Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 44
Chương 44
Cường bạo
Anh vặn cánh tay đang run rẩy của
cô, tựa con thú hoang bị thương, ghé sát tai cô cười lạnh lẽo: “Em thích như vậy
có phải không? Vậy thì tối nay chúng ta cùng thưởng thức”.
Như Phi lại làm ca đêm, sau khi tắm
xong, Vị Hi bật đèn ban công, bày giá vẽ chuẩn bị hoàn thành tác phẩm sắp thành
hình. Đang bận thì di động reo. Cô tưởng Lăng Lạc Xuyên gọi đến, không thèm nhìn
liền đưa lên nghe.
“Là anh…”.
Hộp màu vẽ trong tay cô rơi xuống
đất, màu bắn tung tóe khắp nền.
Giọng nói ấy tiếp tục: “Anh đang đợi
em trong xe, mười phút sau em xuống, nếu không anh sẽ lên”.
Bên tai chỉ còn lại tiếng máy bận,
Vị Hi duy trì tư thế ban đầu tay nắm chặt điện thoại, dường như mắt không nhìn thấy
gì, trước mặt chỉ là một màu ảm đạm khủng khiếp, đáng sợ. Không biết đã qua bao
lâu, có lẽ là mười phút, có lẽ là cả một thế kỉ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân,
tiếp theo là tiếng gõ cửa.
Vị Hi sợ hãi quay đầu, vẻ mặt hoảng
hốt nhìn cánh cửa, cả người không ngừng run rẩy. Cô không muốn gặp anh ta! Chết
cũng không muốn gặp anh ta! Tiếng gõ cửa đáng sợ đó lại giống như ác quỷ đòi mạng,
không ngừng quấy rầy cô.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, mỗi một
tiếng gõ giống như đập vào trái tim cô, đập nát gan phổi cô. Cô ra sức bịt tai,
chỉ muốn giấu mình đi, tránh xa tất cả mọi thứ đáng sợ này, trong cơn hoảng loạn
lại đụng vào ghế, ngã nhào xuống nền nhà, cánh tay và đầu gối đều bị trầy xước.
Cô không quan tâm vết thương và cơn
đau, ôm đầu gối giống như con chuột nhỏ hoảng sợ co người vào góc tường, toàn thân
run rẩy.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng ngừng
lại, Vị Hi từ từ ngẩng đầu giữa hai đầu gối, di động rơi trên đất lại vang lên.
Một giọng nói cất lên ngoài cửa: “Vị
Hi, anh biết em đang ở trong đó. Mở cửa mau, nếu không anh sẽ tìm người mời cô Mạc
về. Em không muốn kinh động cô ta, có phải không?”.
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, đôi
mắt sửng sốt mà trống rỗng mở to, bất lực nhìn cánh cửa, không còn cách nào…
Nguyễn Thiệu Nam đứng ở cửa, chỉ liếc
một cái có thể nhìn thấy hết cả căn phòng.
Không gian không đầy mười mét vuông,
ngoài nhà vệ sinh, chỉ có một căn phòng. Một chiếc giường đôi, một chiếc ghế, đó
là tất cả đồ gia dụng trong phòng. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có tường
mái nhà ẩm ướt tróc cả ra, mức độ sơ sài còn không bằng quán trọ theo giờ rẻ mạt
nhất.
Anh lại phát hiện ra một chiếc giường
lò xo được gấp lại trong góc, trong phòng treo một sợi dây thép dùng để treo rèm,
thế là anh có thể đoán ra bọn họ hai nữ một nam sắp xếp thế nào trong không gian
chỉ bằng mảnh đất cắm dùi này.
“Ngoài cắt tóc ngắn, trên cổ thêm
một vết sẹo, em gần như không thay đổi gì”. Nguyễn Thiệu Nam gồi trên ghế, quan
sát Vị Hi co người trong góc giường, lại nói thêm: “Suýt quên, em không thể nói
chuyện”.
Vị Hi nghe anh nói, mỗi một câu đều
mang theo tiếng vọng, dường như rất gần, lại dường như rất xa. Mới chỉ nửa năm không
gặp, hai người từng đầu ấp môi kề lại tựa như cách nhau cả một thế giới.
