Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 16 - Phần 2

Tô Na Na nói: “Da trắng,
mắt to, là những cô gái mà anh ta chọn để gây scandal, tất cả đều Lolita[1] như
cậu!”.

[1] Lolita là một tiểu
thuyết củ aVladimir Vladimirovich Nabokov, được xuất bản năm 1955 ở Paris. Sau
này, cái tên “Lolita” đã đi vào văn hóa phổ thông như là một từ để mô tả cô gái
trẻ phát triển sớm về giới tính.

***

“Lolita vàng hay Lolita
bạc thì đều không phải là kiểu Lolita như tớ. Tớ cũng chỉ là một trong vô vàn
kẻ thế thân mà thôi.” Nữ thần Lolita trong trái tim Mạc Thần Chi đích thị là cô
gái mà anh ta đã viết cho mấy nghìn bức thư tình chứ không phải tôi!

“Cậu là kẻ thế thân hèn
kém nhất đấy!” Tô Na Na tức tối trách móc tôi. “Vừa được giày cao gót của người
ta mát xa cho, có thấy thoải mái không? Tớ căm ghét cái điệu bộ đáng thương của
cậu! Tớ trượng nghĩa rút gươm trợ giúp thì lại trở thành kẻ đi chõ mõm vào
chuyện của người khác? Tớ bị điên nên mới lo lắng cho cậu!”

“Cậu căm ghét tớ? Sao có
thể chứ? Nếu cậu vừa nói câu đó vừa nghiến răng nghiến lợi thì tớ mới tin!”

Tô Na Na bỗng nghiêm túc
nhìn tôi. “Cậu nghĩ rằng tớ không thể căm ghét cậu sao?”

“Hi, cậu đối xử với tớ tốt
như thế cơ mà! Haizzz, cậu đừng dọa tớ nữa!”

Tô Na Na lắc đầu gượng
cười. “Cậu đó, đường đường là hoa khôi của trường mà lại bị người ta hắt một
đống phân vào người như thế, vậy mà không tránh cũng chẳng đáp trả!”

“Cậu đã thấy bông hoa
nào bị chôn chặt dưới đất mà có thể ngoi lên được chưa? Tớ bị thương tích đầy
mình rồi.” Tôi phụng phịu. “Huống hồ, hoa khôi của trường có phải là hoa bá
vương đâu.”

Tiêu Hàn Ý phì cười. “Tô
Na Na là hoa bá vương, bá vương có một cọng cỏ đuôi chó cắm trên đầu.”

Tô Na Na trừng mắt.
“Tiêu tiện khách, dù có một trăm quyển kinh Phật thì cũng không thể rửa sạch
được sự nhơ bẩn đen tối trong tim gan nhà ngươi.”

Thấy hai ngời sắp sửa
đấu đá, tôi vội đập tay vào thành giường, ngẩng đầu than vãn: “Trẫm… cô đơn
quá!”.

Tô Na Na liếc xéo tôi
một cái. “Cậu cô đơn cái nỗi gì?”

“Hai người nói những lời
ngọt ngào êm ái, khí thế ngất trời, lại còn ném cho tớ một cái trừng mắt, thử
hỏi như thế, tớ không cô đơn sao?”

“Hi, cô đơn thì dễ giải
quyết lắm!” Tô Na Na hứng chí nháy mắt với tôi. “Gọi anh bác sĩ đẹp trai ban
nãy đến, đảm bảo anh ta sẽ quét sạch cô đơn cho cậu.”

Sặc, đúng là bộ dạng tú
bà!

“Cậu cứ tưởng tình cảm
của tớ như cây hoa đào trong game, bị chặt gốc rồi một tiếng sau là có thể mọc
trở lại sao? Cậu để tớ yên chút đi!”

“Có tôi đây thì còn phải
giới thiệu ai nữa chứ?” Tiêu Hàn Ý dịch mông về phía tôi. “Tối nay bệ hạ bóc
tem thần thiếp đi mà!”

Tôi bị câu nói ấy làm
cho lộn mửa, ấn ngón tay vào mặt anh ta. “Tên bệnh hoạn này! Sao gần đây lời
nói của ngươi cũng thô bỉ như tên bánh nướng thế?”

Vừa nhắc đến Thiệu Bỉnh
Hàm, quả táo gọt dở trong tay Tô Na Na suýt nữa thì rơi xuống đất. Nhìn ánh mắt
lung túng của cô ấy, tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường. “Nữ vương,
cậu với bánh nướng…”

Cánh cửa phát ra những
tiếng kêu lạch cạch rồi mở ra. Tôi đang nằm trên giường, úp mặt xuống gối, liền
ngẩng cổ lên nhìn, trong giây lát, sắc mặt đông lại như bị đóng băng.

