Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 59
Chương 59
Đời này kiếp này, không còn cơ hội gặp nhau
Mẹ, mẹ nhìn kìa, sao anh kia lại khóc?
Lăng Lạc Xuyên bước vào phòng bệnh
của Vị Hi, cô vẫn chưa tỉnh, Trì Mạch đang ở bên trông coi, gật đầu với anh rồi
đi ra.
Anh ngồi cạnh giường, nắm tay cô,
“Vị Hi, anh phải đi rồi, bệnh tim của cha anh tái phát, đã vào phòng chăm sóc đặc
biệt. Chị gái anh nói chỉ có thể kéo dài vài hôm”.
Nói tới đây, đôi mắt anh dâng đầy
vẻ bi thương, anh cười, “Anh luôn cho rằng có đánh cũng không đánh chết nổi ông
ta, không ngờ một người khỏe mạnh như vậy lại bị anh chọc tức đến mức này. Xin lỗi
em, anh phải để em lại đây một thời gian, vệ sĩ sẽ phụ trách sự an toàn của bọn
em, Trì Mạch và Như Phi sẽ chăm sóc thật tốt cho em”.
Anh khom người nói vài câu bên tai
cô, sau đó khẽ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Bảo trọng…”.
Khi anh sắp ra khỏi cửa, dường như
láng máng nghe thấy đằng sau mình có tiếng gì đó, gần như một loại âm thanh níu
giữ anh, cảm giác đó mãnh liệt, đau xót, bi thương đến thế.
Dường như lần li biệt này chính là
vĩnh hằng. Đời này kiếp này, không còn cơ hội gặp nhau.
Anh từ từ quay đầu, lòng thầm nghĩ
có phải mình nghe nhầm không, nhìn người trên giường im lặng nằm đó, nặng nề ngủ
say, cả phòng bệnh ngoài hơi thở yếu ớt của cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi
qua lá cây ngoài cửa sổ.
Anh biết anh thực sự đã nghe nhầm.
Anh cười một cách cô đơn, quay đầu
thắm thiết nhìn cô một cái rồi đóng cửa, ra đi.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh lại
quay đầu nhìn lần nữa mới quay người rời đi.
Trên đường anh nghe tiếng lá và tiếng
cát lạo xạo dưới chân. Cách anh không xa có một bà mẹ dắt theo đứa con gái nhỏ đang
nhặt lá rơi dưới đất.
Bé gái nhỏ với đôi mắt to tò mò nhìn
bầu trời mùa thu mênh mông vô bờ. Cô bé nhìn người đàn ông đứng dưới cây nguyệt
quế, thấy đôi mắt đen đẹp đẽ ấy của anh. Anh ngước nhìn ánh sáng lúc hoàng hôn,
sau lưng là bầu trời tím hồng, bồ câu trắng xinh đẹp chao liệng trên không, lá thu
vàng lặng lẽ rơi…
Cô bé kéo kéo tay mẹ, hỏi bằng giọng
ngây thơ: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, sao anh kia lại khóc?”.
Vài tiếng sau đó, Lăng Lạc Xuyên ngồi
trên chuyến bay đêm bay thẳng tới Bắc Kinh, cảm giác trái tim mình cũng co thắt
từng chút một theo độ cao. Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố dần trở
nên bé nhỏ, đất liền cũng vậy, cuối cùng biến mất trong màn đêm tối om.
Anh cúi đầu, cảm thấy mình dường như
nên làm điều gì đó, nếu không sẽ không thể kiềm chế nổi sự bi thương trong lòng.
