Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 16

Chương 16

Gặp nhau như người dưng

Trong bảy năm qua, mỗi sáng khi mở mắt mình đều phải nói với bản thân rằng nhất
định phải thích anh ấy ít đi một chút, như vậy phải chăng có thể nhẹ nhõm hơn? Mình
cứ nhắc nhở bản thân mình như vậy.

Tối hôm ấy, Uông Đông Dương tới, đưa cả hai vào viện. Tay Nguyễn Thiệu Nam cũng
bị thương, bản thân không thể lái xe lại không thể để mặc máu tiếp tục chảy liền
gọi anh ta đến.

Không ít mảnh thủy tinh đâm vào tay trái Vị Hi, cũng may vết đâm nông, chưa
thương tổn đến dây thần kinh. Bác sĩ chỉ giữ Vị Hi nằm viện một ngày để theo dõi
liền cho phép cô về nhà. Trước khi đi còn dặn dò cô phải nhớ quay lại thay thuốc
đúng hẹn, vết thương không được dính nước, không ăn những thực phẩm có tính kích
thích, nếu không sau này vết sẹo sẽ khó tiêu.

Khi Vị Hi ra viện, tuyết đã ngừng rơi, có thể thấy mặt trời, thời tiết nắng
đẹp.

Như Phi làm thủ tục xuất viện, Vị Hi đứng chờ cô ấy trong sảnh lớn. Nói ra cũng
thật khéo lại nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam và Uông Đông Dương, người trước người sau
đang bước tới.

Vị Hi hơi sững lại trong giây lát, kì thực anh bị thương còn nặng hơn cô, cô
tưởng anh sẽ nằm viện thêm hai ngày, tuyệt đối không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại
nhau.

Nguyễn Thiệu Nam cũng nhìn thấy cô, lạnh lùng, không hề có bất cứ biểu cảm nào,
cũng không tránh ánh mắt cô, ánh mắt anh xa cách như nhìn một người xa lạ.

Anh càng lúc càng tới gần, xung quanh ồn ã, đối với cô dường như giống một vở
kịch câm, gạt bỏ tất cả tạp âm trong chớp mắt, cả sảnh lớn chỉ còn lại tiếng bước
chân của anh vọng lại. Trái tim cô càng lúc càng đập nhanh, đứng im tại chỗ, nhất
thời luống cuống không biết làm gì.

Sau đó, anh đi qua cô, cả thế giới đều ngừng lại.

Cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ? Tựa như sinh mệnh, tựa như luân hồi,
nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời trong giây phút ngắn ngủi của một ánh chớp,
khiến người ta không chịu đựng nổi.

Một mình cô đứng trong bệnh viện người người qua lại, giống như đứng trong dòng
thác thời gian. Dòng người như con thoi không ngừng quay, tựa như cá vàng bơi trong
bể, chỉ còn lại mình cô lẻ loi đứng ngoài bể cá thủy tinh, ngắm nhìn sự hoang vắng
của chính mình, ngắm nhìn thế giới đẹp đẽ này.

Anh đã đi nhưng cô vẫn đứng nơi đây.

Sau ngày hôm đó, Như Phi từng hỏi cô: “Cứ như vậy mà lướt qua nhau có phải là
kết quả cậu muốn không?”.

Khi ấy họ đang đứng trên ban công tầng thượng ngắm mặt trời lặn, xung quanh
là những tòa nhà cao tầng như bàn cờ, thứ gọi là mặt trời lặn chẳng qua là chút
tà dương giữa những tòa nhà cao tầng mà thôi.

Vị Hi làm bài tập vẽ tranh được giao, nghe thấy Như Phi nói vậy, bản thân đột
nhiên ngớ ra, tay nhất thời mất đi độ chính xác. Cô dùng dao cạo đi phần thừa, nhưng
thế nào cũng không thể lấy lại hiệu quả ban đầu, thế là thở dài, “Việc đã như vậy
rồi, cậu cảm thấy đáp án còn quan trọng không?”. Sau đó vo tròn bức tranh, ném đi,
lại đổi bức khác.

Như Phi châm điếu thuốc, không nói gì.

Cô nhớ khi mình chạy đến phòng cấp cứu, thực sự giật mình bởi cảnh tượng trước
mắt. Nhưng người làm cô khiếp sợ không phải Vị Hi mà là Nguyễn Thiệu Nam.

