Bãi bờ hoang lạnh, chương 01

 

Chương 01

Nơi đây ngày trước là một cơ sở dịch vụ nghỉ mát nhưng vì nằm ở vị thế quá heo hút nên ế khách đánh phải tự cáo chung sau khi đã được dỡ đi những chi tiết quý giá, chỉ còn lại bốn căn chòi tơi tả như bốn cái nấm rơm kiến trúc theo kiểu nhà rông mà dù có tháo ra chuyển đi cũng chỉ thêm mất công.

 

Thế là xong. Đất của trời, chòi của biển, nếu một ai đó muốn ra đây trú ngụ thì chỉ cần báo cho chính quyền địa phương một câu, đóng ít tiền gọi là thuế đất, thuế an ninh cho phải phép là được toàn quyền sử dụng.
Nơi đây, vào khoảng hơn một tháng nay đã xuất hiện ba người đàn ông lần lượt tới chiếm dụng ba căn chòi làm thành ba căn hộ độc thân. Ba cánh cửa hầu như gài kín suốt đêm ngày, ba cái bếp lúc đỏ lửa lúc lại lạnh tanh, ba khuôn mặt dửng dưng lặng phắc như không quen không biết nhau… Thời gian trôi đi. Bãi biển đã chết, sự có mặt của ba con người này càng làm cho nó quạnh quẽ giá lạnh hơn. Thế rồi bỗng một ngày…
Sớm tinh mơ, có một thi sĩ trẻ phiêu giạt đi men theo chân sóng. Anh cao chừng một mét bảy mươi, ngẳng gầy, nước da xanh tái, cặp mắt to vừa phải, đùng đục màu ưu tư, vầng trán sáng sửa tuy hơi hóp ở bên, miệng rộng, ướt át và hàng ria mép hẹp bản mọc dài ngắn khá tuỳ tiện. Nhìn chung anh không thuộc típ đẹp trai nhưng trông hơi là lạ toát lên cái vẻ lãng mạn phong trần mà các cô các bà thời nay khá ưa thích.
Gió biển phập phồng thổi từng đợt như từ chân sóng cuộn lên chứ không phải từ khoảng không gian bao la nhạt nhoà ào về. Đất ngái ngủ, trời ngái ngủ, ngay cả những con sóng cũng đang ngái ngủ chểnh mảng lết mình vào bờ, để phả ra trong sương sữa cái thứ mùi nồng ngậy hoi hoi… Thi sĩ khẽ rùng mình. Anh dõi mắt vào mông lung sương sớm. Đại dương kỳ quặc đến nao lòng. Hiện hữu và không hiện hữu, vô vị và nồng nã, hiền hoà và bặm trọn, hữu hạn và vô hạn, chẳng có gì và có tất cả… Một tuần có bảy ngày, thế giới có bảy kỳ quan, vũ trụ có bảy màu sắc, ngay cả mặt biển cũng có bảy màu! Con số bảy lẻ loi tội tình ứng nghiệm cho điều tâm linh nào vậy? Bất giác anh bật nói:
- Mỗi khi nữ thuỷ thần vào mùa kinh nguyệt, nàng thường bất thần nổi giận. Khi ấy, hỡi những ngư dân ngư phủ gần xa xin chớ dại khờ mà dong buồm ra khơi… Ôi, người thi sĩ xứ India, chỉ nội một câu đó cũng đủ để ông trở thành bất tử.
- Ông nói cái gì cơ ạ? - Một ông già đi đánh cá đêm về từ chân sóng ngơ ngác hỏi lên.
- Kinh nguyệt! Tôi đang nói biển đang vào mùa kinh nguyệt bác vạn chài ạ!
- Thật là cái đồ rỗi hơi?
