Trở về năm 1981 - Chương 34 - 35

Chương 34

 

Vừa vào phòng, tôi đã
thấy Cổ Hằng đang nằm trên giường, mặt mày tím tái hết sức thảm hại. Nghe thấy
tiếng bước chân của chúng tôi, nó vẫn nằm im quay mặt vào tường, chẳng buồn
ngoảnh đầu lại. Thằng bé này, xem ra đã bị người nhà làm cho tức giận thật rồi.

“Thế nào rồi nhóc?” Tôi
hỏi.

Cổ Hằng nghe thấy giọng
tôi liền chậm rãi ngoảnh đầu lại, rồi nhìn về phía sau lưng tôi, sau khi xác
định là chỉ có Minh Viễn ở đó mới ấm ức gọi tôi một tiếng: “Cô Chung.” Vừa nói
nó vừa miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, lộ ra một nửa cánh tay. Ôi trời, chỗ nào
cũng có vết thương, cô nàng Cổ Diễm Hồng này cũng nhẫn tâm thật đấy!

Minh Viễn vốn biết khá
rõ phòng của Cổ Hằng, nhanh nhẹn chạy đến bàn học lôi lọ dầu gió từ trong ngăn
kéo thứ hai, quay sang nói với Cổ Hằng bằng giọng thông cảm: “Anh yên tâm, bản
lĩnh xoa bóp của cô em cừ lắm, không đau chút nào đâu.”

Rõ ràng là một câu an
ủi, không ngờ Cổ Hằng lại bật cười, trên khuôn mặt toàn là vẻ ấm ức. Thằng bé
này từ nhỏ đã được sống trong bao bọc, chắc đây là lần đầu vấp váp, nhưng nó
cũng không ngờ được lần vấp váp này lại dữ dội đến thế.

Tôi vừa chăm chú quan
sát vẻ mặt của Cổ Hằng, vừa nói chuyện với nó một cách hết sức cẩn thận. Ban
đầu tôi chỉ hỏi nó xem có đau lắm không, sau đó mới bắt đầu nói chuyện chính:
“Nghe nói cháu không định đi học nữa hả?”

Khuôn mặt Cổ Hằng trầm
hẳn xuống, lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Cháu không muốn đi học nữa.”

Tôi bật cười, thằng bé
này, chắc trong lòng vẫn còn giận lắm đây, nếu bây giờ không phát tiết ra được,
dù có lôi nó đến trường, chắc nó cũng chẳng còn tâm tư đâu mà học tập nữa. Tôi
nói tiếp: “Nghe Minh Viễn nói, cô bạn gái đó của cháu tên là gì ấy nhỉ?”

Minh Viễn lén liếc mắt
nhìn qua phía tôi. Nó nào đã từng nói với tôi về tên cô bạn gái của Cổ Hằng đâu
chứ.

“Na Na.” Cổ Hằng có chút
ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói với tôi bằng giọng
đầy nghiêm túc: “Cô ơi, cô ấy tốt lắm, thật đấy! Chỉ có cô cháu là cổ hủ thôi,
cô sẽ không nghĩ như cô cháu đâu, đúng không?” Đôi mắt nó tràn đầy niềm hi
vọng, xem ra nó quả thực đã bị đả kích rất lớn, đang rất mong nhận được sự ủng
hộ từ phía tôi.

Tôi cười nói: “Có thể
khiến cháu thích như vậy, chắc chắc là một cô bé tốt rồi.” Minh Viễn lại liếc
mắt nhìn tôi lần nữa, xem ra nó vẫn còn nhớ hôm đó tôi có nói không thích những
cô nàng nói năng õng ẹo.

Cổ Hằng nghe tôi nói như
vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên, khuôn mặt vốn còn hơi sưng cũng trở nên sáng
rực, miệng lẩm bẩm: “Cháu biết mà… Cháu biết cô Chung là người rất văn minh
mà.”

“Nói cô văn minh thì
không sai, có điều, nếu đổi lại là Minh Viễn nhà cô, cô cũng không hy vọng nó
vì yêu đương mà lỡ dở chuyện học hành.” Khi nói, tôi còn làm bộ vô ý liếc nhìn
qua phía Minh Viễn. Thằng bé đang ngồi nghiêm trang thẳng tắp, hình như không
nghe thấy lời của tôi vừa rồi.

