Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 07 - Phần 2

“Biến ngay!” Tôi hét to
đến mức chính tôi cũng giật mình.

Tay Thiệu Bình Hàm hơi
run nhưng vẫn giúp tôi kéo khóa lên hết, nụ cười có chút gượng gạo. “Nhóc uống
nhầm thuốc à?”

Đúng thế! Đúng là tôi uống
nhầm thuốc, không phải nhầm một viên mà là cả một lọ. Những viên thuốc đắng đầy
ứ trong miệng mà không tìm được chỗ nào để nhổ ra. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có
một câu hỏi, tôi với Tô Na Na sẽ không thể làm bạn bè qua lại sao? Cô ấy là
người bạn duy nhất của tôi. Nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ rơi tôi thì tôi cũng
không biết mình còn đủ mạnh mẽ để mỉn cười nữa không.

“Thiệu Bỉnh Hàm!” Tôi
bỗng ngẩng đầu, gọi với ngữ khí chân thành nhất. Nhưng khi nhìn thấy đôi lúm
đồng tiền của anh ta thì lưỡi tôi như cứng lại. “Khoảng cách giữa sự chiến đấu
đến cùng và cái chết chỉ là một sợi chỉ. Anh ôm tôi như cái thân cây khô khốc
chiến đấu đến cùng thì chẳng bằng tìm một bông hoa đẹp mà gắn bó!”

Thiệu Bỉnh Hàm chậm chạp
cúi đầu xuống rồi lại từ từ ngẩng lên. Đôi mắt hoa đào đã rưng rưng nước. “Bây
giờ, đi đâu cũng gặp các cô gái xinh đẹp. Giống như một biển hoa, mỗi đóa hoa
đều có nét đẹp riêng của mình. Nhưng khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những
cánh hoa lạnh giá. Những người qua đường, họ chỉ nhìn thấy những bông hoa luân
phiên qua tay anh, chứ chẳng ai để ý đến những ngón tay người cầm hoa đang ngày
càng đau buốt. Càng không có ai biết rằng, cô gái anh thích thật ra phải giống
như cái cây, không chỉ đẹp mà còn có sức sống mãnh liệt.”

Nhìn ánh mắt vô tội như
mắt nai của anh ta, những quyết tâm trong lòng tôi đã tan ra thành nước một
cách đáng thương. Thật không ngờ Thiệu Bỉnh Hàm luôn rong chơi trong biển hoa
mà cũng có những nỗi niềm khó xử như thế. Thật tội nghiệp!

Tôi vỗ vai anh ta, thành
tâm nói: “Xin lỗi, không phải em cố ý làm tổn thương anh!”.

Nhưng cái câu: “Nhưng
khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những cánh hoa lạnh giá” sao mà nghe quen
thế nhỉ? Hình như là câu mà Kawabata Yasunari[2] đã từng nói.”

[2] Kawabata Yasunari
(14/06/1899-16/04/1972) là tiểu thuyết gia đầu tiên của Nhật Bản.

“Bộp” một tiếng, gáy tôi
bỗng bị cú vỗ rõ mạnh. Thiệu Bỉnh Hàm cười đến mức chảy cả nước mắt. “Ha ha ha.
Nhóc đáng để anh để mắt tới, đúng không? Nhóc hãy ngoan ngoãn làm cái cây chứ
sao phải coi mình là cọng hành chứ, nhóc đừng tưởng rằng ai cũng thích lấy nhóc
chấm tương ăn nhé!”

Tôi không phải là cọng
hành, mà là củ hành tây. Đến nước mắt cũng phải tự lau, còn bị người ta chế
giễu nữa!

Nhìn nét mặt “Tại cô đa
tình” của anh ta, tôi nghiến răng hét lớn: “Thiệu Bỉnh Hàm! Sao lúc đi ngoài
anh không mang theo thuốc bại não?”.

“Bác sĩ bảo không cần
uống nữa!”, anh ta nhún vai đáp.

“Y tá, cô có thấy tên
bệnh nhân này đáng thương không? Sao có thể tùy tiện cắt thuốc của người ta thế
được?”

