghe vậy được chưa?
Anh không nghe thấy gái cả. Con đực trong anh vẫn tiếp tục gào thét Đã đến nước này thì một người hay hai người cũng mặc, chính ả tự nói ra đấy thôi. Thực chất vẫn là cái trò dền dứ của nhũng con đàn bà chai sạn đã tiếp xúc với quá nhiều đàn ông. Được thôi, đã dền dử tức là chấp nhận sự bạo liệt. Cha! Nhìn ả cong cớn, bộ ngực đưa lên đưa xuống mới ngon chưa kìa? Anh lừ lừ tiến lại… Đoán biết được điều ấy cô gái khẽ thở dài, đi ra mở bung cánh cửa đang đóng kín, nói một câu bâng quơ:
- Mấy giờ rồi không biết? Chao! Ở đây cứ tối xuống là lúc nào cũng tưởng như nửa đêm.
Thế là tắt hẳn. Một lần nữa anh đứng trơ khấc dưới ánh đèn, lần này thêm cả gió từ ngoài biển thổi vào. Tình thế này đã dồn anh vào chỗ kẹt, ở thì muối mặt, về thì vô duyên, giống như một sự khước từ hắt hủi mà anh chưa một lần bị nếm trải. Cô gái đứng im nơi khung cửa, mắt nhìn mông lung ra ngoài như mải nghe tiếng sóng cựa mình ở rất xa. Nắm lấy cái cơ hội ấy, anh cố chuyển phong độ:
- Bắt đầu như thế nào, hãy nên kết thúc như thế. Còn thiếu điệu tăng gô, ta hoàn tất nốt rồi chia tay giống như hai người bạn.
Cái cảm giác của người vừa ngủ vừa nghe được tiếng ngáy của mình thế nào thì giờ đây anh cũng có cảm giác như thế. Cô gái không trả lời, nét mặt buồn man mác. Giây lâu cô quay lại, mửa cười thật dịu dàng:
- Tôi muốn anh là một người bạn tốt. Bao giờ cũng tốt. Bởi lẽ, ngay từ ngày đầu giải phóng, tôi đã được đọc thơ anh, yêu thơ của anh, thậm chí đến bây giờ vẫn có những bài, những câu tôi còn thuộc. Nếu anh biết rằng thơ anh ngày ấy gợi nhắc cho tôi nhớ đến một con người, một kỷ niệm mà mỗi lần nghĩ lại là tôi thấy nôn nao, day dứt thật lạ lùng. Khi đến đây, thoạt nhìn thấy anh, tôi đã ngờ ngợ nhưng chưa nhận ra. So với một vài tấm hình chụp trên báo hay anh nói trên ti vi, anh khác đi nhiều quá? Tôi vẫn còn đinh ninh một Thi Hoài trẻ trung, mắt mở to cương trực và dịu dàng, vầng trán trong sáng, nét cười hơi rụt rè… Có lẽ chính vì ấn tượng đó nên tối nay, khi anh bước vào, tôi đã đón anh như đón một người hằng quen biết và có phần ngưỡng mộ.
- Tôi hiểu! - Thi Hoài nói nhỏ mặc dù anh chẳng hiểu gì cả.
- Thậm chí cả nể nang dễ dãi như anh biết rồi đấy. Phải nói thơ anh, con người anh dù bây giờ có già đi, bụi bặm đi nhưng vẫn dễ làm xiêu lòng đàn bà con gái nếu như…
- Nếu như sao? - Đôi mắt đùng đục của anh loé lên một chút sáng.
- Nếu như… Nhưng nói anh không được mếch lòng nhé? Anh cứ coi đây là nhận xét của một độc giả tầm thường. Nếu như thơ anh gần đây đừng sa vào quái dị. May mắn hơn mấy anh hay cũng là bất hạnh hơn không biết tôi đã có những năm tháng sống trong chế độ cũ thứ thơ ấy tôi đã được đọc nhiều. Tôi không thích! Nó không phải là những rung động thực sự của trái tim con người. Có lúc buồn, tôi đã nghĩ: Mấy anh ở rừng ra hay ở ngoài kia vào, một thời thơ văn đã hoà nhập với nỗi niềm, với sự hướng thiện của con người, bây giờ không hiểu sao lại tự đánh mất đi, uổng quá! Tất nhiên tôi không nói đến những vần thơ xơ cứng, ầm ào mà mấy anh thường gọi là minh hoạ. Loạt ấy đang kể gì.
