Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 08 - Phần 2

Tôi nắm chắc cây chổi
rồi đập thẳng vào mặt Lê Tiếu San. “Phịch” một tiếng, cán chổi gãy làm đôi còn
cô ta thì ngã lăn ra đất. Đầu cũng bắt đầu chảy máu.

Tôi vô cùng sợ hãi liền
bước lùi lại phía sau, rồi cắm đầu chạy một mạch.

Trước đây tôi và Tiêu
Hàn Ý đã từng đếm thử, mỗi tầng có mười ba bậc thang. Tôi còn nói với anh ta
rằng, mười ba không phải là con số may mắn. Tôi ghét con số này cũng vì trước
kia, khi còn ở trong đội nhạc của Nguyễn Thất, họ cũng gọi tôi là “Thập Tam”.

Mười ba bậc thang, chỉ
có mười ba bậc thang, sao lại lạnh lẽo và dài đến vậy? Tôi không biết mình khụy
ngã bao lần, đầu gối cũng bị trầy xước, khuỷu tay bật máu, tôi chỉ cắm cúi
chạy, cũng chẳng biết cô ta đã chết hay chưa. Xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy
mà tôi lại hèn nhát chạy trốn. Tôi vẫn luôn không chút bản lĩnh, không chút can
đảm, gặp chuyện gì cũng luôn trốn chạy. Bây giờ như thế. Hai năm trước cũng
thế.

Hồi cấp ba, năm ấy tôi
mười tám tuổi. Trong khi các học sinh khác đều vật lộn với thi cử thì chỉ mình
tôi là không có hứng thú học hành.

Vì Tần Niệm đã thi đỗ
Đại học Bắc Kinh.

Lúc đi, Tần Niệm xin tôi
số điện thoại, tôi vui sướng lấy một tờ giấy nhớ màu hồng, tỉ mỉ dùng bút nước
mực đen viết từng con số. Chỉ có mười một con số, thế mà tôi viết đi viết lại
không biết bao lần.

Tôi đợi điện thoại của
Tần Niệm từng giây từng phút. Xuân qua hạ đến, từ lần gặp gỡ đầu tiên trong
rừng hoa đào nở rộ rồi đến lúc hoa đã tàn, những chiếc lá xanh cũng trở nên
vàng úa rồi rơi đầy trên nền đất, đến tận mùa đông, những bông tuyết trắng xóa
bao phủ hết tất cả, lá khô mục rữa trong lòng tuyết, hòa vào với đất, thế mà
tôi vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Tần Niệm.

Tôi giống như những hạt
cát, vụn vỡ, không nói chuyện với ai, suốt ngày giam mình trong phòng viết viết
vẽ vẽ. Giấy trắng, mực đen, tất cả đều dùng để viết tên anh.

“Con điên rồi sao? Tần
Niệm có gì tốt đẹp mà khiến con yêu sống yêu chết như vậy chứ!” Mẹ tôi tức giận
xé nát những tờ giấy trên bàn.

“Tần Niệm tốt hay không
thì liên quan gì đến mọi người? Mọi người cũng không cần phải biết tại sao con
lại thích anh ấy!” Tôi không điên, chỉ là mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.

Nhìn những mẩu giấy vụn
ngập phòng, tôi ngỡ những bông tuyết bên ngoài kia đã rơi vào phòng mình. Tôi
chạy ra ngoài ngắm những bông tuyết trắng trời. Chúng đều lạnh như nhau, đúng
là tuyết đã bay vào phòng tôi rồi.

Tôi cắt động mạch, nhìn
những giọt máu ứa ra xối xả rồi hòa vào lớp tuyết dày cộm trên mặt đất. Khi
được Tiêu Hàn Ý bế đến bệnh viện, tôi không hề khóc, bố đã giáng cho tôi một
cái bạt tai rồi cắt đứt quan hệ cha con. Tôi vẫn cười.