Khi đó anh ta đang được khâu, vết thương gần như cắt ngang cả cổ tay. Một khối
lớn mảnh thủy tinh vừa được gắp ra đặt trong khay sứ bên cạnh, máu đầm đìa đọng
lại nơi viền sắc, khiến người khác hãi hùng khiếp vía. Bác sĩ vừa khâu vừa nói với
anh: “May mà chưa cắt đứt dây thần kinh, nếu không cái tay này của anh đã hỏng rồi”.

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, anh cũng chẳng có biểu hiện gì. Con người bình thường
hoàn mĩ như thế, vào lúc này lại có chút nhếch nhác, trên người còn mặc áo ngủ,
máu nhuộm một khoảng trên tay áo.

Uông Đông Dương nói gì bên tai anh ta, anh ta mới quay mặt sang, thẫn thờ và
trống rỗng nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Anh ta nhìn
cô không giống như nhìn một con người mà như nhìn một đồ vật xa lạ.

Như Phi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, loại ánh mắt vô tình không kiêng nể
dù là người thân này đối với cô chỉ là ghét lây đã như vậy. Vậy với Vị Hi sẽ thế
nào?

Cô không dám nghĩ tiếp.

Nhưng hôm đó ở bệnh viện, nhìn thấy họ đi lướt qua nhau như người xa lạ, cô
lại cảm thấy tiếc cho Vị Hi. Thực ra tận đáy lòng cô, cô vẫn luôn cho rằng Nguyễn
Thiệu Nam yêu Vị Hi.

“Cậu từng nghĩ đến chưa? Nếu anh ta hoàn toàn không yêu cậu, thực ra cậu làm
gì cũng vô dụng. Nếu anh ta thật sự yêu cậu, cậu đối với anh ta như thế, đòn tấn
công vậy đủ chí mạng rồi. Cậu không nhìn ánh mắt hôm đó của anh ta ở bệnh viện,
tuyệt vọng như đã mất cả thế giới. Cậu cắt đứt quan hệ như vậy, một chút cơ hội
cũng không cho anh ta, cũng không cho chính mình? Cậu nghĩ thế nào?”.

Tay Vị Hi run run, lại sai rồi, xem ra hôm nay không vẽ tiếp được nữa. Cô dứt
khoát đặt giá vẽ xuống, nhìn chút ánh sáng giữa những tòa nhà cao tầng phía xa xa,
“Vậy cậu cho rằng mình nên thế nào? Nói cho anh ấy biết mình yêu anh ấy nhường nào?
Sau đó để anh ấy mang theo đứa con gái của kẻ thù là mình ở bên, ngày ngày đối mặt,
đêm đêm ôm ấp ư? Anh ấy không thể quên nổi mình là ai, không quên nổi dòng máu đang
chảy trong cơ thể mình là của ai. Điều này hoàn toàn không liên quan gì đến việc
mình có vô tội hay không, có quan hệ thế nào với nhà họ Lục. Mà khi anh ấy nhìn
thấy mình liền sẽ nghĩ đến quá khứ không muốn nhớ lại đó. Anh ấy sẽ mâu thuẫn, sẽ
mất kiềm chế, mình đã thử không chỉ một lần”.

Cô cúi đầu, nhìn tay trái quấn băng, cười thê lương, “Anh ấy đối với mình rốt
cuộc là yêu nhiều hơn một chút hay hận nhiều hơn một chút, có thể đến bản thân anh
ấy cũng không rõ”.

Như Phi thở dài, kẹp điếu thuốc, dụi dụi Thái Dương, “Vậy hai người cứ như vậy
à?”.

“Nếu không còn có thể thế nào?”. Vị Hi ôm đầu gối, cuộn tròn trên ghế, “Mình
biết, cậu nhất định cảm thấy mình đã sai. Cậu có thể nói mình ích kỉ, nói mình khác
người, nói mình tự cho mình thanh cao. Mình không quan tâm, vì mình cũng thấy bản
thân mình như vậy. Nhưng Như Phi, cậu nghĩ một chút đi, người như chúng ta, ngoài
bản thân mình trên thế giới này, chúng ta còn lại cái gì? Chúng ta thực sự đền không
nổi. Mình cũng không cách nào chịu đựng sự uy hiếp hết lần này đến lần khác, ý thích
nông nổi, đột ngột, gọi lúc nào đến lúc đó của anh ấy nữa, hàng ngày bị người mình
yêu gọi đến bảo đi, cảm giác này… còn khó chịu hơn cả bị bạt tai”.

