Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 61

Chương 61

Nơm nớp lo sợ

Anh đang xử lăng trì cô bằng cách
của riêng mình, còn cô cũng đáp lại anh bằng cách như vậy, họ đều tàn nhẫn như nhau,
có thể giày võ lẫn nhau đến mức không thể chống đỡ nổi.

Nguyễn Thiệu Nam mở trừng hai mắt
nhìn ánh sáng chói mắt, trời đã sáng rồi.

Anh sững sờ nhìn tất cả mọi thứ xung
quanh, tựa như từ địa ngục trở về thiên đường, đây là thư phòng của anh, rộng rãi
sáng sủa, không có bóng tối vô bờ vô bến, ngoài cửa sổ không hề mưa.

Người giúp việc ở ngoài gõ cửa, “Cậu
chủ, cô chủ tỉnh rồi”.

Anh lập tức xốc lại tinh thần, hôm
qua đã đồng ý đưa Vị Hi ra ngoài. Cô đã chờ đợi rất lâu rồi, vì vậy anh mệt nữa
cũng không thể nuốt lời.

Đường phố vẫn phồn hoa như xưa, vì
là ngày nghỉ nên rất đông người. Cho dù cuộc sống bình thường, bận rộn đến đâu,
con người vẫn lộ ra gương mặt phấn chấn, vui vẻ trong những ngày như thế này.

Vị Hi hưng phấn như đứa trẻ nhỏ, cảm
thấy mới mẻ và tò mò với tất cả mọi thứ bên ngoài. Nguyễn Thiệu Nam thấy cô dán
cả người lên tấm kính, phát hiện ra việc gì đó thú vị liền kéo cổ tay anh, chỉ bên
ngoài cửa sổ hét lớn: “Thiệu Nam, anh mau nhìn! Mau nhìn kìa!”.

Đi trên con đường này, anh cảm thấy
ngắm cô còn thú vị hơn ngắm phong cảnh nhiều.

Họ lái xe đến khu giải trí lớn nhất
trong thành phố, ngồi tàu hỏa nhỏ vòng quanh công viên được thiết kế phỏng theo
phong cách cổ, chơi tàu con thoi, ngồi thuyền phao, vào nhà ma, xem phim 4D. Tất
cả những trò chơi mới lạ, kích thích, mạo hiểm, thú vị, Vị Hi đều kéo anh chơi một
lượt.

Nguyễn Thiệu Nam cảm giác mình như
một người cha mang theo đứa con gái nhỏ. Nhìn cô lộ ra nụ cười vui vẻ, ngây thơ,
đột nhiên anh cảm thấy tất cả mọi đau khổ đều đáng.

Chẳng phải anh muốn cô ở bên anh ư?
Cả đời cả kiếp, không chia xa, không tách rời.

Cho dù muốn anh lừa cô cả đời, cho
dù muốn anh giấu đi bí mật này, nửa đời sau sống thấp thỏm, lo âu như sống trên
sợi dây điện cao áp, anh cũng cam lòng.

Khi anh nghĩ vậy thì hai người họ
đang ngồi trong một cửa hàng kem thủ công. Một mình Vị Hi chạy tới trước quầy mua
hai cốc kem đặc biệt to.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn chiếc cốc trước
mặt, bẹo cằm cô, “Anh đâu có ăn được nhiều đến vậy?”.

Vị Hi cắn thìa nhìn anh, “Em không
biết anh thích ăn vị gì, mỗi loại em mua một ít, kết quả liền biến thành thế này
đây”.

Nguyễn Thiệu Nam cười cười, cầm thìa
ăn từng miếng lớn.

Vị Hi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi; “Thiệu
Nam, trước đây có phải em không tốt với anh không?”.

Nguyễn Thiệu Nam suýt nghẹn, vội vàng
uống ngụm nước hoa quả, hỏi ngược lại: “Vì sao em hỏi thế?”.

“Bởi mỗi lần em tốt với anh một chút,
anh liền rất vui vẻ, rất cao hứng, giống như rất khó đạt được vậy. Vì thế em liền
nghĩ nhất định trước kia em không tốt với anh, nếu không sao anh lại như vậy?”.

