Đi Về Phía Không Anh - Chương 31 End

Lúc này đây họ ngập
ngừng nhìn sâu vào mắt nhau, mùi nước hoa cạo râu mát lạnh của anh phảng phất
quanh cô. Có lẽ cô chỉ cần khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, việc
còn lại anh sẽ biết phải làm gì. Anh chưa từng khiến cô phải thất vọng.

Nhưng đúng lúc chóp mũi
anh chạm vào mặt cô, đột nhiên cô nhìn lên trời, phấn khích kêu lên đầy hứng
khởi:

- Nhìn kìa, pháo hoa!

Trên bầu trời đêm trong
vắt, một quả cầu khổng lồ bừng sáng rồi lại thoắt biến mất.

Sau vài giây im lặng, cả
bầu trời nở rộ đủ loại pháo hoa đầy màu sắc. Chu Cẩm Thời im lặng dán mắt vào
màn trình diễn ngoạn mục trên không trung, còn Đông Tam chỉ nhìn được khuôn mặt
anh ở góc nghiêng.

Những ánh lửa liên tiếp
lóe sáng trên nền trời xanh thẫm, phản chiếu rõ nét trong đáy mắt họ. Đông Tam
nín thở, cô sợ chỉ một chút bất cẩn sẽ thổi bay sự huyền diệu của đêm nay.

- Chu Cẩm Thời, đây đúng
là đêm cổ tích của tôi.

Nhưng tôi không phải bà
tiên, không thể cho cô giày thủy tinh và xe ngựa bằng bí ngô được. Nếu không
thì cô đã trở thành câu chuyện cổ tích của đêm nay rồi. - Chu Cẩm Thời thì
thầm. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy.

Đông Tam nghiêng đầu
nhìn anh mỉm cưởi:

- Thế thì anh rước tôi
bằng diều vậy, như thế mới giống hoàng tử cưỡi mây lành đến chứ.

Chu Cẩm Thời quay phắt
lại nhìn cô, mắt sáng rực:

- Thông minh, sao cô
biết tôi mang cả diều đi?

Anh ngồi bật dậy, chạy
ra mở cốp xe, lật lật bới bới một hồi lâu, sau đó cầm một chiếc diều quay lại
chỗ ngồi. Chu Cẩm Thời hồ hởi quỳ xuống mở diều ra, hai mắt sáng lấp lánh trong
đêm đen:

- Chuẩn bị xong chưa?

Cô háo hức gật đầu. Anh
và cô cùng để chân trần thả diều trên con đường rộng vắng lúc nửa đêm. Cùng với
tiếng hô “Thả tay!” của Chu Cẩm Thời, hai người họ bắt đầu chạy xuôi theo hướng
gió. Chiếc diều hình chim én lắc lư lắc lư theo gió, cách đó không xa, bữa tiệc
pháo hoa vẫn đang tiếp diễn ở một góc trời.

Chu Cẩm Thời chạy được
một lúc thì ngừng lại quay sang nhìn Đông Tam đang nhảy nhót thích thú bên
cạnh. Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô chạy đến:

- Muốn thả không? Muốn
thả không? Gọi anh một tiếng thì sẽ cho em thả.

Cô khẽ hất cằm, tiện tay
vỗ mạnh lên vai anh, Chu Cẩm Thời bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo vào lòng. Đông
Tam đang định giãy ra thì anh đã nhanh chóng luồn ống chỉ vào tay cô. Nhịp đập
ấm áp của anh khiến cô bình tĩnh lại:

- Như thế, đúng rồi, em
phải giật giật sợi dây đế nó bay cao hơn. - Suýt chút nữa thì cô như ngừng thở.
Bàn tay rộng lớn của anh che chở cho cô, cảm giác ấm áp khiến cô nóng bừng cả
mặt.

Với sự nỗ lực của họ,
con diều đã bay vút lên bầu trời. Nếu không có màn pháo hoa khoe sắc một góc
trời thì có lẽ nó đã trốn biệt tích trong bóng đêm thăm thẳm, ngắm nhìn đôi
trai gái đang nắm giữ số mệnh của nó. Ánh đèn đường khiến hai chiếc bóng đơn
độc chụm vào nhau như một đôi tình nhân vô cùng thân mật, cùng dựa vào nhau thả
diều ngắm pháo hoa.

- Chu Cẩm Thời, pháo hoa
bắn hết chưa?

- Tam Tam này, nếu anh
bắt cóc cô gái xinh đẹp đang thả diều thì liệu anh có được sống hạnh phúc, vui
vẻ không?

Im lặng một lát, Đông
Tam cười:

- Thả diều nguy hiểm như
thế sao?

- Em cứ thử đi.

Chu Cẩm Thời kéo cô vào
lòng. Lần này, cô không cự tuyệt nữa. Trên bầu trời xa xăm, cánh diều vẫn chấp
chới lượn vòng trên không trung, dường như nó đang vươn mình đón lấy ánh trăng
dịu dàng.

Hai ngày nữa là đến
Trung thu. Chu Cẩm Thời vùi mặt vào vai cô. Anh không muốn chị Hằng trên cung
trăng nhìn thấy khóe mắt anh còn đọng một giọt lệ.

Hết

Báo cáo nội dung xấu