Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 56 - 57
Chương 56
Lăng trì
Đây không phải làm tình, đây là lăng
trì, là lóc thịt cô, cơ thể máu thịt của cô, từng miếng từng miếng từ xương cốt!
“Em muốn bảo vệ cậu ta, nhưng hôm
nay ai đến cứu em? Không cần sợ, anh sẽ không cho bất kì ai xem. Chỉ cần em đừng
rời xa anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh. Vị Hi, em không biết anh nhớ em nhường nào.
Muốn ôm em, muốn hôn em, muốn nghe em nói, muốn cả đời ở cùng em. Em là của anh,
vĩnh viễn là của anh. Em là người phụ nữ của anh, sau này em còn là vợ anh, là mẹ
của các con anh. Chúng ta cả đời cả kiếp đều đừng xa nhau, không bao giờ xa nhau
nữa, được không?”.
Cô bịt tai mình như phát điên, nước
mắt làm mờ mọi thứ.
Cô đang ở đâu? Anh đang ở đâu?
Cô nhìn thấy một cô gái, sợ hãi nằm
trên chiếc giường phục cổ. Hai giọt lệ trào ra, nhìn bức ảnh đầu giường. Còn người
đàn ông trên bức ảnh ôm cô cười rạng rỡ lúc này đang đè lên người cô, ăn tươi nuốt
sống cô bằng răng nanh sắc bén.
Tứ chi cô mềm nhũn tê liệt, nước mắt
như mưa, muốn sống mà bất lực, muốn chết mà không thể. Cô nghe thấy linh hồn mình
đang gào khóc ai oán trên trần nhà, nhưng người đó lại thổ lộ bên tai cô, đang hưởng
thụ, đang thở hổn hển, không ngừng giày vò, xâm phạm cô.
Anh ta không phải người mà là một
con dã thú, một con dã thú lòng tham không đáy, không máu, không lệ.
Cô lớn tiếng gào khóc nhưng cổ họng
rạn nứt không thể phát ra âm thanh. Cô cố gắng mở trừng mắt, nhìn anh ta qua làn
nước mắt lạnh buốt, đau đến mức khóe mắt gần như nhỏ máu.
Đây không phải làm tình, đây là lăng
trì, là lóc thịt cô, cơ thể máu thịt của cô, từng miếng, từng miếng từ xương cốt!
Là sự giày vò sống không bằng chết, là nỗi đau đớn như bóp nát con tim, đục vào
xương cốt, là nỗi tuyệt vọng mịt mù tăm tối.
Người nằm trên giường là ai? Người
đè lên thân cô là ai? Cô mơ hồ rồi, hỗn loạn rồi, hồ đồ rồi…
Đó là chính bản thân cô, đó rõ ràng
chính là bản thân cô!
Cô khóc rồi tỉnh dậy trong cơn mê,
bên cạnh có người không ngừng lay cô, hét lớn: “Vị Hi, Vị Hi…”.
Là giọng nói của Như Phi, là giọng
nói của cô ấy.
Vị Hi khóc không ra tiếng, vùi đầu
vào lòng Như Phi, dùng ngôn ngữ kí hiệu, lặp đi lặp lại: “Lạnh quá, Như Phi, mình
lạnh quá, mình lạnh quá…”.
Như Phi ôm chặt cô, nghẹn ngào nói:
“Mình đang ôm cậu đây, mình đang ôm cậu đây, không sao, không sao rồi…”.
Một lát sau, Vị Hi mới dần dần bình
phục. Như Phi lau khô nước mắt hỏi cô: “Có muốn ăn chút gì không? Hai ngày nay cậu
đã sống bằng truyền nước rồi”.
Vị Hi ngồi dậy, dựa vào đầu giường,
mắt đang nhìn một nơi, dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: “Sao không bật đèn?”.
Choang! Bát thức ăn trong tay Như
Phi rơi xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, bịt
miệng, bật khóc như vỡ nát con tim, “Vị Hi, mắt của cậu, mắt của cậu…”.
