Kết Hôn - Ly Hôn - Chương 05

- Ha ha ha… - Cô ta bật
cười rồi bỏ đi.

Y Đồng ngây người, hóa
ra chuyện bắt quả tang hôm ấy chỉ là một sự hiểu lầm. Thế thì người đàn bà gọi
điện thoại trêu ngươi cô là ai? Con đàn bà ấy là yêu nghiệt phương nào?

Văn Bác ở ngoài mấy ngày,
lòng dạ rối bời. Anh nghĩ, cứ trốn tránh mãi như thế này cũng không phải cách
hay. Đồng nghiệp Lương Tuyết hỏi anh: “Văn Bác, vợ anh gần đây đang phát điên
lên rồi phải không?”

- Sao em biết? – Văn Bác
kinh ngạc hỏi.

- Mấy cuộc điện thoại là
do em gọi đấy! Em cố ý nói giọng lả lơi để trêu chọc chị ta, chọc tức chị ta.
Ha ha…! – Lương Tuyết bình thản nói.

- Hả? Tại sao em lại làm
thế? Em hại chết anh rồi! – Văn Bác gần như nhảy dựng lên.

- Vợ anh thường xuyên
gọi điến đến quẫy nhiễu em, hơn chục lần liền, cứ nghi ngờ em có quan hệ này nọ
với anh. Thế nên em đành phải “thẳng thắn” thôi! – Lương Tuyết ngao ngán nói.

- Giữa chúng ta hoàn
toàn trong sạch, sao em lại nói bậy bạ như vậy?

- Nhưng chị ta cứ nói
rằng chúng ta có quan hệ ám muội, ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin chửi mắng
em, làm bạn trai em tưởng em là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người. Giờ bọn em
chia tay rồi đấy! – Nói đến đây, Lương Tuyết tỏ vẻ buồn bã.

- Hả? Thật sự xin lỗi
em! – Văn Bác cảm thấy rất áy náy.

- Giờ em đã bị chị ta
bức bách đến đường cùng rồi, còn cách gì nữa đâu? – Lương Tuyết ủ rũ nói.

- Đúng là bó tay!

- Em thấy anh không đáng
chịu đựng như vậy, chị ta cứ như một người điên vậy! – Lương Tuyế bực bội nói.

- Đúng thế, anh đang khổ
sở chết đi được đây này!

- Vì vậy em mới làm như
vậy, thực ra để giúp anh thoát khỏi bể khổ thôi.

- Ối trời ơi, có mà em
đổ thêm dầu vào lửa ấy. Vốn dĩ anh đâu có ngoại tình, lần này thì xong rồi, anh
có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

- Anh trai à, thôi bỏ
đi, một người đàn bà như vậy đá quách đi cho xong! Tìm một người khác tốt hơn.
Anh đẹp trai như vậy, lo gì không kiếm được người tốt hơn?

- Đây đâu phải là chuyện
đơn giản, anh sớm muốn thoát khỏi cô ấy, nhưng người nhà một mực không đồng ý!

- Em nói cho anh biết,
cứ như thế này mãi anh chẳng thể làm nổi việc gì đâu. Đàn ông đàn ang, chí
hướng ở bốn phương, sao có thể để một người đàn bà trói chân trới ta như vậy
chứ?

Văn Bác nghe xong cảm
thấy Lương Tuyết nói cũng có lý. Bản thân mình cứ thế này mãi chẳng những không
làm được gì ra hồn mà ngay cả việc sống thêm được bao lâu cũng là vấn đề lớn,
chắc chắn sớm muộn gì cũng chết vì uất ức thôi! Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng
Văn Bác cũng đi đến quyết định sẽ ly hôn với Y Đồng.

Chương 5: Trên đường ly hôn gặp cướp

Văn Bác về đến nhà, vẫn
gặp bộ mặt lạnh lùng của Y Đồng. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn cô và bình
thản nói: “Ngày mai chúng ta ly hôn thôi!”