Cô ôm đầu gối, người co tròn lại.
“Sao bọn em lại ở cùng Trì Mạch?”.
Nguyễn Thiệu Nam hỏi.
Vị Hi thừ người nhìn anh, hồi lâu
mới phản ứng lại, cầm bút viết lên quyển sổ: “Tôi nằm viện đã dùng hết sạch tiền
tiết kiệm của chúng tôi, chủ nhà ném đồ của chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi không
có chỗ nào để đi, lại vay tiền lãi suất cao, anh ấy liền thu nhận và giúp đỡ chúng
tôi”.
Nguyễn Thiệu Nam nhớ ra nửa năm trước
Mạc Như Phi từng tìm anh vài lần, hóa ra là chuyện như vậy.
Vị Hi viết tiếp: “Anh tìm tôi có chuyện
gì?”.
Nguyễn Thiệu Nam cười cười, “Anh nói
rồi, anh nhớ em”.
Nhớ lại chuyện xưa, Vị Hi bất giác
run rẩy. Ngón tay cô run rẩy, cố gắng hết sức để viết: “Anh Nguyễn, xin anh nói
thẳng vào trọng tâm”.
Nguyễn Thiệu Nam cong khóe môi cười,
lãnh đạm như không, trái tim Vị Hi cũng cuộn tròn theo nụ cười lạnh lùng ấy.
“Vậy thì tốt, anh cũng không thích
quanh co. Anh chỉ muốn nói với em, đừng thử lợi dụng một người đàn ông để đối phó
với một người đàn ông khác, đặc biệt là loại con gái không hiểu thế sự như em. Hành
vi tự cho mình thông minh, ngu xuẩn đến đáng buồn cười”.
Vị Hi nhìn anh, viết: “Anh tưởng rằng
tôi ở bên cạnh anh ấy vì báo thù anh?”.
“Báo thù?”. Nguyễn Thiệu Nam nhếch
khóe miệng, “Anh hiểu rất rõ tính khí của Lăng Lạc Xuyên, nếu nói về nhẫn tâm, giảo
hoạt, anh đều phải nhường cậu ta ba phần. Muốn giở trò bịp bợm trước mặt cậu ta,
em vẫn chưa đủ bản lĩnh. Anh chỉ lo lắng cho em, sợ em thấy cậu ta đối xử với em
tốt lúc này, nhất thời quên đi nguyên do. Giết hại là bản tính trời sinh của sói,
em từng gặp sói không ăn thịt chưa?”.
Anh cố tình nói kéo dài, chậm rãi,
ý tứ sâu xa: “Em có thể giữ được cái mạng này, còn có thể tiếp tục hoàn thành việc
học của em, tất cả điều này quả thật không dễ dàng. Nếu anh là em thì sẽ biết quý
trọng”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn đồng hồ, lại
quan sát căn phòng một lần nữa, lãnh đạm nói: “Hôm nay trước tiên đến đây thôi,
nếu em cần tiền có thể đến tìm anh. Thực ra anh vẫn thực sự có chút hoài niệm những
ngày tháng trước đây của chúng ta. Anh vẫn còn giữ thuốc hen của em”.
Anh đứng lên, khom sát người xuống,
xoa xoa bên má lạnh băng của cô, cười nói: “Em hiểu ý của anh”.
Vị Hi nhìn thẳng vào anh bằng đôi
mắt long lanh nước, giống như nhìn một người xa lạ không quen biết.
Lúc này, cảm giác dâng trào trong
lòng không phải sợ hãi mà là bi thương. Cô cảm thấy bi thương thay cho lòng si mê
trước đây của mình; cảm thấy bi thương cho Nguyễn Thiệu Nam của thời niên thiếu;
cảm thấy bi thương cho quá khứ của họ, cho hồi ức từng khiến cô quý trọng như mạng
sống…
Anh có từng yêu cô không? Anh có từng
hối hận không?
Đáp án là phủ định, anh không hề.
Hễ có chút tình yêu và hối hận, anh
cũng sẽ không dùng cách như vậy, biểu hiện như vậy xuất hiện trước mặt cô. Không
áy náy, không nhục nhã, không do dự, không ân hận, chỉ có nụ cười chế giễu và lạnh
nhạt của kẻ thắng với kẻ thua, sự coi thường và kiêu ngạo của kẻ mạnh với kẻ yếu.
