Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 05 - Phần 1
Chương 5: MƯỢN BẠN TRAI ĐẾN ĐẠI NÁO LỄ ĐƯỜNG
Có lẽ ngay từ đầu đã
mạnh dạn bước đến,
Chỉ có tinh thần chán
nản.
Anh và em giống như đôi
chim nhạn sợ hãi,
Gặp gỡ trong màn đêm âm
u,
Mình em cô độc,
Muốn được sinh tồn trong
thế giới của anh.
Hôm sau là Chủ Nhật, lúc
đến chỗ hẹn gặp mặt, tôi đã nhìn đồng hồ. Mười hai giờ ba mươi sáu phút, đến
muộn những hai tiếng đồng hồ. Không phải tôi muốn gây ấn tượng xấu trong lần
đầu gặp mặt. Những người thất tình thường hay mất ngủ, mà kết quả của việc mất
ngủ chính là đã không ngủ được lại còn bị người ta chụp cho cái mũ là sâu lười.
Cũng may mà Na Na tính tình chu đáo, còn cho cả xe đến đợi sẵn.
Đến nhà hàng Thiên Thần,
cô lễ tân đứng ở cửa đón khách đon đả ra chào.
“Tiểu thư, xin hỏi đi
mấy người ạ?”
“Hai người…À, cùng Thiệu
Bỉnh Hàm!”
Theo lời giới thiệu của
Tô Na Na, đối tượng xem mặt lần này là nhị công tử nhà họ Thiệu. Ông nội anh ta
là một đại tướng trong quân đội, là Long Vương hô mưa gọi gió. Thế nên không ai
không biết đến Thiệu Bỉnh Hàm. So với nhà họ Thiệu, bố của Tô Na Na dù có là
chủ tịch thành phố cũng vẫn chỉ như tép khô.
Cô lễ tân cười rạng rỡ
như hoa: “Tô tiểu thư phải không? Thiệu công tử đang đợi cô ở khu VIP tầng mười
chín. Để tôi đưa cô lên.”
Khu VIP của nhà hàng
Thiên Thần đúng là một nơi đốt tiền của các công tử đại tư bản. Chắc cái gã
Thiệu Bỉnh Hàm gì gì đó hay đến đây lắm nên người ta mới gọi anh ta là “công
tử” như thế. Tôi vốn có ác cảm với bọn phá gia chi tử với danh xưng là “công
tử” ấy, nhưng vẫn rảo bước đi theo cô lễ tân. Thang máy thẳng dần lên đến tầng
cao. Tâm trạng tôi cũng treo ngược trong không trung như thế, tôi sợ nếu thang
máy bất ngờ mở cửa thì sẽ thấy bao nhiêu gương mặt quen thuộc. Bởi vì, hôn lễ
của Tiêu Hàn Ý cũng được tổ chức trong khu tổ chức tiệc tùng ở tầng bốn của nhà
hàng này.
Khi đẩy cửa bước vào,
tôi sững người trong giây lát. Căn phòng rộng chừng năm mươi mét vuông được
trang hoàng y như cung điện thời cổ đại. Nhưng đáng cười ở chỗ, trong phòng
toàn khói thuốc mịt mù, tiếng cười nói, tiếng chia bài…
Có mấy anh chàng đang vô
cùng náo nhiệt với trò đánh bài. Thế này gọi là xem mặt sao? Mặt tôi nóng ran
lên, giống như bị quăng vào nồi xào xáo một lần nữa.
“Thiệu công tử, tôi đã
đưa Tô tiểu thư đến rồi đây!” Cô lễ tân nói xong rồi lui ra ngay.
Cái gì mà “đưa đến rồi
đây”? Tôi không phải phạm nhân cũng chẳng phải người tiếp rượu. Thiệu Bỉnh Phàm
ngồi quay lưng về phía tôi, không hề ngoảnh mặt lại, chỉ đưa tay chỉ trỏ vào
chiếc ghế trống gần đó. “Ngồi chỗ đó, thích chơi gì thì chơi.”
