Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 12 - Phần 2
Mọi người trong đại điện ngớ ra, trong nghi thức đâu có màn này!
Chỉ thấy Xương Phó cười rạng rỡ: “Sớm đã nghe danh Vân Tang của Thần Nông tộc được xưng tụng là sen trắng trong mây, tiếc rằng bấy lâu nay chẳng có duyên kết giao.”
Vân Tang khẽ gật đầu: “Vân Tang cũng nghe nói nữ tộc trưởng Nhược Thủy không chỉ là đóa Nhược Mộc đẹp nhất, mà còn là chiến sĩ dũng cảm nhất Nhược Thủy.”
“Từ rày trở đi hai ta là người một nhà rồi, Nhược Thủy tộc bọn muội khi kết giao bằng hữu, phải thử xem phân lượng của bằng hữu trước, chẳng hay nghi thức kết giao của Thần Nông tộc thế nào? Liệu có chê chúng ta quá hoang dã thô lỗ chăng?”
Vân Tang mỉm cười: “Tuy nghi thức bề ngoài có khác nhưng đạo lý bên trong cũng vậy mà thôi. Ưng tìm bạn để cùng bay, chuột kéo bầy mà đào lỗ.”
Xương Phó bèn cởi chủy thủ đeo bên mình trao cho thị nữ đằng sau, “Theo tập tục Hiên Viên, trong ngày thành hôn kiêng động dao động kiếm, chẳng hay vương cơ có bằng lòng tỉ đấu linh lực với muội chăng? Chúng ta kết giao bằng hữu?”
Dân chúng Hiên Viên vốn dũng mãnh, tỷ võ so tài là chuyện rất thường, trên đại điện lại có không ít võ tướng xuất thân dân gian, nghe nói đều cao giọng hoan hô.
Vân Tang từ nhỏ chỉ ưa tĩnh không ưa động, không mấy thành thạo pháp thuật giao chiến, tự biết mình không phải đối thủ của Xương Phó, nhưng Xương Phó đã có lời mời, nàng cũng không thể từ chối, bằng không sẽ khiến bách tính Hiên Viên kiêu dũng thiện chiến xem thường Thần Nông. Đang lúc do dự, chợt một giọng đàn ông khàn khàn vang lên sau lưng nàng, “Thịnh tình của vương tử phi thật khó khước từ, nhưng theo tập tục Thần Nông, tân nương không được động thủ trong hôn lễ, để tại hạ thay Trưởng vương cơ tiếp mấy chiêu của vương tử phi vậy.”
Xương Phó chỉ muốn kéo dài thời gian, còn đánh nhau với ai mà chẳng vậy, bèn đáp ứng ngay.
Một gã nam tử lưng gù mang mặt nạ khập khiễng bước ra. Mộc Cận từng miêu tả cặn kẽ về gã quái nhân xấu xí dưới trướng Xi Vưu nên Vân Tang thoạt nhìn đã biết ngay y chính là Vũ Sư, trợ thủ đắc lực của Xi Vưu. Nghe nói y thần lực cao cường, xuất thân cũng không tầm thường, vốn là người thuộc Xích Thủy thị, một trong Tứ thế gia, vi phạm gia quy nên bị trục xuất.
Rõ ràng là mới thấy lần đầu, nhưng chẳng rõ tại sao, Vân Tang lại cảm thấy người này quen quen như đã từng gặp gỡ. Nàng ngẩn ra nhìn theo bóng dáng y.
Xương Phó gỡ Nhược Mộc hoa bên mai tóc xuống, búng lên không, một đóa hoa lập tức biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám… chỉ trong nháy mắt đã thành cả một trận mưa hoa, đổ ập về phía Vũ Sư.
Vũ Sư đứng yên bất động, mây trắng lững lờ bốc lên từ đỉnh đầu y, từng đám trôi bồng bềnh giữa đại điện, rồi mưa đổ xuống thành hàng như một bức rèm châu lóng lánh buông trước mặt Vũ Sư, chặn đứng cơn mưa hoa kia lại, những đóa hoa đỏ rực chạm phải rèm châu, liền tan ra theo làn nước.
Tuy Vũ Sư bộ dạng xấu xí nhưng pháp thuật lại đẹp mắt vô cùng, mây tụ mây tan, mưa đổ mưa tạnh, tiêu sái tùy ý, phối hợp với một trời hoa đỏ của Xương Phó, thật chẳng khác nào bức Giang Nam xuân vũ đồ, những kẻ đứng bên quan sát chẳng hề thấy gì hung hiểm, chỉ thấy ngây ngất cả người.