Bác sĩ đặt phim chụp CT não trước
đèn huỳnh quang, chỉ vào một điểm đen trên đó rồi nói: “Tổn thương bên ngoài dẫn
đến xuất huyết trong não, chèn ép vào dây thần kinh thị giác. Muốn hồi phục thị
lực, bắt buộc phải làm phẫu thuật mổ não cho hết tụ huyết bên trong”.
“Phẫu thuật mổ não? Có nguy hiểm không?”.
“Bất cứ phẫu thuật nào đều có nguy
hiểm, tình trạng của cô ấy khá nghiêm trọng. Phần não từng có tổn thương cũ, khi
ấy không được chữa trị triệt để. Lần này vết thương mới cộng vết thương cũ có thể
khiến cho phẫu thuật khó khăn hơn”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn tấm phim xong,
hai hốc mắt sâu hoắm, hoảng hốt hỏi: “Nếu làm phẫu thuật mổ não, tỉ lệ phục hồi
ánh sáng là bao nhiêu?”.
“Chính xác mà nói, tỉ lệ phục hồi
chỉ có mười phần trăm”.
“Thấp như vậy ư?”.
“Đại não của con người là bộ phận
phức tạp nhất trong cơ thể, bất kì tình huống nào cũng đều có khả năng xảy ra. Vị
trí tụ máu của cô ấy rất nguy hiểm, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến cô
ấy mù vĩnh viễn, cũng có khả năng tạo thành tổn thương khác. Vì vậy tôi mới nói
tỉ lệ phục hồi chỉ có mười phần trăm”.
“Tổn thương khác?”.
“Ví dụ mất cảm giác, liệt nửa người,
thần trí không tỉnh táo, hành vi mất kiểm soát, mất trí nhớ, cũng có khả năng… vĩnh
viễn không thể tỉnh lại.
Lăng Lạc Xuyên thở hắt ra một hơi
lạnh, mặt cắt không còn giọt máu, “Vậy… không làm có được không? Có nguy hiểm đến
tính mạng không?”.
Bác sĩ thở dài, “Anh Lăng, tôi vô
cùng hiểu tâm trạng của anh. Nhưng từ góc độ bác sĩ mà nói, tôi không tán thành
cách làm như vậy. Nếu không phẫu thuật, chẳng khác nào để lại một quả bom hẹn giờ
trong đầu người bệnh. Trong thời gian ngắn, có lẽ không vấn đề gì. Nhưng ngày rộng
tháng dài sau đó, kết quả như nhau. Có điều với tình trạng của cô Lục, tôi đề nghị
vẫn nên đưa cô ấy đến trung tâm phục hồi tinh thần…”.
Lăng Lạc Xuyên đầy vẻ cự tuyệt, “Không,
cô ấy không điên, tôi không thể đưa cô ấy đến nơi đó, tuyệt đối không thể!”.
Bác sĩ lắc đầu, “Tin tôi đi, đây là
cách tốt nhất. Chướng ngại tinh thần cấp tính còn dễ dàng hủy hoại một con người
hơn tụ mãu trong não. Tôi từng có một bệnh nhân khi đi du lịch cùng chồng, bị mấy
tên thổ phỉ xâm phạm… Vụ án vẫn chưa được phá. Cô ấy tĩnh dưỡng ở nhà nửa năm, người
nhà đều cho rằng không sao. Không ngờ cô ấy đi làm chưa tới một tuần liền lao vào
đoàn tàu tự sát. Thời gian này, mọi người tốt nhất nên trông coi cô ấy hai mươi
tư trên hai mươi tư giờ, đừng để cô ấy có hành vi tự vẫn. Nếu không, đó sẽ là nỗi
hối tiếc cả đời”.
Lăng Lạc Xuyên không biết mình làm
thế nào để trở về phòng bệnh, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy Vị Hi như một manơcanh
xinh đẹp ngồi trên giường.
Anh giống như mù lòa, trước mắt là
một vùng tối đen mênh mông bát ngát.
Như Phi túm lấy anh hỏi: “Bác sĩ nói
thế nào?”.
