Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 14 - Phần 1
Chương 14:
Hẹn thề sinh tử mãi bên
nhau [1]
[1] Trích trong bài Kích
cổ (Gióng trống) trong Kinh Thi (ND)
Tòa cung điện này dựng
nên vì Đồng Ngư, nhưng cả ngàn năm nay, ông chưa hề cùng Đồng Ngư sánh vai ngắm
nhìn trăng sáng, ông đã không còn là ông năm ấy, nàng cũng không còn là nàng
khi xưa, sánh vai cùng ngồi còn ý nghĩa gì nữa chứ. Có điều, chẳng rõ tại sao,
sau một ngày mệt mỏi, ông luôn thích nằm dài ở đây, ngắm nhìn trăng sáng, dưới
ánh trăng mờ ảo ấy, có ông một thời trẻ trung sôi nổi, còn có cả một thiếu nữ
có thể làm chứng cho thời niên thiếu sôi nổi của ông. Có điều thời gian đằng
đẵng xóa nhòa tất cả, ông đã chẳng còn phân rõ được người con gái mình nhung
nhớ là ai, là cô gái yểu điệu run lên trong lòng ông, hay nàng thiếu nữ ngạo
nghễ băng qua ánh trăng vằng vặc bước đến trước mặt ông, hay đều không phải?
A Tệ kêu lên một tiếng,
nhắc A Hành rằng đã đến Triêu Vân phong.
A Hành lòng như dao cắt,
chẳng còn dũng khí nào bước vào Triêu Vân điện, nhưng tin Chúc Dung và Xương Ý
cùng chết chẳng bao lâu sẽ truyền khắp đại hoang, nàng không muốn để kẻ khác
thông báo tin này cho mẹ. Nếu phải báo, chi bằng để nàng chính miệng báo với
bà.
Nàng ôm Xương Phó bước
vào Triêu Vân điện đúng lúc Luy Tổ đang dạy Chuyên Húc đọc sách. Nghe tiếng
bước chân, bà mỉm cười ngẩng lên, trông thấy bộ dạng A Hành, bà liền biến sắc.
Chuyên Húc chạy nhao đến,
“Mẹ, mẹ con làm sao thế? Cha đâu? Sao cha không về?”
Luy Tổ dịu giọng dỗ
Chuyên Húc: “Con ra ngoài chơi đi, để người lớn nói chuyện.”
A Hành quỳ xuống trước
mặt mẹ, môi run lên bần bật mà không thốt nổi nên lời. Giờ đây, cuối cùng nàng
cũng hiểu được càm giác tuyệt vọng và tự trách của Đại ca khi quỳ trước mặt mẹ
năm ấy.
Luy Tổ tái mét mặt, ngồi
lặng giây lát, đột nhiên bà đứng phắt dậy, ôn tồn nói: “Con đi rửa mặt thay áo
trước đi, để ta chăm sóc Xương Phó.”
“Mẹ...”
Luy Tổ xua tay: “Rửa mặt
thay áo sạch sẽ rồi từ từ nói.”
A Hành vội vã rửa mặt
rồi tới gặp mẹ. Xương Phó đã được thay y phục, đang nằm trên giường thiêm thiếp
ngủ. Luy Tổ ngồi bên giường hai tay cầm chiếc áo của Xương Ý, dịu dàng vuốt đi
vuốt lại.
A Hành khẽ khàng bước
vào, quỳ xuống bên gối bà.
Luy Tổ khẽ hỏi: “Xương Ý
anh dũng lắm phải không? Nó không bỏ lại thuộc hạ mà chạy thoát một mình chứ?”
A Hành nghẹn ngào, nói
chẳng nên lời, chỉ có thể gật đầu. Luy Tổ mỉm cười, “Giỏi lắm, giống như ông
ngoại nó vậy!”
“Mẹ!” A Hành nắm lấy tay
bà, “Nếu mẹ đau lòng thì cứ khóc đi!”