Nửa năm nay, cô vẫn luôn tự hỏi mình,
rốt cuộc cô làm sai điều gì, vì sao anh phải đối xử như vậy với cô? Không phải đã
nói đặt mình trong hoàn cảnh người khác sao? Vì sao cô cố gắng như vậy, anh vẫn
không yêu cô?
Hôm nay nhìn thấy anh như thế này,
nghe những lời này, câu hỏi từ trước tới nay trong lòng cô cuối cùng cũng có đáp
án.
Người đàn ông ích kỉ tột đỉnh này,
bên trong anh ta trống rỗng, ngoài lớp vỏ ngoài đẹp đẽ, anh ta chẳng có gì cả.
Vị Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu
không nhìn thấy đáy của người đàn ông, đôi môi khẽ động đậy, nói một câu không thành
tiếng: “Tôi yêu anh, anh mới lấp lánh đến thế trong lòng tôi. Tôi không yêu anh,
thì anh chẳng là cái gì cả”.
Nguyễn Thiệu Nam không hiểu, nhưng
bị giữ chặt bởi đôi mắt hệt như đầm sâu ấy. Anh chụp lấy gương mặt nghiêng của cô,
cúi đầu hôn lên môi cô. Vị Hi đột nhiên tỉnh lại, cắn mạnh lên môi anh.
Cái cắn này cực kì tàn nhẫn, nhưng
người đàn ông không những không buông tay, ngược lại còn kẹp chặt cổ cô, khiến cô
va vào bức tường lạnh lẽo.
Đầu Vị Hi đập lên tường, bị anh đụng
vào đau đến thấu xương, đầu tiên trước mặt là màu đỏ trắng đan xen nhau, cuối cùng
chỉ còn một khoảng tối tăm, hoang vu đen kịt không bờ không bến.
Hôn mê gần như chỉ trong chốc lát,
Vị Hi mở mắt lần nữa nhìn thấy vết nấm mốc trên trần nhà, chiếc đèn treo lắc lư,
cả căn phòng tối om, không khí lạnh lẽo lan ra xung quanh, tựa như một cảnh phim
kinh dị.
Cô tưởng rằng Nguyễn Thiệu Nam đã
đi, nghiêng mặt mới phát hiện anh chưa đi, đứng ngay đầu giường. Nhìn không rõ gương
mặt anh trong bóng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy anh cởi cúc áo sơ mi một cách thờ ơ,
lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Tiếng tháo khuy, anh rút thắt lưng
ra, vứt sang một bên, phong thái cởi quần áo lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo như thế,
khiến cô kinh hoảng vô cùng, ngũ tạng tan nát.
Cô biết anh muốn làm gì, biết anh
sẽ làm thế nào. Anh sẽ dùng răng nanh lạnh lẽo của mình xé nát cô. Cho dù cô chảy
máu rơi nước mắt, cho dù cô đau khổ cầu xin, anh cũng chỉ một mực cưỡng ép chiếm
đoạt, không chút thương tiếc.
Tai họa sắp đến khiến cô sợ hãi tột
bậc, không màng cơ thể mình đau như vỡ vụn, hoảng sợ chống tay lên, lật người rời
khỏi giường lăn xuống đất, cánh cửa cách ngay nửa mét, chỉ cần có thể bò ra ngoài…
Anh bật cười, tựa như kẻ đi săn lão
luyện túm được dấu chân của thú săn, kéo cô lại. Vị Hi giống con mèo bị người ta
lôi lên thớt, mười ngón tay sống chết bám chặt xuống đất, như nắm lấy sinh mạng
của chính mình. Móng tay giòn tạo thành tiếng chói tai như kim loại, móng ngón cái
bị gãy một nửa, quẹt một đường máu nhỏ lên đất.
Anh kéo cánh tay cô, thô bạo lôi cô
lên, đẩy cô ngã xuống giường, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt, nhanh nhẹn cởi
cúc quần rồi phủ người lên người cô.