Có một người cứ khi nào
xuất hiện là bầu trời lại trở nên u ám.

Sắc mặt của Mục Thần Chi
còn khó coi hơn cả tôi bởi còn mang theo cả không khí âm u, lạnh lẽo. Đôi mắt
như hai viên kim cương đen lướt nhìn phòng bệnh một lượt. Lúc ánh mắt ấy dừng
lại ở chỗ Tô Na Na và Tiêu Hàn Ý thì nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống
0o.

Tô Na Na “hứ” một tiếng,
giọng điệu mỉa mai: “Đại thần vào nhằm phòng rồi, sinh vật mà anh nuôi sắp sinh
con rồi, đang nằm ở khu chờ sinh đấy!”.

Mục Thần Chi ung dung
bước đến, nét mặt nhã nhặn. “Tô tiểu thư, thời điểm quan trọng mà cụ ông bên
nhà được ngồi lên ghế Chủ tịch tỉnh sắp đến rồi đó! Tối nay hẹn Thiệu Bỉnh Hàm
mở tiệc mừng nhé, cô thấy thế nào?”

Anh ta ức hiếp tôi thì
khỏi phải nói, nhưng bây giờ dựa vào cái gì mà uy hiếp bạn tôi? Có chuyện gì mà
liên quan cả đền Thiệu Bỉnh Hàm chứ?

Sắc mặt Tô Na Na bỗng
dưng trắng bệch như tờ giấy, bàn tay không ngừng xoay tròn quả táo đang gọt dở.

Ánh mắt cười của Mục
Thần Chi dừng lại trên người Tiêu Hàn Ý, đôi mày rậm khẽ nhướn cao. Tiêu Hàn Ý
lập tức đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, gượng gạo nói với tôi: “Phó Tiểu Mật, anh
đi lên khoa xin phép cho em rồi về lớp học giúp em chép bài”.

Tô Na Na cũng khịt mũi
rồi cầm túi xách đứng dậy, tôi với tay nắm lấy cánh tay cô ấy. “Cậu đi đâu…”

Vừa nhìn thấy Mục Thần
Chi mà tôi đã thấy sợ hãi rồi!

“Bị thương sao?” Mục
Thần Chi sải bước tiến đến đầu giường bệnh, chau mày rồi đặt tay lên người tôi.

Cần anh quan tâm sao?
Tôi huơ tay vùng vằng né tránh, nhưng chưa hất được tay anh ta ra thì tôi đã
ngã phịch xuống đất. Chiếc đĩa trên kệ cạnh giường cũng bị rơi trúng đầu tôi.
Những hạt hạnh nhân cứ thế trút xuống như mưa, các đường khí huyết trong toàn
thân tôi như đều vỡ tan, tôi đau quá chỉ còn biết kêu oai oái.

Mục Thần Chi thấy vậy
hoảng hốt gào lên: “Em ở yên một chút không được sao?”.

Ở yên? Có anh ở đây thì
làm sao tôi ở yên được?

Tôi trừng mắt lườm Mục
Thần Chi. Anh ta lại đến dìu tôi. Tôi giơ nanh múa vuốt, huơ tay, đạp chân loạn
xạ đến nỗi vết thương ở eo đau nhói, nhưng có chết tôi cũng không muốn anh ta
chạm vào tôi dù chỉ là một ngón tay.

Tiêu Hàn Ý thấy tôi cố
sống cố chết lườm Mục Thần Chi chòng chọc trong khi nước mắt lưng tròng thì vội
khom lưng, dang rộng hai tay về phía tôi. “Mật Mật…”

Tôi như gặp được chiếc
thuyền cứu sinh, liền đưa tay về phía anh ta. “Phựt” một tiếng, cánh tay tôi
suýt nữa thì bị Mục Thần Chi hất văng khỏi cơ thể. Anh ta đã mất hết vẻ nho nhã
ban nãy, vẻ hung dữ cuối cùng cũng lộ rõ, hai mắt tóe lửa nhìn Tiêu Hàm Ý, khẽ
rít lên một tiếng: “Cút!”.

Tàn nhẫn! Tôi chỉ muốn
một chút quan tâm của bạn bè, một chút thôi mà cũng không có tư cách đón nhận
sao?