Bất ngờ và ngoài sức dự cảm, Thi Hoài hứng trọn một thùng nước lạnh dội từ đầu xuống chân, nó ngấm vào cái huyệt đau đáu nhất trong tâm hồn anh. Nhưng cũng chính vì không còn gì để ướt nữa và vì ý thức đây là cơ hội tháo gỡ nỗi bẽ bàng tốt nhất nên anh tỏ ra hay cố tỏ ra hiếu thắng:
- Vâng! Nhưng tôi có được phép tranh luận lại tí chút không? Dù sao đó cũng mới chỉ là một cảm nhận riêng lẻ.
- Kìa! Nghệ thuật là để cảm nhận chứ đâu phải để lý luận, anh. Nó cũng giống như là những bức tranh tôi vẽ; vẽ cho mưu sinh và vẽ cho mình. Xin lỗi, tôi không có ý gán cho mấy anh cái nghĩa mưu sinh ấy. Tôi nghĩ nghệ thuật là cái thật của tâm, chỉn cũng phải chỉn từ tâm, ca cũng phải ca từ tâm, nhất định không vay mượn.
- Trời đất! - Anh lại giơ hai tay lên làm một tượng đái oán thán nữa - Tốt đẹp và chất phác quá cô hoạ sĩ ơi! Nghệ thuật đâu có dễ dãi như cuộc đời, trong quá trình tìm kiếm nó, con người phải…
Mới nói đến thế, bất chợt có tiếng gõ cửa và cô gái người Quảng Bình đẩy cửa bước vào. Áo màu nõn chuối, quần phăng ống nhỏ, tóc tết bím, giọng cô thật to:
- Không đi xem phim tối nay phí quá chị Dung ơi? Đánh nhau, yêu nhau suốt từ đầu đến cuối nhé? Chào anh ạ?
- Vâng, chào cô?
- Em đi xách nước chị Dung nhé! Chị có tắm không?
- Thôi, để mai sớm sủa rồi làm. Hoà, ngồi chơi đi! Giới thiệu với Hoà đây là anh Thi Hoài, nhà thơ có tên tuổi của thành phố mà chị em mình có vinh dự được làm hàng xóm.
Thi Hoài lảng nhìn đi chỗ khác. Hoà, ngồi chơi đi em… là hỏng, hỏng hoàn toàn rồi. A đang muốn đuổi khéo mình đi. Lại còn giới thiệu nữa! Giới thiệu với ai, với cái con đàn bà nửa quê nửa tỉnh này ấy à? Rõ thật… Mà coi cô ta cứ nhìn mình trân trân ra kìa? Tức là ả chưa hề nghe tên mình, đọc thơ mình. Tốt thôi, cám ơn, đây là cái cớ thuận tiện nhất để chuồn? Còn chuyện thơ phú ư? Vớ vẩn? Đàn bà đẹp, càng đêm hôm càng đẹp. Cớ gì mà động mở mồm là chao chát, là lý luận nọ kia, là… đối thoại phát chán. Mình có đến đây để bàn về thơ hay hay thơ dở đâu kia chứ. Nhưng cũng còn là may khi cút ra khỏi căn phòng này lại được đôi cánh rách nát của thơ ca nâng đỡ ngàn lần hơn cái lùi lùi bẽ bàng.
- Muộn rồi, tôi về nhé! Chúc các bạn ngủ ngon.
Anh đứng phức dậy, ngoắt người đi luôn. Phía sau anh tịnh không có một tiếng trả lời. Ra đến ngoài rồi, Thi Hoài mới thở cái phào, một cái thở phào cay đắng. Cũng may mà mình chưa đến nỗi máy mồm ông ổng đọc cái bài thơ định tặng ả! Sẽ còn trơ trẽn đến mức nào nữa! Anh đi nhanh như trốn chạy chính cái sự ê chề đang nổi gai trên da thịt mình. Nhưng ở một nơi nào đó khuất lẻo trong tâm hồn, anh biết rằng mình không dễ dâng từ bỏ được hình ảnh cái con người hiện tại anh đang rất căm ghét này. Rồi ra anh sẽ còn lảng vảng đến đây nữa, như một sự ma dẫn lối quỷ đưa đường… Có một tiếng vang ở trong tim… Đục ngầu và thây lẩy… Xé toác ra nắm lấy… Chấm vào, ngân hà đắng mặn… Nuốt không trôi… Nhìn óc vữa của mình… A-men.