Vị Hi vùi sâu mặt vào trong đầu gối, Như Phi chỉ lặng lẽ hút thuốc, tựa như
đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, cô mới thở dài, “Vị Hi, mình không học nhiều
bằng cậu. Cậu và anh ta đều là những người có năng lực, mình không thông minh hiểu
đời như hai người, cũng không nghĩ nhiều, nhìn xa như hai người. Nhưng mình cảm
thấy, tình yêu chẳng phải giá trị thặng dư, hà tất phải tính toán nhiều vậy? Anh
ta thích cậu, cậu cũng yêu anh ta, lẽ nào điều này còn chưa đủ để hai người bên
nhau ư? Huống hồ…”. Như Phi dừng lại một chút, “Thứ anh ta có thể cho cậu nhiều
hơn bất cứ người nào. Cậu thực sự một chút cũng không muốn ư?”.

Vị Hi ngước mặt lên nhìn thành phố phồn hoa dưới ánh tà dương, lẩm bẩm khẽ thở
dài, “Thành phố này thực sự rất đẹp, có người đứng trên đỉnh, nhận sự ngưỡng mộ
của muôn người, có thứ họ muốn dễ như trở bàn tay. Có người chỉ là con kiến đi lại
trong thành phố, mệt mỏi bôn ba vì ăn no mặc ấm. Đúng thế, quyền lực, tiền bạc,
địa vị, ai không muốn đứng trong quầng sáng hoa lệ đó chứ? Mình cũng muốn. Khi mình
cảm thấy có lẽ anh ấy thay mình báo thù, thậm chí mình có phần dương dương tự đắc.
Nhưng Như Phi à, thành phố này đã lấy đi rất nhiều thứ của chúng ta, nếu đi trên
con đường này, đến tôn nghiêm cũng không còn. Để sinh tồn, hàng ngày chúng ta đều
phải tươi cười nghênh tiếp, đưa tiễn, phục vụ những người gọi là quý ông nổi tiếng.
Bị người khác ức hiếp, đến khóc chúng ta cũng không dám khóc to. Không ai hiểu rõ
hơn chúng ta, trong thành phố này, người nghèo là vật hi sinh bị sỉ nhục, chà đạp
như thế nào. Nhưng…”.

Vị Hi dừng lại, đột nhiên có phần nghẹn ngào, “Như vậy không có nghĩa là mình
phải ở dưới mắt một người đàn ông, mang dòng họ bị người ta chán ghét, hàng ngày
phỏng đoán tâm tư anh ta, nhìn sắc mặt anh ta mà nơm nớp lo sợ. Chính vì mình yêu
anh ấy, mình càng không thể làm như vậy. Mình không thể để tình cảm này mang theo
mảy may chút bóng tối nào. Mình phải để bản thân khi nhớ đến anh ấy, vĩnh viễn mang
theo cảm động và nhung nhớ, mang theo tình yêu chứ không phải đau khổ và nghi ngờ.
Vì vậy bây giờ kiên quyết buông tay là mình để lại tôn nghiêm cuối cùng… cho chính
mình”.

Như Phi mong nhìn thấy mắt Vị Hi đỏ lên, cô cho rằng cô ấy sẽ khóc, ai ngờ thứ
cô nhìn thấy chỉ là gương mặt bình thản, không chút dậy sóng. Như Phi cảm thấy đau
lòng thay cô ấy, cô ấy càng như vậy, cô càng đau lòng.

Trời đột nhiên nổi gió, Như Phi dập tắt điếu thuốc, ôm vai Vị Hi, “Bây giờ anh
ta đã coi cậu như móng tay của người qua đường rồi, cậu nên vừa lòng thỏa ý nhỉ?”.

Vị Hi cười thê lương, “Như Phi, cậu tin không? Trong bảy năm qua, mỗi sáng khi
mở mắt mình đều phải nói với bản thân rằng nhất định phải thích anh ấy ít đi một
chút, như vậy phải chăng có thể nhẹ nhõm hơn? Mình cứ nhắc nhở bản thân mình như
vậy. Nhưng hôm đó ở bệnh viện nhìn thấy anh ấy, mình vẫn không nhịn nổi. Giây phút
đi lướt qua nhau, cuối cùng mình đã hiểu, cái gì gọi là tim đau như dao cắt. Nhưng
cả thế giới này cái gì cũng đều có, chỉ không có thuốc hối hận. Mình không vừa lòng
thỏa ý, mình chỉ… không còn cách nào khác”.