“Cô Chung…” Cổ Hằng có
chút buồn bực nói: “Sao cô cũng nói như vậy chứ, thật là phiền quá đ

“Cô biết cháu không vui,
khi cô bằng tuổi cháu bây giờ, nếu nghe thấy người nhà nói những lời như vậy,
cô cũng không vui chút nào hết. Điều này thì cô có thể hiểu được, thật đấy!
Nhưng cháu có hiểu tại sao cô biết rõ là cháu sẽ không vui, vẫn cứ phải nói
những lời này với cháu không?”

Cổ Hằng im lặng không
nói gì, nghiêm túc nhìn tôi. Minh Viễn ở bên cạnh cũng không kìm được nhìn
sang, chờ xem tôi sẽ nói gì.

Thật ra tôi chỉ biết cô
bé Na Na này có giọng nói hơi õng ẹo, ngoài ra thì mù tịt, nhưng đã có thể thi
đỗ được vào trường này, thành tích nhất định không kém.

“Cô ấy nói cô ấy không
để tâm tới những điều này.” Cổ Hằng cúi đầu xuống, vẫn tiếp tục nói ngang,
nhưng giọng nói đã không còn kiên định như trước.

Khuôn mặt Cổ Hằng đỏ
bừng lên, nhưng vẫn không chịu nhận thua: “Cho dù có phải đi khuân vác, cháu
cũng có thể nuôi được cô ấy.”

“Được thôi, cô biết là
cháu có ý thức trách nhiệm. Nhưng, cô hỏi cháu, đi khuân vác một tháng có thể
kiếm được bao nhiêu tiền? Dù có đủ ăn thì cũng không đủ cho bọn cháu thuê nhà
đâu. Mà coi như hai đứa cháu chăm chỉ làm việc, chi tiêu dè xẻn, có thể cầm cự
được, nhưng cháu có muốn nhìn cô ấy đi theo cháu sống những ngày vất vả không?
Người khác hỏi cô ấy: “Này, chồng chị làm nghề gì vậy?” Cháu bảo cô ấy phải trả
lời thế nào, nói chồng mình là cửu vạn, chuyên đi khuân vác hay sao? Sau này
hai đứa cháu còn phải sinh con nữa, cháu định bắt chúng nó phải sống vất vả như
cháu à? Cho dù cô ấy bằng lòng, liệu cháu có nỡ không?”

Cổ Hằng nhe xong thì
ngây người ra. Dù sao nó cũng mới có mười tám tuổi, trong đầu toàn là những ảo
tưởng về tình yêu đẹp đẽ, chưa từng suy nghĩ tới bản chất thật sự của cuộc
sống. Bây giờ nghe tôi nói thẳng như vậy, ngây ra cũng là lẽ đương nhiên.

“Cho nên, hôm nay cô
Chung chỉ ra cho cháu hai con đường để đi. Thứ nhất, cô sẽ khuyên cha mẹ và cô
cháu, để bọn họ đồng ý cho cháu nghỉ học, sau đó cháu hãy cùng Na Na sống cuộc
sống vất vả kia. Thứ hai, cháu hãy mau đi chữa trị vết thương, rồi trở lại
trường cùng Na Na cố gắng học tập, thi đỗ đại học. Cháu nói xem, cháu muốn chọn
con đường nào?”

Kết quả dĩ nhiên không
cần tôi phải nói, lúc tôi đi, Cổ Diễm Hồng còn kéo tay tôi mà khóc lóc, rồi vừa
lau nước mắt vừa nói: “Tuệ Tuệ, chuyện hôm nay tôi thật không biết phải cảm ơn
chị thế nào. Những lời khách sáo tôi cũng không nói nhiều nữa, sau này chị có
chuyện gì cứ tới tìm tôi, cho dù có phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ
làm cho chị.”

“Thôi đi bà cô ơi, cô
chỉ cần kiềm chế bản thân cho tốt, đừng có hơi tí động chân động tay với Cổ
Hằng nữa là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.” Tôi hậm hực nói. Bất kể thế nào, dùng
bạo lực để giải quyết chuyện gia đình là cách làm thiếu sáng suốt nhất, không
biết trong đầu cô nàng này nghĩ gì mà lại có thể dằn lòng ra tay được.