Chơi ư? Coi tôi là con
ngốc sao? Ai mà đầu óc có vấn đề đến mức ngồi chơi một mình như vậy chứ? Đôi
giày tám phân của tôi chẳng khác nào một mũi tên nhọn. Hận một nỗi là tôi không
thể rút nó ra, nhắm thẳng vào đầu anh ta mà gõ cho thủng mấy phát.
“Thiệu Nhị. Cậu đổi khẩu
vị từ bao giờ vậy? Thích mấy em sinh viên này sao?”, một anh chàng ngồi hướng
tây ngó nghiêng tôi rồi cười nói.
Tôi từng thấy hai người
này trên tạp chí. Người ngồi phía tây chính là Sở Tây Thừa. Người ngồi phía
đông là Minh Thiên Diệu, là những nhân vật có tiếng trong tập đoàn Thần Tích.
Tóm lại, đều là bọn công tử ăn chơi bê bối. Xem ra hai gã này là huynh đệ chí
cốt của Thiệu Bình Hàm.
Nhưng tại sao chỉ nhìn
lướt qua mà anh ta đã biết ngay tôi là sinh viên? Dù tôi không trang điểm nhưng
khoác trên người bộ xường xám này trông cũng rất quyến rũ mà.
Quan trọng nữa là, khi
cái tên “Thiệu Thị” vừa được thốt lên, tôi thấy như có luồng điện xẹt qua
người. Càng nhìn vóc dáng của Thiệu Bỉnh Hàm tôi càng thấy quen.
“Cậu tưởng tôi giống
Thần Chi, thích mấy em teen ấy hả? Chẳng phải cuộc hẹn này là do các cụ sắp xếp
sao?”
Giọng nói này cũng quen
quen!
“Ồ! Sắc mặt cô ta thay
đổi kìa!”, Minh Thiên Diệu bỡn cợt.
“Thật sao?”, Thiệu Bỉnh
Hàm chêm vào rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Nụ cười tắt đi trong giây lát, sau đó đôi
mắt nheo lại.
Lúc trong hành lang tôi
đã cảm thấy hơi khó thở rồi. Quả là oan gia ngõ hẻm. Vừa bước vào cửa đã bị đại
hung tinh chiếu rọi. Mà đại hung tinh trước mặt kia chẳng phải là tên Sỏa Nhị
đã hứng trọn cái dép lê của tôi hôm đó sao? Bên tai tôi như có một âm thanh inh
ỏi: “Phó Tiểu Mật, mày toi đời rồi”. m thanh đó cứ luẩn quẩn đâu đó khiến trái
tim tôi như bị cào cấu.
“Cứ ngồi chơi đi, lát
nữa Thần Chi đến sẽ đưa cô đi ăn.” Thiệu Bình Phàm nói xong tiếp tục quay sang
cười cợt với lũ bạn.
Tối hôm đó, có thể anh
ta không nhìn rõ tôi hoặc cũng có thể không nhớ. Nhưng tôi vẫn nhớ lúc anh ta
quay đầu đi, khóe môi còn thoáng hiện nụ cười, trông rất xảo quyệt.
Ghế ngồi làm bằng ghỗ
hồng mộc như được phủ một lớp sương mỏng. Tôi thấy hơi lạnh nên đổi vài tư thế.
“Cô làm trò gì ở đó
vậy?”, Thiệu Bỉnh Phàm mỉm cười hỏi, “Muốn xì hơi thì vào nhà vệ sinh. Đừng có
nhịn như thế!”
“Xem ra Thiệu công tử có
thói quen nhịn khi muốn xì hơi nhỉ?” Tôi ngẩng nhìn chiếc đèn chùm treo trên
trần nhà, cầu mong có phép màu cho nó rơi xuống đè chết tên khốn ấy đi.
Mấy người bật cười.
“Thiệu Nhị, xem ra em này không giống mấy em trước của cậu đâu!”
Thiệu Bỉnh Hàm vẫn giữ
vẻ mặt phởn phơ. “Đó là vì cô ta rộng miệng.”
Đúng lúc ấy thì cánh cửa
kêu “cạch” một tiếng rồi bị ai đó đẩy vào. Tôi ngẩng đầu lên, sững sờ vì kinh
ngạc.