Anh bước tới, ngồi bên giường, đờ
đẫn nói: “Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật mổ não. Anh định đưa Vị Hi đi Mỹ, điều
kiện bên đó tốt hơn”.
Như Phi vẫn muốn hỏi nhưng Trì Mạch
kéo cô, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, để họ ở riêng một lát”.
Như Phi đẩy tay Trì Mạch ra, phẫn
nộ chỉ người đàn ông ngồi ngơ ngẩn bên giường, “Anh còn tin anh ta ư? Nếu không
phải tại anh ta thấy chết không cứu, Vị Hi làm sao có thể thành ra thế này? Anh
ta có tư cách gì ngồi đây? Bày ra bộ dạng mèo khóc chuột, em thấy thật buồn nôn”.
Trì Mạch thở dài, nhìn Lăng Lạc Xuyên
vô cùng bi thương, “Anh ấy không hề mèo khóc chuột, anh ấy thực sự đau buồn. Anh
ấy chỉ sai một bước, là do ông trời sắp xếp mấy bước sau thay anh ấy. Em coi như
thương hại anh ấy cũng được, để họ ở riêng với nhau một lát, anh ấy nhất định có
rất nhiều lời muốn nói với cô ấy”.
Như Phi còn muốn nói gì đó nhưng Trì
Mạch ôm vai cô, lôi cô ra ngoài.
Trong khuôn viên bệnh viện, có vài
cây ngô đồng cao lớn, lá xanh tươi còn đọng những hạt sương buổi sớm, trên đầu là
bầu trời xa xôi không một gợn mây.
Họ ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc
cây, Như Phi nhìn thế giới trong lành đáng yêu trước mắt, không kìm được nước mắt
như mưa, “Xin lỗi, là em đã hại cô ấy”.
Trì Mạch kinh ngạc nhìn cô, “Sao em
lại nói những lời này?”.
“Nửa năm trước, em không nên khuyên
cô ấy ở cùng Nguyễn Thiệu Nam. Nửa năm sau, em không nên bỏ mặc cô ấy một mình.
Tất cả bi kịch của Vị Hi đều do em tạo nên. Em là người phụ nữ xấu xa, em nên xuống
mười tám tầm địa ngục”.
“Em cố ý ư?”.
“Anh cho rằng em cố ý ư?”.
Trì Mạch lắc đầu, “Anh chưa từng nghĩ
như vậy, cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều có thể nghĩ vậy, anh cũng sẽ
không nghĩ thế. Vì anh biết, trên thế giới này, nếu có ai không cần cô ấy báo đáp,
người đó nhất định là em. Bao nhiêu năm nay, em luôn ngước nhìn cô ấy, cam tâm tình
nguyện làm cái bóng của cô ấy, đau với nỗi đau của cô ấy, vui với niềm vui của cô
ấy. Nhìn em như vậy, ngoài đau lòng, anh không biết mình còn có thể nói gì”.
Như Phi vùi mặt vào lòng Trì Mạch,
khóc không thành tiếng, “Trì Mạch, em nên làm thế nào?”.
Trì Mạch ôm lấy cơ thể run rẩy của
cô, đau lòng nói: “Tin anh đi, tất cả rồi sẽ ổn. Hai em đều là những người con gái
tốt, ông trời sẽ trả lại cho hai em sự công bằng”.
Lăng Lạc Xuyên dùng ngón tay thon
dài vuốt ve gương mặt Vị Hi, khóe mắt chợt lấp lánh những giọt lệ, hốt hoảng nói:
“Anh chẳng qua chỉ rời xa em có một lát, chỉ một lát thôi, sao em đã trở thành như
vậy?”.
Người trên giường không chút phản
ứng, giống như một bức tượng thạch cao.
