Tuyệt sắc khuynh thành - Chương 05 - 06
Chương 5
Chó hoang cao quý
Như Phi nói, Trì Mạch là con chó hoang bỏ đàn, vừa cao quý, vừa tự do, nhưng
trên người… lại mang vết thương khó có thể tưởng tượng.
Đêm đã khuya, trên bầu trời đêm của thành phố vẫn không nhìn thấy ánh sao. Vị
Hi kéo túi rác một mình ra ngõ sau của hộp đêm. Nơi đây có lẽ là chỗ tối tăm nhất
toàn thành phố, ngoài việc thi thoảng có thể nhìn thấy ăn mày cuộn tròn trong góc
và những con chuột tìm kiếm thức ăn, đến ánh trăng cũng không muốn chiếu xuống đây.
Đặt túi rác vào trong lò thiêu hủy, tưới xăng, châm một que diêm vứt vào, toàn
bộ trình tự cô rất thành thạo, đây là một trong những công việc của cô ở quán bar.
Khi ngọn lửa nhảy nhót chiếu đỏ đôi mắt cô, Lục Vị Hi ngẩng đầu, cô không biết
mình đang nhìn cái gì. Có lẽ, cô chẳng nhìn gì, chỉ là động tác đã trở thành thói
quen.
Một thói quen hóa giải bi thương.
Đêm tối của thành phố này rất dài, nếu không thắp sáng bóng tối cho bản thân,
ai có thể cứu bạn?
Cô cầm bao thuốc lá của Như Phi, châm một điếu, khẽ hít một hơi, vị vẫn cay
hơn tưởng tượng. Cô đặt nó ở bên trái, sau đó lấy một tập giấy vẽ trong túi ra,
trên giấy vẽ là từng gương mặt sinh động.
Tiểu Văn, CoCo, Phong… còn có Như Phi và bản thân cô. Đây là bức tranh cô vẽ
cho mỗi người bạn cô quen sau khi tới “Tuyệt sắc” làm việc.
Gió đêm của thành phố lướt nhẹ qua kẽ tay, có cảm giác lạnh buốt. Ngọn lửa đỏ
tươi nhảy múa trong gió đêm, tiếng gió vi vu, tro tàn bị gió thổi giống như bướm
đen, nhẹ nhàng bay trong đêm đen mịt mù.
Cô nhìn gương mặt trẻ trung mà sầu muộn của Tiểu Văn trên bức vẽ, cô ấy là một
người con gái xinh đẹp, giống Như Phi, cả ngày không rời điếu thuốc. Nhưng dáng
vẻ hút thuốc của cô ấy rất bi thương, đó là vẻ mặt không thuộc về thế giới này.
Vì vậy, từ khi ấy cô đã có dự cảm: Người con gái như vậy không thể đi quá xa
trên thế giới này.
Vị Hi khẽ thở dài, cúi đầu nhìn thuốc lá của Như Phi. Mild Seven, cô ấy chỉ
hút nhãn hiệu này của Nhật Bản.
Còn nhớ Như Phi từng nói, thuốc lá giống như cồn, có thể lấp đầy vết thương
của kí ức trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi linh hồn rời xa thể xác, nếu như
bạn không quan tâm uống rượu độc giải khát.
Thực sự có tác dụng tốt như vậy ư?
Vị Hi nghi ngờ đặt điếu thuốc vào miệng, vừa định châm…
“Này, em không muốn sống à!”.
Chưa đợi cô định thần lại, điếu thuốc trong miệng liền bị người khác thô bạo
giật mất.
Vị Hi quay đầu nhìn nhưng lại cười khẽ với người vừa tới, “Đâu có đáng sợ như
anh nói!”.
Song vị khách không mời mà đến này chỉ mỉm cười, không trả lời. Áo khoác đen
tùy tiện vắt trên vai, dùng tay che gió rồi châm lửa điếu thuốc vừa giành được.
Ánh lửa đỏ đẹp đẽ chiếu lên mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt sáng của anh, đôi mắt
và mái tóc người đàn ông dường như cũng biến thành màu đỏ, càng tăng thêm vẻ khác
người, giống như thiên sứ lưu lạc trong truyền thuyết.