Luy Tổ xoa đầu A Hành,
dung nhan khô héo, thân tình tiều tụy, chỉ có đôi mắt là sáng rỡ, dường như tất
cả sức lực còn lại đều kết tinh trong mắt, “Con ở đây trông chừng Xương Phó,
tính nó cương cường, cứng quá thì dễ gãy, để ta đi thăm Chuyên Húc. Ta không
muốn nó nghe ngóng tin cha nó từ miệng người khác, cha nó đã hy sinh anh dũng,
phải đường đường chính chính nói cho nó biết.”
Luy Tổ cẩn thận gấp manh
áo của Xương Ý lại, đặt bên gối Xương Phó rồi loạng choạng bước ra ngoài, ra
đến rừng dâu, bà kéo tay Chuyên Húc, “Bà nội có chuyện muốn nói với cháu.”
Một già một trẻ lững
thững thả bộ trong rừng dâu. Bước chân Luy Tổ loạng choạng, lưng còng gập
xuống, nhưng bà vẫn là chỗ dựa tinh thần của tất cả đám trẻ.
“Xương Ý!”
Xương Phó vừa tỉnh giấc
liền kêu thét lên, giơ tay ra chụp, nhưng chỉ chụp vào khoảng không.
A Hành đang đứng bên cửa
sổ nhìn về phía Luy Tổ và Chuyên Húc, lập tức ngoảnh lại: “Tẩu tẩu.”
Xương Phó nhìn quanh,
nhận ra bọn họ đang ở trong Triêu Vân điện: “Còn Xương Ý? Xương Ý đâu rồi?”
A Hành chẳng biết đáp
sao cho phải. Xương Phó chằm chằm nhìn A Hành, tựa hồ đang cầu khẩn nàng ban
cho mình chút hy vọng, ánh mắt ấy như một lưỡi dao nhọn, chốc chốc lại đâm vào
tim A Hành khiến nàng đau đến không thở nổi, cũng không cách nào né tránh, bởi
càng né tránh lại càng đau.
“Tứ ca, Tứ ca…” A Hành
lúng túng, nói không nên lời.
Trông thấy chiếc áo đặt
bên gối, ánh sáng trong mắt Xương Phó vụt tắt lịm, nàng nắm lấy vai A Hành lắc
như điên dại, gào lên: “ Sao muội lại bỏ chạy một mình? Sao muội không cứu y? Y
là Tứ ca của muội, sao muội không cứu y…” A Hành như một phiến lá vàng quay
cuồng trong gió lớn, hoàn toàn không thể tự chủ, chỉ cần mạnh thêm chút nữa, có
lẽ sẽ bị cuồng phong nghiền nát.
Xương Phó lắc lắc A
Hành, thân thể chợt nhũn ra, đột nhiên nàng gục đầu vào vai A Hành, khóc ngất,
“Vì sao? Vì sao…” Vì sao? Rõ ràng họ đã thề phu thê một lòng, cùng sống cùng
chết, vì sao y không giữ lời thề, bỏ lại nàng một mình?
Nháy mắt trước đây thôi,
y còn ôm nàng, hôn nàng, khiến nàng chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, vậy mà giờ
y đã tan xương nát thịt, tất cả đều thành mây thành khói. Nàng không tin! Xương
Ý chưa chết, nhất định chưa chết!
Tiếng khóc của Xương Phó
dần biến thành tiếng gào nát gan xé ruột, như một con thú đang rên rĩ khóc than.
A Hành cũng không nén nổi nữa, nước mắt tràn ra như vỡ đê, nhưng nàng không dám
khóc thành tiếng, đành mím chặt môi, gắng hết sức ưỡn lưng thật thẳng, không
cho phép mình gục xuống.
Xương Phó khóc đến tan
lòng nát ruột, bi nộ công tâm, ngất lịm đi.
A Hành không dám thả
lỏng bản thân mà thương tâm khóc lóc, vội lau khô nước mắt, chăm non cho Xương
Phó.