Anh ôm nhẹ cô, từng giọt, từng giọt
nước mắt rơi xuống hõm cổ cô. Anh ngẩng đầu, thấy ánh sáng trong phòng bệnh chiếu
rực rỡ, đột nhiên anh cười, “Vị Hi, anh muốn em sống, nhưng anh không thể để em
sống như vậy. Chúng ta cùng chết đi, chúng ta cùng chết, có được không? Thấy em
như vậy, anh đã vô cùng nản lòng, thất vọng, sống không bằng chết. Một chút ý nghĩa
sống ở cái thế giới này cũng không có, đến em cũng đã từ bỏ, anh còn lưu luyến nó
làm gì?”.
Anh đỡ cô nằm lên giường, ghé sát
tai cô rồi nói: “Nhưng trước hết, có một việc anh nhất định phải làm. Những người
có lỗi với em, anh muốn họ không được chết dễ dàng, một người anh cũng không tha.
Em đợi anh…”.
Chương 57
Thắp sáng bóng tối
Khi anh nhìn thấy một người con gái
xinh đẹp, thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ
cặn bã, anh cũng sẽ cảm động.
Nghỉ lễ Quốc khánh, Nguyễn Thiệu Nam
ngồi trong biệt thự của mình, vừa ăn sáng vừa xem tin tức buổi sáng.
“Khoảng mười một giờ đêm qua, Cốc
Vịnh Lăng - người phụ trách chi nhánh công ty của tập đoàn Phú Hoàng Singapore đã
bị côn đồ tấn công trên đường về nhà. Hai tên côn đồ đã hắt lượng lớn axit lên vùng
mặt, khiến phần mặt, cổ và tứ chi cô bị bỏng độ ba trên diện rộng, hai đuôi mắt
bị thương. Bác sĩ nói, có thể sẽ bị mù vĩnh viễn. Phía cảnh sát nghi ngờ lần tấn
công này có liên quan đến Nhiếp Đông Hoa, chủ tịch tập đoàn Đông Hoa. Trước mắt,
vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra”.
Nguyễn Thiệu Nam thờ ơ xem như không,
tiếp tục bữa sáng của mình.
Điện thoại reo, là Uông Đông Dương.
“Anh Nguyễn, cô Lục đã làm xong phẫu
thuật, tình trạng rất ổn định. Nhưng…”.
Nguyễn Thiệu Nam đang nghịch chiếc
bật lửa sao thổ đó, nghe thấy đối phương ngập ngừng, vội hỏi: “Nhưng gì?”.
“Cô ấy mù rồi, tổn thương phía ngoài
của não dẫn tới chảy máu trong, ép vào dây thần kinh thị giác”.
Sau khi Uông Đông Dương nói xong,
đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, anh không kìm được bèn hỏi: “Anh Nguyễn?”.
“Cô ấy bây giờ ở đâu?”.
“Sau lần bất trắc đó, cô ấy mắc chứng
bệnh tâm lí, được họ đưa vào viện an dưỡng, đang tiếp nhận điều trị”.
“Còn Lăng Lạc Xuyên?”.
“Anh ta vẫn luôn trông coi cô Lục,
gần như không rời nửa bước. Thi thoảng khi ra ngoài, cũng sắp xếp vệ sĩ ở trong
viện an dưỡng. Anh ta đã giao hết việc công ty cho thuộc hạ, có điều nghe người
của Hoàng Triều nói, bây giờ anh ta lặng lẽ đến đáng sợ, gần như biến thành một
người khác, đến thuộc hạ gần gũi nhất cũng không muốn lại gần anh ta. Anh Nguyễn,
anh xem, có cần cử thêm vài nhân viên, bảo vệ sự an toàn của anh?”.
“Không cần thiết, cứ như vậy đi…”.
Nguyễn Thiệu Nam nói xong câu đó liền
ngắt điện thoại. Anh đặt tay lên bàn, từ từ nắm thành nắm đấm, đột nhiên vung tay,
cốc cà phê trên bàn bay lên đập vào tường vỡ vụn.
Anh nhìn những mảnh vụn đó, rất lâu
sau mới bình tĩnh lại, nhìn bật lửa trên bàn nghĩ một lúc lại bấm điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, anh nói
bằng tiếng Việt Nam: “Cha nuôi, gần đây cha khỏe không?”.