Anh xin một tờ giấy trắng từ cô tiếp
viên hàng không, nắm bút, trầm mặc suy nghĩ rất lâu mới viết lên đó:
Vị Hi, giây phút lên máy bay, anh
luôn nhớ đến dáng vẻ trước kia của em. Nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tại
“Tuyệt sắc khuynh thành”, nhớ đến khung cảnh ở quảng trường, nhớ đến người con gái
vừa chơi đàn guitar vừa hát, nhớ đến hoàng hôn của thành phố sau lưng em, nhớ đến
đàn bồ câu trắng bay quanh chúng ta hôm đó… nhớ đến rất nhiều, rất nhiều. Nhưng
mỗi một bức tranh anh nhớ đến đều bi thương đến vậy. Trước đây anh từng nghe người
khác nói có một loại nước mắt được gọi là đau buồn. Lúc này anh mới nhớ ra hóa ra
khi em cười, chân mày khóe mắt em đều đang nhỏ lệ, đều đang đau buồn. Vì sao trước
đây anh không nhìn thấy chứ?
Anh luôn nghĩ rốt cuộc anh yêu em
từ khi nào? Nhưng thực sự không nghĩ ra. Dường như rất ngắn lại dường như rất dài.
Giống như chuyện kiếp này lại giống như chuyện kiếp trước. Có lẽ câu chuyện kiếp
trước của chúng ta quá bi thương, kết cục quá thê lương. Vì vậy, anh đã quên mất
em, em cũng lạc mất anh.
Chương trình phát thanh vang lên một
đoạn nhạc, một bài hát bi thương. Giọng ca nữ yếu ớt ngân nga bên tai anh, anh quay
mặt nhìn màn sương dày đặc đến nỗi không thể tan nổi ngoài cửa sổ, trước mắt mơ
hồ như cách cả một lớp kính mờ.
Vị Hi, từ đầu đến giờ, câu chuyện
của chúng ta không hề đẹp đẽ. Nhưng cảnh tượng đẹp nhất cuộc đời anh chính là được
gặp em. Anh từng lặng lẽ chăm chú nhìn em trong biển người mênh mông, từng cùng
em hít thở cùng một bầu không khí, từng sánh vai em cùng ngắm phong cảnh đẹp nhất
trên thế giới.
Là em đã khiến anh hiểu ra rằng: Hóa
ra tình yêu không phải là thề non hẹn biển, không phải sông cạn đá mòn, mà là kiên
trì giữ vững lời hứa trước sau như một, không có điều kiện, không có giới hạn, không
chịu sự kìm hãm, dốc toàn sức lực.
Còn nhớ bài hát do cô gái chơi đàn
guitar hát trên quảng trường không? Hôm đó, anh nhìn thấy em nghe cô ấy hát, nghe
đến bật khóc. Anh còn nhớ lời bài hát đó, còn nhớ âm luật đẹp đẽ mà bi ai đó.
Anh luôn nhớ lời hứa của anh với em.
Anh muốn làm người bảo vệ của em, liều tất cả mọi thứ trong cuộc đời này bảo vệ
em. Cho tới khi sinh mệnh kết thúc, chỉ mong trái tim anh có thể làm trời xanh cảm
động, tình yêu của anh cũng có thể hóa thành thiên sứ xinh đẹp thay anh yêu em…
Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi(*)…
(*) Vũ Lạc Xuyên
hạ, bạch lộ Vị Hi: Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan.
Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi… Anh
thầm đọc tên chúng ta, coi nó là mật hiệu hẹn ước kiếp sau.
Vị Hi, nếu thực sự có kiếp sau, nếu
kiếp sau còn có thể gặp em, chúng ta có thể…
Ba năm sau…
Nguyễn Thiệu Nam ngồi tại vị trí chủ
tọa trong phòng họp của tòa nhà Dịch Thiên, nghe thuộc hạ báo cáo. Cơn bão táp tài
chính toàn cầu đã qua, nhưng thành tích kinh doanh cũng chẳng khá hơn năm trước
là bao nhiêu, sắc mặt anh đương nhiên sẽ khó coi.
Người phụ trách các phòng ban thấy
sắc mặt anh lạnh lùng, nghiêm nghị, bất giác toát mồ hôi lạnh, người phát ngôn cảm
nhận được không khí ngưng tụ, giọng báo cáo hơi run run.