Y Đồng không nói gì, chỉ
im lặng nhìn anh, ánh mắt có chút kinh ngạc. Có lẽ cô không ngờ rằng một người
xuất thân nhà quê như Văn Bác lại đưa ra đề nghị ly hôn với một người vợ xuất
thân thành phố như cô. Cô thật sự không tin vào tai mình.

Thấy Y Đồng không lên
tiếng, Văn Bác lại lặp lại: “Nghe này, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly
hôn!”

- Được, đây là anh nói
đấy nhé, chớ có hối hận! – Y Đồng hét lên.

- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ
không hối hận đâu! – Văn Bác bình thản nói.

- Được, ngày mai ai
không ly hôn kẻ đó là con rùa rụt đầu! – Y Đồng tức tối trợn trừng mắt lên.

Văn Bác không nói thêm
mà đi thẳng vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc. Cứ nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi
anh sẽ kết thúc cơn ác mộng này, được trở về cuộc sống tự do trước đây là anh
lại cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng, thư thái. Anh đến siêu thị mua rất nhiều đồ
ăn rồi về nhà nấu nướng.

Anh nói: “Ngày mai chúng
ta ly hôn rồi, chia tay trong hòa bình nhé. Hôm nay anh xuống bếp lần cuối, làm
một bữa cơm chia tay.”

Y Đồng chẳng buồn đếm
xỉa đến anh, chỉ im lặng ngồi xem ti vi. Nhưng có một điều khác biệt là, hôm
nay xem phim Hàn Quốc, Y Đồng không còn cười hi hi ha ha như thường ngày nữa. Văn
Bác thầm nhủ, mặc kệ cô ta, mình nấu nướng, cô ta có ăn hay không thì tùy, dù
sao cũng là bữa cuối rồi.

Văn Bác ăn cơm xong rồi
lên giường ngủ sớm. Ngày hôm sau, anh tìm cuốn sổ hộ khẩu, giấy chứng minh,
đăng ký kết hôn rồi nói với Y Đồng: “Cô chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!”

Y Đồng không nói không
rằng, cũng lấy giấy chứng minh, sổ hộ khẩu và đăng ký kết hôn ra, sau đó cô bắt
đầu soi gương và trang điểm. Văn Bác nghĩ, có lẽ đây là ngày cuối cùng nên cô
ấy muốn trang điểm cho tươm tất một chút. Chỉ có điều, có trang điểm ra sao, có
xinh đẹp thế nào thì cũng đã chẳng liên quan gì đến anh nữa.

Một lát sau, Y Đồng đã
trang điểm xong, cô mặc một chiếc váy hai dây vô cùng gợi cảm, đeo vào tay
chiếc nhẫn kim cương long lánh, đeo sợi dây chuyền vàng Ý trắng tinh lên cổ,
còn đeo cả khuyên tai vàng Ý nữa. Trông cô lúc này cực kỳ sang trọng, quý phái
và nổi bật. Văn Bác đưa mắt nhìn, gần như không thể nào tin vào mắt mình nữa.
Có thể là do trước đây khi cãi nhau, anh đã không mấy chú ý đến cô. Hôm nay,
anh mới biết hóa ra cô thật sự rất xinh đẹp.

Haiz… có đẹp hơn thế
cũng phải ly hôn. Văn Bác thầm cổ vũ bản thân, anh đã quyết định rồi, cứ thế mà
làm thôi!

Văn Bác đi trước, Y Đồng
theo sau, hai người một trước một sau, luôn giữ khoảng cách nhất định.

Đi khỏi khu đô thị, ra
đến đường cái, Văn Bác đang chuẩn bị đưa tay ra chặn taxi thì đột nhiên phía
sau vang lên tiếng hét thảm thiết của Y Đồng: “Á…Có cướp…Cứu tôi với!”