Chú thích:
(1) Rô bốt (robot): Người máy.
(2) Đông Giăng (1665): Tên nhân vật trong vở kịch cùng tên của nhà viết hài kịch lớn nhất nước Pháp, Molie, được miêu tà là một tên "Sở khanh quý tộc".

 

CHƯƠNG 7

Sau đó vài ngày, vào một buổi tối trời lắc rắc mưa, có một chiếc xe máy cỡ 135 phân khối chở hai người đàn ông thân mình lầm bụi đột ngột dừng lại ở thị trấn.

Người lớn tuổi hơn, khoảng trên dưới bốn mươi gì đó, vận bộ đồ thể thao du lịch đường dài để lộ những bắp thịt săn rắn, trắng trẻo, đặc biệt trên khuôn mặt xương xương lặng phắc, phảng phất một nét buồn lì lợm, quay lại dặn nhỏ một câu với người cùng đi rồi bật ga châm thuốc, lặng lẽ rời bỏ quầng sáng đèn đi sâu vào con đường cát mịn dẫn đến khu chòi nằm hẻo hút cách đó không xa.
Lúc ấy Dung và Hoà đang ngồi trò chuyện trong căn chòi nhỏ của mình. Đúng hơn, một người đang vẽ, một người ngồi đan.
- Chị vẽ gì - Hoà ngước lên nói - Em không hiểu gì cả? Chỉ thấy chỗ thì đỏ rực, chỗ lại xanh lét, biển với trời rối nhằng vào nhau trông sờ sợ là, cứ như tất cả đang sắp đến ngày tận thế. Lại còn người nữa: toàn thấy mắt, mắt trong vách đá, mắt trong lòng biển, mắt cả trong không trung, ghê khiếp!
- Thế đấy! - Dung cười nhẹ - Sống thêm vài tuổi nữa, trải thêm vài cảnh đời ngang trái nữa, lúc ấy Hoà sẽ hiểu, đừng nhìn vào tranh, hãy nhìn vào trong mình ấy.
- Thì cuộc đời em đâu đã có gì may mắn. Vừa lớn lên, chưa kịp yêu vụng nhớ thầm một anh trai làng nào thì đã gặp chiến tranh, thế là đua bạn đua bè vào Trường Sơn làm cô gái phá bom. Hết bom, tuổi lấy chồng đã quá, lại bệnh này tật nọ trăm thứ xập xệ trong người, nghĩ cũng chán. May mà gặp chị.
- Năm nay Hoà có tính đi thăm mộ anh ấy không?
- Có chị ạ! Có thể em sẽ xin các anh ở đó cho dời về đây luôn nếu như chị em mình tính vĩnh viễn sống ở chốn này.
- Không… Đừng vội! Có thể…
- Kìa sao mặt chị lại tái đi như thế? Em đóng cửa lại nhé!
- Đừng! Nhưng em cứ dời đi. Dù sao đấy cũng là một mối tình đẹp Có một người đàn ông để thương nhớ dù không còn nữa vẫn hơn người ấy đang sống nhưng chẳng còn gì hay có thể chẳng còn gì. Anh ấy chết trẻ nhỉ? Khi nhắm mắt, anh ấy vẫn biết rằng có một người đàn bà đang khắc khoải nhớ về mình, sẽ đi tìm mình, thế là thanh thản. Cứ dời đi em ạ! Chúng mình sẽ ở đây vĩnh viễn, phải, vĩnh viễn.
- Sao giọng chị buồn thế?
- Không…
- Còn chị? Chị đẹp, chị lắm tài thế, bao nhiêu kẻ phải lòng nhưng sao chị… ở với nhau gần trọn năm rồi, kể từ cái đận chị bắt gặp em đang rũ xuống trong cơn sốt rét tại sân ga rồi chị đưa về nhà ấy, nhưng mọi tâm sự riêng tư chị vẫn giấu, chị không cho em hay. Hình như chị đang có điều gì? Nhiều lúc nhìn chị thật trẻ, nhiều khi thấy chị lại rất già, rồi chị vui đấy, buồn đấy, có đêm em nghe tiếng chị khóc âm thầm nữa.