Khi cuộc họp diễn ra được một nửa
thì điện thoại của Nguyễn Thiệu Nam reo. Hai năm nay anh luôn mang theo hai máy
di động bên mình, chỉ có một máy bật liên tục hai mươi tư tiếng, đến cả khi họp
cũng không ngoại lệ. Mà người biết số di động này chỉ có một.
Nguyễn Thiệu Nam lập tức nhận máy,
dịu dàng hỏi: “Dậy rồi à? Ăn cơm chưa?”. Vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới tạm
dừng báo cáo.
Mọi người trong phòng lặng lẽ rời
đi, hai người mới đến không hiểu tình hình, thế là vừa đi vừa hỏi mấy vị tiền bối
thâm niên khá cao, “Đó là điện thoại của ai? Anh Nguyễn coi trọng như vậy, căng
thẳng đến mức sắc mặt cũng thay đổi”.
Một giọng nói nhỏ vang lên: “Đương
nhiên là cô Nguyễn, bảo bối của anh Nguyễn, anh Nguyễn nổi tiếng là yêu thương vợ.
Điện thoại của cô ấy đến lại may, đã cứu chúng ta rồi”.
“Cô Nguyễn? Tôi nghe nói đầu óc cô
ấy có vấn đề, có phải là thật không?”.
“Thật đấy, hình như do một lần tai
nạn ngoài ý muốn, trong não tụ máu, người cũng điên điên khùng khùng. Ban đầu khi
họ vừa kết hôn, chỉ tính số lần tự sát của cô ấy thôi đã mấy lần rồi, cũng may cô
ấy không nhìn thấy, nếu không không biết sẽ như thế nào. Sau đó nghe nói còn đâm
bị thương anh Nguyễn, khi ấy cô ấy không thể nói được, cũng không ai biết rốt cuộc
cô ấy nghĩ thế nào. Nhưng anh Nguyễn không những không vứt bỏ cô ấy, còn đưa cô
ấy sang Mỹ chữa bệnh. Chữa hơn một năm mới trở về, mắt cũng khỏi, cũng có thể nói
chuyện, nhưng quên sạch mọi chuyện trước đó. Vì vậy bây giờ anh Nguyễn chỉ có thể
chăm sóc cô ấy như trẻ con, bản thân công việc anh ấy bận rộn như thế, không biết
vất vả nhường nào”.
Hai người mới nghe xong tấm tắc kinh
ngạc, nói: “Không ngờ anh Nguyễn lại có tình có nghĩa như vậy, người phụ nữ này
thật có phúc”.
“Chẳng thế à? Cũng không biết tu mấy
đời mới có thể gặp được một người đàn ông anh tuấn, giàu có lại si tình như vậy.
Bây giờ anh Nguyễn tan làm chẳng đi đâu cả, tất cả thời gian đều dành cho vợ, các
tiệc chiêu đãi, giao tiếp có thể tránh liền tránh, người chồng mẫu mực tiêu chuẩn”.
Một vị nữ đồng nghiệp ngửa đầu thở
dài, “Ôi, người đàn ông tốt như vậy, sao tôi không gặp chứ?”.
Người khác cười nói, “Chị gặp rồi,
chỉ đáng tiếc chị không phải là chén trà nhà người ta. Kiếp sau đi nhé…”.
Nguyễn Thiệu Nam lái xe về nhà, đi
qua tiệm bánh ga tô, anh liền mua loại bánh hạt dẻ Vị Hi thích nhất. Trên đường
đi qua một cửa hàng đồ điện, ti vi màn hình tinh thể lỏng trên quầy trưng bày đang
phát bản tin thời sự.
“Ngày này ba năm trước, một chiếc
máy bay của công ty hàng không GH đã đột nhiên phát nổ trên đường bay, toàn bộ một
trăm linh ba hành khách trên chuyến bay đều gặp nạn. Tuy tai nạn đã xảy ra ba năm
trước, nhưng ảnh hưởng nó gây ra trong lòng mọi người vẫn kéo dài tới tận hôm nay.
Bây giờ, chúng ta trân trọng thể hiện nỗi thương nhớ sâu sắc bằng phút mặc niệm
những người gặp nạn trong vụ tai nạn máy bay ba năm trước…”.