Vị Hi có phần chấn động, sớm biết anh là người đàn ông đặc biệt anh tuấn. Nhưng
thấy anh trong đêm tối thê lương như vậy, bối cảnh đìu hiu như thế, trong lòng vẫn
thấy xao động.
Anh bước tới, đứng cạnh cô, cùng cô ngắm ánh lửa bùng cháy rừng rực. Ngoài ánh
lửa của điếu thuốc ra, Vị Hi còn ngửi thấy mùi khô mát, đặc biệt, giống như mùi
đất nồng. Nhưng khi anh quay mặt sang, mỉm cười với cô, ánh mắt ấy, tư thái ấy,
luôn có một loại tà khí khó nói.
Ở người đàn ông này lại có thể đồng thời tồn tại hai loại cảm giác, vừa thanh
khiết vừa bất lương, thực khiến người ta khó hiểu.
“Người bán thuốc cho em nhất định rất đẹp trai”. Khi cười, Trì Mạch lộ ra hàm
răng trắng bóc, ban ngày nhìn rất đẹp trai, rất sạch sẽ, khiến người khác có dục
vọng muốn hôn anh. Nhưng buổi tối lại kín đáo, sắc bén giống như loài dã thú khi
đi săn.
“Hả? Sao anh biết?”.
“Người bị bệnh hen không thể hút thuốc, kiến thức thông thường này em đã biết
từ nhỏ. Nếu không đẹp trai, sao em có thể liều mạng như vậy?”.
Trì Mạch đột nhiên kề sát gương mặt khôi ngô của anh vào gần mặt cô, cười xấu
xa: “Anh đoán đúng không?”.
“Hoàn toàn sai, thuốc do Như Phi mua.
Em nào biết người đó tròn hay dẹt?”. Vị Hi lùi lại đằng sau một bước, từ khi quen
biết, anh đã thích trêu chọc cô như vậy. Tuy sớm đã biết anh thích đùa giỡn, có
điều gần một gương mặt đẹp đẽ đến thế luôn có thể khiến trái tim người ta đập nhanh
hơn.
“Ơ, đỏ mặt rồi à?”.
Vị Hi lại lùi một bước nữa, biện bạch: “Đó là do anh ở gần quá”.
Nhưng Vị Hi càng hoảng loạn, Trì Mạch càng muốn trêu chọc, cố ý kề sát cô nói:
“Hình như càng đỏ hơn rồi”.
Vị Hi vội vàng lùi một bước dài, trong lúc cấp bách không chú ý dưới chân, suýt
chút nữa vấp ngã bởi một miếng gỗ. May mà Trì Mạch nhanh tay kéo cô lại.
“Đã nói anh kề sát quá mà”. Vị Hi rơi vào trong cánh tay Trì Mạch, hoảng hồn
chưa bình tĩnh lại nhìn anh, má đỏ rực.
“Được rồi, không trêu em nữa, cái đồ mong manh như thủy tinh”. Trì Mạch đột
nhiên nghiêm túc hẳn lên, anh buông tay, lấy một túi đồ từ trong túi áo khoác ra
đưa cô.
“Này, cái này cho em”.
Vị Hi nhận lấy, lập tức vui hẳn lên,
“Oa, hạt dẻ rang, cho em hết hả?”.
Trì Mạch thuận tay véo cằm cô, cười
nói: “Ừ, cô bé ngốc”.
Trì Mạch lớn hơn Vị Hi bốn tuổi, luôn
quan tâm đến cô, cũng rất yêu thương cô. Nhưng Vị Hi thấy đây chẳng qua chỉ là yêu
ai yêu cả đường đi lối về mà thôi. Vì Trì Mạch là người yêu của Như Phi, tuy bản
thân Như Phi chưa bao giờ thừa nhận.
Người thích Trì Mạch quả thật rất
nhiều, phụ nữ trong khu đèn đỏ này gần như không ai không biết anh. Anh giống như
con thú hoang đẹp đẽ, mỗi người phụ nữ đều muốn có anh. Nhưng trừ Như Phi ra, Vị
Hi chưa từng thấy Trì Mạch ở bên ai lâu dài. Vì vậy, Vị Hi coi những lời phủ nhận
của Như Phi là hành động thận trọng, tránh để người khác ghen tị.
Nói tới Trì Mạch, trải nghiệm của
anh dù cho ở khu đèn đỏ “lớp lớp nhân tài” này cũng có thể gọi là truyền kì.