Trên đường về nhà, Minh
Viễn hình như suy tư gì đó. Khi sắp đến nhà, nó mới đột nhiên mở miệng: “Cô ơi,
cháu cảm thấy những lời cô nói rất có lý.”

“Cái nào có lý?”

“Tất cả đều có lý.” Minh
Viễn ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy cô hiểu biết rất
nhiều.”

“Tất nhiên rồi!” Vừa
được khen là lòng tôi lập tức lâng lâng bay bổng, đắc chí nói: “Cháu không thấy
cô đã đọc biết bao nhiêu sách tâm lý đó à? Thế này gọi là mỗi người mỗi khác,
đừng coi thường những lời cô nói, đều là nhắm vào Cổ Hằng cả đấy, đổi lại là
người khác thì chưa chắc đã có tác dụng đâu.”

Sắc mặt Minh Viễn càng
có vẻ nghiêm túc hơn: “Cô đọc nhiều sách như vậy, có phải là vì cháu không? Là
vì lo không thể dạy dỗ cháu cho tốt, nên cô mới bỏ công đọc nhiều như vậy? Cô
Cổ hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngay đến các thầy cô giáo của cháu cũng
không thể nói ra những lời đó, chỉ có cô mới nghiêm túc như vậy thôi.”

Sao thằng bé này lại
nhạy cảm như vậy nhỉ? Tôi không muốn tạo thêm áp lực cho nó, nên gượng cười
nói: “Cô chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới xem sách thôi, không có gì
đâu.”

Nhưng một khi định
chuyện gì, cho dù tôi có phủ định cũng vô ích. Nó cúi đầu xuống, đột nhiên bước
tới nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói: “Cô ơi, trên đời này không có ai đối với
cháu tốt hơn cô cả.”

“Ai bảo cô là cô của
cháu chứ.”

“Cô!”

“Sao?”

“Cô sẽ mãi mãi ở bên
cạnh cháu, đúng không?”

“…”

Tôi im lặng một hồi lâu,
Minh Viễn hình như đã phát giác ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng: “Cô ơi!”

Tôi cũng không biết phải
trả lời thằng bé thế nào. Bao nhiêu năm nay, tôi đã nói dối nó quá nhiều rồi,
nhưng về chuyện này, tôi quả thực không muốn nói dối nó thêm nữa.

Tôi suy nghĩ rất lâu,
cuối cùng mới đắn đo từng câu chữ mà trả lời Minh Viễn: “Minh Viễn, trên thế
gian này không có bậc phụ huynh nào có thể ở mãi bên cạnh con trẻ. Cháu xem,
thời gian trôi qua nhanh biết mấy, bây giờ cháu cũng sắp trưởng thành rồi,
chẳng bao lâu nữa sẽ vào đại học, rồi đi làm, sau đó có gia đình riêng, thậm
chí còn có con cái nữa. Nhưng, người có thể ở bên cháu suốt cả cuộc đời thì chỉ
có một, đó chính là vợ cháu. Cho nên…”

“Cho nên, cô sẽ bỏ cháu
mà đi sao?” Minh Viễn ngắt lời tôi, trong giọng nói như ẩn chứa một nỗi đau thương
xé ruột.

Đúng vậy.

Thằng bé càng hiểu
chuyện, tôi lại càng phải đi sớm. Có lẽ là năm sau, có lẽ là năm kia, tôi biết
rất rõ, thời gian tôi ở bên cạnh Minh Viễn đã không còn nhiều nữa.

Sau một hồi im lặng rất
lâu…

Minh Viễngượng cười:
“Hôm nay thật đúng là… Cô xem, sao chúng ta lại vô cớ nói tới chuyện này nhỉ?
Chúng ta về thôi, về nhà thôi!” Dứt lời, nó lại đưa tay cầm lấy tay tôi, nắm
rất chặt.

Nhưng, tôi có thể cảm
nhận được rõ ràng, toàn thân nó đang run rẩy.

 

 

Chương 35

 

Sau chuyện ngày hôm đó,
Minh Viễn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống lại tiếp tục trôi
qua trong bình lặng. Nó vẫn ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học tập, nhưng tôi
càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy một ngày nào đó lão Chương sẽ đột ngột
xuất hiện trước mặt tôi, đưa tôi rời khỏi nơi này vĩnh viễn.