Luy Tổ dắt tay Chuyên
Húc bước vào, chỉ một chốc lát ngắn ngủi, vậy mà Chuyên Húc dường như đã đột
ngột lớn bổng, gương mặt bé bỏng đanh lại, nước mắt thập thò trên mi nhưng nó
vẫn quật cường nín nhịn, nhất quyết không khóc, kìm nén đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Chuyên Húc đứng bên
giường chạm tay vào mặt Xương Phó, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Luy Tổ bảo A Hành: “Con
kể lại đầu đuôi mọi chuyện đi.”
Thấy A Hành chần chừ
nhìn Chuyên Húc, Luy Tổ nói: “Hiện giờ nó là nam đinh duy nhất trong nhà ta,
bất kể nó hiểu được đến chừng nào, cũng phải để nó nghe!”
Nhận ra ý tứ của Luy Tổ,
A Hành chợt táo mặt: “Đại ca, còn Đại ca nữa mà!”
Luy Tổ bình thản nói:
“Các con tưởng ta không biết ư? Thanh Dương là do ta sinh ra, một tay ta nuôi
nấng từ nhỏ đến lớn. Hành nhi, con có thể không nhận ra con gái con không? Đó
là núm ruột của con, nó cau mày hay nhoẻn miệng con đều rõ như lòng bàn tay.
Vậy mà con và Xương Ý lại dám lớn gan giấu trời qua biển, nghĩ ra kế sách này.”
A Hành vội giải thích:
“Mẹ, con, con… không phải tại Tứ ca, là tại con.”
“Ta hiểu nỗi khổ của các
con, các con sợ ta đau lòng, sợ ta không chịu nổi, có điều các con xem thường
mẹ mình quá. Hiên Viên quốc có ngày nay cũng là do ta một tay tạo dựng, tuy
hiện giờ ta chẳng thể ra trận nữa, nhưng không có nghĩa là ta đã hồ đồ.”
A Hành quỳ xuống bên gối
Luy Tổ, Luy Tổ quay sang bảo Chuyên Húc: “Cháu nghe cho kỹ, chỗ nào không hiểu
cũng đừng hỏi, chỉ cần nhớ kỹ là được.”
A Hành bắt đầu thuật lại
đầu đuôi câu chuyện, từ khi nàng phát hiện ra sự việc có điểm dị thường, phái
Liệt Dương đưa thư về Hiên Viên cầu cứu, mượn binh Cao Tân, bị Thiếu Hạo cự
tuyệt, cho đến khi Chúc Dung đem thân làm trận nhãn, dẫn cho núi lửa bùng nổ.
Luy Tổ từ đầu đến cuối
không nói một lời, còn Xương Phó chẳng biết đã tỉnh lại tự lúc nào, cứ trừng
trừng nhìn lên đỉnh màn, nghe A Hành kể chuyện.
Đột nhiên, Xương Phó lên
tiếng hỏi: “Sao phụ vương không hề phát binh? Nếu chiến binh Thần tộc của chúng
ta nhiều hơn nữa, chỉ cần có một vị Thần tộc đại tướng tinh thông trận pháp bày
trận, dù Chúc Dung đem thân làm trận nhãn, chúng ta cũng không tới nỗi toàn
quân bị diệt.”
A Hành nói: “Muội có thể
lấy tính mạng ra bảo đảm, Liệt Dương tuyệt đối đáng tin, chiến dịch này hết sức
quan trọng với Hiên Viên, nhất định phụ vương không muốn thua, chỉ cần ông nhận
được tin, chắc chắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản Chúc Dung, cách giải thích duy
nhất chính là phụ vương không nhận được bức thư Liệt Dương đưa về.”
Kẻ nào dám chen ngang
đoạt lấy thư tín gửi cho Hoàng Đế? Kẻ nào có thể lớn gan chừng ấy, lại có thể
có năng lực ấy?
A Hành sực nghĩ ra, tức
thì đau đớn trào lên cùng giận dữ, lạc giọng hỏi: “Đêm qua phụ vương nghỉ lại
Chỉ Nguyệt điện ư?”