Khi ráng chiều nhuộm đỏ mảng trời cuối cùng, Vị Hi vẫn khóc. Cô ôm đầu gối,
lần đầu tiên không ngấm ngầm chịu đựng và đè nén, buông thả bản thân khóc nức nở
không thành tiếng.

Như Phi ôm chặt cô, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm lên bầu trời dần tối đen
như mực, muộn phiền trong lòng còn đậm đặc hơn mực. Cô muốn an ủi cô ấy, nhưng ngàn
lời vạn chữ không biết bắt đầu từ đâu.

Cho dù kết quả này có phù hợp với lí tưởng của mỗi người hay không, cũng may,
tất cả đều đã kết thúc.

Sau hôm đó, Nguyễn Thiệu Nam thực sự không hề tìm Vị Hi nữa, một lần cũng không.

Có điều, giữa họ vẫn còn vài vấn đề chưa làm rõ. Ví dụ, tiền bệnh viện do trợ
lí Uông Đông Dương của anh chi trả và chiếc di động đắt tiền.

Vị Hi chuyển tiền viện phí đến công ty anh, di động gửi chuyển phát nhanh. Cô
không muốn nợ anh bất cứ thứ gì, không muốn khiến anh cho rằng cô tìm cớ gần gũi,
thế là cô đề tên của Uông Đông Dương. Không bao lâu sau, Vị Hi liền nhận được một
gói hàng, mở ra xem, là hộp tro của mẹ cô.

Giây khắc ấy, Vị Hi chẳng còn nghĩ gì nữa, dường như suy nghĩ trở nên trống
rỗng. Đây chính là bản lĩnh luyện được từ sau khi cô và Nguyễn Thiệu Nam tương phùng.
Khi cô dự cảm được bản thân có lẽ sẽ khó chịu đến mức không chịu đựng nổi, thì cô
sẽ như vậy.

Cô đã trả lại tất cả cho anh, anh cũng trả lại mọi thứ cho cô. Anh làm như những
gì cô mong muốn, từ đó về sau là chân trời cách biệt, hai người cùng lãng quên.

Cô biết, anh dùng hành động thực tế của bản thân để cho cô biết điều đó.

Vị Hi không mua được đất chôn mẹ, cũng không muốn gửi đến khu mộ nhà họ Lục,
cô thờ cúng tro cốt trong phòng, sớm tối ba nén nhang, coi như linh hồn mẹ trên
cao cũng cảm thấy an ủi. Cuộc sống của cô và Như Phi cũng quay về yên bình trước
kia. Như Phi vẫn như xưa, ngày ngủ, tối đi làm, cố gắng kiếm tiền. Vị Hi sắp thi
cuối kì, cô dành hết tâm tư cho việc học.

Họ không dựa trời, không dựa đất, không dựa vào đàn ông. Nhưng họ phải dựa vào
bản thân thoát ra khỏi cảnh khốn cùng trước mắt.

Lúc này trường học lại truyền đến tin tức tốt lành làm phấn chấn lòng người,
học viện Mĩ thuật Hoàng gia Anh quốc có thể tiến hành giao lưu học thuật với trường
đại học của Vị Hi, hình thức cụ thể trừ hội thảo nghiên cứu và thảo luận học thuật,
giao lưu tác phẩm ra, thì hai bên cùng trao đổi lưu học sinh, thời gian một năm.

“Đây là một cơ hội tốt, vừa tiết kiệm tiền vừa tăng kiến thức”. Chu Hiểu Phàm
ăn cơm trưa, miệng còn đang nhai miếng thịt nướng thơm ngào ngạt, một câu nói hết
bản chất vấn đề.

“Đâu ra mà dễ dàng thế? Chỉ có một người, trường nhất định sẽ lựa chọn người
ưu tú nhất, chỉ sợ chúng ta chỉ có thể đứng xem”. Vị Hi không đồng ý.

“Mình không dám nghĩ đến, nhưng Vị Hi à, cậu thì có thể. Cậu nắm bao nhiêu giải
thưởng, thành tích luôn tốt như thế, cậu đừng ngại, cứ thử xem”. Chu Hiểu Phàm nói.