Văn Bác giật nảy mình,
vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gà choai choai cưỡi trên một cái xe
máy màu đỏ, đầu đội mũ bảo hiểm, kẻ ngồi sau đang giật sợi dây chuyền trên cổ Y
Đồng. Sau khi giật đứt sợi dây chuyền, hắn bắt đầu giật túi xách của cô. Y Đồng
hốt hoảng, nắm chặt lấy túi xách của mình, sống chết cũng không chịu buông tay.
Do quán tính của xe máy đang chạy, Y Đồng bị ngã và bị kéo lê trên đường. Trong
cơn hoảng loạn, một chiếc giày của cô cũng bị rơi ra. Tên điều khiển xe mô tô
ngoặt đầu xe lao về phía Văn Bác.

Văn Bác né người, tránh
được chiếc mô tô. Tên phía sau bật một con dao sáng loáng lên, huơ huơ trước
mặt, dọa: “Nếu còn không buông tay thì ông đâm chết mày!”

Văn Bác chẳng chút e sợ,
xông vào đánh nhau với tên cướp. Anh cao giọng: “Mày chạy không thoát đâu!”

Tên điều khiển mô tô
thấy Văn Bác không hề sợ hãi, liền rút đao ra, liều mạng lao về phía anh. Văn
Bác né người, tránh được cú đấm của hắn. Tiếp theo, tên kia cũng cầm dao đâm
Văn Bác. Trong lúc hỗn loạn, Văn Bác bị đâm vào đùi non, một dòng máu tươi trào
ra.

Lúc này tên côn đồ tóm
lấy Y Đồng, kề dao vào cổ cô, uy hiếp: “Mày mà còn lại đây là tao đâm chết nó.”

Văn Bác sợ quá, vội vàng
giơ hai tay lên, nói: “Mày đừng làm bậy, đừng làm hại cô ấy. Chẳng phải mày cần
tiền sao? Tao có đây này, mày qua đây mà lấy!” Nói rồi, anh lấy ra một xấp tiền
trong túi, ném xuống trước mặt tên côn đồ. Anh muốn phân tán sự chú ý của hắn
nhằm bảo toàn tính mạng cho Y Đồng.

Lúc này một đám đông
hiếu kỳ cũng kéo đến vây xung quanh, đã có người báo cảnh sát. Hai tên côn đồ
thấy mình chạy không thoát liền tuyệt vọng gào lên: “Cút hết cho tao, nếu không
tao sẽ giết con này!”

Văn Bác lo Y Đồng sẽ bị
thương, liền nói: “Đừng kích động, thế này đi, mày thả cô ấy ra trước, để tao
làm con tin cho mày, thế có được không?”

- Không được, chúng mày
đứng tránh ra hết ra, mau mang cho tao một cái xe ra đây, nếu không tao giết
nó! – Tên côn đồ gầm lên.

Hai tên côn đồ đánh mắt
sang xung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân. Văn Bác nắm bắt thời cơ, lao đến
như một mũi tên, kẹp chặt lấy tên côn đồ đang bắt Y Đồng, vừa cướp dao của hắn
vừa hô to: “Y Đồng, mau chạy đi!”. Nói rồi, anh và hai tên côn đồ kia bắt đầu
ẩu đả.

Y Đồng dốc sức thoát
khỏi cánh tay của gã côn đồ. Lúc này, cánh tay của Văn Bác đã bị tên côn đồ kia
đâm mấy nhát, máu tuôn xối xả. Nhìn thấy Y Đồng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm,
anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh sát đã đến, bắt hai
gã côn đồ. Toàn thân Văn Bác toàn là máu tươi, anh nghiến răng chịu đựng cơn
đau, khó nhọc lết đến gần Y Đồng. Y Đồng bị tên côn đồ kéo lê trên đường đến
hơn chục mét nên da ở đùi và eo đều bị cào xước, rơm rớm máu tươi, cánh tay
cũng bị thương, thê thảm không đến không nỡ nhìn.

Văn Bác ôm chặt lấy cô,
an ủi: “Bà xã, đừng sợ, em bị thương ở đâu rồi? Có đau không?”

- Chân và eo của em đau
lắm, rách da hết rồi!

- Để anh đưa em đi bệnh
viện!

- Ông xã, vết thương của
anh có nặng không?

- Anh vẫn ổn, không
nghiêm trọng lắm! Em có đâu không?