Sau khi hàn huyên, anh đi thẳng vào
vấn đề, “Gửi cho con hai người có thân thủ nhanh nhẹn, con cần dùng gấp”.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh
chống tay lên trán, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh đứng lên, tìm thuốc giảm đau
uống. Sau đó tới thư phòng, lấy một chiếc đĩa từ trong ngăn kéo đặt vào máy tính.
Anh dựa vào lưng ghế, thưởng thức
cảnh tượng khiến người ta tai đỏ tim đập, cười lạnh một tiếng, “Tôi lại muốn xem
xem, chúng ta ai chết trước”.
Khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh
viện an dưỡng tư nhân mà Lăng Lạc Xuyên sắp xếp cho Vị Hi đều là biệt thự độc lập,
môi trường cực kì yên tĩnh.
Trong hoa viên có vài cây nguyệt quế
cao to, qua Trung thu chính là lúc hoa nở rộ nhất, hương thơm nồng nàn.
Lăng Lạc Xuyên cũng thuê luôn cả phòng
bệnh bên cạnh phòng Vị Hi, anh ở tại đó. Giường của người nhà bệnh nhân trong phòng
Vị Hi để lại cho Như Phi. Hàng ngày Trì Mạch đều đến xem tình trạng tiến triển của
Vị Hi, động viên tinh thần Như Phi.
Lăng Lạc Xuyên mời bác sĩ giỏi nhất,
dành cho cô môi trường tốt nhất, không tiếc tất cả sức người và sức của, nhưng không
ai biết khi nào cô mới đỡ hơn.
Chiến dịch này dường như sẽ kéo dài
không thấy điểm cuối, sự chờ đợi đằng đẵng, khó khăn đến nỗi khiến người ta tuyệt
vọng.
Lúc thời tiết đẹp, Lăng Lạc Xuyên
liền đưa Vị Hi ra vườn hoa sưởi nắng. Vị Hi vẫn như thế, không cử động không lắng
nghe, không nói năng, ngăn cách bản thân với thế giới bằng một khoảng cách an toàn,
một khoảng cách không bị tổn thương nhưng không ai có thể vượt qua.
Bác sĩ khoa thần kinh nói đây là di
chứng sau tổn thương, khi một người chịu đả kích quá mức, cô ấy sẽ tự phong kín
mình trong một không gian cô ấy cho rằng vô hại, không muốn đối mặt với thực tế.
Lăng Lạc Xuyên không biết thế giới
vô hại đó của Vị Hi rốt cuộc như thế nào. Nhưng anh biết, trong đó nhất định không
có anh. Anh không biết cô có vui vẻ như mình muốn không, mhưng anh biết, cô nhất
định không đau khổ như mọi người nghĩ.
Anh ngồi lên ghế, nhìn thế giới từ
góc độ của Vị Hi. Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra mình cúi thấp một chút, phong
cảnh nhìn thấy sẽ càng đẹp hơn.
Anh càng ngày càng thản nhiên đối
mặt với Vị Hi của hiện tại, đối mặt với tất cả mọi thứ trước mắt, thậm chí anh không
còn khát vọng như trước kia rằng cô có thể bước ra khỏi thế giới này. Vì anh biết,
ở trong đó, cô vui vẻ. Mà niềm vui này, anh chưa từng mang lại cho cô.
Anh thường kéo tay cô, nói chuyện
với cô. Anh có thể ngồi cả ngày không ngừng nói chuyện cùng cô. Cũng có thể im lặng
ở bên cô bất kể ngày đêm.
Ban đầu, mọi người đều cho rằng anh
quá đau lòng. Ngày tháng lâu dần, đến Như Phi cũng cảm nhận ra vài điều không ổn.
Một ngày vào lúc hoàng hôn, cô nhìn
thấy Lăng Lạc Xuyên đưa Vị Hi ra nghe tiếng ve sầu, không kìm được bèn nói với Trì
Mạch: “Sao em thấy gần đây anh ta có gì đó không ổn?”.
Trì Mạch gật đầu, “Anh cũng thấy vậy,
anh ấy giống như quả bom hình người, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể phát
nổ”.
