Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 48
Chương 48
Ruột nát tim tan
Nơi kết nối với anh giống như bị người
ta bổ sống, đau đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lên tiếng,
cắn chặt môi mình như co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Gần đến Trung thu, không khí ngày
lễ của thành phố càng ngày càng rõ rệt. Ông trời dường như cũng cảm nhận được sự
hi vọng vào thời tiết và cảnh vật đẹp đẽ của con người, mấy ngày liền không hề có
hạt mưa nào, đều là những ngày nắng.
Hồ nước tĩnh lặng phản chiếu ánh mặt
trời vàng ươm, khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Ngồi trên ghế trúc, Lăng Lạc Xuyên
để trần nửa thân trên, nhìn người đang một lòng một dạ vẽ tranh, đột nhiên phát
hiện dáng vẻ cầm bút vẽ của cô thật đẹp.
Nắng chiều tà, hồ xanh biếc, sóng
phẳng lặng, làn da người trước mặt còn trắng hơn tuyết. Có cơn gió thổi qua, lọn
tóc mảnh tựa như bàn chải nhỏ quyét qua da, phất phơ trên đường cong mê người nơi
bả vai ấy.
Ai nói chỉ có đàn ông chuyên tâm làm
việc mới có sức hấp dẫn, hóa ra phụ nữ chuyên tâm làm việc cũng quyến rũ như vậy.
Người đàn ông không nén được bước
tới, ôm chặt cô từ phía sau không muốn buông. Vị Hi cười cười, cọ gương mặt đầy
màu vẽ lên mặt anh, viết ra giấy: “Người mẫu nên ngồi trên ghế mới đúng chứ”.
Lăng Lạc Xuyên ôm cô lắc trái lắc
phải, cười nói: “Anh biết nhưng em phải sạc đầy pin cho anh, anh mới có thể tiếp
tục làm việc miễn phí cho em”.
Vị Hi quay mặt sang nhìn anh, hỏi
bằng ngôn ngữ kí hiệu: “Anh đói rồi à? Em làm chút gì ăn nhé?”.
Người đàn ông cười xấu xa, “Ừ, anh
đói lắm”.
Nói xong liền hôn cô, Vị Hi dùng tay
chặn lại, anh ôm cô cười cười cũng thôi.
“Đúng rồi, có thứ này cho em xem,
chúng ta vào phòng trước đi”. Anh cầm áo sơ mi khoác bừa lên, cúc cũng chẳng cài
liền nắm tay Vị Hi kéo cô vào phòng.
Vị Hi níu lấy anh, chỉ tay, “Tranh
của em thì làm thế nào?”.
“Không sao, hòn đảo nhỏ này chỉ gắn
kết với biệt thự thôi, không có cửa vào nào khác, không mất được”.
Vị Hi bị anh kéo vào phòng, thấy anh
lấy ra một hộp lụa thêu màu tím trên giá sách, phủi lớp bụi phía trên đặt vào tay
cô.
Vị Hi không hiểu lí do, người đàn
ông ra hiệu cô mở hộp. Cô mở ra xem, trong đó là một miếng ngọc kì lân.
Miếng ngọc này óng ánh trơn nhẵn,
dưới ánh đèn có cảm giác mờ mờ nhạt nhạt, không có chút tạp chất. Hình dáng kì lân
cũng được khắc khá độc đáo, trông như thật vậy.
Vị Hi dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: “Cho
em à?”.
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, “Đây là của
ông ngoại để lại cho anh, nghe nói là gia truyền, hình như có lai lịch gì đó, anh
cũng không nhớ rõ”.
Nói xong liền cầm ngọc kì lân trong
hộp ra đeo lên cổ Vị Hi.
Vị Hi lùi lại phía sau, thấy ánh mắt
kì lạ của người đàn ông, cúi đầu viết lên giấy: “Quá quý giá, em không thể nhận.
Hơn nữa, anh là thiếu niên anh tuấn, đeo cái này mới hợp. Phúc mỏng như em, chỉ
sợ không áp chế nổi nó”.
Lăng Lạc Xuyên vui vẻ nâng cằm cô,
cười nói: “Ngốc này, tặng em chút đồ mà em cự tuyệt không lấy, anh còn có thể lấy
lãi em sao? Biết em thanh cao, nếu như đây là ngọc bình thường, anh cũng không tặng
em. Nhưng cái này khác, kì lân là thú may mắn, có tác dụng trừ tà xua ám, sau này
em đeo nó, cho dù anh không ở bên em, có nó bảo vệ em, anh cũng có thể an tâm”.
