Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 08 - Phần 1
Chương 8:
Nhớ chàng hận chàng,
chàng có hay [1]
Nhiều khi, chính sự ủng
hộ của người phụ nữ đã tiếp thêm sức mạnh cho người đàn ông, phụ nữ thường hay
dựa giẫm vào đàn ộng, lẽ nào đàn ông không cần dựa vào phụ nữ ư?
[1] Trích trong bài Cây
tương tư của Lương Khải Siêu (1873-1929) (ND)
Sau khi đại náo Triêu
Vân điện, Đồng Ngư thị vừa đánh trống vừa la làng, tức tốc dâng thư lên Hoàng
Đế lu loa rằng mình bị làm nhục, Hoàng Đế liền phái người đem thư của Đồng Ngư
thị tới Triêu Vân điện.
Xương Ý đọc xong đến run
rẩy toàn thân, nắm chặt phong thư định đến trước mặt phụ vương nói rõ trắng đen
phải trái, nhưng A Hành kịp ngăn lại. Nàng mỉm cười cầm bút lên viết thư trả
lời, cung kính bác bỏ từng “tội danh” một.
Được tin Luy Tổ bệnh
nặng, Thiếu Hạo cho rằng trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu, đồng ý để A
Hành ở lại Triêu Vân điện chăm sóc mẹ. Thấm thoắt đã một năm, chẳng biết tự khi
nào mọi việc trong nhà đều do A Hành làm chủ, từ bài trí Triêu Vân điện, lo
liệu việc sinh hoạt ăn uống hằng ngày cho mẹ đến trả lời thư từ của Hoàng Đế,
giải quyết công văn các nơi trình lên, nàng đều xử lý gọn gàng đâu ra đấy.
Nhìn A Hành ung dung
tươi cười thu xếp mọi việc, Xương Ý vừa xót xa, vừa kính phục.
Thấy Xương Ý thừ người
bên song hồi lâu, Xương Phó bèn lại gần, nhìn theo ánh mắt Xương Ý, nàng trông
thấy A Hành đang cùng Luy Tổ tản bộ trong rừng dâu.
Xương phó vòng tay ôm
lấy Xương Ý từ phía sau, áp mặt vào lưng y, dịu dàng hỏi: “Chàng nghĩ gì thế?”
Xương Ý không ngoảnh
lại, chỉ áp tay lên tay Xương Phó, “Khi trước ta cứ nghĩ A Hành cũng như mình,
giờ mới hiểu, thật ra con người muội ấy rất giống Đại ca.”
“Ừm, tiểu muội kiên
cường hơn thiếp tưởng nhiều.” Thanh Dương bị Xi Vưu giết, Xi Vưu sống chết
không rõ, nếu đổi lại là nàng, e rằng chỉ một biến cố đã đủ gục ngã rồi, vậy mà
A Hành vẫn đứng vững vàng, còn có thể chăm lo cho người thân bên cạnh nữa.
Xương Ý hỏi nhỏ: “Ta là
bậc đại ca vô dụng, phải không? Sớm biết thế này, thà ta cố gắng tu luyện cho
giỏi, còn hơn tốn thời gian đọc sách vẽ tranh.”
Xương Phó đau xót ôm
chặt lấy Xương Ý, “Đại ca và tiểu muội giống như lưỡi kiếm vậy, nhìn thì sắc
bén lợi hại, nhưng rất dễ làm thương tổn bản thân mình, còn chàng lại chính là
vỏ kiếm, bề ngoài giản dị thô sơ, nhưng có thể bảo vệ cho lưỡi kiếm yên tâm
ngơi nghỉ. A Hành kiên cường được như vậy vì muội ấy biết, sau lưng mình luôn
có Tứ ca.”