“Thuốc thang khan hiếm.
Thuốc của anh đều để dành cho nhóc uống rồi!” Thiệu Bỉnh Hàm lôi tôi ra ngoài.
Chiếc Maybach của anh ta đầy kiêu hãnh đậu sẵn ở cổng trường. Bác tài vừa nhìn
thấy tôi đã tươi cười mở cửa.

“Làm gì thế?” Tôi không
buồn hất tay anh ta ra.

Thiệu Bỉnh Hàm đút tay
vào túi áo, tựa vào cửa xe. “Anh đây đã hy sinh sức khỏe vì nhóc. Nhóc cũng nên
đi ăn cùng anh chứ? Muốn đi cùng nhiều người nữa hay là hai chúng ta đi riêng
nào?”

Đi ăn cùng mọi người
cũng tốt. Tốt nhất là gọi thêm Tô Na Na. “Cho tôi mượn điện thoại của anh một
chút.” Tôi ngửa bàn tay, ngoắc ngoắc ngón cái. Điện thoại của tôi đã hết sạch
pin rồi.

“Cho em mượn cả anh còn
được nữa là.” Thiệu Bỉnh Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào.

Tôi đi ra xa một chút. Tay còn chưa bấm nút gọi thì đã nghe thấy tiếng chuông.
“A lô!” Lúc nghe điện, tôi mới sực nhớ đây không phải điện thoại của mình.

Đầu dây bên kia chắc
sửng sốt lắm. Ba giây sau mới nghe thấy giọng nói buồn bã của một cô gái: “Đưa
điện thoại cho Bính Bính”.

“…” Lại còn Bính Bính[3]
nữa sao? Tôi nhét điện thoại vào tay Thiệu Bỉnh Hàm. “Nghe đi. Có hot girl đang
muốn ăn bánh kìa.”

[3] Bính nghĩ là bánh,
có cùng âm đọc (bỉnh) với từ Bính trong tên gọi Thiệu Bỉnh Hàm.

Thiệu Bỉnh Hàm sững sờ
một chút rồi nheo máy, bực bội trả lời điện thoại: “Em gọi có việc gì?”.

“Bính Bính, đã lâu lắm
rồi anh không tới tìm người ta, người ta nhớ anh mà…” Giọng hot girl chuyển
biến một trăm tám mươi độ, vô cùng nũng nịu.

“Hai người cứ thoải mái
nói chuyện nhé. Bye bye.”

Tôi vừa đi được hai bước
đã bị Thiệu Bỉnh Hàm túm tay giật lại. Anh ta nhún vai, giơ chiếc điện thoại ra
trước mặt tôi nhấn nút tắt cuộc gọi. “Ghen rồi hả? Anh cắt đứt quan hệ với cô
ta từ lâu rồi. Đi ăn cơm thôi.”

“Tôi sẽ tận tâm tận lực
để làm cái cây. Anh đừng hòng biến cái cây thành cọng hành lần nữa nhé. Còn
nữa, anh muốn lấy cọng hành nào chấm tương ăn thì cứ tự nhiên.” Tôi vẫy tay rồi
đi về trạm xe buýt.

Tôi vốn là người thiếu
quyết đoán, cũng chẳng giỏi cự tuyệt người khác nhưng lại là người cởi mở. Tô
Na Na có một danh ngôn: “Phụ nữ như quần áo. Bọn đàn ông thấy có chút hứng thú
là tìm mọi cách để mua cho bằng được. Nhưng mặc vào chẳng được bao lâu lại thay
cái khác. Cũng chẳng quan trọng thời gian mặc nó dài hay ngắn bởi kết cục của
chúng đều như nhau”. Tiêu Hàn Ý là một ví dụ. Tôi quen anh ta từ năm bốn tuổi.
Tình cảm mười mấy năm cũng có thể thay đổi, huống hồ tôi và Thiệu Bỉnh Hàm quen
nhau chưa được bao lâu.

Nửa tiếng sau đã xảy ra
một chuyện khiến tôi tin chắc rằng câu: Từ trước tới nay, người anh hùng đã
được rèn luyện qua bao thử thách, còn những kẻ được nuông chiều từ bé luôn
thiếu bản lĩnh thì khó có thể làm nên nghiệp lớn chính xác là một câu nói răn
đời.