Bác thuyền chài cúi xuống càu nhàu trong khi Thi Hoài, tên nhà thơ, đã bỏ đi được một quãng xa. Anh hít một hơi đầy lồng ngực. Gần đây anh tự nhận thấy cái khả năng suy tưởng của mình cùn nhụt đi đến thảm hại, nếu có chăng nữa lại thường dồn tụ về khía cạnh… đàn bà? Nồng ngậy và thanh tao. Sóng là đùi non rát bỏng băng hà. Là thịt của trời, là gân của biển dứt ra. Là máu tưới tràn vào bào thai lịch sử… Quy luật là chẳng có gì quy luật. Cắn vào em, cương lĩnh… Gớm! Thơ với chả phú, nhưng xét đến cùng là được! Bản chất sự vật tồn tại thế nào thì phải gọi đúng tên khai sinh của nó như thế. Vòng vo ư? Phẩm từ? Xin chào! Ai điếu!… Dứt ra… Gân và thịt và nồng ngậy nõn nà. Từ ngực biển bung lên một khoảng trời nhân bản. Em đi qua. Tôi đi qua. Cái chết cót két đi qua… Thi sĩ chợt mỉm cười. Cái cười èo một lúc rạng đông pha chút hài lòng, pha chút tự giễu.
Bất chợt nhà thơ vấp nhẹ. Cái vấp trong mắt. Trước mặt anh, không xa lắm, ẩn hiện trong sáng sớm là một dáng hình con gái mặc áo tắm hai mảnh, đang uốn lượn mềm mại trên thảm cát ướt. Ánh rạng đông chưa lên, tất cả vẫn đang còn chìm trong một màu bàng bạc, cái thân hỉnh đó sáng ngà lên khác lạ. Vô lý? Ai đấy nhỉ? Người hay ma? Vùng biển bị bỏ quên này hơn một tháng nay có thấy một bóng đàn bà con gái nào đâu? Hay nữ thuỷ thần rẽ nước hiện lên giao thoa với âm hưởng những vần thơ còn nằm âm thầm trong tâm tưởng của ta? Không… Anh bỗng cảm thấy sống lưng mình toát lạnh.
Chả lẽ đó lại là oan hồn vất vưởng của những kẻ vượt biên gặp nạn lâu lâu trôi giạt vào bờ sáng nay hiện lên đòi cứu mạng? Không, con người kia rõ ràng bằng xương bằng thịt, ta còn nghe rõ được cả tiếng chân giẫm trên cát lạo xạo kia mà. Thi sĩ nhẹ chân đi dần lại. Nhẹ thôi, thật nhẹ, mi chỉ cần mạnh chân một chút, hấp tấp một chút là cái tiếng động phàm tục toát ra từ mi sẽ tức thời xoá biến đi cái ảo ảnh kỳ thú này. Ảo ảnh… Đúng! Đã đến sát gần, đã nhận biết cái thân hình bồng bềnh kia là ai, ánh mắt của anh vẫn đờ ra, chấp chới. Trước một sự hãi sợ tột cùng, người ta có thể nhủn chân nhủn tay, song trước một cái đẹp toàn bích ập đến bất chợt, đặc thù sinh học này vẫn hoàn toàn có thể xảy ra. Thi Hoài thấy bủn rủn toàn thân. Đẹp quá! Liệu còn có ai, có cái gì đẹp hơn biểu tượng của sự hoà nhập thiên nhiên tinh khiết đến thế kia không? Chân dài và thon, khi đứng, hai cặp đùi tròn lẳn dính sát, khít khao tưởng chừng đến một ngọn gió mảnh nhất cũng chẳng thể lọt qua, đường hông nở nang vừa phải, lượn một vòng nhức mắt lên eo bụng. Chao ôi, cái eo thắt toả kia chỉ có thể tìm thấy ở những bức tượng thuộc thế kỷ ánh sáng bên Tây phương thôi. Một chút váng vất xoay chuyển trong đầu, thi sĩ mơ màng nhắm mắt lại… Lúc mở ra, khuôn mặt đàn bà kia đập mạnh vào trí não. Một khuôn mặt đẹp, buồn, kiêu hãnh và hơi cam chịu rất ăn nhập với đôi mắt u hoài và