Cha anh là trẻ mồ côi đời thứ hai
của người Nhật còn sót lại ở Trung Quốc, thập niên tám mươi của thế kỉ trước đã
mang mẹ anh trở về Nhật, được chính phủ bố trí sống tại Shinjuku, lĩnh viện trợ
của nhà nước duy trì cuộc sống.
Anh sinh ra tại Nhật Bản, lớn lên
ở Shinjuku, biết nói hai ngôn ngữ Trung, Nhật, hơn chục tuổi đầu đã trà trộn trong
phố đèn đỏ Kabuki-cho. Sống ở một nơi hỗn tạp các quốc tịch, ngôn ngữ, âm mưu, bạo
lực, đi theo đám liều mạng mồ côi vì “thế chiến thứ hai”, cứ như cá gặp nước.
Anh đánh nhau rất giỏi, xúc giác nhạy
bén, giảo hoạt, lạnh lùng, đơn độc đến, đơn độc đi. Thường được các nơi giải trí
thuê, với danh nghĩa bảo vệ, thực ra là tay đánh thuê. Không thuộc bất cứ tổ chức
nào, nhưng thu hút rất nhiều kẻ bám gót.
Cuộc sống lãng tử, không có nghề nghiệp
ổn định, những thứ này đối với phụ nữ mà nói đều là việc rất ngầu, đầy cảm giác
chán chường của chủ nghĩa hậu hiện đại. Nhưng trong mắt Vị Hi, Trì Mạch chẳng qua
chỉ là một đứa trẻ.
Anh mới hai mươi lăm tuổi, những cậu
con trai hai mươi lăm tuổi khác đều đang làm gì? Có luôn luôn sống trong hiểm ác
đáng sợ giống anh không?
Như Phi nói, Trì Mạch là con chó hoang
bỏ đàn, vừa cao quý, vừa tự do, nhưng trên người… lại mang vết thương khó có thể
tưởng tượng.
Vị Hi tin rằng có lẽ đây là lời giải
thích tốt nhất về người đàn ông trước mắt này.
Bên ngoài ngõ sau có sân bóng rổ bỏ
hoang, Vị Hi mỗi lần tới vứt rác đều sẽ đến đây hít chút không khí trong lành, nói
thẳng ra chính là lười biếng.
Lúc này cô và anh chàng đẹp trai Trì
Mạch ngồi trên giá bóng rổ bị lật đổ, nhìn bầu trời âm u của thành phố, ăn hạt dẻ
nóng hổi, thật đúng là mãn nguyện khó nói thành lời.
“Chẳng phải anh làm việc ở đại sảnh
trước ư? Sao rảnh rỗi chạy tới đưa em cái này?”. Vị Hi lắc lắc cái túi trong tay,
khi nói miệng cũng vẫn bận rộn ăn.
“Lâu thế mà em không về, Như Phi hơi
lo lắng, muốn anh qua xem thế nào. Dù sao ở đó có bọn họ, không cần anh cứ phải
trông coi”. Trì Mạch dập tắt điếu thuốc, cướp hạt dẻ vừa bóc từ tay Vị Hi, nhét
vào miệng.
“Từ sau việc lần trước, cô ấy hơi
căng thẳng. Thế nào? Anh ở bên này quen rồi chứ?”. Vị Hi dứt khoát lại bóc một hạt
nữa cho anh, người này luôn thích cướp giật của người khác.
“Đều là làm công cho người ta mà thôi,
chẳng có gì quen hay không quen”.
“Nhưng trước đây anh không muốn tới
nơi này, cho dù Ngụy Thành Báo đã nhiều lần mời anh. Anh không thích ông ta, nhưng
bây giờ tại sao lại muốn làm việc dưới trướng ông ta?”.
Trì Mạch thong thả nói: “Anh không
chấp nhận lời mời của Ngụy Thành Báo vì xác suất làm bia đỡ đạn cho ông ta cao hơn
các nơi khác rất nhiều. Nhưng bây giờ ông ta trả gấp mấy lần tiền nơi khác trả,
anh lại là người thấy tiền sáng mắt, sao có thể không động lòng?”.
Vị Hi chẳng tin những lời anh nói,
“Là vì Như Phi phải không? Lo cho cô ấy thì nói ra, hà tất phải lạnh lùng như vậy?”.