Cổ tay tôi có vết sẹo
rất dài như có một con rắn đã chết đang bám vào đó, không thể xóa được. Đó
chính là vết tích mà Tần Niệm đã để lại cho tôi. Tần Niệm không có gì tốt đẹp,
nhưng tôi thích anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi không thích ai mà cũng chẳng có ai
ưa tôi. Ngay cả bố cũng ghét tôi.

Tần Niệm chính là người
đầu tiên tôi thích.

Trong hai năm, tôi đã
viết cho anh biết bao nhiêu bức thư cho dù không lần nào được hồi đáp. Tôi không
bỏ cuộc, bởi ít nhất cũng có một người lắng nghe lời tôi nói. Trước đó, tôi
chưa từng dũng cảm, chưa từng mỉm cười, chưa từng mở lòng với ai, ngay cả một
người để trò chuyện, tôi cũng không có. Tôi yêu đến mức có thể chết vì anh, chỉ
vì Tần Niệm có đôi mắt màu hổ phách. Chỉ có nhìn vào đôi mắt ấy, tôi mới thấy
mình đang mỉm cười. Không ai biết được điều đó, họ sẽ không thể hiểu được, phải
sống cô đơn trong quãng thời gian dài mười bảy năm ấy thì một người như thế
xuất hiện sẽ mang lại ý nghĩa gì. Giống như một kẻ sắp chết khát trên sa mạc,
chỉ cần một cốc nước còn ý nghĩa hơn trăm lượng vàng. Nếu ai chưa từng sống
cuộc sống héo hon thì sẽ chẳng thể hiểu được.

Tôi đeo chiếc vòng tay
rất to để che đi vết sẹo đó rồi lén bỏ nhà ra đi, tôi không mang theo bất cứ
thứ gì, trong ba lô chỉ có những cuốn sách và đĩa CD mà tôi yêu thích.

Mùa xuân ở phương bắc ẩm
ướt, se lạnh khiến người ta khó thở. Nước đọng trên mặt đường ngấm vào giày
khiến chân tôi lạnh buốt. Tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác bằng vải nhung màu trắng
mỏng manh, ngồi bên vệ đường tháo giày, bàn chân đau buốt như sắp bật máu. Vết
sẹo xấu xí trên tay tôi như vết cứa ngang tim. Nó đã bắt đầu đóng vảy nhưng bên
trong vẫn còn ứa mủ. Tôi nghĩ, vết sẹo này sẽ không thể lành được.

Khi tôi không còn biết
nơi nào để đi thì Nguyễn Thất xuất hiện: “Nếu em không ngại thì có thể đến làm
ca sĩ chính trong ban nhạc của anh. Giọng em rất hay.”

Ban nhạc của Nguyễn Thất
có một cái tên nghe rất kêu – Black. Anh ta là nhóm trưởng của ban nhạc.

Hồi đó tôi còn nhỏ, cũng
ít kinh nghiệm sống nên rất dễ tin người. Nguyễn Thất không chỉ cho tôi tiền mà
còn nhiệt tình thuê phòng giúp tôi, vậy nên tôi cứ tưởng rằng anh ta là người
tốt. Khi tôi với Nguyễn Thất nói chuyện về âm nhạc, anh ta đã xúc động nói
rằng: “Đối với những kẻ súc sinh và vô dụng thì thà xì hơi còn hơn là đánh đàn
cho chúng nghe”.

Con người ta có lúc cũng
thật lạ, có thể tin tưởng một người chỉ vì đồng cảm một câu nói của họ. Tôi đã
nghĩ rằng cuối cùng cũng có người hiểu mình.

Ban nhạc có tất cả sáu
người. Chúng tôi thuê một căn phòng tồi tàn ven thành phố để ở. Cuộc sống chật
vật, ngày nào chúng tôi cũng phải đi diễn nhưng tiền kiếm được cũng chẳng đủ
tiêu. Nguyễn Thất bèn giới thiệu tôi đến làm thêm ở một quán bar.