Vị Hi như con chuột bạch nhỏ bé bị
người ta dùng dao nung đỏ dí vào, vùng vẫy như điên, tay chống lên vai anh, hai
chân đá loạn xạ, trong hỗn loạn một chân đá trúng bụng dưới của người đàn ông.
Nguyễn Thiệu Nam đau đến gập người,
vung tay tát một cái không chút lưu tình lên mặt cô. Đầu Vị Hi đập xuống nền đất,
trước mắt tối sầm, cơ thể cường tráng rắn chắc của người đàn ông lại đè xuống.
Má trái cô sưng lên, vừa nóng vừa
đau, xem nhẹ cơn đau của cơ thể, cô dùng hết sức vùng vẫy, chống cự. Mắt nhìn cánh
cửa, cổ họng rạn nứt phát ra tiếng kêu cứu ư ứ, giọng nói mơ hồ vỡ vụn, gần như
không thể nghe thấy, thê lương mà tuyệt vọng.
Nguyễn Thiệu Nam bị cô quấy nhiễu
đến không chịu nổi, kéo thắt lưng da, bịt miệng cô, ghé sát tai cô cười lạnh lẽo
nói: “Nếu em không ngoan ngoãn, anh không ngại trói em một lần nữa”.
Cảm giác kinh hoàng lan ra toàn thân,
nhớ đến cái đêm đáng sợ đó, Vị Hi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Cô tuyệt vọng
nhìn đôi mắt trong bóng tối của anh, nước mắt thê lương và hoảng sợ tựa như sợi
dây chuyền trân châu đứt dây, từng hạt, từng hạt vỡ tan trong không khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy sự yếu đuối và chùn bước
trong mắt cô, người đàn ông liếm tai cô khẽ cười: “Vị Hi, ngoan một chút, em vẫn
muốn tiếp tục đi học, có phải không? Đừng để anh xé nát em ra”.
Hơi thở lạnh băng của anh xuyên thẳng
vào màng tai cô, cô không thể chịu đựng nổi nữa, dường như thực sự chấp nhận chịu
thua, khép đôi mắt đẫm nước, đôi tay run rẩy trượt khỏi vai anh, ngón tay vô tình
chạm vào điểm đỏ trước ngực anh, người đàn ông run rẩy.
Anh khẽ rên một tiếng, xé nát váy
ngủ của cô, bàn tay to lớn giữ lấy gương mặt nghiêng nghiêng của cô, hung dữ hôn
cô. Đường cong trên cổ cô vẫn mềm mại như thế, bộ ngực khẽ run tựa như một lời mời
rụt rè. Anh cắn đầu ngực non hồng của cô, nhấm nháp thể xác hoàn hảo của cô, ngón
tay thon dài chà mạnh lên đùi cô, giống như quỷ đói dưới địa ngục đối diện với tiệc
rượu tuyệt mĩ.
Hơi thở của anh nóng rực, cánh mũi
phập phồng, hơi thở nặng nhọc cho thấy anh hưởng thụ nhường nào, vui sướng nhường
nào. Còn người phía dưới cơ thể anh, mười ngón tay mảnh khảnh túm chặt chiếc gối
cũ nát, dường như đang chịu đựng một cơn đau vô cùng khủng khiếp, giống như bệnh
nhân sợ hãi đối diện với dao phẫu thuật của bác sĩ, một người bị chìm trong nước
túm lấy mảnh gỗ cứu mạng.
Anh hài lòng nắm lấy eo cô, tách đôi
chân mảnh mai trắng trẻo, phần lưng dũng mãnh vùi vào giữa chân cô, dục vọng thân
dưới tựa dã thú hung dữ mạnh mẽ, lửa dục nóng rực, ý định giết người bừng bừng.
Anh căm thù thể xác tươi sống trước mắt, cơ thể con gái kẻ thù, mang theo vẻ đẹp
yếu ớt, thống khổ.
Anh không hề yêu cô! Vô số lần anh
nói với bản thân như vậy. Nhưng không rõ vì sao lại không cách nào thoát khỏi cô,
cho dù sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy cũng phải chiếm hữu cô. Không! Anh căn
bản chỉ muốn xé nát cô, khi cô mỉm cười với người đàn ông khác, khi cô yên lặng
trốn trong vòng tay anh ta ngước mắt nhìn bầu trời sao.