Trì Mạch quay sang nhìn cô, mang theo
ánh mắt cười gần như trêu chọc, “Cái gì không hiểu thì đừng có mà tự cho là đúng
như vậy. Em tưởng rằng anh ở “Tuyệt sắc khuynh thành” sẽ có gì khác ư? Anh biết
em với Như Phi hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh nói cho em biết, cho dù khi ấy
anh có mặt ở đó, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Em ở trong cái vòng này thì
phải chấp nhận luật chơi ở đây. Em, anh, Như Phi, tất cả chúng ta đều như nhau.
Ở đây, có người giúp em, ắt sẽ có người muốn hại em. Có người tiếp cận em ắt có
người muốn lợi dụng em. Đừng ngây thơ cho rằng một ai đó có thể trở thành chỗ dựa
của em. Vì sớm muộn có một ngày em sẽ phát hiện ra, người hại em tới nỗi thương
tích đầy mình thường chính là người em tin tưởng nhất”.
Trì Mạch vứt vỏ hạt dẻ trong tay đi,
châm một điếu thuốc. “Chuyện ngày hôm đó của bọn em đối với anh mà nói, căn bản
chẳng là gì. Vì vậy đừng có bất kì mong đợi nào ở anh. Anh không phải người tốt
gì cả, tất cả những việc anh làm trước đây, tin anh đi, chắc chắn sẽ vượt quá tưởng
tượng của em”.
Trì Mạch đi rồi, một mình Vị Hi ngơ
ngẩn nhìn lên bầu trời đêm của thành phố. Xung quanh vắng lặng, thi thoảng có thể
nghe thấy tiếng ve kêu. Có lẽ nơi này khá khuất, hoặc ánh sao hôm nay quá tối tăm,
hay nụ cười chế giễu không chút che giấu của người đàn ông khiến người ta bất giác
nảy sinh tâm trạng thê lương.
Ôi… Vị Hi nhìn lên bầu trời đêm thở
dài, sao trên trời lấp lánh, giống như đôi mắt của Như Phi.
Tuy sớm đã biết, cuộc đời của mình
phải tự mình nắm chắc. Nhưng trong lòng cô luôn không tránh được ôm ấp một ảo tưởng.
Ảo tưởng một ngày nào đó, có một người sẽ trở thành vị anh hùng trong cuộc đời Như
Phi, yêu cô ấy mãnh liệt như yêu chính bản thân người đó.
Vậy thì cho dù có một ngày cô không
thể không rời xa cô ấy, Như Phi cũng không vì sống cô đơn trong đám người này mà
cảm thấy cuộc đời chẳng có gì đáng lưu luyến.
Nhưng tất cả những điều này cuối cùng
cũng chỉ là ước vọng quá xa vời mà thôi.
Chương 6
Mơ màng như người say
Cô nằm trên chiếc giường lò xo không
mấy thoải mái của anh, ngắm nhìn gương mặt anh đắm chìm trong dục vọng. Anh nhắm
mắt, môi hơi hé, dường như đang ở một nơi rất đẹp.
Sau khi tan làm, mọi người hẹn nhau
ăn đêm ở quán ngoài trời. CoCo mang theo bạn trai chơi đàn guitar, tên Mark, đẹp
trai lạnh lùng, Phong mang theo người bạn gái Mai Mai từ quê ra làm việc, Như Phi
cùng Trì Mạch đương nhiên là một đôi, duy có Vị Hi đi một mình, nhưng cũng rất vui
vẻ, tự tại.
Bảy người chiếm tám chiếc ghế.
Cả đám người bọn họ tụ họp với nhau
luôn rất ầm ĩ, đến chủ quán quầy ăn nhỏ cũng sợ bọn họ, nhưng hôm nay lại yên tĩnh
lạ thường. Cho tới khi Phong nâng cốc rượu, nói với chiếc ghế trống: “Mời Tiểu Văn”.
Mọi người lần lượt nâng cốc, sau đó
đổ toàn bộ bia trong cốc xuống đất.