- Này Hoà! - Dung lảng chuyện - Buổi chiều nhìn ra biển, Hoà thấy biển màu gì nào? Những hôm trời thật ảm đạm ấy.
- Màu gì ư? Em chỉ thấy… thấy buồn thôi.
- Cố thử nhớ lại coi! Thử liên tưởng đến cả những buổi chiều trong rừng Trường Sơn nữa. Nào!
- Rừng ấy à? Buổi chiều… Hình như nó giống màu hoa mướp già.
- Hoa mướp già - Dung reo lên - Hoa mướp héo! Đúng quá! Tuyệt quá! Cám ơn em nhé! Nếu không phải là Hoà, là cô gái đã bỏ trọn cả tuổi trẻ, cả hạnh phúc trong những cánh rừng già thì làm sao nhận biết được cái sắc màu huyền bí ấy. Hoa mướp héo! Trong người em chứa đựng một tố chất nghệ sĩ bẩm sinh đấy. Thú thật, tôi ghen với em.
- Chị chỉ… - Cô thoắt đỏ bừng mặt - À, ba cái tranh lụa của chị, em đem ký gửi trên phố, hôm qua họ trả được sáu chục ngàn.
- Nhiều thế kia à? - Mắt vẫn nhìn vào giá vẽ, Dung thờ ơ hỏi.
- Để em mang ra đưa cho chị.
- Khỏi đi! Tôi đã nói rồi, tiền của tôi là tiền của em, em giữ để lo chi phí mọi khoản, tôi giữ làm gì. Nhân tiện tôi dặn này: Hoà không bao giờ được cầm tiền của ai gửi cho tôi, dù gửi với bất cứ động cơ thái độ nào, kể cả của anh ấy.
- Dạ… Nhưng chú Tư là người đàng hoàng, bụng dạ thật thà, em nghĩ…
- Người ta càng thật thà tốt bụng, mình càng phải đối xử trở lại cho đúng mức hơn. Vả lại, anh Tư trước đây cũng tốt với chị nhiều rồi.
- Dạ!
- Mấy thứ tôi dặn, Hoà đã mua chưa?
- Em đã mang lên cho anh Quang. Tội nghiệp! Con người hiền lành khoẻ mạnh vậy mà lại dở người! Nhưng cũng có lúc anh ấy nói khôn và tế nhị ra trò đấy. Khi em đưa, anh ấy đứng lặng phắc một hồi lâu rồi lí nhí cám ơn, có vẻ xúc động lắm. Tất nhiên theo lời chị dặn, em không nói những thứ đó là của ai.
- Còn sách báo?
- Dạ, em đặt mua đủ. Ông bưu điện cứ ớ ra hỏi em mua cho vị giáo sư nào mà nhiều thế, cả loại tiếng Anh và tiếng Pháp.
- Thỉnh thoảng nếu rảnh, Hoà sang chơi trò chuyện hoặc đỡ đần chút ít cho cái người đàn ông chết vợ chết con ở ngoài biển ấy nhé! Tình cảnh, vậy mà cô đơn hoài dễ thành tâm thần phân lập lắm!
- Em thấy chị lạ thật đấy. Na ná giống một bà xơ từ thiện ở khu vực này.
- Có thể thiên hạ sẽ cho là chị lập dị, chị rởm đời, thân mình không lo lại đi lo không đâu cho người đời. Biết làm sao được. Nơi đây chỉ có mỗi chị em mình là phụ nữ.
- Em hiểu. Chính thế mà em càng quý trọng chị hơn. Anh Hoàng giám đốc ở chòi bên cũng thường nói về chị như thế. Em thấy anh ấy cũng lạ. Đêm nào cũng ngồi trước bàn đến gần sáng để rồi sáng hôm sau gặp lại, tóc anh ấy lại bạc thêm một chút. Anh ấy có hỏi em nhiều về chị, nói rằng hình như đã gặp chị ở đâu đó một lần rồi, lâu lắm nhưng em lảng đi không trả lời.
Dung khẽ chau mày, ngọn bút lông trên tay đột nhiên sững lại rồi trượt mạnh một nét tạo thành một khoảng xám đậm trên bầu trời vần vụ.