Nguyễn Thiệu Nam giơ tay ra vuốt ve
gương mặt tươi sáng như ánh mặt trời của cô, nói có phần đa cảm: “Em rất tốt với
anh, luôn rất tốt. Là bản thân anh không biết quý trọng hạnh phúc, trước đây không
biết quý trọng em”.

Vị Hi nghiêng đầu nhìn anh, khó hiểu:
“Trước đây chúng ta thế nào?”.

Nguyễn Thiệu Nam sững sờ một lát,
lập tức cười nói: “Chẳng phải anh từng nói với em ư? Hai nhà chúng ta mấy đời thân
nhau, từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau rồi. Sau đó cha em liền gả em cho anh, nhưng
không may, sau khi em gả cho anh không được bao lâu thì cha mẹ em lái xe đi du lịch,
trên đường xảy ra tai nạn. Hai người bọn họ bất hạnh qua đời. Não của em bị chấn
thương nặng mới không thể nhớ được chuyện trước kia”.

“Em không có anh chị em nào khác à?”.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn cốc kem của
mình dần tan chảy dưới ánh mặt trời, lắc đầu, “Không có, em là con gái độc nhất”.

Vị Hi gật đầu, uống ngụm nước hoa
quả, lại nói: “Vậy một mình anh chăm sóc em, nhất định rất vất vả”.

“Không vất vả chút nào, anh chỉ hận
bản thân không cách nào gánh thay em những đau khổ đó”.

Vị Hi cắn thìa, bật cười một cách
hạnh phúc, vụng về nói: “Thiệu Nam, anh thật tốt với em”.

Nguyễn Thiệu Nam cười nhéo mũi cô,
“Ngốc ạ, thế này em đã thỏa mãn rồi à?”.

“Nếu sau này anh có thể vui vẻ hơn
một chút, em càng thỏa mãn”.

Nguyễn Thiệu Nam đột nhiên sững sờ,
hỏi: “Anh đâu có không vui”.

Vị Hi giơ tay chỉ lên ngũ quan với
đường nét rõ ràng của anh, cô nói: “Ở đây, ở đây, ở đây nữa, chúng đều nói cho em
biết anh không vui. Đến khi cười, trên mặt anh cũng viết hai chữ đau lòng…”.

Nguyễn Thiệu Nam nắm tay cô, cười,
“Em chỉ thích nghĩ vớ vẩn, được rồi, không nói nữa. Nghĩ xem tối nay muốn ăn gì?”.

Nói tới đây, Vị Hi lại trở nên vui
vẻ, “Em muốn ăn…”.

Bên ngoài vọng đến một bài hát đã
rất xưa, nghe âm luật, tiết tấu, cô dừng lại một chút, dường như bị thầy pháp sư
niệm chú.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô kì lạ, “Sao
vậy?”.

Cô đột nhiên đứng lên, không nói gì
liền chạy ra ngoài.

Nguyễn Thiệu Nam lập tức biến sắc,
chạy đuổi theo. Bên cạnh là một cửa hàng băng đĩa, tiếng ca vọng từ cửa hàng đó
ra.

Anh thấy Vị Hi đứng trước cửa hàng
băng đĩa, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đứng trong dòng người như mắc cửi, ngơ
ngẩn nghe bài hát này, nghe đến nỗi nước mắt đầm đìa.

Anh bước tới, kéo tay cô hỏi: “Vị
Hi, em sao vậy?”.

Cô ngước đôi mắt trong trẻo, nhìn
anh qua làn nước mắt, chỉ vào trái tim mình, nghẹn ngào nói: “Thiệu Nam, chỗ này…
của em đau, rất đau, rất đau… Em nên làm thế nào?”.

Cô lấy tay bịt chặt tai, quỳ trên
con đường dòng người qua lại như thoi đưa. Bài hát đó vẫn đang vang lên một cách
khoan thai, giai điệu bi thương, ngân nga trong bầu trời xa xăm vô tận của mùa thu.