Phụ nữ khu đèn đỏ, thân như bèo tấm,
mạng như giun dế. Cho dù sinh mệnh trôi đi như nước, nhưng mỗi ngày bi kịch đều
đang được công diễn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mọi người dường như nhẹ nhõm hơn,
trò chuyện với nhau, mỗi người một câu. Hôm nay Vị Hi hơi trầm mặc, Như Phi vẫn
sôi nổi như thường, khiêu chiến với Mark, quyết chí chuốc say tên đẹp trai hoang
dã này.
CoCo lại vui vẻ đứng bên xem kịch,
dứt khoát không giúp ai, thời đại này, trọng sắc khinh bạn hay trọng bạn khinh sắc
đều khiến người ta khinh bỉ như nhau.
Cặp đôi của cậu Phong chỉ lo chụm
đầu nói chuyện, giống như hai con chuột nhỏ yêu nhau thắm thiết. Trì Mạch vẫn luôn
ít nói trong những cuộc tụ họp kiểu này, khi có người kể truyện cười nhạt nhẽo,
anh cũng phối hợp cười cười.
Ti vi đang phát chương trình tin giải
trí linh tinh, Vị Hi vừa lơ đễnh xem vừa bóc vỏ tôm không còn tươi.
Đột nhiên, một gương mặt thu hút ánh
nhìn của cô.
Tin tức đang chiếu cảnh bán đấu giá
từ thiện, gương mặt Nguyễn Thiệu Nam lướt qua. Tiếp theo ống kính chiếu vào một
sợi dây chuyền kim cương đặt trong tấm chụp thủy tinh, còn quay đặc tả mặt dây chuyền
có tạo hình độc đáo đó.
Vị Hi dụi mắt, cuối cùng khẳng định,
cô không nhìn lầm, chính là sợi dây mình đeo trên cổ.
“Tâm điểm lớn nhất của hội đấu giá
từ thiện năm nay, không gì vượt qua sợi dây chuyền kim cương được mệnh danh “Chìa
khóa hi vọng”. Viên kim cương chủ đạo màu xanh nặng bảy phẩy tám cara, tương truyền
là vật đính ước của hoàng hậu Maria cuối triều Ý và người yêu bà. Không chỉ kĩ thuật
tinh xảo, mà giá trị lịch sử cũng vô cùng lớn…”.
Báo cáo của phóng viên giải trí đặc
biệt sinh động, thu hút sự chú ý của phần lớn thực khách.
Sau đó, Vị Hi thấy người chủ trì buổi
đấu giá và Nguyễn Thiệu Nam bắt tay, Uông Đông Dương bên cạnh nhận lấy món hàng
đấu giá quý báu đó, vô số ánh đèn liên tiếp lóe lên.
Tiếp theo là cảnh Nguyễn Thiệu Nam
bị vây trong đám phóng viên cuồng nhiệt, rời đi dưới sự bảo vệ của nhân viên. Những
quý ông nổi tiếng khác đều bị gạt sang một bên, cảnh tượng như vậy thật sự hiếm
thấy.
Điều này cũng khó trách, anh là nhân
vật thường xuyên được bàn tán của thành phố này, nhưng hiếm khi lộ diện trước giới
truyền thông, đám paparazzi đương nhiên túm chặt, chết cũng không tha.
Nữ phóng viên giải trí xinh đẹp cầm
micro, vô cùng cảm khái nói: “Mọi người đều đã thấy, Nguyễn Thiệu Nam - chủ tịch
tập đoàn Dịch Thiên sau khi đấu giá vật báu với giá ưu thế tuyệt đối đã từ chối
nhận phỏng vấn của giới truyền thông, vội vã rời đi, không thể không nói rằng đây
là một điều đáng tiếc. Nhưng hành động của anh Nguyễn, mọi người đều rõ như ban
ngày. Tập đoàn Dịch Thiên mấy năm gần đây luôn tích cực tham gia các hoạt động từ
thiện…”.
Những lời khen ngợi sau đó, Vị Hi
đã không còn tâm tư lắng nghe tiếp. Cô vô thức sờ lên cổ mình, trong lòng hoảng
loạn bất an.
“Thật đúng là người giàu có”. CoCo
ngồi cạnh ngưỡng mộ lắc đầu, “Tiêu nhiều tiền đến thế chỉ để mua sợi dây chuyền,
đủ để chúng ta ăn cả đời”.
Sau đó, cô sờ sợi dây đeo trên cổ
Vị Hi, có phần tò mò hỏi: “Vị Hi, cậu mua sợi dây giả này ở đâu? Rất giống”.