Đôi mày Xương Ý dần giãn
ra, y lấy tay siết chặt tay Xương Phó. Tuy nỗi đau vẫn ngày đêm canh cánh bên
lòng, nhưng y hiểu rằng, bất kể lúc nào, hễ y hoang mang yếu đuối, nàng sẽ dang
tay ôm lấy y. Nhiều khi, chính sự ủng hộ của người phụ nữ đã tiếp thêm sức mạnh
cho người đàn ông, phụ nữ thường hay dựa giẫm vào đàn ông, lẽ nào đàn ông không
cần dựa vào phụ nữ ư?
Thấy mặt trời đã lên quá
đỉnh đầu, Xương Phó cười nói: “Hôm nay nắng đẹp quá, chúng ta kê mấy chiếc bàn
dưới gốc dâu dùng cơm luôn được không?”
“Được.”
Xếp đặt xong xuôi, Xương
Phó hào hứng gọi, “Mẫu hậu, tiểu muội lại dùng cơm thôi.”
A Hành đỡ Luy Tổ tiến
lại, nhưng vừa ngửi thấy mùi cơm, nàng bỗng thấy dạ quặn lên, choáng váng đầu
óc, chỉ muốn nôn. Nàng ọe ọe nôn khan mấy tiếng, Luy Tổ phải đỡ lấy nàng. Sợ mẹ
lo cho mình, nàng cười trấn an, “Con không sao, chắc tại hôm qua ăn nhiều, dạ
dày biểu tình đó mà.”
Luy Tổ đổi nét mặt, đặt
tay lên bụng A Hành cười hiền hậu, “Nha đầu ngốc, cứ khoe khoang giỏi y thuật,
thế mà mang thai cả năm trời không biết.”
Xương Ý biến sắc, A Hành
cũng tái mặt, may sao Luy Tổ đang mừng rỡ vô vàn nên chẳng kịp nhận ra vẻ khác
thường của hai người, “Phải báo ngay cho Thiếu Hạo, nó mà biết chắc sẽ vui lắm
đây!”
Xương Phó vội chen vào:
“Mẫu hậu, người dùng cơm đi đã, ăn xong rồi tính chuyện báo cho Thiếu Hạo cũng
chưa muộn mà, lỡ như Thiếu Hạo mừng quá đón muội muội về ngay, mẫu hậu lại
chẳng quyến luyến không rời ấy chứ.”
A Hành lấy lại bình tĩnh
nói: “Mẹ, con muốn chính miệng báo tin này cho Thiếu Hạo.”
Luy Tổ cười, “Cũng phải,
mẹ mừng quá đâm hồ đồ mất rồi.”
Xong bữa, Xương Ý đưa
mắt ra hiệu cho Xương Phó, nàng liền kiếm cớ đỡ Luy Tổ đi trước.
Còn lại hai người, Xương
Ý hỏi: “Muội định thế nào? Đây là con của Xi Vưu đó!”
A Hành cúi đầu không
đáp, chuyện này quá bất ngờ đối với nàng, vừa nãy mải lo đối phó với mẹ nên
chưa có thời gian nghĩ ngợi cho kỹ. Một lúc lâu sau nàng tươi cười ngẩng lên,
ánh mắt đầy vui sướng, “Tứ ca, huynh sắp làm bác rồi.”
Xương Ý ngây người. Dù y
hận Xi Vưu tới đâu, đứa nhỏ này vẫn là con của A Hành.
“Phải, ta sắp làm bác
rồi.” Xương Ý bật cười, lòng rộn những hân hoan, giờ đây y mới hiểu được niềm
vui của mẫu hậu, trên thế gian này, chỉ có sinh mệnh mới xua tan được bóng tối
của diệt vong mà thôi.
Tiếng cười của Xương Phó
vang lên, “Chàng thích trẻ con như vậy, sau này chúng ta cũng sinh một bầy cho
vui.” Nói rồi nàng ngồi xuống cạnh Xương Ý, hai tay chống cằm, nheo mắt nói:
“Nếu có một bầy con nít xúm xít quanh mẫu hậu, luôn miệng líu lo bà ơi bà hỡi,
chắc mẫu hậu phải cười tít mắt suốt ngày.” Nàng chợt vỗ tay đánh bốp, tuyên bố
với Xương Ý, “Quyết định thế đi, hai ta mau sinh con thôi, sinh cả một bầy để
khắp Triêu Vân phong đâu đâu cũng nghe thấy tiếng con nít nô đùa.”