Chẳng mấy chốc, xe cứu
thương đã đến, Văn Bác một mực không chịu lên xe, xua xua tay nói: “Cứu vợ tôi
trước đi, cô ấy bị thương rồi!”

Văn Bác nhìn Y Đồng được
khiêng lên xe cấp cứu. Y Đồng rất cảm động, cô hiểu rõ Văn Bác còn bị thương
nặng hơn mình. Dưới lưỡi dao vô tình của mấy tên côn đồ, chồng cô đã mạo hiểm
cả tính mạng của mình để cứu cô lúc nguy cấp, điều đó đủ để chứng minh anh thật
sự rất yêu cô! Nghĩ thế, cô lại mỉm cười mãn nguyện.

Văn Bác bị đâm bốn nhát,
vết thương rất nặng. Cô thầm cầu khẩn trong lòng: “Ông xã ơi, chúng mình không
ly hôn nữa, em chỉ hi vọng anh bình an vô sự!”

Chẳng mấy chốc, gia đình
và công ty đều biết tin, bố mẹ Y Đồng cùng lãnh đạo, đồng nghiệp của cả hai
người đều đến bệnh viện. Bố mẹ Y Đồng rưng rưng nước mắt nhìn con gái, xót xa
vô cùng. Em gái Hoàng Thanh cũng bật khóc nức nở.

Mẹ cô lo lắng hỏi: “Con
gái à, con đã đỡ hơn chưa? Mẹ đau lòng đến chết mất!”

Y Đồng khẽ gật đầu, mẹ
cô xoa xoa vết thương cho cô, nước mắt trào ra, bố cô ngồi bên cạnh thở dài. Em
gái Hoàng Thanh nắm chặt lấy tay chị: “Chị ơi, em lo cho chị quá!”

Y Đồng cố nén nước mắt,
mỉm cười nói: “Bố, mẹ, em gái, giờ con không sao rồi, mọi người đừng buồn nữa!
Chẳng phải con vẫn rất ổn sao?”

Cũng may là vết thương
của Y Đồng không phải là vết thương chí mạng, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần
băng bó lại là không sao. Lãnh đạo và đồng nghiệp cũng vào an ủi và thăm hỏi
cô.

- À, phải rồi, chị ơi,
anh rể thế nào rồi? – Em gái Y Đồng lo lắng hỏi.

- Đúng rồi, Văn Bác bị
thương có nặng không con? – Bố mẹ Y Đồng cùng hỏi.

- Vết thương của anh ấy
rất nặng, hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, cũng không biết tình hình
thế nào?

Quả thực, vết thương của
Văn Bác rất nặng, tình hình chẳng mấy lạc quan. Thế nhưng, cuộc phẫu thuật diễn
ra rất thuận lợi, cuối cùng, anh đã không bị nguy hiểm đến tính mạng. Biết được
tin này, Y Đồng hết sức vui mừng, cô đến bên cạnh Văn Bác, nói: “Ông xã, anh đỡ
hơn tí nào chưa?”

- Bà xã à, anh đỡ nhiều
rồi, không sao rồi!

- Còn đau nữa không anh?

- Không đau, em cứ yên
tâm!

- Nhưng em thương anh
lắm! – Nói rồi, Y Đồng bật khóc.

- Đồ ngốc, thầy bói bảo
anh mạng lớn, không chết được đâu! Chưa đến chín mươi thì Diêm Vương vẫn chưa
sờ đến anh đâu! – Văn Bác vừa lau nước mắt cho cô vừa an ủi.

- Đã lúc nào rồi mà anh
còn nói đùa được! – Y Đồng trách.

Sau đó, bố mẹ và em gái
Y Đồng cũng vào thăm Văn Bác. Sau khi nói chuyện, cả nhà đã yên tâm phần nào.
Tiếp đó, lãnh đạo và đồng nghiệp của anh cũng vào thăm và động viên anh.

Lương Tuyết cũng đến,
vừa vào, cô đã quan tâm hỏi: “Văn Bác, anh không sao chứ? Anh làm bọn em chết
khiếp đấy!”

- Anh không sao, cảm ơn
các em đã quan tâm!