Cùng lúc có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ hai nhịp một thận trọng và tự tin. Cửa mở… Người đàn ông đi xe máy phân khối lớn hồi nãy bước vào, y đứng choáng gần hết chiều cao khung cửa, mắt nhìn đau đáu vào Dung rất lâu, rất chăm chú dường như không cần biết có ai ở quanh mình. Lát sau y mới cất tiếng nói, một thứ tiếng trầm khà nhưng sắc lạnh:
- Thời gian đối với em chả là cái gì hết. Em vẫn vậy, lại còn đẹp hơn.
Cô gái cũng nhìn chết sững vào người mới đến, cặp môi thoáng nhợt đi. Rõ ràng, tiếng nói của cô rung lên không bình thường:
- Anh đấy ư?… Rốt cuộc lại vẫn là anh!
- Bao giờ cũng vẫn là tôi, dù số phận có dội xuống đầu tôi nghiệt ngã đến thế nào.
Như lệ thường, Hoà kín đáo xin phép ra ngoài. Người đàn ông nhìn theo, cười khẩy:
- Người hầu à?
- Không, một người bạn.
- Dung mà cũng có bạn? Một sự kiện hoàn toàn mới mẻ. Không sao, miễn là trung thành. Cô ta có tin được không?
- Nói đi, anh tới đây có việc gì? - Dung sa sầm mặt.
- Vẫn như xưa: Nhớ! Thế thôi!
- Kỳ quặc thật! Sao anh biết được chỗ tôi ở?
Bằng mọi cách, kể cả đáo xới tung hê cả vỏ hành tinh này.
- Tôi không có ý muốn gặp anh.
- Em nói dối. Nhìn vào mắt em là biết em nói dối.
Dung cúi mặt xuống giây lâu rồi ngẩng lên:
- Giữa chúng ta đâu còn gì nữa. Nên tha cho tôi.
- Còn những kỷ niệm và con tim luôn luôn đau nhức của tôi. Nó chỉ hết khi tôi biến mất khỏi cuộc đời này hoặc ngược lại.
- Bao năm tháng đã trôi qua, cuộc sống không giúp anh khôn ngoan hơn chút nào sao?
- Khôn chứ, khôn tới đểu cáng và lưu manh nhưng đối với em tôi không cần khôn khéo. Riêng em, tôi sẵn sàng bao giờ cũng làm kẻ dối.
- Trời ơi! Tôi chán ngấy những lý lẽ như vậy rồi.
- Vì em có nhiều thằng đớn hèn rót vào tai cái lý lẽ ấy. Còn tôi, tôi chỉ có một mình em, lúc nào, ở đâu cũng chỉ nói một giọng.
Cô gái khẽ rùng mình một cái rồi để rơi người xuống ghế, mắt nhắm nghiền lại. Một đám mây đen bay qua vầng trán trắng xanh của y. Đôi mắt y thoắt trở nên dữ dội nhưng giọng nói lại mềm xuống đến thiểu não:
- Tôi vừa ra khỏi nhà tù, đúng hơn là trốn khỏi và ngôi nhà tôi tìm đến đầu tiên là em. Chắc em lấy làm lạ? Chính những bức tranh của em bày bán trong các cửa hàng mỹ nghệ ở thành phố đã làm cái công việc chỉ điểm cho tôi. Khi chợt nhìn thấy những gam màu và nét vẽ quen thuộc ấy, tôi đã thốt kêu lên và chút nữa thì bị bắt trở lại. Như vậy là em vẫn chưa ra khỏi biên giới, em vẫn ở lại và em vẫn vẽ. Em vẽ đẹp hơn, không đau buồn ảm đạm như ngày xưa. Em đang vui? Tôi nghĩ thế và thấy u uất ghê gớm. Chả lẽ cô ấy đã tìm được nguồn an ủi trong cuộc đời này, đã thu xếp được một chỗ đứng chân trong cái xã hội đầy thù hận và đáng nguyền rủa ngàn lần này! Tôi không tin và tôi đến đây… Tôi yêu em, vẫn yêu em và suốt đời chỉ có thể yêu một mình em thôi. Biết đâu em không đi, em ở lại và cũng vì tôi, chờ đợi tôi phải không? Nói đi em!… Năm năm tù ngục, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là suy nghĩ về em và bằng mọi cách thoát ra khỏi để được gặp em, đâu là lần cuối.