Vị Hi thuận tay chỉ góc đường, “Ngô
Kí, hai mươi tệ là có thể mua được một sợi”.
Như Phi vừa uống ngụm rượu liền phun
ra, đập tay xuống bàn cười ngặt nghẽo, đây thực là truyện cười nhạt nhẽo nhất trong
năm.
Vị Hi tức giận trừng mắt với cô, đáng
tiếc cô không nhìn thấy.
“Ôi, tôi nghe nói Nguyễn Thiệu Nam
bắt đầu tấn công toàn diện tập đoàn Thái Hoàng, không biết có tin tức nội tình gì
không?”.
Giọng nói truyền đến từ bàn bên cạnh.
Vị Hi quay mặt sang, thấy hai người đàn ông dáng vẻ lãnh đạo đang nói chuyện.
Sao tất cả mọi người đều bàn luận
về anh ta? Vị Hi mệt mỏi nghĩ.
“Tôi chẳng qua chỉ là nhân viên quèn
ở tập đoàn Dịch Thiên, sao có thể biết việc của cấp trên chứ? Nhưng mọi người đều
nói, lần này Thái Hoàng sợ rằng lành ít dữ nhiều”.
“Không phải chứ, Lục Tử Tục là con
hồ li già, rung chuyển trời đất bao năm như vậy, có thể dễ dàng bị xơi mất như thế
ư?”.
“Đáng tiếc, lần này ông ta gặp phải
một con sư tử, còn là con sư tử ăn thịt hồ li. Anh quên “vụ thu mua Hoa Thịnh” lần
trước sục sôi thế nào à? Thịnh Liên Thanh đủ cáo già chứ, cuối cùng thế nào? Bị
Nguyễn Thiệu Nam ép tới mức nhảy lầu. Còn “vụ thu mua Hưng Nghiệp”, tài sản của
nhà họ Lí hùng hậu là thế, nhưng khuynh gia bại sản cũng không thể giữ được công
ty. Còn có…”.
Nội dung cuộc trò chuyện đột nhiên
trở nên có phần đẫm máu, Vị Hi cảm thấy lòng bàn tay của mình toát mồ hôi, toàn
thân rùng mình, dường như lại trở lại buổi hoàng hôn mưa lạnh ấy. Cô rất muốn khiến
hai tên đáng ghét kia câm mồm, đáng tiếc người ta đang cảm hứng dâng trào, vẫn cứ
lảm nhảm không thôi.
“Nói như vậy, giới tài chính lại tráo
bài lần nữa rồi”. Người ngồi bàn khác dường như cũng có hứng, đàn ông tụ tập với
nhau, chủ đề không ngoài tiền, xe và đàn bà.
Được người khác quan tâm là chuyện
khiến người ta hứng thú, anh chàng nhân viên quèn tiết lộ càng hăng say hơn.
“Không chỉ tráo bài, rõ ràng là thay
đổi triều đại. Ông chủ của chúng tôi làm việc xưa nay đều rất quyết đoán, chưa bao
giờ giàu lòng trắc ẩn hay nới tay cả. Anh xem bây giờ anh ta làm bao nhiêu việc
thiện như vậy, chính là để tích đức cho bản thân. Có điều nói đi cũng phải nói lại,
nếu anh ở vị trí của anh ta, anh cũng sẽ làm như vậy. Cái gọi là thương trường như
chiến trường, ở trong chốn này, tình người gì gì đó, chỉ vậy thôi…”.
Vị Hi càng lúc càng ngồi không yên,
tất cả mọi người đều không biết chán với việc buôn chuyện về Nguyễn Thiệu Nam. Đặc
biệt là CoCo, hận không thể dựng đứng hai tai nghe ngóng.
Như Phi phát hiện sắc mặt Vị Hi càng
lúc càng khó coi, vội vàng dùng đũa gõ gõ cốc, gào lên: “Ôi, tôi nói nhé, người
giàu có trò giải trí của người giàu, chúng ta cũng có niềm vui của chúng ta. Này!
Mark, chơi guitar cho mọi người nghe đi. Nếu anh không thể hiện sức hấp dẫn, hồn
phách của CoCo sẽ bị người ta hút đi mất thôi”.