Vị Hi cúi đầu bật cười, Lăng Lạc Xuyên
thấy cô không từ chối nữa liền đeo lên cổ cô. Sợi dây đỏ tôn thêm màu da trắng như
băng tuyết, tựa như ánh bình minh ánh trên nền tuyết.
Người đàn ông không kìm nén được,
hôn lên chiếc gáy đó, cười nói, “Thứ này đi cùng với giai nhân như nước mùa thu
mới hợp, cho anh ngược lại thành hỏng bét”.
Vị Hi cười vui vẻ, viết lên giấy,
“Người ta nói, quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc. Anh chẳng phải lập chí muốn làm
quân tử ư? Quân tử đương nhiên nên có ngọc đẹp đi cùng”.
Lăng Lạc Xuyên tiến sát lại gần Vị
Hi, kẹp cô giữa mình và tủ sách, lồng ngực rắn chắc dán sát vào cô, giọng nói khàn
khàn, “Nhưng bây giờ anh không muốn làm quân tử, chỉ muốn làm tiểu nhân gây họa
cho người, làm thế nào đây?”.
Vị Hi ngước mắt nhìn gương mặt mê
hoặc lòng người của anh, lúc này mới phát hiện tên anh quả thật đặt không sai.
Lạc Xuyên, mưa rơi xuống đồng bằng.
Ánh sáng trong mắt anh rất giống hạt mưa rơi từ mái hiên căn nhà cũ của nhà họ Lục
hồi nhỏ cô sống, luôn có thể khơi lên hàng vạn nỗi bi thương trong lòng cô, như
nhìn thấy con diều không dây bay cao, như nghe thấy tiếng đàn xưa đã đứt dây.
Đồ đẹp trước nay dễ mất, từ cổ chí
kim, nói chung đều thế.
Lăng Lạc Xuyên nhìn cô không dám tin,
“Anh chỉ nói miệng thôi, em không cần đau lòng đến vậy chứ?”. Cúi đầu hôn lên mắt
cô, thở than, “Đáng thương thật, sau này không bao giờ dọa em nữa. Nhìn em xem,
nước mắt sắp rơi rồi”.
Vị Hi áp sát mặt vào lồng ngực trần
của anh, hai tay ôm lấy eo anh, không biết vì sao giây phút này cô lại sợ mất anh
đến vậy. Rất sợ rất sợ, sợ đến nỗi cả người, cả trái tim đều run rẩy…
Lăng Lạc Xuyên nâng cằm cô lên hỏi:
“Sao vậy? Đột nhiên như vậy, khiến lòng anh xót xa”.
Vị Hi không nói gì, chỉ ngước mặt
lên, kiễng ngón chân, khẽ hôn lên đôi môi đẹp đẽ của người đàn ông.
Nụ hôn này quá chấn động, Lăng Lạc
Xuyên sờ môi mình, thần người nhìn cô. Gương mặt cô đỏ ửng, quay người đi. Nhưng
chưa được nửa bước liền bị anh túm cánh tay lôi lại.
Một tiếng bịch vang lên, sách trên
bàn bị anh gạt sang một bên, anh có phần thô lỗ đẩy cô lên chiếc bàn sách rộng rãi.
Bàn sách rất cứng, không hề thoải
mái, cứng đến mức khiến cô hơi đau. Vị Hi muốn chống người lên, lại bị anh ấn vai
xuống. Hai tay anh kéo, cởi áo cô ra một nửa, lộ ra áo lót màu đen và làn da trắng
như băng tuyết.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, tay
anh đã vòng ra sau lưng cô, vội vàng cởi khuy áo lót của cô, kéo xuống vứt sang
một bên, bàn tay nhào nặn nơi đầy đặn trắng nõn của cô nhưng vẫn chưa thỏa mãn,
anh cúi đầu, dùng hàm răng trắng bóc cắn nhay.
Vị Hi cảm thấy như chạm vào điện,
từ đầu đến chân, dòng điện sung sướng chảy khắp toàn thân, mang theo khoái cảm gần
như run rẩy. Cảm xúc mãnh liệt nóng bỏng, cái cắn khẽ, ngọt ngào giống như châm
lên ngọn lửa trong cơ thể khiến đôi mắt cô ngập nước, ý loạn tình mê.
Cô ngửa cổ khẽ rên một tiếng, ngón
tay túm chặt áo sơ mi của anh, cơ thể cong lại thành một độ cong đẹp đẽ, đón lấy
cơ thể cũng đầy nhiệt tình như cô.