Luy Tổ đột ngột lảo đảo,
ngã ngửa ra sau, A Hành vội đỡ lấy bà: “Mẹ, mẹ!”
Luy Tổ hơi tỉnh lại,
liền quay sang nhìn Xương Phó khóc: “Xin lỗi con, là tại ta nuôi ong tay áo!”
Xương Phó nuốt lệ nói:
“Mẹ, mẹ nói gì thế?”
Luy Tổ nước mắt vòng
quanh: “Vì lỗi lầm thơi trẻ nên ta vẫn lấy làm áy náy với Đồng Ngư thị, thật
không ngờ đã sai lại càng sai! Đáng lẽ ta phải nhận ra từ sớm, nếu đã phạm sai
lầm, thà rằng bản thân bị trời phạt, cũng phải làm cho đến cùng, nếu năm xưa ta
xuống tay tàn độc, giết phăng mẹ con Đồng Ngư thị đi, thì chẳng bao giờ có ngày
này!”
Xương Phó gắng gượng
bước xuống giường, quỳ xuống trước mặt Luy Tổ, khóc nức lên: “Mẹ, nếu mẹ còn tự
trách bản thân nữa thì Xương Ý có chết cũng chẳng được yên lòng đâu.”
Luy Tổ ôm lấy Xương Phó
và A Hành, khóc đến khàn giọng, A Hành và Xương Phó cũng lã chã nước mắt.
Chuyên Húc ngồi im một
góc, nhìn mẹ, cô cô, và bà nội khóc nức nở, như hiểu mà lại không hiểu, chỉ
đinh ninh nhớ lời dặn của bà, gắng nhớ lấy tất cả. Bà nội đã nói, hiện giờ cậu
là nam tử hán duy nhất trong nhà, nhất định phải kiên cường.
Một cung nữ liêu xiêu
chạy vào, “Vương hậu, cả đoàn người đang đến ngoài kia, họ đều mặc áo tang,
chít khăn tang…”
Xem ra phụ vương đã nhận
được tin nên phái người tới bẩm với mẫu hậu. A Hành nói: “Cứ nói chúng ta biết
cả rồi, bảo bọn họ về đi.”
Cung nữ nọ luống cuống
nuốt khan, lắp bắp thưa: “Không, không được đâu, cả Hoàng Đế cũng tới.”
Nhất thời, mọi người
trong phòng đều lặng đi.
Luy Tổ căm giận quát:
“Bảo ông ta cút về đi! Nói rằng ta không muốn gặp ông ta, đời này kiếp này
không muốn trông thấy ông ta nữa!”
Thấy ả cung nữ kinh hãi
há hốc miệng. A Hành liền đứng dậy kéo kéo tay áo ả, ý bảo ả theo mình ra
ngoài, nào ngờ Xương Phó cũng đuổi theo: “Ta có lời muốn nói cùng phụ vương.”
A Hành và Xương Phó ra
đến tiền điện, thấy Hoàng Đế toàn thân vận áo tang, vẻ mặt đau xót, vừa thấy A
Hành liền hỏi ngay: “Mẫu hậu con thế nào rồi?”
A Hành đáp: “Mẫu hậu
không khỏe lắm, đang nằm nghỉ.”
Hoàng Đế dợm bước: “Để
ta vào xem.”
A Hành vội giơ tay cản
ông lại, “Phụ vương, mẫu hậu không chịu được kích động.”
Hoàng Đế khựng lại,
“Vậy… vậy để hôm khác.”
Đoạn ông quay ra bảo
Xương Phó: “Hai trăm binh sĩ Thần tộc đều hy sinh, còn bốn ngàn chiến sĩ Nhược
Thủy rút lui theo lệnh Hành nhi còn sống cả, ta đã phái người tiếp tục tìm
kiếm, có lẽ còn có thể cứu thêm vài ba chiến sĩ Nhược Thủy nữa, nếu con có yêu
cầu gì, cứ nói ra đi.”