- Đây là thực phẩm bổ
dưỡng mà các anh chị trong công ty mua biếu anh, anh phải chịu khó tẩm bổ nhé!

- Được, anh sẽ tẩm bổ,
cảm ơn mọi người nhé!

- Còn khách sáo cái gì
chứ? Có phải người ngoài đâu!

- Anh rất cảm động, thật
đấy!

- Hy vọng anh sớm hồi
phục sức khỏe, mọi người đang chờ anh đi làm lại đấy!

Nghe thấy Lương Tuyết
quan tâm đến chồng mình như vậy, Y Đồng đứng bên cạnh lập tức sa sầm, mặt mày
nhăn nhó như ăn phải mướp đắng, cô đang rất khó chịu. Nhìn thấy Lương Tuyết
xinh đẹp như vậy, máu Hoạn Thư trong người cô lại nổi lên, cô thầm nhiếc mắng:
“Ả đàn bà chết tiệt này, nói lắm nói nhiều, từ nãy không hết.”

Văn Bác dường như đã
nhận ra điều gì bất thường, anh thầm kêu khổ. Anh nháy mắt ra hiệu cho Lương
Tuyết, ý nhắc nhở cô mau về đi, đừng ở đây thêm nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện
đấy! Tuy nhiên, đen đủi thay cho Văn Bác, khi anh nháy mắt ra hiệu cho Lương
Tuyết thì Y Đồng đã nhìn thấy. Cô lại hiểu nhầm, cho rằng Văn Bác liếc mắt đưa
tình với người ta.Mặt cô sầm xuống, không thể nhịn được nữa, cô gầm lên: “Cô là
con đàn bà mặt dày, dám chạy đến phòng bệnh để dụ dỗ chồng tôi, còn không mau
biến đi!”

Lương Tuyết nhìn Y Đồng
khinh mạn: “Hóa ra chị chính là vợ của Văn Bác đấy hả? Với tính cách như vậy
chẳng trách anh ấy lại không cần chị nữa!”

- Cô nói cái gì? Mau
biến đi cho tôi! – Y Đồng gầm lên.

- Thôi bỏ đi, chị là
người bệnh, tôi không so đo với chị làm gì! Lương Tuyết nói rồi quay sang nhìn
Văn Bác: “Văn Bác, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, chịu khó trị thương, em đi đây.”

Y Đồng tức điên người,
cô lao đến, kéo Lương Tuyết lại, định đánh cô. Y Đồng mặc dù bị thương nặng
nhưng vẫn rất hung hăng. Văn Bác vội vàng níu chặt Y Đồng lại, nhờ thế mà Lương
Tuyết mới thoát thân.

Nhìn thấy Lương Tuyết đã
đi ra ngoài, Y Đồng tức tím tái mặt mày, Văn Bác lúc này mặt mày xám ngoét.
Không phải vì anh nhút nhát, mà anh sợ Y Đồng sẽ lấy dao đâm chết Lương Tuyết.
Anh hiểu rằng Y Đồng là một người phụ nữ táo tợn, chuyện gì cô cũng có thể làm
được.

Thấy Văn Bác không chịu
nói cho mình mà lại bênh vực Lương Tuyết, Y Đồng giận lắm, mắng chửi Văn Bác là
đồ khốn, đồ bỏ đi, vợ mình bị người ta bắt nạt mà chẳng chút động lòng. Văn Bác
lúc này cũng chẳng còn sức mà tranh cãi với Y Đồng, đã bị thương đến mức này
rồi, còn hơi sức đâu mà cãi cọ?

Thực ra Y Đồng không
biết rằng Lương Tuyết chính là “kẻ thứ ba” đã gọi điện đến trêu ngươi mình, bởi
lẽ lúc gọi điện, Lương Tuyết đã thay đổi giọng nói, vì vậy Y Đồng không nhận ra.