Nếu sinh mệnh chỉ đến đây

Từ nay không còn anh

Anh sẽ tìm một thiên sứ, thay anh
yêu em…

Vị Hi trở về biệt thự, tâm trạng ngẩn
ngơ. Ăn xong bữa tối liền lên lầu nghỉ ngơi. Nguyễn Thiệu Nam không yên tâm về cô,
đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện mình cô ngồi ngơ ngẩn trên giường.

Anh bước tới sờ trán cô, “Vị Hi, em
vẫn khỏe chứ?”.

Cô vội vàng túm lấy tay anh, “Thiệu
Nam, hình như em nhớ ra một vài chuyện”.

Dây thần kinh của Nguyễn Thiệu Nam
căng ra, tựa như sợi tơ sắp đứt. Nhưng nét mặt không hề thay đổi, chỉ dịu dàng hỏi:
“Em nhớ ra điều gì?”.

“Đều là những đoạn vụn vặt, giống
như ngồi tàu cao tốc, mọi thứ vụt qua rất nhanh, em không thấy rõ. Thiệu Nam, có
phải em sắp khỏe rồi không?”.

Nguyễn Thiệu Nam cười, vừa rút ra
hộp thuốc trong ngăn tủ vừa nói: “Có thể, vì thế em càng phải uống thuốc đúng giờ,
như vậy bệnh mới có thể nhanh khỏi”.

Vị Hi gật mạnh đầu, đặt viên thuốc
vào trong miệng. Nguyễn Thiệu Nam đưa cô cốc nước, cô nghe lời nuốt xuống.

“Vẫn còn một viên?”. Nguyễn Thiệu
Nam kéo cô, chỉ hộp thuốc.

Vị Hi nghi hoặc nhìn chồng mình, “Chẳng
phải mỗi lần chỉ uống một viên ư?”.

“Vậy em có muốn bệnh khỏi nhanh hơn
một chút không?”.

“Đương nhiên muốn”.

“Vậy thì uống thêm một viên nữa, liều
lượng lớn hơn, hiệu quả đương nhiên tốt hơn, em cũng có thể hồi phục nhanh hơn”.

“Đúng rồi, vậy sau này mỗi ngày em
đều uống thêm một viên”.

Nguyễn Thiệu Nam mang theo nụ cười
ấm áp mà mê hoặc, nhìn người vợ bé nhỏ của mình, vui vẻ nuốt mấy viên thuốc đắng
vào bụng. Anh biết, trái tim anh cũng đã đặt trở lại lồng ngực.

Vị Hi uống thuốc xong liền ngáp liên
tục, Nguyễn Thiệu Nam hỏi: “Có phải buồn ngủ rồi không?”.

“Vâng…”. Vị Hi gối đầu lên bờ vai
rộng của anh.

“Vậy thì ngủ đi”.

Vị Hi ôm lưng anh, nói một cách mơ
mơ hồ hồ: “Nhưng em vẫn chưa xem phim?”.

“Anh ghi lại cho em”.

Vị Hi gật đầu, “Vậy được rồi…”.

Nguyễn Thiệu Nam đỡ cô nằm xuống,
cô vùi mặt vào lòng bàn tay anh, hạnh phúc nói: “Thiệu Nam, đợi em khỏe rồi, em
có thể nhớ ra những ngày tháng vui vẻ trước kia của chúng ta, em có thể làm một
người vợ tốt rồi, đúng không?”.

Anh thương xót xoa đầu cô, “Đúng vậy,
em có thể”.

“Thật hi vọng ngày đó nhanh đến một
chút…”. Cô lơ mơ nói xong câu đó liền chìm sâu vào giấc ngủ.

“Anh cũng hi vọng…”. Anh hôn lên môi
cô, thì thầm, “Anh hi vọng ngày đó vĩnh viễn đừng đến, vĩnh viễn…”.

Mấy ngày tiếp theo, thuốc Vị Hi uống
càng ngày càng nhiều, thời gian tỉnh càng lúc càng ít. Cơm cũng không muốn ăn, hàng
ngày nhốt mình trong căn phòng ngủ kéo rèm kín mít, ngủ đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Quản gia phát hiện cô có chút gì đó
không bình thường, bèn nói với Nguyễn Thiệu Nam: “Cậu chủ, gần đây cô chủ luôn kêu
đau bụng, cậu thấy có cần mời bác sĩ tới xem không?”.