Như Phi căng thẳng hỏi: “Anh ta sẽ
không làm tổn thương cô ấy chứ?”.
Trì Mạch lắc đầu, “Không. Vị Hi thành
ra như vậy, anh ấy đau lòng hơn bất cứ ai trong chúng ta, sao anh ấy nỡ làm hại
cô ấy được?”.
Như Phi thở dài nói: “Ngày trước anh
ta là một con người hung hăng ngang ngược, thông minh sắc bén như vậy, bây giờ hàng
ngày đều ngây ngây ngô ngô, ánh mắt không hồn, đến phản ứng cũng không nhanh như
trước. Có lúc nói một câu với anh ta phải lặp lại ba, bốn lần mới thấy phản ứng,
càng ngày càng trở nên chậm chạp, hiền như khúc gỗ…”.
Như Phi chợt nhớ ra điều gì đó liền
nói: “Anh ta có thể muốn tự sát không? Chúng ta chẳng phải nên nghĩ cách thông báo
cho người nhà anh ta, để ý anh ta?”.
Trì Mạch cười gượng một cách bất đắc
dĩ, “Cho dù em nhốt anh ấy lại, nếu anh ấy một lòng muốn chết, em cũng không thể
làm gì được. Nhưng anh cảm giác anh ấy không phải muốn chết, mà là muốn tiến vào
thế giới của Vị Hi, anh ấy muốn vào bầu bạn cùng cô ấy”.
Như Phi nhìn hai người lặng lẽ dựa
vào nhau trong vườn, đột nhiên phát hiện ra thần thái của họ càng ngày càng giống
nhau, nét mặt càng ngày càng giống hệt.
Cô nhìn đến nỗi hãi hùng khiếp vía,
lại nhớ đến những lời cay nghiệt mình nói với Lăng Lạc Xuyên khi ấy, bất giác tự
trách mình: “Có phải khi ấy em quá nặng lời không? Vị Hi nói đúng, giận cá chém
thớt thật đáng sợ. Thực ra em không hề hận anh ta, nhưng không biết vì sao những
lời không kiềm chế nổi ấy cứ trào ra”.
Trì Mạch cười, “Con người là động
vật có tình cảm, nếu với tất cả mọi thứ em không chút động lòng mới đáng sợ. Yên
tâm đi, anh ấy sẽ không để những lời em nói trong lòng đâu, bây giờ có thể tác động
đến tâm trạng và suy nghĩ của anh ấy chỉ có mình Vị Hi. Chỉ có cô ấy mới có thể
cứu nổi anh ấy”.
Như Phi nghe xong lắc đầu, “Nhưng
em vẫn cảm thấy áy náy, bộ dạng hiện nay của anh ta khiến người ta thấy mà đau lòng.
Nếu em có thể thận trọng lí trí như anh thì tốt rồi”.
Trì Mạch đặt bình hoa trong tay xuống,
nhìn chăm chú Như Phi đang dọn bữa ăn, “Thực ra anh không hề thận trọng lí trí chút
nào. Nếu có một ngày, em trở nên giống Vị Hi, anh cũng sẽ trở thành Lăng Lạc Xuyên.
Em tin không?”.
Như Phi quay mặt nhìn thẳng vào mắt
anh, gật đầu, “Em tin”.
Trì Mạch cúi đầu cười, lại nhìn về
phía vườn hoa, Lăng Lạc Xuyên đang sửa lại mái tóc cho Vị Hi, lắc đầu rồi than,
“Anh ấy như vậy không được, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ ép cả hai người đến bước đường
cùng”.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vị Hi nghỉ
ngơi trong phòng. Một mình Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, nhìn lên
bầu trời dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trì Mạch bước tới, đưa anh chai bia,
“Có cần uống chút không?”.
Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, “Cảm ơn, tôi
đã cai rồi”.