Thầm nghĩ mình và Xi Vưu
chắc chỉ có một đứa con này, A Hành thấy xót xa vô hạn, đành nén lòng cười góp
chuyện: “Vậy thì hay quá, cả đám huynh đệ tỷ muội cùng lớn lên bên nhau, rất
thú vị.”
Xương Phó gật lấy gật
để, hào hứng như thể mình đã có cả đàn con vậy.
Xương Ý cười giễu: “Chỉ
vớ vẩn! Trời cho Thần tộc trường sinh, nhưng lại hạn chế số lượng ngặt nghèo,
người trong Thần tộc rất khó hoài thai, các cô tưởng thích là được đấy hả?”
Xương Phó cười tít, “Hai
ta chưa nay chưa hề làm chuyện xấu, nhất định trời cao sẽ ban cho chúng ta con
cái đầy đàn.”
Xương Ý nghiêm mặt bào A
Hành: “Muội tìm cách lựa lời với Thiếu Hạo đi, nếu sinh con gái thì không sao,
chứ lỡ là con trai, đứa nhỏ sẽ trở thành Đại vương tử Cao Tân đó, chuyện này
không đùa được đâu.”
Xương Phó gật đầu, “Liên
quan tới vương vị, e rằng Thiếu Hạo sẽ không nhận bừa con đâu. Nếu người ta
biết đứa nhỏ này không phải huyết mạch vương thất, theo luật Cao Tân, nó sẽ bị
dìm chết, còn muội sẽ bị tước phong hiệu, nhốt vào lãnh cung.”
Xương Ý tiếp lời: “Không
được để ai biết đứa bé này là con của Xi Vưu, mấy trăm năm nay hắn đã gánh lấy
đủ điều tiếng xấu để Du Võng hưởng tiếng thơm, khiến bao người căm hận rồi.”
Bỗng chốc cả ba đều trầm
ngâm buồn bã. Một năm trước đây, Thần Nông vẫn còn là bá chủ Trung Nguyên, vậy
mà bây giờ đã ở bên bờ vực diệt vọng, Du Võng lìa trần, Thanh Dương qua đời, Xi
Vưu sống chết chưa rõ…
A Hành gượng cười, “Về
đến Cao Tân, muội sẽ bàn bạc chuyện này với Thiếu Hạo, hai người đừng lo.”
Tuy chẳng nỡ xa mẹ và Tứ
ca, nhưng lưu lại Triêu Vân phong quá lâu cũng không tiện, hơn nữa bây giờ A
Hành đã có mang, buộc phải quay về Cao Tân. Đương lúc thu xếp định đi, Hoàng Đế
đột ngột triệu tập nàng và Xương Ý.
A Hành đoán không ra
Hoàng Đế nghĩ gì, lại biết rõ Tứ ca bản tính thật thà, bèn dặn dò Xương Ý, “Nếu
phụ vương vặn vẹo chuyện gì đó khó trả lời, huynh nhớ đừng nói gì cả, cứ để
muội đáp thay.”
Thượng Hiên cung nằm ở
phía Bắc Hiên Viên thành, được xây dựng từ khi mới lập quốc, nhằm phô bày uy
thế một quốc gia nên tuy cung điện không rộng rãi, nhưng cũng hao phí khá nhiều
sức người sức của. Có lẽ vì danh hiệu Hoàng Đế nên Hoàng Đế rất yêu màu vàng,
mái ngói hành lang đều dát vàng lóng lánh. A Hành và Xương Ý tới nơi đúng lúc
hoàng hôn, cả cung điện lấp loáng như có hào quang bao phủ, huy hoàng lộng lẫy,
trang nghiêm tráng lệ khiến người ta chấn động cả tâm thần.