Di Bành nhìn cảnh gió thổi mưa bay, hoa rơi phấp phới trước điện, quay sang cười bảo A Hành: “Phụ vương đã cau mày khó chịu rồi đấy, muội trì hoãn được một chốc, không trì hoãn được cả đời đâu.”
“Tuy hồ ly giảo hoạt, nhưng thể nào cũng có tay thợ săn bắt được nó.”
Di Bành thoáng sững người, đoạn lại bật cười: “Đã tra ra được lai lịch của nó, hẳn cũng nên biết những tay thợ săn tìm thấy nó đều đã chui vào bụng nó hết rồi.”
A Hành chỉ cười nhạt.
Di Bành nói tiếp: “Để ta nghĩ xem nào, muội đang ở đây, vậy kẻ nào đi tìm đồ con hoang kia giúp muội. Dưới gầm trời này cũng chẳng có mấy kẻ dám đối đầu với Hồ vương đâu nhỉ. Phụ vương có mời Xi Vưu tới tham dự hôn lễ, cả Vũ Sư cũng tới đây rồi mà Xi Vưu vẫn bặt tăm, lẽ nào hắn chính là thợ săn của muội?”
“Huynh đoán đúng đấy!” A Hành cười nhạt, “Chuyện gì huynh cũng tường tận cả, biết thừa chỉ cần nắm được chứng cứ là có thể tuyên án tử cả nhà ta, nhưng lại chẳng có cách nào chứng thực được, chắc bứt rứt lắm nhỉ?”
Di Bành giận tái mặt, âm trầm đáp: “Ăn miếng trả miếng thôi, nếu ta giết đồ con hoang kia, muội cũng chẳng có cách nào chứng minh là ta làm. Nói cho muội hay, ta đã biết nó là con của Xi Vưu, sao có thể không tính đến hắn? Ta đã bày sẵn trận pháp đợi đại giá Xi Vưu rồi, muội cứ chờ mà nhặt xác tên gian phu và đứa con hoang đó đi!”
A Hành xanh mặt, chỉ biết cắn chặt môi, cố trấn tĩnh.
Xương Phó và Vũ Sư tỷ đấu mãi vẫn chưa phân thắng bại, đột nhiên Hoàng Đế hạ lệnh: “Dừng tay cả đi!” Ông nhìn Xương Phó, mỉm cười bảo: “Đã là tỷ thí để kết giao bằng hữu, điểm tới thì nên dừng thôi.”
Tuy Hoàng Đế tươi cười hòa nhã nhưng giọng điệu vẫn không giấu được vẻ uy nghiêm kiên quyết. Xương Phó áy náy lắc đầu với A Hành, tỏ ý đã tận lực.
Hoàng Đế quay sang lệnh tùy tòng ban thưởng cho Vũ Sư.
Vân Tang cũng mềm mỏng góp lời: “Vũ Sư đã thay Vân Tang nghênh chiến, Vân Tang có chút phần thưởng muốn ban cho gã.” Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn ả thị tỳ bên cạnh, ả thị tỳ bị bất ngờ, đành đưa chiếc hộp trong tay cho Vân Tang.
Vũ Sư bước lên trước, quỳ xuống tạ ơn rồi đứng dậy nhận lấy phần thưởng, nào ngờ Vân Tang thình lình giơ tay giật phăng mặt nạ của y xuống.
“Á…” Tiếng kêu kinh hoàng vang khắp đại điện, mấy ả thị nữ đứng gần đó hoảng hốt hét ầm lên rồi ngất xỉu.
Chỉ thấy gương mặt đó đã bị hắt độc thủy, máu thịt lẫn lộn, chằng chịt sẹo ngang sẹo dọc, trông còn khủng khiếp hơn mặt quỷ. Vũ Sư luống cuống lấy tay áo che mặt, quỳ sụp xuống đất, tựa hồ hổ thẹn đến nỗi chẳng dám ngẩng lên.