Sở dĩ Lương Tuyết gọi
điện đến giả bộ là bồ của Văn Bác là vì muốn để họ cãi nhau đến mức người sống
kẻ chết, sau đó mau chóng ly hôn. Cô thấy Văn Bác bị vợ quản lý đến mức đó thì
tức giận thay cho anh. Cô nghĩ, cứ thẳng thừng chia rẽ hai người bọn họ cho
xong. Tưởng rằng họ chuẩn bị ly hôn là đã thành công rồi, nào ngờ họ lại gặp
cướp, đúng là khiến cho công lao của Lương Tuyết đổ xuống sông xuống bể. Phải
hiểu là để thăm dò tình hình mâu thuẫn giữa hai vợ chồng Văn Bác và Y Đồng, cô
đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức. Theo dõi, thám thính, nhìn trộm…thậm chí cô
còn đứng rình dưới nhà Văn Bác mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem bọn họ có phải vẫn
đang cãi nhau hay không. Chuyện này vẫn chưa là gì, cô còn thường xuyên đến văn
phòng kiểm tra xem có phải anh đang ở đó không? Nếu Văn Bác đang ở văn phòng,
điều đó chứng tỏ anh mới cãi nhau với vợ, cô sẽ nhân cơ hội gọi điện cho Y
Đồng, mạo nhận là kẻ thứ ba. Cô đã vất vả biết mấy!

Sau khi Lương Tuyết đi,
Y Đồng nổi cáu với chồng. Cô cảm thất khó chịu trong lòng. Văn Bác cũng chẳng
đoái hoài đến cô. Hiện giờ, việc quan trọng nhất của anh là yên tâm dưỡng
thương.

Sau khi Văn Bác nhập
viện, anh nói với Y Đồng, khi nào thì đi giải quyết thủ tục ly hôn. Thật không
ngờ, cô lại phản đối chuyện đó. Anh cảm thấy ngạc nhiên, rõ ràng cô đã đồng ý
sẽ ly hôn rồi cơ mà? Y Đồng bảo, chuyện ly hôn cứ để sau hãy nói. Cứ như vậy,
chuyện ly hôn bị gác lại.

Văn Bác bình tĩnh lại,
lòng nhủ thầm thế cũng tốt, đôi bên cũng nói chuyện rõ ràng với nhau để hiểu
nhau hơn, dù sao thì ly hôn cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Nếu ly hôn
thật, anh cũng khó mà qua được cửa ải của bố mẹ. Mà nếu bố mẹ anh có mệnh hệ
gì, hậu quả thật khôn lường.

Nhập viện hai tuần, Văn
Bác đã khỏe hơn nhiều, có thể đi lại được bình thường nên bác sĩ đồng ý cho anh
ra viện. Sau khi xuất viện, Y Đồng đưa ra đề nghị về nhà mẹ thăm cả nhà, Văn
Bác liền đồng ý.

Lúc họ về đến nhà, mẹ Y
Đồng vừa làm cơm vừa nói với cô: “Y Đồng à, các con về đây ở đi, bảo Văn Bác
trả lại căn nhà ấy đi, hàng ngày thiếu con, mẹ ăn cơm chẳng thấy ngon. Nhà
người ta đều đông đủ, sum vầy, nhà mình cứ lạnh tanh, mẹ thấy hụt hẫng lắm!”

- Vâng, để con bảo anh
ấy mai dọn về ở, chúng con sẽ ngày ngày ở bên mẹ!

- Thế thì tốt! Vậy mẹ
yên tâm rồi! Nếu các con về nhà ở, trong nhà có thêm người đàn ông, bố mẹ sẽ
được thảnh thơi hơn.

- Vâng ạ, mẹ đừng vất vả
quá, mẹ phải giữ gìn sức khỏe đấy!

Ăn cơm xong, Y Đồng cảm
thấy mệt nên mẹ cô không cho cô về, Văn Bác muốn về nhà. Y Đồng nói, đã đến đây
rồi, ở lại một đêm, ngày mai hãy về. Văn Bác đành phải đồng ý.