Người phục vụ đứng ngoài
cửa cùng một người đàn ông với mái tóc được những ánh đèn màu cam chiếu vào,
vừa ấm áo vừa huyền ảo.
Anh ta lặng lẽ đứng
ngoài cửa châm thuốc, nhưng bộ dạng không hề lạnh lùng. Tôi như con ngốc vụt
đứng dậy, căng thẳng đến nỗi suýt cúi chào anh ta. Tôi còn chưa kịp ý thức về
hành động bất thường của mình thì đám con trai đang chơi bài bỗng cười nghiêng
ngả, đặc biệt là Thiệu Bỉnh Hàm. Anh ta không ngừng vỗ hai tay lên mặt bàn,
cười đến nỗi trào cả nước mắt.
“Thần Chi, anh làm cô ta
bỗng chốc bị đóng băng rồi kìa!”
Thật xấu hổ quá đi. Tôi
giống như một thanh sắt bị cho vào lò nung đến nỗi toàn thân nóng bỏng.
Anh ta không nói, chỉ
ngẩng đầu lên, mắt hơi nheo lại, nở nụ cười với tôi để lộ hàm răng trắng, rồi
chậm rãi bước đến bàn chơi bài, lẳng lặng dụi điếu thuốc vừa châm vào gạt tàn.
“Thiệu Nhị, cậu với Tô
tiểu thư đi trước đi, lát nữa tôi đến.”
Chất giọng trầm ấm, đủng
đỉnh của anh ta có sức hấp dẫn kỳ lạ.
“Vậy tôi và cô ấy đi
trước đây”, Thiệu Bỉnh Phàm đứng dậy.
“Chắc cậu phải kiềm chế
một chút!” Sở Tây Thừa cười ranh mãnh.
“Đừng để ý đến họ, hai
tên lưu manh.” Thiệu Bỉnh Phàm dắt tay tôi như đã thân thiết từ lâu rồi đi
thẳng ra ngoài.
Anh không phải là lưu
manh chắc? Vừa gặp mặt mà đã kéo tay người ta như quen biết từ lâu rồi ấy. Tôi
hất mạnh bàn tay ấy ra. Thiệu Bỉnh Phàm được thể càng nắm chặt, còn ghé sát vào
má tôi nữa.
Không thể diễn tả hết sự
căm ghét của tôi với Thiệu Bỉnh Phàm. Tên công tử nhà giàu mà rôi gặp lần đầu
đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng đôi mắt biết cười của anh ta rất gần,
thật sự giống một rừng hoa đào đang độ nở rộ, tôi hoang mang và lùi lại phía
sai một bước. Không ngờ giày quá cao khiến tôi bị trẹo chân. Kết quả là “cạch”
một tiếng, đôi giày tám phân đã hy sinh oanh liệt.
Thiệu Bình Phàm chẳng ga
lăng tẹo nào, cứ đứng đó cười, tay vuốt cằm bình phẩm: “Cô em bị cắt mất não
này chắc chỉ đi dép lê mới hợp!”.
Tôi đỏ mặt khập khiểng
bước ra ngoài.
Anh ta chạy lên phía
trước, dang tay chặn tôi lại. “Lần trước cô dùng dép lê ném tôi. Tôi còn đang
đợi cô nói lời xin lỗi đấy!”
“Tôi thà ra tay với đấng
quân tử, còn hơn nói chuyện với kẻ ngốc như anh.” Rõ ràng anh ta đã nhận ra tôi
từ lâu rồi mà vẫn còn cố ý trêu đùa tôi nữa chứ!
“Vậy tôi là quân tử
hay…?” Thiệu Bỉnh Hàm cười trơ trẽn.
Tôi không thể nào chịu
nổi liền hét lên: “Đồ bánh nướng dâu tây, nếu anh mang hận thù thì cứ giở hết
những cực hình với người khác ra đi. Đừng ở đây mà làm bộ làm tịch như thế
nữa!”.
“Vậy trước tiên là cực
hình ăn cơm nhé! Không thì e rằng cô em sẽ không chịu nổi các hình phạt khác
đâu.”