Vân Tang cầm mặt nạ đứng ngây ra, vẻ mặt bần thần như vừa đánh mất thứ gì, lát sau mới đưa trả lại Vũ Sư, “Xin lỗi, ta, ta không biết mặt ngươi… bị thương.” Nàng thầm trách mình lỗ mãng, Xi Vưu tinh minh nhường ấy, sau khi bật tăm mấy năm, thần lực lại càng cao thâm khó lường, các ngón huyễn thuật đều không thể qua được mắt hắn, nếu Vũ Sư là do kẻ khác đóng giả, lẽ nào Xi Vưu chẳng nhận ra?
Vũ Sư nhận lấy mặt nạ, vội vã đeo lên, lặng lẽ dập đầu rồi khập khiễng quay về chỗ cũ, tất cả mọi người đều tự động né tránh y, nhất là các nữ tử càng lộ vẻ ghê sợ.
Hoàng Đế nghiêm nghị lệnh cho Tông Bá, quan chủ quản lễ nghi: “Hành lễ!”
Xương Ý và Vân Tang bước đến trước mặt Hoàng Đế và Luy Tổ, chuẩn bị quỳ xuống hành đại lễ. Vân Tang tâm thần hoảng hốt, tuy nàng hiểu rất rõ mọi chuyện đang diễn ra, nhưng chẳng hiểu sao vẫn quyến luyến không nỡ buông bỏ, ánh mắt liếc về phía Vũ Sư. Y còng lưng xuống, khuất sau đám đông, chiếc mặt nạ che lấp hết nét mặt, giữa đại điện đông nghẹt người, ai nấy đều nghển cổ chăm chú theo dõi, chỉ sợ bỏ lỡ hôn lễ long trọng này, riêng mình y cứ cúi gằm mặt, vẻ không quan tâm.
A Hành kinh hồn bạt vía, nôn nóng nhìn ra cửa điện nhưng chẳng thấy bất cứ động tĩnh gì. Xi Vưu, chàng đã cứu được con gái chưa?
“Tiểu muội, hễ đầu gối Vân Tang chạm đất thì đứa con hoang của muội cũng tắt thở đấy.” Giọng Di Bành lạnh lẽo vẳng lại.
“Quỳ!”
Trong tiếng hô vang của Ty Lễ quan, Xương Ý và Vân Tang từ từ quỳ xuống, sắc mặt A Hành cũng dần dần tái đi. Một bên là tính mạng con gái, một bên là an nguy của mẹ và Tứ ca, nàng rõ hơn ai hết, nếu lúc này mình ra tay cứu con gái chính là giúp cho Di Bành đoạt được vương vị, đẩy mẹ và Tứ ca vào hiểm cảnh, nhưng còn tính mạng con gái nàng, tính mạng con nàng…
Di Bành tàn nhẫn giơ mệnh phù của Tiểu Yêu lên, toan bóp nát.
“Không được hành lễ!” A Hành thét lên.
Di Bành mỉm cười, trong cuộc cờ sinh tử này, cuối cùng hắn đã thắng.
Hoàng Đế xưa nay vẫn điềm đạm, mừng giận không lộ ra mặt, vậy mà giờ cũng lộ vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn A Hành: “Nếu con không đưa ra được một lý do hợp lý thì dù là Cao Tân vương phi, ta cũng phải yêu cầu Thiếu Hạo giải thích, tại sao lại ngăn cản hôn lễ của Hiên Viên tộc.”
A Hành nhìn mẹ và anh trai, nước mắt ân hận ầng ậng trên mi, nhưng tình hình trước mắt đành đi bước nào hay bước nấy, phải cứu con gái cái đã, “Thực ra, Tiểu Yêu là… Xi Vưu, Xi Vưu…”
Xương Ý lắc đầu nhìn A Hành. Phút kinh ngạc ban đầu qua đi, y lại mỉm cười, như đang an ủi A Hành: Không sao đâu! Dù muội làm gì đi nữa, ta cũng sẽ giúp đỡ muội, ai bảo muội là muội muội duy nhất của ta?
Di Bành cũng đang cười hí hửng, một khi cuộc hôn nhân giữa Hiên Viên và Thần Nông bị hủy, A Hành sẽ bị Cao Tân tước phong hiệu, Luy Tổ cũng sẽ bị truất phế, Xương Ý mất đi chỗ dựa thì chỉ còn là một gã thư sinh tinh thông mấy môn cầm kỳ thi họa vô dụng mà thôi.
Hoàng Đế bực bội hỏi: “Rốt cuộc con muốn nói gì nào?”
