Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Ngoại truyện 3 part 2
Ngày hôm sau, khi Tiểu Ba tỉnh dậy, không ngờ đã là bốn giờ chiều, trán
anh vã mồ hôi, vội vội vàng vàng chạy đi tắm, vừa tắm vừa tự trách bản
thân.
Tắm rửa xong, thấy anh Lí đang ngồi ở phòng khách, vặn vẹo thắt lưng,
lười biếng nói với anh: “Cả ngày chưa ăn gì, chúng ta đi ăn cơm chiều
thôi.”
Khóe mắt Tiểu Ba quét qua góc tường, không hé răng.
Anh Lí lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của anh, đi ra ngoài cùng
Tiểu Ba, lại còn cao hứng gọi điện thoại, bảo Ô Tặc và Xinh Đẹp cùng đến
ăn cơm.
Dề dà mãi, bốn người mới tập trung ở khách sạn, Xinh Đẹp còn mang cả con trai tới.
Tiểu Ba vốn tốt tính, ôn hòa, cũng có duyên với trẻ con, nên cậu nhóc
kia vừa thấy anh, đã nhảy bổ lên người anh, Tiểu Ba chỉ có thể lên tinh
thần, chơi với cậu nhóc.
Ăn một bữa cơm mà cũng hỗn loạn nhốn nháo, lúc rơi đĩa, lúc rơi đũa, lúc
thì cậu nhóc khóc lóc, ban đầu Tiểu Ba còn nhẫn nại, tầm mắt vẫn đảo
qua chiếc đồng hồ trên tay, sau đó, bắt đầu bồn chồn, mất kiên nhẫn,
giống như đang ở giữa dòng nước xiết, một mình chèo một con thuyền xuôi
ngược dòng nước, mệt mỏi toát mồ hôi, lại phát hiện mái chèo trong tay
mình quá yếu, căn bản không đủ để ngăn cản dòng nước xiết, dần dần, anh
bắt đầu chấp nhận số phận, cứ để mặc mình trôi đi theo dòng nước!
Khi ăn cơm xong, bốn người ra khỏi khách sạn, cũng đã gần tám giờ.
Trời tối muộn, hoàng hôn còn chưa xuống núi hẳn, bầu trời mang màu xanh
ấm áp, từng đụm mây đan xen, giống như vẩy cá vàng đang bay trên bầu
trời.
Xinh Đẹp bế con, ngẩng đầu nhìn trời, cậu bé chơi mệt rồi, đang nằm ngủ trên vai mẹ.
Ô Tặc vừa đắp một chiếc áo khoác nhỏ cho con, vừa nhìn Tiểu Ba muốn nói
điều gì đó, anh Lí phất phất tay với anh, dặn: “Ô Tặc, đưa Xinh Đẹp và
nhóc con về nhà đi, anh đưa Tiểu Ba về.”
Anh Lí chuyên tâm lái xe, Tiểu Ba nhìn phía trước, nhưng không có tiêu cự.
Hai anh em ngồi song song, một câu cũng không nói
Khi Tiểu Ba phát hiện ra, anh Lí đã chạy xe đến bờ sông, anh dừng xe
cạnh bờ đê, Tiểu Ba không hiểu nhìn anh, “Không phải nói về nhà à?”
Anh Lí kéo mở cửa xe, “Xuống dưới!” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lộ ra uy nghiêm của đại ca năm đó.
Tiểu Ba yên lặng xuống xe, anh Lí đưa anh đi dọc bờ đê, chậm rãi bước đi.
Đi đến một chỗ trống trải, anh Lí cho Tiểu Ba một điếu thuốc, hai người dựa vào lan can, nhìn nước sông, hút thuốc.
“Tiểu Ba, đêm qua anh cố ý để mày quá chén, con người mày cái gì cũng
tốt, có điều hay suy nghĩ quá nhiều, anh không muốn mày lại cân nhắc
chuyện này.”
“Em biết.” Biểu tình của Tiểu Ba rất bình tĩnh.
“Bây giờ mày nói thật với anh, rốt cuộc mày nghĩ thế nào?”
“Em không biết, em chưa cẩn thận suy nghĩ.”
“Vậy bây giờ nghĩ đi, bắt đầu nghĩ từ đầu.”