Ngày hôm sau về nhà, Y
Đồng đòi chồng phải chuyển về ở nhà mẹ đẻ với mình, nói rằng để tiện cho việc
chăm sóc cả hai. Văn Bác không đồng ý, anh cảm thấy đàn ông đi ở rể, người ta
lại lời ra tiếng vào. Hơn nữa, như vậy chẳng khác nào “chó chui gầm chạn”, sau
này anh làm sao ngẩng mặt lên nhìn bạn bè, đồng nghiệp? Chắc chắc là chẳng còn
chút thể diện nào! Không chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn họ hàng, bạn bè mà
còn không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm.

Mặc dù nói giờ khác rồi
nhưng tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc mấy nghìn năm nay vẫn thâm
canh cố đế, khó mà tránh khỏi chịu tiếng không hay. Người biết thì nghĩ anh
thương vợ. Người không biết lại bảo anh ăn bám, sống bám váy vợ. Vì vậy anh
quyết không đồng ý.

Y Đồng thấy chồng không
đồng ý, liền nói: “Nếu anh không muốn thì hàng ngày về nhà mẹ ăn cơm vậy!”

Văn Bác hậm hực: “Ngày
nào cũng về thì mệt lắm!”

- Em muốn ăn cơm mẹ nấu
cơ, phải làm thế nào đây?

- Thế thì anh ra ngoài
ăn!

- Không được, đồ ăn bên
ngoài không ngon!

- Thế thì thôi, muốn về
thì em tự về đi!

- Cái gì? Anh không về
với em à? – Y Đồng khó chịu nói.

- Em về nhà mẹ đẻ, anh
về làm gì? Anh đi làm cũng đủ mệt lắm rồi.

- Hứ, anh không muốn đi
với em thì có! Có phải anh định nhân lúc em không ở nhà để hẹn hò với con đàn
bà nào khác không hả?

- Em nói bậy bạ gì vậy?

Văn Bác nghe thấy vậy
liền tỏ vẻ không vui, hai người lại bắt đầu cãi nhau. Cuối cùng, Y Đồng khóc
lóc ăn vạ, Văn Bác chán cảnh này. Đành miễn cưỡng đồng ý.

Văn Bác và Y Đồng về nhà
mẹ của cô, giao thông tắc nghẽn, tắc đường cả buổi, vì từ căn hộ mà họ thuê đến
công ty của cả hai đều gần, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng về nhà mẹ đi làm
thì ít nhất phải mất một tiếng rưỡi.

Khó khăn lắm mới về đến
nơi, hai người mệt bở hơi tai. Mẹ Y Đồng vui mừng lắm, chạy ra hỏi: “Y Đồng,
con thích ăn gì để mẹ làm?”

- Mẹ à, còn thích ăn cá
nấu dưa, còn cả cá xốt. À phải rồi, mẹ cho thêm ít ớt cay vào mẹ nhé!

- Được rồi, mẹ đi làm
đây! – Mẹ Y Đồng mỉm cười đi vào bếp.

Văn Bác nghe xong liền
toát mồ hôi. Trời ơi, anh là người phương nam, đặc biệt sợ cay, anh chỉ thích
ăn những món có vị thanh đạm thôi. Trước đây, ở với Y Đồng, anh thường tự nấu
ăn, mặc dù Y Đồng thích món ăn cay nhưng anh có thể làm riêng vài món cho mình.
Giờ về nhà mẹ cô ăn cơm, chuyện này đâu do anh quyết định nữa. Văn Bác thầm
than vãn.

Một lát sau, bố mẹ và em
gái Y Đồng về. Lúc này cơm nước đã xong xuôi. Văn Bác nhìn qua mâm cơm, quả
nhiên toàn là những món cay! Gần như tất cả các món ăn đều có ớt.

- Văn Bác, con ăn nhiều
vào nhé! – Bố Y Đồng nói.

- Vâng ạ, cảm ơn bố! Bố
cũng ăn nhiều vào ạ!

- Anh rể à, món ăn mẹ em
làm có ngon không? – Em gái Y Đồng hỏi.

- Ngon lắm, rất ngon! –
Văn Bác giả bộ khen.