Trì Mạch gật đầu, dựa vào thanh lan
can gỗ trước mặt anh nói: “Cai cũng tốt, uống rượu quả thật làm hỏng việc, thậm
chí có thể gây ra những sai lầm không thể cứu vãn. Nhưng điều này không đáng sợ,
đáng sợ là khi anh tỉnh táo lại phát hiện mọi thứ đã hối hận cũng không kịp từ lâu
rồi”.
Trì Mạch nhìn anh chăm chú trong giây
lát rồi nói: “Thực ra tôi nên đập cho anh một trận, không chỉ vì Như Phi mà còn
vì Vị Hi. Có điều nhìn bộ dạng bây giờ của anh, tôi nghĩ đã không còn cần thiết
nữa. Kết quả như vậy, không ai đau lòng hơn anh”.
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, tiếp tục nhìn
bầu trời đến thất thần.
Trì Mạch uống một ngụm bia, đột nhiên
nói: “Vậy chắc anh cũng biết, trước đây tôi từng thích Vị Hi. Không, nên nói tôi
vô cùng say đắm cô ấy. Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng điều khiến tôi say đắm cô ấy không
phải hình dáng của cô ấy mà là ở cô ấy có một thứ…”. Anh nhìn chai bia ngẫm nghĩ,
“Khiến người ta không nói rõ được, một thứ tựa như hi vọng. Giống như một người
đang đi trên con đường tối tăm, anh rất mong đợi nhìn thấy chút gì đó, mà Vị Hi
chính là một điểm sáng le lói trong bóng tối, thắp sáng bóng tối cho anh”.
Lăng Lạc Xuyên lẩm bẩm lặp lại một
lần, “Hi vọng? Nó có quan trọng với anh không?”.
“Từng không hề có chút giá trị nào,
khi thứ anh đối mặt là một thế giới dùng bạo lực để khống chế bạo lực, anh căn bản
không biết hi vọng là cái gì. Nhưng khi anh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp,
thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ cặn bã,
anh cũng sẽ cảm động”.
Má Lăng Lạc Xuyên khẽ run lên, Trì
Mạch uống một ngụm bia, tiếp tục nói: “Những đứa mồ côi sau chiến tranh thế giới
thứ hai như chúng tôi, đa phần đều sinh ra từ thù hận, vừa ra khỏi bụng mẹ đã mang
trong lòng ác ý. Tôi chưa từng cho rằng mình là người tốt, nhưng Vị Hi luôn nói
tôi tốt, bị cô ấy nói nhiều, tôi liền cho rằng mình có lẽ thực sự là một người tốt.
Sau đó phát hiện thực ra làm người tốt cũng không tồi, ít nhất an bình hơn kẻ xấu
rất nhiều”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn mặt đất, đôi mắt
sâu tựa như hồ nước chết, “Cô ấy cũng từng tin cậy tôi như vậy, đáng tiếc, cô ấy
đã tin nhầm tôi. Như Phi nói đúng, sao tôi còn mặt mũi mà ngồi trước Vị Hi? Khi
cô ấy cần tôi nhất, tôi ở đâu? Tôi đang ôm một kĩ nữ tìm kiếm niềm vui. Như Phi
đến cầu xin tôi, tôi lại thấy chết không cứu, tôi còn nói với cô ấy, cô hãy để cô
ấy chết đi…”.
Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, đôi mắt
đỏ sọc nhìn chằm chằm Trì Mạch, nói năng lộn xộn: “Tôi lại bảo người phụ nữ tôi
yêu nhất chết đi, anh có thể tưởng tượng được không? Kẻ nên chết là tôi, tôi nên
chết đi, nên chết cùng gã đó. Tôi nên làm thế từ lâu rồi, tôi nên khiến tất cả những
người có lỗi với cô ấy đều chết đi, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể khỏe hơn. Đúng
thế, nên như vậy…”.
Lăng Lạc Xuyên càng nói càng kích
động, Trì Mạch thấy không ổn, bước qua ấn anh xuống ghế, nói lớn: “Anh bình tĩnh
chút đi, anh bây giờ tự giết mình, giết tất cả mọi người cũng chẳng bù đắp được
gì. Lẽ nào anh chưa từng nghĩ vì sao cô ấy không muốn đối mặt với hiện thực? Nửa
năm trước cô ấy bị thương nghiêm trọng đến thế, cô ấy đều gắng gượng được. Cô ấy
không phải người không chịu nổi áp lực, vì sao lần này lại lựa chọn chạy trốn?”.