Tiểu Ba yên lặng hút thuốc, sau một lúc lâu mới nói: “Năm đó em thật sự
coi cô ấy là em gái, hoặc trở thành một người khác giống bản thân mình.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Mấy năm nay em không phải thường xuyên nhớ tới cô ấy, nhưng cứ mỗi khi
vui vẻ hay buồn bã, đều nhớ tới những ngày chúng em ở bên nhau. Hai
người ngồi trong một căn phòng đọc sách, một câu cũng không nói, nhưng
vừa ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy đối phương, thật an tâm. Còn đi xe
đạp nữa, cùng đi qua biết bao ngõ nhỏ tìm đồ ăn vặt, hai người đều keo
kiệt, mua kẹo lạc [2] cũng chỉ mua một miếng, nhưng chúng em đều vui
thích. Cô ấy thích nghe những bài hát xưa của Thượng Hải, luôn kéo em
cùng đi nghe, làm em sau này cũng dần thích loại nhạc đó.”
[2] Kẹo lạc: tên gốc là hoa sinh đường, nhìn rất giống kẹo lạc nhưng có vẻ ngon hơn nhỉ.
Van cửa cất chứa kỷ niệm được mở ra, tất cả chuyện cũ đều ào ào chảy về,
“Có một lần em đang ở nhà giúp mẹ làm găng tay, cô ấy tới tìm em, ở
trong nhà vừa buồn chán vừa nóng bức, nhưng cô ấy vẫn giúp em lộn găng
tay, sau khi ra ngoài, em nói mời cô ấy đi ăn kem, để cô ấy thích ăn
loại gì thì lấy, đừng khách khí, cô ấy làm bộ chọn đi chọn lại cả buổi,
cuối cùng chọn loại kem rẻ nhất, còn nói cô ấy thích ăn loại kem đó. Em
còn nhớ hồi trung học phổ thông, sau mỗi kỳ thi đều công bố thành tích,
lần nào cô ấy cũng đến xem, có một lần tờ kết quả không biết bị ai xé đi
một đoạn, không nhìn được thứ tự của em, cô ấy kiễng mũi chân, giơ hai
ngón tay đếm thứ tự từ trên xuống, đoán thứ tự của em, đúng lúc đó em
nhìn thấy, vỗ nhẹ đầu cô ấy từ phía sau, hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy
quay đầu không nói lời nào, nhìn em cười ngốc nghếch. Nhưng anh nói xem,
cô ấy cũng ngốc đúng không, khi đó em nghĩ sau này muốn vào đại học,
muốn mỗi người một ngả với các anh, không muốn nợ anh nhiều tình cảm, cô
ấy lại cố ý nhắc em không nên làm như vậy, sẽ làm các anh bị tổn
thương. . .”
Càng về sau, Tiểu Ba nói không ra lời nữa, chỉ nhìn dòng nước sông lấp lánh mà ngẩn người.
Anh Lí cũng không để ý đến anh, chậm rãi cân nhắc trong đầu.
Thật lâu sau, Tiểu Ba nhẹ giọng nói: “Em nghĩ anh nói rất đúng, mấy năm
nay em vẫn vô ý coi những cô gái khác đều đối lập với cô ấy, cuối cùng
là em muốn tìm một người không nói một câu nhưng lại có thể mang đến cảm
giác rất an tâm, cho dù trên người không có đồng nào cũng có thể vui
cười sống tích cực, nhìn nhau giữa đám người huyên náo cũng có thể hiểu
được ý của đối phương, dù xảy ra chuyện gì, cũng biết đối phương sẽ
không rời bỏ, không bỏ mặc mình.” Tiểu Ba ngẩng đầu, nhìn vào đám mây đỏ
trên đầu ngọn cây, “Nếu từ trước không có, có lẽ em đã sớm kết hôn,
nhưng vì đã từng có, biết trên đời này thật sự tồn tại cảm giác ấy, nên
em không chịu chấp nhận.”