hiền dịu. Lúc này đây, cả khuôn mặt thanh thoát, sống mũi thẳng, cái miệng nhỏ hơi hé ra, cái cằm sao lại tròn trịa đến thế đang ngả hẳn ra sau để mặc cho bộ ngực căng lên thách thức, để mặc cho mái tóc dài hơi ánh xanh dạt bay buông thả đến lả lơi, không tin là có thật trong cảnh vật hiu hắt phong rêu này. Thi sĩ ngồi xuống một tảng đá, hai tay chống cằm, miệng cười vơ vẩn. Anh đã nhận ra cô gái hàng xóm mới đổ bộ xuống chiều tối qua trên một chiếc Lada màu trắng sang trọng. Cùng xuống còn có một cô gái khác dáng bậm bịch quê mùa ôm trên tay một vật gì kềnh càng được phủ kín bằng vải trắng. Một người đàn ông nhỏ thó nhưng bệ vệ đưa chìa khoá phòng cho cô rồi lên xe trở lại luôn. Thế là thêm công dân thứ tư, một công dân đàn bà duy nhất trong cộng đồng dân cư chỉ có bốn người trong chòm nhỏ giữa rặng điều, hình thành một hoang đảo biệt lập khá xa với thế giới bên ngoài. Quả thật chiều hôm qua khi xuất hiện cô gái trong bộ đồ soa xanh mát, anh không thật lưu ý lắm. Lại chuyện lòng thòng bồ bịch gì đây hay một đôi vợ chồng học đòi trưởng giả bịa đặt đưa nhau từ thành phố xuống biển nghỉ cuối tuần. Phàm là cái thói trai gái, càng đưa nhau đến vùng lẻ khuất lại càng hấp dẫn. Cái mốt thập kỷ tám mươi này vẫn chứa trong cơn cuồng nộ dục tình một thoáng thiên nhiên lãng mạn như vậy. Vả lại… Cô ta trông cũng thường! Ở thành phố đã lâu, lại thường hay lui tới những chốn phồn hoa đô hội, anh đã đánh mất đi khá nhiều cái cảm giác sững sờ trước một nhan sắc diễm kiều huống chi đây chỉ là một vẻ đẹp trung bình. Vậy mà sớm nay… Thi sĩ lại ngẩn ngơ cười…
Sóng bắt đầu vỗ mạnh hơn vào bờ. Động tác của cô gái cũng có chiều dồn dập hơn. Cô dang tập thể dục. Một thứ thể dục nhịp điệu mà dàn nhạc là những lượn sóng đang xô đuổi nhau kia. Dào dào dạt… Dào dạt dạt… Sóng trào lên, con người vươn tới. Sóng rút ra xa, con người chao xuống. Mái tóc cô dập dềnh, đôi chân cô văng về phía trước, văng về phía sau. Hai cánh tay cô bay lượn như đôi cánh hải âu nhợt nắng. Tấm lưng tròn mảnh chuyển động bâng khuâng theo đường xoáy trôn ốc mỗi lúc mỗi nới rộng ra tới nhập nhoà vào sóng. Và có lúc, giống như một con chim trời cánh nhỏ, toàn thân cô bay lên lượn lờ trên mặt nước. Một mình cô thực hiện trọn vẹn một vòng luân vũ trước thiên nhiên, hoà đồng tinh khiết vào biển cả. Vũ khúc của những nữ thuỷ thần. Vũ khúc đắm say nhất mà anh chưa một lần được chứng kiến kể từ ngày ở rừng ra đến nay. Và cái sóng nhạc ấy nữa! Cái sóng nhạc chứa trong lòng nó tất cả những tổng phổ phức tạp nhưng lại được thoát ra bằng những giai điệu bình dị xiết bao? Kỳ lạ quá! Suốt nửa cuộc đời nghe biển rầm rì mà mãi tới sớm mai này, anh mới chợt thấy những con sóng va nhau trùng điệp cũng gợi lên cái thanh ba bổng trầm réo rắt, cái thanh ba xôn xao tĩnh lặng chắt lọc từ độ sâu thầm kín tầng đáy đại dương.