Trong tâm trạng thấp
thỏm lo âu đó, năm 1992 đã trôi qua lúc nào không hay.

Trong thời gian này, Cổ
Diễm Hồng càng lúc càng chăm tới nhà tôi hơn. Từ sau khi kỹ thuật vẽ tranh chân
dung của tôi trở nên thành thạo, cô nàng đã coi tôi như thợ vẽ riêng, bất kể là
án lớn án nhỏ đều tới tìm tôi giúp đỡ, có lúc còn mang luôn hồ sơ vụ án đến nhà
tôi, bởi vì tôi thỉnh thoảng còn có thể góp ý cho cô nàng.

Mùa hè năm 1993, Cổ Hằng
tham dự kỳ thi đại học. Nhưng đáng tiếc, hai ngày trước khi thi nó đột nhiên bị
cảm cúm, lúc thi phát huy không được tốt, kết quả là chỉ đỗ vào một trường dạy
nghề. Cổ Hằng nhất quyết không chịu đi nhập học, liền học lại năm nữa, trở
thành bạn cùng lớp với Minh Viễn.

Để Cổ Hằng có thể yên
tâm học tập, Cổ Diễm Hồng dắt thằng bé đến ở luôn nhà tôi, còn nói như vậy để
hai đứa bé có thể giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ. Tôi không khỏi cảm thấy dở
khóc dở cười, nhưng cũn

g vui vẻ chấp nhận… Ít
nhất, đến khi tôi phải rời khỏi nơi đây, bên cạnh Minh Viễn vẫn còn bè bạn.

Một buổi sáng tháng Ba
năm 1994, tôi vừa đi chợ mua thức ăn, đang trên đường trở về nhà, chợt nghe có
người cất tiếng gọi, nhưng không phải gọi “Chung Tuệ Tuệ”, mà là “số 11”. 11 là
mã số của tôi, những người được cho là có tiên duyên như chúng tôi khi xưng hô
với nhau đều dùng mã số thay cho tên thật. Nhưng bây giờ đang là năm 1994, tôi
thực không nghĩ ra lại có ai ở đây biết tới mã số này của tôi.

Vừa ngoảnh đầu lại, tôi
thấy ngay người vừa lên tiếng. Đó là một cô gái có khuôn mặt trái xoan và mái
tóc xoăn gợn sóng, cách ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với phong cách của những
năm chín mươi. Thoáng nhìn tôi cũng thấy quen mắt, nhưng bắt tôi nói ra tên của
chị ta thì quả thực là không thể. Dù sao cũng đã mười ba năm trôi qua rồi, trí
nhớ của tôi không tốt đến vậy. Có điều, đã có thể gọi ra mã số của tôi, chị ta
chắc chắn là một thành viên trong số chúng tôi.

Là ai đây nhỉ? Tôi vắt
óc suy nghĩ hồi lâu, lúc trước trong số các chị em tôi chỉ hay nói chuyện với
bà chị ở thành phố B kia, tỉ mỉ ngẫm lại, chị ta hình như chính là bà chị ở
thành phố B đã kể cho tôi nghe một số tin tức trên Thiên giới, mà mã số của chị
ta là hai mươi mấy ấy nhỉ?

Đúng rồi… Chị ta là số
22.

“Thật sự là em à, vừa
rồi chị còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.” Số 22 hưng phấn bước tới kéo tay tôi, lại
nhìn nhìn ngó ngó từ trên xuống dưới một lượt: “Ấy chà, em đến đây từ lúc nào
vậy? Sao mấy hôm trước không nghe em nhắc tới?”

Mấy hôm trước? Ồ… Tôi
suy nghĩ suốt một hồi lâu, rốt cuộc đã có chút ấn tượng. Một tuần trước khi tôi
đi, chúng tôi hình như còn từng nói chuyện với nhau trên mạng, nhưng nội dung
của cuộc nói chuyện đó thì tôi đã chẳng còn nhớ được chút nào nữa rồi. Đây là
chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi, tôi còn nhớ mới là chuyện lạ.

Tôi ngây ra một lúc, sau
đó liền gượng cười một tiếng, hỏi: “Sao chị cũng đến đây vậy, có nhiệm vụ gì
à?”