Người đang sắp xếp tài liệu dừng tay,
ngẩng đầu hỏi: “Cô ấy nói đau ở đâu?”.

“Cô ấy nói phía dưới xương sườn bên
phải, tôi cảm thấy có thể là gan. Phụ nữ sợ bị tổn thương ở gan, đàn ông sợ tổn
thương ở thận, kéo dài có thể thành bệnh chết người”.

Nguyễn Thiệu Nam đặt tài liệu sang
một bên, nói: “Tôi biết rồi, anh xuống trước đi”.

Quản gia lui ra ngoài, Nguyễn Thiệu
Nam khóa tài liệu vào trong ngăn kéo, trong lòng tựa như bị một đám mây đen nặng
nề che phủ, chỉ cảm thấy không thể thở nổi.

Anh mở cửa thư phòng, bước vào phòng
ngủ, nhưng phòng ngủ không có người.

“Cô chủ đâu?”.

“Đang vẽ tranh trong nhà kính ạ”.

Có lẽ là do tố chất thiên bẩm, từ
sau khi khỏi bệnh, Vị Hi liền như đứa trẻ mới sinh, ngoài vài kĩ năng cơ bản, những
việc trước kia đều quên nhưng hứng thú vẽ tranh lại không hề thay đổi. Song kĩ thuật
vẽ non nớt, chỉ có thể vẽ một vài kí họa đơn giản, các cách vẽ khác đều quên sạch.

Thế là Nguyễn Thiệu Nam liền dọn hết
hoa trong nhà kính trồng hoa đi, đổi thành phòng vẽ cho cô. Nơi đây tràn ngập ánh
nắng mặt trời, bốn mùa như mùa xuân, bày một dàn CD, thêm chút âm nhạc, một nơi
thích hợp để ngủ và thơ thẩn.

Vì vậy khi Nguyễn Thiệu Nam không
ở nhà, phần lớn thời gian Vị Hi đều ở đây. Vẽ tranh, thơ thẩn, ngủ gục trên chiếc
đi văng mềm mại, giống như con mèo tiêu dao, tự tại khi chủ nhân vắng nhà.

Nguyễn Thiệu Nam bước vào nhà kính
nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của mình đang nhoài người nằm ngủ trên chiếc đi văng, đắp
chiếc chăn trắng, mặc quần áo ngủ màu trắng, tai đang đeo bịt tai màu trắng, trông
như một con hồ li trắng, lại như con mèo trắng đáng yêu.

Giấy vẽ vứt đầy nền, có cái thành
tờ, có cái vo tròn. Sau khi Vị Hi mất trí nhớ luôn vứt đồ lung tung như vậy, giống
đứa trẻ chưa lớn.

Nguyễn Thiệu Nam bước tới, vô tình
thấy bức tranh trên giá vẽ, một kí họa phong cảnh đơn giản, quảng trường mênh mông,
bồ câu trắng tung bay, một đôi nam nữ đứng giữa ánh nắng chiều tà, nhìn về phía
nhau từ xa.

Một cảnh tượng đơn giản nhưng lại
vô cùng đẹp đẽ và lãng mạn, giống như tấm poster phim điện ảnh được thiết kế công
phu.

Anh bất giác mỉm cười, trong lòng
thầm nghĩ nha đầu này đúng là thiên bẩm trời cho, dù vẽ gì cũng đều thể hiện năng
lực thần kì. Lại nhớ đến dáng vẻ trước kia mỗi lần cô vẽ tranh không ngừng nghỉ,
không nén được có chút chua xót.

Anh bước tới lặng lẽ ngắm nhìn gương
mặt cô, anh yêu tha thiết và nồng nàn mọi thứ trên cơ thể người phụ nữ này. Anh
say đắm cô, thời gian càng lâu, say đắm càng sâu sắc, sống càng hạnh phúc, say đắm
đến nỗi càng sợ hãi, đã tới mức tan nát con tim, không cách nào thoát khỏi.