Anh nhắm mắt nhắm mũi ăn
liền mấy miếng, cảm giác nóng bừng trong miệng khiến anh khó chịu. Trong khi
đó, cả nhà Y Đồng ăn cơm ngon lành. Chốc lát sau, Văn Bác đã toát mà hôi hột.
Anh vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi lấy cớ là no rồi, ra ngoài xem thời sự.

Vừa mới xem được một
lát, Y Đồng đã gọi anh: “Ông xã ơi, đi rửa bát đi, mọi người ăn xong hết rồi!”

- Được! - Văn Bác đáp.

Thực tình, Văn Bác rất
thích xem thời sự nhưng anh chẳng còn cách nào khác, đành phải đi rửa bát. Sauk
hi ăn cơm xong, bố Y Đồng vào đọc sách, ba mẹ con đi ra phòng khách xem ti vi.

Văn Bác thu dọn bàn ăn
rồi đi vào rửa bát. Bát đũa sao mà lắm thế này! Bừa bộn đến độ gần như chẳng có
chỗ nào mà để chân nữa. Trước đây, anh từng nghe nói mẹ vợ anh thích đánh bài
lúc rỗi rãi, chắc là vì vậy mà chẳng có thời gian rửa bát, thế nên bát đũa mới
tích lắm thế.

Mặc dù không vui nhưng
anh vẫn phải làm. Lúc này, từ phòng khách vọng tới tiếng cười vui vẻ của ba mẹ
con Y Đồng. Bọn họ đang bàn luận về tình tiết và nhân vật trong một bộ phim
truyền hình nào đó.

Văn Bác bận rộn suốt cả
buổi tối với đống bát đĩa ngổn ngang. Rửa xong, vừa cầm cốc nước lên chưa kịp
uống, chưa kịp thở thì Y Đồng đã gọi: “Ông xã ơi, mau lau sàn nhà đi!”

Chẳng còn cách nào khác,
Văn Bác đành phải đi lau nhà. Còn chưa lau xong, mẹ của Y Đồng đã nói: “Văn
Bác, tí nữa con đổ rác đi nhé!”

- Dạ.

Văn Bác lau nhà xong lại
tất tả dọn rác rồi mang đi đổ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Dọn dẹp xong, anh đang
định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì mẹ vợ lại gọi: “Văn Bác, con xuống gara
cọ cho mẹ chiếc xe được không, hôm nay bố mang xe ra ngoài, bẩn ơi là bẩn!”

- Dạ.

Văn Bác đành phải xách
xô nước xuống cọ xe. Anh nghĩ, bữa cơm này thật chẳng ra làm sao. Đây đâu phải
là đến ăn cơm, rõ ràng là đến làm ô sin thì có. Ô sin làm theo giờ bây giờ
lương cũng cao lắm chứ, thế mà mình lại phải làm ô sin miễn phí. Ngẫm nghĩ một
hồi, anh lại gạt đi: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải làm cho người khác,
làm cho nhà vợ mình cơ mà, có sao đâu, chỉ là thương bố mẹ mình."

Rửa xe xong, Văn Bác lên lầu, định về thì Y Đồng nói: “Ông
xã ơi, hôm nay không về có được không? Đã muộn thế này rồi, em mệt lắm!”

 - Đúng đấy, Y Đồng nó mệt rồi, tối nay các con đừng về nữa!
Sức khỏe của nó không tốt, con phải cho nó nghỉ ngơi nhiều mới được! Thường
ngày chớ để nó chịu khổ. À phải rồi, con mau pha nước tắm cho nó đi!

 Văn Bác cảm thấy rất ức chế. Anh nghĩ: “Chẳng lẽ chỉ có con
gái mẹ mệt hay sao? Cả ngày cô ấy chẳng phải làm gì, thế thì mệt cái gì? Còn
mình thì bận hết việc nọ đến việc kia, cái gì cũng đổ lên đầu, hùng hục cứ như
trâu ấy, đã chẳng được ăn một bữa cơm ngon lành lại còn bị sai làm cái này, cái
kia, mình mới là người phải mệt! Con gái của mẹ là người, còn người khác thì
không hả?"

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3