Buổi nghị sự trong điện
vừa tan, khắp nơi vẫn bày đầy chung trà đĩa quả, những ấm vàng chén bạc dưới
ánh chiều tà như tỏa ra một quầng sáng mờ mờ ấm áp.
Hoàng Đế đang ngồi chễm
chệ trên ngai vàng chạm rồng cao giữa điện, toàn thân chìm giữa tầng tầng hào
quang, cao lớn mà uy nghiêm.
Xương Ý và A Hành quỳ
xuống dập đầu khấu kiến, Hoàng Đế liền đứng lên bảo A Hành, “Con là vương phi
Cao Tân, khỏi cần hành đại lễ với ta.”
A Hành thưa: “Ở Hiên
Viên, con chỉ là con gái Người, không phải vương phi Cao Tân.”
Hoàng Đế cười hài lòng,
gọi bọn họ lại cùng ngồi. Xương Ý và A Hành một trái một phải chia nhau ngồi
xuống sạp kê ngay dưới chân ngai vàng.
Đợi cả hai yên vị, Hoàng
Đế bèn hỏi thăm sức khỏe Luy Tổ, Xương Ý lễ phép trả lời. Đột nhiên, Hoàng Đế
hỏi tới Thanh Dương, “Tình trạng Thanh Dương thế nào rồi?”
A Hành vội đáp: “Đại ca
bị thương rất nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu lúc đó không có Thiếu hạo, e rằng
huynh ấy đã…”
Hoàng Đế thở dài phán:
“Hôm nay ta gọi các con đến là muốn bàn bạc một chuyện. Hẳn hai đứa cũng nghe
ngóng được tình hình chiến sự gần đây phải không?”
Xương Ý thưa: “Con thấy
tin thắng trận báo về dồn dập mà.”
“Đó chỉ là bề ngoài
thôi. Tuy Thần Nông quốc đã chia năm xẻ bảy, nhưng lòng dân vẫn hướng về cố
quốc, dễ đâu chịu hàng phục chúng ta. Trừ một phần nhỏ quy hàng, đại bộ phận
còn lại mới là mối uy hiếp lớn nhất. Hiện giờ chúng đang sợ vỡ mật, không dám
chính diện đối kháng, nhưng hễ chúng ta sơ sảy, chúng sẽ kích động đám điêu dân
đó nổi dậy chống lại, đến lúc đó một đám lửa nhỏ cũng thiêu trụi được cả cánh
đồng. Bởi thế chúng ta phải thực thi sách lược trên nhiều mặt, tại chiến trường
hễ kẻ nào ngoan cố chống cự lập tức thẳng tay trừng trị, nên giết thì giết, nên
chém thì chém, mặt khác lại phải đối đãi tốt với dân chúng Thần Nông, để tất cả
dân chúng Thần Nông hiểu rằng, chỉ có quốc hiệu thay đổi, còn bọn họ vẫn có thể
an cư lạc nghiệp như xưa.”
A Hành tán thưởng: “Kiêm
cả ân uy, phụ vương quả là anh minh.”
Hoàng Đế nói tiếp: “Về
phần các nước chư hầu của Thần Nông, mọi hứa hẹn đều chỉ là lời nói suông, cách
tốt nhất là chứng minh cho họ thấy Hiên Viên tộc và Thần Nông tộc có quan hệ
khăng khít, cùng hưởng họa phúc.”
Xương Ý ngỡ ngàng hỏi:
“Ý phụ vương muốn Hiên Viên và Thần Nông kết thông gia ư? Phụ vương định phái
vị đệ đệ nào đi cầu hôn đây?”
Hoàng Đế ưu tư thở dài:
“Không chỉ là kết thông gia bình thường đâu, cuộc hôn nhân này còn phải liên
quan chặt chẽ đến vương vị nữa.”
Xương Ý và A Hành nhìn
nhau, đồng thanh hỏi: “Sao lại thế?”