Xương Phó vẻ mặt lạnh
lùng, đang định lên tiếng thì bị A Hành cướp lời: “Phụ vương, ba ngày trước con
đã sai Liệt Dương đem thư về bảo Chúc Dung định dẫn phát cho núi lửa mổ tung,
xin người lập tức phái binh chi viện, hiện giờ Liệt Dương ở đâu không rõ, còn
thư chẳng hay phụ vương có nhận được không?”
Hoàng Đế tâm niệm xoay
chuyển như chớp, lập tức hiểu ngay mọi chuyện, giận đến tím mặt, nét mặt méo mó
đi vì phẫn nộ, nhưng dần dà, ông lại khôi phục vẻ thản nhiên, “Chuyện này ta sẽ
phái người tra xét.”
A Hành hoàn toàn mất hết
hy vọng vào Hoàng Đế, nhất định ông sẽ dùng một phương pháp để trừng trị Di
Bành đích đáng, nhưng đó không phải hình phạt mà nàng muốn.
Xương Phó quỳ xuống nói:
“Phụ vương, tuy Xương Ý đã tan xương nát thịt, nhưng con muốn xin Người cử hành
tang lễ long trọng cho chàng.”
Hoàng Đế đáp: “Ta đã
định sắp xếp như thế rồi, con còn yêu cầu gì khác không?”
Xương Phó lắc đầu.
Hoàng Đế nói: “Vậy ta đi
đây, nếu cần gì các con cứ phái người tới trực tiếp bẩm với ta.”
Vân Tang nấp ngoài điện
thấy Hoàng Đế đã đi khỏi, mới dần theo Chu Du bước vào tiền điện. Tuy nàng đã
được gả cho Thanh Dương nhưng tại Triêu Vân điện, nàng vẫn là người ngoài, bởi
thế nàng chỉ một mực ru rú trong nhà, phàm việc gì cũng ra sức tránh né.
A Hành vấn an nàng, còn
Xương Phó cứ ngồi ngây ra như phỗng, tựa hồ chẳng còn biết gì tới mọi chuyện
xung quanh nữa.
Trước tình cảnh ấy, Vân
Tang cũng xót xa vô hạn, nàng còn nhớ buổi hôn lễ mấy trăm năm trước, dưới bóng
Nhược Mộc hoa đỏ thắm, Xương Phó cứng cỏi ranh mãnh, thông minh tinh quái
nhường nào. Trong lòng nàng, Xương Ý và Xương Phó là đôi phu thê duy nhất khiến
nàng ngưỡng mộ, khiến nàng tin rằng trên đời này vẫn tồn tại tình cảm vợ chồng
son sắt, chỉ tiếc rằng trời cao quá đỗi nhỏ nhen, ghen ghét cảnh viên mãn, lại
bắt bọn họ cách trở âm dương.
Vân Tang nói với A Hành:
“Mấy ngày trước, ta nửa đêm mất ngủ bèn ra ngoài cho khuây khỏa, trông thấy
dưới Hiên Viên sơn có ánh lửa bèn chạy đến xem, vừa khéo bắt gặp Di Bành dẫn theo
mấy tên Yêu tộc vậy đánh một con Lang điểu, một tên trong số đó hình như thuộc
Hồ tộc, nói cái gì muốn đoạt Phượng Hoàng nội đan của Lang điểu dâng lên cho Hồ
vương trị thương. Ta nghĩ là Liệt Dương, bèn ra tay cứu nó, vốn định hôm nay
muội về sẽ nói lại với muội, nhưng lúc đến đây tìm lại loáng thoáng nghe thấy
tiếng khóc, ta thấy không tiện lắm bèn tránh đi, nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn
như vậy.”
A Hành vội hành lễ với
nàng, cảm kích nói: “Đa tạ tỷ, hiện giờ Liệt Dương đâu rồi?”
Vân Tang đáp: “Ở đằng Hậu
Thổ. Thương thế của Liệt Dương rất nặng, ta không giúp được nó, đành đưa đến
chỗ Hậu Thổ, để Hậu Thổ trị thương cho nó.”