Di Bành cười đắc ý, vận linh lực nói lớn: “Mọi người yên lặng nghe xem Hiên Viên Bạt định nói gì.” Đồng thời, hắn giơ mệnh phù của Tiểu Yêu lên, hạ giọng cảnh cáo A Hành: “Đừng hòng kéo dài thời gian, ta đếm đến ba, nếu muội còn không nói, ta sẽ…”
A Hành lau khô nước mắt, bước lên mấy bước, trước ánh mắt của mọi người trong đại điện, nàng chẳng hề thấy hổ thẹn về mối tình với Xi Vưu, thậm chí nàng còn rất kiêu hãnh vì người mình yêu chính là Xi Vưu! Nàng chỉ cảm thấy áy náy với mẹ và anh trai mình. Hôm nay, nếu phải công bố sự thật này trước mặt mọi người, nàng muốn ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang tuyên bố với cả đại hoang, người nàng yêu là Xi Vưu, Tiểu Yêu là con gái của nàng và hắn!
Xi Vưu nấp trên xà nhà trong đại điện, lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên dưới.
Hắn có bị thương chút đỉnh vì trận pháp đối phương giăng sẵn, nhưng Cửu vĩ hồ còn bị thương nặng hơn.
Khi hắn đưa Tiểu Yêu về, vừa đúng lúc Xương Ý đang thay mặt Thanh Dương dắt Vân Tang tới trước mặt Hoàng Đế và Luy Tổ, nhưng hắn không gọi A Hành mà lặng lẽ náu mình, đợi A Hành thừa nhận tình cảm với mình trước mặt mọi người. Có điều, thấy A Hành dưới sự bức bách của Di Bành, một mình đối diện với ánh mắt tò mò xen lẫn nghi hoặc của mọi người, như thể đối diện với tất cả những phán xét và trừng phạt. Xi Vưu lại chẳng còn lòng dạ nào nấp trên xà nhà nữa, bèn nhảy xuống chạy về phía A Hành.
Ngay lập tức, đám thị vệ hốt hoảng xông ra ngăn Xi Vưu lại, mười mấy vị thần tướng xúm lấy quanh Hoàng Đế, bảo vệ nghiêm mật.
Bốn mắt giao nhau giữa trùng trùng ánh đao bóng kiếm, A Hành và Xi Vưu chỉ nhìn nhau không nói.
“Mẹ!” Giọng nói trong trẻo của Tiểu Yêu chợt vang lên.
Chuyên Húc và Tiểu Yêu nắm tay nhau bước đến, tay vung vẩy một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt mượt như nhung, ngươi đập ta, ta đánh ngươi.
A Hành nhũn người ra, quỵ xuống đất, vừa cười vừa khóc. Từ đầu đến cuối, chỉ mình Xương Phó hiểu được những kinh hồn bạt vía mà nàng phải nếm trải vỏn vẹn trong nửa ngày ngắn ngủi này, bèn đỡ lấy nàng, khẽ khuyên nhủ: “Muội ra với Tiểu Yêu đi, chỗ này cứ để cho ta, ta sẽ ứng phó với phụ vương.”
A Hành siết chặt tay chị dâu, chạy như bay đến ôm chầm lấy Tiểu Yêu.
Hoàng Đế xua tay lệnh cho tất cả thị vệ lui xuống. Xi Vưu tỏ vẻ tán thưởng trước sự can đảm của Hoàng Đế, sải bước sấn tới trước mặt ông ta: “Ông không sợ hôm nay tôi tới lấy đầu ông sao?”
Hoàng Đế cười: “Ngươi là nam nhi Cửu Lê tộc, hẳn phải hiểu rõ hơn ta, bất luận là ân oán sâu dày tới đâu, kết oán trên chiến trường thì phải dùng đao kiếm và máu tươi trên chiến trường mà giải quyết, nơi này là hôn lễ, chỉ dùng rượu ngon và ca múa khoản đãi khách quý bốn phương thôi.” Nói đoạn, Hoàng Đế chìa tay mời Xi Vưu ngồi xuống ngay cạnh mình.
Xi Vưu cũng cười thoải mái, ngồi xuống cạnh Hoàng Đế thản nhiên như không, tựa hồ khi nãy chưa từng trông thấy vô số cao thủ đệ nhất của Thần tộc nấp quanh bảo vệ Hoàng Đế.