Mặc những bộ đồ hở hang
uốn éo trên sân khấu cho lũ đàn ông bên dưới hau háu chiêm ngưỡng, tôi thực sự
không chịu nổi. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày cắn
răng làm những động tác lẳng lơ đó. Dần dần tôi cũng quen, dù phải múa những
động tác quyến rũ như thế nào thì tôi cũng chẳng có cảm giác gì. Tôi trở nên
sống vật vờ như một cái xác không hồn.

Nhưng tôi làm gì còn lựa
chọn nào khác. Tôi không còn mặt mũi nào để về nhà. Con đường này là tôi đã
chọn. Tôi đã hủy hoại bản thân thì chỉ còn cách đi tiếp. Nhiều lần tôi bị những
vị khách đểu cáng ép uống rượu đến nỗi suýt nữa thì mất thân. May mà lúc đó
Nguyễn Thất xuất hiện. Anh ta cứu tôi, chăm sóc tôi, khiến tôi thật sự cảm
kích.

Một buổi tối khi diễn
xong, Nguyễn Thất nói anh ta có một người bạn rất thích nghe tôi hát, thấy tôi
múa đẹp nên muốn làm quen với tôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu có người thưởng
thức, thì tiền cát xê cho ban nhạc chắc chắn sẽ cao hơn, tôi cũng không cần đến
quán bar làm việc nữa. Thế là tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta.

Trong một phòng nhỏ của
quán bar, một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt
thân thiện nhìn một lượt từ trên xuống dưới. “Cô em được đấy. Chả trách ông Ngũ
cũng phải chấm.”

“Chấm” là ý gì? Tôi mơ
hồ dự cảm những điều không lành, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Người phụ nữ kéo tay tôi
đến ngồi cạnh rồi đưa cho tôi một cốc nước. Tôi không dám uống, bà ta nhanh
chóng nhận ra sự lo lắng của tôi nên lại đẩy cốc nước lần nữa, nói: “Đừng lo.
Chị không phải người xấu”.

Ngày đó tôi thật ngốc
nghếch, không lường được hết tâm địa đen tối của con người. Người lạ đưa nước
cho cũng uống. Uống có một ngụm thì cảm thấy người choáng váng rồi toàn thân
mềm nhũn. “Thập Tam, em biết những gì?”

Bà ta kéo tay tôi, tôi
cảm thấy có luồng hơi nóng cuộn lên suýt nữa thì bỏng da. Nhưng đến chút sức
lực để rút cánh tay lại tôi cũng không có. Tôi ngồi tựa vào sô pha, mọi vật
trước mắt hiện lên như ảo ảnh.

Nguyễn Thất trả lời
thay: “Con nhỏ này không biết gì đâu. Tỉnh dậy là bỏ chạy ngay đó”.

“Vậy phải để cho nó cơ
hội học hỏi. Làm thế nào thì cậu biết rồi đấy. Nếu làm tốt chuyện này thì cậu
cũng không thiệt đâu.”

Tôi mơ màng bị Nguyễn
Thất đưa sang một căn phòng khác, quần áo cũng bị lột sạch, rất lạnh, tôi muốn
co mình để giữ lại chút hơi ấm. Các ngón tay tê cứng, toàn thân bị trói chặt,
không còn chút sức lực nào.

Tôi cảm thấy trước mắt
mình có ánh sáng phát ra với những âm thanh “tách, tách”, có người đang cười,
có kẻ đang sờ mó cơ thể tôi, hơi thở toàn là mùi khói thuốc, chính là mùi thuốc
Trung Nam Hải, ngửi thấy mùi thuốc này, tôi chỉ muốn nôn. Khi đó tôi không biết
họ đang chụp ảnh, chỉ nghe thấy những âm thanh “tách, tách” giống như tiếng một
con côn trùng đang khoan vào trái tim tôi rồi gặm rả rích từng chút một. Khi
những âm thanh vụn vặt không ngớt dội vào tai, tôi mới biết mình bị lừa. Không
phải họ đối tốt với tôi, mà là lợi dụng tôi để kiếm tiền và hiện tại là muốn
tặng tôi cho một ông chú.