Năm đó Tiểu Ba gặp phải áp lực cuộc sống quá lớn, tương lai vô cùng tăm
tối, có thể giãy giụa tiếp tục sinh tồn đã là rất tốt rồi, anh vốn không
có tâm tư suy nghĩ đến chuyện tình yêu, mà đến khi anh bắt đầu suy xét
chuyện này, mới phát hiện tình yêu tốt đẹp trong cuộc đời anh đã sớm tới
từ khi nào, chỉ có điều, khi anh hiểu ra, phát hiện ra điều đó thì nó
cũng đã mất rồi.
Anh Lí hung hăng hút điếu thuốc, nói: “Kì Kì rất tốt, nhưng mày và cô ấy
đã sớm thành người của hai thế giới, người ta là sinh viên tốt nghiệp
trường Thanh Hoa danh tiếng, đi du học nước còn mày là cái gì? Ngay cả
bằng tốt nghiệp trung học phổ thông mày cũng không có! Đây không chỉ là
bằng cấp, mà còn đại diện cho kinh nghiệm, cái nhìn, địa vị xã hội, các
mối quan hệ.”
Tiểu Ba cúi đầu, nhìn tay mình, không nói lời nào.
Anh Lí nói: “Cô ấy và mày trước đây có ăn ý, đó là bởi vì cô ấy và mày
sống trong cùng một thế giới, bây giờ mày lấy cái gì để ăn ý với cô ấy?
Khi cô ấy nghe hát tiếng Anh, mày có thể nghe cùng không? Cô ấy đưa mày
cùng đi gặp bạn bè, nên giới thiệu như thế nào? Ồ, người đàn ông còn
chưa học xong trung học phổ thông? Bạn bè cô ấy sẽ nhìn cô ấy với ánh
mắt gì? Chúng ta không phải trẻ con, đều biết thực ra con người phải
sống dưới ánh mắt của người khác.”
Anh Lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba, “Đây là một thế giới thật, mày lại luôn
luôn lý trí, hẳn là hiểu được giữa hai đứa không có khả năng!” Anh Lí
nắm đầu mẩu thuốc lá, hút một hơi cuối cùng, rồi ném đầu mẩu thuốc đi,
“Mày hỏi một trăm người, một trăm người sẽ đều nói có nghĩ tới cũng đừng
nên nghĩ làm gì.”
Tiểu Ba ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Em biết, em không nghĩ, đại ca, đưa em về nhà đi!”
Anh Lí dùng sức giẫm lên đầu mẩu thuốc lá, mạnh mẽ nghiền nát nó, đột
nhiên đấm Tiểu Ba hai quyền, Tiểu Ba bị đánh cho loạng choạng, lùi về
phía sau mấy bước.
Anh Lí chỉ vào anh trách móc: “Mày có biết cái rắm ấy! Mày có biết có
bao nhiêu người nói với anh, nói mày rất khôn khéo, bảo anh phải đề
phòng mày? Nhưng anh không tin mấy lời của họ, anh tin mày! Khi Ô Tặc
mới từ ngục giam đi ra, ngay cả chúng ta cũng khuyên nó đừng nhớ thương
Xinh Đẹp, người ta bây giờ rất khá, vậy mà Ô Tặc mặc kệ, nhất quyết muốn
đi tìm Xinh Đẹp, kết quả như thế nào? Mày cũng thấy đấy! Người anh em
ngốc nghếch đã từng ngồi trong tù của chúng ta lại có khả năng cưới về
một cô vợ thông minh, có năng lực lại xinh đẹp! Bao nhiêu người giật
mình ngỡ ngàng? Mấy năm nay, bao nhiêu người khuyên mày rời khỏi anh, tự
lập con đường riêng, nhưng sao mày không làm? Chuyện tốt như thế, sao
mày không làm đi?”
Tiểu Ba không hé răng.