Số 22 ngượng ngùng đưa
tay gãi đầu mấy cái, rồi đỏ mặt đáp: “Nhiệm vụ gì đâu, chỉ đến đây để tìm một
người thôi.

Vừa nhìn vẻ mặt này, tôi
liền hiểu ra ngay, người đó ắt là có quan hệ mờ ám với chị ta rồi. Có điều, từ
lúc nào việc quản lý ở chỗ lão Chương lại trở nên lỏng lẻo như vậy nhỉ, còn có
thể xin quay về quá khứ để làm việc riêng nữa hay sao?

“Chị cũng chỉ tới thăm
anh ấy thôi.” Số 22 hình như đã đoán được suy nghĩ của tôi, liền cúi đầu xuống,
hai tay mân mê mép áo, đôi mắt ẩn hiện nét u buồn: “Khi chị trưởng thành anh ấy
đã qua đời rồi, còn không kịp gặp mặt lần cuối nữa.”

Thì ra lại là một kết
cục hữu duyên vô phận, tôi nghe mà lòng chua xót, cảm giác rất khó tả.

“Thôi, không nói tới chị
nữa.” Số 22 đưa tay lên lau mắt, cố nặn ra một nụ cười: “Em tới đây từ lúc nào
vậy? Có phải là… đang làm nhiệm vụ không?”

Tôi gật đầu vẻ hết cách:
“Không thì em đến cái chốn lạc hậu thế này để làm gì.”

Số 22 lập tức nảy sinh
hứng thú, khuôn mặt đầy vẻ tò mò hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy? Có thể tiết lộ một chút
cho chị không?” Bà chị này là người thích buôn chuyện nhất trong các chị em
chúng tôi, trước đây tất cả thông tin vỉa hè mà tôi biết đều là nhờ chị ta nói
cho cả. Vậy nên, bây giờ chị ta đã hỏi, tôi cảm thấy nếu mình mà không nói gì
thì hình như cũng không phải cho lắm.

Nhưng vấn đề là có một
số chuyện không thể nói rõ ra được, nếu không đến lúc đó lão Chương nhất định
sẽ nổi đóa lên với tôi. Suy nghĩ một chút, tôi bèn cười đáp qua loa: “Cũng
không phải chuyện gì lớn đâu, có chút liên quan tới sự kiện 23/5 ấy.”

Số 22 cau mày lại, hỏi
vẻ khó hiểu: “Sự kiện 23/5 nào cơ? Nó là gì vậy, sao chị chẳng hiểu gì thế
nhỉ?”

“Chính là sự kiện 23/5
chứ gì nữa.” Tôi chớp chớp mắt với chị ta, như muốn nhắc nhở. Tuy chị ta ở
thành phố B, nhưng hồi đó chuyện này đã làm cả nước sôi sục, có lý nào mà chị
ta lại không biết

Hai chúng tôi chớp mắt
qua lại một hồi, rồi đột nhiên cũng có phản ứng… Không phải Số 22 quên mất
chuyện này, mà là nó căn bản chưa từng xảy ra, hay nói cách khác, tôi đã sắp
hoàn thành nhiệm vụ đến nơi rồi.

“Chúc mừng em nhé!” Số
22 cười hì hì vỗ vai tôi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, em sắp được quay về rồi
đấy.”

Tôi cố rặn ra một nụ
cười, khẽ gật đầu với chị ta, nhưng trong đầu lại là một mảng trống rỗng. Khi
tôi về đến nhà, lại chợt phát hiện chiếc giỏ thức ăn không biết đã biến mất từ
lúc nào.

Kể từ ngày hôm đó, tôi
liền bắt đầu chuẩn bị cho những việc về sau. Cổ phần ở công ty tôi để lại cho
Minh Viễn một phần, phần còn lại thì trao cho Lưu Giang. Cậu ta không chịu
nhận, thế là tôi bèn bảo cậu ta đưa phần lợi nhuận hàng năm về Trần Gia Trang,
vùng quê thuần phác mà nồng hậu đó đã in sâu vào ký ức của tôi, trở thành một
phần không thể xóa nhòa.