Lăng Lạc Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt
đen ngẩn ngơ, “Vì cô ấy hận tôi, vì cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, có phải không?”.
Sự ngẩn ngơ đột nhiên biến thành nỗi sợ hãi, anh hơi nghiêng đầu, hỏi bằng giọng
nói run rẩy, “Cô ấy thực sự không muốn nhìn thấy tôi ư? Nhưng tôi không thể rời
xa cô ấy, cô ấy có thể bắt tôi chết, có thể bắt tôi làm bất cứ việc gì. Nhưng cô
ấy không thể bắt tôi không nhìn cô ấy, cô ấy không thể như vậy, không thể như vậy…”.
Trì Mạch thở dài, Như Phi nói không
sai, người đàn ông này sắp ép mình phát điên rồi.
“Anh có từng nghĩ có lẽ là ngược lại”.
Lăng Lạc Xuyên ngơ ngẩn nhìn anh,
lúng túng lặp lại: “Ngược lại?”.
“Có lẽ không phải cô ấy không muốn
nhìn thấy anh mà không biết đối mặt thế nào với anh. Cô ấy cho rằng nếu ban đầu
không rời xa anh, cô ấy sẽ không thành ra như vậy. Là tự cô ấy gây ra hậu quả đáng
sợ này, vì vậy cô ấy trách bản thân mình. Còn thứ trong tay Nguyễn Thiệu Nam khiến
cô ấy không chỉ không cách nào đối diện với anh, càng không cách nào đối diện với
xuất thân kiêu ngạo của anh, đối diện với gia đình anh, đối diện với áp lực của
dư luận. Thậm chí cô ấy không biết bản thân sau này có thể làm một người bình thường
không. Có lẽ... cô ấy vẫn muốn bảo vệ anh”.
Lăng Lạc Xuyên sững sờ nhìn anh, “Thật
không? Cô ấy thực sự nghĩ như vậy?”.
“Tôi tin là như vậy, Vị Hi giống Như
Phi, đều là kiểu phụ nữ hi sinh tất cả mọi thứ vì người mình yêu. Một khi họ yêu
ai thì sẽ đặt bản thân thật thấp, thật thấp, thấp đến mức quên cả chính mình. Bản
thân việc sinh tồn chính là một thắng lợi, đây là lời tôi từng nói với Vị Hi, nhưng
cô ấy lại khiến tôi hiểu ra đạo lí này”.
Trì Mạch ngồi xuống bên cạnh Lăng
Lạc Xuyên, nhìn vào đôi mắt hừng hực niềm hi vọng, “Nếu anh là đàn ông, nếu anh
thực sự muốn gánh vác mọi áp lực cho cô ấy, anh nên nói với cô ấy. Nói cho cô ấy
biết, mọi thứ tên súc sinh kia làm với cô ấy không phải là vết nhơ của cô ấy; nói
cho cô ấy biết, anh không quan tâm; nói cho cô ấy biết, anh sẽ cùng đối mặt với
cô ấy; nói cho cô ấy biết, anh sẽ không cúi đầu trước bất cứ người nào, anh muốn
cô ấy tiếp tục kiên trì, kiên trì vì anh”.
Sau khi Lăng Lạc Xuyên vào phòng bệnh,
Như Phi lắc đầu bước qua, “Anh thực sự chắc chắn Vị Hi nghĩ như vậy ư?”.
Trì Mạch thở dài, choàng áo khoác
của mình lên vai Như Phi, “Không biết… thôi thì coi chữa ngựa chết như ngựa sống
đi”.
Như Phi nhìn anh, “Trì Mạch, em biết
anh rất muốn giúp họ, nhưng anh từng nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu anh đoán sai, với
tình trạng trước mắt của anh ấy, anh ấy thực sự sẽ điên mất”.