Nguyễn Thiệu Nam quay sang nhìn một
cái, gương mặt người dẫn chương trình lướt qua trước mắt anh. Anh kéo cửa kính xe,
tăng tốc độ.
Sau khi về nhà, đưa xe cho tài xế
của mình đỗ. Anh xách bánh ga tô vào phòng, không nhìn thấy cô trong phòng khách,
liền hỏi người giúp việc: “Cô ấy đâu?”.
“Cô Nguyễn trong phòng ngủ ạ”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, bước lên
tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ… Trong phút chốc anh cứng đờ, cảnh trước mắt khiến anh
sợ đến mức kinh hồn bạt vía. Anh đứng ở cửa không dám động đậy, căng thẳng hỏi:
“Vị Hi, em làm gì đấy?”.
Người đứng trên bệ cửa sổ nhìn gương
mặt trắng bệch của anh, trả lời: “Rèm cửa sổ bị rơi một góc, em muốn treo nó lên…”.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn,
thanh đới bị tổn thương tuy đã hồi phục lại phát âm sau chữa trị đắt tiền nhưng
vĩnh viễn không thể trở lại giọng nói trước kia.
Nguyễn Thiệu Nam thở phào một hơi,
bước tới, ôm cô vẫn còn mặc quần áo ngủ từ bệ cửa sổ xuống, dặn dò: “Sau này những
việc như vậy thì giao cho người giúp việc làm, tay em không tiện, nhỡ may xảy ra
việc ngoài ý muốn thì sao?”.
Vị Hi ôm cổ người đàn ông, nhìn tay
trái mình, nói: “Chẳng phải anh nói tay trái em phải vận động nhiều hơn, cầm đồ
mới có thể càng ngày càng vững à?”.
Nguyễn Thiệu Nam sững sờ một lúc,
lập tức cười nói: “Vật lí trị liệu phải tập từ từ, bác sĩ chẳng phải đã nói với
em, tập nhặt bóng trước à?”.
Người trong vòng tay dẩu môi, nói
có phần nản lòng: “Em đã luyện tập hơn một năm rồi, nhưng một chút tiến triển cũng
không có. Tay trái vẫn không có lực, có phải nó vĩnh viễn sẽ không khỏi không? Cổ
tay còn có bớt đỏ, trên cổ cũng có, khó coi chết đi được, chúng từ đâu ra chứ?”.
Đó đều là những vết sẹo sau khi phẫu
thuật chỉnh hình, vết sẹo của cô quá sâu, quá dữ tợn, phẫu thuật tiên tiến nhất
cũng chỉ có thể làm tới mức này.
Nhưng anh không thể nói như vậy với
cô.
Nguyễn Thiệu Nam nhíu mày, nói: “Chẳng
phải anh đã nói với em rồi ư, đó đều là phản ứng thuốc, sau này sẽ dần dần nhạt
đi. Bác sĩ đã nói với em không cần nóng vội, sau này sẽ ổn, sao em không nghe vậy?”.
Người vừa nãy còn đầy vẻ thiếu kiên
nhẫn lập tức căng thẳng nhìn anh, khẽ giọng hỏi: “Anh giận rồi à?”.
Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu, đặt cô lên
giường, chỉnh lại mái tóc ngắn ngang vai của cô, hạ giọng nói: “Anh không tức giận,
nhưng hơi mệt. Gần đây công ty xảy ra vài chuyện, tâm trạng anh không tốt lắm”.
Vị Hi cẩn trọng nhìn anh: “Hôm nay
em lại phá quấy anh làm việc à? Em không cố ý, em gặp ác mộng, anh lại không có
ở bên, em hơi sợ”.
“Không có, không liên quan đến em”.
Nguyễn Thiệu Nam đắp chăn cho cô, “Hôm nay em mơ thấy gì?”.