Suốt hai tháng sau đó
tôi đều sống trong đờ đẫn, đến nỗi hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của
Cổ Diễm Hồng. Về sau suy nghĩ lại, nếu khi đó tôi kịp thời phát hiện ra vấn đề
của cô ấy, rồi hỏi han đôi câu, sự tình có lẽ sẽ không phát triển theo chiều
hướng sau này.

Tháng Năm năm 1994, thời
khắc mấu chốt đối với Minh Viễn và Cổ Hằng sắp tới, trường học yêu cầu bọn nhỏ
trọ lại trường để tiết kiệm thời gian đi lại. Nhưng tôi không đồng ý, nguyên
nhân cũng không có gì khác, chỉ bởi vì đây là quãng thời gian cuối cùng mà
chúng tôi còn ở bên nhau, tôi nhất định phải quý trọng từng giây từng phút.

Đến trung tuần tháng
Năm, mỗi tối Cổ Diễm Hồng đều về nhà rất muộn, tinh thần lại luôn phấn chấn,
trên khuôn mặt như mang theo vẻ rực rỡ khác hẳn với trước đây. Tôi nghĩ chắc cô
nàng đã yêu rồi, còn trêu chọc vài câu, nhưng Cổ Diễm Hồng nhất định không nói
đối tượng là ai, nên tôi cũng không truy hỏi đến cùng.

Đến đầu tháng Sáu, Cổ
Diễm Hồng bắt đầu trở nên bồn chồn bất an, hai lần còn lỡ tay đánh rơi bát
trong bếp. Tiếc là khi đó trong đầu tôi toàn nghĩ mình sắp phải rời đi, nên
cũng không hỏi han gì nhiều.

Ngày mùng Sáu tháng Sáu,
tôi nhớ rất rõ ngày này. Buổi tối hôm trước, Cổ Diễm Hồng về nhà rất muộn,
nhưng sáng sớm hôm sau đã dậy rồi. Cô nàng ngồi trên sofa đợi tôi làm đồ ăn
sáng xong, đưa Minh Viễn và Cổ Hằng đi học, sau đó mới nhờ tôi vẽ giúp một bức
tranh.

Người cần vẽ chắc Cổ
Diễm Hồng đã tận mắt nhìn thấy, miêu tả lại rất rõ ràng, tôi vẽ cũng không gặp
khó khăn gì mấy. Sau khi bức tranh được vẽ xong, Cổ Diễm Hồng cứ nhìn nó mà
ngây ra. Đó là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, có đôi mắt hình tam giác và
chiếc mũi diều hâu, khuôn mặt nung núc thịt, mái tóc hơi dài buông xõa ra phía
sau, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Là nghi can của cô nàng
chăng? Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy.

Cổ Diễm Hồng cầm theo
bức tranh đó vội vàng rời đi, đến tối vẫn chưa thấy quay về. Sáng ngày hôm sau,
rốt cuộc tôi đã tỉnh táo lại phần nào, liền gọi điện thoại cho đồng sự của Cổ
Diễm Hồng, lúc ấy mới biết cô nàng không hề đi làm.

Trực giác nói với tôi,
Cổ Diễm Hồng nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng cô nàng là cảnh sát, mới biến
mất một ngày thì chưa đến mức phải đi báo án, thế là tôi vội vã đến nhà cô nàng
tìm người. Do đã lâu chưa có người ở, nên đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi dày,
không có dấu vết gì chứng tỏ Cổ Diễm Hồng đã quay trở lại đây. Tôi đứng bên
ngoài gọi hồi lâu mà không thấy ai trả lời, đành ủ rũ quay về.

Nhà tôi vẫn rất sạch sẽ,
không khác gì mấy so với lúc tôi ra khỏi cửa. Nhưng tôi chợt phát hiện, tấm
thảm trải sàn phía dưới cửa phòng tôi có dấu vết đã bị động vào.

Liệu có phải Cổ Diễm Hồng
đã quay về không? Hay là ai?

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa
ra, mọi thứ trong phòng chậm rãi hiện ra trước mắt.

Hoàn toàn không có ai

Tôi thầm thở phào một
hơi, ngồi đánh phịch một cái xuống giường. Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phát
hiện ra có gì khác lạ, từ lúc nào trên bàn trang điểm của tôi lại có thêm một
chiếc hộp giấy màu trắng chứ? Tôi nhớ sáng nào mình cũng dọn dẹp bàn trang điểm
rất sạch sẽ cơ mà. Hơn nữa, chiếc hộp giấy này rõ ràng không phải là đồ trong
nhà tôi.