Mark không nói lời nào, lập tức vứt
điếu thuốc, xách đàn guitar lên, tùy hứng chơi một bản phóng túng nhiệt tình. Như
Phi kẹp điếu thuốc kêu lên một tiếng, kéo CoCo chạy ra ven đường, theo tiết tấu
guitar, bất kham xoay vòng eo mảnh mai như một cô gái Di-gan tự do, vui vẻ.
Mọi người vừa cười vừa vỗ tay, huýt
sáo với bọn họ. Ngôi sao trên trời hóa thành đèn, con đường xi măng trở thành sân
khấu. Giây phút này, không có Nguyễn Thiệu Nam, không có tập đoàn Dịch Thiên, không
có hiểm ác đẫm máu trên thương trường, không có tất cả những điều khiến con người
phiền muộn.
Sau bao năm, Vị Hi nhớ tới buổi tối
gió thu say đắm ấy, cô vẫn nhớ: Tại một nơi bị Thượng đế lãng quên, họ là thiên
sứ bị vứt bỏ nơi nhân gian, bị tước đoạt vinh quang, không thể trở lại thiên đường.
Nhưng cũng chính giây phút đó, tuổi
thanh xuân xán lạn của họ dang rộng đôi cánh bay lượn, rực rỡ bùng nổ như pháo hoa
nhiệt tình ôm lấy sinh mệnh…
Tất cả những thứ đẹp đẽ đó, họ thực
sự từng có, thế là đủ rồi.
Rạng sáng, mọi người mới tàn rượu
ra về. Cũng may hôm nay là cuối tuần, Vị Hi có thể ngủ nướng một giấc. Như Phi hình
như thực sự uống nhiều, cứ mơ mơ hồ hồ, được Trì Mạch dìu đi.
Vị Hi một mình về nhà, dù sao không
cần lo lắng cho Như Phi, Trì Mạch dù có xấu xa hơn nữa, cũng không đến nỗi đem bán
cô ấy.
Chỗ Trì Mạch ở thực ra chẳng tốt hơn
phòng thuê của họ bao nhiêu. Căn phòng gác mái như chuồng chim bồ câu, mùa đông
lạnh, mùa hè nóng. Anh quen ở một mình, nhưng vẫn thu dọn nhà cửa sạch sẽ.
Trì Mạch ôm Như Phi vào tắm trong
bồn nước ấm. Chắc do uống rượu nên mặt Như Phi rất đỏ, ngẩng mặt lên nhìn người
đàn ông đang ôm cô, giống như một đóa hoa hơi say.
Trì Mạch cúi đầu hôn cô, đây là nụ
hôn đơn phương đòi hỏi. Như Phi chắc say thật, cánh tay vòng lên cổ người đàn ông
cười ha ha không ngừng. Anh nắm chặt tóc cô, không để cái đầu bé nhỏ xinh đẹp quay
ngang quay ngửa, cảm nhận sự mềm mại trơn trượt của đầu ngón tay.
Như Phi không thích để tóc dài, chỉ
đặc biệt hứng thú với tóc ngắn, xinh đẹp theo mốt. Tốc độ mất hứng với kiểu dáng
tóc còn nhanh hơn cả thời gian thịnh hành của nó. Nói thẳng ra là thay đổi thất
thường.
Còn Trì Mạch hoàn toàn yêu thích điểm
này của cô.
Anh đẩy cô ngã xuống chiếc giường
lò xo của mình, rút bao cao su từ dưới gối lên, dùng răng xé vỏ bao. Đôi mắt trầm
tĩnh sáng rực, người trong bóng tối giống như con báo săn giữ tư thế chờ đợi bắt
đầu.
Vào cuộc, chiếc giường lò xo cũ kêu
cót két. Anh hình như nghe thấy Như Phi đang ngâm nga một bài hát, giai điệu rất
đau buồn. Cô thực sự say, anh đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy anh mang con mèo
say này về nhà, gần như mỗi lần cô đều có hành động khiến người khác kinh ngạc,
sau đó sáng hôm sau quên sạch.
Chỉ điểm này mà nói, anh thực sự bội
phục cô, có thể vô tâm vô tính đến vậy.
“Biết chúng ta đang làm gì không?”.