Xuống xe, tôi vào một
siêu thị nhỏ mua đủ lượng sữa chua trong một tuần. Tôi bóc một hộp ra, vừa ăn
vừa đi về nhà.

“Đợi chút đã!” Một giây
trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi vội đưa tay ra chắn, túi đồ trong tay va
vào cửa phát ra những tiếng kêu sột soạt.

Mắt tôi mở to trong ba
giây, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ xem mình nên bước vào hay lùi lại để đợi lượt
thang máy khác.

Cô người mẫu ở tầng dưới
hệt như một con rắn đang quấn lấy cơ thể người đàn ông. Người đàn ông có gương
mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ, đặc biệt là bàn tay đang đặt trên vòng eo của cô
gái. Những ngón tay thon dài mạnh mẽ. Bàn tay như thế xứng đáng là một tác phẩm
nghệ thuật hiếm có trên thế giới.

Người đàn ông ấy chính
là Mục Thần Chi, anh ta đang hôn say đắm một cô gái.

Cô gái tỏ ra bực bội
trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, đôi mắt nhỏ dài trừng lên tức giận. “Không
vào thì đi ra!”

Cô tưởng tôi muốn nhìn
lắm sao? Tôi cũng trừng mắt, lùi lại phía sau một bước.

“Phó tiểu thư! Thật
trùng hợp quá!” Mục Thần Chi tranh thủ nhìn tôi một cái, vui vẻ chào hỏi.

“Ừm. Đúng là trùng hợp
thật!” Người ta đã chào hỏi như thế, hay là tôi cứ vào nhỉ?

Cửa thang máy vừa đóng
lại, tôi đã bắt đầu hối hận với quyết định của mình. Vì anh ta chỉ lịch sự chào
tôi một tiếng rồi lại tiếp tục hoàn thành nốt những việc còn dang dở với cô
người mẫu kia. Chắc kỹ thuật hôn của anh ta phải “Đỉnh” lắm thì cô gái kia mới
phát ra những tiếng rên khe khẽ như thế. Tôi nghe rõ tiếng lưỡi họ quấn lấy
nhau.

Không nhất thiết phải
quyết liệt đến thế chứ, hau người coi tôi là không khí sao? Tôi cúi đầu, tập
trung vào việc ăn nốt hộp sữa chua. Vị chua của sữa lan đến tận tim tôi. Hình
như Mục Thần Chi cũng từng hôn tôi nhưng không phải như thế này, đối tượng của
nụ hôn cũng bị thay đổi.

Thang máy chậm chạp đi
lên. Không gian chật chội trở nên bức bối.

Tinh… Thang máy dừng lại
rồi tiếp tục đi lên. Cảm giác mất trọng lực khiến người ta mệt mỏi, đó là cảm
giác bất an khi đi lên không được mà đi xuống cũng chẳng xong, bị treo lơ lửng
mà không tìm được chốn về.

May mà đến tầng thứ mười
lăm thì họ đi ra. Mục Thần Chi vẫn ôm cô gái, trông hai người cứ như bị dính
keo ấy. Cảnh tượng cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại là Mục Thần Chi
cúi đầu hôn cổ cô gái để lại những vệt đỏ.

Về đến nhà tắm táp xong,
toàn thân rã rời, miệng nhạt thếch, tôi mở máy tính đăng nhập trò chơi.

“Nhận được quà chưa?”,
giọng Mục Thần Chi đủng đỉnh cất lên như mọi khi.

“Gì?” Tôi xỏ dép, lạch
bạch ra mở cửa.

“Xin chào.” Tiểu Hàn – tài
xế của Mục Thần Chi – đứng trước cửa, cầm một hộp quà trên tay.

“Phó tiểu thư. Đây là
quà ông chủ tặng cô.” Tiểu Hàm mỉm cười máy móc sặc mùi nghiệp vụ.

Tôi nói với Mục Thần Chi
qua điện thoại: “Nhận được rồi!”.

“Em mở ra xem có thích
không?”