“Chụp ảnh được rồi. Đến
lúc đó nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.”

Quần áo tôi bị xé tả
tơi. Nguyễn Thất lao đến lật ngửa tôi lên. Rồi một tiếng động lớn, cánh cửa mở
tung. Tôi không biết những ai vừa ập vào, chỉ nghe thấy có người nói: “Cô bé
này đáng thương quá!”.

Nghe thấy câu đó, tôi
bỗng khóc òa, là tiếng gào khóc của một đứa trẻ.

Có người đến ôm chặt lấy
tôi, chiếc áo ấm áp bao bọc khiến tôi như trẻ sơ sinh, bàn tay ấm như bàn tay
mẹ hay ru tôi ngủ trong ký ức. Người đó vỗ nhẹ lên lưng tôi, lặp đi lặp lại câu
nói: “Phó Tiểu Mật, đừng sợ, anh đến rồi. Anh đến rồi thì sẽ không còn gì phải
sợ nữa”.

Đó là giọng nói ấm áp
nhất mà tôi được nghe, đó là bờ vai vững vàng nhất mà tôi có thể dựa dẫm. Tất
cả những thứ đó đều thuộc về một cái tên – Tiêu Hàn Ý. Đây là lần thứ hai anh
ấy cứu tôi. Anh ấy giống như một kị sĩ, cho dù tôi phạm tội gì, lưu lạc nơi đâu
thì anh ấy đều băng qua chông gai, kéo tôi ra từ địa ngục trong những thời khắc
nguy cấp nhất.

Nguyễn Thất và đồng bọn
bị dẫn đến đồn công an. Tôi cùng Tiêu Hàn Ý trở về thành phố W.

Tôi không dám về nhà. Bố
mẹ của Tiêu Hàn Ý chăm sóc tôi như người thân trong gia đình. Chuyện vừa xảy
đến với tôi, Tiêu Hàn Ý không kể với bất kỳ ai. Anh ấy luôn động viên tôi, tất
cả đã qua rồi, phải phấn chấn lên và sống một cuộc đời mới.

Từ đó tôi như biến thành
một người khác. Tôi chải đầu gọn gàng, mặc những bộ đồ kín đáo. Tôi thề rằng sẽ
cố gắng làm một đứa trẻ ngoan, không gây phiền nhiễu, không phó mặc cuộc đời.
Tôi tưởng rằng mình có thể quay về thời thiếu nữ thuần khiết, có thể sống cuộc
đời yên ả, nhưng không ngờ rằng hai năm sau, Nguyễn Thất lại đến tìm tôi…

Lại một đêm nữa, tôi tìm
cách trốn chạy, túi xách không biết đã rơi chỗ nào. Trong túi áo tôi chỉ còn
mấy xu lẻ. Tôi muốn gọi điện nhưng không biết phải gọi cho ai. Người đầu tiên
tôi nghĩ đến là Tần Niệm, nhớ đến giọng nói dịu dàng và gương mặt rạng ngời của
anh. Nhưng tôi không có số điện thoại của Tần Niệm. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh
sẽ đến cứu tôi trong lúc khó khăn, vậy mà người đầu tiên tôi nhớ đến vẫn là
anh. Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ? Anh ấy chỉ như một cái bóng ẩn hiện
trong giấc mơ, để tôi cố nắm lấy trong vô vọng. Những trải nghiệm của đời mình,
tôi cũng chưa từng kể với anh. Tần Niệm không thích tôi, tôi có thể lặng lẽ
chôn giấu tình yêu của mình trong trái tim. Nhưng tuyệt đối không thể để anh
căm ghét tôi được. Ai sẽ giúp tôi? Ai sẽ quan tâm đến tôi đây? Tôi thực sự đã
rất cố gắng để làm một cô gái tốt, nhưng ông Trời không cho tôi cơ hội.

Tôi đến bốt điện thoại
công cộng bấm một số điện thoại quen thuộc, nhưng cứ bấm đến số cuối cùng, tôi
lại hốt hoảng dập máy. Cuối cùng vẫn không dám gọi. Trên đời này, nếu ngay cả
bố mẹ cũng không cần, không chấp nhận tôi thì thật sự, tôi chẳng còn gì.