Anh Lí rống lớn: “Hứa Tiểu Ba, có phải mày sống an nhàn lâu quá rồi,
quên xuất thân của chúng ta? Chúng ta là những kẻ hỗn nháo! Là lưu manh
cái gì cũng dám làm! Mày đâu phải lương dân, làm gì cũng lo toan tính
toán! Chẳng lẽ mày đã quên mày dựa vào cái gì để sống à, còn sống tốt
hơn người khác? Mày có hai bàn tay trắng, có lòng gan dạ và sáng suốt
cùng hợp lại, quy định luật lệ của xã hội này không phải được lập ra vì
những người như chúng ta, cứ theo mấy cái quy định đó, đám chúng ta đã
tan tác từ đời nào rồi! Thằng nào quy định người chưa tốt nghiệp trung
học phổ thông thì không được cưới tiến sĩ? Thằng nào quy định con trai
nông thôn không được cưới con gái thành thị? Thằng nào quy định chúng ta
kém hơn những kẻ khác? Thằng nào quy định ai tôn quý hơn ai? Chúng ta
cũng từng phấn đấu nỗ lực từng bước một mà thành, mồ hôi công sức đổ ra
chỉ có nhiều hơn chứ chẳng ít hơn bọn họ! Anh đây rất tự hào vì bản
thân! Còn mày, cũng có thể kiêu ngạo vì mình! Đừng nói La Kì Kì không
phải công chúa, cho dù thật sự là một cô công chúa, mày cũng xứng đôi!”
Tiểu Ba ngây người nhìn anh Lí, biểu tình phức tạp.
Anh Lí nói: “Mày cút nhanh đi gặp cô ấy cho anh! Mặc kệ cô ấy đã kết hôn
hay chưa, đã có bạn trai hay chưa, đều nói hết những lời trong lòng ra,
việc gì nên làm thì làm đi, mặc kệ kết quả là gì, ít nhất đã từng gặp
lại, không có tiếc nuối, nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng
buông được, con đường phía trước còn dài, ngày lành còn nhiều mà, con
gái tốt cũng không thiếu!”
Anh Lí giật giật tóc mình, thở dốc mấy hơi, tức giận rốt cuộc cũng bình ổn.
Tiểu Ba theo bản năng nhìn lên bầu trời, mặt trời đã xuống núi từ lâu,
chỉ có rặng mây đỏ đầy trời chiếu ra những tia sáng cuối cùng.
Đã vẻn vẹn một ngày, Kì Kì còn có thể đang đợi không?
Anh Lí cũng nhìn lên bầu trời, ôn hòa nói: “Anh cố ý kéo dài đến bây
giờ, nếu tình cảm nhiều năm còn không đáng để chờ đợi một ngày, như vậy
có gặp hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu cô ấy còn là Kì Kì mà chúng
ta nhớ, cô ấy nhất định vẫn đang chờ mày, nhất định sẽ không gặp không
về! Mặc kệ trong lòng mày nghĩ cái gì, tương lai lại như thế nào, chẳng
lẽ cô ấy chờ đợi một ngày không thể đổi lấy một lần gặp mặt mày?”
“Đại ca…” Tiểu Ba muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng nói lại mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh Lí trừng mắt với anh, nhấc chân muốn đá, “Còn không đi, chẳng lẽ muốn anh lôi cổ mày đi?”
Tiểu Ba lắc mình tránh đi, gật gật đầu với anh Lí, dọc theo con đê, bước nhanh về phía trước.
Anh Lí nhìn theo bóng dáng Tiểu Ba biến mất trong bóng đêm.
Anh lại châm một điếu thuốc, vào lan can, đón gió đêm, vừa hút thuốc, vừa mỉm cười.
Rặng mây đỏ đầy trời đang dần dần tháo bỏ lớp áo xán lạn, quy về bóng tối, ngày mai lại là một ngày mới.
Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, kết quả là mưa gió mịt mù hay ánh
mặt trời sáng chói? Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là
sau ngày mai còn có ngày mai, chỉ cần cuộc sống còn chưa chấm dứt, vĩnh
viễn có ngày mai tiếp theo, vĩnh viễn có thể hy vọng ngay sau đó sẽ là
hạnh phúc mà chúng ta mong muốn.
Ánh sáng thắp sáng cuộc sống không phải cảnh sắc ngày mai, mà là hy vọng tốt đẹp.
Chúng ta có niềm tin hy vọng tốt đẹp, dũng cảm bước đi, vấp ngã lại bò
lên, thất bại sẽ thấy nỗ lực, vĩnh viễn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn,
vĩnh viễn tin tưởng dù bản thân mình có bình thường, đều đã có được hạnh
phúc thuộc về mình, đó mới là phong cảnh tươi sáng nhất trong cuộc đời
bình thường.
Hết phần III.
Hết tập 2.