Chiếc hộp giấy màu hồng
phấn, bên trên thắt nơ hình con bướm. Trong lớp lót lụa trắng là một đôi giày
vải rất đẹp. Đôi giày được làm thủ công, những đường viền trên nền vải trắng
hệt như tranh màu nước. Đi vào chân thật vừa vặn và thoải mái.

“Sao anh biết size giày
của tôi?”

“Đoán thôi.”

“Món quà này tôi không
nhận đâu.” Bây giờ chắc anh ta đang vui vẻ cùng cô người mẫu ở tầng dưới, thế
mà có thời gian gọi điện thoại cho tôi sao? Còn tặng tôi quà là ý gì chứ?

“Thần Chi. Nước tắm em
chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn tắm chung không?” Tôi nghe thấy rõ giọng nói
nũng nịu của cô gái.

“Cạch!” Mục Thần Chi
không thèm nói lời tạm biệt mà cúp máy luôn. Tôi nắm chặt điện thoại, bực bội
đặt đôi giày vào trong hộp rồi ném vào tay Tiểu Hàn.

“Cầm lấy! Mang xuống
tầng dưới mà tặng.”

Tôi đóng cửa “rầm” một
tiếng, hận một nỗi không thể xới tung nền nhà lên được. Nhìn tôi giống đồ chơi
lắm sao? Tại sao ai cũng đem tôi ra bỡn cợt? Các người đi chết hết đi!

Đến tận nửa đêm rồi mà
tôi vẫn không sao chợp nổi mắt. Đầu như bị một bàn tay bóp chặt trong khi điện
thoại thì không ngừng đổ chuông. Là Mục Thần Chi! Tôi dứt khoát tháo pin ra,
nhét điện thoại xuống dưới gối.

“Ting ting ting!” Chuông
cửa reo lên ba hồi. Đồng hồ treo tường điểm đúng ba giờ mười bốn phút.

Tôi dụi mắt đi bật đèn.
Vừa nhìn qua lỗ cửa đã thấy Mục Thần Chi hiên ngang đứng bên ngoài.

“Sao lại tắt điện thoại?
Mở cửa mau! Anh biết em đang đứng ở bên trong.” Trong giọng nói trầm khàn của
anh ta có chút mất kiên nhẫn.

Úi! Anh ta có thể nhìn
xuyên cửa sao?

“Tôi đang ngủ.” Anh là
ai chứ? Chúng ta quen nhau sao? Tại sao tôi phải mở cửa cho anh?

“Em ngủ ở ngoài nhà à?”
Mục Thần Chi cười cười, “Ngoan nào. Mở cửa ra”.

Anh ta đúng là con sói
già đóng bà lão già. Nhưng tôi cũng chẳng phải là dê con ngu ngốc.

“Mục tiên sinh phải
chăng bị mộng du? Anh đến nhầm nơi rồi!” Nếu anh không xuống thì người đẹp ở
tầng dưới lại sốt ruột cho mà xem.

Một khoảng im lặng kéo
dài sau đó. Ánh đèn tự động ngoài lối đi cũng tắt. Chắc anh ta bỏ đi rồi. Nghĩ
vậy nhưng tôi vẫn đứng tựa lưng vào cánh cửa. Mặc dù hơi lạnh nhưng tôi không
muốn trở vào nhà.

Không biết bao lâu sau,
giọng nói trầm ấm của Mục Thần Chi mới lại cất lên: “Anh nhớ em!”. Giọng nói ấy
còn có cả sự mỏi mệt, chán chường. Bên ngoài không có ai. Có lẽ là tôi đã thật
sự hoảng hốt mà sinh ra ảo giác.

Tôi kéo tấm rèm cửa màu
hồng đậm tạo một thứ âm thanh ngân dài. Từ tầng thứ mười sáu có thể nhìn xuống
chỗ để xe. Trong tĩnh mịch, từng hàng xe vẫn ngay ngắn. Dù chúng có màu sắc gì
thì trong đêm cũng chỉ còn là một chấm đen nhỏ, giống như những chú kiến đang
ngủ say sưa.

Chỉ có một chiếc xe vẫn
sáng đèn mà tôi cứ dõi theo mãi. Đến tận khi tôi kéo rèm cửa lại mà nó vẫn
không rời đi.