- Thôi… Thôi đừng nói nữa! Tôi…
Cô gái co dúm người tạt, mặt nhăn quắt như đang lên cơn đau tim. Y đi đến bên cô, gần như quỳ xuống úp mặt vào bàn tay cô đang run rẩy đặt trên đùi.
- Ở trong tù nghe tin em không còn nữa, em đã chết bởi một căn bệnh hiểm ác, tôi đã định lừa giết tất cả bọn cán bộ trại rồi tự tử luôn. Không có em cuộc sống đối với tôi chẳng có ý nghĩa lý gì hết. Đúng không em? Căn bệnh ấy có thật không?
!!!!
- Cháy ruột cháy gan khi nghĩ rằng sẽ muộn mất sẽ không bao giờ còn gặp lại được em nữa. Không ngờ thật hoàn toàn không ngờ hôm nay gặp lại em vẫn là em như trước! Em qua khỏi cái căn bệnh quái ác ấy thật rồi ư?
- Bệnh gì? - Cô gái lạnh mặt hỏi.
- Chính tôi đang muốn hỏi em.
- Thế thì nó vẫn còn, còn nguyên vẹn.
- Phải chăng… Vì lẽ đó mà em từ bỏ đô thị ra đây để…
- Để chết. Anh đã đoán đúng.
- Tầm bậy! - Y đứng dậy và nếu cô gái không ngửa người ra sau một chút thì y đã ôm xiết cái khuôn mặt đang bợt bạt đó vào ngực mình. Đó là một suy nghĩ ngốc nghếch, em không được phép. Em phải đi khỏi nơi đây, đi khỏi cái bãi biển đầy mùi tử địa nghĩa trang chết chóc này, đi khỏi luôn cả cái quốc gia không thích hợp với em, với chúng ta. Tôi đến đây, tôi làm mọi việc cốt chỉ để đưa được em đi. Hãy chuẩn bị đi, muộn lắm là chừng nửa tháng sau, khi gió nồm nam bắt đầu thổi, ta sẽ lên đường, lên đường từ chính bãi biển này.
- Không…
- Em đừng ngại. Mọi việc tôi đã nung nấu và chuẩn bị rập rạp ngay từ trong nhà tù. Lúc này chỉ cần rà soát và móc nối lần cuối. Bạn bè chiến hữu có ở khắp nơi, tin chắc họ không quên lãng chúng ta. Em nên đi, phải đi! Sang bên đó em sẽ có điều kiện chữa trị được bất cứ thứ bệnh gì.
- Nếu tôi không có bệnh gì? Và nói chung tôi không có bệnh gì cả.
- Càng nên đi. Lúc ấy em sẽ chữa trị sinh mệnh cho tôi.
- Anh uống nước đi! - Dung buồn bã lắc đầu.
- Nếu có thể được, em rót tôi xin ly rượu. Hơi lạnh.
Rượu chảy chầm chậm vào cổ họng y… Y tự tay rót thêm ly nữa… Ly nữa. Tất cả đều một hơi cạn đáy. Mặt y hồng hào trở lại, con mắt trở nên ươn ướt.
- Bên đó bạn bè thân quyến tôi có nhiều. Để sống không khó mấy, thậm chí tôi có thể sống ngay ở đây cũng vẫn đàng hoàng nhưng để được sống trọn vẹn thì cần phải có em. Cứ sang đó, có thể em ghét bỏ tôi, có thể em không bao giờ hoàn toàn là của tôi như trong dĩ vãng, có thể em tồn tại độc lập hay tồn tại cùng với ai khác, không sao, tôi đều chấp nhận, miễn là có em bên cạnh trong cuộc hành trình dằng dặc đầy khó khăn nhưng cũng hết sức lãng mạn này.
Có một tiếng động nhẹ bên ngoài. Y dừng lại, đảo mắt loang loáng về phía đó. Tiếng động to hơn. Y đi đến mở hẳn cửa, quét mặt vào bóng tối hồi lâu. Im lặng… Y quay lại:
- Bọn công an có hay lảng vảng qua lại đây không?
-!!!
- Con bé hồi nãy có tin được không? Con mắt nó nhìn tôi đầy ác cảm, hệt con mắt của bọn cán bộ coi tù. Bụi đời à? Hay dân tứ chiếng ở ngoài kia vào làm ăn? Hay là cộng sản đấy?
- Anh cứ ngồi xuống đó đi! - Dung mệt mỏi nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3