Anh vén tấm chăn, vuốt ve cơ thể xinh
đẹp của cô qua lần áo ngủ mỏng. Cơ thể này đã bên anh ba năm, tròn chẵn ba năm,
đối với anh mà nói nó không chỉ là tình dục. Nó tựa như một hồ nước trong, tẩy sạch
tất cả mọi bẩn thỉu và ô uế của anh, đem đến cho anh sự thánh thiện và thuần khiết
như thiên sứ.

Anh từng là người đàn ông hạnh phúc
biết bao, anh từng có toàn bộ cơ thể và trái tim người phụ nữ này, không cần nói
dối, không cần lừa gạt, không cần thuốc và kí ức giả dối. Chỉ cần từ bỏ sự cố chấp,
từ bỏ thù hận, anh liền có thể có được cô một cách nguyên vẹn.

Cô từng đau khổ chờ đợi anh bảy năm,
ngày tháng xa xôi của bảy năm, mình cô đơn độc tự giữ lấy sự hồn nhiên và lòng tin
lúc ấy của họ, như tín đồ ngoan đạo trong thế gian hoang lạnh này.

Nhưng tất cả hạnh phúc chân thực đó
đều bị anh dễ dàng phung phí hủy hoại, ngoài hận thù và sự nơm nớp lo sợ tràn ngập
trái tim, niềm vui trôi qua trong nháy mắt, sự tốt đẹp từng có đều thoảng qua như
mây khói.

Anh nên trả lại công bằng cho cô,
chẳng phải ư? Anh nợ cô hơn cả câu nói “Xin lỗi” ấy?

Vị Hi dụi dụi lông mi hơi ngứa, từ
từ mở mắt, ngái ngủ nhìn chồng mình, nghi hoặc hỏi: “Thiệu Nam, sao anh khóc vậy?”.

Nguyễn Thiệu Nam rơi nước mắt, cười,
“Anh đâu có khóc, là bụi rơi vào trong mắt đấy”.

“Nói dối! Nước mắt rớt xuống mặt em
này, còn nói không khóc?”.

“Đó là nước dãi của em”.

“Thật á?”.

“Thật!”.

“Ờ…”. Vị Hi gật đầu, “Hóa ra nước
dãi mặn”.

Nguyễn Thiệu Nam cười không tranh
cãi, ôm cô vào lòng hỏi: “Gần đây em luôn đau bụng à?”.

“Vâng, ở đây”. Vị Hi xoa xoa phía
dưới sườn phải, “Vừa đụng vào liền thấy đau, còn cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, có
phải em có cục cưng rồi không?”.

Nguyễn Thiệu Nam cứng người lại, cúi
đầu nhìn cô, “Sao em biết mình có cục cưng?”.

“Trên ti vi chiếu mà, phụ nữ có em
bé chẳng phải đều chóng mặt, buồn nôn, đau bụng sao?”.

“Phải kiểm tra mới biết chứ, ngày
mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút, được không?”.

Vị Hi ôm cổ anh lắc đầu, “Em không
muốn đi bệnh viện, ở đó vừa âm u vừa đáng sợ”.

Nguyễn Thiệu Nam nhẫn nại dỗ dành
cô, “Nhưng không đi bệnh viện, sao biết có phải em mang bầu không? Đừng sợ, anh
sẽ luôn ở bên em”.

“Vậy thì được, em nghe anh”.

Vị Hi ghé mặt vào ngực chồng, khẽ
giọng nói: “Thiệu Nam, nếu em thực sự có bầu, có phải sẽ càng giống một người vợ
tốt không?”.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn vào đôi mắt
tràn đầy hi vọng của cô, nói có phần bi thương, “Em vốn dĩ đã là một người vợ tốt
rồi”.

“Nhưng em luôn khiến anh không vui”.

“Anh không hề không vui, anh chỉ…
cảm thấy sợ hãi”.

“Anh sợ gì?”.

“Rất nhiều, rất nhiều, sợ nhất là
em rời bỏ anh”.

Vị Hi nhìn anh, cười ngọt ngào, nói
một cách vô cùng chắc chắn: “Em sẽ không rời bỏ anh, trừ phi em chết…”.

Anh bịt miệng cô, vội vàng nói: “Đừng
nói lung tung!”.