Bầu trời rạng dần. Mạn chân trời, độ nở phồng căng nhức của mặt biển báo hiệu một cái gì đó sắp xảy ra của sự sinh sôi thoát xác mang tầm vĩ mô vũ trụ. Cả không gian bao la nín lặng khác thường… Mặt biển nở phồng hơn nữa, căng nhức hơn nữa… Rồi vỡ toác ra trong một cái rùng mình đau đớn. Vầng mặt trời xuất hiện rục rỡ, non tơ, toả hào quang ngan ngát ra bốn hướng. Bả vai mảnh mai của cô gái đột nhiên phát sáng, hình thành một đường viền mềm mại màu hồng ngọc. Đường viền ấy loang ra, tràn ngập khắp thân thể, mỗi lúc mỗi đậm hơn và dường như hội tụ đủ cả bảy màu trắng đỏ vàng xanh… Gió nhẹ, nắng dịu. Biển êm đềm. Có lẽ chỉ chờ giây phút xuất thần lớn lao ấy, giống như một cánh chim ăn nắng, cô gái lao người xuống nước làm bay lên muôn ngàn hạt trân châu lấp lánh sáng. Và cô bơi ra xa…
Thi sĩ khẽ thở dài đứng dậy. Thế là, dù cái hình ảnh kia vẫn hết sức tươi rói nhưng giống như thực tại nghiệt ngã, vầng thái dương vô tình đã tàn nhẫn xoá đi cái ảo ảnh đang choáng ngợp trong anh. Tuân theo một sức hút kỳ dị anh thả bước đi ra vùng chân sóng, nơi từ đó cái ảo ảnh của anh đang ngập chìm vào vũ trụ mang thể lỏng. Sóng dào lên. Anh thốt rùng mình, vội co chân lại, lắc đầu đi chếch lên cao. Và chính lúc đó Thi Hoài bỗng thấy co thắt trong ngực… Ngư dân vùng này thường bảo vài tháng đôi lần họ có bắt gặp một cái lườn cá mập lùi lùi vào sát bờ rồi lại lùi lùi quay ra. Bãi biển hoang, hẳn chả có điều gì phải hoảng hốt, vội vàng. Hú… Hú… Anh bụm tay vào miệng vận hết sức nhưng thảm hại sao, tiếng gào từ một bộ ngực chỉ quen đọc thơ đã không cho anh được độ vang cần thiết. Anh lội ào xuống biển nhưng ngay sau đó lại loáng quáng quay lên. Anh bơi tồi lắm và dù có không tồi thì cũng vậy thôi. Ở xa, cái đầu cô gái đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ xỉu, lúc chìm lúc nổi giữa những lượn sóng nhấp nhô. Trong mỗi lượn sóng ấy, anh quýnh quáng nhìn ra thành những vẩy lườn cá mập xám xì, nhung nhúc. Và cả vùng biển, nắng hay là máu đang xối xả loang ra?… Hai tay bưng lấy mặt, thi sĩ không dám nhìn thêm nữa để trốn đi một ảo ảnh khác đang bầm tím trong dầu.
Vừa lúc đó trên mỏm đồi cao ở phía sau bỗng rung lên một tiếng hú âm vang. Tiếng hú vút cao lảnh lói rồi trầm xuống lan xa, trong như chui sâu xuống đại dương biến mất nhưng lại vượt lên thách cứ cùng sóng gió. Tiếng hú ngân dài, mãnh liệt, khẩn thiết như không phải của tiếng người… Tiếng hú đeo đuổi bện thành sợi dây níu kéo cái chấm nhỏ dừng lại trở về. Thi Hoài ngơ ngẩn nhìn lên: Trên điểm cao chót vót, một bóng người trông chỉ nhỏ bằng cái cườm tay dang đứng ưỡn ngực về vùng sóng nước, toàn thân hồng rực ánh trời đang cất lên những tiếng gào hoang vu rừng rú. Anh nhận ra đó là tiếng hú của Quang, con bệnh tâm thần, một mình làm cư dân trên đỉnh đồi không biết đã từ bao lâu nay? Thỉnh thoảng Quang lại gào lên như thế. Nghe tiếng gào là người ta biết con bệnh sắp lên cơn. Lúc này cô gái đã bơi lội trở lại, sắp cặp bờ. Hai cánh tay trắng ngần nhỏ nhắn vẫn không ngừng sải dài. Trên cao tiếng hú nhỏ dần và tắt lịm như chính nó, bằng âm thanh da diết đã dìu đẩy cô gái vào bờ, như vừa rồi mọi vật vẫn hoàn toàn yên tĩnh, cái tiếng hú kia chỉ là sự cộng hưởng do gió, do sóng tạo nên. Cô gái bước lên bờ, toàn thân óng ánh nước, hàm răng trắng tươi, đẹp đẽ và duyên dáng như người dưới thuỷ cung một lần trốn vua cha lên chơi với cõi trần. Sóng sủi bọt tiễn đưa cô một đoạn rồi mới bịn rịn trở về…
- Sao cô liều thế? Cô không biết biển này không an toàn à?