Ngốc! Tôi thật ngốc, Tô
Na Na và Tiêu Hàm Ý thì không thể chống lại được Mục Thần Chi, còn tôi đây đang
ở trong tình trạng gần như nửa người tàn phế mà lại dám trừng mắt lên với anh
ta sao?

“Đi thôi, đi thôi! Không
kịp vào lớp bây giờ!” Tô Na Na kéo Tiêu Hàn Ý đi ra. “Lát nữa khắc có người
chăm sóc cô ấy!”

Mục Thần Chi cứ tiến đến
gần tôi thì tôi lại run lên theo phản xạ. Trong đầu tôi toàn là những nụ cười
giả tạo che đậy bản chất nham hiểm của anh ta. Tôi rất sợ Mục Thần Chi. Giết
tôi vốn là việc vô cùng dễ dàng với anh ta, tôi bây giờ lại nằm trên giường bệnh
như thế này thì càng không có sức bảo vệ mình, vì thế cứ thấy Mục Thần Chi nhăn
mặt là tôi thấy sợ. Trong mười ngày ngắn ngủi gần đây, ngày nào tôi cũng cố
gắng mỉm cười nhưng lại luôn cảm giác mình chẳng khác nào chiếc bè trúc nhỏ bé
giữa đại dương bao la, một con sóng dù nhỏ đến mấy khi ập đến cũng có thể mang
theo sự nguy hiểm khôn lường. Cảm giác đó, tôi thật sự không thể chịu đựng được
nữa.

Mục Thần Chi bế tôi lên
giường bệnh, nhặt giúp tôi những hạt hạnh nhân còn vướng trên tóc. Tôi chỉ biết
nhắm tịt mắt lại như tượng gỗ mặc người ta chỉnh sửa. Tôi muốn niêm phong tất
cả các giác quan lại nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của anh ta.

Mục Thần Chi dặn dò Tiểu
Hàn gì đó rồi không nói thêm lời nào với tôi, chỉ đứng thở dốc. Không lâu sau,
các túi đồ trên kệ cạnh giường cũng bắt đầu phát ra những tiếng kêu loạt xoạt.

Sao lại thu dọn đồ đạc?

Tôi không thể không mở
to mắt ra nhìn, Mục Thần Chi đang khom lưng dọn dẹp sách vở và hoa quả trên kệ
cho gọn vào một túi. Anh ta quay mặt, ánh mắt chạm phải tia nhìn của tôi. Ánh
mắt ấy dường như mang theo cả những trách móc và đau khổ.

Thấy môi Mục Thần Chi
khẽ động đậy, tôi nhắm mặt lại và quay mặt đi. “Anh đừng động vào đồ đạc của
tôi.”

Mục Thần Chi không đáp
lại, chiếc túi trong tay như bị gió mạnh tạt qua, càng lúc âm thanh loạt xoạt
phát ra càng lớn.

m thanh ấy chẳng khác
nào những đốm lửa đang không ngừng nhảy múa trong trái tim tôi, khiêu khích
ngọn lửa căm tức đã bị kìm nén từ lâu. Tôi gắng sức kiềm chế giọng nói: “Người
ta giáng một cái tát lên mặt tôi, suýt chút nữa tôi bị mất mạng vì bị ngã lăn
xuống cầu thang. Anh thì có gì tốt đẹp để người ta vì anh mà tàn nhẫn như thế
với tôi chứ?”.

“Cô ta tát em?” Mục Thần
Chi nhíu mày kinh ngạc rồi đưa tay ra chạm vào mặt tôi. “Để anh xem nào!”

Sự dịu dàng đột ngột ấy
của Mục Thần Chi khiến tôi càng cảm thấy mình đáng thương.

“Cút đi!” Tôi ngoảnh mặt
đi chỗ khác. Hôm nay tôi đã vuốt râu hùm đấy, thì đã sao nào? Chết thì chết!
Tôi bật cười thành tiếng. “Anh hớt ha hớt hải chạy đến đây làm gì? Chẳng phải
là để nhìn xem tôi đã chết chưa sao? Lại khiến anh thất vọng rồi, tôi không
chết. Haizzz, mà sao anh lại thất vọng chứ? Anh còn đang đợi xem kịch hay mà,
tôi phải tiếp tục giữ cái mạng cho anh vui đùa chứ!”

Chiếc đồng hồ màu bạc
trên cổ tay Mục Thần Chi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, các ngón tay co lại thành
nấm đấm. Tôi đang đợi chết dưới cú đấm ấy nhưng anh ta lại lấy trong túi áo ra
một bao thuốc. Xem ra Mục Thần Chi rất tức giận thì bàn tay lấy bao thuốc mới
run run, miệng thì thầm như thể tự nói với chính mình: “Chết cũng tốt, chết
cũng tốt. Tôi thất vọng nỗi gì chứ? Là tôi tuyệt vọng thôi!”.