Đầu dây bên kia tút tút
không ngừng, không ai nhận máy. Tôi gọi đi gọi lại mấy lần nhưng đều là những
âm thanh trống rỗng. Lúc dập máy, tôi thấy toàn thân như bị rút hết gân cốt,
mềm nhũn trượt theo lớp cửa kính của bốt điện thoại. Bên tai toàn là ảo giác về
tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát. Tôi ngồi trên nền đá lạnh, không sao khóc
nổi, không sao kiềm chế được cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi.

Chuyến xe buýt cuối cùng
trong ngày. Từng đồng xu một rơi xuống thùng thu phí phát ra thứ âm thanh sắc
lạnh, giòn tan giống như nỗi cô đơn và sự yếu đuối của tôi lúc này.

Hành khách trên xe rất
ít. Một đôi tình nhân ngồi thân mật, kể cho nhau nghe những câu chuyện thường
ngày, chốc chốc lại phát ra tiếng cười hạnh phúc. Tôi co mình trên chiếc ghế ở
hàng cuối cùng. Cho dù không ai nhận ra tôi, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên.

Trạm dừng cuối cùng, tôi
vội vã lao xuống xe, đi men theo con đường. Trước cổng trường học, ánh đèn vàng
nhạt chiếu tấm biển với dòng chữ Trường trung học cao cấp bậc 6. Dòng chữ màu
đen với từng con chữ trôi nổi như những hạt bụi, vừa xa xăm vừa mơ hồ.

Tôi thấy cơ thể mình
lâng lâng, vậy mà chân vẫn bước đi trên mặt đất, những hạt cát và đá đâm vào
lòng bàn chân đau nhói. Cuối cùng, tôi đành ngồi ở bậc thềm trong vườn hoa của
trường.

Ban đêm tĩnh mịch đến
mức khiến người ta sợ hãi. Tôi tự ôm lấy cơ thể mình và mê man thiếp đi. Lúc
tỉnh dậy thì đã là tảng sáng, gió se lạnh, bóng cây in loang lổ trên nền xi
măng. Có lẽ vì ngồi lâu quá nên cổ tôi tê nhức. Tôi đưa tay lên xoa bóp, vừa
ngước lên thì thấy Mục Thần Chi đứng ngay trước mắt.

Anh ta đứng đó, rất rõ
ràng, những sợi tóc rủ xuống vầng trán khẽ lay động, ánh sáng mặt trời cũng phủ
đầy đôi vai, đôi tai anh như những đồ sứ được nhuộm lớp men mỏng, cơ thể như
tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu.

Khoảnh khắc đó, trời đất
như ngừng lại, chỉ còn tôi và anh ta, tôi cũng quên bẵng việc phải dời ánh mắt
đi chỗ khác. Anh ta từ từ dang rộng vòng tay về phía tôi, giống như tỏa ra muôn
ngàn hoa nắng. Tôi không biết phải làm gì, định đứng dậy chạy đi. Nhưng anh ta
đã nhanh tay kéo tôi vào lòng. Mặt tôi áp sát vào lồng ngực anh ta. Giây phút
đầu tiên nghe tiếng tim Mục Thần Chi đập mạnh, tôi chợt òa khóc.

Tôi cứ ngỡ trên đời này
sẽ không còn ai đến tìm mình, không còn ai để ý đến mình nữa. Một tay Mục Thần
Chi vuốt tóc tôi, tay còn lại đan vào các ngón tay tôi rồi nắm chặt. Anh ta
khom lưng thì thầm: “Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh. Được không?”.

Chỉ cần một câu nói dịu
dàng như thế cũng khiến tim người ta đập loạn nhịp. Hơi ấm từ bàn tay và lồng
ngực của anh ta truyền lại khiến tôi thấy an lòng.

“Vẫn còn giận anh hả?”
Mục Thần Chi khom người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3