Anh khẽ cắn ngực cô không chút kiêng
dè, tựa như đứa trẻ tham lam, cảm giác hơi đau, đầy dịu dàng và ngọt ngào. Anh khiến
đầu óc cô mê loạn, cô cắn môi, dịu dàng ôm lấy đầu anh. Đôi tay nhỏ mềm như không
xương vò loạn mái tóc, vuốt ve hình xăm đẹp đẽ, bờ vai cường tráng của anh, từng
chút từng chút kéo áo sơ mi nơi bả vai anh.
Động tác như vậy gần như khiêu khích,
người đàn ông nâng cằm cô lên, đôi mắt hằn tia máu nhìn cô không dám tin, “Ông trời
ạ, em đang quyến rũ anh à?”.
Đúng, cô đang quyến rũ anh, cô biết
mình đang quyến rũ anh.
Cô chưa bao giờ to gan như vậy, chưa
bao giờ càn rỡ như vậy, nhưng cô nghe thấy tiếng lòng mình: Cô muốn anh! Cô thực
sự muốn anh! Không có uy hiếp, không có hoảng hốt, không có sợ hãi, chỉ là một người
phụ nữ đơn thuần muốn người đàn ông cô ấy yêu, cô muốn anh như vậy!
Cô thở gấp gáp, nửa trên để trần của
cô dán chặt vào lồng ngực mê người của anh, đôi môi hơi lạnh hôn lên da thịt mạnh
mẽ dẻo dai, hàm răng trắng cắn lên đầu ngực anh, giống như anh làm với cô, dồn hết
sức vào đầu lưỡi hồng, ngón tay mảnh dẻ, cơ thể mềm mại đẹp đẽ của cô… để quyến
rũ anh.
Người đàn ông giữ lấy cái gáy nghiêng
nghiêng của cô, một tiếng bịch vang lên, anh ấn cô xuống chiếc bàn vừa lạnh vừa
cứng.
Vị Hi nghe thấy tiếng cột sống của
mình kêu gào trên bàn. Thiếu gia này, anh ta không thể nhẹ hơn chút à?
Anh chống khuỷu tay từ trên nhìn xuống
người phụ nữ bé nhỏ gần như bị anh giày vò đến mức thương tích đầy mình, như con
dã thú săn mồi nào đó, hơi thở hổn hển bám lấy ánh mắt mê loạn của cô, anh giữ cằm
cô hung hăng nói: “Em nghĩ cho rõ ràng, tới nửa đường mà kêu dừng lại, anh sẽ không
đồng ý!”.
Vị Hi hơi nghiêng người, chủ động
hôn anh, không cần nói gì cả.
Lăng Lạc Xuyên tiện tay gạt một cái,
chiếc bàn trống không, dưới đất lộn xộn. Anh kéo đệm ghế đặt lên bàn, nhấc bổng
cô lên đó, nhanh nhẹn cởi váy cô, lộ ra cặp chân thon dài xinh đẹp. Giống như kẻ
điên đói khát, từng chiếc hôn nóng bỏng in dấu lên phía trong đùi cô, khiến má cô
đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Tiếng cởi cúc vang lên, người đàn
ông vội vàng không thể kiên nhẫn rút thắt lưng, cởi quần dài, cánh tay khỏe mạnh
gác hai chân cô lên, kéo cơ thể kiều diễm rung động lòng người ấy tới trước mình,
dục vọng sưng tấy chà sát vào nơi mềm mại của cô, hận không thể hung hăng xuyên
qua cô, vò nát, dán chặt cô vào trong lòng mình, khảm vào cơ thể mình.
Nhưng đúng giây phút đó, tiếng kim
loại giòn tan đó khiến Vị Hi như nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, dường như trở
lại cái đêm mưa gió đáng sợ ấy, trở lại căn phòng nhỏ ẩm mốc ấy.
Người trước mặt cũng biến sang hình
dáng khác, một dáng vẻ khiến cô nhìn thấy liền sợ đến mức ruột gan rạn nứt, ngũ
tạng như thiêu đốt.
Môi cô trắng bệch, toàn thân lạnh
buốt, như thể rơi xuống hầm băng những ngày đông giá lạnh nhất, tất cả máu huyết,
cảm xúc mãnh liệt, vui vẻ đều chảy ngược lại.