“Không nhớ rõ nữa, một giấc mơ rất
kinh khủng, rất bi thương. Trong mơ có một người đàn ông, em không nhìn rõ mặt anh
ta, chỉ thấy toàn thân anh ta đầy máu. Anh ta kéo tay em, nói với em rất nhiều,
nhưng em không nghe rõ anh ta đang nói gì, song anh ta vừa nói em liền rơi nước
mắt, cứ khóc trong mơ, sau đó em tỉnh giấc. Thật kì lạ, vì sao em muốn khóc nhỉ?
Nhất định là bị anh ta dọa cho sợ hãi, nhất định là như vậy”.
Vị Hi nghiêng đầu nói xong, dùng ngón
tay chọc chọc vào người đàn ông đang ngơ ngẩn, “Này, anh nghĩ gì đấy?”.
Nguyễn Thiệu Nam tựa như bị kim đâm
một cái, bừng tỉnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc của Vị Hi, cười lúng túng,
“Nhất định là em không uống thuốc đúng giờ mới mơ như vậy, thuốc hôm nay đã uống
chưa?”.
Vị Hi lắc đầu nói: “Người giúp việc
muốn đút cho em, em nói phải đợi anh về em mới uống”.
Nguyễn Thiệu Nam cưng chiều bẹo cằm
cô, quở trách: “Em thật càng ngày càng tùy hứng, xem ra sau này thật sự không thể
quá cưng chiều em”.
Vị Hi cười cười, vùi mặt vào lòng
người đàn ông. Nguyễn Thiệu Nam cầm hộp thuốc trong tủ đầu giường, lấy ra liều lượng
đúng quy định của ngày hôm nay, sau đó cầm cốc nước trên tủ, đặt thuốc vào tay Vị
Hi, nhìn cô ngửa đầu uống, lại đưa nước cho cô.
“Khi nào em mới có thể nhớ ra chuyện
trước kia?”. Vị Hi vừa uống nước vừa hỏi.
Nguyễn Thiệu Nam đỡ cô ngồi dậy, “Chỉ
cần em uống thuốc đúng giờ, sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi”.
Vị Hi gật đầu, lại hỏi: “Thiệu Nam,
thế nào gọi là độc chiếm?”.
Nguyễn Thiệu Nam sững sờ, nói: “Ai
dạy em từ này?”.
“Hôm nay em đọc trong tiểu thuyết
trên mạng, nhân vật nam chính hàng ngày nhốt nữ chính trong nhà, không cho cô ấy
ra ngoài, không cho cô ấy gặp người lạ, cũng không cho cô ấy nói chuyện với người
lạ. Cô ấy liền nói mình là đồ độc chiếm của anh ta. Sao em cảm thấy hoàn cảnh của
cô ấy với em hiện nay không khác nhau mấy nhỉ?”.
Nguyễn Thiệu Nam cười bất đắc dĩ,
nói: “Ngốc à, sao có thể như nhau chứ? Em là vợ anh. Sau này đừng đọc mấy thứ sách
lung tung đó nữa, đều dạy hư em rồi”.
“À, vợ…”. Vị Hi gật đầu, ngáp một
cái, “Vậy khi nào em mới có thể ra ngoài? Em đã ở nhà lâu lắm rồi, ở thêm nữa em
sẽ trở nên càng ngày càng đần độn”.
Nguyễn Thiệu Nam cười rồi hôn lên
trán cô, “Em một chút cũng không đần, bây giờ em có thể ra ngoài, mai là cuối tuần,
chúng ta ra ngoài đi dạo, em muốn mua gì thì mua cái đó. Em muốn đi đâu, chúng ta
liền đi đến chỗ ấy”.
Vị Hi mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ,
hưng phấn nói: “Thật không? Vậy sau này có phải đều như vậy?”.
Nguyễn Thiệu Nam đau lòng hôn lên
mắt cô, khẽ nói: “Đúng, sau này đều như vậy. Em muốn làm gì thì làm cái đó. Em là
vợ của Nguyễn Thiệu Nam, không có việc em không thể làm, tất cả mọi thứ của anh
đều là của em, đến anh cũng là của em”.