Hôm sau là Chủ nhật. Tôi
ngủ đến tận trưa mới dậy. Vừa lắp pin điện thoại thì chuông đã reo.

“Chào em!”

“Ừm.”

“Phó tiểu thư! Quà lần
trước em hứa với tôi đến bao giờ thì tặng đây?”

Hôm qua chắc chắn là tôi
mộng du! Cái người này vừa mới tối qua thôi còn hôn hít say đắm một cô gái khác
trước mặt tôi, rồi nửa đêm nửa hôm lại đứng ngoài cửa nói nhớ nhung gì đó, sáng
nay đã xưng hô với tôi đầy xa cách, “Phó tiểu thư”. Nếu không phải tôi mộng du
thì cũng là não anh ta có vấn đề.

“Mục tiên sinh muốn nhận
quà gì?” Hôm đó quả thực là tôi đã thất lễ với anh ta, nhưng ai mà ngờ anh ta
đòi quà thật chứ.

“Anh muốn gì thì em sẽ
tặng anh thứ đó chứ?”

“Trong khả năng cho
phép.”

“Ồ, vậy thì tặng em cho
anh đi.” Mục Thần Chi hình như đang mỉm cười, nhưng giọng nói không hề cợt nhả.

Tim tôi đập mạnh, mặt
cũng ửng hồng. Tôi vội áp tay lên má. “Xin lỗi. Hàng đã bán rồi.”

Mục Thần Chi lại cười,
giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Hả, thế phải làm sao giờ? Những thứ khác anh đều
không cần”.

Anh coi tôi là cái gì
chứ? Bỗng chốc tình cảm, bỗng chốc lạnh nhạt. Bỡn cợt tôi, anh thấy vui lắm
sao?

“Thôi được rồi! Không
trêu em nữa. Đến số 6 đường Tĩnh An, tiệm bánh Ngô Ái mua hai cái quẩy mang đến
công ty cho anh.”

“Hả?” Món quà đơn giản
thế thôi sao? “Hai cái quẩy sao? Lại trêu tôi nữa à?”

“Được rồi! Anh thừa nhận
là anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng nói đầy mê hoặc, giống như một tia sáng
chiếu thẳng vào tim. Không lóa mắt nhưng cũng đủ để người ta ngây dại trong
chốc lát. Loại ánh sáng này cũng rất kì lạ. Lúc lạnh lẽo thì có thể khiến người
ta chết không toàn thây, khi ấm áp lại khiến họ giống như quả khinh khí cầu
được bơm đầy hơi, phiêu du bay thẳng lên trời.

Giây phút này thật đẹp!
Nhưng sẽ kéo dài được bao lâu? Ai biết được Mục Thần Chi lúc nắng lúc mưa thế
nào? Nhưng tâm trạng tôi giờ không tốt. Ở nhà chịu không nổi nên tôi vẫn quyết
định đi. Đây sẽ là lần gặp cuối, đưa quà xong thì sẽ không còn dây dưa gì nữa.

Đây là mùa oi ả nhất
trong năm. Giữa trưa nắng, mặt đường nóng bỏng như có lớp sóng ngầm đang sôi
trào bên dưới. Hàng cây ngô đồng hai bên đường với những tản lá xanh cũng không
ngăn nổii biết bao tia sáng mặt trời soi rọi. Tôi cầm trên tay hộp quà nhỏ đứng
bên đường. Tiếng ve đầu hè râm ran khiến lòng tôi bỗng dưng se sắt.

Ngẩng đầu lên, dù đứng ở
giữa biển người, dù thời gian thay đổi như thế nào, nhưng bạn vẫn có thể nhận
ra trong nháy mắt. Bởi trái tim bạn chưa bao giờ rời xa người ấy. Trong cuộc
đời tôi, chỉ có một người như thế - Tần Niệm.

Tôi bất giác lay mạnh
huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ. Trước mặt người xe tấp nập, thật giống
như một con sông, bờ bên kia rất gần, tôi có thể nhìn rõ anh ấy nhưng luôn có
một khoảng cách. Tôi biết rõ nguy hiểm mà vẫn ngốc nghếch băng qua đường. Có
thể khi thấy Tần Niệm đi cùng với người khác, tôi đã mất hoàn toàn khả năng suy
nghĩ.