Cô có thể cảm nhận được cánh tay khỏe
mạnh của anh siết chặt lấy cơ thể cô; có thể cảm nhận được hai tay mình quàng lên
cổ anh; có thể cảm nhận được ngón tay linh hoạt của anh gạt quần lót của cô sang
một bên, dịu dàng thâm nhập vào phía dưới cô, làm dịu sự căng thẳng của cô.
Nhưng cô không thể động đậy, cho dù
người đàn ông ôm cô có dịu dàng đến hàng nghìn lần đi nữa cô cũng không thể động
đậy nổi.
Song người đàn ông đang dâng trào
cảm xúc mãnh liệt cũng không cách nào đợi tiếp. Tư thế, động tác như vậy, trong
phút chốc cơ thể như treo lơ lửng, ý thức được anh muốn làm gì, Vị Hi căng thẳng
đến mức toàn thân run rẩy, răng va vào nhau lập cập, dường như bi ai nhìn anh. Cô
muốn lên tiếng cầu xin anh tha cho cô nhưng cô không phát ra nổi tiếng nói.
Giây phút đau khổ nhất ấy vẫn sẽ đến.
Khi anh thẳng người tiến vào, móng
tay cô gần như khảm sâu vào da thịt anh, cả người căng cứng tựa như viên đá tảng
nghìn năm, ngửa cổ như con thiên nga nhìn bầu trời cất tiếng than khóc không lời.
Nhưng người đàn ông bị dục vọng bịt
mắt lại không hề cảm nhận được chút nào tất cả những thứ đáng sợ ấy, nỗi đau khổ
khó chịu đựng nổi ấy.
Anh khoan khoái khẽ rên một tiếng
bên tai cô, cọ lên gương mặt trắng bệch, cắn cằm cô, dịu dàng rên rỉ, “Vị Hi, em
là của anh, em là của anh…”.
Loảng xoảng! Giống như cái chạm cuối
cùng trước khi gần vỡ nát, cô tựa như con mèo bị người ta ấn xuống nước, điên cuồng
vùng vẫy.
Người đàn ông vừa rồi còn chìm trong
ngạc nhiên vui mừng giờ kinh ngạc nhìn gương mặt đau khổ gần như biến dạng của cô,
nắm tay cô đánh lên lưng anh như hạt mưa, đôi chân bị anh dựng lên đạp loạn xạ,
co giật một cách bất lực.
Anh không dám cử động nữa, lại không
thể cứ như vậy rút ra, anh kéo hai cánh tay đang đấm anh loạn xạ ra đằng sau, dùng
cánh tay kẹp chặt cơ thể cô, ngậm bầu ngực cô, nâng đùi cô lên, đè nén dục vọng
mãnh liệt phun trào, chầm chậm di chuyển.
Vị Hi nhìn hạ thể căng chặt của mình
va lên bụng dưới rắn chắc của anh lại đau như dao đâm. Nơi kết nối với anh giống
như bị người ta bổ sống, đau đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không
lên tiếng, cắn chặt môi mình co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Lạc
Xuyên thực sự giật mình, anh vội vàng lùi lại, thả lỏng tay, cô như con rối bằng
gỗ bị người ta làm hỏng, nằm trên bàn không chút cảm giác.
Anh muốn xem cô có ổn không nhưng
cô dường như không dám nhìn cơ thể khỏa thân cường tráng của anh thêm nữa, hai tay
bịt chặt mặt, co quắp trên bàn, giống như con thú nhỏ bị lột da, cả người cuộn tròn.
Lăng Lạc Xuyên tưởng động tác của
mình quá điên cuồng, hoang dã, thô bạo, đã khiến cô sợ hãi, lập tức ôm lấy bờ vai
cô, mặt ghé sát mặt dịu giọng an ủi, “Được rồi, được rồi, Vị Hi, chúng ta không
làm nữa, không làm, đừng sợ… đừng sợ…”.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới
dần dần tỉnh lại, như con chim nhỏ hoảng hốt, ôm chặt cổ anh, bật khóc hu hu.
Lăng Lạc Xuyên thở dài, hôn lên trán
cô một cái, “Em làm anh sợ chết đi được, không thể làm thì đừng miễn cưỡng mình,
bản thân em chịu khổ, người khác cũng đau lòng theo”.
Vị Hi biết mình mất kiềm chế, mất
kiềm chế đến mức không thể giải thích bằng lí lẽ, nhưng cô không khống chế nổi chính
mình. Cho dù người cô đối mặt là anh, cho dù khi anh ôm cô, trong lòng cô tràn ngập
hạnh phúc, đầy sự hi vọng, cô vẫn không khống chế nổi. Ảnh hưởng mà Nguyễn Thiệu
Nam gây ra cho cô quá sâu sắc, dường như gắn liền với xương máu cô, muốn thoát khỏi
thì phải lột sống da mình.