Hai người bọn họ, kẻ dám mời, người dám ngồi, khiến kết thảy anh hùng đại hoang đều phải tự vấn xem liệu mình có can đảm đó hay không, đáp án khiến bọn họ càng thêm bội phục Xi Vưu và Hoàng Đế.
Di Bành thất thần đứng ngây ra, không sao tin nổi tình thế lại xoay chuyển đột ngột, thời cơ nắm chắc trong tay mà vẫn hỏng việc.
Hoàng Đế không vui, hỏi: “Giữa hôn lễ của Thanh Dương, con nói này nói nọ, rốt cuộc muốn làm gì hả?” Đoạn lại ngó quanh tìm A Hành, “Hành nhi đâu rồi? Chẳng phải vừa nãy nó còn làm loạn ở đây sao?”
Xương Phó đỡ lời: “Tiểu muội đột ngột phát hiện Xi Vưu nấp trong đại điện, sợ lỡ như hắn đối với phụ vương… lại không dám nói thẳng ra… trong lúc nguy cấp, đành giở ra hạ sách này.” Xương Phó nói câu này cũng như không, nhưng Hoàng Đế là người thông minh nhất mực, một câu này cũng đủ rồi. Tâm tư kẻ thông minh vô cùng phức tạp, tự mình cũng sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình.
Di Bành liền mượn thang xuống tường, “Nhi thần cũng thấy Xi Vưu lẻn vào đại điện, chẳng rõ hắn định làm gì, nhi thần không dám tùy tiện làm loạn, sợ ảnh hưởng đến mối thông gia giữa Hiên Viên và Thần Nông… Dù sao Xi Vưu cũng là Đại tướng quân Thần Nông…”
“Quỳ!”
Dưới sự dìu đỡ của thị nữ, Vân Tang bắt đầu hành lễ cùng Xương Ý.
Lễ tiết vô cùng rườm rà, nhưng cũng chính vì rườm rà nên lại càng toát ra vẻ long trọng và trang nghiêm, nhất là đến một lạy sau cùng, chiêng trống chợt trỗi lên, hoa bay ngập trời, mọi người đồng thanh chúc mừng, khiến người ta cảm giác như cả thiên hạ cùng chân thành chúc phúc cho cuộc hôn nhân này vậy. Xi Vưu không khỏi có phần hoảng hốt, trong mắt hắn, những lễ tiết này thực là nhàm chán vô vị, nhưng đối với kẻ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đó như A Hành, nhất định là rất quan trọng, có lẽ nàng vẫn luôn muốn được như vậy, tiếc rằng hắn mãi mãi không thể cho nàng.
Sau khi đại lễ hoàn tất, sứ thần các tộc lần lượt dâng lễ vật lên, ai nấy đều hiểu ý nghĩa của cuộc hôn nhân này nên tặng phẩm cũng rất hậu hĩnh, ra sức lấy lòng Thanh Dương.
Có kẻ tặng thần khí, kẻ tặng bí bảo, thậm chí có người còn cắt đất dâng tặng… Hoàng Đế mừng rỡ vô cùng, quả nhiên mọi chuyện đều như ông ta dự tính, kết mối thông gia với Thần Nông có thể quy tụ lòng người trong thiên hạ, tất nhiên, vẫn còn những kẻ cứng đầu cứng cổ, trừ Xi Vưu, Hậu Thổ, Chúc Dung, Cộng Công ra, những tên khác đều không đáng bận tâm.
Trong khoảnh khắc, cả đại điện từ ngoài vào trong chợt ắng lặng hẳn đi, rồi im phắc như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân “cộp, cộp” nặng nề vang lên, hết thảy mọi người đều đổ dồn mắt ra ngoài điện.
Trong ánh sáng chói mắt, một bóng người vận khôi giáp, toàn thân trùng trùng linh khí, xuất hiện ngay cửa điện, hiên ngang tiến vào như đem theo cả trời hào quang rực rỡ, anh vũ bức nhân, là Hậu Thổ.
Hậu Thổ thong dong bước vào, cả đại điện đông nghịt người là người, vậy mà chỉ nghe tiếng bước chân hắn cồm cộp gõ lên nền đá, từng bước từng bước chân vang vọng trong đại điện, tựa hồ chiến mã hí vang, giáo vàng giao kích, khiến người ta run rẩy cả lên.
Hậu Thổ đứng bên dưới hiên ngang ngước mắt nhìn Hoàng Đế, trao một cuốn lụa trắng cho lễ quan, đoạn tâu lên Hoàng Đế: “Tôi tới dâng lễ vật.”