“Muốn giành được lãnh
thổ, lấy lòng trăm họ Thần Nông, chúng ta phải thể hiện thành ý của mình. Vương
tử cầu hôn nhất định phải là người thừa kế vương vị tương lai, bằng không dựa
vào cái gì đòi Thần Nông quy thuận? Hơn nữa, tình thế hiện giờ buộc phải làm
vậy thôi. Dân chúng Thần Nông chiếm gần một nửa dân số đại hoang, Thần Nông tộc
còn là Thần tộc lớn nhất, lại cả những Thần tộc đã thông gia với Thần Nông suốt
bao đời nay nữa, tất cả bọn họ đều dốc sức ủng hộ cho kẻ nào kết hôn cùng vương
cơ của Thần Nông. Sau khi đầu hàng, dù là vì hổ thẹn hay vì muốn giữ mạng, họ
nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn cách giúp vị vương tử đó đăng cơ, chỉ có vậy,
đứa trẻ mang dòng máu Thần Nông mới có thể thừa kế vương vị ngày sau, bảo vệ
lợi ích của Thần Nông tộc mãi mãi.”
A Hành khẽ hỏi: “Phụ
vương bằng lòng để một đứa trẻ mang huyết mạch Thần Nông kế thừa vương vị thật
ư?”
Hoàng Đế gượng cười, “Ta
không bằng lòng thì biết làm sao? Vũ lực chỉ là biện pháp trấn an tạm thời, dù
ta có trở thành bạo chúa chăng nữa, cũng đâu giết hết được dân chúng Thần Nông?
Có khi chưa giết hết được bọn họ, Hiên Viên đã mất nước rồi cũng nên. Nếu kết
hợp huyết mạch hai nhà có thể giúp Hiên Viên thuận lợi nắm giữ thiên hạ, ta
đành chấp nhận vậy! Đương nhiên, đây chỉ là kế quyển nghi trước mắt thôi, Thanh
Dương đâu thể chỉ có một phi tử, nếu sau này Thần Nông không còn giá trị lợi
dụng thì thiên hạ này chẳng có phần cho chúng nữa đâu!”
A Hành chợt thấy vừa nể
vừa sợ phụ vương, tầm mắt của ông đã vượt xa thắng lợi hiện giờ, âm thầm suy
tính cho cả ngàn năm sau rồi.
Hoàng Đế đưa mắt nhìn
Xương Ý rồi lại nhìn sang A Hành, “Chính vì mối thông gia này liên quan mật
thiết tới vương vị, các quan trong triều đã cãi nhau ỏm tỏi mấy ngày nay, một
phe cho rằng cuộc chiến lần này Di Bành lập được công lớn, nên cử Di Bành đi
cầu thân, một phe lại khăng khăng phái Thanh Dương đi mới biểu lộ được thành ý
của Hiên Viên tộc. Chắc hẳn các con có thể cho ý kiến thay Thanh Dương, các con
nói xem, ta nên chọn Thanh Dương hay Di Bành?”
Xương Ý chẳng biết phải
trả lời sao, đành nhìn sang em gái. A Hành cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi ngẩng
lên nhìn Hoàng Đế, dõng dạc, “Xin phụ vương phái Đại ca đi cầu thân.”
Hoàng Đế hỏi: “Tại sao?
Con đừng ca ngợi công trạng Thanh Dương nữa, hôm nay ta nghe chán cả tai rồi.”
Gương mặt A Hành đầy vẻ
bi ai, nhưng giọng điệu lại vang vang rành rọt, ẩn hiện sát khí: “Nguyên nhân
Thần Nông tộc muốn liên hôn cũng giống như chúng ta thôi, chỉ mình Đại ca mới
có thể thực hiện điều đó, vấn đề ở đây không chỉ là thành công hay không, mà
còn liên quan tới chuyện sống chết nữa, nếu phụ vương phái Di Bành đi cầu hôn,
thì con xin thưa ngay, từ nay về sau, phụ vương chắc chắn sẽ mất sự phò tá của
Thanh Dương, đồng thời mất luôn con và Tứ ca!”