Cô từ từ ngẩng đầu lên trong lòng
anh, rớt nước mắt, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với anh hết lần này đến lần khác: “Xin
lỗi, xin lỗi…”.
Anh nắm lấy tay cô, than thở: “Ngốc
à, không cần nói xin lỗi với anh. Em quên là anh đã từng nói với em, anh bằng lòng
chờ đợi. Chỉ cần trong lòng em có anh, bao lâu anh cũng đợi. Không sao hết, ngày
tháng của chúng ta còn dài”.
Vị Hi ôm eo người đàn ông, vùi sâu
vào lòng anh, cảm nhận được cơ thể lạnh giá của mình từng chút ấm dần lên. Cô phát
hiện mình như hoa hướng dương nở trong bóng tối, càng ngày càng tham lam sự ấm áp
này, tham lam vòng tay ôm ấp của anh.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên lại vỗ vai cô,
nói có chút gượng gạo: “Vị Hi, tốt nhất bây giờ em buông anh ra, anh cảm thấy… anh
cần phải đi tắm nước lạnh một cái”.
Vị Hi ôm anh hết khóc lại cười, dùng
ngôn ngữ kí hiệu nói với anh: “Vậy anh đi tắm đi, em làm cơm cho anh ăn”.
Tay nghề làm bếp của Vị Hi khó mà
tâng bốc cho nổi, Lăng Lạc Xuyên nhìn thứ hỗn độn cháy đen trên bàn, quả thật không
thể nhận ra đây chính là miếng thịt bò dày dặn trong tủ lạnh nhà mình.
Vị Hi chỉ ăn một miếng liền nuốt không
trôi, có chút áy náy ra dấu: “Em thấy hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi”.
Lăng Lạc Xuyên tao nhã uống ngụm rượu
vang, thong thả trả lời: “Tiền mua đồ ăn ngoài em trả, ai bảo em lãng phí một miếng
thịt bò ngon như vậy của anh. Đương nhiên, nếu em muốn lấy thịt đền tiền, anh cũng
không phản đối”.
Vị Hi oán hận liếc anh một cái, thiếu
gia này đúng thật là một chút cũng không chịu thiệt.
Bởi vì Vị Hi trả tiền nên hai người
chỉ gọi mì vằn thắn đơn giản và đồ ăn kèm.
Ăn xong bữa tối, hai người ngồi trên
sofa, vừa xem phim vừa ăn kem. Vị Hi cầm cái thìa nhỏ, mình một thìa, đút cho người
đàn ông ôm cô một thìa.
Ti vi đang chiếu một bộ phim Đài Loan
cũ rích, người phụ nữ ôm đùi người đàn ông, khóc thảm thiết, “Đừng rời xa em, đừng
rời xa em…”.
Vị Hi xem mà toàn thân ngứa ngáy,
nhưng Lăng Lạc Xuyên lại thấy thú vị, nói với người phụ nữ bé nhỏ anh ôm trong lòng:
“Em nhìn người ta đi, em khi nào…”.
Lời còn chưa nói xong, Vị Hi liền
lấy một thìa kem bịt miệng anh. Kem hơi tan ra, rớt cả xuống cằm anh. Vị Hi đặt
cốc kem xuống, cười rồi rút khăn giấy ra định lau cho anh.
Ai dè anh túm lấy tay cô ấn cô xuống
ghế sofa, hơi nheo mắt lại, cười cực kì gian xảo, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta
gặp nhau, anh ức hiếp em thế nào không? Sau đó, mấy ngày liền anh ngủ không ngon.
Bây giờ anh vẫn còn muốn lại một lần nữa…”.
Anh nói xong liền cúi đầu, lấy cằm
cọ lên mặt cô. Kem vừa ngọt vừa dính, Vị Hi vừa cười vừa bận cuống cả lên trốn anh,
nhưng anh càng lúc càng nghiện, dần dần trò chơi trở nên thú vị.
Nhưng di động của Vị Hi lại vang lên,
phá đám không khí lúc này.
Số di động của cô rất ít người biết,
ngoài điện thoại quấy rầy của Lăng thiếu gia, đa phần là việc gấp. Vị Hi không dám
chậm trễ, lấy ra từ trong túi nhưng bị anh ấn cổ tay xuống ghế.