Lễ quan vừa nhìn lướt qua cuốn lụa trắng, cánh tay chợt run bắn lên, suýt nữa cầm không vững.
Là chiến thư gây hấn ư? Muốn tuyên chiến à?
Mọi người căng thẳng đổ dồn mắt về phía Lễ quan, nhưng ông ta lắp bắp mãi không thốt nổi nên lời. Tông Bá liền bước ra cầm lấy cuốn lụa, vừa nhìn qua, tay cũng bắt đầu run lên. Hoàng Đế thấy vậy lại càng không vui, cau mày toan khiển trách thì Tông Bá đã quỳ xuống, cao giọng hô vang: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mùng bệ hạ! Hậu Thổ đại nhân đã dâng tám vạn tướng sĩ dưới trướng làm lễ vật.” Câu này ý là Hậu Thổ đã xuất lĩnh tất cả quân lính đầu hàng.
Hoàng Đế nhất thời không kiềm chế được, giật nảy mình vì kích động nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay, rảo bước tiến về phía Hậu Thổ, xá dài một cái, “Người báo đáp ta như quốc sĩ, ta cũng sẽ đãi ngươi như quốc sĩ, lời này có thiên hạ làm chứng, nếu dám làm trái, người người khinh khi!”
Hậu Thổ vẫn thản nhiên chẳng lộ vẻ gì, chỉ quỳ một gối trước mặt Hoàng Đế, tỏ ý thuần phục.
Hoàng Đế giơ hai tay nâng Hậu Thổ đứng dậy, nắm tay gã đi về phía vương tọa, mấy ả thị nữ nhanh nhảu đã bê ngay một chiếc ghế danh dự ra đặt cạnh, cơ hồ ngang bằng với vương tọa.
Trước tình cảnh đó, anh hùng bốn bể cũng lần lượt quỳ xuống, đồng thanh chúc mừng.
Nhìn anh hùng thiên hạ lũ lượt quỳ gối dưới chân mình, Hoàng Đế không nén nổi tiếng cười sảng khoái.
Chỉ riêng một mình Xi Vưu vẫn ngồi trơ trơ bất động, khoanh tay lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, bóng dáng hắn nổi bật lên giữa một rừng người quỳ bái, kỳ quặc vô cùng. Hoàng Đế nhìn hắn, thành khẩn nói: “Trên Hiên Viên điện luôn luôn để trống một chỗ cho Tướng quân.”
Xi Vưu nghe nói bật cười, sải bước đi thẳng ra ngoài: “Hiên Viên có đối đãi tốt đến mấy chăng nữa, cũng không có một Du Võng coi ta như huynh đệ, tuy y đã chết nhưng ta vẫn còn sống, ta sẽ thực hiện di nguyện của y, thay y quét sạch quân Hiên Viên ra khỏi bờ cõi Thần Nông!”
Giọng hắn sang sảng, như ánh chiếu cả càn khôn, soi rọi hết nhật nguyệt, khiến đám người Thần Nông quỳ gối quy hàng không khỏi hổ thẹn, nhưng chúng chẳng lấy thế để tự ngẫm mình, ngược lại còn oán trách tên cầm thú kia thật không hiểu thời thế, đua nhau xì xào chửi rủa Xi Vưu. Trái lại, Hậu Thổ ngồi trên ngai cao nhất tuy vẫn giữ vẻ thản nhiên lạnh lùng, nhưng lại đăm đăm nhìn theo hút bóng Xi Vưu, mượn ánh mắt tiễn hắn ra tận cửa điện.
Hoàng Đế cố nén nỗi thất vọng trong lòng, mỉm cười gật đầu với Lễ quan, Lễ quan liền ra lệnh tấu nhạc ban yến, tức thời cả đại điện tưng bừng náo nhiệt cả lên, múa ca rộn rã, yến tiệc linh đình, xôn xao tiếng cười tiếng nói.
Thấy Xi Vưu đi khỏi, A Hành vội bế Tiểu Yêu đuổi theo, nhưng không dám hiện thân, mãi đến khi ra ngoài cung mới cất tiếng gọi.
A Hành đặt Tiểu Yêu xuống đất: “Con nhớ lời ta dặn chưa?”