Cô ấy nói vậy, Vị Hi thực sự có chút động lòng. Rốt cuộc, có thể học chuyên
sâu tại học viện Mĩ thuật Hoàng gia Anh quốc là ước mơ của mỗi sinh viên mĩ thuật.

Cô hỏi chủ nhiệm khoa về thể lệ chi tiết, sau khi nghe xong có phần ngạc nhiên,
không những yêu cầu cực cao đối với tác phẩm và lí luận cơ bản, người đăng kí cũng
đông như cá diếc qua sông, trong đó đương nhiên không thiếu những anh tài tuổi trẻ.

Có điều, Vị Hi cũng có ý nghĩ muốn thử xem, không suy nghĩ nhiều liền bắt tay
chuẩn bị.

Khi người ta chăm chỉ học tập, thời gian luôn trôi rất nhanh. Sau tết Nguyên
Đán, trường học sắp nghỉ hè, nhưng để qua kì thi đánh giá vài ngày tới, hàng ngày
cô đều ôm một chồng sách to tướng, chui vào thư viện trường vùi đầu học tập.

Như Phi cười cô trở thành con mọt sách một trăm phần trăm, nhưng cô thích cuộc
sống như vậy, bình yên, an toàn, có thể cứ như vậy đến già, đến khi chết.

Nguyễn Thiệu Nam vẫn là tiêu điểm quan tâm của mọi người, liên tiếp xuất hiện
trên dòng tít khắp các tờ báo lớn nhỏ, bìa báo của các loại tạp chí kinh tế và tạp
chí lá cải. Nhất cử nhất động của anh, lúc nhăn mặt hay tươi cười đều trở thành
chủ đề quan tâm của mọi người, đặc biệt là các cô gái trẻ. Anh trẻ tuổi, giàu có,
đẹp trai, độc thân, phong độ, là một thương nhân xuất sắc và nhà từ thiện nhiệt
tình với lợi ích chung, tất cả điều này đối với bọn họ mà nói, dường như tràn ngập
mơ mộng vô tận và sức quyến rũ chết người.

Chu Hiểu Phàm nhiều lần chỉ vào một dãy số trên báo, ngưỡng mộ nói: “Nhìn xem
đây có bao nhiêu số không, một lần quyên tặng khoản tiền lớn như vậy, rốt cuộc anh
ta có bao nhiêu tài sản?”.

Bên cạnh có người đổ một gáo nước lạnh lên cô ấy: “Có bao nhiêu tài sản chẳng
liên quan đến chúng ta, người giàu muốn lấy ai nhất định phải là thiên kim gia đình
giàu có, chắc hẳn đến tình nhân cũng đều phải cấp bậc minh tinh. Cậu nghe nói chưa?
Gần đây anh ta đi lại rất gần gũi với ‘công chúa’”.

Chu Hiểu Phàm bĩu môi, hung hăng cắn ống hút: “Tôi nghe nói là Cốc Vịnh Lăng,
thiên kim tiểu thư của tập đoàn Phú Hoàng, Singapore, nghe nói gia đình giàu có,
riêng máy bay tư đã vài chiếc”.

“Vậy bọn họ kết hôn chẳng phải liên thủ lớn mạnh ư? Tập đoàn Thái Hoàng đang
bị Nguyễn Thiệu Nam thu mua, há chẳng phải chết càng nhanh hơn?”. Một bạn học kêu
lên.

Chu Hiểu Phàm sùng bái nhìn cô ấy, “Cậu cũng hiểu về cuộc chiến tiền tệ à?”.

“Mình có hiểu đâu, ông bố hàng ngày ngồi ở sàn giao dịch cổ phiếu của mình ngày
nào trở về cũng nhắc mãi mấy chuyện này. Trong tay ông ấy có rất nhiều cổ phiếu
của Thái Hoàng, mình kêu ông bán quách đi, ông ấy lại không nghe, bây giờ sắp rớt
xuống đáy rồi”.

“Nhà cậu vẫn còn tốt đấy, cậu không nghe nói mấy ngày nay, có người thua lỗ
đến mức khuynh gia bại sản, nhảy lầu từ tòa nhà chứng khoán à? Bọn họ là những con
cá sấu lớn trong giới tài chính một tay che cả bầu trời, cuối cùng người đen đủi
chẳng phải là những người đầu tư cổ phiếu nhỏ ư?”.