“Cạch.” Châm thuốc xong,
Mục Thần Chi nhìn tôi một cái rồi lại chau mày dụi tắt điếu thuốc.

Sợ tôi ho sao? Anh có
thật sự quan tâm đến sức khỏe của tôi không? Thôi đi!

“Anh không phải giả bộ!”,
tôi càu nhàu.

Mục Thần Chi vung tay,
chiếc bật lửa bay vèo rồi đập thẳng vào tường.

Chiếc bật lửa do một
nghệ nhân chạm khắc bạc nổi tiếng làm thủ công trị giá hai vạn tệ nổ mất xác
trong chớp mắt. Tôi cũng chẳng đáng bằng cái bật lửa ấy.

Miệng tôi khô khốc. Kệ
đựng đồ cách giường bệnh một khoảng nhưng tôi không muốn anh ta giúp đỡ, nhích
từng tí một để với tay lấy cốc nước. Vừa đưa tay ra đã thấy Mục Thần Chi hoảng
hốt bổ đến đỡ lấy tôi. Tôi vội né tránh, lại ảnh hưởng đến vết thương. Tôi đau
quá rên lên, nước mắt và mồ hôi đều nhất loạt túa ra.

“Cho em đau chết đi!”
Mục Thần Chi cắn răng, cẩn thận đặt tôi nằm ngay ngắn trở lại rồi lấy cốc nước
kề vào miệng tôi. “Nói một tiếng là muốn uống nước thì đã chết ai?”

Tôi nghểnh cổ dòm vào
cốc nước, liệu ban nãy Mục Thần Chi có tranh thủ cơ hội tôi không chú ý cho cái
gì vào trong nước không nhỉ?

Mục Thần Chi ngây ra
giây lát rồi đưa cốc nước lên miệng tu ừng ực, sau đó nói hai chữ rít qua kẽ
răng: “Xuân dược!”.

“Hèn chi anh làm tình
bừa bãi, lại còn sắp sửa có con nữa chứ!” Tôi lườm anh ta giễu cợt.

Mục Thần Chi bật cười,
hai cánh tay khẽ khàng vòng qua eo tôi. “Ừm, vậy em sinh cho anh một đứa nhé!”

Có nhục nhã không cơ
chứ? Ôm thì cứ ôm đi, đằng này tay anh ta không chịu để yên, cứ thế luồn vào
trong áo tôi sờ mó. Cái kiểu thay đổi thái độ trong nháy mắt đó của anh ta
khiến tôi cảm thấy mình thật hạ tiện, không ngừng đẩy cái đầu đang dựa vào vai
mình ra. “Mục Thần Chi, khi anh vui là tìm đến tôi vui đùa chốc lát, lúc buồn
chán thì lại nhẫn tâm xua đuổi, rốt cuộc anh có ý gì?”

“Chỉ là nhớ em thôi.” Nụ
cười của Mục Thần Chi có vẻ bất cần, gương mặt càng áp sát vào cổ tôi. “Đứa trẻ
đó không phải của anh. Em tin anh một lần có được không? Em bị mắc mưu của
người ta rồi.”

“Chẳng phải chính anh
mới là người bày mưu tính kế để lừa tôi sao? Anh nói đi, nếu không phải anh thì
ai đã âm mưu lừa dối tôi?”

Mục Thần Chi thở dài,
định nói gì đó nhưng lại thôi. Chắc là nghĩ đến vết thương của tôi nên anh ta
mới nhẹ nhàng buông lỏng vòng tay như thế. Anh ta áp sát vào tai tôi, thì thầm
bằng giọng điệu khẩn cầu: “Đều là lỗi của anh! Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp cả
thôi”.

Không đợi tôi kịp nổi
giận, một giọng nói đột ngột bay đến, chất giọng ôn hòa nhưng không mấy vui vẻ:
“Không tốt đẹp nổi nữa đâu”.

Mục Thần Chi kinh ngạc
quay đầu lại, đôi mày nhíu chặt. Người vừa phát ngôn đã đi đến trước mặt Mục
Thần Chi, khẽ mỉm cười. “Nhờ một chút!”

Mục Thần Chi thấy anh
chàng đó vận áo blouse trắng, liền đứng dậy nhường lối đi nhưng vẫn không quên
kèm theo ánh mắt lạnh lùng.