- Chết thật!
Thi sĩ chạy đến gắt lên và chính anh cũng chả biết tại sao mình lại gắt lên như thế. Cô gái xéo mắt nhìn anh một cái dửng dưng, lạnh tanh và hơi giễu cợt.
- Mắt đẹp đấy? - Cô nói và cười nhếch một bên môi.
Thi Hoài nhìn theo đôi bắp chân nuột nà, thoáng chau mày hẫng hụt.

 

 

 

Chương 02

 

Có lẽ trong chòm nhà đơn côi này, chỉ có Thi Hoài và Lê Hoàng là thi thoảng có qua lại ghé thăm nhau. Cũng chả phải do hợp tính hợp nết hay tri âm tri kỷ gì. Chẳng qua là hồi ở thành phố, họ có đôi lần gặp nhau ở hội nghị, trong câu lạc bộ hay tiệm quán và đến đây họ lại biết thêm ngày xưa cùng ở chung trong một cánh rừng chiến tranh nào đó. Thế thôi, chứ xưa nay kẻ sĩ và quan quyền có bao giờ uống chung một dòng tâm sự. Tuy vậy họ cũng giống nhau một điểm: Để đèn khuya nhất. Nói cho đúng, ngọn đèn giám đốc thường tắt sớm hơn nhưng lại hay đột ngột bật sáng vào lúc nửa đêm.

Đêm nay đã khá khuya, Thi Hoài mới gõ cửa bước vào. Anh đặt cộp trước mặt Hoàng chai đế sóng sánh rồi ngửa đầu, giơ cao hai tay lên trời.
- Vẫn khắc khoải khôn nguôi ư? Vẫn bi kịch giằng xé ư? Hỡi trời! Dân cộng sản có ngón chơi thâm hậu thật! Nghỉ đi, tĩnh dưỡng đi lên núi hay ra biển đi tuỳ đồng chí nhưng sau sáu mươi ngày trở về đồng chí hãy nộp cho chúng tôi một bản tường trình thật ra trò nhé! Ngọt ngào như mật nhưng vỡ bố nó đầu ra vì hàng ngày phải tự lấy thìa cà phê múc óc của mình ra mà ăn. Rốt cuộc một phần ba thời hạn đã trôi qua mà tập giấy tự kiểm vẫn còn nguyên tinh màu trắng. Hỡi trời.
- Thôi, tôi xin cậu. Không có chuyện gì để nói nữa à? - Lê Hoàng nhăn nhó.
Tôi khoái ông, thích uống rượu với ông. Ông đang tràn trề tâm trạng nên ông có sức quyến rũ. Không gì chán bằng chuyện trò với đứa đang thịnh. Kẻ thịnh bao giờ cũng hợm mình và nhợt nhạt. Đâu? Ly chén đâu?
- Xin lỗi, mình đang nhức đầu.
- Uống sẽ khỏi nhức, khỏi hết mọi chuyện. Uống đi! Chà, rượu xứ này ngon thật. Sao, chê à? Buồn cũng dẹp mẹ nó sang một bên.