Tôi phải bước tập tễnh
với một chiếc giày cao gót, vậy mà tên khốn ấy còn lôi tôi bước thật nhanh, tôi
chẳng khác gì một tên què bị lôi đến pháp trường. Lúc ngồi xuống, lửa giận
trong tôi ngùn ngụt bốc lên cả mắt mũi, chỉ trực phun ra ngoài.
Thiệu Bình Phàm cười nói
với nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai củ cà rốt.”
Nhân viên phục vụ sững
sờ: “Trong thực đơn anh Mục đã đặt thì không có cà rốt.”
Tôi cười nói: “Thiệu
công tử gọi hai củ thì cứ mang ra đi.”
Lần này đến lượt Thiệu
Bỉnh Phàm ngây ra. Đôi mắt đào hoa liếc tôi để dò xét ý đồ. Đúng lúc đó Mục
Thần Chi bước vào, ngồi cạnh Thiệu Bỉnh Hàm, hai người nói về chủ đề mà tôi
không thể chêm lời vào được.
Đồ ăn nhanh chóng được
bày biện ngay ngắn. Nhân viên phục vụ cũng không quên kèm theo hai củ cà rốt
đựng trong một chiếc đĩa sứ rất đẹp.
“Thiệu công tử, xem ra
anh cũng biết thỏ hay ăn cà rốt, mà càng ăn lông lại càng trắng. Thiệu công tử
đen như châu Phi thế kia, mau ăn đi để còn cải thiện nhan sắc!” Vừa nói, tôi
vừa lấy ngón tay đẩy củ cà rốt về phía Thiệu Bỉnh Phàm, cười rạng rỡ.
Sao tôi lại không biết
anh ta gọi cà rốt là định chế giễu cho tôi tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu như
thỏ. Nghĩ tôi là chú thỏ ăn chay chắc?
Nghe vậy, sắc mặt của
Thiệu Bỉnh Phàm lại xám hơn chút nữa. Khóe mắt lóe lên tia gian xảo, rồi ngoác
miệng cười ha ha đẩy củ cà rốt còn lại về phía tôi: “Đúng đấy! Cô nhìn lại xem
mình có giống thỏ không? Ăn cà rốt nhiều đến nỗi mắt đỏ cả lên rồi kìa. Đến
miệng cũng rộng ngoác ra.”
Tôi cầm chặt cốc nước
trong tay, trước giây phút tôi hắt cả cốc nước vào mặt anh ta thì Mục Thần Chi
khẽ hắng giọng, sắc mặt bình thản nói: “Phụ nữ có đức tính từ bi, không nên đôi
co với một con khỉ đột”.
Tôi phì cười, không ngờ
Mục Thần Chi tướng tá đạo mạo, có sức hút của một người đàn ông trưởng thành
lại có thể nói ra những lời hài hước đến vậy. Đặc biệt lúc nói, mặt anh ta lạnh
tanh. Thật sự rất thú vị.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai
giờ ba mươi phút chiều, hôn lễ của Tiêu Hàm Ý chắc cũng đã bắt đầu. Đang trong
lúc tôi do dự có nên đến đó hay không thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Vừa nhấn nút nghe đã
thấy giọng Na Na cất lên chói tai: “Cậu bị anh chàng đẹp trai kia lôi đi đâu
rồi hả? Sao giờ vẫn chưa xuống? Tớ đứng ở tầng bốn đợi cậu mãi đến mức hai chân
tê dại hết rồi.”
Tôi áp tay vào ống nghe,
cố hạn chế tạp âm, đi ra xa mới trả lời: “Cậu hại đời tớ rồi. Cái tên bánh nướng
dây tây này là oan gia cả đời của tớ. Chỉ cùng ăn một bữa cơm mà đã cãi vã nổ
đom đóm mắt rồi. Tớ không diễn tiếp được đâu.”
“Không diễn tiếp được
thì mang người xuống đây!”
“Hả? Đem cái tên đầu khỉ
có cái miệng giảo hoạt đó xuống chỉ làm tớ bẽ mặt thêm thôi. Huống hồ giày của
tớ hòng một chiếc rồi.”