“Còn đau lắm không?” Vị
bác sĩ kê chiếc gối cho bằng phẳng, vừa đỡ tôi nằm ngay ngắn vừa nhắc nhở: “Từ
sau còn có những cử động bất cần nữa thì đừng mong khỏi lại”.

Bị Mục Thần Chi ôm ấp có
thể nguy hiểm đến tính mạng! Vị bác sĩ này đang cảnh tỉnh tôi chăng?

Mục Thần Chi đứng một
bên thấy bác sĩ ân cần dặn dò tôi thì sắc mặt bỗng u ám. Đúng lúc đó thì Tiểu
Hàn bước vào, cúi đầu thông báo: “Ông chủ, không làm được thủ tục xuất viện”.

“Có chuyện gì vậy?” Mục
Thần Chi cao giọng.

“Bác sĩ chữa trị không
phê chuẩn.”

Mục Thần Chi phản ứng
lại rất nhanh, bật ra tiếng cười lạnh lùng, hai mắt từ từ khép lại. Lửa giận
trong ánh mắt anh ta tưởng chừng như có thể thiêu sống người đàn ông đang đứng
ở trước giường bệnh rót nước cho tôi.

Vị bác sĩ thản nhiên
liếc Mục Thần Chi một cái rồi đưa cốc nước cho tôi, lúc đi ra còn mỉm cười đưa
tay với Mục Thần Chi. “Chào anh, tôi là Thịnh Hạ, bác sĩ điều trị chính của Phó
Tiểu Mật.”

Trong vòng chưa đầy ba
phút bị một kẻ khiêu khích đến hai lần, Mục Thần Chi cũng chẳng phải là người
giỏi kiềm chế, anh ta khịt mũi “hứ” một tiếng rồi đi qua Thịnh Hạ, tiến về phía
Tiểu Hàn nói chuyện.

Thịnh Hạ không tức giận,
vẫn mỉm cười, nói: “Đáng ra anh đây phải từng nghe câu nói tổn thương gân cốt
thì phải trị liệu một trăm ngày rồi chứ? Hệ thống màng xương, gân cốt và dây
chằng của Phó Tiểu Mật đều bị rạn. Nội trong một tuần thì không thể xuất viện
được!”.

Mục Thần Chi đáp lại khô
khốc: “Nếu về nhà thì cô ấy vẫn có thể dưỡng thương như thường mà. Tôi đã mời
vị bác sĩ có năng lực điều trị vết thương tốt nhất về điều trị cho cô ấy rồi”.

Thịnh Hạ nhướn mày mỉm
cười. “Xin hỏi, anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”

Hai chữ “về nhà” được
thốt lên rành mạch như thế, vậy mà Thịnh Hạ còn hỏi quan hệ của chúng tôi. Rõ
ràng anh ta đang phớt lờ Mục Thần Chi, mà không đúng, đó gọi là khiêu khích!
Lần đầu tiên tôi gặp người dám đối đầu với Mục Thần Chi như vậy. Lúc nhập viện
kiểm tra, tôi chỉ thấy thái độ các bác sĩ trong bệnh viện này rất ân cần, đứng
đắn, tưởng chừng như không bao giờ cáu giận, không ngờ một người ôn hòa như anh
ta lại có lúc khí phách đến thế.

Mục Thần Chi mím môi.
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.”

Thịnh Hạ tỏ vẻ không
tin. “Anh là chồng chưa cưới của cô ấy mà sao bây giờ mới tới? Lúc cô ấy bị
người ta đánh thì anh ở đâu? Nếu không phải vì anh, liệu cô ấy có bị người ta
đẩy từ cầu thang xuống không? Từ lúc anh vào đây, vết thương của cô ấy còn
nghiêm trọng hơn khi nhập viện. Thế thì vị bác sĩ có năng lực nhất về hồi phục
vết thương mà anh nhắc tới ấy, tôi cũng không thể tin tưởng.”

Sao anh ta lại biết
nhiều đến thế? Một vị bác sĩ dù có tinh thần trượng nghĩa đến mấy thì cũng
không bao giờ dám đối đầu với Mục Thần Chi như thế! Nhớ lại lời Tô Na Na nói
trước khi đi khỏi: Lát nữa khắc có người chăm sóc cô ấy, tôi bỗng hiểu, hóa ra
cô ấy không nói đùa, anh chàng mà cô ấy muốn giới thiệu cho tôi chính là Thịnh
Hạ.

 

Báo cáo nội dung xấu