Anh giữ gương mặt cô, làm tình với người phụ nữ ý thức không tỉnh táo cảm giác giống
như dụ dỗ cưỡng hiếp, anh cảm thấy mình bắt buộc phải nhắc nhở cô.
Như Phi bật cười ha ha, ngón tay thon
trắng vuốt ve gương mặt người đàn ông, học giọng điệu của anh, cố ý kéo dài giọng
nói nghiêm túc trả lời: “Em biết chứ…”. Rồi đặt ngón tay lên đôi môi đẹp đẽ của
anh, thần bí nói: “Suỵt, chị hát cho cậu nghe”.
Giây phút ấy, Trì Mạch thực sự muốn
quăng cô đi.
Trời gần sáng, Trì Mạch trở mình,
ngủ rất say. Như Phi khoác áo sơ mi của anh ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thành phố
trước mắt đúng vào lúc tối tăm nhất trước bình minh.
Tất cả mọi người đều chìm trong giấc
ngủ, chỉ có một mình bạn tỉnh táo, nên hình dung cảm giác này thế nào nhỉ? Có dư
vị khi mọi người say, mình ta tỉnh.
Nhưng trên thực tế, tửu lượng của
Như Phi đích thực không chỉ tốt bình thường, thậm chí vượt qua cả tưởng tượng của
Trì Mạch.
Cô trước nay không phải là người phụ
nữ dễ dàng say.
Truyền thuyết nói rằng có hai loại
người mơ màng như say như mộng trên thế giới này. Một loại sống trong xa hoa trụy
lạc, hồng trần rực rỡ, tinh thần thực sự vô cùng tỉnh táo. Loại kia vừa đúng ngược
lại, lúc nào cũng bình tĩnh thản nhiên, có khả năng hô phong hoán vũ, thứ khiến
họ mơ màng như say như mộng là tinh thần.
Rõ ràng, cô là loại người đầu tiên.
Như Phi cười một cái, trên môi vẫn
còn sót lại hơi thở của người đàn ông này, nhưng trong lòng có một lỗ hổng màu đen,
giống như một vực sâu không đáy, đen kịt âm u, dường như tất cả bóng tối trên thế
giới đều bị đun trong đó, sâu tới nỗi không nhìn thấy đáy.
Cô nhìn hình bóng phía sau của người
đàn ông đang ngủ say trên giường, cô thích nhìn bóng lưng anh. Anh chính diện quá
cương quyết lạnh lùng, khiến người ta không thể đến gần. Nhưng hình bóng phía sau
lại có đường nét dịu dàng như một đứa trẻ tĩnh lặng.
Như Phi thở dài, mỗi lần không muốn
làm tình với anh, khi tâm trạng tồi tệ, khi đau lòng, khi buồn bã, cô sẽ vờ say.
Đáng tiếc, Trì Mạch lại không hiểu. Hoặc anh không muốn hiểu.
Giây phút anh đi vào, cô lại muốn
rơi nước mắt.
Cô biết, anh yêu thích cô quay người
một cách đẹp đẽ, buông tay một cách dứt khoát.
Cô biết, anh yêu cơ thể cô, lưu luyến
mùi vị của cô.
Cô biết, từ ngày đầu tiên quen nhau,
bản thân đã không có bất cứ kì vọng nào đối với anh.
Cô biết nỗi đau khổ trong lòng anh.
Vô số đêm, anh giải thoát nỗi cô đơn không thể dùng lời diễn đạt ấy một cách đau
đớn và rõ nét vào trong cơ thể cô, cô cảm nhận sâu sắc hơn bất cứ người nào.
Nhưng cô nằm trên chiếc giường lò
xo không hề thoải mái của anh, ngắm nhìn gương mặt anh đắm chìm trong dục vọng.
Anh nhắm mắt, môi hơi hé, dường như đang ở một nơi rất đẹp.
Trong nháy mắt, cô thực sự muốn nói
cho anh biết. Thực ra không phải cô không quan tâm điều gì.
Nhưng cô không thể nói.
Biết rõ kết quả thế nào, vì vậy không
nói cũng được.
Như Phi quay mặt đi, mở cửa sổ, giơ
cánh tay ra cảm nhận sự mát lạnh của sương sớm, tâm trạng cô đơn tựa như gió nhẹ
lướt qua những tòa nhà cao tầng.
Cô khẽ nhắm mắt lại…