Đúng là Cổ Diễm Hồng đã
quay về rồi! Tôi thấy ký hiệu của đội cảnh sát hình sự ở góc dưới bên phải
chiếc hộp. Nhưng tại sao Cổ Diễm Hồng lại để thứ này trong phòng tôi? Trước
đây, dù cô nàng có mang hồ sơ vụ án về nhà thì cũng sẽ cẩn thận đem tất cả mọi
thứ có liên quan về phòng mình trên tầng hai.

Trong tâm trạng nghi
hoặc, tôi mở hộp giấy ra, bên trong chỉ có ít tài liệu và một hộp băng cát sét.
Tôi tùy tiện mở ra xem, đó là đơn nhập hàng của một công ty trách nhiệm hữu hạn
Trọng Hòa nào đó, toàn là của năm nay, tất cả có tới mười mấy trang, nhưng tôi
không nhìn ra có gì khác thường. Còn về hộp băng cát sét kia thì tôi không có
cách nào nghe được, chiếc đài trong nhà đã bị hỏng từ tuần trước rồi, quên chưa
mang đi sửa.

Có lẽ do Cổ Diễm Hồng
lười chẳng muốn lên tầng trên, nên mới bỏ đồ lại trong phòng tôi, tôi đã thầm
nghĩ như vậy.

Thế là tôi yên tâm, liền
thu dọn đồ vào trong tủ rồi tiếp tục công việc của mình.

Vừa chuẩn bị làm cơm
tối, chuông điện thoại ngoài phòng khách chợt vang lên. Tôi vội buông giá gạo
vừa vo xuống, chạy đi nghe điện thoại.

Vừa mới nhấc điện thoại
lên, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói đầy vẻ nôn nóng: “Băng cát sét… Mau
mang băng cát sét đi báo cảnh sát đi…”

“Cổ Diễm Hồng?”

“Mau lên!” Chỗ Cổ Diễm
Hồng hình như đang xảy ra chuyện gì đó khác thường, liên tục có tiếng bộp bộp
vang lên. Tôi hét vào điện thoại mấy câu, mãi một lúc sau mới thấy Cổ Diễm Hồng
trả lời, nhưng giọng nói của cô nàng có vẻ hơi nghèn ngh hình như phải khó khăn
lắm mới nói ra được: “Đừng… đừng tới… đồn công an Tây Thành…”

Tôi còn đang định hỏi
tiếp, đầu bên kia đã bị dập mạnh một cái, khiến tôi giật nảy mình, đánh rơi cả
chiếc điện thoại trong tay xuống đất.

Cổ Diễm Hồng quả nhiên
đã xảy ra chuyện rồi.

Đầu óc tôi trở nên trống
rỗng, ngây người mất mười mấy giây mới giật mình tỉnh táo trở lại, loạng choạng
lao thẳng vào phòng mình, trên đường còn xô đổ hai chiếc ghế, nhưng chẳng cảm
thấy đau.

Vừa chạy được một đoạn,
tôi liền bắt gặp đôi vợ chồng giáo sư già ở nhà kế bên, nhìn thấy tôi, họ bước
tới cất tiếng chào. Tôi quả thực không có thời gian tán gẫu với họ, chỉ khẽ gật
đầu rồi vội vã chạy đi. Ra đến ngoài ngõ, tôi vẫy một chiếc taxi, rồi bảo tài
xế lái xe thẳng đến đồn công an Nam Uyển Môn.

Lúc này trên đường còn
xe, chiếc taxi chỉ mất mười mấy phút đã đưa tôi tới chỗ đối diện với đồn công
an rồi.

Tôi trả tiền rồi xuống
xe, đang định đi qua đường, chợt nghe phía sau lưng vang lên tiếng động cơ rất
lớn. Tôi đang định quay đầu lại xem rốt cuộc là có chuyện gì, chợt nghe “rầm”
một tiếng, thân thể tràn ngập một cảm giác vô cùng đau đớn, sau đó, cả người tôi
đã bị hất bay lên không trung…

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3