Anh nghe thấy giọng nói sâu thẳm trong
trái tim mình: Mày chết đi! Mày chết đi!
Anh túm mạnh tóc cô, một tiếng rẹt
kéo rách quần lót của cô, mảnh vải bị xé nát đáng thương vắt trên đùi đầy vết tím
xanh.
Vị Hi trào nước mắt, tay anh ra sức
ép cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước. Đây là cách anh ưa thích, từng phút
từng giây anh chiếm hữu cô, anh đều muốn cô mở mắt ra nhìn. Không được thờ ơ! Không
được trốn tránh!
Nhưng giờ phút này đây, cô lại dịu
hiền tĩnh lặng đến vậy, sự dịu dàng này gần như nhấn chìm anh. Anh si mê nhìn đôi
mắt như nước, trong veo đến thế, đẹp đẽ đến thế.
Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve cô,
khẽ khàng nhẹ nhàng, với tiết tấu nguyên thủy cưỡng ép, chiếm hữu cô. Dường như
muốn dùng cách như vậy để cô hòa vào cùng anh, cùng vui vẻ, cùng có cảm xúc mãnh
liệt như anh. Trong giây phút xâm nhập vào cô, anh hôn lên môi cô, bằng giọng nói
điên cuồng bá đạo tuyên bố: “Em là của anh, Vị Hi, em là của anh…”.
Vị Hi nhìn trần nhà trong bóng tối,
lặng lẽ lắng nghe, quá trình tàn nhẫn như vậy, cô hết thảy đều im lặng chịu đựng,
dường như chính vì chờ đợi giây phút này.
Chỉ vì giây phút này.
Cô dùng tay còn trống, tìm dưới gối,
nơi đó đặt con dao găm Trì Mạch để lại cho cô và Như Phi phòng thân. Cô sờ vào lưỡi
dao sắc bén, tiếp theo nắm lấy chuôi dao bằng nhựa, cảm giác chân thực, nắm nó trong
tay, rút ra cắm mạnh lên cổ anh….
Ầm ầm! Ngoài cửa sổ vang lên tiếng
sấm, ánh chớp trắng bạc tựa như thanh kiếm sắc, chọc thủng bầu trời đêm, mưa to
như trút nước, người đi đường không kịp phòng bị, chạy tứ phía để trú mưa.
Hung khí trong tay rơi theo tiếng
sấm, sau đó là tiếng trật khớp, Vị Hi cong người, thở hổn hển, mồ hôi vã ra vì đau
đớn trong thoáng chốc làm mờ tầm nhìn, đôi mắt nổi điên, trống rỗng nhìn thẳng vào
người đàn ông, cả thế giới tĩnh mịch như đã chết.
Nguyễn Thiệu Nam trợn đôi mắt hằn
máu, không thể tin nổi nhìn người phụ nữ bị mình nắm trong tay, cô từng quyết một
lòng yêu anh như thế, yêu đến mức gọi dạ bảo vâng. Nhưng hôm nay, bàn tay đâm vào
cổ anh lại mang theo sức mạnh của ngọc nát đá tan, không chút lưu tình.
Anh quả thật không dám tin, rốt cuộc
cô làm thế nào? Cơ thể cô yếu ớt dễ ức hiếp, bất cứ một người đàn ông khỏe mạnh
nào đều có thể bắt nạt theo ý muốn. Nhưng tinh thần ẩn giấu trong cơ thể ấy lại
ngoan cường đến mức khiến người ta lạnh tim.
Anh vặn cánh tay đang run rẩy của
cô, tựa con thú hoang bị thương, ghé sát tai cô cười lạnh: “Em thích như vậy có
phải không? Vậy thì tối nay chúng ta cùng thưởng thức”.
“Không…”. Người phía dưới toàn thân
run rẩy, khóe miệng khẽ động đậy, dây thanh vỡ vụn phát ra tiếng kêu không lời,
thê lương đến mức có thể rung động đêm đen. Nhưng rất nhanh, tiếng mưa than khóc
và từng trận sấm rền đã làm đắm chìm tất cả, chẳng còn lại gì…