Vừa rồi chỉ mãi lo đến
an nguy của Liệt Dương, không suy nghĩ được kỹ càng, mãi đến giờ A Hành mới
phát hiện những lời Vân Tang nói có rất nhiều nghi vấn. Công lực của Liệt Dương
cao hơn Vân Tang, kẻ mà Liệt Dương không đối phó nổi, nhất định Vân Tang cũng
chẳng thể địch lại, cách giải thích duy nhất chính là lúc đó Hậu Thổ cũng ở
đây, và kẻ cứu Liệt Dương là Hậu Thổ.
Vân Tang băng tuyết
thông minh, thoạt nhìn vẻ mặt A Hành liền nhận ra ngay nàng đã đoán được sự
tình, bèn thản nhiên thừa nhận, “Ta cũng biết là không giấu được muội, thực ra
tối hôm đó ta ra ngoài gặp Hậu Thổ. Nghe nói Chúc Dung định đầu hàng, ta có
phần nghi ngờ, bèn đi tìm Hậu Thổ gạn hỏi tình hình chiến trận, tiếc rằng khi
bọn ta đến Liệt Dương đã hôn mê nên không hỏi được nó đến vì việc gì.”
Dù đến sớm thì sao chứ?
Tuy Vân Tang đã gả cho Thanh Dương, nhưng đôi bên chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dù
nhận được tin từ sớm, chắc gì Vân Tang đã báo với Hoàng Đế. Thậm chí A Hành còn
mừng thầm vì họ không biết, bằng không có lẽ Vân Tang sẽ nghĩ cách báo với Chúc
Dung, đến chừng đó e rằng ngay cả bốn ngàn binh sĩ và Xương Phó cũng không sao
thoát được.
Nghĩ đến đó, A Hành bỗng
toát mồ hôi lạnh, sao bây giờ nàng lại thành ra thế này? Vân Tang và Hậu Thổ
luôn thân thiết với nàng, thân là dị tộc bại trận, vậy mà họ vẫn mạo hiểm, bất
chấp đắc tội Di Bành để cứu Liệt Dương, sao nàng có thể đa nghi như vậy? Nhưng
nàng có thể không đa nghi ư? Nhưng dù có tốt đến mấy cũng chỉ là tư tình, đứng
trước đại nghĩa, những kẻ sinh ra trong vương thất, lớn lên trong vương thất
như bọn họ đều phải vứt bỏ tư tình để giữ trọn đại nghĩa.
Xương Phó đang ngồi ngây
ra như phỗng đột nhiên đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài, A Hành vội kéo nàng
lại: “Tứ tẩu, tẩu đi đâu đấy?”
“Muội không nghe thấy
tiếng tiêu của Xương Ý à? Muội nghe mà xem.” Xương Phó ngưng thần lắng tai
nghe, chợt cuống quýt: “Sao lại không nghe nữa rồi? Rõ ràng vừa nãy ta nghe
thấy mà. Đại tẩu, A Hành, hai người có nghe thấy không?”
Vân Tang nước mắt lã
chã, A Hành lòng đau như cắt, nhưng chẳng có cách nào khả dĩ khuyên giải Xương
Phó, chỉ biết đặt hết hy vọng vào thời gian.
Đối với một số người,
thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng đối với Xương Phó, có lẽ thời gian chỉ đay
đi đay lại nhắc nàng: Xương Ý đã không còn nữa!
Cũng như Viêm Đế từng
nói với A Hành khi đứng trước mộ thê tử vậy, sinh mệnh đằng đẵng chỉ càng khiến
nỗi đau dài ra đến vô chừng!
Hoàng Đế hạ lệnh toàn
quốc để tang cho Xương Ý.
Hiên Viên quốc giờ đây
đang hưng thịnh, các tộc các nước trên dại hoang đều phái sứ giả tới điếu tang,
Thiếu Hạo là người thân, tuy không thể đích thân đến, nhưng cũng phái sứ giả
đưa vương cơ Cửu Dao tới để tang cho bác.