Tiểu Yêu liền hớn hở chạy về phía Xi Vưu, ôm chầm lấy chân hắn: “Con tạ ơn thúc thúc.”
Xi Vưu cứng người lại, một thoáng sau mới cúi xuống, chẳng đợi hắn kịp phản ứng, Tiểu Yêu đã giơ tay ôm lấy cổ hắn, thơm má trái hắn một cái, lại quay sang thơm má phải một cái nữa, đoạn bật cười khanh khách, vùi đầu vào lòng Xi Vưu.
Xi Vưu bất giác vòng tay ôm lấy Tiểu Yêu, chỉ thấy hào tình vạn trượng, nhu tình quyến luyến cùng lúc trào lên trong lòng, hắn chăm chú nhìn A Hành, “Rốt cuộc là vì sao?” Trên núi Cửu Lê, nàng đã tự tay cất một mái nhà cho hắn, chính miệng hứa sẽ mau chóng rời khỏi Thiếu Hạo, nhưng đợi đến khi hắn tỉnh lại, nàng lại nói điện Thừa n tình khó dứt, còn sinh con gái cho Thiếu Hạo. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chẳng hiểu nguyên do vì sao cả, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là A Hành có tình cảm với Thiếu Hạo mà thôi.
Xi Vưu trao Tiểu Yêu cho A Hành, “Nếu Tiểu Yêu là con ta, ta nhất định là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này.” A Hành định đón lấy Tiểu Yêu, nào ngờ Xi Vưu một tay bồng Tiểu Yêu, tay kia nắm chặt lấy nàng, “Đi với ta đi!”
A Hành bị Xi Vưu nắm chặt, đau buốt đến tận xương. Hắn một tay ôm con gái, một tay nắm tay nàng, cả nhà ba người ở bên nhau. Chỉ cần khẽ lật tay lại thôi, nàng sẽ có thể nắm lấy tay hắn, theo hắn tiêu dao khắp trời cao đất rộng.
Nàng cầm lòng không đậu, toan nắm chặt lấy tay Xi Vưu.
Đột nhiên, trên bầu trời chợt vút lên những đốm pháo hoa mừng đại lễ, sáng rực cả Hiên Viên thành, cũng đồng thời thức tỉnh A Hành.
Trong Hiên Viên thành còn mẹ và anh trai nàng! Từ lâu, giữa hai người bọn họ đã tồn tại một lằn ranh không cách gì vượt qua nổi do Du Võng và Thanh Dương vạch ra!
Nàng giật tay lại, cau mày: “Giờ ta đã là Cao Tân vương phi rồi, tướng quân hãy quên ta đi!”
Trong một khoảnh khắc, Xi Vưu đã cảm nhận được rõ rệt tâm ý của nàng, thậm chí còn cảm thấy tình ý triền miên vương vấn nơi đầu ngón tay nàng, nhưng đúng lúc hắn ngỡ rằng nàng sẽ nguyện ý theo hắn tới tận nơi góc biển chân trời, bên nhau đến bạc đầu, thì nàng lại nhớ tới Thiếu Hạo, lập tức trở mặt lạnh lùng ngay.
Thì ra, mọi thứ chỉ là ảo giác!
Xi Vưu buông tay ra, A Hành ẵm lấy Tiểu Yêu, cúi đầu bảo bé: “Từ biệt thúc thúc đi con.”
Tiểu Yêu tươi cười vẫy tay, “Thúc thúc, lên đường bình an nhé.”
Xi Vưu đăm đắm nhìn A Hành, trong khi nàng không chịu nhìn hắn thêm một lần nào nữa, đoạn lắc đầu, ngửa cổ cười thảm một tiếng, cưỡi Tiêu Dao đi thẳng.
Tiểu Yêu nhìn theo bóng Xi Vưu cưỡi trên lưng Tiêu Dao, áo đỏ phấp phới, phong thái lẫm liệt, xán lạn như ráng sớm, vun vút tựa chớp lóe, bé không khỏi ước ao: “Yêu Yêu cũng muốn cưỡi chim lớn.”
A Hành áp mặt vào trán Tiểu Yêu, hồi lâu vẫn đứng yên bất động, nước mắt lã chã nhỏ xuống mặt bé. Tiểu Yêu đưa tay lau nước mắt cho mẹ, ngoan ngoãn thủ thỉ: “Mẹ đừng khóc, Yêu Yêu không cưỡi chim lớn nữa đâu.”