Hoàng Đế đanh mặt lại,
trừng trừng nhìn A Hành như chất vấn: Ngươi dám uy hiếp ta ư? A Hành cũng thản
nhiên nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh mà bi ai, mặc cho Xương Ý bên cạnh căng thẳng
đến nghẹt cả thở.
Trong nháy mắt, Hoàng Đế
chợt phá lên cười, gật gật đầu vẻ tán thưởng, “Giỏi lắm, không hổ danh là con
gái ta! Các con nhớ lấy, Hiên Viên tộc chỉ có hai bàn tay trắng, muốn có thứ
gì, phải tự mình giành giật mới được!”
Xương Ý và A Hành nhất
loạt quỳ xuống, “Tạ phụ vương.”
Hoàng Đế lại hỏi: “Bao
lâu nữa Thanh Dương mới khỏe lại được?”
A Hành thưa: “Nếu muốn
khôi phục hoàn toàn linh lực, ít ra cũng phải một hai trăm năm, nhưng đây là
kết hôn chứ đâu phải giao đấu, đợi thương thế ổn định, chắc Đại ca cũng có thể
tạm thời xuất quan một thời gian.”
“Vậy được, Xương Ý thay
Đại ca con tới Thần Nông cầu hôn đi, ngày thành thân sẽ bàn sau.”
A Hành vội hỏi: “Chẳng
hay phụ vương định chọn cô gái nào trong Thần Nông tộc?”
“Con hỏi đúng lúc lắm,
ta đang muốn nghe ý kiến của con đây. Du Võng không con không cái, Viêm Đế đời
trước có ba cô con gái, một con gái nuôi, hai người đã mất, hiện giờ chỉ còn
lại Vân Tang và Mộc Cận, đương nhiên Trưởng vương cơ Vân Tang xứng đáng đại
diện cho Thần Nông hơn cả, có điều…”
“Phụ vương e ngại tỷ ấy
từng có hôn ước với Nặc Nại ư?”
“Hiên Viên chúng ta đâu
có lắm lễ tiết rườm rà như Cao Tân, đừng nói là hôn ước, dù Vân Tang đã gả
chồng, chỉ cần nàng ta mang huyết mạch của Viêm Đế, chúng ta cũng vẫn lấy!”
“Vậy phụ vương còn ngại
gì nữa chứ?”
“Ta ngại Vân Tang thôi,
nàng ta đâu phải loại người dễ lung lạc, thật ra, ta ưng Mộc Cận hơn, nhưng Mộc
Cận chỉ là con nuôi, không chính danh bằng Vân Tang, nên cứ cầu hôn với Vân
Tang đi!”
A Hành lẩm bẩm, “Lỡ… lỡ
như… Vân Tang không chịu thì sao?”
Hoàng Đế cười nhạt,
“Trong quá khứ Thần Nông có hùng mạnh đến mấy thì hiện giờ cũng đã đại bại rồi,
họ khiếp sợ cảnh phơi thây đầy nội, máu chảy thành sông, chả cuống quýt kết
thông gia để đổi lấy hòa bình ấy chứ!”
A Hành chẳng dám nhiều
lời, đành cung kính đáp: “Con hiểu rồi.”
Xương Ý và A Hành hành
lễ thoái lui rồi cùng ngự xe mây về Hiên Viên sơn. Ngồi trong xe, Xương Ý hỏi
nhỏ: “Làm vậy có ổn không? Chúng ta chưa kịp bàn bạc gì với Thiếu Hạo cả.”
“Nếu Đại ca không lấy
thì Di Bành lấy, đứng trước lựa chọn sinh tử này, Thiếu Hạo còn lý trí quả
quyết hơn chúng ta nhiều, nhất định y sẽ tán đồng thôi. Huống chi…” A Hành nắm
lấy tay Xương Ý, nghiêm trang nói, “Thiếu Hạo chính là Thanh Dương, là Đại ca
của chúng mình.”
Xương Ý gật gật đầu, “Ta
nhớ mà.”