Mọi người đều than vãn, Vị Hi ngồi một bên cũng thở dài. Vốn muốn uống cốc trà
buổi chiều cùng mọi người, có thể nhẹ nhõm hơn. Ngờ đâu càng không muốn nghe điều
gì, mọi người lại càng đàm luận điều đó.

“Đúng rồi, Vị Hi này, cậu rốt cuộc có đi Lệ Giang không, mọi người đều đã nộp
tiền rồi”. Chu Hiểu Phàm dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô.

“Mình không đi, mỗi người phải nộp năm nghìn tệ, đắt quá”.

Có bạn kêu lên: “Không đắt đâu, với vật giá bây giờ năm nghìn tệ có thể mua
được gì chứ? Hơn nữa nơi đó đẹp như vậy, rất xứng đáng”.

Vị Hi chỉ cười lắc đầu, năm nghìn tệ là tiền chi tiêu nửa năm của cô và Như
Phi. Nguyễn Thiệu Nam từng nói, khái niệm về “quý giá” của anh và cô không giống
nhau. Còn cô so với các bạn học không phải lo lắng cái ăn cái mặc thì khái niệm
về tiền bạc cũng mãi mãi sẽ không giống nhau.

Cuộc sống được bữa sớm lo bữa tối của cô, họ mãi mãi không thể hiểu.

“Đúng rồi Vị Hi này, hôm nay khi mình đến văn phòng thầy Từ, nghe thấy mấy giáo
sư đang bàn luận về cậu”. Một cô gái có gương mặt tròn tròn nói với Vị Hi.

Vị Hi cảm thấy kì lạ, “Họ bàn luận về mình làm gì?”.

“Hình như tác phẩm cậu nộp lên, người của Học viện Mĩ thuật Hoàng gia vô cùng
yêu thích, nói cậu rất giỏi trong việc sử dụng màu sắc, sự đối lập màu sắc đơn thuần
làm cho bức tranh dầu bừng lên sức sống ngoan cường. Còn nói ngắm bức tranh đó,
tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, người vẽ tranh mới ngoài hai mươi, hơn nữa
còn là một cô gái. Kiểu này sợ rằng cậu sắp nổi tiếng rồi, những người của Học viện
Mĩ thuật Hoàng gia đều là chuyên gia, con mắt của mấy người đó lợi hại biết bao,
họ bây giờ vừa ý tác phẩm của cậu, có lẽ suất du học đó thuộc về cậu rồi”.

Lời vừa nói ra, Chu Hiểu Phàm liền vỗ vai Vị Hi, hưng phấn nói: “Được rồi! Vị
Hi à, sớm biết cậu rất có năng lực, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy. Nói đi,
việc vui thế, có phải cậu nên đãi bọn mình không?”.

Một đám con gái nhao nhao theo, rốt cuộc là giành vinh quang cho khoa, mọi người
đều vui mừng thay cô. Vị Hi cũng rất xúc động trong lòng, nhưng cô vẫn không dám
vui quá sớm.

“Các bạn đừng vội chủ trì cho mình trước, vài ngày nữa sẽ thi viết, được hay
không vẫn còn chưa biết mà!”.

Chu Hiểu Phàm chẳng thèm quan tâm: “Chuyên ngành của chúng ta, nói hay không
bằng vẽ đẹp. Thi viết chẳng phải là làm cho có vẻ, chỉ cần cậu có thể qua, thì suất
học bổng đó là của cậu chứ còn gì nữa?”.

Sau đó chứng minh, sự thật đúng như lời Chu Hiểu Phàm nói. Ngày hôm sau, lãnh
đạo khoa gọi Vị Hi lên, cách nói đại khái cũng giống như cô ấy. Dặn dò cô chuẩn
bị cho tốt kì thi lí luận mấy ngày tới, chỉ cần thành tích không kém quá, cô sẽ
có hi vọng giành được cơ hội này.

Vị Hi thực sự không cách nào hình dung được tâm trạng của mình, vì quả thật
quá tốt đẹp, cô không dám tin điều đó là thật.

Trên đường về nhà, cô mua bánh ga tô hạt dẻ mà cô và Như Phi thích ăn, muốn
cùng cô ấy chúc mừng. Tới cửa nhà, vô cùng bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen
thuộc quanh quẩn ở đó.

“CoCo?”.