Anh cúi đầu muốn hôn, cô cười tránh
đi, lấy ngón tay còn rảnh chỉ lên miệng anh rồi lại chỉ vào thứ đang không ngừng
kêu, ý rằng: “Để em nghe điện thoại trước”.
Người đàn ông bất đắc dĩ buông cô
ra nhưng không rời xa, quấn lấy thơm lên cổ cô, khiến cô vừa nhột vừa tê.
Vị Hi nhịn cười nghe máy, giọng của
Trì Mạch trong trẻo vang lên trong ống nghe, rơi vào tai hai người.
“Vị Hi, anh trở về rồi”.
Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế xem ti
vi điềm nhiên như không, nhưng căn bản không biết mình đang xem cái gì. Vị Hi bước
tới, khom người trước mặt anh, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Em về nhé?”.
Lăng Lạc Xuyên quay mặt và người sang
hướng khác, coi như không nhìn thấy.
Vị Hi cố ý chắn trước mặt anh, dùng
tay nói: “Anh không tiễn em à?”.
Người đàn ông đứng lên, túm lấy bả
vai cô, kéo sang một bên, tiếp tục xem. Vị Hi nghĩ một chút, viết vài chữ trên giấy,
dán lên lưng anh, quay người rời đi.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô ra khỏi cửa,
kéo tờ giấy sau lưng ra xem, trên đó viết: “Đồ quỷ hẹp hòi, bên ngoài tối đen như
mực, anh không đưa em về hả? Nếu như gặp phải tên háo sắc, em hận anh cả đời”.
Người đàn ông vo tròn mảnh giấy, cầm
áo khoác trên ghế, vội vàng đuổi theo.
Trên đường trở về, Lăng Lạc Xuyên
nhìn biểu hiện gấp gáp của Vị Hi từ gương chiếu hậu, hơi ghen: “Vội vàng như vậy
làm gì? Anh ta đâu phải sắp chết, không phải vẫn khỏe mạnh trở về đó ư?”.
Vị Hi liếc thấy gương mặt âm u của
anh, viết lên giấy: “Khi anh ấy đi rất vội vàng, em chỉ muốn mau chóng xác nhận
anh ấy thực sự có bình an vô sự hay không. Anh giận à?”.
Bị cô hỏi như vậy, anh chẳng nói được
gì nữa, chỉ đáp: “Anh không giận, nhưng trong lòng không phục. Đều là người được
cha mẹ sinh ra cha mẹ nuôi dưỡng, sao anh ta lại cao quý như vậy?”.
Vị Hi bị anh chọc cười, viết: “Còn
nói không giận. Sao anh ấy có thể so với anh chứ? Anh từ lúc sinh ra đã được biết
bao người yêu thương, bây giờ muôn vàn yêu chiều cũng đều tập trung vào mình. Nhưng
anh ấy đến một người thân cũng không có, bọn em đều là cô nhi, đương nhiên phải
dựa vào nhau. Nếu đến cái này anh cũng giận, vậy em thực sự không còn gì để nói
nữa”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn con đường phía
trước, thở dài: “Thực ra là anh lo lắng. Anh biết, anh ta đi đấm bốc chợ đen đều
vì em. Một người đàn ông có thể làm tới mức độ này vì một người con gái, anh ta
có suy nghĩ gì, anh là đàn ông, chỉ cần nhìn đã biết. Vị Hi…”.
Đột nhiên anh quay mặt lại, nghiêm
túc nói: “Nếu có một ngày, anh và anh ta cùng rơi xuống nước, em cứu ai?”.
Nghe thấy câu hỏi này, Vị Hi quả thật
bị anh làm cho tức điên, liếc anh một cái, cúi đầu viết lên giấy: “Ai đẹp trai,
em cứu người đó”.
Người đàn ông nhìn xong, á khẩu không
nói được gì, im lặng cả quãng đường.
Chiếc xe thể thao của Lăng Lạc Xuyên
dừng ở tầng dưới, Vị Hi mở cửa xe, quay người nhìn dáng vẻ buồn rầu không vui của
anh, bất giác bật cười, viết lên giấy: “Quả thật anh nghĩ quá nhiều rồi, bọn em
không phải quan hệ đó, đợi khi nào rảnh, em sẽ giải thích với anh. Ngủ ngon, đi
đường lái xe cẩn thận”.
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, nhìn lên trên,
nói: “Ngày mai tan học đợi anh, anh đến đón em”.
Vị Hi gật đầu, xuống xe, sau đó nhìn
đèn đuôi xe anh biến mất trên đường mới quay người đi lên.