Một thằng tỉnh một thằng say nói chuyện tréo cẳng ngỗng cứ như đêm tân hôn của người ta có thằng khốn nạn ghé lỗ khoá nhòm vào.
Lê Hoàng bất giác phì cười, đẩy nhẹ cái chai sang bên. Tuy không thích cái giọng nói kẻ cả hơi suồng sã như là nhấm nháp sự thoả mãn được nhìn xuống được thương hại của anh hàng xóm bất đắc dĩ này nhưng anh vẫn thích hắn sang chơi. Anh đang sợ cô đơn, sợ đối mặt với chính bản thân mình. Chí ít, sự có mặt không lấy gì làm dễ chịu ấy cũng gỡ được anh ra khỏi trong chốc lát những suy nghĩ xoáy chìm ảm đạm.
- Có tin mới đấy - Mắt Thi Hoài sáng lên hào hứng - Thêm một căn hộ độc thân nữa. Một ả đàn bà, đàn bà thứ thiệt, đẹp và xa lạ như người ở hành tinh khác đến. Biết chưa?
- Biết!
- Cô ta tên là Dung. Phương Hạnh Dung. Cái tên nghe nhà lành chưa? Có cả một người giúp việc to béo đàng hoàng. Chết! Dự báo một sự xáo trộn đến nơi đến chốn đấy.
Lê Hoàng lắc đầu cười mỉm. Nhà thơ bỗng cảm thấy nhột trước cái mỉm cười thấu hiểu ấy. Có nghĩa rằng thằng cha giảm đốc thất sủng này đã quá hiểu mình.
- Sao? - Hoài chuyển làn - Ông quyết định ra sao rồi?
- Gì kia?
- Đầu hàng hay kháng cáo?
- Còn đang nghĩ..
- Tức là không nghĩ gì hết. Trong trường hợp này, đã nổ là nổ luôn. Thua thắng kệ mẹ. Sự vân vi chỉ đưa đến rối trí.
- Giá giản đơn được như cậu.
- Thế nó phức tạp lắm sao? Ông cứ hay nghiêm trọng hoá cuộc đời Trò đùa hết, con bài hết, chân lý nhập nhằng, trắng đen thẩm lậu. Xì… Tất nhiên tôi khác. Đít lưng hạ cả xuống đất rồi, còn hạ đến đâu nữa mà sợ. Chà chà - Hoài xoa tay, mắt ngước nhìn lên - Một bố cục thú vị: hai thằng đảng viên Bônsêvích bất đắc chí sống cùng chòm với một gã Mensêvích bất hạnh chán đời, nay lại thêm một ả Mensêvích, chắc thế, là hai. Cân bằng nhé?
- Không đâu. May ra chỉ có một mình cậu là Bônsêvích, còn tôi đang mấp mé ở lằn ranh, nhiều khả năng sẽ giạt về phía bên kia.
- Khoan!… Thế là từ nay cũ mới phân đôi, cách mạng và phản cách mạng cọ xát. Và giăng ngang hai hệ thống ấy là tiếng hú đau đời của thằng điên. Tuyệt cú mèo!
- Cái cô cô mới đến ấy mà, căn cứ vào đâu mà cậu có thể kết luận thế?
- Giản dị thôi. Con người đã xuống tới đây chắc rằng có nhiều trắc ẩn Trắc ẩn đời thường và trắc ẩn chính trị. Tôi, ông và tay Vũ thần sầu đá minh chứng rõ. Còn cô nàng? Kiểu người ấy, vẻ mặt ấy, lối sống ấy dứt khoát không thể là giai cấp cần lao rồi. Không ăn trắng mặc trơn thì cũng là… nói khẽ nhé: Một thứ bán trôn cao cấp, điếm cao cấp.
- Rất lạ là cậu làm nghề ấy mà toàn thích nhìn vào mặt trái cuộc đời
- Chắc ông hàng xóm cùng binh đoàn với tôi đang ở mặt phải?