CoCo quay đầu lại, khẽ cười, “Vị Hi, mình đến chào tạm biệt”.

Như Phi bật một chai bia cho CoCo, cô ấy xua xua tay, “Không thể uống nữa, mấy
hôm trước uống đến đau dạ dày rồi, bây giờ đang phải ăn cháo và rau xanh”.

“Cậu đi như vậy, tên họ Trần sẽ bỏ qua cho cậu ư?”. Như Phi đặt chai bia sang
một bên, rót một cốc trà cho cô ấy.

“Là anh ta muốn mình đi, còn đưa cho mình một món tiền, muốn mình đi càng xa
càng tốt”.

Như Phi có phần kinh ngạc, “Tên cầm thú ấy không những tha cho cậu, còn đưa
tiền cho cậu? Điều này sao có thể?”.

CoCo nói: “Mình cũng cảm thấy kì lạ, có điều khi ấy anh ta hình như rất sợ,
nói gì mà kêu mình đừng hại anh ta nữa, còn nói bản thân không thể chọc vào nhưng
có thể trốn được, khiến mình không hiểu ra làm sao. Nhưng cho dù thế nào, tiền anh
ta đưa, tiêu ít đi chút cũng đủ”.

Như Phi nhìn Vị Hi một cái, Vị Hi cũng đang nhìn cô, hai người đều không nói
gì.

“Đi một mình à?”. Vị Hi hỏi.

CoCo cười, “Nếu không còn có ai? Mình không muốn oán ai, trải qua những chuyện
này, rất nhiều việc đều đã nhìn thấu. Bây giờ cảm thấy bản thân tựa như đầu thai
lại, chỉ muốn sớm rời nơi này, sống cuộc sống mới”.

“Khi nào đi? Bọn mình tiễn cậu nhé”. Như Phi nói.

CoCo lắc đầu, “Không, chính vì sợ các cậu đi tiễn mình, cảnh đó… mình không
thể chịu nổi. Ban đầu một mình mình tới đây, bây giờ vẫn là một mình mình ra đi
có lẽ tốt hơn, không dây dưa dính dáng, sạch sẽ, gọn gàng”.

Chiều hôm đó, khi CoCo rời đi, vừa vặn lúc hoàng hôn, cả con đường được bao
phủ bởi ánh tà dương màu vàng.

Như Phi và Vị Hi tiễn cô ấy xuống tầng dưới, bạn bè với nhau một thời gian,
nghĩ đến từ đây không biết khi nào gặp lại, không tránh khỏi có phần thương cảm.

Khi đi, CoCo ôm lấy Vị Hi, khẽ giọng nói bên tai cô: “Vị Hi, thực ra… tên họ
Trần đó muốn mình nói với cậu, việc Nguyễn Thiệu Nam muốn anh ta làm, anh ta đã
làm xong. Mình không biết cậu có quan hệ gì với Nguyễn Thiệu Nam, cũng không muốn
biết. Nhưng Vị Hi à, mình biết, là cậu đã cứu mình. Cảm ơn cậu, cả đời mình sẽ ghi
nhớ tất cả mọi thứ cậu từng làm cho mình. Cả đời mình sẽ biết ơn, sẽ quý trọng bản
thân, giống như mình quý trọng cậu vậy…”.

Khi vừa nghe cô ấy nói, trong lòng Vị Hi đã đoán được bảy, tám phần. Nhưng không
ngờ, lời nói vô tình ban đầu của mình lại có thể giúp cô ấy thoát khỏi hiểm nguy.

Cô cười, khẽ ôm người con gái đáng thương này, bi thương nói bên tai cô ấy:
“CoCo, thực ra mình luôn muốn nói với cậu, từng chịu tổn thương không phải là cái
cớ của sự sa ngã. Càng không có ai yêu, chúng ta càng phải yêu bản thân mình. Chúng
ta đều không cách nào lựa chọn người tương lai của mình, nhưng hễ có cơ hội, cho
dù đánh đổi cả sinh mệnh cũng đừng dễ dàng từ bỏ. Cả thế giới này có quá nhiều chuyện
không phải do chúng ta làm chủ. Duy chỉ có cơ thể là của chính mình, cậu phải nhớ
yêu thương nó… Cuộc đời luôn có tiếc nuối, điều chúng ta nên học là đừng để tiếc
nuối dài hơn sinh mệnh mình”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3