Vị Hi thỏa lòng mãn nguyện nhắm mắt,
mơ mơ màng màng nói: “Thiệu Nam, anh đối với em thật tốt…”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô nhắm mắt,
nghe thấy hơi thở đều đều của cô, anh sờ lên gương mặt cô, dịu dàng nói: “Không,
anh vẫn chưa đủ tốt. Sau này anh phải đối xử tốt với em gấp bội, anh muốn em trở
thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, Vị Hi, bảo bối của anh…”.
Anh khom người, khẽ kề sát gương mặt
ngây thơ của cô.
Ba năm rồi, anh giấu cô tròn chẵn
ba năm, nhưng anh không thể giấu cô cả đời. Tất cả những người đáng chết đều đã
chết. Tất cả mọi nguy hiểm đều đã được xua tan. Cô là của anh, đã vĩnh viễn là của
anh, không người nào có thể cướp cô khỏi anh, không ai.
Anh có sự tự tin như vậy, tự tin có
thể khống chế tất cả mọi cục diện. Vì vậy, không cần phải nhốt cô nữa. Cô là vợ
anh, cô cần hưởng thụ cuộc sống, cô cần chia sẻ sự thành công của anh. Anh muốn
dâng tất cả mọi thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới lên trước mặt cô, giống như ban đầu,
cô luôn mang thứ tốt nhất lại cho anh vậy.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn Vị Hi ngủ say,
liền lặng lẽ rời đi, một mình tới thư phòng. Sắc chiều hôm đổ xuống, đồ gia dụng
trong thư phòng mờ mờ ảo ảo, bị bao phủ lên một sự thê lương màu tím, có cảm giác
đáng sợ. Anh không bật đèn, một mình ngồi trên ghế, châm điếu thuốc.
Mình anh nhìn khói thuốc dần trở nên
dày đặc, tản ra, cầm di động trên bàn, nhấn số.
“Bác sĩ Ngô, tôi là Nguyễn Thiệu Nam”.
“Anh Nguyễn, có gì cần dặn dò không?”.
“Tôi muốn hỏi một chút, tay vợ tôi
sau này có phải không thể khỏi không?”.
Bác sĩ Ngô thở dài, nói: “Anh Nguyễn,
đó là điều chắc chắn. Khi đó cô ấy đã mài đứt mấy kinh mạch quan trọng, muốn hồi
phục tình trạng trước kia, căn bản không thể nào”.
Nguyễn Thiệu Nam dừng một lát mới
nói: “Vậy thì, cô ấy còn có thể nhớ lại chuyện trước kia không?”.
“Nguyên nhân mất trí nhớ của phu nhân
là do phẫu thuật não làm tổn thương trung khu kí ức, từ góc độ y học mà nói, nếu
chịu kích động bởi tác nhân bên ngoài, có thể sẽ nhớ ra một vài đoạn nhỏ nhặt. Nhưng
muốn hồi phục toàn bộ, xác suất gần như bằng không”.
Nguyễn Thiệu Nam hỏi: “Một chút cơ
hội cũng không có ư?”.
“Nếu cô ấy không cần uống thuốc chống
trầm cảm, có thể sẽ xảy ra kì tích. Nhưng bây giờ chỉ có thể nói một chút khả năng
cũng không có. Anh Nguyễn, tôi phải nhắc nhở anh, tuy loại thuốc này có tác dụng
phụ nhỏ nhất so với thuốc cùng loại. Nhưng nếu dùng lâu dài, dễ gây tổn hại đến
tim phổi và gan, còn có thể làm hỏng hệ thống thần kinh, gây ra tác hại có tính
lâu dài. Nếu bệnh trầm cảm của vợ anh đã có biến chuyển, tôi đề nghị cô ấy có thể
tạm thời ngừng dùng thuốc”.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh”.
Nguyễn Thiệu Nam buông điện thoại
xuống, hai tay đan vào nhau trên bàn, trầm tư rất lâu. Cho tới khi người giúp việc
mời anh dùng cơm, anh mới đứng lên rời khỏi thư phòng.