- Đúng! Mình ở mặt phải - Lê Hoàng căng giọng - Bao giờ cũng ở mặt phải. Cái mặt phải này nó không phụ thuộc vào đảng phái chính trị hay chức tước quyền lực còn hay mất. Cậu nên hiểu, dù số phận có khốn cùng thế nào đi nữa, mình luôn luôn có mặt ở bên phải cuộc đời.
- Nóng rồi đấy - Hoài cười xoà - Thì ra cái chất cộng sản cũng như cái chất đa tình, nó dính vào con người ta sâu sắc thật, sâu sắc ngay cả khi con người ấy sắp bị coi không còn là cộng sản nữa. Tuyệt vời!
- Cậu ám chỉ tôi?
- Không, tôi nói cái chung, tôi nói tôi. Chúng ta đã qua một thời lãng mạn nhìn đâu cũng thấy sáng tươi. Sắp ngã gục ở giữa rừng vì đói, vì sốt nhưng nhìn lên vẫn thấy nắng dệt vàng trên vòm cao. Giả dối, tội tình, vớ vẩn nhưng cũng đáng yêu. Và bây giờ… Thịt của trời, gân của biển dứt ra… Ha! Về nhé? Biết ông buồn, thỉnh thoảng sang quấy quả, cảm phiền?
- Cám ơn!
- Vất mẹ nó tất cả đi ông ạ!
- Vất cái gì?
- Quyền lực và những cám dỗ vệ tinh nhớp nhúa của nó.
- Cậu hiểu sai tôi rồi.
- Chí ít cũng đúng một nửa. Quyền lực xét đến cùng chỉ làm méo mó nhân tính. Tôi căm thù hư danh và quyền lực.
- Nếu được khuyên, tôi khuyên ông cứ xử sự theo đúng ý mình. Gửi lại chai rượu, bữa khác sang uống. Ngủ đi, ngủ đi anh bạn cùng đội ngũ ạ!
Trời đêm… Phập phồng cương lĩnh… Biển toác, đất chồi… Nỗi đau lặn lội… Em rên… Vũ trụ sưng tấy nốt mụn đậu mùa… Ngọn gió ung thư bay vào cô tịch…
Cùng với tiếng chân xào xạc lê trên cát, tiếng đọc thơ của Thi Hoài lầm rầm vọng ngược trở lại. Lê Hoàng thoắt rùng mình! Anh không rùng mình vì những vần thơ kỳ dị ấy, quen rồi, mà anh sởn da gà vì hiểu rằng tiếng chân của gã đàn ông đa tình đáng sợ đó đang chuyển ngược về phía sau, nơi có căn chòi hơn chục mét vuông của người đán bà mới đến. Ruột gan anh bỗng nôn nao khi chợt nhận ra sự có mặt của người đàn bà ấy, dù không muốn, nó cũng tác động vào anh một cái gì kỳ lạ lắm, rất mơ hồ và cũng thật gần gũi.
Trên đồi cao lại vang lên một tiếng hú thật dài. Chao ôi? Tiếng hú day dứt quá! Day dứt và buồn thảm như chính tâm trạng anh lúc này. Tội nghiệp! Gia đình cậu ấy ở trong phố, chỉ còn một mẹ già và đứa em nhỏ nhưng cậu ta không chịu nổi chỗ ngột ngạt đông người, thường xuyên bỏ ra đây sinh sống với tiếng hú rợn người ai oán. Tội nghiệp cho cậu ấy hay chính mình đang tội nghiệp.
Hoàng thờ thẫn đeo kính lên mắt, đặt nhẹ đâu cây bút BIC xuống góc trái trang giấy và để nguyên ở đó. Không biết đã bao lần anh lặp đi lặp lại cái động tác nhọc nhằn này để cây bút BIC vẫn còn nguyên ruột mực?
Anh thở dài hạ kính, hạ bút xuống. Biển ư? Nắng ư? Cát ư? Tĩnh dưỡng là như thế này đấy ư? Anh vò nát tờ giấy quẳng xuống gầm bàn. Nơi đó, không biết bao nhiêu tờ giấy đang cùng chịu chung một số phận?
Có tiếng gõ nhẹ như tiếng gió va đập vào cửa.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3