Hoàng Đế cử hành tang lễ
trọng thể cho Xương Ý trong Hiên Viên thành, A Hành không muốn Luy Tổ người đầu
bạc tiễn kẻ đầu xanh nên ra sức khuyên bà đừng đi, cứ ở lại Triêu Vân điện.
Sau khi nghi thức hoàn
tất, tới lúc an tang, Xương Phó đột ngột yêu cầu tất cả lui ra, chỉ có người
Hiên Viên tộc ở lại.
Đợi quan tài đựng đầy
những vật dụng Xương Ý từng sử dụng hạ xuống huyệt, Tông Bá đang định hạ lệnh
lấp đất, bỗng Xương Phó từ đầu đến cuối vẫn làm thinh đột ngột lên tiếng: “Đợi
đã!”
Mọi người đều ngạc nhiên
đổ dồn ánh mắt về phía nàng. Xương Phó chăm chú nhìn quan tài Xương Ý một
thoáng, rồi ngoảnh lại nghẹn giọng tuyên bố: “Hôm nay, ta ở đây đau đớn tiễn
đưa Xương Ý, phu quân của ta. Ở Nhược Thủy, còn hơn sáu ngàn phụ nữ cũng đang
khóc lóc tiễn đưa phu quân của họ như ta. Đối với Nhược Thủy tộc chúng ta, oanh
liệt hy sinh trên sa trường là hành vi hết sức vinh quang! Nhưng chúng ta không
thể chấp nhận được nếu người thân của mình bị người hãm hại mà chết, đó chính
là xúc phạm vong linh! Là bất kính đối với người chết! Cái chết của người thân giống
như móc mất trái tim chúng ta vậy, nhưng nếu họ chết vì bị người hãm hại, thì
cũng giống như trái tim sau khi bị móc ra, lại bị đâm vào thuốc độc! Ngày nào
chưa thể trả hận, ngày đó trái tim chúng ta còn bị ngâm trong thuốc độc!”
Nói rồi, Xương Phó trừng
mắt nhìn Di Bành: “Hiên Viên Di Bành, ngươi có nghe thấy tiếng rít gào phẫn nộ
của đám vong linh dưới đất, tiếng khóc than đau đớn của những phụ nữ Nhược Thủy
tộc chăng?”
Di Bành hờ hững đáp: “Ta
chẳng hiểu Tứ tẩu nói gì cả, xin Tứ tẩu nén đau thương, chấp nhận sự thật, đừng
nói quàng nói xiên nữa.”
Hoàng Đế vội ra lệnh cho
thị nữ: “Vương tử phi đau lòng quá độ, thần trí không tỉnh táo, các người còn
không mau đỡ vương tử phi lui xuống.”
Đám thị nữ định kéo
Xương Phó đi, nhưng các đại hán Nhược Thủy “soạt” một tiếng nhất tề rút đao ra,
chắn trước mặt Xương Phó, sát khí đằng đằng.
Xương Phó cao giọng nói:
“Vương cơ phát hiện ra Chúc Dung đang bày trận dẫn phát cho núi lửa nổ tung,
bèn phái người đưa thư cho Hoàng Đế, thỉnh cầu ngài phái thần tướng tới phá trận,
trong lúc đó, ta và Xương Ý đã phải trăm phương ngàn kế lần lữa với Chúc Dung
kéo dài đến chập tối. Nếu viện binh đến kịp thì đâu có tang lễ hôm nay. Nhưng
thư của vương cơ giữa đường đã bị kẻ khác đoạt mất, kẻ đó chính là hắn, Cửu
vương tử của Hiên Viên!” Xương Phó chỉ thẳng vào Di Bành, tất cả mọi người đều
kinh hoàng nhìn theo tay nàng.
Xương Phó chầm chậm quét
mắt qua tất cả người Hiên Viên tộc, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, khiến
Hoàng Đế nhất thời cũng cứng họng, nói không nên lời.