“Cậu còn đứng ì ở trên
đấy làm gì, lâm trận rồi định rút lui sao? Mau đưa người xuống trước rồi đối
phó sau đi! Giày thì để tớ mua cho cậu đôi khác. Mau xuống đi!”
Tô Na Na cúp máy cái
rụp. Tôi đứng nguyên tại chỗ cắn môi bứt rứt. Cô ấy nói có lý, nhưng phải mở
lời thế nào đây?
Tôi trở về chỗ ngồi. Có
lẽ trước khi nhờ ai cái gì thì nên cười niềm nở để dễ gây thiện cảm. Cười thì
tôi cười rồi, nhưng lời nói lại cứ ứ lại trong cổ họng.
“Không ngờ chú gà gô cũng
biết cười ranh mãnh thế! Hai mắt thì lim dim giống hồ ly tinh”, Thiệu Bỉnh Hàm
cười nói. “Có phải có việc gì cần tôi giúp đúng không?”
Tôi cúi đầu cầm dao cắt
miếng thịt, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi nói thật nhé, tôi không phải Tô Na
Na, mà là bạn cùng lớp cô ấy, Phó Tiểu Mật…”
Tôi kể một mạch hết câu
chuyện bi thương của mình rồi chân thành khẩn cầu: “Giúp tôi đi mà, ở tầng bốn,
chỉ cần đóng kịch một chút là được thôi”.
Thiệu Bỉnh Hàm ngả lưng
vào ghế, mặt hơi vênh lên rồi nói giọng thờ ơ: “Tôi đây là người rất tư lợi,
sao phải đi làm vật phụ gia cho người khác chứ!”
Tôi khẽ nghiến răng, cố
nén giận nói: “Còn tôi. Thứ nhất, không xinh đẹp; thứ hai chẳng giỏi giang gì;
thứ ba, không tiền. E là cũng không phải là vật phụ gia mà thiệu công tử hứng
thú.”
“Xem ra cô cũng biết
người biết ta đấy nhỉ!” Da mặt anh ta còn dày hơn cả thân cây ngăn nước lũ. Nói
ra những lời vô liêm sỉ đến thế mà còn toét miệng ra cười được.
Tôi đã bị từ chối như
thế đấy. Các ngón tay cầm nĩa bắt đầu trắng bệch, vậy mà tôi vẫn ngồi yên chậm
rãi nhai thức ăn.
“Này thỏ Mật, cô chửi
người có bài bản thế cơ mà? Sao bây giờ lại ngậm cơm đầy mồm thế kia?”
Tay cầm nĩa của tôi nắm chặt, cố gắng lắm mới không phi về phía anh
ta. Đúng lúc đó thì hung tinh như tảng băng lớn nhanh chóng nhắm trúng tôi mà
đổ ập xuống, cái miệng phản chủ trong lúc tôi đang xấu hổ nhất lại nấc lên một
tiếng rõ to.
Không khí bỗng chốc yên
ắng lạ thường, đến mức có thể nghe thấy tiếng một cánh hoa rơi. Tay cầm dao của Thiệu Bỉnh Hàm và Mục Thần Chi dừng hẳn.
Tôi hận một nỗi không tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui tọt xuống. Tiếng nấc chết
tiệt đã kêu to lại còn phát ra liên tục. Tôi đã tính toán kỹ thời gian, khi nào
chuẩn bị nấc thì tôi sẽ nín thở để nén nó xuống, bởi thế mà mặt tôi đỏ lựng lên
vì nhịn thở. Vừa đúng lúc tôi thở ra một hơi thì lại kéo theo một tiếng nấc rất
to.
Phó Tiểu Mật! Mày chết
đi cho xong, thật mất mặt quá đi! “Ha ha ha ha!” Thiệu Bỉnh Hàm cười phá lên. Tay vỗ lên bàn một cái rõ mạnh khiến bát đĩa cũng phải va
vào nhau lách cách.
“Cười…hức…cười cái đầu
anh ấy…hức…nấc thôi mà!” Đối với kẻ vô nhân tính này, tôi nhất định không chịu
thua. Dù sao cũng mất hết hình tượng thục nữ rồi, tôi cũng chẳng cần để ý nữa.