Tiếng ve vẫn râm ran bên
tai như càng lúc càng gấp gáp. Tôi cảm thấy có điều gì khác thường nhưng đã quá
muộn. Định thần lại, tôi mới nhận ra mình đang đứng giữa lòng đường, trên tay
cầm hộp quà nhỏ. Đèn xanh đã chuyển sang đỏ mà cũng không hề hay biết.

Bánh quẩy trong hộp vẫn
còn nóng, hơi ấm truyền đến cả bàn tay tôi, rất ấm! Nhưng trong mùa nóng nực
thế này thì cũng chẳng cần hơi ấm đó. Khi những giọt lệ tuôn rơi, tôi nghe thấy
tiếng bánh xe ma sát mạnh với mặt đường đến đinh tai nhức óc. Tôi cảm giác mặt
trời tạo thành luồng sáng trắng phía trước, vô cùng chói mắt. Mồ hôi cũng thấm
ướt chiếc áo phông mà tôi đang mặc.

Cơn đau thắt từ lồng
ngực lan rộng ra. Chiếc hộp màu phấn hồng trong tay tôi bị hất tung lên không
trung, biến thành một đốm nhỏ trong màn trời xanh ngắt. Bánh quẩy văng ra khỏi
hộp rồi rơi xuống. Tôi hoang mang đưa tay ra đỡ nhưng trời đất như bỗng tối sầm
lại, tôi không nhìn thấy gì hết.

Lúc tỉnh dậy đã thấy
mình nằm trong bệnh viện, tay thì đang truyền nước. May mà chiếc xe ấy phanh
lại kịp thời nên tôi mới thoát chết. Nhưng xương tôi bị gãy, lại còn bị trầy da
nữa.

Những người bạn cùng lớp
lũ lượt đến hỏi thăm. Tô Na Na lo lắng nhất, gần như ngày nào cũng ở bên tôi.
Tôi gặp nạn, ngay cã Thiệu Bỉnh Hàm và Tiêu Hàn Ý cũng tới thăm. Chỉ không thấy
ai trong gia đình tôi tới. Mục Thần Chi cũng không thấy đâu. Đối với những
người trong gia đình, tôi đã mất đi cảm giác gắn bó từ lâu rồi. Nhiều khi tôi
cảm thấy mình thật giống với loài cỏ dại, bị quăng ra bất cứ nơi đâu. Sống hay
là chết thì cũng chẳng có ai bận tâm.

Ngay cả tên bánh nướng
cũng tới thăm, vậy tại sao Mục Thần Chi không biết tôi bị tai nạn?

Anh ta từng hôn tôi, nói
nhớ tôi, vô cùng dịu dàng. Do anh ta bảo tôi đi mua quà nên tôi mới ra nông nổi
này. Một tháng trời, có biết bao người đến thăm tôi rồi lại đi. Chỉ có anh ta
là không một lần xuất hiện, cũng chẳng gọi điện hỏi han. Tôi thật sự rất buồn,
buồn cho bản thân luôn bị đem ra đùa giỡn, buồn cho sự ứng xử giữa con người
với nhau, bên ngoài tỏ ra tử tế nhưng một khi lộ bản chất thì luôn khiến người
khác đau lòng, bởi nó quá giả dối và đớn hèn. Có lẽ trên thế gian này, thực sự
là không còn ai thật lòng với nhau nữa.

Những ngày nằm trong
bệnh viện tôi luôn nghĩ, nếu không phải Mục Thần Chi muốn tôi tặng quà, nếu tôi
không đồng ý yêu cầu đó của anh ta thì buổi chiều hôm đó tôi đã ở nhà đánh một
giấc dài, cũng sẽ không nhìn thấy Tần Niệm. Tôi thật ngốc, rõ ràng chỉ là một
bóng người, rõ ràng biết đó là con đường có thể dẫn đến cái chết, vậy mà vẫn
lao vào. Trên đời này, những ai tin rằng vẫn còn những điều đáng tin và đáng
trân trọng thì đều là kẻ ngốc nghếch.

 

Báo cáo nội dung xấu