Vị Hi ngoan ngoãn ngậm miệng lại,
đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy ra một bức tranh vừa vẽ rất đẹp từ dưới đi văng,
chỉ người trên đó rồi nói: “Đây là bức tranh em vẽ hôm nay, người này, anh quen
anh ấy không?”.

Nguyễn Thiệu Nam sợ hãi mở trừng mắt,
sợi dây vẫn luôn căng ra bỗng vang lên tiếng đứt phựt, đầu anh vang vọng tiếng kêu
thảm thiết của sợi tơ đứt đoạn.

Anh giật bức vẽ, nắm lấy bả vai cô
gần như hung hăng hỏi: “Em nhìn thấy ở đâu? Ai nói cho em biết?”.

Vị Hi hoảng hốt lo sợ nhìn anh, lắp
ba lắp bắp nói: “Em… không có, hôm nay trong đầu đột nhiên lóe lên hình dáng anh
ấy, em… liền vẽ ra. Lại không nhớ ra anh ấy là ai, bèn muốn hỏi anh. Anh… làm gì
mà giận dữ như vậy?”.

Gương mặt người đàn ông u ám, biểu
hiện nét mặt không phải phẫn nộ mà là một trạng thái đáng sợ, hung ác, nham hiểm
hơn cả phẫn nộ. Vị Hi rụt cổ, vô cùng đáng thương nhìn anh, giống như một con thỏ
trắng bị con hổ bổ nhào lên.

Rất lâu sau đó, anh mới dịu lại, nói
với cô: “Anh ta không phải người tốt, trước đây anh ta từng hại em. Anh không muốn
em nhớ đến những chuyện không vui trước kia, vì thế mới căng thẳng như vậy”.

Vị Hi nghi hoặc nhìn bức vẽ đó, “Trước
đây anh ta hại em thế nào? Vì sao một chút ấn tượng em cũng không có?”.

Nguyễn Thiệu Nam bế cô lên, bước vào
phòng, “Vì em mất đi trí nhớ, chuyện xảy ra trước kia đều đã quên”.

Trở lại phòng ngủ, Vị Hi nằm trên
giường vẫn không từ bỏ, cô nhìn người đàn ông đang phủ lên mình, hỏi một cách nghi
ngờ, “Nếu anh ta từng hại em, vậy chẳng phải em nên vô cùng hận anh ta ư? Vì sao
em nhìn gương mặt anh ta, lại có cảm giác rất bi thương, rất lưu luyến, rất muốn
rơi lệ? Tựa như nhìn thấy một cố nhân xa cách từ lâu, như thế chẳng phải rất kì
lạ ư?”.

Cánh tay Nguyễn Thiệu Nam chống bên
cạnh gương mặt cô, hôn lên đôi lông mày mịn màng, “Anh ta là người yêu đầu của em
nhưng anh ta đã lừa em, khiến trái tim em bị tổn thương. Vì vậy đây không phải hoài
niệm mà là đau khổ và lăng nhục”.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn chồng mình,
“Thật vậy ư? Thật sự như vậy?”.

“Thật, em không tin anh à?”.

“Em tin anh, nhưng…”.

“Không có nhưng”. Anh cắn cằm cô một
cái, uy hiếp nói: “Nếu em còn không nghe lời, sau này anh sẽ không xem ti vi cùng
em nữa”.

Vị Hi vội vàng lắc đầu, ôm lấy tấm
lưng cường tráng của anh, “Em nghe lời anh, em sẽ không hỏi nữa”.

Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, ôm lấy cơ
thể hơi run rẩy của cô, vừa muốn tiến thêm thì Vị Hi dùng ngón tay chọc chọc eo
anh, hơi tê tê.

Anh túm tay cô có phần buồn bực, mất
kiên nhẫn hỏi: “Lại sao vậy?”.

“Thiệu Nam, hôm nay em chưa uống thuốc,
em sợ lát nữa quên mất”.

Anh sững sờ một lát, từ từ buông tay
cô ra, gương mặt lạnh lùng như muốn hại người u ám trong bóng mờ của rèm cửa sổ.

Hồi lâu sau anh nói: “Vậy em uống
đi”.