“Nấc …hức…! Là cái gì
chứ? Con thỏ trắng này miệng lưỡi điêu ngoa, lại còn nói lắp nữa thì ta đây cóc
thèm. Ha ha ha!” Thiệu Bỉnh Hàm càng cười đắc ý, khoát tay gọi người phục vụ.
“Mang một thùng đá lại
đây, cho nhỏ này chườm một tí.”
“Phó Tiểu Mật, uống ly
trà nóng nhé!” Mục Thần Chi cất giọng nói ấm áp rồi đẩy ly trà nóng về phía
tôi, khóe mắt cũng ẩn giấu nụ cười.
“Chú thỏ con” với đôi
mắt đỏ ngầu, nâng ly trà nóng lên hất thẳng vào mặt bộ mặt đang huênh hoang đắc
ý của Thiệu Bỉnh Hàm. Sau đo chân lê chân chạy, à không, nói đúng hơn là chân
thọt chân lành chuồn thẳng một mạch.
“Thần Chi, sao cậu lại
đưa cho con thỏ con ấy ly trà nóng?”
“Tôi muốn xem hai con
thỏ cãi lộn, chẳng phải là rất vui sao?”
***
Tôi oán giận đầy mình.
Thang máy xuống được một tầng là mặt mày tôi lại càng thêm phần tức tối. Trái
tim tôi như rơi xuống vực sâu, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tới tầng bốn, cửa thang
máy từ từ mở ra. Tô Na Na đang đứng đó, cổ nhòm về phía sau tôi, nghi hoặc hỏi:
“Rùa vàng đâu?”
“Rùa vàng …hức…bị tớ tạt
cho cả ly trà nóng vào người…không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.”
“Ồ, cậu bị nấc hả?”
Tô Na Na kéo tôi lại một
bên, mở chiếc hộp đựng giày ra nói: “Mau đi vào đi, muộn rồi đấy”.
“Con rùa vàng đáng ghét
đã hút cạn ý chí chiến đấu của tớ rồi. Tớ không muốn vào nữa.” Tôi đi đôi giày
mới, lại thân cô thế cô xuất hiện làm trò cười cho thiên hạ vậy.
“Từng có thường dân hạ
bệ cả hoàng đế. Việc cỏn con này đã là gì? Lợn chết còn không sợ nước sôi, cậu
lưu manh thì còn phải sợ ai?” Tô Na Na vỗ vỗ vai tôi khuyên nhủ.
Tôi trừng mắt: “Cậu đang
cổ vũ hay đang khích bác tớ đấy?”
Tô Na Na lấy ngón tay vẽ
một vòng tròn quanh mắt tôi, gục gặc tán thưởng: “Ừ. Đúng rồi. Cậu cố giữ ánh
mắt hình viên đạn này vào trong, đảm bảo rằng sẽ bắn chết cả bọn.”
Tôi hít thở sâu mấy hơi,
lấy hết dũng khí cùng Tô Na Na bước vào trong. Vừa vào cửa đã nhìn thấy bức ảnh
cưới đồ sộ. Bên trong khung màu đỏ tươi, Tiêu Hàn Ý mãn nguyện ôm vợ hiền, cô
dâu nở nụ cười diễm lệ như đóa hồng.
Những đóa hồng rực rỡ
góp thêm màu sắc hạnh phúc của họ, nhưng gai hoa hồng lạu như từng mũi kim châm
vào trái tim tôi. Những giọt máu rỉ ra nhuộm hồng cho áo cưới cô dâu, mà cô dâu
không phải ai xa lạ, chính là cô bạn thân của tôi – Lê Tiếu San.
“Chị Tiểu Mật, em thích
một anh chàng, chị văn hay chữ tốt giúp em viết một bức thư tình đi.”
“Chị Tiểu Mật, cảm ơn
bức thư của chị nhé, cuối cùng em cũng bày tỏ với anh ấy rồi. Anh ấy không từ
chối.”
“Chị Tiểu Mật, hôm nay
anh ấy hôn em!”
“Chị Tiểu Mật, hôm nay
anh ấy ngủ lại chỗ em.”
…