Tiếp đó anh nhìn cô cầm hộp thuốc
từ tủ đầu giường, lấy ra hai viên thuốc rồi uống, lại nhìn cô đặt hộp thuốc vào,
quay mặt sang nở nụ cười ngây thơ như đứa trẻ với anh, “Được rồi, em đã uống xong”.

Anh dán sát lên cơ thể cô, tiện tay
tắt đèn bàn.

Căn phòng tối om, tựa như đêm. Anh
nghe thấy hơi thở chịu đựng cơn đau bên tai, tiếng khóc nức nở không ra tiếng, anh
cảm thấy cơ thể cô run lên vì nhẫn nhịn.

Máu thịt cô căng ra dưới khung xương,
thần kinh cô trở nên vô cùng yếu đuối bởi sự gần gũi của anh, đôi môi cô bất lực
hé mở, móng tay cô yếu ớt vô lực, nước mắt bi thương rơi xuống khuỷu tay anh, giống
như mưa lạnh lẽo cuối thu, từng giọt, từng giọt thất vọng bi thương.

Anh biết anh đang xử lăng trì cô bằng
cách của riêng mình, còn cô cũng đáp lại anh bằng cách như vậy, họ đều tàn nhẫn
như nhau, có thể giày vò lẫn nhau đến mức không thể chống đỡ nổi.

Không biết bao lâu qua đi, Nguyễn
Thiệu Nam nghe thấy cô vợ nhỏ của mình đang khẽ nói ở phía dưới: “Thiệu Nam, em
không khóc nữa”.

“Ừ…”. Anh khẽ vuốt ve gương mặt cô,
quả nhiên không có nước mắt.

Cô cắn môi e dè nói: “Vậy anh có thể
nhẹ hơn một chút không? Em sợ làm cục cưng bị thương”.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn gương mặt tươi
sáng của cô trong bóng tối, anh rất muốn nói gì đó với cô, anh nên nói gì đó với
cô từ lâu nhưng anh không nói nổi.

Anh hôn lên hàng mi còn vương giọt
lệ, than vãn: “Được, anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút”.

“Thiệu Nam, anh nói con của chúng
ta sẽ là con trai hay con gái?”.

“Anh đều thích”.

“Vậy chúng ta đặt tên con là gì cho
hay nhỉ?”.

“Em quyết định đi”.

“Vậy con trai tên là…”.

Mưa rồi…

Nguyễn Thiệu Nam ngồi trong thư phòng, nhìn bản phác họa Vị Hi vẽ ban ngày.
Ánh mắt người đó nhìn thẳng vào anh, gương mặt anh tuấn, ánh mắt khinh thường, đôi
môi hơi mỏng mang theo thần thái không màng thứ gì.

Anh cầm bật lửa đốt bức vẽ, vứt vào gạt tàn, nhìn gương mặt người đó dần dần
hóa thành tro bụi trong ánh lửa diễm lệ, tan biến khi bị cơn gió từ khe cửa thổi
qua.

Anh vứt bật lửa lên bàn, đối diện với sự lạnh lẽo tràn ngập căn phòng, anh dường
như nhìn thấy vô số ma quỷ bước về phía anh trong bóng tối với gương mặt hung hãn,
tứ chi không đầy đủ, toàn thân đều là máu. Chúng bò lên từ địa ngục lửa cháy bừng
bừng thiêu đốt cơ thể, hướng về phía anh đòi mạng!

Anh run cầm cập bịt mặt, than thở trước đống tro bụi dưới đất, “Rốt cuộc cậu
muốn thế nào? Cậu tưởng rằng bây giờ tôi sống rất thoải mái ư? Cậu tưởng rằng tôi
không đau khổ ư? Cậu đã chết rồi, đã chết rồi! Cậu đừng đến làm phiền cô ấy nữa!
Đau khổ mà chúng ta khiến cô ấy phải gánh chịu còn chưa đủ sao? Cô ấy đã rất đáng
thương rồi…”.

Nói đến khi khóc không thành tiếng, “Nếu cậu thực sự yêu cô ấy, cầu xin cậu,
buông tha cho cô ấy đi, cầu xin cậu…”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3